Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi giơ ngón trỏ lên, nói: “Ngón trỏ, băng bó ngón trỏ đầu tiên.”

“Ngón trỏ, em yêu đối phương nhiều hơn cả đối phương yêu em.” Trần Hải Lam hé miệng cười hỏi: “Vì sao lại chọn ngón trỏ?”

Tôi yêu đối phương nhiều hơn đối phương yêu tôi? Ha ha, điều này đã được xác minh , quá chuẩn nên tôi đã bị đá. “Đối với tôi, ngón trỏ quan trọng hơn nhiều hơn mấy ngón khác, tôi muốn nó ~ ha ha, im lặng tuyệt đối. Chị thì sao?”

Chị nhìn ngón trỏ: “Giống em thôi.”

“Chị cũng lấy nó móc mũi, móc ghèn sao?”

Khuôn mặt vốn không nhiều cảm xúc của chị chỉ còn lại một cảm xúc, đó là không cảm xúc: “Có thể sao?”

“Bất cứ thứ gì cũng là có thể - Lý Ninh.”

Rất ít khi thấy chị cười to, những lúc đùa giỡn quá lắm là hé miệng cười, khóe miệng hơi treo vui vẻ. Có đôi khi, chị có nói giỡn với tôi thì cũng bày ra cái bản mặt đứng đắn, nghiêm trọng, buồn cười nhất thì cũng đến đó mà thôi.

“Đúng rồi, nói thêm mấy ngón khác nữa đi, tôi muốn biết.”

“Ngón cái: có người sẽ yêu em cả đời. Ngón giữa: đối phương yêu em nhiều hơn em yêu đối phương. Ngón áp út: em chỉ yêu bản thân. Ngón út: em là kiểu người theo đuổi sự nghiệp, tình yêu thì bước sang một bên.”

“Àh ~~”

Lâm vào sự trầm tư bản thân.... Thật lâu trước đây, cũng có người tranh luận với tôi, ai yêu ai nhiều hơn một chút.

Tôi nói, tôi yêu cô nhiều hơn cô yêu tôi, cô mất hứng, nhấn mạnh rằng cô yêu tôi nhiều hơn tôi yêu cô. Kết quả là khi câu chuyện tình yêu của chúng tôi mới diễn đến một nửa, cô ấy cho tôi một cái kết thúc. Bi kịch là kết cục mà tôi đã sớm đoán trước, nhưng lại không nghĩ là trình diễn xong nhanh như vậy, không một lời báo trước.

Lâu sau, tôi mới phun ra được một câu: “Cô ấy muốn tôi làm bạn của cô ấy...”

“Em đã nói rồi .” Trần Hải Lam lạnh nhạt nói.

Đúng vậy, những lời này, tôi đã nói với chị hơn chín ngàn lần . Nhưng mỗi lần nói ra, tôi đều xúc động muốn khóc.

“Muốn một người, em phải lựa chọn giữa hai loại thân phận là bạn bè và người yêu... Lựa chọn làm bạn bè là ích kỉ nhất. Bạn bè có thể đối tốt với em như người yêu, nhưng em lại không cần lo lắng lí do đối phương rời xa mình.”

“Chị cũng đã nói rồi .” Những lời này, chị đã nói với tôi hơn chín ngàn lần , mỗi lần nói nét mặt chị đều như đã nhìn khắp chốn hồng trần. “Nhưng em vẫn chưa nói ba từ, ba từ mà tôi thích nghe nhất, ha ha.” Thật ra, có đôi khi nói “Làm bạn là được rồi” chính là cách tốt nhất để tình yêu ra đi.

“Tôi mời em.”

“Sao mà để chị mời được.” Tôi vừa giả bộ nói vừa giơ tay lên, vẫy phục vụ lại .“Tính tiền đi.” Khi nói, tôi nhìn Trần Hải Lam.

Người phục vụ đưa hóa đơn ra trước mặt chị.

Chị bất đắc dĩ mỉm cười: “Em đúng là.”

Rời khỏi quán trà.

Xuyên qua con đường nhộn nhịp, náo nhiệt phi thường, bước ngang qua từng ô cửa sổ... Một thành phố vì quá xem trọng vật chất mà bỏ qua cái cô đơn…

“Gia Giai, hình như tôi chưa thấy em mặc váy bao giờ.” Trần Hải Lam bỗng dừng chân trước một chiếc cửa thủy tinh, một con manocanh mặc một chiếc váy màu phấn hồng, làn váy ngay dưới đầu gối đứng ngay sau sau cửa. “Nó rất hợp với em.”

Thôi nào, nó có dáng người nào, độ cao nào a? Tôi mặc vào , đi trên phố còn có thể tiện đường làm nhân viên vệ sinh cao cấp luôn.“Thật không? Tôi thấy chiếc váy dây xanh biển kia thì hợp hơn, cho dù là xét về chiều cao hay chiều rộng.”

Con manocanh bên cạnh mặc chiếc váy thấp ngực màu xanh biển, dây được buộc sau cổ, bên dưới là làn váy tầng dài.

“Rất già, không hợp với em.”

“Cho dù là hợp tôi cũng sẽ không mua, bởi vì tôi không quen, cũng không thích mặc váy đi ra ngoài.”

Nhớ lần cuối tôi mặc váy là khi học năm nhất, họp lớp tiểu học, tôi muốn thay đổi hình ảnh liền mặc một chiếc váy denim để đi. Ai ngờ tướng đi chẳng khác nào khi mặc quần jean, xấu hổ biết bao nhiêu. Từ đó tôi thề không bao giờ mặc váy nữa.

“Mua làm váy ngủ đi.” Chị nói đùa chẳng giống đùa chút nào.

Ngược lại với tôi, khi nghiêm túc thì chẳng khác đùa.“Nếu tôi mà rảnh tiền thế thì đã trải tiền lên giường mà ngủ rồi!”

“Tôi trả tiền, em sẽ mặc chứ?”

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn chị, muốn hỏi vì sao, lại thấy trong mắt chị hai chữ “dục vọng”. Tôi hé miệng cười: “Ha ha, sẵn sàng chi tiền như vậy hả chị, thích ném tiền vào người khác lắm sao? Tôi chưa từng bị đập tiền vào người, nhưng cảm giác chắc tốt lắm.”

“Bao nhiêu tiền mới có thể đập ngất em?”

“Mười chín ngàn bảy trăm.”

“Con số này có ném em lên giường được không?”

Tôi nhếch khóe miệng, tự tiếu phi tiếu, xoay người nhìn cánh cửa thủy tinh kia, thấy bóng dáng chị trên đó.“Sẵn sàng chi tiền như vậy, thà chị đi bao một cô tiểu thư, ha ha.””

“Ồh, tôi sẽ xem xét đề xuất này.” Vừa rồi chị vừa cười giỡn vừa thử tôi sao?

Vừa định lấy câu đùa cợt để kết thúc màn dò xét này, người ấy chợt gọi tới…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top