Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 71+72+73+74+75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


chương 71 (nguồn bị nhảy chương)

  - Chỉ là cái gì? Tần phu nhân vội hỏi.

Lý Kỳ lắc đầu: - Chỉ là trước đó tôi không ngờ tới điểm này. Nếu tôi biết trước Thái viên ngoại sẽ lợi dụng chao để công kích các quán ăn khác. Thì tôi đã nâng giá tiền lên rồi. Thật là quá nhân từ mà.

Ngô Phúc Vinh nghe xong, liền dở khóc dở cười, nói: - Lý công tử không cần phải quá để ý. Bí phương của món ăn mà bán được 1500 xâu, đã là trước nay chưa từng có rồi.

- Đúng vậy! Làm người phải biết đủ. Nhưng mà, ài!

Tuy nói như vậy, nhưng Lý Kỳ vẫn cảm thấy rất hối hận.

Tần phu nhân chứng kiến vẻ hối tiếc của Lý Kỳ, bất đắc dĩ lắc đầu: - Vừa nãy Lý công tử đã phân tích rất đúng. Hôm qua Trương viên ngoại tới đây đúng là vì bí phương của món chao.

Lý Kỳ cười khổ: - Thái viên ngoại đã sớm dự liệu điều này rồi. Cho nên lúc y mua bí phương của chao, liền cùng tôi ký kết hợp đồng. Trong hợp đồng có nói không cho phép bán bí phương cho người khác. Ngay cả phu nhân cũng không được.

- Cái gì? Còn có việc này? Sao lão hủ chưa nghe cậu nói qua? Ngô Phúc Vinh kinh ngạc hỏi.

- Vậy à?

Lý Kỳ cười xấu hổ: - Chắc là do cháu quên mất.

Chuyện như vậy cũng có thể quên?

Ngô Phúc Vinh bó tay với hắn.

Tần phu nhân nói: - Đã như vậy, Lý công tử cũng không cần miễn cưỡng. Để ngày mai tôi từ chối Trương viên ngoại là được.

- Không, đừng vội từ chối y. Để tại hạ suy nghĩ xem.

Lý Kỳ cau mày, đi tới đi lui trong phòng, bỗng dừng lại, nói: - Phu nhân, tôi và Ngô đại thúc sẽ đi một chuyến tới thành bắc trước. Hiểu rõ tình hình nơi đó thì mới có thể tính tiếp được.

Tần phu nhân hồ nghi nhìn Lý Kỳ, nhẹ nhàng gật đầu.

Sau khi rời khỏi Tần phủ, Lý Kỳ và Ngô Phúc Vinh ngựa không dừng vó chạy tới thành bắc. Tình hình chỗ đó còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của Lý Kỳ. Chi nhánh của Phỉ Thúy Hiên mở ở một nơi cách Dương Lâu chưa tới một dặm. Nói cách khác là hai quán cạnh tranh trực tiếp với nhau. Hơn nữa sinh ý ở nơi này rất nóng nhiệt. Còn bên Dương Lâu thì có vẻ quạnh quẽ hơn nhiều.

Hơn nữa, chi nhánh của Phỉ Thúy Hiên bán chao chỉ với giá 250 một phần. Thấp hơn tổng điểm tận năm mươi văn.

Trải qua một phen tìm hiểu, Lý Kỳ và Ngô Phúc Vinh lại quay trở lại Tần phủ.

Tần phu nhân thấy bọn họ quay lại, vội vàng hỏi: - Tình hình bên Dương Lâu thế nào rồi?

Ngô Phúc Vinh lắc đầu, nói ra những tin tức mà hai người vừa tìm hiểu được cho Tần phu nhân.

Tần phu nhân nghe xong, lông mày đen nhíu lại:

- Khó trách hôm qua Trương viên ngoại lại bối rối như thế. Dừng một chút, nàng lại nhìn Lý Kỳ luôn lặng lẽ không nói: - Xem ra, chúng ta không nên trộn lẫn vào đó. Để tránh sau này tự rước họa vào thân. Ngày mai tôi sẽ nói rõ với Trương viên ngoại.

- Không được, chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn. Mà phải toàn lực trợ giúp Dương Lâu. Lý Kỳ lắc đầu nói.

Tần phu nhân kinh ngạc hỏi: - Vì sao? Hai nhà bọn họ, tùy tiện một nhà chúng ta cũng không thể trêu vào được.

- Chính vì như thế, nên chúng ta mới phải trợ giúp Dương Lâu.

Lý Kỳ nghiêm mặt đáp: - Hiện tại chúng ta giúp Dương Lâu là tự giúp bản thân. Xem Phỉ Thúy Hiên gần đây khuếch trương như vậy, Thái Mẫn Đức rất rõ ràng muốn xưng bá ngành ăn uống của thành Biện Kinh. Nếu bây giờ chúng ta chỉ ở một bên tọa sơn quan hổ đấu. Đợi cho Thái viên ngoại đả bại Dương Lâu xong, sẽ quay đầu mâu đối phó với chúng ta. Dù sao chúng ta cách Phỉ Thúy Hiên khá gần. Huống chi chúng ta mới chỉ bước vào giai đoạn sơ khai. Căn bản không phải là đối thủ của Phỉ Thúy Hiên. Cho nên chúng ta phải kết hợp với Dương Lâu ngăn cản Phỉ Thúy Hiên. Không thể để một nhà độc đại.

- Cậu nói có lý. Ngô Phúc Vinh nhíu mày gật đầu.

Tần phu nhân lại hỏi: - Nhưng công tử đã ký kết chứng từ với Thái viên ngoại, không cho phép bán bí phương của chao cho người khác. Vậy thì chúng ta làm thế nào mới có thể giúp được Trương viên ngoại?

Lý Kỳ mỉm cười không đáp, mà hỏi ngược lại: - Phu nhân, ngày hôm qua phu nhân trả lời Trương viên ngoại như thế nào?

Tần phu nhân đáp: - Tôi chỉ nói cần thương lượng với Ngô thúc trước, rồi mới trả lời y thuyết phục được.

- Vậy là tốt rồi! Lần trao đổi này chúng ta ăn chắc. Lý Kỳ mỉm cười nói.

Hai mắt Tần phu nhân lộ vẻ kinh ngạc nhìn qua Lý Kỳ.

Ngô Phúc Vinh thì hưng phấn hỏi: - Cậu có diệu kế gì phải không?

Lý Kỳ cười đáp: - Dù chúng ta không thể bán bí phương của chao cho Trương viên ngoại. Nhưng chúng ta có thể trực tiếp bán chao cho y. Dù sao bốn vại nước ngâm rau dền bỏ trong hầm rượu không cần dùng tới, vừa vặn đỡ lãng phí. Như vậy, chúng ta không làm trái ước định với Thái viên ngoại. Hơn nữa chúng ta còn có thể lợi nhuận được một số.

Ngô Phúc Vinh nghe xong, hai mắt sáng lên, vội gật đầu: - Không sai, chủ ý này rất hay.

Tần phu nhân khẽ gật đầu, lo lắng nói: - Chủ ý đúng là không sai, chỉ là Trương viên ngoại chưa chắc đáp ứng.

- Y nhất định sẽ đáp ứng. Phu nhân cứ nói chuyện tôi đã từng lập chứng từ với Thái viên ngoại cho y biết là được.

Tần phu nhân kinh ngạc hỏi: - Sao không phải là công tử đi nói chuyện với y?

Lý Kỳ cười đáp: - Những chuyện như vậy, phải phu nhân mới được. Tôi còn chưa đủ phân lượng. Phu nhân đừng quên, hiện tại trên danh nghĩa tôi chỉ là một đầu bếp của Túy Tiên Cư. Tôi thấy ngay cả Ngô đại thúc cũng không đủ tư cách.

Ngô Phúc Vinh sao không biết Lý Kỳ đang nghĩ gì. Tuy nhiên điều này cũng hợp ý ông ta, vội gật đầu: - Đúng vậy, đúng vậy.

Tần phu nhân đầy vẻ lo lắng nói: - Nhưng tôi lo lắng

Nàng còn chưa dứt lời, đã Lý Kỳ cắt đứt: - Phu nhân không cần phải lo lắng. Dù sao ngày mai chỉ cần chú ý tới ba điểm, một là số lượng chao, hai là giá tiền, cuối cùng mới thời gian đưa hàng.

- Về số lượng chao, chỉ cần hắn chi tiền, nhiều ít không phải là vấn đề. Giá tiền ư, một cân chao ước chừng có mười lăm mười sáu miếng. Phỉ Thúy Hiên bán 250 văn một phần. Mỗi phần là mười miếng. Chúng ta liền bán cho y hai trăm văn một cân. Chúng ta giữ nguồn cung. Còn thời gian, chúng ta còn phải tới chỗ chú Trương Tam nhìn xem. Bất kể thế nào, phải bảo Trương viên ngoại kia chờ thêm mấy ngày. Thái viên ngoại vừa mới đưa tiền tới, dù sao cũng phải cho y nếm chút ngon ngọt. Đợi cho y đứng vững tại thành bắc, chúng ta lại bán chao cho Dương Lâu. Dương Lâu bị Phỉ Thúy Hiên chèn ép nhiều ngày như vậy. Một khi có chao, nhất định sẽ quy mô phản kích. Đến lúc đó trai cò đánh nhau, chúng ta sẽ là ngư ông đắc lợi.

Thật là mưu kế âm hiểm! Ngô Phúc Vinh nghe xong, mồ hôi liền đổ đầm đìa. Đồng thời cũng âm thầm may mắn. May mắn lúc trước thu lưu Lý Kỳ. Nếu không, hôm nay chỉ sợ có kết quả khác.

Tần phu nhân thấy làm như vậy có chút không hiền hậu. Liền quăng ánh mắt hỏi thăm về phía Ngô Phúc Vinh. Thì thấy ông ta nhẹ gật đầu. Nhận được Ngô Phúc Vinh trả lời thuyết phục, Tần phu nhân mới nói: - Vậy cứ theo ý của công tử đi. Đúng lúc này, ngoài cửa chợt vang lên tiếng của Tiểu Đào: - Phu nhân, Ngô Tiểu Lục ở bên ngoài cầu kiến. Nói rằng có việc gấp cần tìm Lý công tử. 


- Tìm ta? Lý Kỳ nhướn mày, trong lòng rất nghi hoặc, hướng Tần phu nhân nói: - Phu nhân, để tại hạ đi ra xem thế nào.

Tần phu nhân gật đầu: - Công tử đi đi.

Lý Kỳ vừa mới vào phòng khách, Ngô Tiểu Lục liền tiến lên phía trước, la lên: - Lý ca, xảy ra chuyện lớn rồi.

Lý Kỳ giật mình hỏi: - Chuyện lớn gì?

Ngô Tiểu Lục ấp úng đáp: - BạchBạch nương tử tới.

Bạch nương tử?

Lý Kỳ hơi sững sỡ. Lập tức nhớ tới hôm nay mình phải cùng Bạch Thiển Dạ ra ngoài thành cứu tế những dân chạy nạn. Hắn nhìn xung quanh, thấp giọng hỏi: - NàngNàng ấy đến Tần phủ à?

Ngô Tiểu Lục lắc đầu: - Không. Tuy nhiên hiện tại nàng ấy đang ở trong tiệm. Đích danh muốn tìm huynh. Hơn nữa sắc mặt cũng rất khó coi.

"Bị người cho leo cây, sắc mặt làm sao đẹp được?"

Lý Kỳ nuốt nước bọt, nhìn sắc trời. Thấy mặt trời đã ngả về phía tây. Trong lòng không ngừng kêu khổ. Vì việc kia lại quên mất con quỷ nhỏ.

Hắn vốn tưởng rằng tới Tần phủ sẽ không tốn quá nhiều thời gian. Đến lúc đó lại tới hội hợp với Bạch Thiển Dạ cũng được. Nhưng ai mà ngờ, vì bận rộn mà quên mất.

Ngô Tiểu Lục thấy Lý Kỳ đổ đầy mồ hôi, nuốt nuốt nước bọt, hỏi: - Lý ca, chẳng lẽ huynh đã đắc tội với Bạch nương tử? Huynh có biết, lần trước phía nam thành có một chưởng quầy

- Đủ rồi!

Lý Kỳ tức giận quát một tiếng, cắt ngang lời Ngô Tiểu Lục, nói: - Hiện tại lão tử đã đủ phiền, ngươi bớt nhiều lời đi. Ngươi tạm thời ở đây đợi một chút, tí nữa ta sẽ trở lại. Mẹ nó chứ, không có điện thoại đúng là khó chịu.

Lý Kỳ trở lại nội đường. Ngô Phúc Vinh thấy sắc mặt của hắn không tốt lắm, hiếu kỳ hỏi: - Lý công tử, đã xảy ra chuyện gì à?

Lý Kỳ vội lắc đầu: - Không có chuyện gì, chỉ là chút việc vặt mà thôi. Tuy nhiên cháu phải đi xử lý luôn. Như vậy đi, làm phiền chú chạy tới chỗ chú Trương Tam một chuyến.

Ngô Phúc Vinh thấy hắn không muốn nhiều lời, cũng không hỏi thêm, gật đầu đáp: - Cậu cứ yên tâm, tí lão hủ sẽ đi.

Lý Kỳ nhẹ gật đầu, sau khi cáo từ Tần phu nhân liền cùng Ngô Tiểu Lục quay về tiệm.

Trên đường trở về, Lý Kỳ vừa đi vừa tự hỏi, làm sao qua được ải này. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không nghĩ ra cách nào tốt. Mấu chốt là Bạch Thiển Dạ quá thông minh, rất khó lừa dối.

Một lúc sau, Lý Kỳ và Ngô Tiểu Lục đã đi tới cửa chính của Túy Tiên Cư.

Ngô Tiểu Lục chỉ lên tầng hai, nói: - Bạch nương tử đang ở trên.

- Đúng rồi, nàng ấy có dẫn theo bảo tiêu hay thủ hạ gì không? Lý Kỳ bất an hỏi.

Ngô Tiểu Lục lắc đầu đáp: - Không có, chỉ một mình Bạch nương tử mà thôi. Lý ca, vì sao Bạch nương tử phải dẫn theo thủ hạ?

Lý Kỳ âm thầm thở phào. Chỉ cần không dùng bạo lực để giải quyết thì cũng dễ nói. Liền trừng Ngô Tiểu Lục một cái: - Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai.

Đang lúc hắn nhấc chân chuẩn bị đi vào, thì bỗng nhiên dừng lại, nhíu nhíu mày, hướng Ngô Tiểu Lục đang ủy khuất, nói: - Lục Tử, ngươi lập tức bảo hai em Tiểu Trụ, Đại Trụ đi ra chợ mua một ít táo, cam sành, lê, long nhãn, còn có ít mật ong về đây.

Ngô Tiểu Lục đốt đốt ngón tay, gãi đầu nói: - Lý ca, huynh có thể lập lại không. Nhiều như vậy, tiểu đệ không nhớ hết được.

Lý Kỳ cố nhịn đánh cậu ta, lập lại một lần, sau đó hỏi: - Nhớ kỹ chưa?

Ngô Tiểu Lục gật đầu đáp: - Nhớ kỹ rồi, nhớ kỹ rồi.

- Vậy thì đi nhanh lên. Nhớ là càng nhanh càng tốt.

Ngô Tiểu Lục vâng một tiếng, lập tức chạy tới hậu viện. Chuyện như vậy, cho dù Lý Kỳ không nói, cậu ta cũng kéo theo hai anh em họ Trần.

Lý Kỳ đứng ở trước cửa, sửa sang lại kiểu tóc nửa dơi nửa chuột, sau đó hít sâu vài cái, mới đi vào.

Đi vào trong, Lý Kỳ nhẹ nhàng đóng cửa lại, rồi rón rén đi lên lầu, tránh ở sau cột nhà nhìn vào. Thì thấy có một nữ tử mặc áo trắng đang ngồi ở một bàn gần cửa sổ.

Ngay cả bóng lưng cũng mê người như vậy.

Lý Kỳ âm thầm cảm thán. Dù hắn chỉ thấy bóng lưng của Bạch Thiển Dạ, nhưng hắn đã cảm nhận được một cỗ lửa giận mãnh liệt phả vào mặt.

Kiểu này không tránh được rồi.

Lý Kỳ thở dài, nhẹ nhàng ho khan vài tiếng rồi đi tới.

Bạch Thiển Dạ vừa nghe, lập tức quay đàu lại. Thấy là Lý Kỳ, trong mắt hiện lên một tia giận dữ, hừ lạnh một tiếng.

"Chảy mồ hôi! Xem ra ở bất kỳ thời đại nào, trễ hẹn với nữ nhân cũng là một chuyện cực kỳ mẫn cảm!"

Lý Kỳ cười ha hả: - Tại hạ đang tự hỏi, sao hôm nay Túy Tiên Cư hào quang bắn ra bốn phía. Nguyên lai là Bạch nương tử đại giá quang lâm. Tại hạ không từ xa tiếp đón, thực là tội quá, tội quá!

Bạch Thiển Dạ cười nhạt đáp: - Tiểu nữ hà đức hà năng, sao dám phiền đại giá của Lý công tử.

- Ha ha, Bạch nương tử thật biết nói đùa. Lý Kỳ tôi chỉ là một đầu bếp. Không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới. Lý Kỳ cười ngượng ngùng nói. Đi tới phía trước, ngồi đối diện với Bạch Thiển Dạ.

Bạch Thiển Dạ lạnh lùng nhìn hắn, lấy vài thỏi bạc từ trong tay áo đặt lên bàn: - Chỗ này là bảy mươi tám lượng bác. Còn lại hai mươi hai lượng, hôm nay ta đã dùng cứu tế nạn dân rồi.

Số bạc này là Lý Kỳ giao cho nàng từ xế chiếu hôm qua. Bảo nàng chuẩn bị mua lương thực để cứu tế nạn dân. Tổng cộng là một trăm lượng. Hiện tại chứng kiến Bạch Thiển Dạ trả lại bạc, nhất thời nghi ngờ hỏi: - Bạch nương tử làm vậy là có ý gì?

Bạch Thiển Dạ cười lạnh đáp:

- Ta không phải là hạng người hay thay đổi thất thường, nói lời không giữ lời. Bạc trả lại cho ngươi, ngươi muốn tìm ai giúp thì tìm. Cáo từ. Dứt lời, nàng liền đứng dậy muốn đi. "Ôi chao! Có cần phải nghiêm trọng như vậy không?"

Lý Kỳ vội vàng đứng lên, ngăn cản Bạch Thiển Dạ: - Bạch nương tử, xin bớt giận. Đúng là chuyện này ta làm sai trước. Cho nên ta hướng Bạch nương tử nhận lỗi. Nói xong, hắn thực sự hướng Bạch nương tử ôm quyền tạ lỗi.

Bạch Thiển Dạ thấy Lý Kỳ ăn nói khép nép, nhận lầm, thần sắc hơi chút hòa hoãn. Nhưng nàng sẽ không dễ dàng tha thứ cho Lý Kỳ như vậy. Hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, nhưng chân vẫn đóng tại chỗ.

Trong lòng Lý Kỳ đã sớm biết Bạch Thiển Dạ sẽ không rời đi như vậy. Nếu nàng thực sư không muốn cùng mình làm cuộc trao đổi kia, thì nàng đã trực tiếp trả lại bạc cho Ngô Tiểu Lục. Cần gì phải làm điều thừa. Nàng làm như vậy, đơn giản là tìm về chút mặt mũi.

Cái khác Lý Kỳ không có nhiều, nhưng mặt mũi thì không thiếu.

- Bạch nương tử, hôm nay tại hạ không tới chỗ hẹn, thực ra là có chỗ bất đắc dĩ. Bạch nương tử mau ngồi xuống, để tại hạ chậm rãi giải thích. Lý Kỳ ra vẻ chân thành nói. "Hừ, hôm nay ta muốn xem ngươi bịa chuyện gì để lừa gạt ta."

Bạch Thiển Dạ tìm cho mình một cái cớ, hừ một tiếng, lại ngồi xuống.Lý Kỳ thấy vậy, âm thầm thở ra, vội vàng ngồi đối diện với nàng, khuôn mặt tràn đầy ủy khuất, đáng thương nói: - Bạch nương tử có chỗ không biết. Cả đêm hôm qua tại hạ ngủ không được ngon giấc. Vì sợ làm chậm trễ việc thiện của Bạch nương tử. 


- Công nhận sức khỏe của Lý công tử thật là tốt. Cả đêm không ngủ ngon, nhưng tinh thần vẫn sáng láng như vậy. Bạch Thiển Dạ cười lạnh nói. Nàng sao có thể bị Lý Kỳ lừa dối đơn giản như thế.

"Chết, nói quá lời". Lý Kỳ linh cơ vừa động, mặt mũi đầy vẻ hoang mang: - Tại hạ cũng không biết nguyên nhân vì sao. Vừa nãy còn buồn ngủ đến không nhấc đầu lên được. Nhưng vừa thấy Bạch nương tử, cả thân thể bỗng tràn đầy khí lực. Lưng không còn mỏi, chân không còn đâu, tinh thần sáng láng. Lẽ nào Bạch nương tử chính là Quan Âm Bồ Tát chuyển thế?

Bạch Thiển Dạ mím môi, cố không cười ra tiếng, nhìn Lý Kỳ nói: - Ngươi đừng nói huơu nói vượn nữa. Ta không muốn đắc tội với Bồ Tát. Còn có, nếu ngươi cứ nói linh tinh như vậy, ta sẽ lập tức rời đi.

- Đừng đừng, để tại hạ nói.

Lý Kỳ ngượng cười: - Chuyện là như vậy. Sáng này lúc tại hạ chuẩn bị đi ra cửa, nha hoàn của phu nhân là Tiểu Đào bỗng tới. Nói rằng phu nhân muốn tại hạ tới phủ một chuyến. Lúc ấy tại hạ vừa nghe, lập tức nghiêm khắc cự tuyệt. Chuyện lớn bằng trời, có thể lớn bằng việc cùng Bạch nương tử làm việc thiện sao? Nhưng về sau Ngô đại thúc lại nói rằng, chuyện này liên qua tới sự hưng vong của Túy Tiên Cư. Cầu tại hạ tới phủ một chuyến. Ài! Bạch nương tử cũng biết đấy. Tại hạ vốn rất kính trọng Ngô đại thúc. Chú ấy đã mở miệng cầu tại hạ như vậy, tại hạ sao có thể không biết xấu hổ cự tuyệt? Ài, đúng là khó xử mà!

"Cái miệng lợi hại thật. Rõ ràng là muốn đổ toàn bộ trách nhiệm lên người Vương tỷ tỷ và Ngô thúc. Nhất là giống như hắn chịu rất nhiều ủy khuất vậy".

Bạch Thiển Dạ lắc đầu bất đắc dĩ. Nhưng biết những lời Lý Kỳ nói, không phải hoàn toàn là nói dối. Nhìn vào quan hệ giữa hắn và Tần phu nhân, thật hay giả, vừa hỏi sẽ biết. Lý Kỳ không ngốc tới nỗi lấy Tần phu nhân ra làm lá chắn. Nghĩ tới đây, Bạch Thiển Dạ thản nhiên nói: - Nếu Vương tỷ tỷ mời ngươi tới, nhất định là có việc gì gấp. Ngươi nên dùng đại cục làm trọng. Tuy nhiên, trước đó ngươi cũng phải sai người thông báo với ta một tiếng chứ.

- Ài, tại hạ cũng định như vậy. Nhưng tại hạ nghĩ lại, có thể cùng Bạch nương tử làm việc thiện, rất nhiều người cầu không được, tại hạ sao có thể đơn giản bỏ lỡ. Hơn nữa lúc ấy còn sớm, bởi vậy tại hạ nghĩ nhanh chóng tới Tần phủ xem là chuyện gì. Sau đó đi tới tìm Bạch nương tử. Ai ngờÀi Nói tới đây, Lý Kỳ lại thở dài.

Sắc mặt của Bạch Thiển Dạ xiết chặt, vội vàng hỏi: - Đã xảy ra chuyện gì? Ngươi mau nói. Có phải Vương tỷ tỷ đã gặp chuyện không may không?

Đôi mắt Lý Kỳ ánh lên một tia vui vẻ khó phát giác. Nhưng vẻ mặt lại làm bộ nghiêm trọng, thở dài: - Nguyên lai tại hạ tưởng rằng phu nhân chỉ là lo lắng suông. Ai ngờ vừa tới quý phủ, mới biết được chuyện này thật không giống bình thường. Không gạt gì Bạch nương tử. Lúc ấy tại hạ nghe xong, nửa ngày mới tỉnh hồn.

Bạch Thiển Dạ vội la lên: - Rốt cuộc là chuyện gì?

- ÁchChỉ làChỉ là chuyện buôn bán thôi mà. Bạch nương tử chắc không có hứng thú. Lý Kỳ ngượng ngùng cười đáp. Trong lòng lại nghĩ:"Cứ đùa, đây là cơ mật buôn bán, sao ta có thể nói cho ngươi biết được. Chắc phải nhắc nhở phu nhân, ngàn lần không được lộ tiếng gió."

Bạch Thiển Dạ sao không biết hắn nghĩ gì, bĩu môi khinh thường hừ một tiếng.

Lý Kỳ cười thầm, nói tiếp: - Kết quả là tại hạ và Ngô đại thúc vì chuyện này mà bận rộn cả ngày. Ài, thực ra đều do tại hạ. Bận rộn lên cái là quên hết thảy.

Đây là lời nói thật. Trước kia Lý Kỳ thường xuyên vì bận làm việc mà quên cả sinh nhật vợ của hắn. Có thể nói là một người điên cuồng vì công việc.

- Đương nhiên là trách ngươi rồi. Ngươi đừng tưởng hoa ngôn xảo biện là ta sẽ tha thứ cho ngươi. Bạch Thiển Dạ khẽ nói. Thực ra trong lòng nàng dã tha thứ cho Lý Kỳ. Chỉ là không xuống mặt mũi được.

- Đương nhiên, đây là đương nhiên. Không thể tha thứ cho tại hạ đơn giản như vậy. Bằng không ngay cả bản thân tại hạ cũng khó tha thứ cho mình. Lý Kỳ hiên ngang lẫm liệt nói.

- Ừ?

Bạch Thiển Dạ sững sờ, hồ nghi nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ cười hắc hắc vài tiếng: - Vì đền bù sai sót của tại hạ. Tại hạ đã cố ý chuẩn bị cho Bạch nương tử một món ăn. Tuy không phải là món ăn quý báu gì, nhưng chắc chắn Bạch nương tử chưa từng nếm qua. Hơn nữa ăn xong món ăn này, tâm trạng của nương tử sẽ biến thành vui vẻ.

Một món ăn có thể khiến người khác vui vẻ? Điều này đã khơi dậy lòng hiếu kỳ của Bạch Thiển Dạ. Nàng nghi ngờ hỏi: - Cũng có đồ ăn như vậy? Sao ta chưa từng nghe qua?

Lý Kỳ cười đáp: - Đây là món do tại hạ mới sáng chế ra. Đương nhiên Bạch nương tử chưa từng nghe qua rồi.

- Có thật không?

- Thật chứ. Vừa nãy tại hạ đã bảo mấy người Lục Tử đi mua tài liệu. Đoán chừng sắp về rồi. Bạch nương tử chờ một lát.

Bạch Thiển Dạ nửa tin nửa ngờ, gật đầu.

Qua chừng một nén nhang, mấy người Ngô Tiểu Lục rốt cuộc trở về.

Lý Kỳ hướng Bạch nương tử cười nói: - Bạch nương tử ngồi đây đợi chút. Tại hạ đi sẽ rất nhanh quay lại.

Bạch Thiển Dạ gật đầu, có chút chờ mong.

Đi vào phòng bếp, Lý Kỳ nhìn một cái sọt lớn trước mặt, khóc không ra nước mắt, tức giận hướng Ngô Tiểu Lục nói: - Lục Tử, ngươi được lắm. Ta bảo ngươi mua một ít về. Ngươi lại mua cả sọt về là sao?

Ngô Tiểu Lục ủy khuất đáp: - Huynh không nói tỉ mỉ, tiểu đệ làm sao biết được mua nhiều hay ít. Nếu như mua thiếu, làm hỏng chuyện của huynh, huynh lại mắng đệ.

Hai anh em họ Trần và Trần A Nam cũng gật đầu. Tỏ vè duy trì Ngô Tiểu Lục.

Lý Kỳ nhìn vài tên đồ đệ, thở dài, nói: - Thôi đành vậy. Bình thường không phải các ngươi nói ta không dạy các ngươi nấu ăn đó sao? Tốt lắm, dù sao có nhiều nguyên liệu như vậy. Một mình ta dùng cũng không hết. Để cho các ngươi cùng làm vậy.

Đây đúng là tắc ông thất mã!

Ngô Tiểu Lục cười vui vẻ: - Lý ca, huynh định dạy bọn đệ món gì?

Lý Kỳ cười hắc hắc: - Dạy các ngươi một món ăn tán gái.

- Tán gái?

Ngoại trừ Ngô Tiểu Lục ra, ba người còn lại đều mờ mịt khó hiểu.

Ngô Tiểu Lục đắc ý nói: - Ha ha! Các ngươi chắc không biết. Tán gái chính là theo đuổi nữ nhân mà mình yêu mến, hiểu chưa?

Hai anh em họ Trần và Trần A Nam vừa nghe, ba khuôn mặt đơn thuần liền đỏ bừng tới mang tai. Dù tuổi của bọn họ không cách Ngô Tiểu Lục bao nhiêu, nhưng vào đời lại không sớm bằng Ngô Tiểu Lục.

Lý Kỳ cũng không phủ nhận, cười nói: - Các ngươi không cần phải thẹn thùng. Dù sao các ngươi sẽ phải trải qua kinh nghiệm đó.

- Đúng rồi, Lý ca, có phải huynh chuẩn bị theo đuổi Bạch nương tử kia? Ngô Tiểu Lục gom đầu tới trước mặt Lý Kỳ, cười hắc hắc nói.

- Theo đuổi cái đầu người!

Lý Kỳ bão nổi, một chiêu Kháng Long Hữu Hối đánh mạnh vào đầu của Ngô Tiểu Lục.

- Ôi chao.

Ngô Tiểu Lục ôm đầu, kêu to một tiếng.

Lý Kỳ khiển trách: - Nhìn ngươi lần sau còn dám nói linh tinh không.

Trong lòng lại nghĩ, đề nghị này đúng là không tồi.Ngô Tiểu Lục vẻ mặt cầu xin, dùng sức lắc đầu. 


Lý Kỳ không để ý tới y. Bày những nguyên liệu trong sọt lên trên bàn.

Mấy người Ngô Tiểu Lục cũng làm theo. Mà ngay cả Trần A Nam vốn không thích nấu nướng, cũng làm theo. Xem ra đều là do hai chữ Tán gái gây họa!

Đầu tiên Lý Kỳ dùng nước rửa sạch số hoa quả kia. Sau đó múc một thìa mật đổ vào bát nhỏ. Tiếp theo là một ít nước cam sành ép. Rồi rót vào một ít nước ấm, quấy đều.

Tiếp theo lấy một con dao nhỏ, thái vỏ bỏ hột hoa quả.

Con dao trong tay của Lý Kỳ, giống như là có linh tính vậy. Vừa nhanh vừa chuẩn, mấy người Ngô Tiểu Lục nhìn mà hoa mắt.

Chỉ trong chốc lát, tất cả hoa quả đều được gọt xong.

Tiếp theo, Lý Kỳ lại cắt táo, lê, cam sành thành từng miếng nhỏ với hình dáng khác nhau. Có hình thoi, hình vuông, hình tròn.

Từng động tác như hành vân lưu thủy, liên tục không dứt. Nếu không có bảy tám năm kinh nghiệm, tuyệt đối là không làm được.

Mấy người Ngô Tiểu Lục đứng một bên nhìn mà trợn mắt há mồm. Hiện tại bọn họ mới biết vì sao Lý Kỳ lại bắt bọn họ không ngừng luyện tập thái rau củ.

Gọt dũa xong, Lý Kỳ bỏ tất cả hoa quả vào trong một cái đĩa. Sau đó thì đổ hỗn hợp nước cam và mật ong lên trên, quấy đều.

Cuối cùng, Lý Kỳ lại cẩn thận sắp xếp những hoa quả kia thành hình khuôn mặt tươi cười. Táo là mặt, long nhãn là mắt, lê là mũi, múi cam là miệng.

- Phù! Đại công cáo thành.

Lý Kỳ thở phào một cái. Món này chính là salad hoa quả mà đám con gái rất thích ăn.

Mấy người Ngô Tiểu Lục đều bu đầu lại, trong mắt đầy hâm mộ, lại hưng phấn.

- Món này tên là gì? Trần Đại Trụ thật thà phúc hậu hỏi.

Lý Kỳ cười thần bí, đáp: - Tự các ngươi đặt tên cho nó.

Khi Lý Kỳ đặt đĩa salad hoa qua trước mặt Bạch Thiển Dạ, Bạch Thiển Dạ nhất thời ngây như phỗng, trong mắt tràn đầy kinh hỉ. Qua một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, hiếu kỳ hỏi: - Đây là món ăn à?

- Đương nhiên rồi.

Lý Kỳ cười khổ một tiếng, giới thiệu: - Món này tên là Mặt Mày Hớn Hở.

Hắn đã sớm nghĩ kỹ cái tên. Nếu nói thẳng đây là salad hoa quả, Bạch Thiển Dạ lại hỏi vì sao gọi salad. Như vậy hắn thật không biết nên giải thích thế nào.

- Mặt Mày Hớn Hở?

Bạch Thiển Dạ hơi sững sờ, ánh mắt hiện lên tia khen ngợi, nói: - Cái tên thật dễ nghe!

- Cũng bình thường thôi!

Lý Kỳ cười phong độ, sau đó nói: - Bạch nương tử mau nếm thử. Thuận tiện cho chút ý kiến. Bạch nương tử là người đầu tiên nếm món này đó.

Bạch Thiển Dạ ừ một tiếng, cầm lấy thìa, chậm chạp không ra tay, biểu lộ có vẻ do dự.

Lý Kỳ thấy vậy, hiếu kỳ hỏi: - Sao thế? Lẽ nào Bạch nương tử không thích ăn?

Bạch Thiển Dạ lắc đầu: - Đều tại ngươi làm nó đẹp quá, ta không nhẫn tâm làm hỏng.

Thực ra Lý Kỳ trang trí thành hình khuôn mặt tươi cười này, là dựa theo phong cách châm biếm. Nhưng đây là lần đầu tiên Bạch Thiển Dạ nhìn thấy món ăn được trang trí như vậy, cho nên trong lòng muốn nhìn thêm một lúc.

Lý Kỳ âm thầm đổ mồ hôi, cười khổ nói: - Tại hạ trang trí như vậy, là để biểu đạt thành ý của tại hạ. Nếu Bạch nương tử không ăn, vậy thì tại hạ đã phí công phí sức rồi.

- Biết rồi.

Bạch Thiển Dạ gật đầu. Múc một thìa bỏ vào trong miệng, nhẹ nhàng nhấm nuốt. Ánh mắt lập tức sáng ngời. Lại múc thêm một thìa bỏ vào miệng. Đôi mắt càng sáng hơn. Tốc độ ăn cũng càng ngày càng nhanh. Dần dần, nàng cơ hồ quên sự tồn tại của Lý Kỳ, vùi đầu vào ăn món Mặt Mày Hớn Hở này.

Lý Kỳ nhìn nàng ăn vui vẻ như vậy, cũng không quấy rầy nàng.. Nhìn sắc trời, đã là chiều tối. Thời này còn chưa có đèn điện, đều dùng nến để thắp sáng. Ánh nến vàng nhạt chiếu vào khuôn mặt động lòng người của Bạch Thiển Dạ, càng thêm hấp dẫn.

Lý Kỳ không khỏi nhìn nhập thần. Qua một lúc mới cười khổ lắc đầu. Không thể tưởng được ăn tối dưới ánh nến ở thời cổ đại lại có một phen tình thú.

Chỉ trong chốc lát, Bạch Thiển Dạ đã ngốn sạch đĩa Mặt Mày Hớn Hở.

- Sao? Ăn ngon chứ? Lý Kỳ cười hỏi.

Bạch Thiển Dạ lắc đầu.

Không thể nào? Chẳng lẽ nữ nhân của thời này không thích ăn hoa quả? Lý Kỳ kinh ngạc hỏi: - Ngươi không thích ăn?

Bạch Thiển Dạ lại lắc đầu, đáp:

- Không phải. Chỉ làTa không biết miêu tả hương vị kia như thế nào mà thôi. Bởi vì mỗi lần ăn một miếng, hương vị lại khác nhau. Ăn xong một miếng, lại chờ mong hương vị tiếp theo là gì. Cảm giác này thật kỳ diệu. Có lẽ như lời ngươi nói, đây là một món ăn khiến người khác vui vẻ.

Chảy mồ hôi! Thế mà còn nói không biết miêu tả như thế nào? Có gì hay ngươi nói hết ra rồi còn đâu. Lý Kỳ cười ha hả: - Vậy Bạch nương tử đã bớt giận chưa?

Bạch Thiển Dạ làm bộ suy tư một lúc, mới đáp: - Xem phân thượng của món Mặt Mày Hớn Hở, lần này ta không so đo với ngươi.

Lý Kỳ nghe thấy vậy, âm thầm thở phào, xoa hai tay, ngượng ngùng nói: - Vậy còn chuyện hợp tác của chúng ta.

Bạch Thiển Dạ hơi sững sờ, liền đứng phắt dậy, quay lưng đi xuống lầu.

"Ta xxx! Ăn xong muốn chuồn hả? Thật là không hiền hậu"

Lý Kỳ nao nao, vội đứng lên ngăn cản nàng, kinh ngạc hỏi: - Bạch nương tử làm sao vậy? Có phải tại hạ đã nói bậy nói bạ gì không?

Bạch Thiển Dạ quay đầu lại, đạm mạc nói: - Giờ Thình sáng mai, ngươi tới cửa Vọng Xuân chờ ta. Sắc trời đã tối, tiểu nữ không tiện ở lâu. Cáo từ. Dứt lời, liền vượt qua Lý Kỳ đi xuống lầu.

Lý Kỳ nhìn bóng lưng của Bạch Thiển Dạ, gãi đàu, nghĩ bụng:"Nữ nhân này đúng là có bệnh thần kinh. Vừa rồi còn tốt lành, thoáng cái đã thay đổi như người khác. Giờ Thìn sáng mai? Sao không phải là buổi tối?"

Lý Kỳ đứng ở bậc cầu thang suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra vì sao Bạch Thiển Dạ chợt rời đi. Không khỏi cảm thán nói: - Không thể tưởng được ở thời kỳ coi trọng nam quyền như thời đại này, con gái vẫn khó hầu hạ như vậy.

Vừa định xuống lầu, chợt trông thấy bốn thân ảnh đang lén lén lút lút ở góc cua của bậc thang. Lý Kỳ trợn mắt, nói: - Xuất hiện đi!

Mấy người Ngô Tiểu Lục lần lượt đi ra, người nào người nấy đều lộ nụ cười xấu hổ.

Lý Kỳ nhìn mấy Ái đồ của mình, lắc đầu bất đắc dĩ.

- Lý ca, vừa nãy vì sao Bạch nương tử lại nổi giận đùng đùng rời đi? Ngô Tiểu Lục ngượng cười, mặt mũi tràn đầy bát quái hỏi.

Lý Kỳ lạnh lùng nhìn cậu ta, thản nhiên đáp: - Chắc là dì lớn của nàng ta tới.

- Dì lớn?

Ngô Tiểu Lục mở to mắt, hướng ba người còn lại hỏi: - Các ngươi có ai nhìn thấy dì lớn của Bạch nương tử tới không? Ba người còn lại đều lắc đầu. Lý Kỳ cố nhịn cười, đi xuống bên cạnh Ngô Tiểu Lục, vỗ nhẹ vào vai của cậu ta, nói:

- Đêm nay một mình ngươi dọn vệ sinh phòng bếp. Đúng rồi, nhớ thu dọn bát đũa trên lầu luôn. Dứt lời liền rời đi. Ngô Tiểu Lục sững sờ một lúc. Bỗng hướng bóng lưng của Lý Kỳ, như bệnh tâm thần kêu lên: - Lý ca, tiểu đệ sai rồi .  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top