Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

03 - Kết


Tết năm đó, Lâm Lâm cùng gia đình qua HK thăm bà con và đón Tết. Lâm Lâm đi từ ngày 28 và hẹn mùng 9 sẽ về. Hơn mười ngày chờ đợi ấy đối với Thi là cả một cực hình. Trưa 28, Thi lấy cớ phụ mẹ sắm Tết nên không thể ra sân bay tiễn Chí Vỹ. Thật ra Thi không dám ra tiễn Lâm Lâm. Thi sợ cảnh tiễn đưa. Thi sợ cảnh chỉ còn lại mình Thi lủi thủi về. Tối 29, Thi giành phần thức canh nồi bánh tét cho mẹ. Gia đình Thi vẫn duy trì phong tục nấu bánh tét mỗi khi xuân về như một cách giữ gìn truyền thống gia đình người Huế. Không chỉ bà nội muốn thế mà mẹ cũng vậy.

Năm nào cũng chỉ có mẹ và Thi thức canh nồi bánh. Năm nay Thi nhất quyết bắt mẹ đi nghỉ sớm "Mạ ngủ sớm đi! Hôm nay con thấy mạ mệt mỏi lắm! Nha mạ!". Mẹ nhìn Thi âu yếm

"Uh! Nhớ trở bánh cho đều nhe con!".

Thi bồi hồi nhìn theo dáng mẹ. Thi nhớ bóng mẹ âm thầm bên nồi bánh tét những năm mới vào SG. Giờ đây Thi như thấm thía hơn vẻ cô đơn rất thực ấy của mẹ. Cô đơn ngay cả khi ở bên cạnh mọi người. Ánh lửa chập chờn như mang gương mặt Lâm Lâm, thoắt ẩn thoắt hiện. Thi nghe lòng chơi vơi lạ.

Chiều 30, Thi cùng mẹ và bé Vy đi hội hoa TĐ. Giờ này ba vẫn còn bận tiệc tất niên cùng bạn làm ăn. Năm nào cũng thế, ba chỉ về trước giao thừa 1, 2 tiếng. Thi đi giữa những hàng mai, đào rực rỡ. Thờ ơ ngắm và thỉnh thoảng khen khi mẹ hỏi đến.

Bé Vy giờ đã sắp trở thành thiếu nữ, cô bé rất sành điệu trong cách ăn mặc và khá duyên dáng. Hai chị em thu hút ánh mắt ngưỡng mộ của nhiều chàng trai. Mẹ rất vui mỗi khi cùng hai chị em Thi đi dạo hay mua sắm. Vy vẫn chưa biết gì về thân thế thật sự của cô bé. Cũng như mẹ, Thi nghĩ như thế tốt hơn cho Vy.

Giao thừa là thời khắc thiêng liêng mà Thi luôn muốn ở cạnh mẹ. Thời khắc này người ta thanh thản hơn, lòng bình yên như trẻ thơ nép bên cha mẹ. Giao thừa năm nàoThi cũng gọi điện trò chuyện cùng Lâm Lâm trước khi phụ mẹ cúng kiến. Năm nay vắng bạn, Thi thấy lòng bớt hân hoan, tâm trí như lãng đãng.

"Kìa Thi! Đốt giùm mạ bó nhang đi con!".

"Dạ thưa mạ!" Thi giật mình và dáo dác tìm quẹt.

"Con sao rứa? Quẹt mạ để trên bàn thờ kìa!".

Reng...reng...

"Alo".

"Thi hả? Đang làm gì?".

Thi sung sướng muốn hét vang khi nghe giọng Lâm Lâm

"...Đang nhớ một người! Ngơ ngơ ngẩn ngẩn, mạ mới la nè!".

"Tội chưa? Đưa má đây, đền cho!" Lâm Lâm cười khúc khích, rồi chợt trầm giọng

"...Chắc mùng 5 mới gọi lại cho Thi được! Bây giờ phải để anh Vỹ nói chuyện với Thi nè!... Đừng buồn! Nhớ Thi nhiều lắm! Hai đêm rồi Lâm Lâm không ngủ được!". "Thi cũng nhớ lắm! Biết không? Kiss một cái nha!".

"Uh! Nhiều cái cũng được mà!... Thôi, Lâm Lâm phải vào đưa máy cho anh Vỹ rồi! Miss you so much!".

Theo thông lệ, giao thừa năm nào gia đình Thi cũng ngồi với nhau uống vang đỏ. Bình thường Thi chỉ uống một ly lấy lệ, vậy mà lần này Thi uống liên tục làm ba và anh Phúc ngạc nhiên.

Trưa mùng 1, Thi thức dậy, đầu óc mụ mị, mơ hồ. Cả nhà đã đi chùa, có lẽ thấy Thi ngủ ngon quá nên mẹ không đánh thức cô dậy. Thi chống cằm nhìn cây mai trước sân. Hoa nở vàng rực. Chậu tắc trái lúc lỉu, xum xuê. Trời trong và xanh dịu.

"Giờ này Lâm Lâm đang làm gì?"

Thi lẩm bẩm. Mùa xuân là mùa của tươi vui, hạnh phúc nhưng sao Thi thấy trống vắng quá! Phải chăng vì Lâm Lâm không bên cô nên xuân như mãi xa vời. Thi chỉ muốn ngủ nữa để những ngày này mau qua.

Mùng 2, Thi phụ mẹ tiếp khách của ba. Ngày nhanh qua trong bộn bề chén dĩa, ly tách.

Mùng 3, Thi tiếp nhóm Long, Huy, Hà. Cả bọn kéo nhau thăm thầy cô cấp 2, 3. Tối về nhà Huy "sát phạt". Dường như Lâm Lâm chưa goị cho Huy?!

Mùng 4, Thi cùng ba mẹ đi chúc tết. Tối về ngang nhà Lâm Lâm, Thi xin phép rẽ vào mặc dù nhà chỉ còn chị giúp việc. May sao, Lâm Lâm không khóa cửa phòng. Thi bồi hồi nhìn một lượt khắp phòng. Cô nằm úp mặt vào gối tìm kiếm chút hương thơm còn vương lại của Lâm Lâm.

Lòng thổn thức nỗi nhớ mong.

Mùng 5, Thi không dám rời điện thoại. Mòn mỏi đến cuối ngày rồi cũng nghe được giọng của Lâm Lâm.

"Xin lỗi nha Thi! Hôm nay Lâm Lâm phải đi nhiều nơi...".

"...Không sao mà! Cuối cùng cũng đợi được!" Thi nói và nghe nước mắt lăn dài trên má. Giọng Lâm Lâm nghẹn ngào

"Bên này lạnh quá!... Thi ôm Lâm Lâm nhé!".

"Uh! ...Mau về với Thi nha! Thi nhớ nhiều lắm! Chắc sắp crazy rồi!". (crazy: điên cuồng)

Nghe Thi nói, Lâm Lâm tưởng chừng tim mình như ngừng đập trong nỗi thương nhớ bạn

"Mai mốt sẽ không xa Thi nữa đâu!".

Không xa nhau nữa? Thật vậy, sẽ không còn những ngày xa nhau ngắn ngủi rồi gặp lại. Chỉ còn lại một lần xa nhau mãi mãi khi Thi kết hôn mà thôi. Lần xa ấy sẽ là vĩnh viễn. Mỗi lần nghĩ đến điều đó, tim Thi đau nhói. Cô lắc mạnh đầu như để xua tan ý nghĩ đó. Những ngày xuân còn lại tiếp tục trôi trong nỗi thương nhớ đầy vơi. Tưởng chừng không thể chống lại nỗi nhớ bóp nghẹt con tim của ngần ấy ngày chờ đợi thì cuối cùng Lâm Lâm cũng đã về bên Thi. Ngay khi vừa cất hành lý, Lâm Lâm cùng Chí Vỹ vội vã sang nhà Thi.

Không bao lâu thì Huy cũng xuất hiện. Chí Vỹ mua rất nhiều quà cho Thi. Nào là quần áo, nước hoa... Lâm Lâm thì tặng bạn hộp chocalate. Thi khổ sở không biết làm cách nào để gặp riêng Lâm Lâm ngay lúc này. Nhìn gương mặt ấy, đôi mắt, làn môi, giọng nói...Thi thấy mình như ngạt thở trong nỗi nhớ. Thi xuống bếp, đứng tựa lưng vào tường, nhủ thầm

"Bình tĩnh Thi ơi! Ngày mai. Ngày mai sẽ qua gặp Lâm Lâm. Nhé!".

Chợt một thân thể ấm áp tựa vào lòng Thi, một nụ hôn lướt nhanh trên môi. Nhanh chóng đến rồi cũng vội vã rời ra. Tim Thi loạn nhịp. Lâm Lâm cũng thở gấp. Cô mở tủ lạnh lấy nước cho mình và cũng đưa cho bạn

"Thi uống đi! Mai nhé!". Thi gật đầu thì thầm

"Uh. Mai!".

Tối đó, bốn người đi chơi với nhau tới khuya. Mặc dù đã quen với những lần đi chung thế này nhưng trong Thi vẫn không khỏi cảm giác bẽ bàng, chua xót. Vừa thương vừa giận bản thân, thương Lâm Lâm, xót xa cho Chí Vỹ và Huy.

Cô biết, trong thâm tâm, cả cô và Lâm Lâm đều rất thương mến Chí Vỹ cũng như Huy. Nhưng niềm thương ấy chỉ dừng lại ở mức độ như người anh, người bạn thân thiết mà thôi. Lắm lúc, trong những phút riêng tư bên nhau, Thi cố ngọt ngào, chìu chuộng Chí Vỹ hơn như một cách đền bù.

Vì anh xứng đáng với điều đó. Anh cao thượng, tốt bụng và luôn ân cần với những người quanh mình. Đôi khi Thi thầm cảm ơn ông trời đã cho Thi được yêu Lâm Lâm và được làm bạn cùng anh. Thi tham lam quá phải không???

Với Lâm Lâm dường như cũng thế. Huy đối với cô luôn một lòng chung thủy. Anh đã chờ đợi Lâm Lâm từ những năm cấp 3. Tuy không trực tiếp đề cập đến việc "riêng" của nhau nhưng trong thâm tâm Thi và Lâm Lâm vẫn tự nhủ

"Mình mắc nợ người ta rất nhiều!".

Biết thế để cả hai thông cảm cho nhau những cử chỉ thân mật phải có khi đi cùng "người yêu". Cả Thi và Lâm Lâm đều hiểu rằng Chí Vỹ và Huy chịu nhiều thiệt thòi trong mối quan hệ này, họ không có lỗi, họ không đáng bị lừa dối. Nhưng trong tình cảnh này, Thi và Lâm Lâm không thể tìm cho bản thân lối thoát nào khác ngoài việc cứ duy trì cách sống "hai mặt", "nước đôi" như thế này.

Vừa lên đến phòng thì di động Thi reo vang

"Thi ơi! Chuẩn bị ngủ chưa?".

"Trời! Mới lên phòng hà!".

"Uh há! Trưa mai qua Lâm Lâm nha!...Tối nay nói chuyện khuya chút được không?".

"Uh! Hồi nãy muốn nắm tay ghê!".

"Mai bù cho!".

"Nhớ nghe!

"...Cuộc trò chuyện kết thúc khi điện thoại Thi báo hết pin.

Bao nhung nhớ làm môi Thi như nghiến nát môi Lâm Lâm.

"Á".

Thi thảng thốt nhận ra mình đã làm môi Lâm Lâm bật máu. Cô rối rít hôn khắp mặt bạn

"Xin lỗi! Cho Thi xin lỗi! Tại nhớ quá mà!".

Lâm Lâm mỉm cười vuốt ve mặt Thi

"Không sao đâu!" và tiếp tục áp mạnh môi mình vào môi bạn.... Đôi khi cảm giác quá yêu thương một ai đó chỉ có thể dịu lại bằng những cơn đau ái tình.

Như lúc này đây, Thi thấy mình không "nhẹ tay" với Lâm Lâm chút nào. Tuy thế, Lâm Lâm như cũng hòa cùng nhịp điệu ấy. Cô hứng chịu những mạnh bạo của người yêu và cũng nhiệt tình đáp trả...Hậu quả của sự cuồng nhiệt ấy là vết dập trên môi Lâm Lâm và vài dấu đỏ trên vai, trên cổ Thi.

"Thi nhắm mắt lại đi!".

Thi thấy bàn tay mình được bạn nhẹ nâng lên và lồng vào đó ...hình như là một chiếc nhẫn.

"Giờ thì mở mắt ra và đeo lại cho Lâm Lâm nhe!" giọng Lâm Lâm thì thầm bên tai Thi.

Đeo xong nhẫn cho bạn, Thi nhận ra hai chiếc nhẫn hoàn toàn khác nhau. Thi bối rối và bỗng hiểu rằng Lâm Lâm không muốn mọi người phát hiện. "Cảm ơn Lâm Lâm!". Lâm Lâm hôn nhẹ ngón tay đeo nhẫn của Thi

"Giữ mãi bên mình Thi nhé!".

"Uh, sẽ mãi bên Thi! Không bao giờ rời!".

Gần đến ngày thi tốt nghiệp, lấy cớ ôn bài, Thi và Lâm Lâm thỉnh thoảng ngủ lại nhà nhau. Đó là những thời khắc hạnh phúc vô biên. Khác với những lần trước, đêm nay dường như Thi bạo dạn hơn.

Sau những nụ hôn cuồng nhiệt, Thi ngập ngừng đề nghị "Thi ...Thi muốn...".

"Sao hả Thi?" Lâm Lâm vừa hỏi vừa hôn lên mũi bạn.

Cử chỉ ấy như khuyến khích Thi.

"Thi muốn được ngắm Lâm Lâm...trọn vẹn....Được không?". Lâm Lâm nhẹ cười và gật đầu. Lần giở nhẹ nhàng chiếc váy ngủ trên người Lâm Lâm, Thi nhìn như thôi miên vào từng vùng da thịt ấy. Sáng và mịn quá! Không ngăn được mình, Thi cúi xuống hôn lên đùi, hông và dần lên ngực bạn... Lâm Lâm kéo Thi nằm xuống người mình

"Đừng...Lâm Lâm sợ mình không kềm chế được!... Thi nhận nhé? ...Lâm Lâm muốn..."

Giọng Lâm Lâm êm êm. Thốt giật mình, Thi như bừng tỉnh, giọng bùi ngùi

"Thi...Thi xin lỗi...Mình như thế này là quá đủ rồi! Nhe Lâm Lâm!".

Nước mắt lăn dài, Lâm Lâm siết chặt Thi hơn nữa

"Thi không có lỗi gì cả! Chúng mình không có lỗi!... Ngủ ngoan nhé Thi!".

Rồi những ngày thi cử liên miên cũng nhanh chóng trôi qua. Những ngày bên nhau cạn dần. Ngày mai là lễ Đính hôn của Lâm Lâm và Huy.

Lâm Lâm đã sắp xếp kế hoạch bước ra khỏi cuộc đời Thi, bước ra khỏi cuộc hôn nhân định sẵn của Thi và Chí Vỹ bằng lễ Đính hôn này cùng với chuyến du học master taị New Zealand của mình và Huy. Còn hôn lễ của Thi sẽ được tiến hành sau đó 2 tháng, hầu như mọi việc đã được Chí Vỹ sắp đặt xong.

Mặc dù đã chuẩn bị tư tưởng cho chuyện này nhưng sao Thi đau lòng quá. Thi không dám thể hiện bất cứ cảm xúc nào trong lòng khi có mặt trong các cuộc họp gia đình bàn về lễ Đính hôn của Lâm Lâm. Cô ngồi như hóa đá, thỉnh thoảng cố nở vài nụ cười đồng tình với ý kiến của mọi người. Lâm Lâm dường như đã tập luyện kỹ cho "vai diễn" này, cô luôn tươi tắn, vui vẻ.

- Ngày mai đính hôn rồi, Lâm Lâm đi ngủ sớm đi! Anh đưa Thi về! Chí Vỹ giục.

- Mới 10h hà! Anh Hai để Thi ở chơi với em chút nha! Mai mốt tụi em đâu có gặp nhau thường xuyên nữa! Lâm Lâm nũng nịu, quay sang Thi:

"Thi lên phòng với Lâm Lâm, có cái này hay lắm!".

"Uh".

Lâm Lâm đổ gục vào lòng Thi khi cửa phòng vừa đóng. Nghẹn lời, Thi chỉ biết ôm siết bạn, cố kềm nén nhưng nước mắt cứ tuôn trào theo tiếng tức tưởi của bạn.

"Đừng khóc! ...Không...Không còn cách nào khác nữa mà!... Phải không Lâm Lâm?".

"....Uh. không còn cách nào khác! ...YêuThi nhiều lắm! Biết không?".

Nâng mặt Lâm Lâm lên và nhìn sâu vào mắt bạn, Thi thì thầm

"Yêu nhiều lắm! Yêu hết cuộc đời này! Nhé!"

... Nhẹ nhàng lau nước mắt cho bạn, Thi không ngờ mình có thể bình tĩnh như lúc này

"Mọi việc do chính Lâm Lâm quyết định mà, phải không? ... Trích từ:

Đã muốn xa Thi như thế thì ...Đừng khóc! ...Hãy cố quên nhau...cố vui! Như mình vẫn còn bên nhau nha .... Lâm Lâm!". Nước mắt vẫn nhạt nhòa, Lâm Lâm im lặng gật đầu. Thi cũng cố mỉm cười và nhẹ hôn lên môi bạn. Như chỉ chờ có thế, môi Lâm Lâm riết lấy môi Thi không muốn rời....

"Đừng...đừng...Thi phải về rồi!", cố gắng lắm Thi mới có thể rời khỏi Lâm Lâm.

"Ôm Lâm Lâm thêm lần nữa đi!"....

"Tạm biệt Lâm Lâm của Thi....".

"...Tạm biệt!"....Những ngón tay còn níu kéo như không muốn rời...Sao đành bỏ nhau, rứt tay nhau...Sao đành ra đi nỡ chia ly...Sao ta nỡ chia lìa nhau thế.... Mặc cho nước mắt đầm đìa trên má, ..Thi đến bên cửa sổ, ánh trăng lênh láng tràn vào ô cửa sổ mở rộng, cô ngước nhìn trời đêm. Bầu trời như đang thắp ngàn vạn ngọn nến lung linh. Thi nhớ lại những ngày qua, những ngày có Lâm Lâm, những buồn vui hai người đã sẻ chia, những hạnh phúc....Thi ước tất cả những kỷ niệm đó sẽ nhiều hơn theo ngày tháng bên nhau, nhiều như những vì sao chi chít trên kia... Nếu không có những vì sao kia, bầu trời chỉ còn một mảng đen tối, như tâm hồn Thi lúc này, chỉ một màu đen khi không còn Lâm Lâm nữa.

"Mình mất nhau thật rồi, Lâm Lâm ơi!".

-----------------------

Rồi lễ Đính hôn cũng diễn ra. Người dự đông đúc, tiếng nhạc, tiếng chúc tụng, tiếng ly tách chạm nhau leng keng... Lâm Lâm và Huy quay cuồng giữa những lời chúc phúc của mọi người. Rồi khách khứa lục tục về dần. Còn lại những người trong gia đình, Huy mở lời "Tuần sau, tụi em mời các anh chị cùng đi Đà Lạt chơi ba ngày. Để có một chút kỷ niệm trước khi em và Lâm Lâm sang New Zealand. Có được không ạ?". Mọi người nhìn nhau và đồng loạt vỗ tay như đồng ý lời mời của chàng rể tương lai. Lâm Lâm đưa mắt nhìn Thi khẽ gật đầu. Lâm Lâm đã sắp xếp chuyến đi này. Cô biết sau lễ Đính hôn của mình, Thi sẽ tất bật lo chuẩn bị lễ cưới với Chí Vỹ, cả hai sẽ không còn cơ hội nào bên nhau nữa. Chỉ còn một lần này nữa thôi! Lâm Lâm thầm mong những dự tính của mình sẽ thành hiện thực.

Đà Lạt đón mọi người bằng sương mù nhẹ và chút buốt lạnh của buổi chiều muộn. Mặc dù đã đính hôn nhưng Lâm Lâm viện cớ chưa cưới nên không thể ở chung phòng với Huy. Huy vui vẻ đồng ý vì anh luôn tôn trọng cô. Với Thi cũng thế. Lâm Lâm sắp xếp Huy và Chí Vỹ, Chí Hải và Chí Hào, cô và Thi chung phòng. Sau khi nhận phòng, mọi người hẹn 30' sau sẽ gặp nhau dưới lobby để cùng đi ăn tối. Trong vòng tay ấm áp của Lâm Lâm, Thi thì thầm

"... Cứ thế này mãi ...làm sao...có thể xa nhau... Lâm Lâm ơi !".

Lâm Lâm ngăn bạn lại bằng nụ hôn dài. Trời đông lạnh giá nhưng không át được sức nóng của hai thân thể đang quấn chặt lấy nhau. Tay Thi trượt dài trên người Lâm Lâm. Những quần áo vướng víu dần không còn. Tiếng thở của cả hai như tăng dần theo những nụ hôn ngày càng bạo dạn.

Reng...reng ...Thi giật mình nhổm dậy

"Alo".

"Anh đây, em thay đồ xong chưa? Xuống lobby đi! Anh đang chờ nè!" tiếng Chí Vỹ rộn rã trong điện thoại. Thi như sực tỉnh

"Dạ! Em xuống liền!".

Quay sang bạn đang úp mặt trên gối, Thi thì thầm "Xin lỗi! Thi...Thi ...". Đột ngột xoay người lại, Lâm Lâm kéo bạn nằm xuống người mình

"Đừng xin lỗi nữa! ...Lâm Lâm là của Thi mà!". Lời bạn nói như những giọt axit làm rát bỏng tim Thi.

Thi thấy mình không xứng để được như thế. Nằm một lúc thì điện thoại phòng lại reo. Lần này là Huy

"Em ơi, xong chưa? Anh qua phòng chờ em nhe!". Lâm Lâm hốt hoảng

"Thôi, em xuống liền đây nè! Anh xuống sảnh chờ em chút nhe!".

Như thường lệ, mỗi lần lên Đà Lạt, anh em Lâm Lâm rất thích ăn "tả pí lù" vào buổi tối. ("Tả pí lù" cách gọi món lẩu sống gồm tim, gan heo và các loại hải sản)

- Lâm Lâm hôm nay có vẻ ngon miệng quá há! Chí Vỹ trêu khi thấy cô gắp luôn tay

- Uh. Phải rồi. Bây giờ biết chắc chắn lấy được chồng, không sợ ế nên vui là đúng rồi! Chí Hào đùa.

- Mấy anh thôi nhe! Có một đứa em gái hà! Thương không hết mà cứ ăn hiếp em hoài zậy! Lâm Lâm giả vờ trừng mắt nhìn các anh

- Thôi, cho em hối lộ các anh mấy con tôm rồi tha cho vợ em nha! Huy vui vẻ góp lời.

- Vợ hồi nào? Chưa cưới mà? Lâm Lâm vừa cãi vừa đưa mắt nhìn Thi.

- Mọi người lo nói không hà! Nhìn Chí Hải kìa! Không nói lời nào, lo ăn không, khôn chưa? Thi cố giữ giọng tự nhiên.

- Tui đói quá! Ăn xong nói sau cũng chưa muộn. Hehe.

- Ah, mai mình đi đâu trước đây? Huy hỏi

- Hồ Tuyền Lâm nhe! Em thích vào đó đi thuyền. Lâm Lâm đáp Mọi người vui vẻ đồng tình với Lâm Lâm. Nhiệt độ ngày càng thấp dần theo màn đêm tối sẫm ngoài kia. Trên chiếc xích đu sau vườn hồng, hai bóng người lặng lẽ bên nhau mặc cho sương ngày càng dày đặc. Đêm đã khuya, Thi vẫn chưa muốn về phòng. Cô như trốn tránh điều mà cả bản thân và Lâm Lâm đều hằng mong đợi. Nhẹ nắm lấy tay Thi, Lâm Lâm thì thầm

"Về phòng nhé! Sẽ không có chuyện gì đâu!". Thi ngập ngừng

"Thi sợ mình không...không kềm chế được!".

"Vậy thì không cần phải kềm chế!" Lâm Lâm thản nhiên nhìn vào mắt Thi.

Thi lắc đầu "Đừng...Hứa với Thi đi, sẽ không có chuyện gì nhé!".

"...Uh. Lâm Lâm hứa!".

Nằm gối đầu trên tay bạn, Thi ước mình là cây nhang, que diêm hay khúc củi ẩm ướt, không thể cháy dù chỉ trong giây lát. Nhưng sao lửa như ngùn ngụt trong lòng, Thi lấy gối úp lên mặt mình và xoay lưng về phía Lâm Lâm. Lâm Lâm vòng tay qua người bạn, kéo Thi vào lòng mình, giọng như ru "Không sao đâu! Lâm Lâm chỉ cần như thế này thôi! Thi đừng tự làm khổ bản thân nữa!". Thi gật đầu mà nghe nước mắt mặn đắng trên môi. Song cô không dám quay lại đối mặt Lâm Lâm, sợ rằng sẽ không cưỡng lại ngọn lửa yêu thương bạn đang thiêu đốt tim mình.

"Để Lâm Lâm kể chuyện cho Thi nghe nhe!...Ngày xưa, có một cô bé tên Lâm Lâm...Lâm Lâm chưa từng yêu ai thật lòng cho đến khi được Thi yêu...Lâm Lâm chỉ yêu một mình Thi thôi...Cho dù...cho dù cuộc đời có xô đẩy chúng mình về đâu!

Cho dù không còn bên Thi nhưng trái tim Lâm Lâm vẫn chỉ có mình Thi...".

"....Thi cũng thế! Cho dù mai này ra sao... vẫn chỉ có mình Lâm Lâm mà thôi!".

Đôi bạn tự dằn lòng mình và ru nhau ngủ bằng những lời thủ thỉ nhẹ nhàng như thế. Rồi giấc ngủ cũng nặng nề kéo đến.

"Ngày mai, ngày mai mình còn bên nhau, phải không Lâm Lâm?"

Thi xoay người lại nhìn gương mặt thanh thoát trong giấc ngủ của Lâm Lâm, đôi mày hơi nhíu lại như những suy tư trong lòng vẫn theo cô vào trong giấc ngủ.

"Ngủ ngoan nhé Lâm Lâm, hãy mơ những giấc mơ dịu ngọt. Hạnh phúc là đâu? Cần gì tìm kiếm xa xôi, chỉ cần nằm sát bên nhau thế này, sớt chia cho nhau từng hơi ấm, từng vòng tay nồng nàn, từng nhịp đập của hai con tim yêu như không bao giờ được yêu nữa...".

Thi không biết mình còn có thể chịu đựng đến bao lâu và cô cũng không biết tại sao mình lại ép bản thân khổ sở đến thế? Hay Thi biết rằng nếu vượt qua ranh giới ấy, cô sẽ không đủ can đảm để rời xa Lâm Lâm.

* * *

Ngồi trên thuyền, Thi nhìn ra xa phía chân trời. Cô ước mình như những cụm mây trắng nhẹ trôi, không chút ưu tư, phiền muộn. Cô ước sao con thuyền trôi mãi. Cô vẫn là cô. Lâm Lâm cũng thế. Không có đính hôn. Không có đám cưới. Không bao giờ bắt đầu cũng chẳng bao giờ kết thúc. Lâm Lâm thả tay xuống dòng nước trong xanh và lạnh cóng, quay sang Thi

"Thử đi Thi, lạnh nhưng hay lắm!".

Thi mỉm cười với bạn và nhẹ buông tay. Tay Lâm Lâm nắm lấy tay Thi, hai bàn tay lạnh giá trong nhau nhưng lòng nghe ấm lạ. Tiếng Huy xa xa phía đầu kia thuyền

"Lại đây Lâm Lâm ơi, cảnh rừng thông đẹp quá!".

Rời tay bạn trong nuối tiếc, Lâm Lâm đến bên Huy. Anh choàng tay qua vai Lâm Lâm thì thầm "Hôm nay em đẹp lắm!".

Lâm Lâm chỉ cười và tựa nhẹ vào người Huy. Thi nghe lòng chợt nhói đau. Quay sang Chí Vỹ đang mãi mê nhìn cảnh vật qua chiếc ống nhòm trên tay, cô thấy tim mình chùng xuống

"Mình cũng thế mà! ...Không ai có lỗi cả. Phải không? ...Phải không???".

"Em xem đi! Cảnh vật ở đây bình yên lắm!" vừa nói Chí Vỹ vừa đưa ống nhòm cho Thi.

Cô lắc đầu

"Em thích nhìn bao quát hơn! Ước gì mình có căn nhà ở đây anh há!".

"Uh, chừng nào em 60 tuổi, mình sẽ lên đây sống! Lúc đó anh nhiêu ta? Ah gần 70 rồi còn gì!" Chí Vỹ cười sảng khoái.

"Lúc đó, Lâm Lâm... và Huy lên cùng nhé!" Thi vờ bắt hai tay làm loa nói với về phía kia thuyền. Lâm Lâm đi về phía Thi ngạc nhiên

"Lên đâu?".

"Anh Vỹ nói chừng nào Thi 60 tuổi sẽ lên đây sống. Lâm Lâm lên cùng nhé!".

Lâm Lâm mỉm cười dịu dàng

"Uh, chắc mà! Mình sẽ sống cùng với nhau! Cả nhà bên nhau!". Thi gật gật đầu, mắt hướng về phía khác như cố ngăn dòng nước mắt sắp tuôn trào... Sau buổi cơm tối, sáu người cùng nhau tản bộ quanh bờ hồ XH. Từng làn gió buốt lạnh như khiến họ càng nép sát vào nhau hơn. Thi và Lâm Lâm ở giữa. Huy và Chí Vỹ bên ngoài cạnh Lâm Lâm và Thi. Chí Hào, Chí Hải cứ xuýt xoa

"Biết vậy ráng kiếm bạn gái dắt theo cho ấm"

... Đêm bàng bạc mù sương, hư ảo ánh đèn chợt gần chợt xa. Liễu bên hồ nhẹ lay trong gió. Bước bên Lâm Lâm, Thi ngỡ như có mây bọc dưới chân nâng nhẹ từng nhịp bước. Không gian mơ hồ bềnh bồng. Phố xá trãi dài trên những đồi dốc mấp mô. Những ô cửa hắt ánh đèn vàng dìu dịu. Vầng trăng biêng biếc treo trên nền trời lấp lánh sao. Đà Lạt rực rỡ, tráng lệ nhưng cũng đầy hư ảo trong mắt Thi. Qua hết một đường dốc dài, Lâm Lâm bỗng dừng lại

"Mình vào kia uống nước nha!" vừa nói cô vừa chỉ tay vào quán cà phê ẩn dưới tán hoa vàng.

Họ vào quán, chọn một chiếc bàn còn trống ngoài hiên. Đèn mờ ảo, nhạc Trịnh mở nho nhỏ, trầm lắng, một không gian lý tưởng cho những cuộc hẹn hò. Những bàn tay tìm nhau trong lạnh giá. Tay Thi trong tay Chí Vỹ. Tay Lâm Lâm trong tay Huy. Họ không dám nhìn vào mắt nhau. Nghe hồn bâng khuâng lạc lối. Rời khỏi quán cà phê chân họ lại tiếp tục thang thang trên phố khuya vắng lặng. Họ đi như muốn kéo dài khoảnh khắc còn bên nhau. Anh em, bạn bè, tình nhân....Ai là ai? Là gì cuả nhau? Câu trả lời mãi mãi vẫn dấu kín trong lòng mỗi người. Tiếng giày khua trên đường vắng. Tiếng gió rít trên cành lá. Tiếng đêm...Và cả tiếng đôi lòng thổn thức vì không dám đối diện với bản thân.

Đêm sâu lắng. Ngỡ chừng như Lâm Lâm đã ngủ sau chuyến đi dạo mệt nhọc đến quá nửa đêm. Thi rón rén mở cửa WC, ngã người nhẹ nhàng xuống nệm. Dường như Lâm Lâm vẫn chưa ngủ. Chợt mùi thơm quen thuộc trên da, trên tóc Lâm Lâm như phủ ngợp cả năm giác quan Thi. Tất cả cảm xúc ngỡ chừng đã vùi dưới lớp vỏ băng giá của lý trí như vùng dậy. Không ngăn được lòng mình, Thi ôm chầm lấy Lâm Lâm. Lâm Lâm sung sướng mỉm cười đón bạn trong vòng tay ấm. Chẳng ai thốt lời nào. Họ tìm nhau trong im lặng. Những động tác vừa quen vừa như lạ dần trở nên bạo dạn hơn khi môi họ xoắn vào nhau.... Lâm Lâm nhắm mắt lại nghe tim mình tựa như quả lắc đồng hồ đong đưa trong ngực theo từng nhịp khoan thai hay dồn dập của bạn.

Dường như có một ngọn sóng vô hình nào đó nâng cả hai lên cao, Thi và Lâm Lâm hoàn toàn buông thả mình theo cơn mê tràn đầy hoan lạc ấy....Đêm tiếp tục chìm xuống tận đáy khuya. Cơn địa chấn trên nệm đã qua đi. Hai hơi thở thôi quấn quyện. Buông nhau ra, Thi chợt thảng thốt nhận ra mình dã vượt giới hạn. Gối đầu trên cánh tay bạn, Thi im lặng như hối lỗi. Giọng Lâm Lâm êm êm:

"Ước gì đêm nay dài vô tận, Thi và Lâm Lâm cứ như thế này, bên nhau mãi! ...Hứa với Lâm Lâm đi, Thi sẽ không bao giờ quên đêm nay nhé!". "Uh! Làm sao quên được!". Thi chợt nắm hai bàn tay Lâm Lâm áp chặt vào má mình "Một lần này thôi, một lần cho một đời". Trích từ:

Lâm Lâm rời VN đã 2 năm, tính từ ngày cưới của Thi. Ngày Thi sang Sing hưởng tuần trăng mật cùng Chí Vỹ cũng là ngày Lâm Lâm và Huy lên máy bay qua New Zealand. Những trục trặc ban đầu của đời sống vợ chồng rồi cũng qua, Thi thầm cảm ơn sự ân cần và tế nhị của chồng. Nhưng ngọn lửa tình yêu trong Thi đã lụi tàn từ ngày xa Lâm Lâm. Trong cô chỉ còn lại bổn phận của một người vợ đối với chồng. Những ngày xưa dấu yêu giờ chừng như xa ngút ngàn. Lâm Lâm hầu như rất ít gọi điện về. Nếu có, cô chỉ gọi cho mẹ nhờ nhắn lời hỏi thăm cả nhà. Hoặc mẹ chủ động gọi cho Lâm Lâm. Nhiều lúc Thi muốn gọi chỉ để hỏi Lâm Lâm vì sao không liên lạc với cô. Tuy rất muốn làm thế nhưng Thi luôn tự nhủ bản thân tôn trọng quyết định của Lâm Lâm cũng như cô muốn trái tim mình ngủ yên. Thời gian qua, Thi thấy mình cứ lững lơ giữa hiện tại và quá khứ, để có lúc Thi bắt gặp mình ngơ ngác tự hỏi: "Ở phía nào mình trầm lắng, thanh thản bên Lâm Lâm cùng bạn bè rong chơi ngày cũ. Ở phía nào Lâm Lâm có hay Thi vẫn còn vương vấn chuyện ngày xưa, vẫn hát câu "áo xưa dù nhàu cũng xin bạc đầu gọi mãi tên nhau...". Có hay Thi vẫn tìm lại mình trong những trưa lang thang xi nê với Lâm Lâm, những tối nằm bên nhau tâm sự...". Thời gian vẫn trôi. Hai năm không một lần trò chuyện, không một lá thư. Lâm Lâm như mất hút giữa cuộc đời Thi. Thi chỉ còn biết về Lâm Lâm qua người khác. Được nhìn Lâm Lâm qua một vài bức ảnh hiếm hoi cô gửi về. Được nghe loáng thoáng tiếng Lâm Lâm qua những cuộc điện thoại của mẹ chồng. Cuộc đời đi tới nhưng Thi thấy mình cứ nghĩ lui. "Nghĩ lui, có gì để phải nghĩ lui? Hôm qua đã nghe xa xôi, huống hồ gì những ngày tháng cũ đã trôi mất biệt. Hãy quên đi! Vứt bỏ bớt đi cho nhẹ hành trang. Mình đâu còn trẻ thơ, đâu còn ấu trĩ mà ghi nhớ những chuyện không thể níu kéo được. Ký ức quá chật chội rồi!". Nhủ thầm thế nhưng Thi vẫn cảm thấy hình như có cái gì cứ níu lòng mình ngoái lại. Lòng và trí cơ hồ trống rỗng rồi chợt đầy ắp nỗi niềm. Một chút nhớ dành cho những buổi xem phim cùng Lâm Lâm tay trong tay. Chút nhớ dành cho những ngày cùng Lâm Lâm thăm Huế.

Chút nhớ dành cho những buổi trốn học, những đêm ôn thi, những phút thương yêu, những ngày nhung nhớ...Và nỗi nhớ dành cho lần cùng Lâm Lâm ...như mưng ngợp hồn Thi mỗi khi nghĩ đến. Mỗi một chút nhớ ấy chiếm hết tâm trí Thi, để cô cứ mãi lững lơ cùng ngày tháng xưa cũ. Thật tâm Thi không trách Lâm Lâm. Vì cô biết rằng họ sẽ vĩnh viễn không thể bên nhau ngay khi bắt đầu. Biết thế nhưng Thi không thể dối lòng, không thể từ chối những nụ hôn, những câu yêu thương, những lời nhung nhớ.


Những hè nóng, những đông lạnh, những xuân buồn qua trong nhung nhớ. Hai năm xa Lâm Lâm, Thi vẫn chưa quen với sự hụt hẫng, thiếu vắng ấy. Từng đêm qua trong giấc mơ, Thi vẫn mong một ngày nào đó Lâm Lâm sẽ về.

Reng...reng...

"Alo".

"...".

"Alo".

"..."

"Lâm Lâm phải không?". Đầu óc Thi quay cuồng.

"...Uh. Thi hả? Lâu rồi...".

Sau bao tháng ngày dặn lòng cố quên người nhưng chỉ cần nghe lại giọng nói êm dịu ngày nào tim Thi loạn nhịp

"Uh. ...Lâu rồi không nghe giọng Lâm Lâm!".

"Thi khỏe không? Nhà không có ai ah? Thi nghỉ làm hả?".

"Uh. ...Hôm nay đi khám bệnh".

"Thi không sao chứ? Bệnh gì?" giọng Lâm Lâm cuống quít.

"...Không...Thi ...Thi có baby".

"...Chúc mừng Thi!... Mấy tháng rồi?".

"3 tháng".

"..".

"Lâm Lâm! Lâm Lâm! Đừng cúp máy!".

"...Lâm Lâm đây! Thi ơi....Lâm Lâm về ....về đón bé chào đời với Thi nhé!".

"Thật không?" Thi hỏi lại mà không tin vào tai mình. Sau hai năm im hơi lặng tiếng, giờ đây, như chưa từng có những phút lìa xa, cảm xúc lại dâng trào.

"Uh. Lâm Lâm sẽ về. Dù biết rằng .... không thể làm được gì cho Thi nhưng....áo xưa dù nhàu....". Thi bồi hồi

"Vẫn xin bạc đầu gọi mãi tên nhau".

* * *


Bonus: Tác giả xin kể thêm đoạn tiếp câu chuyện như sau:
Tháng 01/ 2008 vừa rồi Lâm Lâm về VN với Huy lần thứ 2 (hai người đã đăng ký kết hôn bên New Zealand và định cư luôn bên đó). Mới đó mà đã 3 năm sau lần cô cùng Thi đón baby chào đời. Tuần trước Lâm Lâm đã rời VN và có lẽ lâu lắm mới quay lại.

"Không cần phải bên nhau mới hạnh phúc. Chỉ cần luôn sống vì nhau là đủ rồi!" đó là lời Lâm Lâm khi cô kết thúc tâm sự của mình. Và mình cũng hy vọng họ sẽ yên ổn với cuộc đời riêng của mỗi người.

Có lẽ sẽ có bạn thắc mắc rằng lần về này Thi và Lâm Lâm có gặp riêng nhau không? Mình xin kể tiếp một đoạn này nữa: Trước Tết một tuần, vợ chồng Thi ra Huế tảo mộ. Lâm Lâm và Huy đi cùng. Một chiều muộn, Thi và Lâm Lâm đi chùa với nhau. Thật ra đó chỉ là cái cớ.

Thi và Lâm Lâm thuê một chiếc đò (cách gọi thuyền nhỏ của người Huế) xuôi dòng Hương Giang. Trời lành lạnh trong tiết cuối đông. Họ ngồi ở mũi đò. Mỗi người một bên. Thi kéo khóa áo khoác ngoài lên tận cổ. Lâm Lâm quấn lại khăn choàng và luôn xoa hai tay vào nhau. Đò cứ trôi. Cảnh vật hai bên bờ lướt chầm chậm trong cái nhìn bâng quơ, lơ đễnh của đôi bạn. Màn đêm dần buông. Những ngón tay đan vào nhau, truyền cho nhau chút hơi ấm. Từng làn gió buốt lạnh thốc vào người, Thi và Lâm Lâm vào ngồi hẳn trong khoang. Thi ngồi, lưng tựa mạn đò. Lâm Lâm nằm, đầu gối lên đùi bạn. Lùa tay vào làn tóc êm mượt, từng ngón tay dần lướt trên đôi mắt với mi rợp nhắm nghiền, chiếc mũi thanh nhỏ và dừng lại trên đôi môi vẫn mịn và căng mọng như ngày nào, Thi nghe buồn dâng lên mắt. Chiếc hôn nồng ấm trong lòng bàn tay...Đôi môi tìm đến từng ngón thon dài...Chợt Lâm Lâm xoay người úp mặt vào Thi. Thi gồng mình kềm nén cơn khát yêu như đang bùng cháy, vòng tay siết chặt bạn vào lòng...Thi cúi nhìn mặt Lâm Lâm hư ảo trong ánh đèn nhạt nhòa. Bao nhung nhớ gói trong cái nhìn như hút hồn. Chợt, Lâm Lâm chống tay ngồi dậy. Dáng ngồi ngờm ngợp cô đơn. Hai người. Khoang đò không chật, không rộng. Vừa đủ để có thể ngồi nằm chung đụng đủ kiểu...Nhưng sao...Lần yêu đầu và cũng là lần cuối đã xa ngái...5 năm rồi...Phía cuối đò, bên ngoài khoang, cô lái vẫn cho đò chạy chầm chậm, tiếng máy như át cả tiếng rì rầm đứt quãng của đôi bạn
- ... Về lần này ở lại lâu chút nhe Lâm Lâm!
- ... Chưa biết nữa! ...Thi ơi!... Giọng Lâm Lâm da diết
Thi nhích gần bên bạn, tựa cằm trên vai Lâm Lâm rồi xoay sang hôn nhẹ lên má, lên tai bạn. Lâm Lâm áp tay vào má Thi, giọng khe khẽ "Sao vẫn không quên được!"... Làm sao quên khi những kỷ niệm ngày nào vẫn còn in sâu trong tâm trí, khi hình bóng cũ vẫn còn chập chờn quanh đời nhau.

Năm năm yêu nhau. Năm năm xa cách...Yêu mười năm...Thương nhớ mười năm....

Lúc bắt đầu viết, mình không biết lấy tên fic là gì, đành tạm dùng tên "Chuyện chúng mình", bây giờ, khi kết thúc, mình muốn mượn tên một bài hát để đặt cho fic: "Hạnh Phúc Lang Thang"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top