Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15: Sự Thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vài tuần sau khi Flawless ra mắt, Dynasty lại chuẩn bị phát hành MV mới của Hứa Giai Giai, mang tên "Huyết sắc".

Khác với phong cách đường phố hiện đại của Yên Nhiên, Hứa Giai Giai xuất hiện trước mắt khán giả với nét dịu dàng, thanh thoát. Những ca khúc và MV của cô đều theo trường phái cổ trang, bản thân cô cũng rất rành trong việc chơi những nhạc cụ truyền thống. Giọng ca của cô nhẹ nhàng, rất đi vào lòng người, giống như vẻ ngoài của cô vậy.

Trong một đống ca khúc toàn nhạc thị trường, thì nhạc của Hứa Giai Giai là đóa hoa độc đáo khiến người xem ngắm mãi không thôi. 

Gần lễ tình nhân, một MV dài chưa tới 5 phút được phát ra trong trang web của Dynasty. Trong đoạn MV vang lên tiếng đàn cầm réo rắt như suối chảy, chủ nhân tiếng đàn là Hứa Doanh, cô mặc một bộ đạo bào trắng muốt, những ngón tay gảy trên dây đàn, đôi mắt dịu dàng ngắm nhìn một nữ nhân khác đang múa. Tà váy đỏ mỏng như cánh bướm bay theo điệu múa, khuôn mặt mang chút tà khí nhìn người đánh đàn, nở một nụ cười nhẹ.

Cảnh chuyển, thiếu nữ áo đỏ khuôn mặt vẫn mang nét tà khí như vậy, nhưng giờ mang chút lạnh lùng, mang chút khinh miệt nhìn đám nhân sĩ chính đạo bên dưới. Gió thổi tung mái tóc đen tuyền, áo choàng bay phấp phới, hệt như đôi cánh huyết sắc trong không trung. Đôi mắt chợt chạm phải một bóng người trong đám đông nọ, đôi mắt mang theo một tia không nỡ.

Cảnh tiếp tục chuyển, nhân sĩ chính đạo reo hò khi thấy nữ ma đầu bị tiêu diệt, chỉ một người chạy tới, nhìn thân thể lạnh ngắt đầy máu của người nọ, khuỵu xuống.

"A... Chính đạo là gì...? Ma đạo là gì...?"

Nàng thì thầm, đạo bào trắng đã nhuốm máu, cúi xuống bế người kia lên. Người đó vẫn đẹp như trong trí nhớ của nàng, khi ngủ cũng đẹp như vậy.

Cảnh cuối, thiên ma quyết chiến. Trên đỉnh núi, thiếu nữ chính đạo ngày nào đã đầu nhập vào ma đạo, bàng quang nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên dưới. Nàng nhìn dải lụa màu huyết sắc trong tay, thì thầm.

"Ngươi biết không, ngươi từng hỏi "đạo" của ta là gì? Bây giờ, ta mới hiểu..."

"Ngươi... chính là đạo của ta..."

 Khuôn mặt vẫn lạnh đạm như cũ, nhưng bên khóe mắt, một dòng lệ chảy xuống.

  Đoạn clip ngắn ngủi đó trong 1 tiếng đầu đã được hàng trăm nghìn lượt truy cập. Trước đó, họ đã từng xem MV "Thù đồ" của Đường Ngôn, nên dù nữ nhân ma tộc trang điểm khá đậm mọi người vẫn nhận ra đó là Đoan Mộc Doanh.

Thời đại bây giờ, để thỏa mãn nhu cầu của một bộ phận khán giả, những bộ phim thường có tạo những cảnh hint giữa hai người đồng giới. Nhưng do sự khắt khe của cục kiểm duyệt không có một bộ phim nào dám công khai lộ liễu cả. Bây giờ có một video ca nhạc dám công khai chuyện tình đồng tính, lại còn là giữa hai nữ nhân. ngay lập tức internet sôi trào.

Bên cạnh đó, có một số người bắt đầu nghi ngờ mối quan hệ giữa Đoan Mộc Doanh và Hứa Giai Giai. Hứa Giai Giai là nghệ nhân đầu tiên của Dynasty, được chính Đoan Mộc Doanh đào tạo. Hơn nữa, việc Đoan Mộc Doanh thích phụ nữ, mọi người đều biết.

Tuy nhiên, phía bên Dynasty chưa đưa thông tin sáng tỏ. Cũng chẳng có tờ báo nào dám đặt điều bậy bạ, sợ bị cho sập tòa lúc nào không biết.

.

.

.

11 giờ đêm, Lâm Thiên Tuyết nhận được một cuộc gọi. Thấy tên danh bạ là Đoan Mộc Doanh, cô mới nén tiếng chửi thề mà bắt máy.

"A Doanh?"

"Xin lỗi." Tiếng ở đầu dây bên kia là của phụ nữ, vừa lạ vừa quen. "Tôi là Hứa Giai Giai. Doanh uống rượu say quá tôi không đưa về được, nhờ cô giúp được không?"

.

.

.

Lâm Thiên Tuyết chín trâu hai hổ vác Đoan Mộc Doanh về căn hộ của cô, người bên cạnh cô khi say rượu không khóc, không nháo, cứ lặng yên như một đứa nhỏ ngoan ngoãn để cô đưa đi.

Lâm Thiên Tuyết nhớ lại, người này cũng dịu ngoan mà ngủ say tựa vào vai của Hứa Giai Giai, hệt như tin tưởng giao phó cả thế giới của mình vào tay người ấy.

Yên Nhiên nói, Hứa Giai Giai không chỉ là nghệ sĩ đầu tiên của Dynasty, mà còn là nghệ sĩ được Đoan Mộc Doanh tự tay bồi dưỡng. Nếu như Yên Nhiên và Jason đã có cái nền sẵn và chỉ cần cơ hội để phát triển, thì Hứa Giai Giai chính là một tác phẩm sống được tự tay Đoan Mộc Doanh tạo nên.

Lâm Thiên Tuyết đã từng để ý, cử chỉ, cách ăn mặc và cả đi đứng của Hứa Giai Giai đã có gì đó rất quen thuộc. Bây giờ mới nhận ra, chúng rất giống với Đoan Mộc Doanh, phải ở chung với nhau lâu đến mức nào mới có thể giống nhau đến thế?!

"Thiên Tuyết..."

Tiếng gọi nhẹ nhàng đánh thức cô khỏi cơn mơ, Lâm Thiên Tuyết nghĩ Đoan Mộc Doanh đã tỉnh, để rồi giật mình khi một lực lớn kéo mình lún xuống nệm. Mùi nước hoa Versace nhẹ nhàng thoảng qua nơi cánh mũi, làm tâm trí rối bời đột ngột thả lỏng.

Dù trước kia Hứa Giai Giai và Đoan Mộc Doanh có quan hệ gì thì đâu quan trọng?

Chẳng phải, người đang được Đoan Mộc Doanh ôm vào lòng và gọi tên, là Lâm Thiên Tuyết đó sao?

.

.

.

Ánh nắng chói chang làm Đoan Mộc Doanh tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, cô ôm đầu bò dậy.

Trên người vẫn còn bộ đầm dạ tiệc tối qua, cô đứng lên, tìm cho bản thân một bộ đồ ngủ thoái mái. Dù say, nhưng cô vẫn đủ tỉnh táo để nhớ hôm qua có chuyện gì. Cô nhớ hôm qua mình chắn rượu cho Hứa Giai Giai rồi say, sau đó là Lâm Thiên Tuyết đưa về. Vậy người đâu?

Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Lâm Thiên Tuyết đẩy cửa vào, trên tay là một khay đựng cháo và nước cam.

"A Doanh dậy rồi sao?" Đặt khay xuống bàn nhỏ cạnh giường, Lâm Thiên Tuyết mỉm cười. "Chắc chị đói rồi, ăn một chút đi."

Đoan Mộc Doanh gật đầu, xúc một thìa cháo đưa vào miệng.

Khoảng lặng.

Đoan Mộc Doanh bỏ thìa cháo xuống, nhấp thêm một ngụm nước cam rồi run giọng hỏi.

"Thiên Tuyết... Em nấu cháo gì thế?"

"À, em nấu cháo hành, xong rồi lại nhớ ra giấm rất tốt cho sức khỏe nên cho thêm giấm, rồi cả dầu oliu nữa, rồi sau đó em bỏ muối hơi quá tay nên cho đường để chữa cháy mà."

Càng nghe, mặt cô càng tái, chờ Lâm Thiên Tuyết ra ngoài phòng khách, Đoan Mộc Doanh ngay lập tức đổ bát cháo địa ngục đó qua đường cửa sổ. Đâu đó có tiếng mèo kêu gào thảm thiết, nhưng cô chẳng buồn quan tâm.

Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên.

"Jason?"

/Có một người chuyển khoản nhờ một người bạn trong giới của tôi tra về thân thế Bạch Liên. Có vẻ như chủ tài khoản là Lâm Thiên Hạo./

"Cũng đúng, Bạch Liên ở trong trường, chắc chắn đã ra nhiều ám chỉ như vậy, hiệu trưởng không nghi ngờ mới lạ. Dù sao cũng không nghi ngờ rằng tình cũ của mình có một đứa con riêng bên ngoài."

/Vậy có cần phải ngăn chặn hay không?/

"Không cần, cứ để họ điều tra. Dù có biết thì thế nào, Bạch Liên mãi mãi không thể nào thay thế Lâm Thiên Tuyết."

Ngắt kết nối, Đoan Mộc Doanh đăm chiêu, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến. Cô gọi Lâm Thiên Tuyết vào phòng, trầm giọng.

"Thiên Tuyết, tôi cần nói với em một chuyện."

.

.

.

Lâm Thiên Tuyết ngỡ mình đang nằm mộng.

Một giấc mộng hoang đường làm sao... Cha cô có tình nhân bên ngoài, mà con gái bên ngoài của cha lại lớn hơn cô một tuổi. Tình huống này chẳng khác gì phim truyền hình cẩu huyết lúc 8 giờ tối, ấy vậy mà khi rơi xuống đầu mình, cô chẳng thể nào cười nổi.

Cô muốn gào thét, muốn chửi bới, muốn phủ nhận đây không phải sự thật, là trò đùa cá tháng tư. Nhưng kết quả ADN, những tấm ảnh chụp lén, toàn bộ là những bằng chứng chân thực nhất, cũng là những lưỡi dao sắc nhọn đâm liên tục vào lớp băng mỏng bảo vệ thứ gọi là "gia đình" trong tim cô.

"Thật nực cười... người cha mà bấy lâu nay em luôn ngưỡng mộ, luôn kính trọng, cư nhiên lại có con riêng bên ngoài, lại còn là bạn học của em... Hơn nữa, đó còn là kẻ suýt nữa làm Cung Ngọc Linh tàn phế..."

"A Doanh, nếu mẹ em biết thì phải làm sao đây? Gia đình em sẽ đổ vỡ mất..."

"Em phải làm sao bây giờ? A Doanh?"

Đoan Mộc Doanh không trả lời, chỉ ôm chặt cô vào lòng, đặt lên môi cô một nụ hôn an ủi. Một nụ hôn có vị mặn của nước mắt. Những nụ hôn đứt quãng, đặt lên môi, lên gò má, lên đôi mắt đã dần sưng đỏ, lên vầng trán cao. Những cái động chạm thật nhẹ nhàng, thật dịu dàng, như chỉ sợ một chút thôi, người trong lòng sẽ không kiềm nổi mà tan vỡ mất.

So với im lặng rồi sau này mọi chuyện để cả học viện biết, thay vào đó nên nói cho Lâm Thiên Tuyết biết ngay từ đầu, để cô còn có thời gian chuẩn bị tinh thần. Nhớ lại đời trước, mọi chuyện vỡ lở tại trường, Lâm Thiên Tuyết đã chất vấn Bạch Liên ngay thanh thiên bạch nhật, để rồi đổi lại một cái tát từ người cha ruột của mình, cùng lời đàm tiếu của tất cả mọi người trong học viện.

Mọi người nói, đứa con ngoài giá thú rất đáng thương, vậy con trong giá thú thì không?

Tất cả đều thấy tội nghiệp cho Bạch Liên, vậy ai sẽ khóc cho Lâm Thiên Tuyết?

.

.

.

Hai người cứ nằm trên giường như vậy, không nói với nhau một lời nào. Lâm Thiên Tuyết nằm trong lòng người thương, tham lam hít mùi nước hoa Versace trên cơ thể người ấy, thân thể nhỏ con khẽ dụi sâu hơn một chút.

Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên, phá hủy phút giây yên bình hiếm hoi. Đoan Mộc Doanh nhíu mày, với lấy di động đặt ở tủ buýp phê cạnh giường. Là một tin nhắn tới từ số lạ.

Số thì lạ, nhưng người thì quen.

/Bạn học Đoan Mộc, mình là Bạch Liên. Mình vô tình biết chuyện không hay liên quan đến bạn. Hãy tin tưởng mình không hề có ác ý, chỉ muốn nói chuyện với bạn một chút thôi. Chiều nay hẹn bạn ở quán cafe gần học viện Lam Tinh lúc 4 giờ./

Bên dưới còn gửi một bức ảnh đính kèm, đó là ảnh chụp hai nữ nhân, mà Đoan Mộc Doanh nhận ra là cô và Hứa Giai Giai. Cô tựa vào vai Hứa Giai Giai, nhìn vô cùng thân mật.

Đoan Mộc Doanh nhếch môi khinh thường. Nữ chính nghĩ ai cũng kém thông minh như cô ta sao? Không có ác ý? Nếu không có ác ý thì đã không chụp ảnh lại rồi gửi cho cô thế này. Ngụy trang ác ý dưới bộ mặt ngây thơ, thật làm người ta ghê tởm.

Lâm Thiên Tuyết nhìn qua vai Đoan Mộc Doanh cũng đọc được tin nhắn này, giận đến sôi gan. Cô cũng chẳng phải kẻ không biết nói lý, Bạch Liên sinh ra trước cô, mẹ cô ta có thai trước khi cha mẹ cô kết hôn, đó là tội lỗi của cha mẹ, không có liên quan gì đến cô ta, dù sao việc Bạch Liên sinh ra không phải do cô ta quyết định. Nhưng Bạch Liên dám thả lưỡi lam vào giày của Cung Ngọc Linh!!! Dù là vì lí do gì thì cũng không thể tha thứ!!! Mỗi lần nhìn cái chân băng bó của bạn mình, cô hận kẻ gây ra chuyện này, lại càng giận chính mình hơn. Bây giờ cô ta còn dám trơ tráo mà uy hiếp người cô yêu. Rốt cuộc cô ta làm từ gì mà có thể mặt dày đến vậy?

"A Doanh, để em xử lý chuyện này được không? Em cũng có nhiều chuyện cần nói với cô ta."

Đoan Mộc Doanh nhìn người yêu mình. Đối với cô, Bạch Liên chỉ là một tên hề nhảy nhót không đáng chú ý. Dù sao việc này cũng không phải lần đầu, bên Mỹ có đầy kẻ dùng chuyện này để tống tiền, để kiếm fame, và những kẻ đó bây giờ hoặc trở thành nghệ sĩ hạng N, hoặc đã cút hoàn toàn khỏi giới giải trí. Hơn nữa, không cần cô ra tay, Lệ Nghiêm cũng không bao giờ để chuyện đó xảy ra với nghệ sĩ nhà mình. Dù sao bức ảnh này phát tán đồng nghĩa với đối đầu với Dynasty, và qua những chuyện cô làm mấy ngày nay, Đoan Mộc Doanh thực sự nghi ngờ có một tòa soạn, hay phóng viên nào dám cả gan động thủ trên đầu thái tuế.

Thay vì dùng dao mổ trâu giết gà, thì để Lâm Thiên Tuyết tới đàm đạo chuyện nhân sinh với chị gái cùng cha khác mẹ cũng không sao. Sớm muộn gì chuyện này cũng xảy ra, chi bằng cho cô ấy một cái thang mà giải quyết cho tốt.

Yêu một người, theo Đoan Mộc Doanh, không phải là kim ốc tàng kiều, mà là tạo cơ hội cho người ta thực hiện điều mình muốn. Và Đoan Mộc Doanh, với tư cách là người yêu của Lâm Thiên Tuyết, làm sao có thể từ chối yêu cầu nho nhỏ này được?

Hơn nữa, cô cũng chán nhìn cái mặt bạch liên hoa suốt ngày làm bộ đáng thương lắm rồi, thôi thì tránh lúc nào hay lúc đó.

.

.

.

Bạch Liên đến quán cafe sớm hơn giờ hẹn 10 phút, chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ. Thời gian dần trôi, giờ hẹn đã qua gần chục phút mà vẫn chưa thấy bóng dáng người kia. Cốc cà phê trên bàn cũng đã gần nguội.

Kim đồng hồ treo tường chạy, Bạch Liên càng căng thẳng, lòng bàn tay ra đầy mồ hôi. Rồi ả chợt nhớ đến người kia, khuôn mặt nóng bừng.

Ả không phải đồng tính, nhưng lần đầu tiên gặp Đoan Mộc Doanh, ả đã bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp của cô. Sao trên đời này lại có một người đẹp đến vậy, ả nghĩ thế. Rồi cô năm lần bảy lượt giúp đỡ ả, khiến ả rung động. Nhưng kế hoạch của ả chưa hoàn thành, ả không thể để tình cảm cá nhân xen vào việc báo thù cho mẹ, nên ả phải dằn tình cảm lại mà làm bạn gái của Lý Duệ. Lý Duệ là công tử thế gia, đẹp trai giàu có, có chỗ đứng khá vững trong giới âm nhạc, một cái đùi vàng tốt để ả dựa trong tương lai. Nhưng dù vậy, ánh mắt Bạch Liên vẫn không tự chủ mà hướng tới Đoan Mộc Doanh, như thiêu thân lao vào lửa, để rồi ả nhìn thấy, cô hôn một người con gái khác.

Là Lâm Thiên Tuyết!

Cư nhiên lại là Lâm Thiên Tuyết!!!

Ả phẫn nộ, ả không cam lòng!!! Con bé đó có gì tốt, chẳng phải chỉ có gia thế tốt đẹp hơn ả thôi sao?! Nó và mẹ nó đều là tiện nhân như nhau, đều là kẻ cướp chồng người khác!!!

Thế là ả chụp ảnh hai người, nhưng sau đó lại để Đường Ngôn phát hiện, nên đành tung ảnh của Đường Ngôn và Đoan Mộc Doanh, hy vọng làm thế Lâm Thiên Tuyết và Đoan  Mộc Doanh sẽ chia tay, và cô sẽ trở thành của ả. Ai ngờ, sự kiện đó lại lộ ra thân thế của Đoan Mộc Doanh.

Angeha, nghệ sĩ Broadway, chủ tịch tập đoàn Dynasty. Bạch Liên gia thế của Đoan Mộc Doanh không tồi, nhưng không ngờ lại lớn đến mức này. Nếu thành đôi với cô thì địa vị của ả sẽ cao hơn rất nhiều, thậm chí có thể lợi dụng điều đó để tiến vào Lâm gia!! Đó là chưa kể, Đoan Mộc Doanh từng được bên Mỹ gọi là "bạn gái nhà người ta", nếu trở thành bạn gái của cô, ắt hẳn sẽ được yêu chiều và cung phụng. Trên tất cả, ả cũng yêu Đoan Mộc Doanh, người mình yêu trở thành người yêu mình, còn gì hoàn mỹ hơn thế cơ chứ?!

Nhưng ả đã tính sai rồi. Đoan Mộc Doanh và Lâm Thiên Tuyết chẳng những không chia tay, mà còn thân mật khắng khít hơn xưa!!!

Cực chẳng đã, ả đành dùng hành động không quang minh chính đại như vậy để hẹn Đoan Mộc Doanh ra gặp mình. Đoan Mộc Doanh yêu thương Lâm Thiên Tuyết như vậy, chắc chắn sẽ đến gặp mình.

Một dáng người kéo ghế trước mặt Bạch Liên, thong thả ngồi xuống.

"Bạn đến..." Chữ còn lại nuốt vội trong cổ họng khi Bạch Liên nhận ra người đến chẳng phải Đoan Mộc Doanh, mà là Lâm Thiên Tuyết. "A, bạn học Lâm, trùng hợp quá!"

Lâm Thiên Tuyết đặt túi xách sang một bên, đôi mắt nheo lại.

"Phải, trên đời này có rất nhiều chuyện trùng hợp, ví dụ như ngồi chung quán cafe ở nơi cô định hẹn người yêu tôi. Hoặc là tôi với cô chung một trường, chung một lớp, thậm chí còn chung một người cha." Đôi mắt nhìn Bạch Liên đầy lạnh giá. "Phải không, chị gái?"

Hết chương 15.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top