Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12: Yêu trước thì thua trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giới giải trí lại một lần nữa dậy sóng.

Tiêu điểm không ai khác ngoài Đoan Mộc Doanh. Tuần trước tin cô là người sáng lập ra Dynasty còn chưa hạ sốt, không biết cánh truyền thông lấy tin từ đâu ra, tiếp tục quăng một quả bom vào hồ nước vốn chẳng hề phẳng lặng.

Đoan Mộc Doanh, vũ công, diễn viên nhạc kịch, nhà soạn nhạc, nghệ sĩ biểu diễn, tên thật là Angeha Inoue, con gái của Kaoru Inoue, một cựu minh tinh nổi tiếng Nhật Bản, hiện tại là chủ tịch tập đoàn Inoue. Cũng như mẹ, cô có ý định hướng đến nghệ thuật. 

Năm 9 tuổi, Angeha đạt quán quân YAGP (Youth America Grand Prix)(1), đạt học bổng 300.000 USD ở trường nghệ thuật ballet nổi tiếng nhất nước Mỹ, đồng thời là một trong những quán quân nhỏ tuổi nhất trong lịch sử YAGP. Sau đó, cô tiếp tục tham gia và đạt giải nhất tại cuộc thi Prix de Lausanne(2) vào tuổi 15.

Tuy nhiên, cô không trở thành vũ công của một vũ đoàn ballet nào đó, mà lại biến mất 2 năm, sau đó lại xách vali tới New York, tiến vào con đường nhạc kịch.

Những vở nhạc kịch cô tham gia đến giờ khá nhiều, có cả vai chính lẫn vai phụ. Trong đó, vở kịch Isadora nói về cuộc đời của vũ công cùng tên là thành công lớn nhất khi đạt được những hai giải Tony (3), một trong đó là của Angeha, dành cho nữ chính nhạc kịch xuất sắc nhất.

Không chỉ vào lĩnh vực nhạc kịch, Angeha còn tham gia vào phim ảnh, mỗi vai diễn mang một sắc thái khác nhau, đều gây ấn tượng mạnh với khán giả và những nhà phê bình. Cô vẫn tham gia những cuộc thi nhảy lớn nhỏ ở Mỹ và làm vũ công cho nhiều ca sĩ nổi tiếng, làm giám khảo 3 mùa cho chương trình nhảy lớn tại Mỹ. Cô cũng là một youtuber có hơn 2 triệu lượt đăng kí, gần 10 triệu lượt theo dõi trên instagram, với lượng fan vô cùng hùng hậu. 

Cái tên "Angeha" không chỉ là tên một vũ công, tên một diễn viên nhạc kịch, mà còn là tên một một biểu tượng cho những người trẻ tuổi, những nghệ sĩ Châu Á tại nước Mỹ.

21 tuổi, 10 năm, 15 giải thưởng lớn nhỏ, 5 bộ phim, hàng chục vở nhạc kịch, hàng chục triệu USD thu nhập mỗi năm. Đến cả những nghệ sĩ gạo cội nhất cũng phải công nhận tài năng của cô gái trẻ này và những gì cô phải đánh đổi để lên vị trí đó.

Vốn trước đó, cái tên Đoan Mộc Doanh là một bí ẩn với tất cả mọi người, tất cả mọi người suy đoán về cô em gái từ trên trời rơi xuống của Đoan Mộc Dương, thậm chí có kẻ ác ý nói rằng cô là tư sinh nữ của nhà Đoan Mộc, chỉ là cô tiểu thư ỷ vào anh trai mà thôi.

Nhưng, khi thông tin về cô vừa lộ ra, tất cả những kẻ đó đều phải ngậm chặt miệng.

/Cái gì mà nổi tiếng dựa hơi anh trai, các người xem người ta đã tiến xa tận Broadway rồi!/

/Tui vốn du học ở nước ngoài, nghe em gái hỏi Angeha là ai, tui suýt té ghế. Thế mà em gái tui không biết thần tượng của tui là ai, thiệt là đau lòng./

/Cái gì cái gì? Nữ thần nhà này có scandal với thiên vương nhà mấy người. Làm ơn đi, tôi còn chẳng biết "thiên vương" nhà mấy người là ai. Tôi chỉ biết nữ thần nhà tôi không có hứng với đàn ông!! Nếu người kia là nữ tôi còn hiểu được!!!/

/Cái gì?! Angeha là đồng tính nữ? Tởm chết đi được!! Thế mà tôi còn thích mấy video gần đây của cô ta./

/Theo nghiên cứu cho thấy, kì thị đồng tính sẽ đoản thọ hơn người không kì thị 10 năm./

/.../

/.../

/.../

/.../

/Hơn nữa, tôi không rảnh mà đi quan tâm những kẻ không thích mình, nghệ sĩ không phải chúa. Đến chúa cũng có kẻ ghét cơ mà. Tôi chỉ cần quan tâm tới người thích tôi là được rồi./

Đoan Mộc Doanh tắt điện thoại, để chế độ im lặng, khẽ nhắm mắt lại. Những ngón tay bấm một dãy số quen thuộc đã nhấn cả trăm lần, bên kia vẫn chỉ có những tiếng tút tút kéo dài chuyển thành liên tục.

Đã gần một tuần kể từ ngày cô quyết định công khai thân phận mình cho báo chí, cũng gần một tuần Lâm Thiên Tuyết tránh mặt cô. Lí do là gì, cô cũng có thể đoán một phần.

"Chở tôi tới học viện Lam Tinh."

.

.

.

Chiếc xe trờ tới cổng học viện Lam Tinh, Đoan Mộc Doanh khoan thai bước xuống. Hôm nay cô mặc một cái áo len trễ vai màu xanh nhạt và quần jean xám bạc, bốt đen cao gót và khăn len trắng. Ra hiệu cho lái xe của mình, cô bước vào trong. 

Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô nheo mày nhìn cái tên hiển thị, bật nút nghe.

"Angeha! Cô đang ở đâu?!!!" Bây giờ ai mà nghe cái giọng hiện tại của Lệ Nghiêm thì chắc chắn hình ảnh vị chủ tịch băng sơn uy nghiêm trong lòng họ sẽ tan nát.

"Phiền quá, tôi đã bảo hôm nay không đến công ty rồi sao?"

"Nhưng cô phải hiểu tình cảnh hiện nay của bản thân chứ! Paparazzi đầy rẫy ra đấy biết không?!!"

Giọng bên kia tiếp tục rít gào, còn chủ nhân cái điện thoại bên này vẫn thập phần bình tĩnh.

"Tôi biết." Cô nhìn xung quanh, hôm nay không thấy con chó săn nào cả, xem ra cũng có biết thân biết phận.

Còn bạn hỏi thế nào ấy hả?

Gậy ông đập lưng ông chứ sao?

Đoan Mộc Doanh vung ra một đống tiền, thuê người giả làm paparazzi, bám sát nút lũ chó săn theo dõi cô. Mấy vị đó cũng vô cùng có trách nhiệm, theo đuôi mọi lúc mọi nơi, kể cả... khi đi toilet.

Dai dẳng đến 3 ngày, mấy vị paparazzi chính hiệu phải bò tới quỳ lạy, thiếu chuyện đưa tiền để cô tha cho họ. Việc riêng tư bị soi mói khiến họ cảm thấy quá áp lực, nghĩ đến chính mình cũng đang làm cái công việc này, một số người thậm chí còn bỏ việc. Các tòa báo cũng thôi không dám cử người đi chụp ảnh Đoan Mộc Doanh nữa.

Việc này truyền ra ngoài, khá nhiều nghệ sĩ có thiện cảm với cô. Phải biết, họ ghét nhất là bị bám đuôi soi mói. Có người nghĩ rằng có nên bỏ tiền ra làm giống cô hay không.

Tắt điện thoại, Đoan Mộc Doanh xoa tai, Lệ Nghiêm lâu ngày không gặp, thế mà giống gà mẹ quá đi mất. Chợt nghe thấy tiếng ồn ào trong phòng học không xa. Xuất phát từ bản tính tò mò của con người, cô cũng đi tới mà hóng hớt.

"Có gì hot?"

"Đánh ghen a đánh ghen... vô cùng hot đó!! Angeha?!!!" Cô nàng được hỏi rít lên the thé khi nhận ra người kia là ai.

Tận dụng cái chiều cao ai cũng phải ngước nhìn, Đoan Mộc Doanh dễ dàng xem được tình hình trong vòng chiến, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại.

Đờ mờ!

Đây chẳng phải nữ chính Bạch Liên Hoa sao?!!!

Quả đúng là Bạch Liên, chỉ khác là mái tóc sáng màu đã nhuộm thành màu nâu đỏ ép thẳng, vẫn cái gương mặc đầy oan ức như cả thế giới có lỗi với cô ta. Đối diện là một cô gái mặc váy đỏ, chính là trên chiếc váy đó bị bẩn, thoạt nhìn hơi nhếch nhác.

"Xin lỗi, chị Lệ Lệ, em không phải cố ý."

"Ai mà biết cô không cố ý hay cố tình. Đến hôn phu của tôi cô còn cướp được, ai mà biết lòng dạ cô nham hiểm thế nào?"

Nghe đến từ "hôn phu", Đoan Mộc Doanh lại giật mình nhớ tới cốt truyện. 

Nói vậy, cô gái này là Từ Lệ Lệ, hôn thê kiêm trúc mã của Lý Duệ?

Trong truyện, số phận vị hôn thê này cũng là pháo hôi như Lâm Thiên Tuyết, tuy nhiên kết cục không thảm bằng. 

Hờ hờ, giành nam nhân của nữ chính Bạch Liên Hoa, còn muốn sống sao?!

Hình như số mình rất có duyên với đi cứu vớt nhân sinh. Đoan Mộc Doanh nghĩ, giật cốc trà sữa trân châu chưa uống của học sinh không biết tên, cắm ống hút, uống một ngụm.

Mợ nó, vị socola, thảo nào ngọt vãi.

Cô chửi thầm trong bụng, tay dùng ống hút rạch nắp cốc trà sữa, tay kia đẩy đám đông trước mặt, thành công tới chỗ nữ chính và nữ pháo hôi. Cả hai nhìn cô sững sờ.

"Đoan Mộc..." Bạch Liên ngạc nhiên, giọng mang chút gì đó vui sướng. Có phải cô ấy lại đến giúp cô đúng không? Hiển nhiên, cô nàng hoàn toàn quên chuyện cũ ra khỏi đầu.

Đoan Mộc Doanh nhìn Lý Duệ từ xa chạy tới, lại nhìn cốc trà sữa trong tay mình, xoay người về phía Bạch Liên, nghiêng tay đổ xuống.

.

.

.

Lúc Lý Duệ chạy tới, tình cảnh im lặng lạ thường.

Mùi đường ngọt lịm phảng phất quanh phòng. Nơi phát ra là từ Bạch Liên, từ đầu đến chân của cô ta ướt sũng. Chiếc áo trắng cũng ngấm nước mà dán sát vào da thịt, làm lộ rõ nội y bên trong.

Có lẽ là bị đổ nước nên hơi ngây ngốc, Bạch Liên ngớ người ra một lúc mới phản ứng kịp, hét lên một tiếng che ngực.

Lý Duệ vội vàng cởi áo khoác ra che cho cô ta, đôi mắt tràn đầy tức giận nhìn Từ Lệ Lệ vẫn còn đứng ngây ra đó.

"Lệ Lệ, em làm cái trò gì vậy hả?!" 

"Em... em..."

Từ Lệ Lệ lắp bắp, đôi mắt nhìn Lý Duệ đầy ngỡ ngàng xen lẫn thất vọng. 10 năm, họ đã ở bên nhau 10 năm rồi, đủ để anh hiểu rõ con người cô  như thế nào. Vậy mà chỉ vì một đứa con gái xuất hiện chưa đầy nửa năm, anh lại nghi ngờ cô, oán trách cô vì một tội danh cô không hề phạm phải.

"Em làm anh quá thất vọng!" Lý Duệ không biết tâm trạng của Từ Lệ Lệ, vẫn thao thao bất tuyệt. "Chuyện hôn ước chỉ là chuyện giữa cha mẹ chúng ta! Anh không hề yêu em, người anh yêu thực sự là Bạch Liên!"

Ào!

Mùi ngọt lịm của trà sữa lại phảng phất khắp nơi. Tất cả học sinh đều tròn mắt nhìn Lý Duệ ướt nhẹp giống Bạch Liên, lần này còn khoa trương hơn, vì trà sữa lần này là tạt thẳng vào mặt, không phải đổ, nên trên tóc hắn ta dính đầy trân châu, một vài hạt rơi xuống nền đất.

Đoan Mộc Doanh cầm cái cốc rỗng không, có xúc động muốn vào WC rửa sạch tai. Đôi tai cảm nhận âm nhạc thần thánh của cô lại bị tên tiện nam này nhiễm bẩn.

Lại nói, trong cuốn tiểu thuyết "Giấc mơ âm nhạc", nếu phải nói list nhân vật cô ghét nhất thì phải kể đến Lý Duệ, được xếp hạng ngay sau Bạch Liên. Nam chính Lăng Vũ không biết bản chất thật của Bạch Liên nên mới tin tưởng bảo vệ cô ta, làm tổn thương Lâm Thiên Tuyết còn có thể hiểu. Nhưng nam nhân này đã biết đoá sen trắng này không đơn thuần như bề ngoài, vậy mà vẫn mê muội. Đoan Mộc Doanh cảm thán nam phụ này thực si tình đến mức nào, đến độ dù người mình yêu là một tiện nhân âm hiểm giả dối vô sỉ đê tiện chỉ lợi dụng mình vẫn cứ yêu. Quả đúng là tình yêu chân chính a!

Yêu đến mức mắt mù tim cũng mù, coi mắt cá là trân châu rồi vứt trân bảo ra sọt rác, tàn nhẫn chà đạp tình cảm của một người yêu mình sâu đậm.

Tiện nam tra nữ trời sinh một đôi, nhưng tại sao lại phải thành toàn cho họ? Cô muốn làm cho Lý Duệ bị gán danh kẻ phụ tình, cho Bạch Liên danh hiệu con giáp thứ 13 vô liêm sỉ!

Còn lí do à, cô thích thì cô làm thôi! Coi như trả đũa việc Bạch Liên dám chụp ảnh cô và Lâm Thiên Tuyết, rồi dám chụp tiếp ảnh cô và Ngôn ca ca ném cho phóng viên!! Làm đảo lộn cuộc đời được ăn uống đầy đủ, một ngày ngủ 10 tiếng của cô!!!

"Cô..." Lý Duệ nghiến răng, nhận ra cô gái vừa tạt trà sữa vào hắn là ai, lập tức kìm lại lời sắp sửa phun ra. Đoan Mộc Doanh là người thế nào, trên báo mấy tuần nay trang nhất đều viết rõ. Hơn nữa, những vụ lùm xùm trước kia của Đoan Mộc Doanh nổi tiếng toàn trường, tuyệt đối không phải là một nhân vật dễ chọc.

"Tôi chỉ là làm cho cậu tỉnh táo chút thôi, không cần cám ơn." Đoan Mộc Doanh mỉm cười ném cốc đi, lau tay vào áo khoác của hắn. "Mùi trà sữa thơm không? Giống thứ trà sữa trên người Bạch Liên chứ?"

Nghe lời ám chỉ như vậy, có thằng ngu mới không nhận ra. Lý Duệ trợn mắt.

"Trà sữa là cô đổ?"

"Phải." Đoan Mộc Doanh sảng khoái thừa nhận. "Tình nhân của cậu làm bẩn áo người ta. Tôi chỉ thay người đẹp đây làm bẩn áo cô ta lại, thế là hoà."

Mọi người. "..."

Nghe sao có vẻ vừa vô lí vừa có lí. Cơ mà đại tỷ à, chuyện đó có can hệ gì đến chị thế?!!!

"Sao, hay cậu thích người yêu cậu có vài vết xước, sau đó lên mạng toàn trường. Tôi nói này Lý thiếu gia, sở thích của cậu cũng đặc biệt thật đấy." Giọng cô đầy mỉa mai, sau đó quay sang nhìn Từ Lệ Lệ. "Cái loại mặt hàng này mà cô cũng chọn à, phải tìm thứ nào chất lượng hơn chút chứ. Không thì quay qua yêu con gái ấy, cơ mà đừng dính tới chị, chị đây hoa có chủ rồi."

Xong, cô nhìn những học sinh lúc nãy cầm máy quay nãy giờ, lúc này hoảng sợ mà giấu đi. "Sợ cái gì mà sợ, thích lưu thì lưu, thích đăng thì đăng, dù sao tôi cũng không phải tra nam có mắt như mù hay tiểu tam không biết xấu hổ mà phải sợ, nhưng chọn video nào độ phân giải cao với góc quay tốt một chút, không tôi lên hình sẽ không đẹp."

Cô xoay người ra cửa, mọi người đều tách ra cho cô đi, sau khi nhận ra trò vui kết thúc cũng tản đi, để lại 3 người ở trong phòng.

"Lý Duệ, em sẽ bảo cha mẹ em huỷ hôn. Từ giờ, chúng ta không còn quan hệ với nhau nữa."

Từ Lệ Lệ bỏ đi, vẫn duy trì tư thế ngẩng cao đầu, chỉ có đôi vai hơi run rẩy.

.

.

.

"Này này, nghe nói vừa nãy có vụ đánh ghen ở toà nhà B đó! Đi xem nha."

"Ừm."

"Bà đang chờ điện thoại của Đoan Mộc Doanh đúng không?"

"Ừm... Ơ Không!!!" Lâm Thiên Tuyết giật mình xua tay. "Không có, tôi không có chờ điện thoại của ai hết."

"Mà tôi cũng không ngờ người yêu của bà lại là tổng tài đó nha~" Cung Ngọc Linh thì thầm với cô bạn, rồi giật mình hoảng hốt khi thấy mặt Lâm Thiên Tuyết buồn rười rượi.

"Bà sao vậy?"

Lâm Thiên Tuyết im lặng một lúc lâu, đôi mắt màu cà phê nhìn đứa bạn thân nhất của mình.

"Linh nhi, bà nghĩ... tôi với a Doanh có xứng đôi hay không?"

Nghe câu này, Cung Ngọc Linh sửng sốt, sờ trán cô.

"Ốm à sao hỏi gì kì vậy?" Nhỏ nhìn cô trân trối. "Ơ mà hình như Đoan Mộc Doanh tới trường mình... có trong clip đánh ghen trên mạng kìa!" Vừa nói, nhỏ vừa giơ điện thoại cho cô xem.

Hình ảnh trong clip rõ nét cực kì, có mắt kém đến đâu cũng nhận ra chủ nhân của mái tóc hai màu kia là ai. Lâm Thiên Tuyết tái mặt, xoay người thì va phải một người. Mùi nước hoa quen thuộc xộc vào mũi, Lâm Thiên Tuyết ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là nụ cười quen thuộc.

"Bắt-được-rồi-nhé!"

Người kia ôm ngang eo, nhấc bổng cô lên, đi thẳng một mạch, mặc cho cô vùng vẫy.

"A Doanh, thả em ra!! Sắp tụt đồ rồi!!! Cung Ngọc Linh bà thấy chết không cứu à?!!!!"

Cung Ngọc Linh nhìn cặp tình nhân khuất bóng, xin lỗi bà nhưng tôi là một con người có trách nhiệm không đả uyên ương. Hơn nữa lửa bà khơi ra thì tự chịu đi nghen.

.

.

.

Thật kỳ lạ là suốt quãng đường không có ai bắt gặp. Âu cũng là một điều may mắn, nếu có ai gặp chắc đào lỗ chui xuống cũng không hết nhục.

Cuối cùng Đoan Mộc Doanh cũng dừng lại mà đặt Lâm Thiên Tuyết xuống, khóa cửa phòng học trống lại đề phòng đứa không mắt nào ngu muội xông vào lúc họ "nói chuyện", cô quay sang người yêu mình.

"Tại sao lại tránh mặt tôi?"

Đáp lại cô là một sự im lặng.

"Gần 1 tuần không nghe điện thoại của tôi, tin nhắn thì seen không rep, để tôi sốt ruột như vậy em rất vui vẻ?"

"Không phải là em muốn như thế... Nhưng a Doanh, chị không thấy khoảng cách của chúng ta xa đến mức nào sao?"

" Dù sao trước khi chúng ta hẹn hò em cũng biết tôi là ai rồi còn gì? Sao bây giờ lại băn khoăn?"

"Nhưng em chỉ biết Đoan Mộc Doanh là em gái của Đoan Mộc Dương! Em chỉ biết Đoan Mộc Doanh là một vũ công ballet. Em không biết Angeha là một ngôi sao Broadway nổi tiếng!! Càng không biết Angeha là chủ tịch của Dynasty!!!"

Lâm Thiên Tuyết cắn môi.

"Em nghĩ em đã hiểu a Doanh rồi, nhưng thực sự cái gì em cũng chưa hiểu."

Khi nhìn trên báo về Đoan Mộc Doanh, cô mới chợt nhận ra, họ khác biệt thế nào. Lâm Thiên Tuyết chỉ là con gái của hiệu trưởng của một học viện âm nhạc, còn Đoan Mộc Doanh đã là nghệ sĩ của công chúng. Khi họ yêu nhau, mọi thứ trải qua khá yên bình, đến mức cô sợ chỉ cần một hòn sỏi thả xuống cũng sẽ làm tình yêu này vẩn đục.

Thời gian vốn tàn nhẫn với tất cả mọi thứ, huống chi cả hai đều là phụ nữ, giữa cả hai chẳng thể có mối ràng buộc nào cả.

Tình yêu này có thể trải qua một năm,  hai năm, nhưng có thể trải qua cả đời hay không? 

Người ta nói, yêu trước là thua trước, Lâm Thiên Tuyết vốn đã là kẻ thua, nên càng sợ trong chuyện tình cảm, bản thân sẽ bị bỏ rơi. Nên cô chọn cách trốn tránh.

Đoan Mộc Doanh nhìn người yêu mình, nói thật, những gì Lâm Thiên Tuyết nghĩ, cô cũng có thể hiểu. 

"Vậy là em muốn chia tay với tôi?"

Lâm Thiên Tuyết nhìn cô, đôi mắt mê mang.

"Em biết không, thực ra tôi không muốn học ở Lam Tinh một chút nào. Lúc đầu, anh trai tôi ép tôi học ở đây, nhưng tôi có thể dùng nhiều cách để không cần học. Nhưng tôi ở lại, vì tôi biết em là con gái hiệu trưởng trường này."

"Bài 'Không nên' kia, tôi vốn hát cho chính bản thân mình, bởi vì tôi nghĩ bản thân sẽ không có cơ hội. Nhưng rồi em lúc đó lại tỏ tình với tôi, em có biết lúc đó tôi vui bao nhiêu. Bây giờ em lại muốn chia tay với tôi, xin lỗi, tôi không làm được."

Biết em qua cuốn tiểu thuyết, lúc đầu là đồng cảm, bởi vì em khá giống tôi, đều là kẻ cho đi trong tình yêu. Nhưng rồi lại bất tri bất giác mà yêu em. 

  "Nếu nói yêu trước là thua trước, thì tôi mới là kẻ thua. Bởi vì tôi đã biết em trước khi em biết tôi, và đã yêu em trước khi em yêu tôi rồi." 

.

.

 Sự thật từ miệng Đoan Mộc Doanh làm Lâm Thiên Tuyết ngỡ ngàng. Lí do Đoan Mộc Doanh học tại Lam Tinh, cô đã đưa vô số giả thiết, nhưng chỉ có một giả thiết cô ra sức phủ định, lại chính là sự thực.  

Cô nhớ, khi cô nói ra tên mình trong buổi tiệc đó, đôi mắt người kia nhìn cô, tựa như đã tìm thấy người mà mình chờ đợi bấy lâu nay.

Nhiều dấu hiệu như vậy, lại bị cô vô tình bỏ qua. 

Bấy giờ, Lâm Thiên Tuyết mới thấy những suy nghĩ, những ngờ vực trong lòng mình là ngớ ngẩn cỡ nào.

Người kia đã yêu cô như vậy, tại sao phải nghi ngờ, tại sao phải băn khoăn.

"A Doanh, em xin lỗi..."

Lâm Thiên Tuyết nhìn Đoan Mộc Doanh, sự mê mang trong mắt đã thay thế bằng sự quyết tâm.

"Em sẽ cố gắng để đuổi kịp a Doanh, em sẽ cố gắng trở thành một nghệ sĩ nổi tiếng để có thể đứng cạnh a Doanh."

Nhìn người yêu của mình, Đoan Mộc Doanh mỉm cười, đặt một nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng.

"Được, tôi sẽ chờ em đuổi kịp."

.

.

.

"Vậy, a Doanh lần đầu gặp em ở đâu vậy?"

Hai người gương nứt lại lành, nắm tay nhau trên hành lang, Lâm Thiên Tuyết tò mò hỏi cô.

"Bí mật."

"Gì chứ? Đã nói là giữa hai chúng ta không có bí mật rồi mà." Lâm Thiên Tuyết bĩu môi.

Không phải không muốn nói, mà nói xong em sẽ cho là tôi bị điên. Đoan Mộc Doanh nghĩ bụng, tiện thể nhéo má bạn gái vài cái.

"Thôi nào cô bạn gái đáng yêu, tha cho tôi được không?"

"Đáng yêu? Sao không phải quyến rũ chứ?" Lâm Thiên Tuyết ra vẻ không hài lòng. "Thế nói xem em đáng yêu chỗ nào?"

"Để xem..." Đoan Mộc Doanh ra chiều nghĩ ngợi, đôi môi cong lên thành nụ cười xảo quyệt. "Lúc em ra bộ lạnh lùng nhưng thực ra rất quan tâm đến tôi, rất đáng yêu nha~"

Có người đỏ mặt rồi.

"Hay cái hồi chúng ta học nhảy xong em vội vã chạy tông vào cửa kính, cái đó cũng rất đáng yêu. Hoặc khi chúng ta hôn, tiếng rên khẽ lúc đó của em cũng đáng yêu cực kì..."

"AAAAA!!!! Sao lại nhớ mấy cái xấu hổ đó hả?!!! Không có đáng yêu chút nào hết á!!!!"

Đoan Mộc Doanh cười khúc khích rồi ghé sát vào tai Lâm Thiên Tuyết, thì thầm.

"Chính vì em là người tôi yêu, nên những gì thuộc về em, tôi cũng đều thấy đáng yêu."

Mặt Lâm Thiên Tuyết có thể so với dâu tây đúng mùa, cô định phản bác thì chợt nghe thấy một giọng nữ nhỏ nhẹ vang lên.

"A Doanh, đợi đã!"

Chưa gì da gà gai ốc đã nổi đầy người. Cái giọng này chẳng phải của nữ chính bạch liên hoa à?!!!

Rất tiếc, người ta đã gọi tên nên muốn tránh cũng chẳng được. Hai người đành đứng lại, để Bạch Liên và Lý Duệ lại gần, nghe tiếng giầy cao gót tiếp xúc với mặt đất càng ngày càng to, Đoan Mộc Doanh càng khó chịu.

Nếu nói loại phụ nữ nào cô ghét nhất, thì một trong số đó chính là loại con gái không biết đi giày cao gót mà cứ cố mang.

Mẹ cô từng nói, một cô gái chạm đến ngưỡng trưởng thành trở thành một người phụ nữ, chính là khoảnh khắc người đó đi đôi giày cao gót đầu tiên. Để đi một đôi giày cao gót cũng không phải dễ, tư thế, khí chất, tiếng động phát ra mỗi khi bước đi trở thành một điều mà phụ nữ nào cũng phải học. Đặc biệt với các nữ vũ công luôn đi giày cao gót khi nhảy, điều đó đã trở thành chuyên môn bắt buộc của họ.

Rất rõ ràng, trước kia Bạch Liên toàn đi giày đế bằng, tự nhiên là không có kinh nghiệm khống chế nó.

Đoan Mộc Doanh cũng tinh ý mà phát hiện, cách ăn mặc của Bạch Liên khác trước rất nhiều, váy dài đổi thành váy ngắn. Phong cách thanh thuần trước kia cũng đổi theo kiểu lịch thiệp tao nhã, nhìn rất giống...

Nhận ra điều đó, Đoan Mộc Doanh đen mặt, một tay che mắt Lâm Thiên Tuyết. "Đừng nhìn."

"Sao vậy?"

"Chỉ là hàng nhái thứ phẩm, sợ làm bẩn mắt em."

Lâm Thiên Tuyết phì cười trước cách nói của người yêu.

"Sợ bẩn mắt em chẳng lẽ không sợ bẩn mắt Doanh sao, đã là người yêu thì có họa cùng chịu." Gỡ tay che mắt của Đoan Mộc Doanh ra, cô nhìn Bạch Liên tới gần, chân mày cũng nhíu thành một đường.

Lúc này, Bạch Liên cũng đuổi kịp bọn họ, mỉm cười nhìn Đoan Mộc Doanh. 

"A Doanh..."

"Bạch tiểu thư." Đoan Mộc Doanh cắt lời. "Chúng ta không quen cũng chẳng thân, đừng gọi tên tôi thân mật như vậy. A Doanh là để người trong nhà gọi, mời cô gọi tôi bằng đầy đủ họ tên hoặc Đoan Mộc đồng học, cám ơn."

Nghe từ "người trong nhà" mà Lâm Thiên Tuyết cảm giác ngọt lịm như vừa ăn một cân đường, còn Bạch Liên nhìn cô bằng ánh mắt sững sờ như cô vừa làm chuyện gì đó không thể tha thứ với cô ta. Bên cạnh, Lý Duệ nhìn Đoan Mộc Doanh, tức giận.

"Cô đừng có mà quá đáng!"

Đoan Mộc Doanh có xúc động muốn cười.

"Tôi làm gì quá đáng? Chẳng qua tôi chỉ nói cô ta sửa lại cách gọi tên thôi. Cậu không biết người Nhật chúng tôi quan trọng nhất là lễ tiết sao? Hơn nữa người ta nói rồi, dạy vợ phải dạy từ thuở bơ vơ mới về. Dù Lý gia không lớn như Đoan Mộc gia, nhưng cũng phải biết cái gì gọi là lễ tiết chứ nhỉ?"

"Cô..."

"Lại nói, nếu cậu còn dám nhìn tôi với bạn gái tôi kiểu đó, cẩn thận tôi tố cáo cậu tội quấy rối tình dục. Cô bạn gái của cậu còn đang nhìn, đừng có mà đứng núi này trông núi nọ lộ liễu vậy."

Đoan Mộc Doanh kéo Lâm Thiên Tuyết đi, trước khi đi còn thì thầm với Lý Duệ một câu.

"Hoa sen gần bùn chẳng tanh mùi bùn, nhưng nó được bùn nuôi dưỡng, phần gốc rễ được bùn bao bọc, nên dù có thơm đến mức nào thì sâu trong gốc rễ đã đầy mùi tanh tưởi rồi."

Kéo Lâm Thiên Tuyết ra xa, Đoan Mộc Doanh lôi thuốc nhỏ mắt ra nhỏ vài giọt vào mắt mình, tiện thể nhỏ luôn cho Lâm Thiên Tuyết, vừa nhỏ vừa phun tào.

"M* kiếp! Chẳng biết là ngày quái quỷ gì mà gặp cái đôi tra nam tiện nữ kia những hai lần! Thiên Tuyết em phải cẩn thận, tránh xa hai người đó ra, đặc biệt là Bạch Liên, cô ta đách có tốt lành gì đâu!"

"Sao a Doanh có vẻ ghét cổ dữ vậy?" Lâm Thiên Tuyết tròn mắt hỏi.

"Không nhìn ra à?! Cô ta dám bắt chước cách ăn mặc của em! Em là của tôi, cho người khác nhìn tôi còn không muốn, huống gì là quan sát tit mỉ rồi bắt chước theo." Đoan Mộc Doanh cười gằn, có kẻ muốn thành con dòng chính muốn điên rồi, tưởng ăn mặc giống Lâm Thiên Tuyết là có thể thay thế trở thành tiểu thư Lâm gia, đúng là người si nói mộng.

Lâm Thiên Tuyết mỉm cười, cô yêu tính cách độc chiếm của người yêu mình chết được. Rồi cô lại nhớ tới Bạch Liên, tới cách cô ta nhìn Đoan Mộc Doanh, nó chứa đầy dục vọng muốn chiếm hữu.

Chỉ mong là cô nhìn lầm.

.

.

.

"Thật xin lỗi anh, a Duệ. Nếu không phải do em..."

Lý Duệ nắm tay Bạch Liên.

"Không phải tại em, là tại con nhỏ Đoan Mộc Doanh đó, đúng là thứ đồng tính biến thái ti tiện..." Lý Duệ một tràng đem tổ tông của Đoan Mộc Doanh ra chửi, lại không nhìn thấy vẻ mặt ngoan độc của Bạch Liên.

Nếu không phải Lý Duệ còn đáng lợi dụng, ả đã giết chết hắn ta rồi. Người ả yêu lại để cho hắn hạ nhục như thế sao? Nghĩ đến Đoan Mộc Doanh, khuôn mặt ả lại xuất hiện một nụ cười.

Vừa nãy, ả cố tình để Từ Lệ Lệ gây sự với mình, nếu ra tay đánh thì càng tốt, như vậy Lý Duệ sẽ càng chán ghét cô ta. Sự xuất hiện của Đoan Mộc Doanh nằm ngoài kế hoạch, nhưng vẫn làm ả vui mừng, bởi vì cô vẫn quan tâm ả!

Ả sao lại không nhìn ra, hành động đổ trà sữa vừa nãy của Đoan Mộc Doanh là để bảo vệ ả, giúp ả không bị thương cơ chứ! Điều đó chứng tỏ cô vẫn quan tâm đến ả, như ngày đầu ả vào học ở đây vậy!

(Tác giả: Não bổ là bệnh, cần phải trị!)

Nếu không có cô ta...

Khuôn mặt Lâm Thiên Tuyết hiện lên, chỉ cần cô ta biến mất...

Tiền tài, danh vọng, và cả người ả yêu, mọi thứ đều sẽ thuộc về ả!!!

Những ngón tay găm vào lòng bàn tay chặt đến bật máu, đôi môi Bạch Liên nở một nụ cười độc địa.


Hết chương 12.


Lời tác giả: Xin lỗi vì để mọi người đợi lâu, tác giả vừa mới thi xong + vật vã vì cơn viêm phế quản mới gượng dậy mà viết tiếp. Phải nói chap này mắc writer block rất nhiều, viết đi viết lại nhiều lần mới ra được một chương 12 gọi là được cho mọi người.

Btw, cái phim ngôn lù cảm hứng của truyện đã ra phần 2!! Ngoài mất đi một vài nhân vật cũ thì xuất hiện nhân vật mới, chỉ ra 3 tập nên chưa nhận xét được nhân vật mới có vai trò gì trong phim, thôi lại coi nhân vật cũ.

Vẫn như mọi khi, cứ đến nam nữ chính thì lại tua. Tôi thật chưa thấy có nam chính nào IQ thì âm lại thêm bệnh M thời kì cuối như anh, vẫn còn yêu nữ chính  rồi một mực tin tưởng cổ sau những gì xảy ra được. Thôi anh cứ đi mà làm thiêu thân bu lấy nữ chính của anh, đừng có đụng tới nữ phụ của tôi là ok rồi.

Còn nữ chính, hào quang Mary Sue hút trai của chị vẫn còn, nên một em ngây thơ non tơ lại lọt vào động bàn tơ của quả phụ đen, chuẩn bị làm kiếp nam pháo hôi bị chị lợi dụng. Cầu mong thằng bé còn sống sót trở ra.

Cuối cùng là nữ phụ của tôi đẹp vê lù!!!! Mong chị sẽ tìm được một anh yêu chị thật lòng, có thể không bằng con em nhưng được nửa phần cùng được =)))

Cuối cùng thì, tác giả là một đứa dở hơi tùy hứng nên phiên ngoại đã viết trước khi chính văn hoàn, để mạch văn không bị loãng thì sẽ xếp vào quyển riêng. Phần phiên ngoại kể về cuộc sống sau kết hôn của cặp Doanh Tuyết và về những cp khác (vd Đoan Mộc Dương x Đường Ngôn, Eric x Lăng Vũ,...) và một số nhân vật phụ. Nếu đẹp ngày thì mai có, còn không thì... tùy =)))) Mong mọi người đón xem :D

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top