Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi mắt vô hồn của Thiên Bình chằm chằm nhìn vào bức ảnh của Cửu Hoàng Tử, trái tim nàng lại thổn thức như 600 năm về trước. Dòng kí ức về tình cảm năm đó nàng dành cho Bạch Dương tuy vẫn còn mờ ảo, nhưng càng ngày càng hiện rõ. Cô nàng thẫn thờ ngồi trên giường, hai mắt sưng húp vô vọng bần thần nhìn vào bức hoạ. Thiên Bình còn chưa sẵn sàng với sự thật tàn khốc ấy, nấc lên từng đợt hỏi Bảo Bình vẫn luôn ngồi cạnh chăm sóc cho cô: "Anh biết được những gì rồi?".

Bảo Bình trầm tư. Anh không muốn kể về những điều có thể đẩy Thiên Bình ra xa khỏi anh. Cớ sao anh lại xuất hiện dưới thân phận anh trai của người mà anh yêu nhất? Bảo Bình toan nói dối, nhưng trước ánh mắt cầu khẩn tha thiết của Thiên Bình, anh chẳng thể thốt ra một câu. Lựa chọn kể ra tất cả đồng nghĩa với việc anh sẽ mãi mãi mất đi Thiên Bình, đẩy em gái anh vào sự đau khổ tận cùng: "Tất cả".

"Tất cả? Tất cả và anh vẫn cố giấu em ư? Bảo Bình, tại sao? Tại sao chúng ta lại đầu thai thành anh trai và em gái? Tại sao mối nghiệt duyên này vẫn còn tiếp tục kéo dài như vậy?"-Thiên Bình nắm chặt lấy chăn của mình, trùm chăn che kín đầu mà khóc, miệng không ngừng đuổi Bảo Bình đi-"Anh ra ngoài đi. Em chưa chấp nhận được chuyện này. Làm ơn, ra ngoài đi anh!".

Bảo Bình xót xa đứa em gái mà anh luôn chăm sóc, bảo bọc, trong lòng anh cũng dâng lên cảm xúc ngậm ngùi rời khỏi. Bảo Bình cứ như vậy, ngồi ngoài cửa thất thần canh chừng cho Thiên Bình.

Thiên Bình chầm chậm đi tới, đưa tay chạm vào bức tranh cổ vuốt ve theo đường nét của Bạch Dương. Khi giọt nước mắt của cô rơi xuống mắt của Cửu Hoàng Tử, đôi mắt của hắn dường như cũng đang khóc. Một thước phim chạy qua trí não khiến Thiên Bình suy sụp ngồi xuống, tự ôm lấy bản thân oà khóc: "Xin lỗi, Cửu Hoàng Tử, xin lỗi". Quá khứ về một mối tình từng chút từng chút khắc sâu vào tiềm thức đau đớn của cô gái.

Châu Yểm, năm 1390.

Bạch Dương vẫn đang trị thương ở căn nhà nhỏ dưới chân núi. Nơi hẻo lánh chỉ có ba người, là hắn, lão tiền bối và một tiểu muội năng nổ tinh nghịch. Lạ là hắn chưa từng thấy nơi này buồn chán. Thậm chí, nơi này còn có chút yên bình, vui vẻ đối với hắn. Có lẽ bởi Tiểu Chu luôn tìm cách trêu chọc hắn.

"Bạch Dương ca ca, mau xoè tay ra đi. Sư phụ mới làm ra loại kẹo thảo mộc này rất ngon luôn đó"-Tiểu Chu như thường ngày chạy tới bên cạnh Bạch Dương đang âm thầm đọc sách, kể mấy chuyện trên trời dưới biển mà nàng ta nghe được ở bên ngoài cho Bạch Dương. Bàn tay nàng tay nắm chặt như cầm một thứ gì đó, đưa ra trước mắt Cửu gia.

Bạch Dương khi đó dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ. Rời xa kẹo hồ lô, rời xa chè thanh mát, rời xa bánh quế hoa đã là một sự thiệt thòi với kẻ hảo ngọt như hắn rồi. Nghe đến 'kẹo', Bạch Dương chẳng nghi ngờ gì mà xoè tay ra trước mặt Tiểu Chu. Chỉ chờ có thế, bàn tay nhỏ bé của Tiểu Chu liền nắm chặt bàn tay chai sạn do luyện kiếm cầm cung của Cửu Hoàng Tử, nở một nụ cười tinh nghịch: "Phu quân, muội có ngọt không?".

Hai má Bạch Dương đỏ ửng cả lên, xấu hổ đông cứng thành bức tượng đá. Tiểu Chu vẫn te he cười, đôi má hồng hồng mãn nguyện. Tiểu cô nương này sẽ mãi chẳng bao giờ nói, nàng ta đã thích Cửu Hoàng Tử từ bao giờ đâu.

Bạch Dương căng thẳng đến độ ròng rã mồ hôi, ái ngại cất tay của mình đi, lắp bắp: "Muội lại còn trêu ta! Nếu muội còn không đứng đắn lên thì ta sẽ mách lão tiền bối rằng muội ngày ngày đều trốn học trêu ta đó".

Nàng ta nghe xong vẫn cười tươi như đón Tết, vui vẻ nhảy chân sáo ra khỏi phòng. Trước khi đi khuất, Tiểu Chu còn không quên ngoái đầu ướm hỏi: "Bạch
Dương ca ca, lần sau muội lại mang kẹo đến nha".

Bạch Dương đỏ ửng cả mặt liền lấy sách che chắn. Gì chứ? Đứa nhỏ này có phải quỷ quyệt quá rồi không?

Châu Yểm, năm 1391.

Tiểu Chu vẫn như vậy, bày trò nghịch ngợm để được ở bên Bạch Dương. Nhưng thời gian này nàng ta bận quá, đều dành thời gian cùng sư phụ nghiên cứu loại thảo dược mới. Bạch Dương đã quen với sự hiện diện của Tiểu Chu mỗi ngày, bây giờ lại thấy thiếu thiếu. Hắn ngồi bên khung cửa sổ, nhìn ngắm Tiểu Chu đang chuyên tâm viết vào sổ sách. Khác hẳn với dáng vẻ nghịch ngợm thường ngày, Tiểu Chu lúc này quần áo lem luốc mà chỉnh tề, khuôn mặt nghiêm túc nghe từng lời sư phụ nói để ghi chép vào cuốn sổ.

Hắn si mê nhìn tiểu cô nương ở đó, trong lòng lâng lâng cảm giác hạnh phúc. Bạch Dương mải mê đến nỗi, trong đầu bắt đầu có những tưởng tượng về một tương lai xa hơn, khi hắn và Tiểu Chu cùng nhau lớn lên và có một gia đình hạnh phúc. Hắn không chỉ muốn thấy bộ dạng tinh quái hay nghiêm túc của nàng, mà còn muốn nhìn thấy nàng trong nhiều biểu cảm khác như tức giận, ngại ngùng,..

Nghĩ đến đây, một cảnh xấu hổ liền sượt qua đầu hắn khiến hắn xấu hổ mà quay đi. Tiểu Chu bắt gặp hành động khác lạ của hắn liền tự hỏi, nhưng rồi cũng bị công việc bận bịu này mà nhanh chóng quên đi. Hắn tự tát vào mặt bản thân, trong lòng gào thét: [Ngươi đang suy nghĩ đồi bại gì thế hả? Muội ấy còn chưa dậy thì nữa, ngươi nghĩ đi đâu thế hả Bạch Dương?].

Châu Yểm, năm 1392.

Bạch Dương dần nhận ra hắn muốn ở đây, ở bên Tiểu Chu. Vết thương đã khỏi hẳn, nhưng hắn vẫn luôn giả bộ như vết thương vẫn chưa lành. Tiểu Chu ngốc nghếch ngày ngày mang thuốc tới, còn cẩn thận bón từng miếng cho hắn: "Huynh đó, biết là chưa khỏi mà còn luyện kiếm quá sức. Huynh là không cần sống nữa hả?".

Hắn chẳng nói gì, chỉ chăm chú nhìn gương mặt giận dỗi của Tiểu Chu mà vui vẻ nuốt xuống ngụm thuốc đắng chát. Tình cảm chớm nở đã lâu này cứ ngày một lớn trong lòng Bạch Dương, khiến hắn vui vẻ cả một ngày.

Đợi đến khi Tiểu Chu đi ra, lão tiền bối mới cười hiền bước vào, thì thầm với Bạch Dương: "Cửu gia, thương tích của người đã khỏi hẳn rồi mà, tại sao ngài vẫn còn muốn uống thuốc ở chỗ lão phu thế?".

Bị nói trúng tim đen, Bạch Dương đỏ mặt kêu suỵt một cái, ngại ngùng thừa nhận: "Lão tiền bối, người biết rồi thì có thể để cho vãn bối chút cơ hội được không? Ta muốn dành chút thời gian trả ân người, và cũng muốn ở bên Tiểu Chu lâu hơn một chút".

Lão thần y bật cười, chỉ vào Tiểu Chu đang sắc thuốc ngoài kia kể lể: "Lão biết chuyện từ lâu rồi. Nói cho Cửu gia biết, người đầu tiên tìm thấy Cửu gia là Tiểu Chu chứ chẳng phải lão đâu. Là một mình con bé dìu Cửu Hoàng Tử đến đây, cầu xin ta cứu chữa. Tuy lão từng nói, lão cứu ngài vì kính trọng Cửu gia, nhưng thực ra là bởi Tiểu Chu đã một ngày một đêm quỳ cầu tình lão, còn đòi tuyệt thực để ép lão đấy. Con bé có lẽ có tình cảm với ngài từ lần đầu gặp mặt rồi".

Bạch Dương trong lòng không khỏi vui sướng, nhưng ngoài mặt vẫn phải giữ phẩm giá cao ngạo của mình, ho khan bảo: "Tương trợ người gặp nạn là chuyện thường tình thôi. Muội ấy có lẽ chỉ là không thể thấy chết mà không cứu, chứ không sâu xa như tiền bối nói đâu".

Lão tiền bối cười sảng khoái một tràng: "Vậy Cửu gia không biết rồi. Ta đã từng hỏi Tiểu Chu, nó nói rằng nó rất thích ngài. Bởi ngài là người anh tuấn, dũng cảm. Vả lại, dù sao trừ lão ra, ngài là nam nhân đầu tiên Tiểu Chu gặp trên thế giới này mà".

Bạch Dương thẹn thùng đưa mắt nhìn Tiểu Chu đang đứng ngoài cửa nghe lời sư phụ mình bán đứng, đáng lẽ sẽ thẹn quá mà hoá giận, nhưng nàng lại chỉ ngại ngùng ướm hỏi hắn như lần trước: "Vậy, huynh sẽ ở lại chứ?".

Bạch Dương nhìn rõ đôi mắt chứa ý tình của Tiểu Chu, mỉm cười hiền từ chấp thuận: "Ừ, còn phải cảm tạ công ơn của lão tiền bối và muội nữa chứ".

Châu Yểm, năm 1393.

Tiểu Chu ngã bệnh trên đường đi hái thuốc. Nơi này xa xôi với ngôi nhà nhỏ dưới chân núi, trời cũng đã sẩm tối mất rồi. Thật may, Bạch Dương lần này nhận nhiệm vụ cùng đi với Tiểu Chu để nhận mặt các bài thuốc, mau chóng đỡ được Tiểu Chu đang ngã ra đất: "Tiểu Chu! Tiểu Chu! Muội sao vậy? Sao lại nóng như thế này?".

Bạch Dương cấp tốc bế Tiểu Chu chạy vào rừng, tìm một căn nhà hoang nho nhỏ để ở tạm. Hắn châm lửa sưởi ấm cho Tiểu Chu khi đêm về.

"Muội lạnh quá"-Tiểu Chu yếu ớt run rẩy trong vòng tay của Bạch Dương. Hắn cứ ôm lấy Tiểu Chu, cởi áo ngoài đắp lên người nàng ta để truyền hơi ấm.

"Tiểu Chu, muội đã ấm hơn chưa?".

Tiểu Chu cứ mê man trong cơn sốt. Nàng ta bây giờ như một đứa trẻ, cứ nhăn mày nhăn mặt quấy nhiễu: "Đau đầu quá. Muội đau quá! Muội bị đau rồi. Chẳng thích bị đau đâu".

Tiểu Chu khóc quấy đòi dỗ, Bạch Dương ân cần ôm nàng ta vào lòng vỗ về: "Huynh đây rồi, huynh ở đây mà, Tiểu Chu".

Loáng thoáng, Bạch Dương nghe trong lời Tiểu Chu miên man gọi gì đó: "Thiên Bình..".

"Gì cơ?"-Bạch Dương ôm lấy Tiểu Chu, ghé sát tai vào miệng nàng để nghe rõ.

"Tên của muội, là Thiên Bình. Gọi tên muội đi"-Tiểu Chu yếu ớt cứ khóc nấc, dụi đầu vào lồng ngực của Bạch Dương mè nheo. Nàng ta dù sao cũng là cô nhi, chưa từng cảm nhận tình thương của cha mẹ, vậy nên nũng nịu khi ốm là điều dễ hiểu.

Bạch Dương nhận ra ở đó đã 3 năm có lẻ, đến giờ hắn mới biết tên của Tiểu Chu là gì. Ao ước có người gọi tên mình, có lẽ là ước muốn xa vời nhất với Tiểu Chu. Hắn ôm siết lấy Tiểu Chu, miệng liên tục gọi: "Thiên Bình, ta ở đây rồi".

Châu Yểm, năm 1395.

Thói quen trêu chọc Bạch Dương của Tiểu Chu vẫn chẳng sửa đổi tí nào. Hiện giờ, Bạch Dương và Tiểu Chu cũng coi như thanh mai trúc mã, chẳng kiêng nể nhau cái gì. Đĩa thức ăn vặt bị hai đứa trẻ tranh giành nhau gần hết, chỉ còn lại một que dài cuối cùng. Bạch Dương và Thiên Bình chẳng ai chịu nhường ai, mắt đối mắt để giành phần ăn cuối cùng. Thiên Bình nhanh tay cầm lấy que dài cho vào miệng, tinh quái thách thức Bạch Dương. Nhưng hắn cũnh chẳng kém cạnh, dù sao nữ nhân này đã định sẵn là thê tử của hắn, lưu manh một chút cũng không sao. Vậy là Bạch Dương tiến tới cắn đầu bên kia của món bánh, vừa đủ để môi chạm môi với Tiểu Chu đang ngây người ở đó.

Thiên Bình trợn tròn mắt nhìn Bạch Dương đang sát mặt mình, đôi môi cảm nhận sự thô ráp từ môi của hắn, mặt đỏ lừ đẩy Bạch Dương ra: "Huynh! Huynh lưu manh".

Tiểu Chu vốn định chạy ra ngoài, lại bị Bạch Dương bật cười trêu chọc: "Thiên Bình. Thê tử".

Từng chữ từng chữ nhấn mạnh khiến Thiên Bình xấu hổ hét lên: "Huynh đừng có mà lưu manh".

Nàng ta luống cuống chạy thẳng, mặc kệ cho Bạch Dương vẫn đang nói lớn đùa giỡn: "Không phải muội gọi ta là phu quân trước đó sao? Sao giờ lại chạy rồi?".

Mối duyên tình này tưởng đã định, vậy mà Bạch Dương lại một lần nữa ngây thơ giao trứng cho ác.

Châu Yểm, năm 1397.

Bạch Dương 22 tuổi, cuối cùng cũng được triệu về cung tham dự lễ đăng cơ của Thái Tử. Trong lòng Bạch Dương lúc này rối loạn. Huynh ấy từng muốn giết chết hắn, vậy sao còn mời hắn đến? Là muốn làm nhục hắn hay sao?

Bạch Dương nắm lấy tay Thiên Bình dạo quanh kinh thành, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ. Lần này trở lại, hắn có còn mạng hay không? Thiên Bình sẽ ra sao đây? Hắn bối rối muốn quay đầu, liền bị Thiên Bình ngăn cản: "Huynh sợ gì chứ? Đến lúc có nguy hiểm, chúng ta cùng chạy là được rồi".

Bạch Dương nghe lời an ủi ngây ngô của Thiên Bình, không hiểu vì sao lại tĩnh tâm trở lại. Hắn đưa Thiên Bình cùng vào cung diện kiến Thái Tử. Hoàng huynh hắn giờ đây chẳng gào khóc vì đôi mắt mù loà của mình nữa. Hắn ngồi trên cao, mỉm cười đón hoàng đệ thân yêu của mình: "Bạch Dương, đệ quay về rồi".

Bạch Dương cảnh giác lẩn tránh cái ôm của Bảo Bình, chỉ tế nhị quỳ xuống hành lễ: "Hoàng huynh, đệ trở về từ cửa tử. Thất lễ với hoàng huynh rồi".

Thiên Bình đánh hơi được không khí gượng gạo này, đưa tay lên phẩy qua lại trước mắt Bảo Bình. Người này là bị mù sao? Nhưng theo mắt nhìn của nàng ấy, người này chưa hoàn toàn mất đi thị giác, chỉ cần thay thế đôi mắt đã hỏng này thì vẫn có thể cảm nhận được thế giới muôn màu. Thiên Bình không hiểu phép tắc, tuỳ tiện cầm lấy tay Bảo Bình để xem mạch.

Bảo Bình hắn như có một luồng điện chạy qua người, giật nảy lên bất ngờ: "Là ai vậy?".

Bạch Dương vội vàng kéo tay Thiên Bình trở lại, thấp thỏm lo sợ bẩm báo: "Lần này đi cùng đệ còn có một vị cô nương họ Chu, tên Thiên Bình, là ân nhân đã cứu đệ một mạng năm đó. Muội ấy từ nhỏ không sống trong kinh thành, không biết lễ nghi phép tắc, mong Nhị ca bỏ qua".

Bảo Bình từ cái chạm tay đã rung động với cô gái nọ, liền đưa nàng ta lên làm Thái Y riêng của mình. Từ đây, sự tận tuỵ săn sóc của Thiên Bình đã cướp đi trái tim của hắn, gây đến một màn động trời: "Cửu đệ, nếu ta nói ta muốn đưa Tiểu Chu làm Thái Tử Phi của ta, đệ thấy sao?".

Bạch Dương nhất thời hoá đá tại chỗ, khó xử không biết nên lên tiếng thế nào. Bảo Bình nhận ra hơi thở của Bạch Dương dần trở nên gấp gáp, phẩy tay an ủi hắn: "Chà, ta chỉ đùa thôi. Nàng ấy thân phận như vậy, phụ hoàng và mẫu hậu sẽ không đồng ý đâu. Đệ đừng lo lắng quá".

Phải, Chu Thiên Bình không xứng đáng ngồi ở vị tró Thái Tử Phi, nhưng vẫn trở thành phi tử của hắn. Kẻ bí ẩn hừ mạnh một tiếng lôi kéo sự chú ý của Thiên Bình. Nàng ta quay người lại, chỉ nhìn thấy một người trong bộ áo choàng đen: "Tại sao anh lại xuất hiện ở thế giới thực?".

Kẻ thần bí lạnh lùng đứng lơ lửng trên không: "Thực hay giả ngươi làm sao biết được. Vậy là ngươi đã xem hết toàn bộ câu chuyện đó rồi sao?".

Hiểu Thiên Bình chăm chăm nhìn vào dáng người kẻ đó, gật đầu. Người bí ẩn kia bước tới trước mặt Thiên Bình, khinh khỉnh cười lớn: "Sao nào? Nhìn lại quá khứ của mình, ngươi có tự thấy kinh tởm thứ lòng dạ tham lam của ngươi không?".

Tiếng cười nhục mã cứ mãi vọng lại, dần trở thành tiếng khóc đau thương của kẻ đó. Thiên Bình nhìn người trước mặt, nước mắt lã chã rơi xuống, nghẹn ngào nấc lên: "Anh, là Bạch Dương, phải không?".

Kẻ thần bí kia khựng lại, quay mặt nhìn Thiên Bình. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy diện mạo kẻ bí ẩn. Kẻ mang theo mình một lớp băng trắng trên mắt. Thiên Bình nức nở quỳ xuống: "Bạch Dương, em thực sự xin lỗi".

———— Hé mở hoạ sử ————

Khương Bạch Dương - người thần bí

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top