Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 11->15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11. Mảnh Hổ Ẩn Mình.

Tiểu Tiểu quây về công ty làm việc. Những lời xầm xì là vẫn còn dư âm, bao ánh mắt điều liếc xéo Tiểu Tiểu, những nụ cười hàm chứa sự chế nhạo.

Tiểu Tiểu âm thàm quan sát nét mặt từng người, phân rõ kẻ thù và bạn bè. Thầm nghĩ: hờ hờ đợi đây ta không tha cho đám bà tám mấy người đâu.

Bên cạnh kẻ thù là những người vô tâm, Tiểu Tiểu có thể chao đổi với họ một số chuyện nhưng không xem họ là bạn. Tiểu Tiểu không hề kết bạn, dù có chỉ là dao du cho có lệ.

Những mói quan hệ hằng ngày của Tiểu Tiểu cũng chỉ là dựa trên công việc hay có lợi ích cho việc làm ăn của mình thì Tiểu Tiểu mới tạo lặp quan hệ với đối phương.

Cũng chính vì cái tính cách đó mà gia đình Tiểu Tiểu gọi Tiểu Tiểu là con ma tiền. Ngoài tiền và gia đình thì Tiểu Tiểu là để tất cả mọi chuyện ngoài tâm không màng đến.

Nhờ tính cách đó mà gia đình Tiểu Tiểu vừa vui vừa buồn. Vui vì Tiểu Tiểu như vậy thì gia đình ngày một phát đạt, buồn vì cứ yêu tiền như thế thì sau này còn chỗ đâu mà để tâm đến tình cảm.

Họ khấu trời lạy phật cho ai rinh con ma tiền nhà họ đi, để họ an tâm phần nào. Dù là gái hay trai không quan trọng miễn sao có thể mang hạnh phúc đến cho Tiểu Tiểu, và càng tốt hơn nữa là có thể trị bệnh hám tiền của Tiểu Tiểu.

Nhưng hết lần này đến lần khác các tràng trai đảo điên vì Tiểu Tiểu là bị Tiểu Tiểu quay vòng vòng. Nói thẳng ra là bị lợi dụng, xong chuyện là khôn khéo mà đuổi đi.

Còn các cô gái nếu thấy có thể giúp đỡ thì Tiểu Tiểu là chu đáo chăm sóc sau đó là giả thân mà cầu giúp. Khác với cách đối xử với con trai Tiểu Tiểu dùng lòng từ bi của mình mà xem họ như cái phao cứu xinh. Vẫn kết bạn, vẫn qua lạy, nhưng không cần đến thì dứt khoát không chủ động liên lạc.

Tiểu Tiểu lớn lên theo năm tháng bằng việc giáp với đời trước trong những ngày kiếm tiền. Nên Tiểu Tiểu có rất nhiều kinh nghiệm sống và cũng là một con hổ đội lớp thỏ con.

Người khác nhìn vào tưởng nàng là dễ dụ, nhưng dụ rồi mới biết chính mình mắc bẩy . Mắc bẩy đã không nói, khi rơi vào tay Tiểu Tiểu thì sẽ bị nuốt hết xương mà trắng tay giậm chân đấm ngực ra về.

Những lúc như thế Tiểu Tiểu cười hả hê. Những người có thể biết được bộ mặt thật của Tiểu Tiểu cũng chỉ có ông chủ của các công ty lớn.

Vì Tiểu Tiểu làm bên khâu giao dịch nên chuyện tiếp nhận và kí hợp đồng với công ty khác là do đích thân Tiểu Tiểu đi giáp mặt các ông chủ của các công ty đó mà kí kết.

Họ lần đầu gặp mặt nên bắt hình dung. Nhìn thấy Tiểu Tiểu trẻ đẹp non nớt hiền lành dể dụ nên muốn nuốt chửng Tiểu Tiểu. Ai lại ngờ chính các ông chủ như họ lại bị cho vào miệng hổ.

Kí hợp đồng với Tiểu Tiểu họ phải nhường một số điều khoảng có lợi cho công ty của Tiểu Tiểu, ngoài ra họ còn phải giảm hoa hồng cho Tiểu Tiểu. Vì trong từng lời nói cử chỉ Tiểu Tiểu điều có thể gài bẩy họ.

Có thể coi Tiểu Tiểu là thành công trong công việc của mình. Còn Luli thì là không kém mà còn hơn. Luli nhờ tài ăn nói với gương mặt thiên thần mà làm cho người ta tự dưng lợi ích đến cho mình.

Cho nên Luli đã có thể từ khi ra trường mà xây dựng được công ty riêng trong thời gian ngắn. Danh tiếng công ty của Luli là vang vội về uy tính cũng như hàng hóa.

Luli thường làm xong việc rất sớm và ưa đến câu lạc bộ của mình. Câu lạc bộ của Luli toàn là con gái, vui đùa mỗi ngày cùng các cô gái và cùng nhau đi chơi nhưng không lần nào trái tim Luli đập lộn nhịp vì một ai.

Tuy thế nhưng Nam và một số bạn Nam cũng là ngoại lệ mà được tham gia câu lạc bộ của Luli. Nam vẫn không từ bỏ dù biết sở thích của Luli.

Luli vẫn thường nói với Nam chỉ coi Nam là anh trai, Nam nghe rồi cũng chỉ cười và bỏ ngoài tai. Những cô bạn gái của Luli cũng là không thích Nam thân với Luli nên là ào ạt tấn công Nam.

Những cuộc vui như thế thường diễn ra, hôm nay cũng thế Luli thấy hơi trán nên ra ngoài dạo cảnh đêm.

-Lili lạy đây biểu.-Tiểu Tiểu rình mò con chó nhà người ta rồi dùng nhan sắt mình dụ cún con.

Luli là nghe tên gọi thân quen nên nhíu mày xoay lại coi ai nói ra câu nói kia, vừa hồi hợp vừa vui vì lâu lắm Luli mới nghe được tên này. Từ trước đến giờ cũng chỉ có "Nam" mới dám gọi Luli như vậy.

Luli nhìn thấy Tiểu Tiểu đang dụ dỗ chó nhà lành nên là nhíu mày nói mình nghe lầm, định bước đi nhưng nhớ đến cô gái hôm nọ đụng mình là cái người dụ chó kia nên hứng thú đứng lại coi.

Bạn gái Luli bước ra tìm Luli, thấy Luli nhìn Tiểu Tiểu cô nàng nói.-Luli đang nhìn gì thế, hùm lại định gạ rẫm con gái người ta phải không.?

-Không ,Luli chỉ muốn bi dạo thôi, bồ đi cùng mình nhà.-Luli cười nắm tay cô ta nói đùa giỡn vui vẻ.

-Tiểu Tiểu Lại Đi Bắt Chó Đó À.- Bà chủ con chó nhíu mày nhìn Tiểu Tiểu.

-Ơ hơ hihihihi.Con có làm gì đâu nà, con chỉ yêu thương động vật thôi mà.-Tiểu Tiểu làm ra vẻ vô tội vạ nói.

Nói mà không hể biết hối cải, vì lần đâu tiên thấy con chó nhà người ta đẹp nên Tiểu Tiểu lại làm quen chủ nó. Sau đó là lợi thường xuyên chơi với chó. Bà chủ quán cũng là thấy Tiểu Tiểu hiền yêu động vật nên cho Tiểu Tiểu chăm sóc con chó tùy ý.

Thấy bà chủ cho mình tùy ý chăm sóc con chó thì Tiểu Tiểu đã đạt được ý nguyện. Mua nào là nước sơn, nước vẻ móng, cọ vẻ, tơ lụa...Về nói là làm đẹp cho chó.

Ai dè con chó bị sơn đủ màu rồi được biến thành vật thí nghiệm cho việc Tiểu Tiểu muốn trở thành nhà thiết kế tự do. Bị sơ đủ màu đã không nói Tiểu Tiểu lại còn cạo long đủ kiểu cho con chó, ngoài ra Tiểu Tiểu còn sơn luôn móng chân chó nữa chứ, cạo long xong Tiểu Tiểu lấy keo đổ lên người con chó nhà người ta rồi đổ long gà long vịt lên rồi cười hả hê xem thành quả của mình.

Đó là lần đầu tiên, sau này Tiểu Tiểu tỏ vẻ ân năn nên không đụng tới chó vì thế bà chủ mềm lòng mà lại vui vẻ cho Tiểu Tiểu chăm sóc chó.

Nhưng bị Tiểu Tiểu làm cho cười muốn vở bụng và cũng làm bà tức lộn ruột. Vì Tiểu Tiểu nào ân năng hối hận, không đụng đến con chó vì nó chưa mọc long đầy đủ đấy thôi.

Khi con chó có lại long trên thân hình thì Tiểu Tiểu lại dùng nhiều kiểu thiết kế của mình mà áp dụng lên con chó. Riết rồi bà chủ cũng quen dần với mấy trò quậy phá của Tiểu Tiểu.

Bà thường rình định bắt quả tang Tiểu Tiểu thiết kế chó của bà, nhưng là Tiểu Tiểu chốn rất nhanh. Những lúc như thế bà chỉ nhìn con chó vừa cười vừa tức.

-Thương yêu quá he. Nhìn nè nó còn một thân hình chọc lóc đây nè, chưa mọc đủ long đâu cô, còn nữa mấy cái long gà vẫn còn dính nè.-Bà chủ nhịn cười nghiêm mặt nói.

-Ùa vậy hả, con đang bận, khi khác ghé he.-Tiểu Tiểu lè lưởi cười rồi cuối mặt chạy vì sợ bị giáo huấn.

-UI...!-Tiểu Tiểu lại một lần nữa chạy đụng phải Luli.

-Hùm mấy lần rồi, mắt để sau lưng hả cô bạn.-Cô bạn gái của Luli nhìn Tiểu Tiểu nói.

-Xin lỗi.-Tiểu Tiểu đưa bộ mặt thỏ con ra nói.

-Không có gì.-Luli là muốn dụ dỗ con thỏ này mà dùng tà lực phát ra.

-Chạy nhanh thế.-Bà chủ vì nhớ Tiểu Tiểu nên đuổi theo nhéo tai Tiểu Tiểu nói.

-A đau con, dì ơi buôn ra, chị ơi cứu em.-Tiểu Tiểu vờ khóc đau khi nhìn thấy chị mình bước tới mà cầu cứu.

-Nó lại quậy nữa hả dì. Dì xử nó thẳng tay đi.-Chị Tiểu Tiểu cười khúc khích nói.

-Ư...-Tiểu Tiểu vờ chảy nướt mắt làm bộ mặt đáng thương nhưng lòng thầm rũa à chị chết bầm.

-Dì bạn ấy làm sai gì con giúp bạn ấy sửa cho.-Luli cười nói.

Bà chủ cười khi thấy Luli bà nói.-Hùm con bé này con kệ nó, lâu rồi con không ghé quán dì, vô chơi con. Đi nào Tiểu Tiểu bé bỏng của dì.

Nói rồi bà nắm tay Luli vào quán và kéo tai Tiểu đi theo, chị Tiểu Tiểu cười lắc đầu đi vào, bạn gái của Luli cũng đi theo.

-Đây là khách quen của dì, còn đây cũng là khách quen của dì, riêng con bé kia là kẻ phá hoại.-Bà chủ chỉ tay vào chị Tiểu Tiểu sau đó quay sang nói với Luli cuối cùng là nói Tiểu Tiểu.

Bốn người là làm quen với nhau, khi nghe Luli nói tên của mình Tiểu Tiểu giật mình mà nhìn Luli từ đầu mùa tới cuối mùa, nhưng nghỉ lại Tiểu Tiểu thấy có lẻ là chùng tên thôi.

Còn Luli là từ Tiểu Tiểu mà chuyển sang chú tâm vào chị Tiểu Tiểu. Chị Tiểu Tiểu chửng chạc và xinh đẹp lại biết cách ăn nói nên hai người nói chuyện rất ăn ý.

Cô bạn gái của Luli là nhíu mày khó chịu còn Tiểu Tiểu chỉ lặng lẻ đi ra chỗ khác ngồi xem biểu hiện của ba người họ.

Chương 12: Giao Động.

Chị Tiểu Tiểu là bị mị lực của Luli cuốn hút nên từ ngày gặp mặt đầu tiên đã thích Luli. Luli là thích thú vì tưởng hai chị em Tiểu Tiểu bị mình thu phục.

Vì Tiểu Tiểu rất hiểu lòng người mà chìu chuộng theo ý nghĩ của đối phương nên Tiểu Tiểu thường làm cho người đối diện cảm thấy mình là người thắng cuộc.

Luli là thường gặp mặt chị Tiểu Tiểu để nói chuyện, chị Tiểu Tiểu là bối rối khi gặp Luli. Chị Tiểu Tiểu không cảm giác này là cảm giác gì nên chị Tiểu Tiểu đã hàng quyên tâm sự với bạn. Biết mình yêu Luli chị Tiểu Tiểu bối rối phân tích: Tiểu Tiểu có thể thích con gái, nên mình cũng có thể.

Muốn đem chuyện vui này nói với Tiểu Tiểu nên chị Tiểu Tiểu hẹn Tiểu Tiểu ra quán nước nói chuyện.-Chị...Chị...thích cô gái...tên Luli...đó rồi, tính sau đây..em ủng hộ chị không ?

Chị Tiểu Tiểu đâu ngờ Luli ngồi ở bàn kế bên ngây góc cây sau lưng , nghe chuyện bạn gái Luli nhíu mày, còn Luli thì cười mỉm.

-Rồi sao ? -Tiểu Tiểu bình thản hỏi.

-Em cho chị ý kiến đi.-Chị Tiểu Tiểu là hồi hợp nói.

-Chuyện tình cảm của chị dính gì đến em, em có biết gì đâu mà hỏi em, chị cứ làm gì chị thích đi.-Tiểu Tiểu vui thích với đỉa trái cây và li sữa trái cây của mình vô tâm nói.

-Uống uống quái, em có quan tâm người chị này không hả, sao em vô tâm thế.-Chị Tiểu Tiểu giựt li sữa trên tay Tiểu Tiểu xuống nói.

-Ơ hay, vô duyên.-Tiểu Tiểu hơi bực vì bị cướp thức uống yêu thích, giực lại li sữa mà nói.

-Em ...em... thật là không muốn giúp chị hả.-Chị Tiểu Tiểu rớt nước mắt nói.

Tiểu Tiểu hơi ngây người rồi lấy khăn giấy ra đưa cho chị mình nói.-Chuồi mủi kia, ý ghê quá.

-Em...em...giỡn mặt với chị đó hả.-Chị Tiểu Tiểu tức giận mà quát làm mọi người trong quán phải chú tâm nhìn cô.

-Ơ ha ha ha, bình tỉnh, bình tỉnh, người ta nhìn kia.-Tiểu Tiểu cười ha hả mà noi.

Chị Tiểu Tiểu ngượng đỏ mặt mà ngồi vào vị trí của mình nhăn mặt nói.-Em có giúp chị không thì bảo, thôi cái tính trẻ con đùa giở ấy đi.

-Ngộ à nghe ,chuyện của chị thì tự chị xử lí đi, em không thích xen vào chuyện tình cảm.-Tiểu Tiểu lấy lại vẻ bình ổn nói.

Luli và cô bạn gái của Luli tưởng gằn hai chị em Tiểu Tiểu đang tranh giành tiếp cận Luli nên là một người cười đắc thắng còn người kia thì nhíu mày bực nhọc.

Còn một cô bạn của Luli cũng là đi uống nước chung nên biết chuyện mà cười hả hê .

-Em có kinh nghiệm hơn chị mà, không phải em từng yêu một cô gái sao. sau nhiều năm rồi mà em không quên được người ta, giờ còn chưa chịu có người yêu nữa.-Chị Tiểu Tiểu nói mà quên bén mắt Tiểu Tiểu rất nhạy cảm khi nhắt đến vấn đề này.

-Thôi em về trước, chị kiếm người khác nói chuyện đi.-Tiểu Tiểu bị khơi lại chuyện xưa nên buồn lòng đứng dậy bước đi nói.

Ba người kia có hơi tò mò sau câu nói của chị Tiểu Tiểu, họ nhìn Tiểu Tiểu bước ra và thấy chị Tiểu Tiểu gọi lại.-Tiểu Tiểu chị xin lỗi mà, chị không cố ý nhắt lại chuyện cũ đâu.

Tiểu Tiểu cười trừ câu trả lời rồi bước ra khỏi quán, chị Tiểu Tiểu tự trách mình sau ngu thế nhắc đến chuyện không nên nhắc.

Ba người kia cũng thanh toán mà đi ra, do họ cùng đường với Tiểu Tiểu nên là ngồi chung chuyến xe. Luli bắt gập ánh mắt nhìn xa xăm của Tiểu, ngồi phía sau gió ùa mùi hương của Tiểu Tiểu vào mủi Luli.

Luli cảm thấy dễ chịu khi hít muồi hương này vào, còn bạn gái Luli thì khó chịu vì cô đã tìm kiếm mua cho bằng được mùi hương như vậy mà không ở đâu có bán. Vì Luli thích nhất mùi này nên các cô bạn gái của Luli là muốn có được mùi hương này.

Họ không tìm thấy mùi hương như của Tiểu Tiểu cũng phải thôi, vì mùi hương là kết hợp với mùi cơ thể để tạo ra mùi đặc trưng. Dù họ có tìm ra được hiệu nước hoa mà Tiểu Tiểu dùng thì họ cũng không thể tạo ra cho mình một hương thơm đặc trưng giống với Tiểu Tiểu.

Luli cảm thấy có cảm giác gì đó thân quen khi ngửi mùi hương này. Luli bắt đầu muốn gần gũi Tiểu Tiểu hơn, muốn biết Tiểu Tiểu là người như thế nào và càng muốn biết ai là người làm Tiểu Tiểu yêu mà không thể quên.

-Luli bạn định chọn ai trong hai người.-Cô bạn Luli hỏi.

-Gì chứ Luli có mình rồi, cậu thôi đi nhe.-Bạn gái Luli liếc cô bạn kai nói.

-Mình muốn người ở trước mặt mình.-Luli chỉ hướng ngồi của Tiểu Tiểu nói.

-Luli, mình còn ở đây đó nha.-Bạn gái Luli muốn khóc nói.

-Cậu với mình quen nhau cũng lâu rồi, cậu biết tính mình mà, chúng ta kết thúc đi, vẫn là bạn mà.-Luli ân cần lau nước mắt ngọt giọng nói với cô gái đó.

-Luli là thế, cậu ấy ác vậy đó, mình cũng bị cậu ấy đá hết một lần rồi, vì thế cậu đừng buồn Trân à.-Cô bạn kia nối với bạn gái Luli.

-Ghét Luli nhất.-Trân uất ức giận hờn nhìn sang hướng khác.

-Hì.-Luli cười trừ.

Ánh mắt Luli bắt đầu chuyển sang quan sát Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu cảm thấy ai đó nhìn mình nên nhìn xuống. Bắt gặp nụ cười tươi của Luli thì Tiểu Tiểu nhíu mày .

-Mình sẽ điều tra cô gái đó cho cậu.-Cô bạn Luli nói.

-Ừm cám ơn Thanh nha.-Luli nhìn Tiểu Tiểu mà nói.

Tiểu Tiểu thì thầm nghĩ: con nhỏ này muốn gì mà nhìn mình ghê thế. Giỡn với chị là không yên với chị đâu cưng, còn cái bà chị kia nữa yêu thích gì mà lôi mình vô nữa chán thật. Luli giờ cậu ra sau rồi, có nhớ mình như mình nhớ cậu không.

Xe chạy theo dòng suy nghĩ của Tiểu Tiểu rồi cũng dừng, Tiểu Tiểu xuống xe, Luli cũng xuống xe.

-Lần sau nói chuyện nghe.-Luli lại đứng trước mặt Tiểu Tiểu nói.

-Nói chuyện gì, à mà rảnh thì đi cũng được.-Tiểu Tiểu là như vậy mà hứa chứ không làm.

-Ừm đưa mình số điện thoại để mình gọi cho.-Luli cười nói vì Luli tưởng Tiểu Tiểu gục trước mình lâu rồi.

-Không có điện thoại ở đây, để ở nhà rồi khi khác đi.-Tiểu Tiểu từ chối khéo.

-Ừm vậy đây là danh thiếp của mình, gặp sau.-Luli nói cười rồi đưa danh thiếp cho Tiểu Tiểu sau đó quay đi.

Tiểu Tiểu lấy cho có lệ rồi bỏ vào túi sau đó đi theo hướng ngược lại.

Hai hướng đi ngược nhau nhưng là cùng một điểm dừng, những khúc quanh họ phải trải qua còn là dấu chấm hỏi trước mắt.

Khi này thì hai con mảnh thú còn lườn vòng để dụ con mồi, nhưng khi thật sự một lần nữa có chung lãnh địa thì các cuộc chiến sẽ tái diễn.

Chương 13: Nhịp Đập Trái Tim

Qua mấy ngày Luli có hẹn chị em Tiểu Tiểu ra gặp mặt nhưng mỗi lần hẹn toàn là gặp có mỗi chị của Tiểu Tiểu. Còn Tiểu Tiểu thì diện cớ bận việc nên không đi, việc mà Tiểu Tiểu bận là dụ dỗ động vật trên đường.

Chị Tiểu Tiểu thì mừng rỡ khi gặp Luli nhưng lại buồn vì thấy Luli quan tâm em mình hơn. Cho nên chị Tiểu Tiểu không muốn Luli và Tiểu Tiểu gặp nhau nhiều nên thường là không nhắc đến Luli trước mặt Tiểu Tiểu và ngược lạy.

Tiểu Tiểu cũng không quan tâm lấm chuyện như vậy. Nhưng do Luli chủ động tìm gặp và nói chuyện với Tiểu Tiểu nên chị Tiểu Tiểu đã thấy và bắt đầu sảy ra xích mích với Tiểu Tiểu.

-Em gặp Luli mà không nói với chị, em nói đi em có tình cảm với Luli phải không ?-Chị Tiểu Tiểu tức giận vô cớ nói.

-Mệt chị quá, để em yên.-Tiểu Tiểu mệt vì công việc nên không muốn cải.

-Em đừng nói cái giọng đó với chị, em yêu Luli nên mới không giúp chị phải như vậy không ? .-Chị Tiểu Tiểu vô cùng tức giận vì thái độ thờ ơ đó của Tiểu Tiểu nên càng bực mình hơn.

-Tùy chị, nghĩ sao thì nghĩ, em đi ăn đây.-Tiểu Tiểu đối và mệt nên muốn nhanh chống đi ăn mà không có sức cải vả bắt đầu bước vào quán ăn.

-Em đứng lại đó cho chị, đứng lại ngay.-Chị Tiêu là buồn tức mà đi theo cào nhàu suốt.

Luli đã ngồi đó chờ hai chị em sẵn vì qua điều tra Luli có thể biết được địa điểm các nơi và thời gian mà hai chị em thường đến. Luli chào gọi họ vào ngồi cùng bàn.

Do có mặt Luli nên chị Tiểu Tiểu thôi cào nhàu mà chuyển sang e thẹn. Còn Tiểu Tiểu thì không quan tâm chuyển biến xung quanh mà cầm menu chọn món ăn.

-Cậu ăn gì ?-Luli hỏi Tiểu Tiểu.

-Ăn trái cây, ít cơm nhiều đồ ăn, nhiều rau, uống nước trái cây.-Tiểu Tiểu chỉ vào các món nói với người phục vụ đang đứng đó.

Luli là cảm thấy rất quen thuộc với cái cách ăn uống và gọi thức ăn như thế vì "Nam" chuyên gia ăn như vậy mỗi khi đi ăn ở ngoài hay ăn ở nhà điều là ăn như vậy.

Luli là nhìn Tiểu Tiểu vui thích vì hình bóng "Nam" đang ẩn hiện trong con người Tiểu Tiểu chỉ khác là Tiểu Tiểu là con gái và hiền thục hơn "Nam" (do nhận định lầm, nên mới nói Tiểu Tiểu hiền thục)

Chị Tiểu Tiểu là bực mình khi thấy Luli nhìn Tiểu Tiểu như vậy, còn Trân thì là cảm nhận được lửa ganh tị của bà chị dành cho cô em. Còn Tiểu Tiểu là vô tâm chú ý.

Trong bữa ăn Luli lúc nào cũng gắp thức ăn cho Tiểu Tiểu còn Tiểu Tiểu là cười cảm ơn, Trần là có phần ganh tị nhưng không bằng con mắt phun ra lửa ngồi kế bên mình.

Ăn uống xong Luli hỏi Tiểu Tiểu.-Hổm rài mình có tìm cậu, sau cậu không trả lời, không muốn gặp mình à ?

-Mình bận.-Tiểu Tiểu nhâm nhi li nước nói.

-Vậy hôm nay rảnh phải không ? không được từ chối. Cậu từ chối mình nhiều lần rồi, hôm nay phải đi với mình.-Luli cười nói.

-Ừ hôm nay hai chị em mình rảnh đi cùng em cũng được.-Chị Tiểu Tiểu muốn biết những nơi Luli thích tới và thích gần Luli nên nói.

-Chị rảnh chứ em không rảnh à.-Tiểu Tiểu chỉ muốn về ngủ nên nói.

-Giờ chị nói em cải phải không.-Chị Tiểu Tiểu gắt giọng nói.

-Chị là bà cố nội em chắc, mà thôi đi thì đi, đi xả stress.-Tiểu Tiểu nói tỉnh bơ.

-Em... muốn chọc chị tức chết mà.-Chị Tiểu Tiểu đỏ mặt vì xấu hổ nói.

-Thôi, đừng cải nữa chúng ta đi thôi.-Luli xen vào can ngăn nói 

-Đi thôi.-Trân hối thúc nói.

Bốn người đi đến câu lạc bộ của Tiểu Tiểu, bước vào câu lạc bộ tiếng nhạc sôi động làm lòng người nôn nao. Ai cũng nhìn hai chị em Tiểu Tiểu vì được Luli đích thân dẫn vô mà,

-Quao bạn mới à, giới thiệu đi mấy cưng.-Mấy cô nàng bóc lửa lại ôm cổ kể tai hai chị em Tiểu Tiểu nói.

Chị Tiểu Tiểu là nai tơ chính góc nên đỏ mặc trước cách ăn mặc và cử chỉ thân mật của các cô nàng, còn Tiểu Tiểu là vô tâm nhưng vì không muốn làm tâm điểm của sự chú ý nên cũng đưa cái mặt nai tơ ra dụ họ.

Các cô nàng ở đây là xem coi đối tượng của Luli là người như thế nào, nhưng nhìn từ đầu tới cuối thấy Tiểu Tiểu là bình thường như bao người khác nên họ chuyển sang chị Tiểu Tiểu mà đùa giỡn.

Còn Luli là bị các cô gái vây quanh, Nam thì đang cố sức tranh giành cùng các nàng. Chị Tiểu Tiểu thì bắt đầu hòa quyện vào đám người đó.

Riêng Tiểu Tiểu là chuẩn bị đánh bài chuồn. Tiểu Tiểu âm thầm không ai để ý mình mà rời khỏi sau đó nhấn tin lại xin lỗi Luli nói là có công việc đột xuất. Luli nhíu mày không vui vì để mắt Tiểu Tiểu.

Tiệc gần tàng các cô gái cũng giải tán từ từ chỉ còn lại vài người bạn thân của Luli dọn dẹp, chi Tiểu Tiểu là lúc nào thân với họ bên ở lại phụ.

-Dọn xong rồi, tụi mình đi ăn khuya đi.-Trân nói 

-Ừ, đi nào.-Luli đồng ý nói.

Thế là cả nhóm lạy đi tiếp, ra đường đến một quán ăn họ gặp Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu là đang dụ dỗ khách hàng kí hợp đồng.

-Thưa tiểu thư cô làm ơn tha cho tôi, tôi đã nhường rất nhiều lợi ích rồi mà.-Giám đốc công ty đó này nỉ.

-Ơ, cháu đâu có làm gì chú đâu, cháu cũng không thể quyết định, giám đốc của cháu kìa chú nói với người đó đi.-Tiểu Tiểu chỉ về phía anh hai mình đang đi tới.

Ông giám đốc đó chuyển sang nói chuyện với anh Tiểu Tiểu, nhưng anh Tiểu Tiểu nào hay biết gì đâu. Tiểu Tiểu là hẹn anh mình ra đây uống nước nhưng gặp ông giám dốc này nên sẵn tiện dụ dỗ rồi ép buộc người ta kí hợp đồng.

-Có chuyện...-Chưa nói hết câu mặt anh Tiểu Tiểu nhân lại vì đau khi Tiều Tiểu nhéo hông ông anh khờ của mình. Công phu nhéo của Tiểu Tiểu không hề thuyên giảm.

-Ừm mọi chuyện cứ như vậy đi.-Bị đau quá nên hiểu ý em gái mà anh Tiểu Tiểu nói.

Ông giám đốc nọ là tức giận bỏ đi vì thua cuộc. Lúc này anh Tiểu Tiểu xoay qua hỏi Tiểu Tiểu.-Em lại ép buộc người ta phải không ? hay em nên kiếm người yêu là vừa rồi đó.

-Ai ép gì đâu, ngu thì chịu, hi hi anh hai giới thiệu bạn gái anh cho em quen đi gùi tính .-Tiểu Tiểu trề môi nói.

-Cái con bé này chỉ được cái cách giả nai thôi. Ai mà thương em thì thật là tội nghiệp cho người đó à.-Anh Tiểu Tiểu kí vào đầu Tiểu Tiểu nói.

-À quên chị em đâu.-Anh Tiểu Tiểu hỏi.

-Á nàng khờ chạy theo gái rồi, tình yêu trời đánh nên không tránh khỏi.-Tiểu Tiểu nói cười tinh nghịch.

Đứng gần nhưng cách một miếng cao su chị Tiểu Tiểu tức giận mà không thể xông ra xử tội Tiểu Tiểu. Còn Luli và các bạn của Luli là ngẩn ngơ khi phát hiện bản chất của Tiểu Tiểu sau đó phì cười và thấy Tiểu Tiểu thú vị.

-Ý em là sao ?, Tiểu Nhị có người yêu à.-Anh Tiểu Tiểu hỏi.

Chị Tiểu Tiểu thì đầu bóc khối cùng với ngượng đỏ mặt khi bị anh trai nói ra tên thật của mình. các cô gài nhìn chị Tiểu Tiểu rồi bụm miệng cười vì cái tên ngộ nghỉnh của cô.

-Tiều Nhị cho cái menu, hi hi.-Tiểu Tiểu là vui đùa dùng tên chị mình để gọi phục vụ bàn.

-Có Tiểu Nhị ở đây là em bị như xương rồi.-Anh Tiểu Tiểu nói.

-Anh có nối lộn không dạ ? ai nhừ xương ? anh muốn thử không nhào vô, hi hi em nhường anh hai cái đùi gà.-Tiểu Tiểu vô tâm giỡn tiếp.

-Đúng là em lì quá, giỡn hoài, ăn nhanh đi rồi về ngủ nghỉ khỏe.-Anh Tiểu Tiểu xoa đầu Tiểu Tiểu nói.

Tiểu Tiểu cười vui mà ăn ngon lành mà không hề hay biết có một cặp mắt hình viên đạn đang nhìn hay anh em ở gian hàng kế bên.

-Em cậu cũng ranh ma lắm, chuồn ra đây nhanh thiệt. -Bạn Luli nhìn Tiểu Nhị nói.

-Nó là vậy, các cậu đừng nhìn mặt mà lầm tưởng nó là nai tơ, nó ương bướng và mưu mẹo lắm.-Tiểu Nhị bị Tiểu Tiểu chọc tức nên nói ra các trò quậy phá cùng tính cách của Tiểu Tiểu cho cả nhóm Luli nghe.

-Không ngờ nghe, đúng là người Luli chọn có khác à.-Đám bạn Luli nhìn sáng Luli nói.

Luli chỉ cười thay câu nói mà nhìn Tiểu Tiểu . Tiểu Nhị thấy vậy là ghen tức ganh tị dân trào. Tiểu Nhị muốn Luli chỉ nhìn mình và để tâm đến mình.

Trân nhìn qua thấy được suy nghĩ của Tiểu Nhị nên nói nhỏ vào tai Tiểu Nhị.-Luli là thế đã chọn ai thì nhất quyết có được người đó, cậu xen vào không được đâu, có khi Luli sẽ ghét bỏ cậu luôn à.

Tiểu Nhị buồn vì câu nói đó, cô ước mình có thể biến thành Tiểu Tiểu để hưởng cái diễm phút kia.

Tiểu Tiểu lạy cảm thấy ai đó nhìn mình nên nhìn quanh tìm kiếm ánh mắt đó. Bốn mắt nhìn nhau bắn tia lửa đạn, một bên đạn hình trái tim, bên kia là đạn dược.

Nhìn nhau kiểu như vậy hồi lâu, Tiểu Tiểu chợt nhớ về cảm giác xưa mà đôi mắt trở nên u buồn. Luli nhìn thấy nét buồn đó mà cảm thấy khó chịu. Luli không muốn người đó buồn, muốn nghe người đó cười và đối sử thật lòng với mình.

Chương 14. Giối Trá

Cái gì đã quyết thì Luli không bao giờ bỏ cuộc. Luli bắt đầu tấn công một tiêu của mình. Hằng ngày đi làm về, Luli chạy xe qua công ty của chị Tiểu Tiểu để đoán Tiểu Tiểu vì thời gian làm việc của hai công ty là giống nhau.

-Tiểu Tiểu về chung không, cùng đường mà.-Luli lôi kéo Tiểu Tiểu đi theo mình nói.

-Ơ không phải nhà cậu ở phía ngược lạy sao ? .-Tiểu Tiểu thường thấy Luli chạy xe ngược chiều vời nhà mình nên hỏi vậy.

-Không, chỉ là thường đi chơi , vậy thôi, lên xe đi, không nể mặc mình à, lên đi.- Luli bước xuống xe nói, thật ra nhà Luli là hướng ngược lạy nhưng vì muốn cưa đỗ thứ cứng đầu như Tiểu Tiểu nên bỏ nhà mướn phòng trọ gần nhà Tiểu Tiểu mà ở.

-Thôi mình đi bộ cho khỏe người, suốt ngày ngồi hoài ê ẩm hết người rồi.-Tiểu Tiểu từ chối khéo.

-Vậy cậu đứng đây, chờ Luli chút hì.-Luli ghé vào một chỗ gửi xe gần đó.

-Rồi chúng ta di thôi.-Luli gửi xe xong bước đến cạnh Tiểu Tiểu nói.

Tiểu Tiểu không cách nào từ chối, đành cười xã giao với Luli và nghĩ: vậy cũng được nữa hả ? nhỏ này muốn gì vậy trời, nó mà cứ theo mình kiểu này thì khi về nhà gặp bà chị chắc mình không còn răng ăn cháo quá.

-Cậu nghĩ gì thế ? không thoải máy khi đi chung với Luli à ?. -Luli biết Tiểu Tiểu là đang nghĩ về chị mình nhưng vẫn giả khờ hỏi.

-Không có gì, mình nghĩ nên ăn món gì vào chiều nay.-Tiểu Tiểu gác ngan suy nghĩ nói.

-Luli biết chỗ này có đồ ăn ngon lắm nè, mình đi.-Luli nắm tay Tiểu Tiểu một cách tự nhiên vụt chạy nói. Vì chỉ có nắm tay bắt ngờ và chạy thì người kia mới không phản kháng được nên Luli là chạy mà không báo trước.

Đúng là bị Luli nắm tay bắt ngờ Tiểu Tiểu định từ tốn giựt tay lạy nhưng là chạy cũng bắt ngờ nên không cách nào chống cự mà để bị nắm tay tự nhiên rồi chạy cho kiệp người đang chủ mưu. Vì không chạy theo thì sẽ bị lôi đi vập mặt xuống đất, còn tự nhiên kéo tay ra thì sẽ gây một bầu không khí ngột ngạt.

Chạy đến một quán ăn lề đường quen thuộc Luli vui cười lại kéo ghế ngồi và kéo ghế kế bên gọi Tiểu Tiểu.-Lạy đậy nhanh lên.

Tiểu Tiểu mệt vì ít khi chạy bộ mà thở hòng hộc nghĩ: nhỏ này là quỷ sứ đầu thay hay sao mà chạy nhanh lạy không biết mệt, cái mặt đeo dính người cũng dày thấy ớn.

Dò mệt nên không kịp quan sát nơi vừa đến, giờ ngồi vào ghế vừa nghĩ mệt Tiểu Tiểu vừa quan sát nơi mà Luli đưa mình đến

Tiểu Tiểu sững người vì nơi này là nơi lúc nhỏ hay Luli và Tiểu Tiểu thường đến đây ăn uống rồi cải lộn ì đùng. Do lúc nhỏ vì keo kiệt tiết tiền nên Tiểu Tiểu thường dẫn Luli đến các quán dĩa hè ăn cho đỡ tốn nhưng nguyên nhân chính là lấy tiền dư bỏ túi riêng.

Mãi suy nghĩ về quá khứ Tiểu Tiểu ngồi cười một mình mà quên đi có một người đang nhìn mình.-Cậu sao lạy cười vậy ? vui gì vậy.

Luli tưởng Tiểu Tiểu cười vì mình dẫn Tiểu Tiểu đến đây quá bắt ngờ nên cười vui.

-À lúc nhỏ mình cũng thường đến đây ăn, nhớ chút kỉ niệm nên vui cười. -Tiểu Tiểu trả lời thật lòng vì tâm trang đang vui.

-Tuổi thơ của cậu vui lắm hả ? kể Luli nghe với.-Luli muốn biết quá khứ của Tiểu Tiểu nhiều hơn vì như thế mới chinh phục được con vật hoang dã này hoàn toàn.

-Hì cũng bình thường thôi, thôi mình đối rồi gọi gì ăn đi.-Tiểu Tiểu là muốn quên đi quá khứ, nhưng khi gặp Luli thì những mảnh kí ức lạy hiện về gây cho Tiểu Tiểu cảm thấy nhói nhói trong tim. Muốn thật sự nhấn chìm quá khứ nên Tiểu Tiểu nói sang chuyện khác và càng không nhắc lạy chuyện xưa.

Luli biết người kia không muốn nói nên cũng không muốn phá vỡ bầu không khí yên vui mà hòa nhập đồng điệu vớ Tiểu Tiểu mà nói chuyện phiến.

Từ lần đi ăn đó Luli thường không bỏ sót một cơ hội nào mà càng ngày giành thời gian tiếp cận Tiểu Tiểu càng nhiều. Tiểu Tiểu lúc đầu khó chịu không vui nhưng vì ở cạnh Luli Tiểu Tiểu tìm được cảm giác bình yên khi xưa nên cũng dần dần chấp nhân Luli là bạn.

Biết chị mình không vui nên Tiểu Tiểu không muốn giáp mặt chị mình nhiều. Vì khi gặp mặt là Tiểu Nhị lạy gậy chuyện với Tiểu Tiểu lấy cớ là Tiểu Tiểu cũng yêu Luli và muốn giành Luli với mình.

Nhiều lần cải nhau và phản bác cái ý nghĩ đó của Tiểu Nhị, nhưng điều là thất bại vì Tiểu Nhị trông thấy nhiều lần hai người họ đi chung nói cười, ngoài ra thường xuyên đi riêng với nhau.

Không thể cải lạy chị mình Tiểu Tiểu đành né tránh và không thường xuyên nói chuyện với Tiểu Nhị. Như thế thì mọi chuyện mới yên ổn.

Còn Tiểu Nhị nào để yên vì là tình đầu nên Tiểu Nhị ra sức đấu tranh. Tiểu Nhị thường gây áp lực công việc cho Tiểu Tiểu ngoài ra Tiểu Nhị thường sỉ vả Tiểu Tiểu trước mặt mọi người và đặc biệt là Luli bằng những lời nói có chứa móc câu.

Luli không để tâm đến chuyện đó, thấy Tiểu Tiểu buồn vì chuyện của chị mình nên tường an ủi và động viên Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu rất muốn trách Luli vì cô mà hai chị em mới sảy ra tranh cải.

Nhưng Tiểu Tiểu lại không thể nào trách Luli vì Tiểu Tiểu biết Luli không có lỗi. Lỗi là tại Tiểu Nhị quá mù quán không biết suy nghĩ cho em mình, cũng không biết rằng theo đuổi tình yêu như thế thì nó càng xa vời.

Từng ngày như vậy trôi đi, vết rạng nứt giữa hay chị em càng lớn. Tiểu Tiểu đã nhiều lần suy nghĩ không biết từ nhỏ đến lớn Tiểu Nhị có một lần nào thương mình thật sự chưa .

Vì chính những lúc này Tiểu Nhị lúc nào cũng gây khó dễ cho Tiểu Tiểu. Tuy thế Tiểu Tiểu vẫn không chấp nhất mà cười gượng đi làm.

Luli là lợi dụng cơ hội này để đốn ngã Tiểu Tiểu. Luli tham gia hợp tác với công ty của chị Tiểu Tiểu. Vì làm bên ngoại giao nên Tiểu Tiểu phải đi kí hợp đồng.

Đến một thành phố khác khảo sát tình hình sau đó bàn bạc với đối tác rồi mới kí hợp đồng. Nhưng Tiểu Tiểu bất ngờ vì đối tác làm ăn là Luli.

Luli đã bài sẵn mọi thứ để chờ Tiểu Tiểu. Đúng như kế hoạch Luli đã được ở chung phòng với Tiểu Tiểu vì cả khách sạn lớn như vậy mà chỉ còn một phòng đơn.

Đi ăn, đi dạo, ngắm biển, trò chuyện Tiểu Tiểu thấy tâm trạng thoải máy hơn. Lại nhiều lần bị Tiểu Nhị gắn ghép với Luli dù không muốn nghĩ nhưng cũng phải nghĩ.

Tiểu Tiểu là lúc đầu không có phản ứng gì với tình cảm của Luli nhưng ngày tháng qua do Luli ở cạnh an ủi sẽ chia, lạy bị bà chị cấy ghép nên Tiểu Tiểu có chút nhiễn lòng.

Lặng thầm ngấm Luli đang ngủ trên bãi cát từng bộ phận trên khuôn mặt đẹp diệu kì, không cưỡng lạy được Tiểu Tiểu khum người xuống hôn Luli.

Luli là bất ngờ mở mắt ra, cười vui vì hành động kia của Tiểu Tiểu, khi thấy Luli mở mắt thì môi Tiểu Tiểu đã chạm vào khuôn mặt Luli.

-Mình định gọi cậu dậy đi về...về thôi.-Tiểu Tiểu ngượng đỏ mặt như cái lò xo đứng dậy quay người nói sau đó bước đi thật lẹ.

Luli vui vẻ đứng dậy chạy theo nắm tay Tiểu Tiểu rồi cười mê hoặc. Tiểu Tiểu không phản kháng Luli nữa và càng ngày tim càng đập mạnh vì Luli. Tiểu Tiểu lúc bào cũng đỏ mặt khi ở cạnh Luli.

Tối đến hai người ngủ chung, Luli âm thầm ngấm nhìn Tiểu Tiểu vì từ khi hôn trộm Luli thì Tiểu Tiểu luông né tránh Luli. Mãi đến khi Tiểu Tiểu ngủ Luli mới xuất hiện trên giường vì nếu lên giường sớm quá thì người kia sẽ không ngủ được.

Nhìn ngấm khuôn mặt thanh tú kia, Luli vén từng sợi tóc, nằm càng gần, muốn thử cảm giác môi kề môi với Tiểu Tiểu. Luli hôn lên môi Tiểu Tiểu.

Hôn như vậy không có cảm giác gì gọi là ngọt ngào. Luli đưa lưỡi mình thâm dò vào bên trong quả ngọt mọng nước kia, tìm kiếm đầu lưỡi của đối phương Luli lấn át và cuốn nó hòa vào lưỡi mình.

Tiểu Tiểu từ nãy giờ là ngủ không được vì phát hiện mình đã thích Luli, giả ngủ nằm yên lặng mà tim đập thịch thịch khi phát hiện có người lên giường, cầu mong cho người kia đừng nghe thấy nhịp đập của tim mình Tiểu Tiểu nằm yên bất động.

Lại bị hành động kia của Luli làm cho tim đập muốn đức hơi vì đập quá nhanh do biết người kia hôn mình. Tiểu Tiểu yêm lặng hồi lâu rồi đẩy Luli ra.

-Thôi nghe còn làm vậy nữa tôi cấn cục lưỡi à.-Tiểu Tiểu đỏ mặt, bắt gặp ánh mắt trìu mến của Luli thì Tiểu Tiểu xoay người qua hướng khác.

Luli cười tiến lạy ôm Tiểu Tiểu từ phía sao nói.- Em thức rồi à, vậy mà tưởng ngủ rồi chứ, xin lỗi không phá em nữa đâu.

-Ai lớn hơn ai mà gọi tôi bằng em, ngủ à ,còn động đây là tôi cho mấy người xuống đất ngủ á.-Tiểu Tiểu miệng nói nhưng lòng thì vui.

-Ừ sợ quá mà, ngủ thôi.-Luli ôm sát Tiểu Tiểu vào người, hôn nhẹ vào cổ Tiểu Tiểu rồi nói.

Hai người ấm cúng ngủ qua đêm đó, khi về lại nhà thì họ thường hẹn nhau đi ăn, đi chơi. Hầu như họ đã công khai làm người yêu.

Tiểu Nhị biết chuyện nên buồn bực mà dồn ép mọi việc cho Tiểu Tiểu, thay đổi ngoại hình, lẳng tính cách. Tiểu Nhị thường tới câu lạc bộ của Luli chơi.

Luli cũng thường tới câu lạc bộ nhưng là không đi cùng Tiểu Tiểu. Nhìn thấy Tiểu Nhị cắt tóc ngắn, ăn mặc tủi tin nhìn rất anh tuấn.

Luli cười tươi bước lạy gần trò chuyện. Tiểu Nhị tuy giận Luli nhưng tình cảm giành cho Luli là không đổi, vì thế dù tưởng gần Luli đã có Tiểu Tiểu nhưng vẫn vui vẻ bên cạnh Luli.

-Luli định bắt cá hay tay à.-Trân cười vui nói.

-Luli mà bắt cá hai tay thì Tiểu Nhị cũng chịu, chỉ sợ Luli không thích mà thôi.-Tiểu Nhị cười nói.

-Luli không muốn bắt cá hai tay ,nấu bắt chỉ bắt một tay thôi.-Luli nói rồi hôn vào môi Tiểu Nhị.

Do có một cuộc điện thoại gắp phải nhờ giám đốc phê duyệt nên Tiểu Tiểu đã kiếm Tiểu Nhị. Biết Tiểu Nhị tới câu lạc bộ của Luli, Tiểu Tiểu cũng đến theo không lâu.

Nhìn thấy Luli hôn Tiểu Nhị, Tiểu Tiểu shock lắm nhưng bình thản bên ngoài mà bước đến bàn họ để nghe sự giải thích và bàn giao công việc với Tiểu Nhị.

Thấy Tiểu Tiểu bước đến, Tiểu Nhị càng hôn nồng đậm hơn với Luli. Luli cũng đáp trả nụ Hôn đó mà tay không yên lần mò. Trân cắt lới cảnh báo Luli.-Tiểu Tiểu đến chơi à.

-Em có văn kiện cần đưa cho chị gắp.-Tiểu Tiểu thảy sắp hồ sơ xuống nói.

Tiểu Nhị chu miệng cười rồi cầm sắp hồ sơ xem.Xoay qua Luli ,Tiểu Tiểu dùng vẻ lạnh lùng che đậy cảm giác hỏi.-Cô có gì để giải thích không ?

Luli cười ngồi dựa vào salon nói.-Luli xin lỗi, Luli thấy chán rồi, chúng ta làm bạn đi.

Luli đứng lên đưa tay định bắt tay Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu quá uất ức lấy ly nước hất vào mặt Luli và bước nhanh ra khỏi quán.

Chương 15. Rỉ Máu-Lành Nhanh.

Luli định lấy tay lao mặt nhưng Tiểu Nhị đã nhanh chống lấy khăn lao cho Luli.Luli nói.-Cậu không ghét mình vì mình làm tổn thương em cậu à ?

-Không, trước khi mình yêu cậu, mình đã tìm hiểu cậu rồi, mình không trách cậu, tại Tiểu Tiểu không biết cách làm cậu vui thôi. Cậu không sao chứ.-Tiểu Nhị quan tâm hỏi.

-Không có gì, dù gì cũng quen rồi, bị con gái cho ăn tát hay hất nước như thế này riết rồi thành quen.-Luli nói cười và ngồi xuống ghế.

-Cậu lúc nào cũng đùa cợt với tình cảm của người khác như vậy, biết khi nào mới có người trị nổi Luli nhà ta.-Trân quở trách nói.

Cả đám ngồi cười phá lên và tiếp tục vui chơi. Tiểu Tiểu quá đau đớn vì đây là lần thứ hai con tim cô tan nát. Lần đầu là lúc nhỏ không biết chuyện mà làm bừa rồi bước vào tình cảm bế tất. Lần hai là vì cô quá ngu chăng, Tiểu Tiểu nghĩ mà khóc .

Cấm đầu chạy nước mắt tuông rơi, về đến nhà, đống cửa phòng, ngồi gục tại cửa khóc nức nở Tiểu Tiểu nghĩ rất nhiều về những ngày qua.

Nào có hạnh phúc quá dể dàng, nào có con đường bằng phẳng để đi. Tiểu Tiểu tự chưởi mình ngu, ngu vì tinh lầm ngươi, ngu vì gửi nhầm nơi con tim đã có lần bị tổn thương.

Tự cười bản thân vì những ngày qua sống trong ảo tưởng và mơ mọng. Tức và uất ức cùng đau khổ, Tiểu Tiểu đập bể mọi thứ trong phòng, vừa khóc vừa cười to.

Tiếng cười cùng tiếng khóc thất thanh của Tiểu Tiểu vang vọng khắp căn phòng và lan qua nhà mấy người hàng sớm. Tội cho họ, vào nữa đêm nghe âm thanh thê thảm cùng cái cười nôi gai óc đó làm họ tưởng chung cư có tà ma xâm nhập.

Sáng ra ai cũng đốt giấy tiền vàng bạt khấn vái lia lịa. Tiểu Tiểu buồn tức vẫn ngồi trong phòng, nước mắt vẫn rơi. Nghe tiếng chuông Tiểu Tiểu mệt nhọc lết ra ngoài mở cửa.

-Em sao lại sưng húp con mắt thế kia.-Anh Tiểu Tiểu hỏi vì thấy em mình tàn tạ chỉ sau một đêm.

-Hay là tối qua cô gặp cái thứ dơ bẩn rồi, thôi mau đi mua đồ cúng đi, tối qua cô có nghe tiếng khóc tiếng cười cùng âm thanh ầm ầm thấy ghê kia không, ây da nhất mà nỏi da gà.-Bà hàng sớm nói.

Tiểu Tiểu đang buồn nhưng nghe bà ta nói thì lại cảm thấy mắt cười mà gật đầu sau đó mời anh mình vào nhà. Tiểu Tiểu buồn không nói chuyện mà ngồi ôm gối tựa salon im lặng.

-Em sao thế, có chuyện gì nói đi, anh là anh hai em mà, có gì nói ra hai anh em mình cùng giải quyết.-Anh Tiểu Tiểu lo lắng nói.

Trong nhà người thương Tiểu Tiểu nhất là anh hai Tiểu Tiểu, biết điều này, thấy anh hai lo lắng và quan tâm Tiểu Tiểu nức nở ôm anh mình òa khóc cho sướng mắt như trẻ con rồi kể mọi chuyện cho anh mình nghe.

Anh hai Tiểu Tiểu rất tức giận vì có người làm tổn thương đứa em yêu quý của mình, dù cho đó là người thân của mình. Anh hai Tiểu Tiểu giận giữ nói.-Anh đi tính sổ với hai đứa nó.

-Anh đừng vậy, nhục lắm. Em không muốn như vậy, thôi cho qua đi.-Tiểu Tiểu níu anh mình lại nói.

-Tụi nó quá đáng mà, em còn khóc sưng mắt vì bọn nó nữa kia.-Anh hai Tiểu Tiểu sót thương đứa em mình nói.

-Thôi anh, em không muốn gặp họ nữa, anh cho em đỗi chỗ làm đi, anh quen ai thì giới thiệu em vào làm ở đó, em sẽ dần quên nhanh chuyện này thôi.

-Nhưng.....-Anh Tiểu Tiểu vẫn không muốn bỏ qua nắm chặc quả đấm ngập ngừng nói.

Chưa nói hết câu thì Tiểu Tiểu xen vào nói.-Anh, em không sao, dù sao đó cũng là Tiểu Nhị, là gia đình, thôi đi, em bị một lần rồi còn có thể đứng lên huống chi là lần này, anh yên tâm đi, em gái anh mà.-Tiểu Tiểu lao nước mắt gượng cười nói.

-Anh, thương anh nhất, đi thôi, em dọn đồ, anh sắp xếp mọi thứ cho em đi.-Tiểu Tiểu cười mỉm nói.

Biết tính Tiểu Tiểu kiên cường bên ngoài, nhưng bên trong là mềm yếu. Anh Tiểu Tiểu buồn bã nhìn em mình và chìu ý Tiểu Tiểu. 

Hai người sắp xếp đồ đạc và rời đi. Từ ngày hôm đó Tiểu Nhị không thấy Tiểu Tiểu đi làm. Là chị em nên Tiểu Nhị lo lắng cho Tiểu Tiểu mà hỏi thăm mọi người.

Khi đó Tiểu Nhị mới biết Tiểu Tiểu xin thôi việc, chạy lạy nơi ở của Tiểu Tiểu, Tiểu Nhị biết hôm đó mình có hơi quá đáng mà hối hận, định lên giản hào, nhưng hàng sớm nối Tiểu Tiểu đã rời đi từ lâu.

Tiểu Nhi buồn bã ra về bước thẩn thờ thì gặp Luli.-Chị sao thế ?

-Không có gì.-Tiểu Nhị cười yếu ớt nói.

-Có phải vì chuyện của Tiểu Tiểu, cần thiết để Luli đi xin lỗi Tiểu Tiểu, chị không có lỗi trong chuyện này, tại Luli đùa cợt tình cảm của Tiểu Tiểu.-Luli sờ khuôn mặt Tiểu Nhị nói.

-Không được gì đâu, nó đi rồi.-Tiểu Nhị buồn khóc.

Luli ôm Tiểu Nhị an ủi.-Đừng khóc, để khi nào Tiểu Tiểu bình tỉnh thì Luli sẽ đến xin lỗi.

-Nó sẽ không coi chị là chị của nó nữa, chị hiểu nó mà, nếu là người khác làm vậy thì nó sẽ coi người đó là kẻ thù mà đánh trả, đằng này chị là chị nó nên nó sẽ không coi chị là kẻ thù mà nó sẽ không nhìn nhận chị nữa.-Tiểu Nhị khóc nức nở.

Luli vỗ về an ủi, và thấy ái nái khi làm tình cảm chị em họ sức mẽ. Tuy vậy những ngày sau hai người này vẫn cập kè với nhau. Dù làm tổn thương người khác nhưng Tiểu Nhị nghĩ những thứ mình đã đấu tranh thì nhất thiết không để mất.

Còn Luli là có ái nái nhưng dần quên đi mọi chuyện vì Luli thường làm vậy nên thành quen với cái cảm giác tội lỗi do mình gây ra.

Luli chỉ muốn tìm "Nam" của mình và Luli không thích ai đó được nồng ấm yêu thương khi Luli chưa tìm lại được cảm giác khi xưa. Luli vẫn biết mình không bao giờ quên "Nam". Nhưng Nam không phải là "Nam", nên Luli muốn tìm "Nam" ở tình yêu giữa các cô gái.

Luli không hiểu tại sao lại là con gái mà không thể yêu nổi con trai. Nhiều lần dò hỏi những người hầu xưa cùng Nam về những ngày tháng xưa. Nam nói một đằng và những cô hầu nói một nẻo.

Luli biết trong chuyện này có vấn đề nhưng hỏi thì không một ai chịu nói. Luli đành dựa vào cảm giác mà kiếm tìm "Nam" trong vòng người .

Luli nào biết mình đã tìm gặp nhưng lại để vuột mắt. Và cái sai lằm do mình gây ra Luli đã làm con tim người kia đống băng. Chính Luli đã đẩy người ấy ra xa mình mà không hề hây biết. 

Còn người kia thì đang cố gắng xoa dịu nỗi đau. Đến nơi xa lạ tiếp tục sinh sống và cố làm quen với cái mới, cố quên đi cái cũ.

Đến nơi làm cùng nơi ở mới Tiểu Tiểu bất ngờ vì người đồng nghiệp của mình là Lam Thanh, con bạn chằng tinh khi xưa mà Tiểu Tiểu sợ nhất. Lam Thanh cũng nhận ra Tiểu Tiểu nhờ coi hồ sơ tuyển nhân viên.

-Cha cha, lớn thế này à, "bốp".-Lam Thanh nói rồi tán vào lưng Tiểu Tiểu rõ đau.

-Đau, mày làm gì thế, giết người à.-Tiểu Tiểu bực bội nói vì bị đánh đau quá mà.

-Hùm...mày nói đi, mấy năm qua không tinh tức liên hệ, từ khi nói chuyện với thằng Lợi mập là mày biến mất luôn, làm hại tao chép bài giùm đợi mày quay lại ai dè mày đi luôn.-Lam Thanh đứng chống nạnh nói.

-Ai mượn, tao không có mượn, mắt gì mày làm, hay là yêu thầm tao đó.-Tiểu Tiểu đưa mặt gian tà ra nói.

-Yêu hả con. ừm tao yêu mày quá mà, yêu nè, yêu nè.-Nói rồi Lam Thanh bước đến giường lầy gối đánh vào người Tiều Tiểu.

Tiểu Tiểu là không muốn bị gồi đè chết nên lăn qua bên kia chốn chạy quanh bàn nói.-Mày vẫn hung dữ như thế ai lấy mày, con ác tặc .

-Mày ngon, chết với tao, dám chửi tao hả con ác quỷ xà mâu kia.-Nói rồi Lam thanh rượt Tiểu Tiểu chạy quanh phòng.

Hai người giỡn ì đùng trong phòng làm cho hàng sớm sang mắng vốn. Khi đó hai người ngồi cười ha hả.

Lam Thanh quan tâm bạn hỏi đủ chuyện, còn Tiểu Tiểu nhầm chuyện nói nhầm chuyện hông nói vì sợ nhất đến lạy buồn. Do hai người ở chung phòng nhờ sự chùng hợp sắp xếp của ông anh Tiểu Tiểu và bạn anh ta.

Cũng nhờ Lam Thanh mà Tiểu Tiểu vơi đi nỗi đau. Có Lam Thanh bên cạnh đùa giỡn cùng vui chơi, Tiểu Tiểu lại cười vui và phá phách cô bạn này như ngày xưa.

Niềm vui tuổi thơ lạy ùa về, khi đi chơi hai người thường nhất đến những ngày thơ ấu. Từng ngày dần qua vết thương lòng cũng dần hồi phục.

Tiểu Tiểu cảm thấy bình thản trở lạy mà kể mọi chuyện cho Lam Thanh nghe. Từ chuyện còn nhỏ cho đến chuyện khi lớn.Tiểu Tiểu còn đem tấm hình khi xưa ra cho Lam Thanh coi.

Nghe xong Lam Thanh nói.-Tao viết kịch bản phim, mày thủ vai chính nha.

Biết Lam Thanh ghẹo mình Tiểu Tiểu hùng hồn quật Lam Thanh lên nệm rồi dùng gối đánh tới tấp. Lam Thanh cũng không kém mà đánh trả. Lam Thanh nhanh tay giựt tấm hình và biến Tiểu Tiểu thành nô lệ nếu muốn lấy lại tấm hình.

Do những lúc rảnh rỗi hai người họ là đến võ quán gần nhà tập chơi coi như tập thể thao. Tập hoài thành quen nên hai người thường dùng những thế võ quật đối phương.

Tiểu Tiểu lúc ở cạnh Lam Thanh thì không hề che đậy tính dã thú bẩm sinh của mình vì Lam Thanh cũng thuộc họ chằng tinh không kém.

Đến khu du lịch bàn giao hợp đồng. Tiểu Tiểu và Luli giáp mặt. Cũng đã một năm trội qua vì tình cảm chưa sâu đậm lắm nên Tiểu Tiểu cũng nhanh chống quên mau mà cười chào Luli cùng chị mình.

Luli cùng Tiểu Nhị đang khoát tay nhau đi chơi cùng đám bạn thì thấy Tiểu Tiểu đi cùng một cô gái xinh đẹp và chững chạc khác thì ngạc nhiên.

Thấy Tiểu Tiểu cười chào thì họ cũng cười chào. Tiểu Nhị nhìn dò xét Tiểu Tiểu coi Tiểu Tiểu đã tha thứ cho mình chưa. Tiểu Nhị an tâm khi thấy Tiểu Tiểu cười với mình.

Nhưng Tiểu Tiểu là đúng như suy nghĩ lúc trước của Tiểu Nhị, Tiểu Tiểu bi giờ chỉ coi Tiểu Nhị là người ngoài hay một người bạn xã giao. Còn đối với Luli thì Tiểu Tiểu không còn cảm giác gì và đã tạo vách ngân rất lớn đối với người này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top