Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

01


Tác giả: PoorIsa

Huế 198...

- Sinh chưa? Trai hay gái? - Dạ, vừa sinh xong thưa mạ. Con gái, dễ thương lắm, giống con.

- Con gái à! Phải chi thêm một đứa con trai nữa thì hay quá!

- Mạ ơi! Tụi con đã có thằng Phúc rồi! Bây giờ sinh con gái là trọn vẹn đôi đường, "có nếp có tẻ".

- Uh. Mạ biết... nhưng mi là con trai duy nhất, vợ chồng mi phải sinh thêm vài đứa con trai nữa cho tao nhe!

- .... Bà mẹ đâu biết rằng con dâu mình vừa trãi qua cuộc chiến sinh tử để cho ra đời một bé gái và có thể từ nay sẽ không thể tiếp tục việc mang thai và sinh con nữa do sức khỏe nàng quá kém. Anh con trai giữ kín trong lòng bí mật này và tự nhủ "Sau này mình sẽ thuyết phục mẹ".

3 năm sau

- Thi ơi, dậy đi bé con của mạ! Cô bé từ từ mở đôi mắt xinh xắn nhìn mẹ và nhoẻn miệng cười. Thế đó, như biết thân phận mình, bé Thi lúc nào cũng vui vẻ, dễ chịu. Sau ngày thôi nôi Thi, bà nội biết được bí mật ba mẹ vẫn dấu kín, từ đó bà càng thêm yêu chiều Phúc, người cháu trai duy nhất và luôn lạnh lùng với Thi, nguyên nhân làm bà không thể có thêm nhiều cháu trai hơn nữa. Chỉ có mẹ luôn bên Thi, yêu thương bé hết mực, như để bù đắp sự thiếu vắng tình thương của bà và sự vắng nhà theo những chuyến làm ăn xa của ba. Mặc dù rất thương vợ con nhưng ba Thi ít khi bộc lộ qua lời nói. Mỗi khi về nhà, ba chỉ biết đưa thật nhiều tiền cho mẹ, mua nhiều quà cho anh em Thi và ngày càng ít nói. Ba như cảm thấy mình có lỗi với tổ tiên ông bà vì không thể thực hiện nghĩa vụ bà nội giao: con đàng cháu đống, nhất là phải có nhiều con trai để bù lại phần bà nội không thể thực hiện được. Mẹ tiếp tục thủ thỉ "Hôm nay mạ con mình vào đại nội chơi nhé! Chuyến này ba đi lâu quá...". Ánh mắt mẹ xa xăm...Phải chi mình có thể theo anh ấy vào trong kia, vợ chồng con cái đoàn tụ...Ở ngoài này ngột ngạt quá...Tuy vật chất luôn đầy đủ nhưng ....

"Con ơi, con thương mạ không?". "Dạ thương! Thương mạ nhất!". "Thương ba không?". "Thương chứ! Con thương anh Phúc, thương bà nội, thương cô ba, cô út luôn!" cô bé liếng thoắng .

Thời gian cứ thế trôi qua, cho đến một hôm, khi Thi tròn 6 tuổi.

- Con phải thông cảm cho mạ chứ! Thằng Phong (ba Thi) là đứa có hiếu, nó đã chấp nhận rồi sao con còn ngoan cố? Cô ấy chịu làm bé chồng con, mạ sẽ mua nhà cho nó ở riêng, chỉ cần nó sinh đứa con trai là mạ bắt cháu liền. Sau đó vợ chồng con muốn tính sao với cô ta thì tính.

- Nhưng mạ ơi, như thế thì tôi cho vợ chồng con, mấy đứa nhỏ và...tội cho cả cô ta nữa. Giọng mẹ nghẹn ngào.

- Thôi, thôi! Không cần nói nữa! Ta quyết thế rồi! Vợ chồng mi cứ thế mà làm! Nói xong , bà ngoe nguẩy bỏ đi.

Tối đó, ba Thi về. " Em ơi! Em đồng ý đi! Anh xin em!!! ... Sau khi cô ta sinh xong, anh sẽ cho cô ấy tiền, cô ấy rất cần tiền để chữa bệnh cho cha.... Rồi cả nhà mình sẽ vào Sài Gòn. Mình sẽ làm lại từ đầu. Mạ đã đồng ý chuyển hẳn vào Sài Gòn.Vợ chồng con cái xum họp bên nhau! Nhe em!" ba nài nỉ.

Mẹ chỉ biết khóc. Một năm sau, gia đình Thi rời Huế với một thành viên mới, bé Vy. Mặc dù không vui, nhưng vì đã hứa với ba Thi, bà nội phải chấp nhận. Việc buôn bán của gia đình càng thuận lợi thì ông Phong càng ít có mặt ở nhà. Ông luôn lấy cớ phải xã giao nhiều mới kiếm được nhiếu mối hàng mới và rẻ nhanh hơn người khác. "Nghề buôn bán hàng điện máy nó thế" ông luôn biện hộ mỗi khi mẹ Thi hỏi đến.

Năm nay Thi lên lớp 8. Càng lớn cô bé càng xinh và trầm lặng. Hàng ngày, sau khi đi học về, Thi ra cửa hàng điện máy ngoài HTK quanh quẩn bên mẹ. Và bên cô lúc nào cũng có một cuốn sách. Hầu như Thi chỉ làm bạn với sách. Thỉnh thoảng cũng có vài người bạn đến nhà chơi. Những lúc ấy Thi vui nhưng cũng chỉ ngồi lắng nghe các bạn mình đùa giỡn.

Trong nhóm bạn ấy, Thi gần như thân nhất với Lâm Lâm. Một cô bé lém lỉnh, luôn làm người khác vui. Và cô cũng là người làm cho Thi cười nhiều nhất. Lâm Lâm gốc Hoa. Với tính tình vui vẻ và khuôn mặt đẹp, Lâm Lâm có rất nhiều bạn bè và người "ái mộ"- theo cách nói của chính cô bé. Gia đình cô kinh doanh rượu, đồ hộp khu HTM. Vì hai cửa hàng cùng ở quận I nên hai cô bé rất hay gặp nhau. Những lúc ấy, Thi luôn im lặng bên cuốn sách của mình. Còn Lâm Lâm thì đeo head phone nghe nhac Hoa. Thỉnh thoảng khi nghe đến một bài nào đó dễ thương, Lâm Lâm lại quay sang Thi, nhét một bên tai nghe vào tai bạn. "Hay không?" Lâm Lâm nhướng mắt. "Hay!" Thi hiền lành trả lời. " Bài hát này có nghĩa là: Bạn hãy vui lên. Mọi người luôn thương yêu bạn....Nói tóm lại là dễ thương!" Lâm Lâm vừa nghe vừa diễn giải ý nghĩa bài hát. Thi vẫn cắm cúi bên trang sách và gật đầu lia lịa. "Có tập trung nghe không mà gật đầu dữ zậy?" Lâm Lâm giật tai nghe ra và hét vào tai Thi. "...Có, có. Hay thật mà!" Thi nhìn bạn cười hối lỗi. "Ê, sạo nha! Tui thấy Thi lo đọc sách không hà!". " Xin lỗi mà! Tại đến đoạn hay quá!". " Đang đọc cái gì mà khen ghê zậy?". "Hãy để ngày ấy lụi tàn". "Trời! Nghe cái tựa là thấy buồn chết rồi!". "Uh, buồn nhưng hay! Đọc không? Bữa nào cho mượn!". "Thôi, cảm ơn! Tui chỉ đọc truyện học trò, nhẹ nhàng của Nguyễn Nhật Ánh thôi!" Lâm Lâm bĩu môi. "Đi ăn chè không Thi?". "Uh, thì đi!". "Ngoan quá!". Quay vào trong, Thi xin phép mẹ "Mạ ơi! Con với Lâm Lâm đi ăn chè nha!". "Uh, hai đứa chạy xe cẩn thận nhe!". Dắt chiếc Lead ra (Chú thích của tác giả - xe tay ga thịnh hành thời đó dành cho học sinh), Thi hiền lành quay sang Lâm Lâm "Ai chở?". "Thi chở, cao hơn tui chở cho an toàn, nghe lời mạ dặn đi!". Thỉnh thoảng, cô bé bắt chước Thi gọi mẹ Thi là mạ. Lâm Lâm nói "Không hiểu sao, mỗi lần nhìn mặt mạ là tui thấy mạ có cái gì đó tội nghiệp, cam chịu...Nói chung là thấy thương thương.". Có lẽ đây cũng chính là sợi dây tình cảm gắn kết hai cô bé lại với nhau mặc cho bạn bè thắc mắc: "Tại sao hai người tính tình trái ngược vậy lại có thể thân nhau như thế?".

Sáng nay, Thi dậy sớm hơn thường lệ 15' để qua đón Lâm Lâm đi học. Bình thường thì anh Chí Vỹ (anh Hai của Lâm Lâm) đưa cô bé đi học vì trường ND nằm gần công ty anh làm và Thi là người đưa về. Thật ra thì Lâm Lâm cũng tự chạy xe được nhưng ba mẹ cô không muốn thế. Lâm Lâm là con gái duy nhất nên rất được ba mẹ cưng chìu. Thỉnh thoảng, khi Chí Vỹ đi công tác thì Thi lại thay anh đưa Lâm Lâm cùng đến trường.

Ngoài Chí Vỹ - 23 tuổi, Lâm Lâm còn có hai người anh trai nữa là Chí Hào và Chí Hải. Chí Hào học lớp 12, Chí Hải lớp 11 và là bạn học của Phúc- anh Hai Thi. Nếu không đi học cùng Lâm Lâm, Thi ăn sáng ở nhà với mẹ. Hôm qua, khi gọi điện nhờ Thi đưa đi học, Lâm Lâm rủ sáng nay ăn phở gà – món cô bé thích nhất mà ít khi được ăn do anh Chí Vỹ rất ghét phở, anh chỉ thích hủ tiếu mì mà thôi.

---------------------------

Tin, tin, tin. Sau ba hồi còi "ám hiệu", Lâm Lâm xuất hiện trong bộ váy đồng phục thật xinh xắn, nhoẻn miệng cười thật tươi với bạn. Thi cũng cười "Chà, hôm nay đúng giờ ghê!". "Uh, lâu lâu được Thi đưa đi học mà, phải zậy chứ!" vừa nói cô bé vừa vội vàng lên ngồi sau xe bạn. "Nhanh lên, không thì không kịp giờ ăn phở gà!". Thi lắc đầu thầm nghĩ: Gì mà khổ sở thế, mình thấy có ngon lắm đâu. Thật vậy, đối với Thi những món mẹ nấu là ngon nhất. Nhưng vì chìu bạn, cô luôn dễ dãi khi đi ăn cùng Lâm Lâm. "Cho hai tô phở gà đặc biệt, một tô ít bánh!" Lâm Lâm dõng dạc gọi. Nhìn bề ngoài, ai cũng tưởng tô ít bánh của Lâm Lâm, thật ra đó là của Thi. Ăn hết rồi mà dường như Lâm Lâm còn thòm thèm muốn ăn thêm tô nữa.

Thi nhìn bạn ái ngại "Hay là ăn nữa nhe?".

Lâm Lâm tròn xoe mắt thì thầm "Ăn nữa cũng được nhưng tui ngại mình sẽ khôngi đi được nữa mà phải lăn. Hahaha!".

Khởi đầu vui vẻ cho một buổi học nặng nề gần kề mùa thi. Qua mùa hè này, cả hai sẽ lên lớp 9. Tuy học chung trường nhưng hai cô bé học khác lớp nhau. Trái ngược với Lâm Lâm, Thi hầu như rất ít bạn cùng lớp, chỉ hơi thân với 2 đứa con trai và cô bé lớp trưởng. Nhóm bốn người thường cùng nhau trao đổi về việc học là chính. Trong nhóm, Thi giỏi văn và Anh văn, Long và Huy giỏi Toán, Hà thì Hóa, Sinh.

Vì vậy, việc học của nhóm rất có hiệu quả. Thỉnh thoàng, cả nhóm cũng kéo nhau đi ăn uống sau giờ học và Lâm Lâm thường xuyên là "khách mời" trong các chương trình này.

* * *

- Thi xong rồi! Khỏe quá!!!!!!!!! Long hét toáng lên khi rời khỏi phòng thi môn cuối cùng.

- Ê, tụi mình đi ăn gì đi! Rủ luôn Lâm Lâm nhe! Huy đề nghị.

- Uh. Phải đó! Hà nhanh nhảu đồng tình.

- Rủ đi Thi! Huy nài nỉ.

- Uh, rủ!

Thi nhẹ gật đầu Lâm Lâm vẫn chưa ra khỏi phòng thi. Cô bé còn cắm cúi, hí hoáy bên trang giấy. Thỉnh thoảng lại gật gù ra chiều đắc ý.

"Ủa, Thi đứng đây hồi nào? Sao tui không thấy?" Lâm Lâm ngạc nhiên khi vừa bước ra khỏi phòng đã chạm mặt Thi.

"Làm bài tốt hả? Thấy viết quá trời luôn!".

"Uh, trúng tủ! Hihihi". "Zậy đi ăn mừng nhe!".

"Đi với nhóm Thi hả?".

"Uh".

"Đi chứ! Hôm nay ăn xả láng luôn!" vừa nói Lâm Lâm vừa kéo tay bạn đi xăm xăm về phía nhà xe.

- Tuần sau nghỉ hè rồi! Các bạn có kế hoạch gì không? Hà hỏi

- Mình về Nha Trang thăm bà nội 1 tháng. Sau đó vào đi học thêm. Long lên tiếng

- Mình chẳng đi đâu cả. Huy thở dài. Còn Lâm Lâm?

- Tui hả? Như bạn zậy đó! Chắc đi Vũng Tàu, Đà Lạt chơi một vài ngày với mấy ông anh thôi hà! Vừa trả lời cô bé vừa nhìn Thi như dò hỏi.

- Thi thì sao? Long hỏi - Ah, Thi cũng chưa biết nữa! Cứ thế tụi nhỏ trò chuyện rôm rả, bàn kế hoạch gặp nhau trong hè và thống nhất sẽ đến nhà Thi trước khi một vài bạn trong nhóm về quê hay đi nghỉ mát.

* * *

Những ngày đầu mùa hè với Thi thật thú vị. Cô bé hầu như dành toàn bộ thời gian cho những cuốn sách hay

Kiếp người, Jane Ere, Đồng cỏ và thảo nguyên....Dù ở nhà hay ra cửa hàng, những cuốn sách vẫn không rời Thi. Mùa hè của Thi nhàn rỗi như thế nhưng với Lâm Lâm thì ngược lại. Cô bé phải tập buôn bán. Mặc dù được ba mẹ cưng chìu nhưng theo quan niệm của người Hoa, con cái trong nhà phải biết công việc làm ăn của gia đình để sau này kế thừa, tiếp quản.

Bên nhà Thi, mọi việc ngoài cửa hàng đều do mẹ đảm nhận. Ba thì lo đầu vào và mối lớn từ các tỉnh. Anh em Thi không cần phải làm gì cả ngoài việc học. Phúc thì hầu như không bao giờ ra cửa hàng, chỉ xuất hiện những khi cần tiền gấp. Bé Vy còn quá nhỏ, năm nay nó mới 7 tuổi. Chỉ có Thi là hay ra phụ mẹ. Trong nhà, Phúc và Thi khá giống nhau – trắng trẻo, cao, mặt thanh thoát, vì cả hai đều giống ba. Riêng Thi thừa hưởng thêm đôi mắt đẹp và buồn của mẹ. Vy thì hoàn toàn giống mẹ ruột của bé, da ngăm đen, tướng rắn chắc và có má lúm đồng tiền khá duyên. Mặc dù không phải là con ruột, nhưng Vy rất đươc mẹ Thi cưng chìu. Bà luôn nói với anh em Thi "Phải thương em nhiều. Nó thiệt thòi hơn các con. Và tuyệt đối không được cho em biết sự thật!". Vì khi xảy ra biến cố đó, Phúc và Thi đã đủ tuổi để nhìn nhận sự việc và biết là Vy không phải do mẹ mình sinh ra. Nhiều lúc, Thi nhìn mẹ thật lâu và thầm nghĩ

"Mạ thật hiền và cao cả! Còn ba thì...Mình gần như không hiểu được ba. Có lúc rất gần gũi nhưng sao đôi khi xa cách quá!".

Ba hầu như rất ngại thân mật với bé Vy. Đôi khi ông nhìn Vy thật lâu rồi lại lắc đầu. Những lúc ấy, mẹ luôn đến bên ba và vỗ nhẹ vào vai ba như thầm an ủi. Lẽ ra mẹ phải là người được ba an ủi chứ? Thi rất muốn hỏi mẹ tại sao thế? Nhưng cô bé sợ rằng sẽ khơi lại nỗi đau trong mẹ. "Hù!".-Thi giật mình và ngước lên nhìn bạn

" Sao hôm nay rảnh zậy?".

"Đọc gì chăm chú thế?" Lâm Lâm hỏi.

Không kịp chờ Thi đáp, cô bé tiếp tục "Hôm nay được ba mẹ giải phóng, liền chạy qua thăm Thi nè, nhớ bạn quá!".

Một thoáng bâng khuâng vụt qua và Thi thầm trách "Mình thật vô tâm. Chỉ biết có sách mà thôi!". Nhẹ nắm tay Lâm Lâm "Ăn sáng chưa? Mình chở Lâm Lâm đi ăn phở gà nhe!".

"Uh! Đi đi. Lâu quá rồi không được ăn!" cô bé mừng rỡ gật đầu lia lịa.

Sau khi ăn xong. Lâm Lâm đề nghị đi xem phim.

"Lâm Lâm rảnh cả ngày hả?" Thi ngạc nhiên.

"Uh! Hôm nay nghỉ xả hơi cả ngày! Gần nửa tháng nay mình có qua Thi đâu! Nghỉ hè là mất tích luôn. Gọi điện qua cũng không nói được gì nhiều!". Thật vậy, ở nhà, bà nội rất ghét mọi người "nấu cháo điện thoại".

Ra cửa hàng thì phải ưu tiên cho khách hàng gọi đến. Cũng phải, lâu quá rồi hai đứa không gặp nhau. Lúc đi học, hầu như ngày nào cũng gặp vì Thi luôn đưa Lâm Lâm về. Nhiều lúc Thi tự hỏi "Sao mình cứ không muốn quan tâm đến thực tại? Chỉ muốn ẩn mình vào thế giới của những cuốn sách kia? Mình trốn tránh điều gì?".

Dù không muốn thừa nhận nhưng Thi biết rằng bản thân cô sẽ khó quên những biến cố xảy ra khi còn bé, những góc khuất tối tăm trong gia đình mình, những ưu tư của ba và cam chịu của mẹ. Mãi suy tư, Thi bước hụt chân khi dò dẫm đi trong bóng tối của rạp. Một bàn tay níu lấy tay cô bé, tiếng thì thầm bên tai "Thi không sao chứ? Vịn vào tay tui nè!".

Bàn tay ấy vẫn không rời cho đến khi cả hai đã vào chỗ ngồi. Như tìm được điểm tựa cho mình, những chênh vênh như không còn, Thi cảm thấy lòng mình thanh thản hơn và chú tâm vào màn hình. Lâm Lâm khá ngạc nhiên khi Thi vẫn giữ chặt tay mình.

Nhìn sang Thi, bắt gặp nét mặt bình yên, thanh thản của bạn, cô quyết định để yên như thế. Bước ra khỏi rạp, ánh nắng chói chang bên ngoài làm cả hai phải nhắm mắt lại rồi từ từ mở ra cho quen.

"Mấy giờ rồi" Lâm Lâm hỏi.

"Gần 1h trưa. Mình về nhe!" Thi đề nghị.

"Đã nói hôm nay nghỉ mà, phải đi chơi cho đã" Lâm Lâm bướng bỉnh.

"Xin phép ba mẹ rồi phải không? Để Thi gọi báo cho mạ yên tâm!".

Ghé vào trạm điện thoại công cộng, Thi gọi về xin phép mẹ đi chơi đến chiều.

Quay ra, Thi nói "Rồi! Giờ công chúa muốn đi đâu?".

"Đi mua sách! Mua kẹp tóc! Mua... mua lung tung...!" Lâm Lâm hớn hở.

Lang thang khắp nơi rồi cũng đến lúc phải về. Lâm Lâm dường như còn luyến tiếc

"Tuần sau tui xin mami cho đi chơi tiếp".

"Uh, Lâm Lâm hẹn bạn trong lớp đi cho vui!".

"Thi không đi với tui hả?".

"Đi chứ!" Thi hiền lành trả lời.

"Zậy mới ngoan. Rủ thêm nhóm của Thi nha!".

"Uh".

"Trước khi nghỉ hè mọi người hẹn qua nhà Thi đó. Tuần sau nhe!". "Uh, tuần sau!".
----------------------------------------------------
Những ngày hè êm ả dần trôi với những buổi xem phim, những lần lang thang, những trưa nhí nhố ở nhà Thi. Lần nào cũng thế, cứ vào rạp xem phim là tay Lâm Lâm lại ngoan ngoãn nằm trong tay Thi cho dù đi chỉ hai người hay đi cùng đám bạn. Tuy nhiên, những lúc có các bạn, Lâm Lâm luôn chọn ngồi ngoài cùng, cô không muốn các bạn trông thấy điều kỳ lạ đó. Trong thâm tâm, Lâm Lâm chỉ biết rằng mỗi khi Thi nắm tay cô, dường như Thi trở nên bình thản và thoải mái hơn. Thấm thoát mà đã gần đến ngày nhập học.

Năm nay là năm cuối cấp, mọi người bắt đầu xôn xao chuyện luyện thi tốt nghiệp và chọn trường cấp 3. Cũng như bao bạn khác, Thi và Lâm Lâm chú tâm hơn vào việc học, những cuộc đi chơi giảm dần và câu chuyện của những lần gặp mặt bao giờ cũng xoay quanh việc học.

- Lâm Lâm định vào trường nào? Huy hỏi.

- Chắc MK. Tui thích trường đó. Khuôn viên rộng, nhiều cây cối, có cả hồ bơi và sân bóng chuyền

- Chà, nghiên cứu kỹ hén! Hà góp lời. Còn Thi?

- Thi chưa biết nữa! - Long vào LQĐ. Hà sao?

- Chưa biết luôn! Hihi. Hà vui vẻ đáp

- Huy thì sao? Long quay sang Huy - ...Chắc MK!

- Trời! Mày cũng lãng mạn quá há! Thích cây cối nhiều hả??? Hahaha.

Long trêu bạn. Huy đỏ mặt nhìn Lâm Lâm cầu cứu. Cô bé giả lơ quay qua Thi

"Vào MK chung với tui đi! Nha!!!". Thi cười

"Uh".

Thật ra, Thi cũng thích trường MK. Khung cảnh êm đềm, dễ chịu. Bàn cãi hồi lâu, cuối cùng chỉ có Long vẫn chọn vào LQĐ, còn lại đều chọn MK.

Kỳ thi tốt nghiệp cấp 2 cũng đã qua.

Nhóm bạn Thi và Lâm Lâm đều đạt được ước muốn. Để thưởng cho thành tích khá cao của Thi, ba mẹ cho phép Thi về Huế. Thật lạ, bao buồn đau, sóng gió của gia đình Thi đã xảy ra nơi đó nhưng sao Thi luôn nhớ và thỉnh thoảng mơ về Huế. Phải chăng những chiều vào đại nội cùng mẹ, ngắm mưa rơi trên những bậc thềm vua chúa đi qua ngày còn bé vẫn khắc sâu trong tâm trí Thi. Hình ảnh mẹ buồn bã trên lầu Ngũ Phụng nhìn ra xa như dõi trông theo bước người đi là hình ảnh não nề nhất mà Thi còn nhớ đến bây giờ.

"Tuần sau Thi đi Huế!".

"Hả?... Đi bao lâu?".

"Khoảng một tháng!".

"Sao đi lâu thế?" Lâm Lâm buồn bã.

"Thì về thăm quê mà, đây là lần đầu Thi về kể từ khi dọn vào SG".

"Tui đi cùng nhe?" chợt Lâm Lâm đề nghị.

"Được không đó?".

"Thì Thi qua xin mami cho tui về quê nghỉ hè với Thi!".

"Ngại lắm!".

"Mami tui tin tưởng Thi lắm, qua xin dùm đi mà!!!".

"Để từ từ mình tính, há!" Thi thoái thác. Lâm Lâm trợn mắt nhìn Thi và đi một mạch ra cửa, không thèm ngoái lại nhìn bạn. Ba ngày rồi Lâm Lâm vẫn không thèm nói chuyện với Thi. Lần nào gọi điện qua nhà hay qua cửa hàng cũng nghe trả lời là "Lâm Lâm không có ở đây". Hôm nay, Thi lấy hết can đảm nhờ mẹ gọi qua nhà xin phép bác Linh (mẹ Lâm Lâm) cho Lâm Lâm cùng về Huế nghỉ hè với Thi. Thật ra, mối quan hệ giữa hai nhà cũng khá thân tình. Ba Thi thường mua rượu, bánh kẹo của nhà Lâm Lâm biếu khách hàng mỗi dịp Lễ, Tết. Ngược lại, ba Lâm Lâm chỉ mua đồ điện máy của cửa hàng nhà Thi và cũng giới thiệu bà con, bạn bè cùng ủng hộ. Trích từ:

Do đó, bác Linh đã vui vẻ đồng ý cho Lâm Lâm đi cùng Thi. Reng, reng...Tiếng chuông điện thoại kéo Thi ra khỏi trang sách

"Alô, CH ...xin nghe!".

"Bán tui bà Thi coi!!!".

"Lâm Lâm hả?" -Thi mừng rỡ.

"Uh! ...Cảm ơn nhe!".

"Cảm ơn chuyện gì?".

"Thì xin cho tui đi chơi chung đó!".

"Có gì đâu! Mạ xin mà đâu phải Thi!".

"Uh, ai cũng được. Mami cho đi là được rồi! Chứ Thi đi lâu zậy, tui ở nhà đi chơi với ai?". "Trời! Lâm Lâm làm như ít bạn lắm zậy!".

"Thì nhiều nhưng có Thi đi chung quen rồi! Với lại tui chưa đi Huế lần nào. Lần này đi cho mở mang tầm mắt!".

"Uh".

"À, ra đó mình ở đâu?".

"Nhà cũ của bà nội Thi, nay gia đình cô Út ở".

"Chưa gì mà tui thấy nôn đi quá! Nghe nói cảnh đẹp lắm!".

"Uh" Thi thả hồn theo ký ức ngày thơ... Từ sân bay Huế về đến nhà cô Út mất khoảng 45'. Cùng cô Út ra đón Thi là hai bé sinh đôi Tuấn và Tú, con cô Út. Hai bé mới 3 tuổi, thật dễ thương và tỏ vẻ quấn quít Thi ngay phút đầu gặp gỡ. Căn nhà mặt tiền đường HV của nội được xây mới hoàn toàn. Cô Út làm đại lý thuốc lá, công việc kinh doanh phát đạt thể hiện qua sự bề thế của ngôi nhà.

Dắt Thi và Lâm Lâm lên lầu 3, Cô Út nói "Lầu này cô dành cho gia đình con nếu có dịp về, bây giờ con khai trương nhé!".

Mặc dù phòng phía mặt tiền rộng rãi hơn nhưng Thi chọn căn phòng phía sau cho đỡ ồn ào. Hai cô bé loay hoay sắp xếp đồ đạc mất cả buổi chiều. Lâm Lâm đem theo rất nhiều quần áo, đủ các kiểu. Cô bé biện hộ "Huế có nhiều cảnh đẹp, phải đem nhiều quần áo theo chụp hình cho thỏa thích!".

"Uh" Thi dễ dãi gật đầu.

Thi đơn giản hơn rất nhiều. Cô chỉ thích mặc quần jean, quần kaki và thỉnh thoảng mặc váy jean để chiều ý mẹ. Tuy thích vẻ đoan trang, thùy mị của mẹ nhưng cô bé không muốn tuân theo hình mẫu ấy. Trong Thi luôn có làn sóng ngầm như muốn vùng vẫy, bứt ra khỏi những nề nếp áp đặt cho con gái. Theo Thi, đâu cần phải lúc nào cũng yểu điệu, hiền thục, rụt rè thì mới là con gái. Mặc dù ít nói nhưng Thi cũng đã tranh luận chuyện này với Lâm Lâm nhiều lần.

Lâm Lâm luôn góp ý Thi nên ăn mặc chải chuốt, điệu đàng hơn chút nữa vì Thi đẹp, nhất là dáng Thi cao và chuẩn.

Thi thì muốn ăn mặc đơn giản, thuận tiện cho việc đi đứng và cô chỉ thích quần jean Levi's hoặc Guess.. Mặc dù năm nay mới 15 tuổi nhưng Thi đã cao 1m67. Tuy thấp hơn Thi (1m58) nhưng Lâm Lâm đã lộ rõ dáng vẻ một thiếu nữ. Ngoài ra, cô bé ăn mặc khá mode nên nhìn rất bắt mắt. Thi thì mong manh ra dáng tiểu thư. Trong trường, vẻ lạnh lùng của Thi làm nhiều đứa con trai ái ngại, mặc dù thích nhưng không dám làm quen. Với Lâm Lâm thì ngược lại, hầu như tháng nào cô bé cũng nhận được vài lá thư của người "ái mộ".

Tối đó, trong bàn ăn:

- Ngày mai hai đứa định đi đâu chơi? Dượng Út hỏi.

- Dạ, chắc con vào thành nội. Thi đáp

- Uh, vào đó trước đi. À, chắc phải cho người hướng dẫn hai đứa.

-Thi rời Huế khi còn nhỏ, làm sao nhớ đường mà tự đi. Cô Út lên tiếng

- Dạ, để con mua bản đồ và tự đi được rồi ạ. Cô dượng cho con mượn chiếc 89 được không? (Chú thích của tác giả: Honda Custom 89 là xe thường dùng thời ấy, sau Dream II)

- Uh, xe thì thiếu gì. Nhưng con có chắc là ổn không? Dượng có thằng cháu học ĐH Huế, nó đang rảnh, có thể đưa hai đứa đi chơi.

- Dạ, chắc nhờ anh hướng dẫn khi nào tụi con đi lăng (Chú thích: lăng các vua nhà Nguyễn). Ngày mai đi gần, tụi con tự đi.

- Uh, sao cũng được. Chừng nào đi lăng thì nói dượng để dượng kêu thằng Giao qua nhé! Thôi ăn đi kẻo đồ ăn nguội hết! Cô Út giục.

Lên giường rồi mà Lâm Lâm vẫn còn ngọ ngoạy không yên. "Sao zậy? Lạ chỗ không ngủ được hả?".

"Uh, mình nói chuyện chút nha!"...

"Sao im zậy?". "Thì Thi đang chờ nghe Lâm Lâm nè!".

"... Thi ơi, trước bữa nghỉ hè, Huy gửi thư cho Lâm Lâm"

"...".

" Huy muốn tui làm bạn gái của Huy!".

"..Uh. Được đó!".

"Sao được?".

"Thì Huy đẹp trai, học giỏi, galant và rất thương Lâm Lâm!".

"Nhưng nói thật nhe, bây giờ tui chỉ muốn mọi người làm bạn với nhau vui vẻ thôi!".

'Zậy thì từ chối đi!".

"Biết zậy rồi nhưng nói sao để còn làm bạn được nè!"...

"Thì nói... chờ khi nào vào ĐH đi!"

"Uh há, sao mình ngu thế! Hihi! Cảm ơn Thi nhe!" Lâm Lâm vui vẻ reo lên và quay sang ôm ngang người Thi

"Rồi, xong, mình ngủ sớm đi, mai còn đi chơi cả ngày!".

Chẳng bao lâu sau, cô bé đã chìm vào giấc ngủ. Thi bật cười nhẹ trong bóng tối "Lâm Lâm thật dễ thương, không bao giờ làm phật lòng những người xung quanh! Mình thì chẳng bao giờ trả lời thư tỏ tình của ai cả".

Gửi xe xong, Thi chậm rãi cùng Lâm Lâm đi vào đại nội. Cảnh cũ đây, người xưa đã không thể trở về. Sao bây giờ Thi muốn có mẹ đi bên mình, cùng ngắm hồ sen, cùng lên lầu Ngũ Phụng. Nhưng Thi biết, mẹ không bao giờ muốn quay lại nơi này dù lòng thương nhớ quê nhà khôn nguôi. Ông bà ngoại cùng cậu Hai ở Mỹ, ngoài này chỉ còn lại mồ mả tổ tiên, năm nào mẹ cũng gửi tiền về nhờ mấy người bà con chăm sóc, cúng viếng. Những lúc lòng chông chênh, như lúc này đây Thi lại muốn nắm tay Lâm Lâm. Nhìn vẻ mặt bồi hồi của Thi, Lâm Lâm liền khẽ nắm tay bạn. Đây là Ngọ môn, kia là điện Thái Hòa, là cửu đỉnh....

Cảnh vật quen thuộc lướt qua mắt Thi, ký ức xưa lại về... Ánh mắt buồn, những giọt nước mắt của mẹ...Thi thảng thốt nhận ra mình đã khóc. Lau vội dòng lệ, Thi mỉm cười trấn an bạn "Mình xúc động quá, không có gì đâu!".

Lâm Lâm gật đầu và siết chặt tay bạn. Lấy lại vẻ bình thản, Thi dắt bạn đi theo đoàn khách phía trước để cùng nghe cô hướng dẫn thuyết minh các sự kiện liên quan đến thành nội. Khi nghe đến điển tích "Lá ngọc cành vàng", Lâm Lâm rất thích thú

"Để tui về kêu ba má làm cho một cái! Hihi"

(chú thích: vào thời Nguyễn, mỗi công chúa ra đời sẽ được vua cha ban tặng một cây nhỏ làm bằng vàng, lá bằng ngọc, nên công chúa hay được ví như "Lá ngọc cành vàng").

Thi mỉm cười như đồng tình với bạn. Quanh đi quẩn lại cũng đã trưa, hai đứa phân vân chưa biết ăn gì. Thi sựt nhớ ra

"Ah, trước khi đi, mạ dặn nhớ ra Cung An Định ăn bánh Huế". S

au một vài bận hỏi thăm Thi cũng tìm ra Cung An Định. Quán nằm trong con hẻm nhỏ vừa đủ một chiếc xe máy chạy vào. Cách bài trí thật đơn sơ, mộc mạc. Thi kêu một "mâm" bánh bèo, bánh nậm và dĩa ram ít. Chỉ mất mười mấy nghìn mà no kềnh. Lâm Lâm nhăn nhó

"Chuyến này về chắc tui thành heo mất!".

"Ai kêu ăn nhiều!".

"Tại ngon quá chứ bộ! Tối nay nhịn bù!" cô bé cười vui vẻ. Những ngày kế tiếp, Thi đi thăm và gửi quà cho mấy người bà con bên mẹ. Vì khá xa nên cô dượng Út thay nhau đưa Thi đi. Lâm Lâm ở nhà chơi đùa với Tuấn và Tú. Nhờ thế cô bé cảm thấy đỡ buồn vì vắng bạn.

"Lâm Lâm ơi, dậy đi!".

"...Hả? Thi về rồi ah? Mấy giờ rồi?".

"6h chiều rồi công chúa!".

"Trời, tui ngủ say dữ zậy ta! Mấy bữa nay buồn quá! Thi còn đi thăm ai nữa không?".

"Không! Hôm nay nữa là xong rồi! Xin lỗi nha!" Thi ái ngại nhìn bạn.

"Hay quá! Ngày mai mình đi đâu?".

"Lăng Tự Đức". Thật ra, ngày bé, mẹ chưa bao giờ dắt Thi vào Lăng Tự Đức. Sau này, khi đã vào SG, thỉnh thoảng mẹ lại kể cho Thi nghe một vài địa điểm ở Huế mà mẹ thích. Lăng Tự Đức, đồi Thiên An, Cồn Hến, Phú Vân Lâu... Thi muốn đến tất cả những nơi còn in sâu trong nỗi nhớ của mẹ như để khắc ghi mãi những ký ức, những hình ảnh ấy, thay cho mẹ. Vì Lăng Tự Đức khá xa nên cô dượng Út nhờ Giao tháp tùng hai cô bé. Một mình Giao chạy Dream II, Thi chở Lâm Lâm trên chiếc 89 của cô Út. Giao là chàng trai khá dễ thương với đôi mắt như biết nói. Mắt hai mí với mi cong, rợp trông như mắt con gái. Ngay phút đầu gặp nhau, Giao nhìn Thi như hút hồn. Vẻ lạnh lùng, trầm lặng của Thi càng thu hút sự chú ý của Giao.

Ba người đi bên nhau trong e dè, lặng lẽ. Hôm nay, Lâm Lâm như biến thành người khác. Cô mất đi vẻ linh hoạt, nhí nhảnh hàng ngày. Thỉnh thoảng lại nhìn Giao dò hỏi. Lăng Tự Đức như một công viên rộng lớn, xung quanh bao bọc bởi thông reo và ngập tràn tiếng chim ca. Đường vào quanh co lát gạch Bát Tràng trông hài hòa với khung cảnh thơ mộng xung quanh. Đi loanh quanh rồi cũng mỏi, cả ba quay ra nghỉ chân trên "lầu thơ" của nhà vua nằm trên hồ Lưu Khiêm. Giữa hồ là một ốc đảo nhỏ với cây cối, hoa cỏ mọc tự nhiên. Gió từ đâu thổi tới mát rượi. Thi nhắm mắt, dựa vào cột, lắng nghe mọi âm thanh quanh mình. Từ thinh không, tiếng reo vui của gió, của cành lá rì rào, của vạn vật như kéo tâm hồn Thi bay bổng. Lâm Lâm như cũng cảm nhận được sự bình yên, thanh thản của cảnh vật quanh đây. Cô ngồi xuống bên Thi, từ từ khép mi lại và tựa nhẹ vào bạn.

Giao ngây người nhìn hai cô bé trong phút xuất thần, anh nhẹ nhàng đi xuống phía cầu thang bắc ra mé hồ, trầm ngâm ngắm mặt nước yên ả. Tiếng chân rầm rập của đoàn khách mới vào làm cả ba như bừng tỉnh.

"Mình về nhé!" Giao đề nghị.

"Ah, hai em có muốn ăn bánh cuốn Kim Long không?". Lâm Lâm nhìn Thi hỏi ý.

"Dạ được, mình đi!" Thi nhẹ nhàng đồng ý.

Cuộc trò chuyện dường như cởi mở hơn trong bữa ăn giữa khung cảnh sông nước hữu tình. Lâm Lâm dần lấy lại vẻ tự nhiên, tinh nghịch của mình. Thỉnh thoảng cô lại làm Giao bật cười vì cách nói chuyện thông minh và hóm hỉnh.

Thi vẫn thế, thỉnh thoảng góp vài lời và mỉm cười với bạn. Khi chia tay trước cửa nhà cô Út, cả ba hẹn ngày mai sẽ đi Lăng Khải Định, Minh Mạng. Những cuộc đi chơi như thế kéo cả ba bạn trẻ xích lại gần nhau hơn. Lâm Lâm không còn khó chịu mỗi khi bắt gặp ánh mắt Giao nhìn Thi như ngày đầu. Tuy nhiên, mỗi khi thấy cử chỉ thân mật nào đó Thi dành cho anh (đưa khăn giấy, rót nước, ...) là cô bé lại thấy trong lòng hơi khó chịu. Chắc có lẽ cô đã quen với sự chăm sóc Thi chỉ dành cho mình nên không khỏi ganh tị khi có người chia sẻ. Thật ra, Thi cảm động trước sự chu đáo của Giao, điều mà Thi không nhận được từ Phúc-anh Hai của mình. Trong thâm tâm, Thi dần xem Giao như một người anh trai.

Hôm nay, trong lúc vào thăm nhà vườn Kim Long, Giao bất cẩn té xe trầy xước cả hai cánh tay. Nhìn Thi luống cuống lo rửa vết thương, xức thuốc cho Giao, Lâm Lâm có chút bực dọc. Từ phút đó trở đi, Lâm Lâm trở nên trầm lặng, ít nói. Tuy nhận ra vẻ khác lạ của bạn, Thi vẫn thản nhiên không hỏi vì ngại sự có mặt của Giao. Buổi tối, khi cả hai đã lên giường, chuẩn bị ngủ, Thi quay sang Lâm Lâm

"Sáng nay, giận Thi chuyện gì hả?".

"..Có gì đâu!". " Đừng dối Thi mà!".

"..Uh, không hiểu sao tui lại thấy...".

"Thấy sao?". "...Thì bực bực khi thấy Thi lo cho anh Giao quá!".

" Trời! Tưởng chuyện gì! Nếu Lâm Lâm bị zậy Thi còn lo hơn".

"Thiệt hả?" giọng Lâm Lâm mừng rỡ.

"Uh, thì mình quen nhau lâu rồi, còn anh Giao mới quen có nửa tháng hà, sao bằng Lâm Lâm được!".

"Thi hứa với tui đi, sau này dù có thêm bạn mới cũng không được lo lắng cho người ta hơn tui nhe!".

"Uh, hứa" .

"Hihihi".

Thi thầm nghĩ, ngoài ba mẹ ra, có lẽ Lâm Lâm là người thân thương nhất với mình cho tới thời điểm này. Sau này không biết ra sao?

"Bạn trai" là từ thỉnh thoảng Thi vẫn nghĩ đến nhưng sao Thi lo sợ, sợ rằng người ta sẽ bỏ mình bơ vơ, sợ rằng người ta sẽ làm mình thất vọng... Như ba đã từng như thế với mẹ. Thôi không nghĩ vẩn vơ nữa, ngủ thôi. Chầm chậm Thi xoay người sang ôm lấy Lâm Lâm. Gần đây, Lâm Lâm lại tập cho Thi thói quen dễ chịu này. Không biết sau này vào SG, không có Lâm Lâm bên cạnh Thi có ngủ được không? Ngày mai Thi và Lâm Lâm sẽ vào lại SG. Chỉ còn một điểm nữa Thi muốn đi, đó là đồi Thiên An. Hôm nay, Giao bận, chỉ có Thi và Lâm Lâm đi với nhau. Vả lại đồi Thiên An cũng gần nên cô Út yên tâm để hai đứa tự đi. Rừng thông bát ngát và các hồ nước bao quanh làm không khí ở đây thật dễ chịu mặc dù miền Trung rất nóng vào mùa hè. Tựa lưng vào một góc thông, Thi ngước lên nhìn bạn

"Lại đây ngồi với mình nè".

"Uh!"

Nhìn bạn trìu mến, Lâm Lâm thầm nghĩ

"Lại bắt đầu suy nghĩ gì nữa nè!. Không hiểu sao mình thấy Thi như có tâm sự gì đó giấu kín trong lòng, thỉnh thoảng lại ngẩn ngơ, buồn bã. Nhưng sao chẳng bao giờ Thi nói cho mình biết! Mình cũng thân nhau quá mà, phải không Thi?".

"Bình yên quá há Lâm Lâm!".

"Uh! Nhưng sao tui thấy buồn quá hà!...Tại sao...".

Thi quay sang nhướn mắt nhìn bạn như dò hỏi.

"...Thì tui muốn nói tại sao Thi cứ buồn mãi thế?".

"...".

"Thi không muốn nói thì thôi, không sao đâu!".

" Không phải là không muốn nói..." Thi ngập ngừng,

"Mình chỉ ngại làm bạn buồn lây thôi!".

Thật ra, Thi không muốn Lâm Lâm biết quá rõ về gia đình mình, ngại bạn sẽ không hiểu hoặc có khi không còn tôn trọng bà nội và ba Thi.

"Mình chỉ có thể nói với Lâm Lâm là gia đình mình không...biết dùng từ nào đây...có lẽ là ...không hạnh phúc như bạn nghĩ đâu!".

Cả hai lại chìm vào im lặng, chợt Lâm Lâm lên tiếng

"...Thì gia đình tui cũng zậy mà. Ba gia trưởng lắm, lúc nào cũng muốn mọi người phục tùng. Cho nên tui luôn cố gắng sống vui vẻ, thoải mái. Tui mong mình mau lớn để có thể tự quyết định cuộc đời mình... Nhưng tui nghĩ sau này tui sẽ không bao giờ lấy người như ba đâu...".

Phải, Thi luôn mong mình có thể vui sống như Lâm Lâm nhưng tâm trí thơ dại của Thi đã bị bóng mây quá khứ che mờ. Thi vẫn luôn tự nhủ

"Mặc dù ba có lỗi nhưng mẹ đã tha thứ và chấp nhận chứng tỏ ba vẫn là người tốt" và tận thâm tâm Thi chưa bao giờ oán ghét ba. Tuy nhiên, Thi vẫn cứ lo sợ, sợ sau này mình gặp người con trai nào đó như ba... Thi thấy khó lòng tin tưởng và giao phó cả cuộc đời của mình cho người như thế. Chông chênh, dễ vỡ... Để cuối cùng sẽ như mẹ...buồn bã, cam chịu...

--------------------------------

Tạm biệt Huế, tạm biệt ký ức tuổi thơ. Thi ngoái nhìn lại lần nữa TP Huế, nơi bắt đầu nỗi đau và giờ đây Thi hy vọng mọi thứ cũng sẽ kết thúc. Thật vậy, chuyến đi này phần nào giúp Thi thoải mái hơn, Huế trong lòng Thi không còn u ám nữa. Ngoài ra, sự có mặt của Lâm Lâm bên Thi gần 1 tháng qua dường như giúp Thi bình tâm. Thi cảm thấy cuộc đời tươi sáng hơn, dễ thở hơn. Vì ai cũng có nỗi niềm riêng cần được chia sẻ và Thi biết chắc một điều là mình sẽ luôn có Lâm Lâm bên cạnh những lúc ấy. Rồi ngày nhập học gần kề, hai cô bé náo nức chuẩn bị áo dài cho năm cấp 3 đầu tiên. Ngẩn người nhìn Lâm Lâm trong bộ áo dài đồng phục, Thi thầm nghĩ

"Mới 3 tháng hè mà sao Lâm Lâm thay đổi nhiều quá! Hình như cao và nẩy nở hơn... Tóm lại là càng lớn càng xinh!".

"Sao tủm tỉm hoài zậy?"- Lâm Lâm tròn mắt ngạc nhiên.

"Thì...thì thấy bạn lạ quá!".

"Thi vào thử cho tui coi đi!". Cũng không kém gì Lâm Lâm, Thi thật thanh khiết và đài các trong tà áo dài trắng.

"Trời! Nhìn Thi ra dáng tiểu thư quá!" Lâm Lâm trầm trồ. Thi đỏ mặt

"Nhìn có... có ốm lắm không Lâm Lâm?".

"Không, không! Nói chung là ...tuyệt!".

Từ sau chuyến đi Huế, mỗi tháng Thi đều nhận được thư của Giao. Trong thư luôn là những lời thăm hỏi, động viên chân thành. Thỉnh thoảng, Giao cũng thổ lộ niềm mong nhớ, nỗi yêu thương. Những lần thư qua tin lại đã dần gắn kết Thi và Giao trong mối quan hệ anh em, bạn bè chân thành, vì Thi chỉ có thể cảm nhận (chấp nhận?) được ở Giao tình cảm nhẹ nhàng như một người anh trai mà thôi.

Thỉnh thoảng, Lâm Lâm cùng đọc thư Giao với Thi, đến những đoạn bày tỏ tình cảm, cô lại nhíu mày khó chịu. Thấy thế, Thi cười khổ và thầm nhủ

" Mai mốt chắc chỉ đọc thư anh ấy một mình thôi!".

Học kỳ I nhẹ nhàng trôi qua. Tình bạn giữa hai cô bé ngày càng khắng khít hơn. Thi và Lâm Lâm được xếp vào hàng những "mỹ nhân" của khối 10. Vẫn như những năm cấp 2, Lâm Lâm luôn có nhiều bạn bè hơn Thi, nhất là những cậu con trai cùng khối. Và Huy vẫn kiên trì chờ câu trả lời của cô bé. Còn Thi thì được các anh khối 11, 12 theo đuổi ráo riết vì vẻ ngoài 'băng giá" của cô. Nhưng dường như cả Thi và Lâm Lâm đều chưa muốn bước vào chuyện tình cảm. Lâm Lâm than thở "Tui thấy anh Hào yêu khổ sở quá!

Gì mà giận hờn suốt. Vui thì không nói, hễ giận là đá chó mắng mèo. Nhiều lúc tui bị vạ lây!". Thi cũng thấy thế. Anh Phúc có nhiều bạn gái, phải luôn sắp xếp sao cho các cô không chạm mặt nhau. Nhìn anh Phúc mà Thi đâm ra lo sợ

"Sao con trai tham lam quá! Yêu một người đủ rồi! Tại sao cứ thích lừa dối người khác?".

Vào năm 11, một chuyện "động trời" xảy ra. - Thi ơi, em giới thiệu Lâm Lâm cho anh nhe! Phúc nài nỉ

- Trời! Lúc trước anh đâu có để ý bạn em đâu!

- Thì...thì...tại không thấy gì đặc biệt. Hôm trước anh đi sinh nhật thằng Chí Hải, thấy Lâm Lâm xinh quá! Hihi! Phúc cười cầu tài.

- Thấy người ta xinh là nhào vô "cua" liền hả? Có biết gì về Lâm Lâm không?

- Thì giờ tìm hiểu nè! Nhe em gái đáng yêu của anh! Ngày mai chủ nhật, rủ Lâm Lâm đi ăn sáng chung với anh em mình nha! Mặc cho sự từ chối và trốn tránh của Thi, Phúc cứ theo cô "lải nhải' suốt làm Thi phải nhượng bộ.

"Alo, Lâm Lâm hả?... Mai ăn sáng chung nha?"

Thi hỏi mà trong lòng thầm mong cô bé từ chối.

"Uh, được đó. Phở gà nha?".

"...Uh... 8h há! Có anh Phúc đi chung nữa!" Thi thở dài.

"Ủa, lạ nha! Ah, hôm SN anh Hải tui có gặp ảnh. Lâu quá không gặp, ảnh đẹp trai há!".

"...Uh, đẹp trai! Zậy nhe, mai gặp!" Thi uể oải cúp máy.

"Được rồi hả em?" Phúc hí hửng.

"Rồi! 8h sáng mai đi!".

"Trời! Sao sớm dữ zậy?". Phúc luôn dậy trễ nên có vẻ hơi phật ý nhưng ngay sau đó anh chàng lấy lại sự phấn khởi trước viễn cảnh sẽ gặp Lâm Lâm.

* * *

Sau lần chính thức gặp mặt ấy, những hẹn hò giữa ba người vẫn cứ tiếp diễn. Và sự có mặt của Thi ngày càng thưa thớt dần. Dường như Phúc và Lâm Lâm đã bắt đầu yêu nhau??? Trích từ:

Thi chợt nghe lòng mình quặn thắt. Cô buồn vì lẽ gì? Vì Lâm Lâm không còn thường xuyên líu lo bên Thi. Vì Thi không còn đưa Lâm Lâm về mỗi khi tan trường, thay vào đó là Phúc. Vì Thi không còn những buổi xem phim với tay Lâm Lâm trong tay mình. Vì Thi đã "mất" Lâm Lâm.

Rồi khoảng trống ấy dần dần được lấp bởi Chí Vỹ. Tuy không galant, dẻo miệng với Thi như Phúc đối với Lâm Lâm, Chí Vỹ luôn làm Thi yên lòng với sự chăm sóc tận tụy và chu đáo của anh. Sự chín chắn, vững chãi và chân thành của Chí Vỹ khiến Thi bớt dần những lo âu khi bước vào yêu cùng anh. Tuy nhiên, đôi khi Thi chợt thảng thốt nhận ra mình không có được sự say đắm, nồng nhiệt bên anh. Còn với Giao, dường như ngoài Lâm Lâm, Giao là người bạn khá thân thiết của Thi. Những lúc lòng trống trãi, Thi thường viết cho anh và luôn nhận ở anh sự cảm thông và chia sẻ thật lòng. Với anh, Thi như tìm được cho mình một chỗ dựa nhẹ nhàng, êm ái trong tâm hồn. Đôi khi, Thi giật mình tự hỏi, giữa Chí Vỹ và Giao, ai là người hiểu cô và ai là người cô gắn bó hơn cả. Nếu không vì khoảng cách địa lý, có lẽ Thi đã chọn Giao.

Vì lẽ gì??? Vì Thi chỉ cần có ai đó bên cạnh những ngày không Lâm Lâm. Lâu lắm rồi Thi và Lâm Lâm mới có dịp nằm bên nhau tâm sự. Hôm nay thứ bảy, cả nhà Thi đưa bà nội đi Núi Sam-Châu Đốc, anh Phúc là cháu đích tôn, phải đi cùng bà. Riêng Thi hơi mệt nên được ở nhà. Không có Phúc, Lâm Lâm cũng không đi đâu nên qua nhà trò chuyện với Thi.

- Sao rồi? Thi nhẹ giọng

- ...Uh, tui cũng không biết nữa. - ???

- Anh Phúc rất chìu chuộng tui. ...Nhưng sao thỉnh thoảng tui thấy như thiếu cái gì đó.

- Thiếu gì? Hai người quen nhau 6 tháng rồi mà.

- Sao Thi nhớ kỹ zậy? Lâm Lâm nhỏm dậy, chống cằm nhìn vào mắt Thi. Thi bối rối xoay lưng về phía bạn

"Uh, thì tui quen anh Vỹ của Lâm Lâm sau đó 3 tháng mà, cho nên nhớ!"

- Hai người thế nào? Lâm Lâm hỏi

- Thì cũng được. Anh Vỹ tốt.

- Zậy thôi sao?

- Uh. Giọng Thi êm êm

- Hai đứa mình lạ quá!

- Lạ sao Lâm Lâm?

- Yêu gì mà yểu xìu. Tui nghe mấy đứa bạn kể tụi nó yêu mãnh liệt lắm! Nhiều cặp còn... còn làm chuyện...

- ...

- Thi và anh Vỹ kiss nhau chưa?

- ...Uhm. Có.

- Kiss ở đâu?

- Trên tay, má.

- Không kiss lips hả?

- ..Uh, Chưa. Còn Lâm Lâm?

- Kiss lips rồi. Nhưng....tui...tui không thích! Anh Phúc có vẻ mạnh bạo và ... tham lam quá! Tui sợ. -Giọng cô bé hơi run run.

Thi nằm im một lúc lâu rồi đột ngột xoay người lại ôm bạn vào lòng. Lâm Lâm ngạc nhiên khi thấy mắt Thi đỏ hoe.

"Sao zậy Thi?". Thi lắc đầu và lần tìm tay bạn. Như hiểu ý Thi, Lâm Lâm để yên tay mình trong tay Thi và chợt nghe tim rung lên nhè nhẹ. Cảm giác này lạ quá! Nó chưa từng có khi ở bên Phúc. Lâm Lâm nhẹ nhàng gỡ tay Thi ra và áp hai tay mình lên mặt bạn

"Lâm Lâm rất vui khi ở bên Thi thế này!".

"Thi cũng thế!"

Dường như cả hai chưa nhận ra tình cảm ấy là gì. Họ cứ ngỡ cảm gíac đó là do thời gian gắn bó, sự thông hiểu lẫn nhau của cả hai mà ra. Tuy nhiên, Thi và Lâm Lâm đều cảm nhận được hôm nay là ngày vui vẻ và hạnh phúc nhất của hai cô bé.



Chuyện tình cảm giữa Thi và Chí Vỹ như giậm chân tại chỗ. Không tiến triển hơn mà cũng chẳng phai lạt đi. Riêng Lâm Lâm và Phúc thì bề ngoài rất vui vẻ. Không như những lần yêu trước, Phúc gắn bó với Lâm Lâm lâu hơn và không còn "bắt cá hai tay".

Cho đến một hôm, tình cờ Thi đi ngang qua phòng Phúc và thoáng nghe tiếng Phúc nhắc tới Lâm Lâm. Hơi tò mò, cô dừng chân và cố lắng nghe:

"Chung thủy hả? Hahaha. Tiếng Phúc cười khoái trá. Tại tao chưa làm gì được con bé thôi... Nhưng nói thật nó cũng giữ khoảng cách với tao lắm...Uh, chắc có lẽ nó không "mê" tao như mấy con kia! Thôi kệ, cứ từ từ rồi cũng xong mà...". Tai Thi như ù đi:

"Tại sao??? Tại sao anh Phúc lại như thế? Anh luôn coi bạn gái như món đồ chơi. Mình cứ tưởng anh thay đổi khi quen Lâm Lâm. Làm sao đây???".

Thi không thể nói ra chuyện này với Lâm Lâm ngay bây giờ, vì sắp đến 2 kỳ thi quan trọng, thi TN và thi ĐH. Thi sợ nói ra sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của bạn. Chưa bao giờ cô cảm thấy lo, thương và xót xa cho bạn đến thế. Từ sau hôm đó, những lúc gặp Lâm Lâm, Thi luôn bóng gió nhắc nhở bạn giữ gìn mặc cho vẻ ngạc nhiên của Lâm Lâm.

"Sao zậy? Có chuyện gì hả Thi?".

"Không. Không có gì! Tại vì...tại vì sắp thi... nên muốn Lâm Lâm tập trung vào việc học. Lâm Lâm đừng suy nghĩ gì nhe! Xin lỗi vì đã xen vào chuyện của Lâm Lâm!" Thi nói một tràng dài. Lâm Lâm ngạc nhiên nhìn Thi.

Đột nhiên, cô nhẹ cầm lấy hai tay bạn áp lên má mình

"Cảm ơn Thi vì luôn lo lắng, quan tâm Lâm Lâm! Lâm Lâm biết mình phải làm gì mà! Thi yên tâm".

Lâm Lâm nói như hiểu được những ẩn ý của Thi sau lời nhắc nhở. Và những cử chỉ thân mật giữa hai cô gái ngày càng tự nhiên hơn. Cứ mỗi lần gặp nhau, Thi luôn muốn nắm tay bạn, ôm bạn vào lòng. Lâm Lâm như đã quen với điều đó. Cô đón nhận những cử chỉ ấy với vẻ tự nhiên, trìu mến. Sau kỳ thi tốt nghiệp, để "nạp thêm năng lượng" cho đợt thi ĐH sắp tới (theo cách nói của Lâm Lâm), Lâm Lâm tổ chức chuyến đi MN với thành phần tham dự là anh em nhà cô và Thi.

Phúc rất hí hửng tham dự với âm mưu "đen tối" là sẽ "xử" được Lâm Lâm. Nhìn vẻ mặt của Phúc, Thi cảm thấy chán ghét lạ thường. Mặc dù không gần gũi nhau nhưng chưa bao giờ Thi có ý nghĩ này với anh mình. Càng đến gần ngày khởi hành, Thi càng lo sợ. May sao, trước hôm đi hai ngày, Phúc bị zona (Chú thích: bệnh "giời leo", gây lở loét trên da, rất đau nhức) nên đành nằm nhà dưỡng bệnh.

Những tưởng chuyến đi sẽ hủy nhưng Lâm Lâm vẫn cương quyết đi mặc cho Phúc nài nỉ dời sang dịp khác.

- Mai mốt đi được không em?

- Em chuẩn bị hết rồi. Vả lại tháng tới em phải tập trung cho việc thi ĐH thì làm sao rảnh mà đi được.

- Anh đang bệnh mà! Em không thương anh sao? Bỏ anh ở nhà một mình!

- Trời! Anh nói gì mà nghe ghê quá zậy! Lâm Lâm phì cười. Em đâu có bỏ anh ở nhà, em chỉ muốn anh nghỉ dưỡng sức. Ở nhà ngoan đi, về em sẽ mua quà đền cho anh! Nhe!

Mặc cho Phúc mè nheo, năn nỉ, Lâm Lâm vẫn tiếp tục thu xếp cho chuyến đi chơi xả stress của mình. Thi hơi ngạc nhiên trước thái độ của Lâm Lâm.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top