Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Bách Hợp] Phi Tử của Hoàng Thượng Cưới Vợ ( Chương 62 ~ 64)

Chương 62: Vẻ vang cho tiểu thân thể của kẻ hèn này.




Edit: nusoco
Beta: shaiyao




Trong lòng bản công tử khẩn trương, cơ thể cũng căng thẳng theo. Nhưng nghĩ đến việc sẽ được làm chuyện kia với đại mỹ nhân, tâm tình ta lại trở nên nhộn nhạo không gì sánh được, hắc hắc!

Ngàn vạn lần đừng hỏi bản công tử tại sao biết đại mỹ nhân muốn làm gì với bản công tử. Tuy bình sinh bản công tử không đọc nhiều sách, nhưng bất cứ việc gì ta cũng đã từng chứng kiến đó biết không.

Lúc bản công tử đến tuổi đi học, cha mẹ bắt đầu mời phu tử về nhà; Hoàng Thượng và Hoàng Hậu chắc là vì muốn bồi dưỡng hứng thú đọc sách của ta, nên ban thánh chỉ chấp thuận cho ta thường xuyên ra vào kho sách của hoàng cung. Thế nhưng hứng thú của bản công tử đối với sách lại hoàn toàn không có, mùi nấm mốc của những cuốn sách khiến bản công tử thường xuyên bị hắt xì. Vậy mà cha còn đề ra quy định cách mấy ngày ta phải đi đọc sách, quả thực làm khổ bản công tử mà!

May mà lúc đó thân hình ốm yếu nhưng cân xứng của bản công tử không có bị đống sách đó đè chết, bằng không sẽ mất đi một rương cột của nước nhà, một trụ cột vững chắc trong tương lai a. 

Ở tại cái nơi bụi bặm tung bay mù mịt, trong đống sách khó nuốt trôi, ố vàng không thể ngả màu hơn được đó, ta thấy rất nhiều quyển trục . Một số quyển ở bên ngoài thoạt nhìn nhàm chán hết sức, nhưng phía trong cùng thì có vài quyển mà bản công tử không thể không nói, đó là cực phẩm trong số những cuốn sách mà ta từng xem qua từ trước đến giờ. Mặc dù lúc đó bản công tử còn nhỏ tuổi, độ tuổi mà thích cười đùa tán gẫu với tiểu bằng hữu, nhưng vẫn có thể nhận ra những hình ảnh sống động trong tranh là cái gì. Quả thực là tinh xảo của tinh xảo, tuyệt phẩm trong tuyệt phẩm a, không hổ danh là hoàng cung đại viện, ngay cả đông cung đồ cũng cao siêu hơn mấy vạn lần so với mấy quyển của những gia đình bá tánh tầm thường. Những bản đông cung đồ mà Dật Trần và Phi Trần trước ngày thành thân đưa cho bản công tử tham khảo, bọn chúng chẳng đáng để mắt, hơn nữa có vẻ cũng chẳng hữu dụng nữa.

Có một chiếc tủ được đặt gần những giá sách đông cung đồ, bên trong chứa toàn là tiểu thuyết diễm tình . "Phóng đãng suốt một tiếng", "Xuân ý dạt dào", "Thâm cung xuân sử", "Xuân tình bột phát", "Hãy mở vườn hoa đã lâu chưa nở", "Chàng không biết chỗ sâu nhất của thiếp đâu" … Đợi chút, nói chung có thể nghĩ ra cái gì thì ở đây đều có cái đó, khiến bản công tử lần đầu tiên mới biết được cách dùng chữ “xuân”, bởi vì ý nghĩa của nó hoàn toàn được thể hiện ở trong những quyển sách này. Bản công tử tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã ôm mấy thứ này xem qua một lần. Nếu như nói đến đây mà ngươi còn không hiểu được bản công tử đang nói cái gì, như vậy ta không còn cách nào khác hơn mà nói với ngươi một câu: “Khẩu vị của ngươi chưa đủ nặng đâu.”

Bàn tay của đại mỹ nhân quét qua cơ thể ta, thực sự khiến cho ta vừa chờ mong vừa sợ bị thương tổn. Bản công tử có thể cảm giác được nàng đang cởi tấm vải quấn ngực trên người, trước ngực bỗng nhiên mát lạnh. Tứ chi từ trước đến nay vốn mỹ miều, hàm súc lại xấu hổ gặp người của bản công tử, bị bại lộ dưới ánh nắng tràn ngập căn phòng. Tính cách ta tao nhã sao có thể không hiểu cái gì gọi là thẹn thùng chứ, đương nhiên lập tức hai tay ôm ngực, xấu hổ sợ hãi chờ đại mỹ nhân đẩy tay ta ra một cái, bản công tử sẽ học tiểu nhị chạy bàn trong quán rượu hô một tiếng “Hoan nghênh quang lâm” a.

Ta nhắm hai mắt lại không nhìn động tác của đại mỹ nhân nữa, chỉ cảm thấy đại mỹ nhân dịu dàng giật hai tay ta ra, có cái gì đó ấm áp chạy dọc trên người ta. Cảm giác nó không phải tay của nàng, nhưng bất cứ nơi nào được nó chạm vào đều trở nên ẩm ướt. Bản công tử lập tức thực thi phương pháp nhìn lén bằng cách mở một con mắt, nhắm một con mắt, không nhìn không biết, vừa nhìn đã bị dọa nhảy dựng lên. Thê tử mới cưới Duẫn đại mỹ nhân vốn khuynh quốc khuynh thành, dung nhan vô song, tâm địa thiện lương, có thể nói là tiên nữ hạ phàm, lại biến thành một con quỷ miệng rộng, đang dùng cái lưỡi ướt sũng vô địch liếm láp thân thể hoàn mỹ thướt tha của ta, giống như đang kiểm tra bản công tử có "ngon miệng" hay không vậy. Cứ y như nàng dùng mắt thấy đồ ăn hợp khẩu vị; liếm nó nếm thử một chút, sau đó trong chốc lát nữa sẽ ăn tươi nuốt sống bản công tử vậy…

Lừa ngươi thôi, tiểu thuyết này đâu phải truyện tu tiên hay trừ tà đâu, kỳ thực đại mỹ nhân chỉ cầm lấy mảnh vải vừa vắt khô, lau người cho bản công tử thôi a.

“Ngô…. Tuyệt Ca… Ngươi đây là?” Ta mở to cặp mắt, nhưng vẫn không hiểu đại mỹ nhân định làm gì.

“Tiểu hỗn đãn, đại phu vừa rồi không phải đã nói rõ rồi sao? Toàn thân của ngươi từ trên xuống dưới đều chảy rất nhiều mồ hôi, phải nhanh chóng lau khô sau đó thay y phục, để tránh cảm lạnh lần nữa. Bệnh của ngươi còn chưa khỏi hẳn, đương nhiên ta giúp ngươi lau người rồi!” Nàng dừng lại, cười một chút rồi chọt chọt trán ta mấy cái.

“A… Ra là vậy.” Đại mỹ nhân là một người vợ tuyệt đối có thể đạt mười điểm tuyệt đối. Không đúng! Phải cao hơn mười điểm mới đúng, đạt được vị trí cao nhất trong lòng bản công tử. Cái đầu tràn ngập trí tuệ của ta tuy đang choáng váng muốn chết, nhưng vẫn muốn đứng trên đỉnh núi cao nhất, hô to: “Rất hiền tuệ a !” Tuệ a…. tuệ a…. tuệ a…. tuệ a. Ừ, khúc đó là tiếng vang đó! Tất cả mọi người chắc đều biết sẽ có tiếng vang khi ngươi la to ở trong sơn cốc chứ.

“Sao vậy? Nghe giọng điệu của phu quân, hình như có chút bất mãn với chuyện này.” Nàng xảo tiếu thiến hề, hơn nữa một mũi tên đã trúng đích, phát hiện ra cả cảm giác mất mát trong giọng nói của ta.

“Làm gì có! Tuyệt đối không có chuyện này, cảm ơn sự giúp đỡ của Tuyệt Ca tỷ tỷ, khiến cơ thể ta…. Ách…. Cái gì…. A…. Vẻ vang cho kẻ hèn này?” Đầu ta quay cuồng, không biết mình đang nói gì nữa.

“Vẻ vang cho kẻ hèn này?” Nàng che miệng cười to thành tiếng, giống như chuyện này thực vui vẻ và hài hước.

Nguyên lai chỉ trong một chốc hoảng hốt, bản công tử lại nói là “vẻ vang cho kẻ hèn này”. Ta vô cùng đau đớn, tại sao bản công tử có thể hạ thấp giá trị bản thân xuống a? Không được! Bản công tử đã học được từ cha một bài học kinh nghiệm xương máu, vẻ ngoài của hôn nhân cũng giống như làn da của chúng ta, ngày tháng càng kéo dài nó sẽ càng xám xịt, xuất hiện đồi mồi, da mềm nhũn, lão hóa, rồi tạo thành nếp nhăn.

Nói đến đây cần phải đưa ra ví dụ cụ thể. Ta vốn định dùng Hoàng Thượng dượng làm ví dụ, nhưng dù sao nơi đây cũng là dưới chân thiên tử, những lời chỉ trích dù chỉ ghim trong lòng cũng tràn ngập nguy hiểm, không bằng chúng ta nói một chút về người trong Lạc phủ đi. Ví như cha, sau khi cha mẹ thành thân, gương mặt của ông đã trở nên nhăn nheo so với đại phu tốt nhất trong toàn bộ đại phu trên dưới triều đình chỉ hơn chứ không kém. Hay như Dật Trần đã thành thân được hơn một năm và Phi Trần vừa mới thành thân đó, sau ngày cưới vợ, mặt mày của bọn họ cũng trở nên u ám và sinh ra những đốm đen. Người xưa từng dạy chúng ta phải hiểu, thân là phu quân thực sự cần thận trọng, cho dù yêu thương thê tử nhiều cỡ nào, cũng phải duy trì thể diện cho bản thân, để tránh mất đi tôn nghiêm, để mặt mũi u sầu như phải đi quét rác. Có thể gỡ gạc được điểm nào hay điểm đó chứ!

“Khụ, ân! Không sai, là vẻ vang cho kẻ hèn này. Đã vài ngày không cho ai xem cơ thể của ta, nên có chút tịch mịch.” Ta nói rất thản nhiên, nhưng sắc mặt của đại mỹ nhân lại trở nên phẫn nộ.

“Thì ra cơ thể của phu quân đã bị người khác xem qua rồi?” Ta cảm thấy đại mỹ nhân đang gia tăng lực đạo để chà sát phần bụng ta. Chắc lát nữa làn da vô cùng mịn màng của bản công tử sẽ bị trầy trụa cho coi. Ai da! Thể diện gì chứ, ngàn vạn lần không thể so đo khi đang bị bệnh a! Mỗi lần tị nạnh sẽ làm hại đến làn da tội nghiệp của mình. Ta sai rồi, sai thật rồi!

“Tuyệt Ca tỷ tỷ nói gì vậy! Người lần trước thấy cơ thể của bản công tử, chính là ngươi! Ở trong thùng tắm lần đó a!” Ta nhanh miệng dập tắt lửa giận của nàng, đáy lòng đã ngập mồ hôi, hồi hộp chết ta mất!

“A! Bồn tắm! Đại phu nói ngươi sớm bị nhiễm phong hàn, chỉ là chưa hoàn toàn phát tác. Chẳng lẽ là do ngâm mình lâu quá, cho nên mới bị bệnh sao? Hèn chi ngày đó từ trong cung trở về, ngươi vẫn luôn hắt xì.” Đại mỹ nhân cực kỳ thông minh. Thoáng một cái đã tìm được vấn đề mấu chốt của vấn đề, bản công tử căn bản đã quên mất chuyện này.

Thần thánh hôm nay phù hộ bản công tử ốm yếu, để ta thành công dời đi sự chú ý của đại mỹ nhân. Cảm tạ trời đất! Đại mỹ nhân đi ngược lại bồn nước, vắt khăn, sau đó bắt ta xoay người lại để lau phần lưng cho ta.

“Vậy trước khi ta nhìn thấy thân thể của ngươi, còn có những người khác từng thấy phải không?” Đang giúp ta chà lưng đột nhiên nàng lại thốt ra câu này. Đại mỹ nhân, sao ngươi vẫn truy đuổi không bỏ a! Hơn nữa ta đang quay lưng lại còn không thấy được vẻ mặt của nàng nữa chứ, thật nguy hiểm!

“Có.” Ta vùi mặt vào gối đầu, không dám cao giọng đáp lại. Gối đầu chặn bớt âm thanh của đại công tử, khiến nó trở nên vo ve như tiếng muỗi kêu.

Đại mỹ nhân dừng tay lại, kéo mặt ta ra khỏi gối đầu.

“Là ai?” Giọng điệu của nàng có chút hung dữ.

“Mẹ của ta và thần tiên tỷ tỷ.” Đây là sự thực, ngoại trừ mẹ và đại mỹ nhân ra, ta nghĩ thần tiên tỷ tỷ cũng từng thấy. Nàng nhất định là một người có thật, ta tuyệt đối không nhớ lầm đâu. 

Bản công tử bĩu môi, dùng giọng nói siêu nhỏ thốt lên, không dám chọc giận nàng. Trong lòng có trực giác, nếu chọc giận nàng, Lạc Dương Trần ngươi nhất định sẽ chết chắc!

“A! Vậy a! Thế thì được!” Đại mỹ nhân giống như không nghe ta nhắc đến thần tiên tỷ tỷ, xoay người ta về phía trước, tỉ mỉ giúp bản công tử lau người, sau đó mặc quần áo vào.

Trời ơi! Thần hỡi! Ta thực sự cảm ơn các ngài, một vạn lần cảm tạ, mười vạn lần cảm tạ, vì đã giúp bản công tử đang đau đầu chóng mặt, có thể đấu tranh tìm được đường sống từ trong nguy cơ sắp chết. Khi nào ta hết bệnh, nhất định phải đi dâng hương cho các ngài a!

Đại mỹ nhân kêu Điệp Thúy đem bồn nước đã dùng xong ra ngoài. Sau đó nàng đến cạnh xoa nhẹ lên trán ta. Cảm giác ấm áp này rất quen thuộc, nhưng bản công tử nghĩ không ra là nó đến từ đâu.

“Ngươi còn khó chịu không?”

“A! Vẫn hơi chóng mặt một chút, giống như khi còn bé lần đầu tiên ta bước chân lên thuyền vậy đó.”

“Không được, ngươi vẫn còn khó chịu, ta đi tìm đại phu đến thăm bệnh cho ngươi.” Nàng hoảng hốt đứng lên định đi ra ngoài.

“Đừng đi!” Ta vội vàng thân thủ kéo nàng lại.

Nàng nhanh chóng xoay người lại, bây giờ ta mới nhìn rõ vẻ mặt hôm nay của đại mỹ nhân. Biểu tình hoảng loạn, khuôn mặt tiều tụy, diện mạo héo hon, bên dưới cặp mắt to tròn lờ mờ lộ ra hai quầng thâm, đôi tay vốn thon dài mảnh khảnh, bây giờ gầy gò đến độ có thể thấy được các đầu khớp xương.

“Đừng!” Ta nhìn nàng.

“Thế nhưng ngươi vẫn còn chóng mặt… Không biết có cần đổi toa thuốc khác không?” Vẻ mặt của nàng khẩn thiết, phảng phất nếu ta thả tay ra, nàng sẽ từ cửa sổ bay đi mất.

“Ta không sao, hôm nay mới chỉ uống thuốc còn chưa ăn gì hết! Ta không biết thuốc có tác dụng hay không, nhưng đói bụng quá.” Bản công tử cố gắng nở nụ cười với nàng, hy vọng đại mỹ nhân có thể thoải mái một ít. Hơn nữa bản công tử quả thật sắp chết đói tới nơi rồi, các vị hạ nhân a, xin các ngươi tích cực chiếu cố bệnh nhân một chút được không? Bản công tử còn chưa chết vì bệnh sẽ bị đói chết trước đó!

Đại mỹ nhân vừa thấy ta như vậy đã an tâm hơn, nhanh chân đi ra ngoài phân phó bọn hắn chuẩn bị cơm.

“Tuyệt Ca, ta muốn uống hai chén nước.” Thiếu nữ mỹ lệ này đang rất hoảng hốt, ta phải tìm cái gì đó cho nàng làm, uống nước là phương pháp giúp bình tĩnh lại tốt nhất.

Nàng nhanh chóng rót hai chén nước, vẻ mặt hoang mang của nàng khiến bản công tử rất đau lòng, ta nghĩ chắc do bệnh chưa khỏi hẳn nên ta mới có phản ứng kỳ lạ thế này.

Ta vừa uống nước, vừa nắm chặt tay nàng, sợ nàng lại hoảng sợ chạy ra ngoài. Uống xong chén nước trên tay, nàng đưa chén còn lại cho ta. Bản công tử tỏ ý muốn nàng ngồi xuống, đưa nước đến bên khóe môi của nàng, muốn nàng uống hết. Ánh mắt của nàng sáng rực lên, sau đó uống cạn ly nước ta đưa.




(32): Quyển trục: sách vở thời xưa viết bằng lụa đều dùng trục cuốn nên gọi là quyển trục
(33): Truyện kể về những mối tình đẹp.
(Ghi chú của beta: đơn giản là mấy câu chuyện tình yêu sến rện dài dòng)
(34): Tóm lại toàn sách 18+.
(35): Tài đức thông tuệ.
(36): Trích trong câu “Xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề - đây là một câu xuất phát từ Luận ngữ, ý chỉ người phụ nữ khi cười rất xinh đẹp, đôi mắt đẹp có duyên.

Chương 63: Nàng, là nương tử của ta.




Edit: nusoco
Beta: shaiyao




“Tuyệt Ca, ta không sao, chờ ăn cơm xong, sau đó uống thuốc, rồi xem sao đi! Đại phu cũng nói còn cần phải uống thuốc mà, không thể hết bệnh nhanh thế được. Trước hết đừng vội, uống thêm nước, đến tối rồi tính.” Ta vỗ vỗ tay đại mỹ nhân, muốn nàng an tâm ngồi yên đó.

Nàng thở dài, ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh giường, không nói gì nữa, chỉ nhìn ta. Sau đó vươn tay chỉnh lại những sợi tóc tán loạn trên giường, thuận tay trượt xuống, nhẹ nhàng vuốt ve vành tai ta. Bản công tử bình tĩnh nhìn động tác của nàng, ngay cả thở cũng không dám thở. Cảm giác này tại sao lại quen đến thế, khiến ta thấy thật khó tin. Như khi đại mỹ nhân giúp ta lau thân thể, cũng là cảm giác đó. Rốt cuộc ta đang chờ mong cái gì, tại sao tất cả đều hỗn loạn cả lên như vậy. Chúng ta không phải đều là nữ tử sao? Chẳng lẽ do bản công tử đang bệnh, đầu óc trở nên hồ đồ, cho nên dây thần kinh bị chập mạch, cảm giác mới lung tung vậy sao.

Chẳng hiểu tại sao bản công tử càng ngày càng kỳ lạ, mặc kệ, trước hết phải giải quyết câu hỏi bức thiết nhất trong đầu đã.

“Tuyệt Ca tỷ tỷ, sao ta lại ở đây a? Ta nhớ mình bị rớt xuống hồ mà, làm sao được cứu lên thế?” Tuy đã đoán được nhất định có người khiêng ta lên, thế nhưng vạn nhất là hạ nhân trong phủ thì sao, thân thể của ta bị ngâm trong hồ thế nào cũng lộ ra hình dáng của nữ tử, như vậy không phải là bị vạch trần ư?

“Điệp Thúy và Mặc Yên vừa may ở gần đó, các nàng hợp sức kéo ngươi lên. Ta dùng một tấm thảm lớn bọc ngươi lại, để Mặc Yên khiêng ngươi về phòng. Đừng lo, chuyện ngươi là nữ tử không bị lộ, không sao đâu.” Nàng yếu ớt nở nụ cười với ta, vậy thì bản công tử có thể an tâm rồi.

“Thế nhưng, ta có một việc muốn nói cho ngươi nghe.” Đại mỹ nhân nghiêm mặt nói.

Đại mỹ nhân, ngươi muốn nói gì? Ô ô ô! Trời ơi! Đại mỹ nhân, ngươi đừng nói cho bản công tử là ngươi có thai nha? Bản công tử còn chưa làm gì mà, nhanh như vậy đã mang thai sao? Hơn nữa, ta nhớ Vân Yên từng nói, chỉ có nam tử và nữ tử làm chuyện đó mới có thể mang thai! Trời hỡi! Đả kích này quá lớn! Ngũ lôi oanh đỉnh a! Đại mỹ nhân, ngươi đi đâu, tìm tên nam nhân chết tiệt nào sinh hài tử mà ta lại không biết vậy nè. Thật đáng thương cho bản công tử, lại có một ngày bị cho đội nón xanh ! Từ nay về sau ta thống hận tất cả mũ nón có màu xanh a!

Bản công tử dù rằng diện mạo phong lưu, giơ tay nhấc chân luôn toát ra khí chất cao quý ưu nhã, xuất sắc từ ngoài vào trong, bản chất lại tốt bụng từ trong lan tỏa ra đến tận bên ngoài, có thể nói ta có đủ nội hàm lẫn dung nhan, cả hai kết hợp bổ sung cho nhau càng trở nên hoàn mỹ, đích thực là tuyệt phẩm hiếm có. Một người có diện mạo và nội tâm phong phú như bản công tử, vậy mà phải đội nón xanh à, khẳng định rất khó coi! Không muốn, không muốn, ta không muốn đâu!

Lạc Dương Trần, ngươi phải kiên cường, bình tĩnh, anh dũng, quả cảm. Trước khi sự việc chưa được chứng thực, ngươi phải hảo hảo hỏi đại mỹ nhân, đợi đến khi nàng thừa nhận rồi, ngươi mới có thể suy sụp nha.

Vì vậy, ta hít một hơi thật sâu, để lộ vẻ mặt vừa chờ mong vừa sợ bị thương tổn trái tim mong manh dễ vỡ, tỏa ra ngũ sắc rực rỡ như ngọc lưu ly của mình, đối mặt với đại mỹ nhân tìm chứng cứ.

“Tuyệt Ca tỷ tỷ, ngươi mang thai rồi phải không?” Ta dè dặt cẩn trọng, không hiểu là sợ làm nàng thương tổn hay thương tổn chính mình. Có lẽ là cả hai mới đúng, ô ô…. Vấn đề này thật đáng sợ a.

“Đúng vậy! Ta có rồi.” Gương mặt đại mỹ nhân trở nên tức giận, giọng điệu tràn ngập không kiên nhẫn và bất đắc dĩ.

Ta biết mà, ta chỉ là cha hờ a! Không phải cha ruột, mà là hàng giả. Không! Không đúng, nói không chừng người cha ruột của đứa bé muốn đưa đại mỹ nhân đi, nàng chỉ vì nghĩa vụ mà nói với ta một tiếng thôi. A! Rơi lệ! Lạc Dương Trần! Ngươi đúng là một kẻ đần độn đáng thương.

“Cha của đứa bé ở đâu? Hắn muốn dẫn ngươi đi phải không? Ta viết hưu thư là được rồi.” A! Nữ nhân giống như đại mỹ nhân, quả thực chỉ có thể tương ngộ không thể cưỡng cầu. Đến khi ngươi muốn có được nàng, thì nàng đã là của người khác rồi. Đời người a!

“Cha của đứa bé? Viết hưu thư? Trong đầu ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì thế?” Nàng tức giận đẩy bàn tay của ta đang muốn vươn ra vỗ vai nàng. Không hiểu sao, ta cảm thấy đại mỹ nhân lại có dấu hiệu nổi giận.

“Không đúng sao? Ta nghĩ hài tử đó làm sao có thể là con của chúng ta được. Đương nhiên là ngươi muốn cùng người ta cao chạy xa bay, không phải à?” Bản công tử bị đội nón xanh đã đủ ủy khuất, không thể làm gì khác hơn là chọt chọt hai ngón tay.

“A! Hay là tình nhân của ngươi không muốn đưa ngươi đi? Quá mức vô liêm sỉ! Không sao, mẫu tử các ngươi cứ thoải mái ở lại đây, bây giờ ta phải đi nói với cha, ta muốn làm việc, muốn nuôi các ngươi!” Bản công tử tuy là nữ tử, nhưng là thâm tàng bất lộ  trong truyền thuyết, là đại trượng phu bảo kiếm không dễ dàng ra khỏi vỏ. Tên khốn kiếp nào đó làm cho bụng người ta lớn ra còn không chịu trách nhiệm. Đồ cặn bã! Ngươi không lo thì ta quản! Đại mỹ nhân và hài tử của nàng ta sẽ chịu trách nhiệm!

Đại mỹ nhân nghe xong câu đó, ánh mắt vốn giận dữ trở nên dịu dàng, còn mỉm cười nhìn ta, vỗ tay của ta.

“Ngươi nghe cho kỹ, ta không có thai, cũng không có tình nhân, không được suy nghĩ bậy bạ, ta không phải muốn nói chuyện này với ngươi.” Đại mỹ nhân tuy đang mỉm cười, nhưng trong giọng nói đã pha vài phần nghiêm túc.

May quá, nàng không có thai. Tất cả đều là ảo tưởng do ta tự biên tự diễn trong đầu. Hô! Chỉ nghĩ đến chuyện nàng bỏ ta mà đi là đã hù chết bản công tử rồi, trái tim của ta không thể chịu được đả kích nặng như vậy đâu a!

“Vậy ngươi muốn nói gì?” Ta chăm chú lắng nghe, bởi vì có người nói khi nữ nhân tập trung vào một việc gì đó là lúc đẹp nhất. Hãy để cho bản công tử có thể chiêm ngưỡng dáng vẻ xinh đẹp nhất của đại mỹ nhân một cái đi!

“Ta không thích ngươi gọi ta là Tuyệt Ca tỷ tỷ.”

Hu hu, nguy rồi! Ta vốn nghĩ cách tốt nhất để tiếp cận đại mỹ nhân chính là giả vờ có quan hệ rất thân thiết với nàng, danh xưng tỷ tỷ này không tốt sao?

“A…. Ngươi không thích thì ta không gọi nữa, thế nhưng ta rốt cuộc phải xưng hô với ngươi là gì a! Ngươi muốn ta gọi ngươi là gì?” May mà bản công tử băng tuyết thông minh, hiểu thời hợp thế điều tra tâm tư đại mỹ nhân. Nếu khiến nàng không hài lòng, bản công tử anh tuấn đỡ không nổi a!

Đại mỹ nhân vẫn mỉm cười, gió đêm từ cửa sổ thổi vào trong phòng, lay động mái tóc nàng. Những sợi tóc khe khẽ phe phẩy, giống như thiên nữ hạ phàm, hình ảnh của nàng lúc này thật đẹp. Đại mỹ nhân ngoắc tay, ra hiệu cho ta đưa lỗ tai đến gần, bản công tử ngồi dậy làm theo.

“Ngươi có thể gọi ta là Tuyệt Ca, cũng có thể gọi nương tử. Nếu ngươi muốn gọi ta một tiếng phu quân, ta cũng không phản đối. Ngoại trừ ba cách xưng hô này, không có lựa chọn khác.” Nàng thì thầm vào tai ta, khiến lỗ tai bản công tử trở nên ngứa ngáy. Một luồng nhiệt khí lẻn đến hai má, tràn đến tứ chi, toàn thân, ngấm thẳng vào tim. Chẳng hiểu sao ta cảm thấy cả người nóng lên, vừa rồi không cần đại phu, bây giờ chắc là cần đó.

Ta nhanh chóng lùi lại, cách đại mỹ nhân xa một chút.

“Ta biết rồi, ta gọi ngươi là Tuyệt Ca. Tuyệt Ca, ngươi có thể gọi đại phu giúp ta được không?” Ta không dám nhìn nàng, không thể làm gì khác hơn là cúi gằm mặt nhìn chằm chằm vào chiếc chăn đang phủ lên bụng mình, sau đó chọt chọt vào con chim thêu trên chăn, chiêm chiếp.

“Ngươi sao vậy? Lại thấy khó chịu?” Giọng nàng lại trở nên lo lắng.

“Mặt ta nóng quá, toàn thân cũng nóng nữa, cứ như lại bị sốt.” Đại phu, hoặc là ai cũng được, mau mau cứu ta a! Ta nghĩ đợi thêm chút nữa có lẽ ta sẽ bị nổ tung mất.

Đại mỹ nhân ngược lại lại không làm gì cả. Ta dùng khóe mắt liếc qua thấy nàng đang cười.

“Ta thấy ngươi không có việc gì đâu! Ai nha! Ngươi lớn lên không giống bánh bao, bởi vì ngươi chính là bánh bao. Bây giờ mặt còn hồng như thế, bánh bao mới hấp ăn ngon nhất đó nha.” Nàng vừa nói vừa dựa vào gần ta, bản công tử cảm thấy bên má được nàng hôn nhẹ một cái.

Đại mỹ nhân, ngươi sao lại không tuân theo quy củ, sao có thể giống một công tử phong lưu đùa giỡn ta a?

Ngươi dám làm vậy, coi chừng bản công tử hết bệnh sẽ cho ngươi biết tay!

Điệp Thúy và Mặc Yên đưa cơm tối vào phòng. Ta giãy dụa muốn bò xuống giường, nhưng trước mắt lại một trận trời đất quay cuồng, quả thực thảm thương đến mức cực điểm. Đại mỹ nhân có lẽ thấy ta không thể bước xuống giường được, hảo tâm đỡ ta ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường. Mặc Yên chắc biết ta không thể xuống giường, nên đã bưng kèm cái bàn nhỏ đặt trên giường tới. Khi còn bé bị bệnh, mẹ hay dùng cái bàn này đút cơm cho ta. Đã lâu không thấy không ngờ nó vẫn còn, thật khiến người ta hoài niệm a.

“Ngươi đừng cử động, ta bưng đến cho ngươi ăn.” Đại mỹ nhân đứng lên, nhanh nhẹn xoay người.

Thấy dáng lưng của nàng, cảm giác quen thuộc lại ùa về. Ta biết đại mỹ nhân là muội muội của Tẫn Hoan, cho nên quen mắt là đương nhiên, nhưng không đúng! Nàng sở hữu một loại cảm giác quen thuộc khác, giống như một vị cố nhân mà ta từng quen biết, trong khoảng thời gian ngắn ta lại không nghĩ ra nàng giống ai.

Ngay lúc này, bao tử của bản công tử lại không biết xấu hổ vang lên một khúc ca êm tai, dễ nghe đến mức Điệp Thúy phải len lén cười, bóng lưng run rẩy vì cười đó có ý gì chứ? Thật không lễ phép! Ngươi quay lại đây cho ta!

Đại mỹ nhân đặt đồ ăn lên bàn, cầm đôi đũa định đút cho ta.

“Tuyệt… Tuyệt Ca, ta tự ăn được mà, ngươi không cần gắp cho ta đâu. Ta nghe đệ muội nói hai ngày qua ngươi cũng không ăn gì. Ta thấy ngươi nhịn ăn đến gầy nhom rồi, ngươi ăn cùng với ta nha!” Ta mau tay nắm lấy bàn tay nàng đang đưa thức ăn tới, nhưng nàng giơ tay kia lên cản lại.

“Ta không sao, ngươi là bệnh nhân, ăn no rồi mới uống thuốc được.”

“Không được, lỡ như ta hết bệnh, ngươi bị ngã bệnh, thì làm sao bây giờ? Ta mặc kệ, ngươi cũng phải ăn, nếu không ta sẽ không ăn!” Hừ! Kéo dài thời gian và thương lượng là ngón sở trường của bản công tử, đây cũng là một trong những chuyện bản công tử tuấn tú am hiểu nhất. Lúc còn nhỏ, ta đã biết dây dưa lề mề đến mức cha mẹ còn không có cách trị. Vì vậy đành phải để bản công tử không cần làm gì, tự do ra ngoài rong chơi.

“Nghe lời, ngươi ăn trước, ta mới ăn.” Nàng lại cầm chén lên muốn đút cho ta.

“Không! Ta quyết định rồi, ngươi đi lấy chén đến, chúng ta cùng ăn!” Ăn cùng nhau chắc không có vấn đề gì đâu ha!

“Được! Nhưng vì sao ta phải nghe mệnh lệnh của ngươi chứ? Nếu ngươi có thể thuyết phục được ta, ta sẽ cùng ăn.” Đại mỹ nhân buông chén, trêu ghẹo nhìn ta, ép ta phải cho nàng một đáp án vừa lòng.

Ta nắm chặt chăn để tăng thêm dũng khí. Lạc Dương Trần, làm người phải biết tỏ rõ lập trường a.

“Bởi vì, ngươi, là nương tử của ta.” Đại mỹ nhân, lý do này có thể thuyết phục được ngươi không, còn chưa đủ sao?

“Vâng, tướng công.” Nữ nhân được gọi là nương tử kia cười cười, vươn tay nhéo làn da hoàn mỹ không tỳ vết của bản công tử.





(37): Ý là bị cắm sừng.
(38): Không để lộ tài năng.

Chương 64: Ngươi đi tắm, ta xem trộm.




Edit: nusoco
Beta: shaiyao




Mỗi ngày bản công tử mong chờ nhất là lúc ăn cơm, thứ hai là lúc đi ngủ, hơn nữa thông thường ăn no xong thì cũng cách thời gian đi ngủ không xa, nhân sinh tốt đẹp thế nào a!

Bây giờ việc cực kỳ sung sướng hơn nữa chính là đại mỹ nhân, nương tử trên danh nghĩa của bản công tử đang ngồi bên giường. Tuy ta đã nói không cần nàng đút ta, nhưng cái miệng của ta vẫn không chịu khống chế, chỉ cần nàng gắp một miếng, cái miệng đã tự động mở ra, hưởng thụ lạc thú được người chăm sóc.

Miệng của ta hôm nay lại dám tự động tự phát mở ra dùng bữa, bản công tử lại không thể tìm ra cơ hội nghiêm phạt nó dám làm hành động tà ác với đại mỹ nhân. Hơn nữa cơ thể còn dám làm những động tác hạ lưu, coi kìa, còn động chân động tay hôn đại mỹ nhân vài cái nữa chứ. Nhưng kể ra tất cả cũng chỉ vì muốn thỏa mãn mong muốn của bản công tử thôi mà, nếu như vậy thì đương nhiên không cần phạt nữa!

Nhưng ta đã ăn no rồi, còn đại mỹ nhân vẫn chưa ăn gì vào miệng cả. Nàng vẫn giúp ta ăn, đại mỹ nhân chỉ lo chiếu cố người bệnh, quên mất bản thân nàng cũng cần ăn. Ta đành siêng năng gắp đồ ăn đưa đến bên miệng nàng. Thấy bộ dáng này của đại mỹ nhân, bản công tử quyết định sau này phải hảo hảo tĩnh dưỡng cơ thể, để cơ thể mình luôn giữ vững trạng thái khỏe mạnh, bằng không một khi bản công tử bị bệnh, đại mỹ nhân sẽ lại phải bận rộn, nước không uống, cơm không ăn cũng không phải là việc hay ho gì hết.

“Hảo! Ta phải chăm sóc cơ thể thật tốt!” Ta vỗ cái bàn nhỏ đặt trên giường, hào hùng vạn trượng hô to một tiếng.

A… Hình như bị bệnh cũng có một vẻ đẹp khi bệnh. Bản công tử do quá mức kích động, vì vậy đã buột miệng nói ra những câu đang nhủ thầm trong lòng. Đại mỹ nhân bị ta dọa càng thêm hoảng sợ, chiếc đũa rớt xuống đất. Điệp Thúy đưa đến một đôi mới, tiện tay nhặt lên đôi đũa vừa bị rớt.

Ta trấn an đại mỹ nhân vừa bị tiếng hô hùng tráng uy vũ của bản công tử làm hoảng sợ, nhanh chóng vươn tay định vỗ vai nàng. Không ngờ vừa vươn tay ra, đầu lại bắt đầu choáng váng, hình ảnh trong mắt ta bắt đầu trở nên lờ mờ. Bàn tay vốn muốn đặt lên bờ vai đó lại phải nhanh chóng tìm một chỗ tựa lên. Sau khi trải qua một cơn thiên toàn địa chuyển, bản công tử rốt cuộc cũng vịn trúng cái gì đó, nhưng mà sao chỗ này lại có chút kỳ quái nhỉ, thành giường hay cạnh bàn làm sao có thể mềm mại như thế? Hay là ta vịn trúng cái chăn? Nhưng chăn sao lại ấm áp quá vậy?

Cố sức tập trung nhìn lại, ta lại thà rằng mình không nhìn thấy. Nha… nha… nha a a a a a a! Ta vịn vào ngực đại mỹ nhân a! Tại sao? Tại sao bản công tử lại cảm thấy từ khi thành thân cho tới nay lại liên tục gặp xui xẻo thế này, đại tai tiểu họa không ngừng đến? Là số trời đã định như thế à? Tại sao khi chóng mặt tay lại chạm trúng ngực nàng chứ? Rốt cuộc là vì sao ta lại có thể không may như thế?

“Ngươi khỏe không?” Giọng đại mỹ nhân vẫn ôm nhu ấm áp như bình thường. Có lẽ nàng không phát hiện tay của bản công tử đang đặt trên ngực nàng.

“Vừa rồi có chút choáng váng, bây giờ đỡ hơn rồi.” Bản công tử phi thường thành thật.

“Vậy được rồi…” Đại mỹ nhân cười tươi như hoa.

“Ngươi còn không lấy tay ra?” A a a ! Ta biết mà, vậy mà vừa rồi còn nghĩ nàng không cảm thấy bản công tử đang bịt tay trộm chuông ! Đại mỹ nhân, ngươi nhất định đã luyện qua kỹ xảo cao siêu kêu là trở mặt trong chớp mắt trong truyền thuyết. Bởi vì chỉ trong một giây ngắn ngủi, mà ta đã thấy gương mặt vốn dịu dàng của nàng biến thành gió tuyết đầy trời, sương lạnh thấu xương a!

Bản lĩnh trở mặt thần kỳ đó khiến bản công tử quên hết tất cả. Ta vì bận tập trung nghĩ cách che giấu việc mình bị dọa sợ, vì thế quên luôn việc rút tay lại, đến khi ta lui xuống đầu giường, hai tay vẫn đặt trên ngực đại mỹ nhân, vô thức dùng lực lên đó một chút để mình có thế lui về phía sau. Thế nhưng rất hiển nhiên đại mỹ nhân lại không phải nghĩ như vậy, chắc nàng nghĩ ta lại muốn giở trò lần nữa, vì ta thấy sắc mặt sương tuyết của đại mỹ nhân đang trở thành tái mét kìa.

Oan uổng a! Đại nhân! Thảo dân thực sự không có ý đồ đê tiện muốn phi lễ với con gái nhà lành đâu, xinh Thanh Thiên đại lão gia minh giám a!

Nhưng tiếc là Thanh Thiên đại lão gia trên cơ bản chỉ xuất hiện trong các vở kịch, nên không thể xuất hiện ở trong nhà dân lành, mà quát to một tiếng: “Điêu dân lớn mật” hoặc “Điêu phụ lớn mật” được. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ta thấy tay của đại mỹ nhân xiết chặt thành quyền, hướng về phía trán ta, ra sức gõ xuống một cái. Bản công tử thầm nghĩ quả thực không công bằng a, vì cái không cẩn thận mò trúng ngực đại mỹ nhân chính là đôi tay vụng về của ta, thế nhưng đầu của ta lại bị đánh. Đầu ơi, ngươi thật là vô tội, ta dâng cho ngươi một giọt nước mắt đồng tình nha!

Oa oa oa… Đầu của bản công tử đau quá, lật đật lấy tay che lại chỗ vừa bị đại mỹ nhân gõ trúng. Hừ! Bản công tử sau này phải dán một tờ giấy “Xin tránh xa”, hoặc “Xin đừng đánh chỗ này!” lên trán mới được.

Nói chung vẻ mặt đại mỹ nhân rất là ngượng ngùng, cố ăn cho xong bữa cơm. Bản công tử vì muốn thể hiện mình là một chính nhân quân tử phong độ có thừa, nên lui ở trên giường không dám động đậy. Đến khi Điệp Thúy và Mặc Yên dọn dẹp cơm nước trên bàn xuống, đưa một chén thuốc tối như mực, còn đen hơn cả mực vừa được mài ra, đưa đến trước mặt ta. Bản công tử lập tức nhăn mặt, thế nhưng do đầu ta vẫn còn ngất ngây khó kiểm soát, hơn nữa không muốn bị hiểu lầm là kẻ háo sắc, nên chẳng thể làm gì khác là nắm chặt mũi, uống sạch cái chén đựng thứ nước đen thùi này. Vừa uống xong, đại mỹ nhân đã bỏ một miếng mứt sơn trà vào miệng ta, may có miếng mứt này mới giúp ta vượt qua cái ngày gian khổ này. Tiểu sơn trà, ta yêu ngươi!

Điệp Thúy dọn dẹp chén đĩa, miệng lại tấm tắc khen.

“Chậc chậc! Thiếu phu nhân, chỉ có người mới có thể làm đại công tử uống sạch thuốc được. Trước đây mỗi khi uống thuốc, hắn lúc nào cũng trốn chỗ này trốn chỗ khác, chậc chậc!”

Điệp Thúy, có thể nể tình ta là bệnh nhân, đừng ở trước mặt ta huyên thuyên với đại mỹ nhân được không? Ta chân tâm thành ý van xin ngươi đó!

“Công tử, ta không có huyên thuyên với thiếu phu nhân đâu, ngươi đừng làm cái vẻ mặt này cho ta coi.” Căn bệnh giun đũa của Điệp Thúy lại tái phát.

“Thiếu phu nhân, người nhìn kỹ nha, vẻ mặt này của đại công tử đại biểu cho việc hắn lại đang oán thầm ta là giun đũa.” Điệp Thúy trợn trắng mắt. Ta nghĩ kiếp trước có một con giun đũa thật to tên Điệp Thúy, ở trong bụng bản công tử trợn mắt khinh bỉ người ưu tú như ta, tâm tình ta lại trở nên tồi tệ. Điều khiến bản công tử càng tức chết đó là, đại mỹ nhân lại đang nín cười nhìn ta.

“Bây giờ ngươi thấy thế nào?” Đại mỹ nhân hỏi.

Ta uốn éo cơ thể, có vẻ chén dược đắng muốn chết kia đích thực có tác dụng, đầu của ta không còn choáng nữa!

“Ta hết nhức đầu rồi!” A a a! Sớm biết vậy nên chịu khó uống thuốc, như vậy sẽ không bị đại mỹ nhân gõ vào đầu.

Vì bản công tử đã cảm thấy khỏe hơn, nên quyết định tự giác đứng lên đi tắm. Thế nhưng khi ta đi vào phía sau bình phong, đại mỹ nhân cũng theo vào. Bàn tay vốn đang muốn cởi quần áo lập tức dừng lại trên đai ngọc, không biết có nên tiếp tục hay không. Đại mỹ nhân từ phía sau giúp ta cởi trung y, động tác của nàng rất chậm, ngón tay cố ý hay vô ý không rõ, vuốt qua phần hông không một mảnh vải của ta. Cơ thể ta có vẻ đã quen với sự vuốt ve của nàng, những chỗ nàng lướt qua cứ như mang theo nhiệt khí, một đường hướng xuống phía bụng, làm ta run rẩy liên hồi, cảm giác này…

Đại mỹ nhân giúp ta cởi trung y xong, lập tức đi ra ngoài. Bản công tử ngồi trong bồn tắm, nhắm mắt lại, hồi tưởng lại những chuyện đã chứng kiến hôm nay. Đại mỹ nhân trùng khớp với mỗi chi tiết trong trí nhớ của ta, thế nhưng ta luôn nghĩ không ra nàng có liên quan đến ai, ngoại trừ Tẫn Hoan, nhất định còn có người khác có quan hệ với đại mỹ nhân. Xem ra cái đầu băng tuyết thông minh của đại công tử phải sử dụng công suất tối đa, mới có thể nghĩ ra sự liên kết trong đó!

Bóng dáng đại mỹ nhân, tay của đại mỹ nhân… Bóng lưng, tay…. Đúng rồi! Ta nhớ ra rồi, cảm giác nàng cho ta rất tương tự. Bình thường ta rất siêng năng uống đồ bổ, nên đầu óc vô địch thanh minh của bản công tử nghĩ ý tưởng này thật giống một trò đùa! Đừng có gạt ta! Thế nhưng ta càng nghĩ càng thấy có khả năng, bản công tử tràn ngập tinh thần dũng cảm tiến lên, nếu như có hoài nghi, không bằng tìm một cơ hội chứng thực đi thôi!

Sau khi ta ra ngoài, đến phiên đại mỹ nhân vào tắm rửa. Nếu như đại mỹ nhân thật là người kia, trên vai trái của nàng sẽ có một nốt ruồi be bé. Vấn đề bây giờ là làm sao để ta xác định được nàng có phải là người ta vẫn muốn gặp, muốn nói chuyện đây. A ha! Có một suy nghĩ tà ác ở trong đầu bản công tử chớp đèn. Tâm động không bằng lập tức hành động, nắm chắc cơ hội vừa đến là sở trường của bản công tử mà.

Ta cởi giày ra, để tránh phát ra bất kỳ âm thanh gì khiến người kia phát hiện, rón ra rón rén, từ từ lại gần bình phong. Bản công tử từ tốn nhón chân lên, nhìn xuống từ phía trên bình phong, mái tóc của đại mỹ nhân xõa tung trong bồn, có chút tán loạn. Chợt nghĩ đến một câu thành ngữ thích hợp với tình cảnh này, đó là: xuất thủy phù dung . Nhưng nàng vẫn chưa bước ra khỏi nước, hơn nữa mái tóc đã che khuất nơi mà ta muốn nhìn, khiến ta hồi hộp muốn chết.

Nhấn mạnh lần thứ hai, bản công tử là một chính nhân quân tử anh tuấn tiêu sái, nho nhã phong lưu, đường đường chính chính, có thể ngắm nhìn từ xa nhưng không thể trêu chọc khinh nhờn, thực sự không có hứng thú nhìn lén đại mỹ nhân. Cho dù sau này có thể bồi dưỡng thành thói quen nhìn lén đại mỹ nhân hay không, sẽ rất khó nói, dù sao nhìn lén một người xinh đẹp như đại mỹ nhân tắm, thực sự là một chuyện hương diễm kích thích, khiến người ta nóng đầu nóng lòng, khiến người ta nhịn không được phải cắn chặt hàm dưới. Thế nhưng bản công tử chỉ là nôn nóng muốn xem cái nốt ruồi của nàng thôi mà, không phải muốn làm gì khác đâu. Thực đó, ta nghĩ các ngươi hiểu mà, phải không, nên không cần giải thích nữa.

Đại mỹ nhân, phiền ngươi mau hất tóc qua một bên đi, bản công tử tuyệt đối không phải muốn xem cái chỗ bên dưới xương đòn gánh, nơi mà ngươi có ta cũng có đâu. Được rồi! Kỳ thực có một chút muốn nhìn thôi! Thế nhưng ta muốn thấy nốt ruồi kia hơn, ta thề đó!

Đột nhiên nghe cửa phòng bị mở ra “phanh” một tiếng. Bản công tử đang nhón chân dựa vào bình phong cũng “phanh” một tiếng đẩy ngã cái bình phong.

“Rốt cuộc là ai a? Ta không phải đã nói rồi sao, chỉ cần cửa phòng đang đóng, mặc kệ ai vào đều phải gõ cửa, không nhớ sao?” Ta hổn hển hô to, phát hiện đó là Điệp Thúy đang bưng một chậu nước nóng từ ngoài cửa đi vào.

“Không đủ nước, cho nên ta gọi Điệp Thúy đem vào thêm.”

“Công tử, ngươi cư nhiên nhìn lén thiếu phu nhân tắm? Ngươi muốn xem thì nói với thiếu phu nhân một tiếng a! Nói không chừng thiếu phu nhân còn đồng ý cho ngươi nhìn, ngươi cư nhiên rình coi, ta khinh bỉ ngươi!” Điệp Thúy trợn trắng mắt.

“Nàng là phu nhân của ta, ta thích coi kiểu gì thì coi!” Hừ!

“Công tử, cách giải thích của ngươi không sai, nhưng nghe vào tai thật là hạ lưu.”

“Ồ? Thì ra phu quân có hứng thú này a?” Giọng đại mỹ nhân lạnh lùng truyền đến từ phía sau.

Bây giờ ta không còn cảm giác gì nữa, giống như lúc bản công tử té xuống nước vậy, thì ra khi người ta gần chết có cảm thụ kỳ diệu như vậy. Ta hít một hơi thật sâu, từ từ quay đầu lại, ngẩng mặt nhìn đại mỹ nhân.

“A! Tuyệt Ca! Thì ra ngươi ở chỗ này nha! Không có gì, ta đi trước, ha ha ha!”





(39): Tự lừa dối mình, không lừa dối được người khác.
(40): Hoa sen mới nở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #nữ#sinh