Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Nếu có một ngày tôi buông tha cho ý nghĩ ở bên em, như vậy cũng chỉ có một loại lí do, đó chắc là... tôi cũng thua cuộc bởi cô đơn.”

Đến giờ vẫn không cảm nhận được tình cảm mãnh liệt ấy mà Trần Hải Lam dành cho tôi. Là do chị ẩn quá sâu, hay là do tôi chưa từng lưu ý? Chị yêu tôi đến thế sao? Hay chỉ là thích?“Chị chỉ cảm thấy tiếc cho tôi, thương hại tôi bị đá, phải không?”

Chị nhìn tôi, lặng lẽ, mặt có nét giận, ắt là do câu nói vừa rồi đã xúc phạm chị.

“Rất xin lỗi... Tôi...” Tôi còn chưa nói hết lời, chị đã giận dữ bỏ đi. Tôi không chạy theo. Bởi vì... không muốn dây dưa nữa. Nhìn bóng dáng chị càng lúc càng nhỏ lại, cuối cùng biến mất, tôi nhất thời không biết đi đâu, liền bước vào OnLeft.

Tôi ngồi trước quầy bar, trước mặt là một li uống rượu được rót nước lọc, Tiểu Tương nói, đó là do em đặc biệt chuẩn bị cho tôi. Tôi không định uống, chỉ nhìn nó ngơ ngác. Nhìn một lát, nước mắt lại chảy ra. Nhưng tôi không biết, chúng tràn ra khỏi khóe mắt mình là vì Khâu Vịnh Lâm, hay là vì Trần Hải Lam?

Loáng thoáng nghe thấy tiếng thở dài của Tiểu Tương. Tôi nhảy xuống chiếc ghế cao, cúi đầu, muốn chạy vào WC khóc thiên hôn địa ám, nhưng lại càng muốn thoát khỏi OnLeft, tìm một nơi không người khóc cho thật đã. Còn chưa chạy đến cửa trước, một người kéo tôi lại, quay lại bờ vai tôi, buộc tôi đối mặt người.

“Nước mắt của em, có phải chảy vì tôi ?” Chị hỏi.

“Chị không nên hỏi tôi, chị hẳn phải hỏi nước mắt chứ. Chị biết không? Mỗi người bên cạnh tôi cuối cùng cũng sẽ rời bỏ tôi. Bạn trai, bạn gái đều như vậy... Tôi tệ hại đến thế đấy. Thử hỏi, Trần Hải Lam chị lại sẽ yêu tôi được bao lâu?”

“Nếu tất cả mọi người trên thế giới đều nhất định phải rời xa em, thì tôi sẽ là người cuối cùng.”

Nếu những lời này là do Khâu Vịnh Lâm nói , tôi nghĩ tôi nhất định sẽ cảm động đến sụt sùi nước mắt, nước mũi. Nhưng khi nó từ miệng Trần Hải Lam, tôi ngược lại có chút không thể tin được, bởi tình yêu của chị quá đột ngột, tôi nhất thời không biết làm gì. Sao có thể có người yêu tôi chứ? Như Khâu Vịnh Lâm nói, tôi vừa không xinh đẹp, vừa không thông minh, còn đãng trí, nhưng cô thích tôi đúng là vì tôi không xinh đẹp, không thông minh... Khi đó, kẻ bị vây trong tình yêu là tôi, đã đem những lời ấy thành những lời ngọt ngào giữa người yêu. 

Tôi căn bản không biết tại sao bản thân có thể thu hút tình yêu của người khác, Trịnh Ân Na như thế, Trần Hải Lam cũng như thế. Trịnh Ân Na nói yêu tôi, là vì nụ cười của tôi thật cô đơn, thế Trần Hải Lam thì sao?? Ha ha, sẽ không phải là do ánh mắt tôi quá u buồn, hay cái mũi tôi quá tịch mịch đấy chứ?

Mà giờ này, khắc này, tôi mũi cay cay, mắt hồng hồng , tôi nghe thấy “Người cuối cùng” trong lời nói củaTrần Hải Lam. Tôi rất nhạy cảm với những lời này, nhớ rõ Khâu Vịnh Lâm từng nói với tôi, tôi là người cuối cùng của cô trước khi chia tay mười ngày. Mười ngày sau, cô lấy đi mười phần yêu của tôi, mỗi ngày len lén trộm đi một phần.

Đêm chia tay, cô có chút giống những tay già dặn nơi tình trường, nói những lời thoại kinh điển -- Chúng ta làm bạn là được rồi, tôi nghĩ rằng tôi không xứng với em, em sẽ tìm thấy một người tốt hơn tôi. Tôi không hợp với em đâu.

Cô mắng chính mình, chà đạp lên bản thân cho đến khi không đáng một đồng, sau đó nâng tôi lên thật cao , cứ như tôi là một vị thánh bất khả xâm phạm. Đây gọi là lấy lùi làm tiến phải không? Tôi khóc, khóc đến mất đi chính mình, bởi tôi biết mục đích của kẻ luôn miệng nói tôi là người chỉ có ở trên trời này là chia tay với mình mà thôi.

Lúc ấy, Trần Hải Lam an ủi tôi: thứ dễ dàng đạt được sẽ không ai trân trọng. Dễ dàng? Có lẽ là thế, bởi chúng tôi chưa quen nhau được 24 giờ đã xác lập quan hệ người yêu, trái tim chúng tôi như là dành cho nhau, như để có lẫn nhau. Thế vì sao tôi lại trân trọng cô như vậy? Tôi không dễ dàng có được cô ấy sao? Tôi hỏi Trần Hải Lam. Mà đáp án chị dành cho tôi là: Bởi vì đối phương dễ dàng mất đi.

Yêu hận, thì ra thật sự có thể cùng tồn tại . Nhưng tôi cũng không biết, yêu và hận thứ nào nặng hơn? Đêm chia tay, tôi nguyền rủa Khâu Vịnh Lâm - nếu tôi không phải là người cuối cùng của cô ta, thì chắc chắn cô ta sẽ thi không đậu, công việc không vừa ý, yêu đương mãi mãi không thành công, cả đời sẽ không may mắn. Thật độc địa. Hiện tại tôi rốt cục biết rồi, hóa tôi yêu cô bao nhiêu, thì hận cô bấy nhiêu.

“Khâu Vịnh Lâm, cô cứ yên tâm, nếu có một ngày tôi muốn chết thì cũng không phải do là bị cô đá đâu, mà là bởi vì tôi không yêu bản thân mình , ha ha…”

Nước mắt tràn ra, Trần Hải Lam trước mắt trở nên bối rối, chị đại khái không biết hẳn là nên lấp con đê bị vỡ ấy, hay là chia dòng ra.

“Làm thế nào bây giờ, Hải Lam? Tôi sắp không yêu bản thân rồi , làm thế nào bây giờ?” Trong lòng, tôi thét gào, cứu với! Đau quá, thật đau quá!

Chị ôm lấy tôi, nhẹ giọng thì thầm: “Tôi cho em tình yêu, mười phần yêu, được không? Ba phần em lấy đi yêu bản thân mình, bảy phần còn lại tôi lấy đến yêu em......”

Chỉ cần tôi đưa tay ra nhận, mười phần yêu ấy sẽ là của tôi. Nhưng tôi không dám lấy, bởi tôi sợ...... sợ lại bị người bỏ rơi. Tôi im lặng đứng, nhìn chị, bỗng nhiên ha ha cười vài tiếng. Cười không nhất thiết đại diện cho hạnh phúc, sung sướng...... Mà tại thời điểm này, nó lại không có ý nghĩa nào, thuần túy là nụ cười vô nghĩa. Chính tôi cũng không biết tai sao mình lại cười ngay lúc này?

“Em cười gì vậy?”

“Muốn cười thì cười thôi, ha ha.” Chỉ có tiếng cười, không có ý cười.

Chị đặt tay tôi lên trên lồng ngực nơi trái tim chị, thì thầm: “Vì sao thấy em khóc, tôi đau lòng; thấy em cười, tôi lại đau lòng hơn?”

“Vậy chị muốn nhìn tôi khóc, vẫn là muốn nhìn tôi cười?”

“Muốn nhìn em khóc thật đã, rồi cười thật hạnh phúc.”

Sau hôm ấy, tôi không chạm mặt với Trần Hải Lam nữa . Tôi không né tránh chị, chỉ là không đi tìm chị, mà chị cũng không đi tìm tôi. Có lẽ chị...... thua cuộc bởi cô đơn. Có lẽ, tôi là ích kỷ , tôi cần một người bạn như người yêu. Bạn bè sẽ không rời bỏ tôi.

......

Khâu Vịnh Lâm lại gọi đến, hỏi thăm. Cô nói, muốn gặp tôi. Vì sao? Cô cười, đã lâu không gặp nhau, có chút nhớ. Nhớ tôi? Chia tay rồi, đừng nói những lời mờ ám như vậy.

Tôi tìm một lý do, từ chối lời mời lần thứ n của cô. Nhiều ngày rượu chè ăn uống quá độ, tôi mập lên không ít. Thật sự không muốn để cô gặp tôi – tôi với bộ dạng này, thật đáng thất vọng.

“Biết tôi còn sống là được rồi, cần gì gặp nhau? Cần thiết sao? Bạn bè?”

Hai chứ “bạn bè” ấy, tôi cố ý nhấn mạnh.

Tuy là tôi từ chối, nhưng chúng tôi vẫn chạm mặt nhau. Ấy là trùng hợp, vẫn là cố ý sắp xếp?

Một cô gái tóc xoăn thật dài sóng vai cùng cô đi đến từ đằng trước, tôi muốn nhắm mắt làm ngơ, cô lại chủ động chào hỏi. Hai chữ “bạn bè” là lời giới thiệu ngắn gọn mà cô nói về tôi với bạn gái mình.

Ha ha, chia tay không tới hai tháng, cô có tình yêu mới. Cô không nói cho tôi biết, nhưng khi tôi gặp bọn họ, ánh mắt cô nói cho tôi.

Tôi gượng gạo nhếch môi, hàn huyên với bạn gái cô vài câu. Người cuối cùng? Tôi tự giễu mỉm cười sau khi họ đã rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top