Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 222

Mộ Hoan đầu óc có hơi mụ mị nhưng vẫn biết bản thân đang làm gì, đem thân thể hạ thấp dán chặt vào cơ thể tráng kiện của alpha, lắng nghe hơi thở gấp gáp phả bên vành tai.
“Ngươi có thể bình an hồi kinh, ta sẵn sàng tha thứ tất cả.”
Hai mắt kinh ngạc trừng lớn, còn hoài nghi tai mình có vấn đề. Nhưng khi trông thấy ánh mắt của kiều hương hiển lộ một tia thương xót, A Ba Đáp Thấu Á Viên liền hiểu tất cả ủy khuất mà nàng phải chịu đựng.
“A Hoan…” A Ba Đáp Thấu Á Viên vuốt ve gương mặt của nàng, hốc mắt xót cay đè nén không để nước mắt rơi xuống: “Trẫm có lỗi với nàng, A Hoan, đời này trả không hết.”
Mộ Hoan không trả lời, vẫn áp người dán chặt trên ngực A Ba Đáp Thấu Á Viên, yếu ớt lẩm bẩm: “Ngươi trở về…”
“Hảo, trẫm nhất định trở về, bảo hộ nàng.”
Chống đỡ thân thể không còn nửa điểm sức lực, Mộ Hoan gượng ngồi dậy, kéo xuống mảnh che chắn cuối cùng. Cơ thể gầy gò dưới ánh trăng như đang phát quang, làn da mềm mại trắng trẻo không khác gì tơ lụa thượng hạng, ở trước mặt nàng lộ ra dáng vẻ kinh thải tuyệt diễm.
“Tình độc sẽ phát tác.” Mộ Hoan chồm người đến gần kéo mở vạt áo của A Ba Đáp Thấu Á Viên, chậm rì rì nói: “Đêm nay, cho ngươi, có như vậy mới khống chế được.”
“A Hoan.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên hơi rướn người muốn hôn lên đôi môi nhợt nhạt kia, kết quả kiều hương lại nghiêng đầu né tránh. Ngón tay ấn mạnh lên môi nàng, dùng sức đẩy ngã xuống đất, đáy mắt phảng phất men say.
“Ngươi trở về mới được hôn.”
Nghe câu này cảm giác như: Chàng kim bảng đề danh mới được động phòng!
Bất quá A Ba Đáp Thấu Á Viên rất mong trận chiến này nhanh chóng kết thúc để nàng trở về đón lấy kiều hương, hôn lên đôi môi xinh đẹp kia. Hơi thở nồng nàn bên tai, cơ thể mềm mại áp trên người, có thể cảm nhận được độ ấm từ da thịt kiều hương mang lại.
Bàn tay vươn ra muốn chạm lại bị Mộ Hoan gạt đi, đôi sóng mắt đó biểu lộ ý nghĩ gì nàng đều minh bạch.
Vẫn là chưa bình an trở về thì không được chạm.
Lần này hoàn toàn là kiều hương chủ động, nàng chỉ có việc hưởng thụ.
Dục hỏa côn bên dưới phát hiện được hương thơm ngọt ngào của omega lập tức phản ứng, có chút háo hức chờ đợi cảm giác mềm mại ấm áp đã lâu chưa được nhận.
Bỏ qua công tác tiền hí, Mộ Hoan lưu loát hạ thấp người xuống, đau đớn như xé rách cơ thể từng chút lan truyền đến từng tế bào. Rất lâu rồi nàng mới làm loại tình sự này, tất nhiên cơ thể không thể thích ứng kịp, cả người căng cứng không dám thở mạnh nửa hơi.
A Ba Đáp Thấu Á Viên rất muốn chạm vào nàng nhưng lại bị ánh mắt kia quét qua, tất cả dũng khí lập tức biến mất.
Mộ Hoan mím chặt môi ngăn tiếng nức nở thoát ra ngoài, cả người vùi sâu vào lòng của A Ba Đáp Thấu Á Viên. Tiểu tuyến thể thít chặt không khe hở, chỉ giữ được chưa tới phân nửa chiều dài dục vọng, nhưng đã đau đến vô pháp hấp khí.
Rõ ràng là rất đau, vẫn kiên trì hạ thấp người xuống, từng chút từng chút nuốt trọn toàn bộ chiều dài dục hỏa côn.
“Hư…”
A Ba Đáp Thấu Á Viên lập tức ôm chặt lấy eo nàng, dịu dàng xoa vuốt hai bên thắt lưng làm giảm áp lực: “A Hoan, thả lỏng một chút.”
Kiều hương chặt chẽ như vậy chính nàng cũng cảm giác được đau đớn.
Mộ Hoan mím mím môi, cố gắng hít mấy ngụm không khí hòa hoãn tâm tình. Cả người căng cứng như dây đàn, muốn thả lỏng cũng mất vài khắc, tạm xem như ổn định mà duỗi thẳng thắt lưng xuống.
“A~”
Tiếng rên rỉ mị tình vang lên bên tai, yết hầu kịch liệt di chuyển lên xuống, trong mắt đều là dục vọng ham muốn chạm vào thân thể ôn hương nhuyễn ngọc. Trống ngực đập liên hồi, thúc giục mau chóng chiếm đoạt lấy nàng, từng tấc da thịt cũng không được buông tha.
Non nớt tuyến thể không ngừng co rút siết chặt dục vọng thô lỗ bên trong, từ từ di chuyển thắt lưng, cảm nhận dục vọng càng lúc càng căng trướng nóng hổi. Hơi thở bất tri bất giác trở nên gấp gáp, di chuyển nhanh lại nhanh, cả người run rẩy nằm trong lồng ngực ấm áp kia.
A Ba Đáp Thấu Á Viên vẫn duy trì tư thế ôm nàng, hơi thở ồ ồ vang ra từ mũi, lang trảo tì mạnh lên tấm lưng mềm mại. Kỳ thật trên lưng Mộ Hoan không có nửa điểm tổn thương, chỉ cảm thấy bị đè đau, đơn giản vì nàng đã giấu móng vuốt vào trong đệm thịt.
“Ưm… hô…”
Cả người phát run, hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai. Trong mắt Mộ Hoan giờ chỉ còn một màn sương mỏng, cái gì cũng không quan tâm, bao trùm lúc này là khoái cảm dục tiên dục tử.
Đã rất lâu mới có thể tìm lại được cảm giác này.
A Ba Đáp Thấu Á Viên vịn lấy gáy nàng, dịu dàng hôn lên, lắng nghe hơi thở rối loạn từ kiều hương nỉ non phát ra. Chẳng mấy chốc Mộ Hoan đạt đến cao triều, yếu ớt gục lên lồng ngực của A Ba Đáp Thấu Á Viên, yên tĩnh thở dốc một trận.
Bàn tay ở trên vai nàng nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác nhồn nhột khi tóc dài lướt qua tháp cổ, bất quá lại mê luyến từng phân thời gian được bầu bạn cùng nhau. Cơ thể đột nhiên bị lật lại ấn nằm xuống đất, bên dưới sớm đã được phủ long bào, thậm chí còn có hơi ấm do đối phương lưu lại.
Mộ Hoan thoáng kinh ngạc, hai gò má ửng hồng do kích tình, lồng ngực phập phồng cố tìm lại hơi thở của bản thân mình.
“A Hoan, ta chưa từng chạm đến omega khác, thật sự là chưa từng.”
Dục vọng căng cứng vẫn chưa được giải phóng theo lối cũ tiến vào nơi tiêu hồn thực cốt, lắng nghe tiếng ngâm nga ngọt nị từ người bên dưới phát ra.
“Nói dối, lẽ nào bụng của Đồ Ngân tự to ra?” Mộ Hoan gian nan thốt ra một câu rời rạc, mười ngón tay ra sức bám víu vào y phục bên dưới: “Ngươi… ngươi hô… phiến tử!”
“Trẫm chưa từng.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên hạ thấp người ôm chặt lấy nàng, hai mắt đỏ bừng bừng như sắp khóc: “Rồi trẫm sẽ tìm được bằng chứng, tin trẫm.”
Không biết có phải là do ánh mắt A Ba Đáp Thấu Á Viên quá mức tha thiết, hay do căn bản nàng đã bị lời nói kia thuyết phục, âm thầm mím chặt môi chọn cách tin tưởng.
Duy nhất một lần này thôi, để nàng còn cảm thấy lựa chọn của bản thân là đúng đắn.

Trời đã sáng từ lúc nào, cũng chẳng ai biết, mà chẳng ai đủ tinh thần quản chuyện này. Hơi sương đọng trên tán lá xanh, chẳng bao lâu nữa mai sẽ nở, dọc con đường này tràn ngập sắc đỏ của mai.
Tuyết vẫn bay ngợp trời như chưa từng mệt mỏi, mang theo hơi lạnh quẩn quanh trong tẩm điện.
Mộ Hoan nằm gọn trong lòng A Ba Đáp Thấu Á Viên, nàng thủy chung không chợp mắt, từ đêm qua đến giờ tinh thần vẫn còn rất tốt. Áp tai lên lồng ngực A Ba Đáp Thấu Á Viên, lắng nghe tiếng tim đập, chẳng biết có còn cơ hội nghe nữa hay không.
A Ba Đáp Thấu Á Viên ngủ một giấc chập chờn bất an, tỉnh dậy chỉ thấy kiều hương nằm trong lòng mình, dán chặt ánh mắt lên gương mặt còn sót lại vẻ ngái ngủ.
“Nàng không ngủ?”
“Ngủ không được.” Mộ Hoan mải mê ngắm nhìn gương mặt của A Ba Đáp Thấu Á Viên, trong giọng nói giấu không được mệt mỏi: “Ngươi ngủ tiếp đi.”
“Không được, sắp đến giờ rồi.”
Trong lòng cả hai đồng thời dâng lên cảm giác chua xót, thời khắc phân ly, tựa như sinh ly tử biệt.
“Để ta hầu ngươi y phục.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên gật đầu, từ từ ngồi dậy rồi dìu Mộ Hoan đứng lên.
Dưỡng Tâm Điện vốn là địa phương để ‘dưỡng tâm’, lại bị các nàng làm cho hỗn loạn không gì bằng, thậm chí chẳng buồn đặt quy tắc của lão tổ tông vào mắt. Tùy tiện mặc lại y phục nghiêm chỉnh, tóc dài có chút rối loạn xõa tùy hứng sau vai.
Cung nô được gọi vào dọn dẹp, trông thấy long bào và y phục hoàng quý phi đều nhiễm bẩn liền minh bạch. Chốc sau người của Kính Sự Phòng cũng đến ghi chép cẩn thận xác nhận lại, nếu về sau hoàng quý phi có long tự sẽ dùng danh sách này đối chiếu.
Đáng tiếc bọn họ lần này phí công, Mộ Hoan căn bản không thể mang thai được nữa.
Hai người tẩy rửa thân thể sạch sẽ, cùng lúc cung nô mang y phục mới đặt lên bàn, lần lượt lui xuống tránh làm phiền đến hai quyền quý nhân bên trong điện. Mộ Hoan vẫn mặc sa y, giúp A Ba Đáp Thấu Á Viên mặc từng kiện từng kiện y phục, áp lực vô hình đè nặng lên hai cánh tay nàng.
Có chút không nỡ, nhưng lại không thể giữ người ở lại.
Đem kiện giáp bào ngân sắc khoác lên người đối phương, dùng khăn lụa chà lau một lần, phản chiếu ánh sáng bạc có phần thê lương.
“Nàng không cần tiễn trẫm.” A Ba Đáp Thấu Á Viên vuốt ve gò má lạnh toát của nàng: “Trẫm thấy nàng sẽ không nỡ rời đi.”
Mộ Hoan gật đầu, lặng lẽ đem bùa bình an nàng xin được ở Thần Điện treo trên đai lưng của A Ba Đáp Thấu Á Viên.
A Ba Đáp Thấu Á Viên dùng sức ôm chặt lấy nàng, hôn lên đỉnh đầu như thay lời tạm biệt, nhanh chóng xoay người ly khai đại điện.
Trên người chỉ mặc sa y không tiện bước ra, Mộ Hoan chôn chân tại chỗ, ánh mắt dõi theo bước chân vội vã của nàng. Chỉ sợ lần này ly biệt, vĩnh viễn bất tương kiến. Nhưng nàng tin, A Ba Đáp Thấu Á Viên là người nói được làm được, nhất định sẽ bình an đại thắng hồi kinh.
Hai người cách nhau một cánh cửa, tựa như chia đôi hai thế giới.
Tiếng vó ngựa vang lên ngày một lớn, xoay người nhìn ra cửa sổ, độc màn sương dày không thấy bóng người.
Từ thuở thiếu niên người đã là anh hùng của thiên hạ.
Bước chân thôi thúc, vó ngựa rền vang, chỉ cầu khúc ca khải hoàn thay khúc tống biệt.
Chẳng biết đứng như vậy bao lâu, mãi đến khi Ân Ly ở bên ngoài dè dặt tiến vào. Trông thấy hoàng quý phi cô linh linh đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng cũng minh bạch vài phần, vội ôm phi phong chạy đến khoác lên người nàng.
“Hoàng quý phi, hồi cung thôi.”
Mộ Hoan yếu ớt gật đầu, để Ân Ly hầu hạ thay y phục rồi cùng nàng ly khai Dưỡng Tâm Điện. Ngồi nghi trượng quay về Phượng Hòa Cung, tâm tình nàng treo trên cành cây, hoàn toàn không để ý đến quan cảnh xung quanh mình.
Thẳng đến khi nghi trượng hạ thấp xuống, Mộ Hoan mới phát giác bản thân đã quay về được Phượng Hòa Cung. Ân Ly bước lên dìu nàng, quan sát hai gò má lộ ra chút huyết sắc, nội tâm cũng mừng rỡ không ngớt.
An tĩnh ngồi xuống tọa ỷ, trà không màn dùng, chuyên tâm lần chuỗi niệm châu cầu một phân thanh tĩnh.
“Nương nương.” Ân Ly đem chén nãi trà do trù phòng chuẩn bị đặt lên bàn, nghiêng đầu nhìn sườn mặt hoàng quý phi: “Nô tỳ nghe nói đêm qua nương nương hầu hạ hoàng thượng?”
Bất ngờ chính là hoàng quý phi gật đầu không chút do dự: “Bản cung đêm qua lưu lại Dưỡng Tâm Điện, ngươi vốn là người biết rõ nhất.”
“Nô tỳ không dám suy đoán linh tinh khiến nương nương bất mãn.”
“Từ khi nào ngươi dè chừng như vậy?” Mộ Hoan mạc danh kỳ diệu mở mắt nhìn nàng: “Bình thường bản cung dùng thiện ngươi là người ngồi xuống ghế đầu tiên.”
“Hì, đó là chuyện dùng thiện a.” Ân Ly đảo mắt nhìn một vòng, ngồi xổm xuống kéo cánh tay của hoàng quý phi: “Nô tỳ biết rõ nương nương trong lòng vẫn còn khúc mắc, sợ nhắc chuyện cũ khiến nương nương không vui.”
“Đêm qua hoàng thượng nói gì, ngươi đoán xem?”
“Lẽ nào là chuyện của Tường tần? Nói oa oa trong bụng ả không phải thân sinh oa oa của hoàng thượng?”
Mộ Hoan thoáng lộ ra kinh ngạc: “Ngươi thật sự đoán đúng?”
“Thật sao?” Ân Ly cũng bị bản thân dọa cho kinh hỉ: “Có phải nô tỳ thông minh ra rồi không?”
“Ngươi theo hầu bản cung bao nhiêu lâu nay, chỉ học được chút lông mao này thì chưa đủ tự xưng thông minh đâu.”
Ân Ly xấu hổ gãi đầu, lại hỏi nhỏ: “Nếu thật như vậy Tường tần khó tránh khỏi đại tội khi quân phạm thượng, dối gạt tổ tông, giả mạo hoàng thân.”
“Chuyện này vẫn chưa biết rõ thị phi, bất quá vẫn nên điều tra thử. Nếu thật sự oa oa trong bụng Tường tần không phải là tử tôn của hoàng thượng, bản cung không cần dày công đối phó ả làm gì.”
“Vậy… chuyện của Uyển Nhược tỷ tỷ?”
Mộ Hoan liếc nàng một cái, phất tay: “Gọi nàng trở về hầu hạ.”
“Hảo!! Nương nương là tốt hảo!”
Ân Ly mừng rỡ chạy đi, không quên nói vọng một câu: “Nô tỳ đi tìm Uyển Nhược tỷ tỷ, trên bàn có nãi trà, nương nương mau dùng kẻo nguội.”
Đưa mắt nhìn theo bóng dáng hoạt bát của Ân Ly, Mộ Hoan nhịn không được bật cười, cũng may Phượng Hòa Cung này vẫn còn tiếng cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top