Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cô mau buông tay ra, cô là ai mà xen vào chuyện của tôi với bạn gái mình hả?" Cô gái kia hung hăng quát vào mặt của Bách Hân Dư.

"Tôi xin lỗi vì đã xen vào chuyện này, nhưng mà, khách hàng của tôi đang bị làm phiền, tôi là quản lý ở đây nên việc giải quyết chuyện này là tôi nên làm. Với lại, cô ấy không muốn đi với cô và cô đang làm cô ấy bị đau nên tôi yêu cầu cô thả tay ra." Bách Hân Dư hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào người kia, dùng tông giọng trầm nhưng không kém phần nghiêm túc của mình để đáp lại câu hỏi của người đối diện.

Khi đã gạt phăng được cánh tay của người phụ nữ đang tức giận kia, Bách Hân Dư liền dùng thân mình đứng chắn trước mặt Chu Di Hân. Cô sợ rằng người kia lại không kiềm được cảm xúc mà tiến tới lôi kéo nàng. Được giải thoát khỏi cái siết tay đầy sự tức giận của chị ấy, Chu Di Hân mới hoàn hồn nhìn tình cảnh đang diễn ra trước mắt mình. Lúc này, đứng chắn trước cô là một bóng lưng cao gầy nhưng rất vững chãi, cô nghe rõ ràng những lời của cô gái tên Bách Hân Dư kia nói với chị ấy để bảo vệ mình. Đột nhiên, trong lòng cô trỗi dậy một sự xúc động nhẹ đối với tấm lưng đang bảo vệ mình trước mắt, một cảm giác muốn dựa dẫm bất chợt kéo qua trong đáy lòng cô.

Tuy nhiên, cô vẫn nhẹ nhàng kéo Bách Hân Dư lại và một lần nữa đối mặt với người khiến cô tổn thương.

"Thì ra, hình tượng của em trong lòng chị là như vậy sao, thì ra em là một người không đáng tin đến như vậy à, đến mức chị phải làm ra chuyện cực đoan như định vị theo dõi em."

"Quá đủ rồi, em mệt rồi, tình cảm của em đã bị chị chà đạp và xem nhẹ một cách không thương tiếc như thế, em không phải là thứ đồ chơi của chị để bị chị giam cầm, sỉ nhục. Chia tay thôi, tại đây em chính thức kết thúc mối quan hệ với chị, giải thoát cho em, giải thoát cho chúng ta. Em không muốn gặp lại chị nữa, kết thúc rồi." Chu Di Hân vừa nói vừa nỗ lực gạt đi những giọt nước mắt đang tuôn ra như vỡ đê của nàng. Hết rồi, tất cả đã kết thúc, đây là lần cuối cùng nàng rơi nước mắt vì người ấy, vì tình yêu của hai người.

"Em đang nói điên khùng gì thế, chị không đồng ý, CHU DI HÂN!"

"Em mãi mãi thuộc về chị, đừng nghĩ em có thể rời xa chị, chị biết em yêu chị nhiều như thế nào mà. Chỉ là em đang tức giận thôi đúng không, hay là do con nhỏ Tả Tịnh Viện này xúi giục em, em mau theo chị đi." Cô gái kia khi nghe được lời chia tay từ Chu Di Hân liền dùng giọng điệu điên cuồng đáp lại lời nàng, rồi lại chuyển sang nhỏ nhẹ dỗ dành nàng hòng mong nàng thay đổi ý định.

Nhận thấy cảm xúc của người phụ nữ kia đang dần mất kiểm soát, cô ta đang muốn tiến tới lôi kéo Chu Di Hân một lần nữa, Bách Hân Dư liền kéo nhẹ nàng về phía sau để Tả Tịnh Viện xem xét vết đỏ trên cổ tay cho nàng, còn mình lại đứng chắn trước hai người. Bách Hân Dư nói với người phụ nữ kia một cách cứng rắn: "Mời cô đi cho, nếu không chúng tôi sẽ gọi cảnh sát báo cáo cô tội quấy rối và đả thương người khác."

Tả Tịnh Viện sau khi đỡ Chu Di Hân ngồi xuống một bên, lúc này mới lên tiếng: "Chị mau cút đi cho tôi, tôi đã báo cảnh sát rồi. Nếu chị còn không đi thì để xem, lúc đó là ai mất mặt. Con người chị trọng nhất mặt mũi mà nhỉ, để xem chị phản ứng thế nào."

"Còn nữa, tránh xa Chu Di Hân ra, những lần trước là do cậu ấy chưa chấm dứt mối quan hệ với chị nên tôi không tiện đứng ra. Còn bây giờ, chính miệng cậu ấy đã nói chia tay với chị, nếu chị còn tiếp tục làm phiền cậu ấy thì đừng trách Tả Tịnh Viện tôi chỉnh chết chị."

Nhận thấy hôm nay không thể bắt Chu Di Hân về nhà với mình, lại còn kinh động tới cảnh sát, cô ta vì lo ngại mặt mũi của mình ở nơi đông người liền hậm hực xoay người rời đi. Khi xoay lưng chuẩn bị rời khỏi, cô ta không quên nhìn Chu Di Hân với ánh mắt căm giận và nói: "Đừng nghĩ có thể rời xa chị dễ dàng như vậy, chị không đồng ý việc chia tay, hôm khác chị sẽ tìm đến em." Sau đó, cô ta không quên bắn cho Bách Hân Dư một ánh mắt như viên đạn sắc bén vì đã xen vào chuyện của cô ta.

Sau khi cảnh tượng tưởng chừng như chỉ có trong phim truyền hình kia kết thúc, cả Trương Hoài Cẩn và Châu Tương đều đang tập trung lại nơi này để xem xét. Cũng may, hôm nay không phải là ngày cuối tuần nên quán không có ai ngoại trừ hai người Tả Tịnh Viện và Chu Di Hân ở đây, nếu không tràng nháo sự đã sớm bị đưa lên weibo.

"Cổ tay của cậu, quán mình có thuốc rượu có thể làm giảm đau, để mình lấy tới cho cậu" Trương Hoài Cẩn nhìn đến cổ tay bị siết đỏ của Chu Di Hân mà đau lòng cho người đẹp.

Có lẽ sau trận bùng nổ cảm xúc vừa rồi, Chu Di Hân vẫn chưa lấy lại tinh thần, nàng chỉ biết gật đầu trong vô thức khi nghe Trương Hoài Cẩn nói chuyện. Bỗng có một giọng nói ấm áp nhẹ nhàng vang lên bên tai: "Đừng sợ, người đó đi rồi, mình để Chính Nam và Bách Uy ở đây an ủi cậu nhé, Hoài Cẩn đang đi lấy thuốc rượu cho cậu rồi, cậu và bạn cứ ở đây cho đến khi thấy ổn." Cô gái tên Bách Hân Dư che chắn bảo vệ nàng lúc nãy đang hơi cúi người xuống đối diện nàng nói.

Chu Di Hân chỉ biết gật nhẹ đầu, nhỏ giọng nói cảm ơn với người trước mặt. Quán của người ta bị người yêu cũ của nàng đến làm náo loạn một trận, người ta không những không tức giận đuổi nàng ra khỏi quán mà còn đứng ra bảo vệ nàng khỏi rắc rối, ngoài chân thành cảm ơn Bách Hân Dư ra lúc này nàng cũng không biết phải làm thế nào. Sau khi bình tĩnh lại một chút, Chu Di Hân nhớ đến việc lúc nãy nàng được người lúc này đang nhìn nàng với ánh mắt lo lắng bảo vệ ở phía sau lưng, liền sinh ra một cảm giác muốn dựa dẫm vào tấm lưng ấy. "Chắc có lẽ lúc đó cảm xúc của mình bị ảnh hưởng nên mới có cảm giác kỳ lạ như thế" Chu Di Hân nghĩ thầm.

(tbc)

================================================================================

bai cả nhà, tác giả lặn tiếp đây 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top