Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 15: Mình phải đi...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm nay, tôi thức dậy với cảm giác mệt mỏi, đầu óc trống rỗng. Nhớ lại chuyện hôm qua liền bất giác nhìn quanh tìm kiếm thì nhận ra Mika đã dậy từ rất sớm và ra ngoài đi đâu mất rồi, chỉ còn Entei là vẫn say giấc miên man. Tôi cũng chả buồn mà đánh thức cậu ấy dậy sớm làm gì, dù sao thì Entei cũng vừa mới hồi phục sức khỏe, ngủ thêm một chút cũng tốt. Tôi vội vàng đứng dậy thì nhận ra cánh tay đang bị Entei nắm chặt không chịu buông. Cố gắng chẩm rãi rút tay ra nhưng hầu như là bất lực.

"Đừng mà... Đừng mà." - Thanh âm hoảng hốt từ Entei bỗng làm tôi sựng lại.

Chắc hẳn cậu ấy đang gặp ác mộng gì rồi. Tôi nhẹ nhàng ngồi cạnh vỗ về, vuốt ve cố gắng trấn an cậu ấy. Khuôn mặt Entei bỗng chốc đỏ ửng, mồ hôi nhễ nhại, giọt nước mắt bất chợt lăn dài nơi khóe mắt. Tôi lo lắng thầm nghĩ *tại sao Entei lại khóc, giấc mơ đó đáng sợ như vậy sao*. Tôi thử ôm cậu ấy vào lòng thì cảm giác sợ hãi kia có phần dịu đi và buông lỏng. Thiết nghĩ, kẻ vui vẻ, lạc quan như vậy cũng có lúc yếu mềm, biết sợ hãi một điều gì đó, tên ngốc này thật rất giỏi che giấu.

Sau vài giờ, cuối cùng Entei cũng chịu tỉnh giấc, ngơ ngáo như chẳng biết có chuyện gì vừa xảy ra khi nãy. Tôi thầm cười cũng không quên hối cậu ta mau nhanh chân đến trường kẻo trễ, trong lòng lại thêm vài phần cảm mến khi dần hiểu rõ tính tình của kẻ ngốc này. Cái tính cách của Entei rất đỗi thân quen nhưng cũng có vài phần xa lạ, chẳng hiểu vì sao trong lòng hiện hữu vài tia gợn sóng mông lung.

Đến trường, tôi và Entei bước vào lớp bất giác gặp phải sự trầm mặc của Mika, tôi cũng chả màng chủ động. Entei thấy vậy liền mở lời: " Nè, không phải hôm qua do mình đùa giỡn qá trớn đó chứ. Mình xin lỗi, hai cậu đừng có mặt nặng mặt nhẹ căng thẳng như vậy." 

Mika chẳng màng thay đổi, tôi cũng chẳng bận lòng để tâm hướng Entei đáp :" Không phải lỗi của cậu, đừng có tự trách mình, học thôi."

Mỗi khi ra chơi, chúng tôi vẫn là ăn trưa với nhau, hôm nay chỉ có tôi, Entei và Aya ăn cùng, Mika một mực băng lãnh bước vào thư viện đọc sách. Hôm nay, cảm giác Entei cũng không vui vẻ, như thể cậu ấy nghĩ là lỗi của mình mới thành ra cớ sự hôm nay. Entei dừng bữa ăn và đứng dậy nói :"Việc này mình sẽ giúp cậu giải quyết."

"Cậu không cần phải như vậy, mặc kệ cậu ta đi, rồi sẽ ổn thôi mà."

"Dù sao mình cũng có chuyện muốn nói với Mika, không sao đâu." - Đôi mắt sáng ngời mỉm cười rồi bước đi.

Tôi cũng im lặng chẳng muốn nói gì, một phần tâm trạng cũng chẳng tốt mấy. Cùng Aya dùng cho xong bữa trưa rồi về lớp.

Vào tiết được tầm 30 phút, Mika đứng dậy và xách cặp đi về, ai cũng trố mắt ngờ nghệch, tôi thì bất giác hoang mang, lòng cũng nặng thêm 1 nhịp, liền định đuổi theo thì bị cánh tay của Entei nắm lại. 

"Cứ để cậu ấy đi. Cậu ấy nói tối nay sẽ về cùng chúng ta đi ăn một bữa thật vui vẻ."

Tôi đờ đẫng không hiểu cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra nhưng nếu Entei đã nói vậy thì chắc là có việc riêng thôi.

Ra về cũng chỉ có tôi và Entei đi cùng nhau, có đôi chút hụt hẫng, muộn phiền không quen.

"Cậu không tin mình hã? Đã nói là đừng suy nghi nữa, chút nữa chúng ta sẽ lại vui vẻ như trước." - Nụ cười tỏa nắng cùng sự lạc quan trong câu nói của Entei phần nào làm lòng tôi nới lỏng, ấm lòng hơn rất nhiều.

"Ừm nếu cậu nói như vậy thì là như vậy đi." - Tôi cười nhẹ đáp.

"Bây giờ chúng ta vui vẻ một chút, lát sau lại về dùng bữa cùng nhau không phải sẽ tốt hơn sao." - Entei hứng chí rủ rê.

"Được thôi." - Tôi cũng không từ chối.

Tôi với Entei đi dạo một vòng thì lướt ngang qua một khu cô nhi viện. Tôi bỗng chốc đứng sựng lại, đôi mắt xa xăm nghĩ ngợi. Nơi này thật sự rất đau lòng mỗi lần nghĩ đến... Đôi tay Entei bất chợt nắm lấy cánh tay thôi vội vã bước vào.

"Này đi đâu vậy?" - Tôi giật mình bối rối nói.

"Thấy cậu suy nghĩ nhiều như vậy chi bằng bước vào trước đã." - Entei vui vẻ lôi kéo tôi.

Chúng tôi cùng nhau vui vẻ chăm sóc, vui đùa cùng mấy đứa nhỏ cô nhi này, quên sạch mọi vui buồn của hiện tại. Thật sự rất vui vẻ và thấy cuộc sống này đáng sống hơn rất nhiều, mọi thứ gần gũi vô cùng. Những đứa bé vui mừng khôn siết vì được cho kẹo bánh, có đứa sa vào lòng tôi âu yếm đáng yêu vô cùng, tôi cưng chiều chúng hết mực như đứa em ruột thịt của mình, cảm giác hiện tại thật ấm áp thân thương. Không nghĩ Entei cũng thực sự thích thú với nơi này, cậu ta như thể rất thân thuộc, gắn bó với nơi này.

Tôi buộc miệng hỏi:" Không nghĩ cậu cũng sống tình cảm và hòa đồng như vậy?"

"Vì mình cũng từng là chúng mà." Khóe môi gượng cười ấm áp.

"Cậu cũng là cô nhi?" - Tôi sững người hỏi tiếp.

"Ừm. Từng là như vậy." - Có lẽ nụ cười chưa bao giờ tắt trên môi cậu ấy.

Càng bên cạnh càng cảm mến con người của Entei hơn. Tôi chăm chú ngắm nhìn cậu ấy một chút không biết đã từ lúc nào môi mình tự nguyện mỉm cười vì cậu ấy.

"Đừng có nhìn mình chằm chằm mình như vậy." - Biểu cảm bẽn lẽn xấu hổ của Entei thật câu người.

Bỗng nhiên, một đứa bé từ đâu chạy lại kéo tôi vào vòng tròn vui đùa cùng chúng. Tôi bất giác mơ hồ, hình ảnh của Sirius cũng theo đó mà hiện về...

"Lại đây đi."

"Gì cơ? Cậu gọi mình đó à?"

"Ừm, mau lại đây chơi cùng bọn mình, đừng núp ở đó nữa."

"Ơ...thôi... chắc là."

"Cậu thật nhát gan." - Bàn tay vội vã kéo tôi vội vào vòng tròn.

*Xẹt* 

"Siri...us, Sirius..." - Cánh tay tôi run bần bận như hóa lạnh, cả cơ thể cứng nhắt không nói nên lời.

Tôi loạng choạng rời khỏi vòng tròn, vô thức lơ đãng bước đi không vững mà ngã vội xuống mặt đất. Khuôn mặt thất thần, cảm giác buốt thắt tận trong tâm bỗng trào trực tuôn ra, hơi thở gấp gáp. Entei vội vã chạy lại đỡ tôi dậy, vỗ về bình tâm. Tay gắt gao ôm chặt tôi vào lòng an ủi.

"Không sao đâu. Có mình ở đây rồi! Mình sẽ không bỏ cậu nữa."

Chẳng hiểu vì sao hai dòng nóng ấm không còn ngấn lệ mà vô thức lăn dài trên gò má.

"Mình...mình nhớ...Sirius...mình nhớ cậu...ấy rất nhiều."

"Không sao rồi. Cậu mau bình tâm lại. Cậu ấy cũng rất nhớ cậu. Bình tĩnh lại nào Ishi."

********************

Entei và tôi đang ngồi nơi bãi đất trống ngày trước tôi và Sirius hay chơi đùa. Tôi lơ đãng trầm mặt chẳng muốn nói gì. Entei cũng hiểu chuyện ngồi lặng im bên cạnh.

"Mình từng có một người bạn... mình đã tìm cậu ây suốt 10 năm rồi Entei à..."

"Mình biết..."

"Làm sao cậu biết?"

"Mình đã đọc nhật kí của cậu."

"Ừm. Không biết cậu ấy có nhớ mình không"

"Chắc hẳn là có rồi... Thật tốt vì Mika đã xuất hiện."

"Ý cậu là sao?"

"À không... ý mình là cậu ấy cũng rất nhớ cậu."

"Đừng an ủi mình. Làm sao cậu biết được chứ, cậu không phải cậu ấy."

"Đối với một tình bạn tốt đẹp như vậy. Không đơn giản chỉ đến từ một phía."

"Đó là cậu tự nghĩ thôi. Mình còn chẳng biết cậu ấy có còn tồn tại không nữa..."

"Cậu nghĩ quẩn gì vậy? Cậu định từ bỏ rồi à?"

"Không, chỉ là mình rất đau khi nghĩ về chuyện đó. Nó đã không ngừng dằn vặt mình hơn 10 năm nay. Cái ngày mình buông tay cậu ấy, là mình... mình vô dụng."

"Khi đó là cậu bất lực, không đủ sức thôi mà. Cậu ấy không trách cậu."

Tôi vẽ vời trên nền cát dòng chữ : SIRIUS. Ánh trăng cũng len lói xuyên qua như thấu tận tâm can tôi lúc này

"Nếu có một điều ước cậu muốn điều gì nhất?" - Entei bất giác hỏi.

"Mình...muốn gặp lại cậu ấy ngay lúc này. Ngày mai đã là sinh nhật của cậu ấy rồi." - Tôi trầm buồn vô hồn nói.

"Không phải cậu đã có Mika rồi sao? Cậu ấy xuất hiện lúc này không phải là bất tiện quá hã? Mình hỏi thật nhé ! Nếu buộc cậu phải chọn giữa Sirius và Mika cậu sẽ chọn ai...?" - Entei chân thật hỏi.

"Cậu hỏi khó vậy? Thật ra mình cũng chẳng biết nữa. Cả hai người họ đều có một vị trí quan trọng riêng đối với mình. Vấn đề này thật sự nan giải."

"Không phải do cậu tham lam quá sao? Sirius sẽ không thèm gặp cậu vì cậu quá tham lam đó." - Entei bỡn cợt cười tôi.

"Ơ...cái đồ tiểu quỷ cậu. Ai nói là mình tham lam chứ !!!" - Tôi rượt theo cốc đầu cậu ta cho bằng được cậu ta.

Hai đứa đã về nhà và đang chuẩn bị bữa tối chờ Mika về cùng ăn chung. Hiện tại đã 9h hơn mà Mika vẫn chưa về.

*Bíp bíp* Tin nhắn điện thoại của Entei.

"Mình ra ngoài một chút sẽ quay lại."

"Nè, đi đâu vậy?"

"Mình có đặt mua đồ, bưu kiện gửi đến rồi. Mình ra lấy sẽ về ngay mà."

Đã  1 tiếng trôi qa sao vẫn chưa thấy Entei trở về... Trong lòng chợt sinh ra cảm giác bất an, bồn chồn không yên. Tôi lo lắng vội lấy điện thoại ra gọi cho cả hai đều không liên lạc được, tâm có phần không ổn liền khoác áo định chạy ra ngoài tìm kiếm. Vừa mở cửa bước ra một tiếng vang ầm trời bên phía bìa rừng làm rung chuyển trời đất. Tôi giật mình té ngã sau đó cũng hoàn hồn vội đứng dậy thấy một đám lửa cháy rực đang bùng lớn. Đó cũng chính là khu vực mà ba đứa tôi ngày trước thường tản bộ ngắm hoàng hồn buông. Tôi chột dạ lòng không yên vội chạy nhanh về hướng đó. Tuyết cũng bỗng chốc rơi lã chã từng hạt rồi từng hạt, sấm trời vang dội như xé nát lòng người, từng đợt inh ỏi kinh hãi không dứt. Càng gần đến ngọn lửa càng cháy lớn, hơi nóng hừng hực lan tỏa ra muốn thiêu đốt cả vùng trời rực lửa. Những bông tuyết rơi xen kẽ lại buốt thắt lạnh thấu xương, cái khí trời này thật khó tả như chẳng hề muốn được kết giao hay dung hòa lại. Tiếng sấm vẫn chưa dứt, lòng vừa thoi thóp sợ sệt nhưng cũng vừa lo lắng cho Mika và Entei liệu có liên quan đến việc này không.

Vừa đến nơi tôi bất động chết lặng giữa cảnh tượng trước mắt. Là Entei... đang ngã quỵ kiệt sức trên mặt đất, tay nổi lửa như nham thạch đang nung nấu sôi sục vẫn chưa nguôi, xung quanh là một khối hỗn độn điêu tàn, mọi thứ vừa diễn ra không biết kinh khủng ra sao lại có sức tàn phá mạnh mẽ như vậy. Tôi chẳng màng sự tình vội chạy đến đỡ Entei, đôi mắt kiệt quệ mệt mỏi nhìn tôi và máu đang chảy ra trên mép môi của cậu ấy, khuôn mặt lạc quan, xinh xắn mọi ngày giờ lém bẩn và những vết thương. Áo quần cũng rách đi vài phần, những vết cắt sâu thấu da thiệt hiện hữu chen lẫn vết máu bủa vây. Tôi sợ hãi tay run bần bật kêu gọi thất thanh.

"Có ai khôngggg ? Mau... mau cứu người."

"Không kịp nữa đâu." - Đôi mắt êm dịu Entei nhìn tôi nói.

"Tại sao? Đã có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Inay... Mình rất nhớ cậu..." - Hơi nói đứt quản trong từng thanh âm vội ôm nhẹ tôi vào gần.

"Cậu vừa gọi mình...?"

"Bông tuyết... đã rơi rồi... chúng ta đã gặp lại nhau." - Giọt nước mắt ngấn lệ của Entei bắt đầu ứa ra không dứt.

"Cậu...cậu là.." - Tôi nấc nghẹn thất thần.

"Mình là người đến thực hiện điều ước của cậu. Mình vẫn luôn bên cạnh dõi theo cậu..." - Hơi thở nặng trĩu buông lời.

"Không mà... đừng bỏ lại mình mà. Ai đã khiến cậu ra nông nỗi này... Sirius" - Tôi không ngừng khóc

"Xin lỗi vì đã bỏ lại cậu. Thời gian bên nhau và đoàn tụ của chúng ta lúc nào cũng ngắn ngủi, Inay nhỉ?" - Vẫn là nụ cười tỏa nắng dịu êm đó.

"Mika... Mika đâu rồi?" 

"Biến mất rồi... đã 12h rồi, chúc mừng... sinh nhật tớ đi Inay." 

"Happy ... birthday to you....Happy birth..day to you..." - Tôi đau đớn đến điên dại run bần bật.

"Cảm ơn cậu vì đã luôn đi tìm tớ... Tớ thương cậu, Inay...Mình phải đi..." - Entei cố nói trọn vẹn rồi cánh tay buông lơi, đôi mi nhắm lại.

Điều cuối cùng Sirius dành cho tôi vẫn là những nét chữ loạng choạng vẽ trên tay tôi còn đọng lại " Quyển nhật kí...". Như ngày đó, những dòng chữ bất lực làm quặng thắt lòng nhau.

Cậu lại một lần nữa rời bỏ tôi... Lần này là mãi mãi, tuyết rơi phủ kín vai tôi rồi nhưng sự buốt lạnh không còn hiện hữu. Không gian giờ đây thật lạnh lẽo chơi vơi. Tâm can tôi đang từng mảng rã rời vỡ vụn. Tôi mất cậu trong chính vòng tay của mình... Tại sao ông trời lại nghiệt ngã với tôi vs Sirius như vậy... Những vết thương còn vương lại trên người Sirius lấp ló những phiến băng nhỏ. Tôi nghi hoặc...Là cậu sao Mika? Chính cậu ra tay với Sirius à... Tôi cả đời này hận cậu cũng không muốn một lần tha thứ cho cậu.

"Mikaaaaa.... Tôi hận cậuuuu" - Tôi hét lớn lên giữa trời đêm dày đặc âm vang của sấm chớp, cảm giác mất mát đến tận cùng, không còn gì tan nát và đau đớn hơn lúc này. Nước mắt tôi không rơi nổi nữa rồi, cảm giác chết lặng mọi thứ tiêu tan. Tôi lúc này thật bi ai...

Vĩnh biệt Sirius... Yên giấc nhé... Tôi sẽ khiến kẻ đó trả giá vì điều này.

Đâu đó nơi bìa rừng... Một giọt nước mắt lặng rơi...

********************

Mình phải đi... cậu đừng để hoen mi

Ai cũng sống cũng phải đi cậu nhỉ?

Mình từng nghĩ giữ riêng cậu... ích kỷ?

Để cậu cười đời thi vị... tiếc chi.

Mình phải đi... đâu có nghĩa chia ly

Đời đâu thể...cầu toàn điều hoàn mỹ

Tuyết còn rơi...tình ta còn bền bỉ

Khắc họa lòng...đâu có nghĩa chia ly

TP - HẮC Y




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top