Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Triều Bạch Thành

Theo như lời đồn thổi, Triều Bạch thành ngoại trừ là lãnh địa của Tần Sở Môn một trong tứ đại môn phái của tu chân giới còn được mệnh danh phú khả địch quốc, nơi giàu có nhất trên Đại Chu quốc, thánh địa mơ ước cả đời của các luyện đan sư. Là nơi giao lưu buôn bán của tu chân giới với tiên nhân, các tiên nhân từ tán tiên, địa tiên cho đến du tiên cao quý hơn là chân nhân hoặc thượng tiên thường sẽ xuống Triều Bạch thành một nơi có đầy đủ những yếu tố uy tín, danh vọng để đấu giá một món pháp bảo nào đó mà họ cho là không cần thiết. Cho nên ở Triều Bạch thành mỗi một món đồ đều có giá cả vạn linh thạch, từ tâm pháp, cho đến tiên bảo như áo giáp, đai lưng, vũ khí đều là linh khí thượng phẩm đến tiên khí cấp bậc.

Ở tại nơi này, cho dù một tu chân giả phạm bất kỳ đại tội gì chỉ cần được Triều Bạch thành đứng ra bảo vệ thì sẽ không có kẻ nào dám đụng đến người. Tông môn lợi hại đến mấy thì đối mặt với Triều Bạch thành cũng phải kiềm chế lại, là long thì phải cuộn, là hổ thì phải ngồi.

Nếu Lãm Nguyệt Cung tại Đại Chu quốc là môn phái có lãnh địa giàu linh khí và các khoáng vật thì Triều Bạch thành ngược lại chính là phú khả địch quốc. Sở Tần Môn chưởng môn Sở Chính là một cái nam nhân tuấn lãng, ngọc thụ lâm phong, tu vi đạt tới Đại Thừa trung cảnh giới. Hắn đối với người khiêm tốn không tự cao tự đại, không biết có bao nhiêu nữ tử ái mộ hắn. Vậy mà trớ trêu thế nào hắn lại đối với Dạ Ngưng Sương nhất kiến chung tình, chết không hối tiếc. Mặc kệ cho Dạ Ngưng Sương không hề hồi đáp tình cảm chân thành của hắn nhưng hắn vẫn ôm mộng không hề từ bỏ dù chỉ là một hy vọng bé nhỏ.

Thật ra, khi Ly Tịch nghe Lam Hinh luyên thuyên thuyết giáo về lịch sử lâu đời của Triều Bạch thành, thì ca ngợi hết lời về Sở Chính. Ly Tịch lúc đó liền lớn giọng nói “ Sư phụ là loại tuyệt sắc mỹ nhân như thế này, phóng mắt tìm khắp tu chân giới thật đúng là không có ai có thể cùng người xứng đôi. Dù cho Sở Chính có tài mạo song toàn thì sư phụ chắc bị mờ mắt mới thèm coi trọng hắn. “

Cả đám người Lam Hinh sau một tháng trời ròng rã vì không muốn chậm trễ cho nên trên đường cũng không dám nghỉ ngơi quá lâu. Ly Tịch cũng là lần đầu được xuống núi cho nên đối với mọi thứ xung quanh đều hứng thú, tò mò hỏi han. Nàng tinh lực dồi dào không hề biết mệt là gì, tất cả cũng đều có nguyên nhân cả. Nhưng nguyên nhân quan trọng nhất cũng là để gặp sư phụ càng sớm càng tốt. Cho nên họ sớm bước vào Triều Bạch thành, hai bên đường đầy sạp hàng hóa, đông đúc tấp nập người qua lại chim hót oanh ca. Theo như sự sắp xếp đã nói từ trước trong thư, các môn cái phái sẽ tụ họp tại một tửu lâu có tiếng ở Triều Bạch thành, muốn ăn bao nhiêu thứ cứ việc kêu gọi sẽ tự có người thay bọn họ tính tiền, ở đây khác những với những nơi khác là tại đây sử dụng linh thạch để tính tiền.

Lam Hinh quen đường nàng dẫn đầu mọi người đi đến tửu lâu được chọn làm điểm dừng chân. Vừa tới Ly Tịch khẽ ngẩng đầu, nhìn bảng hiệu, đọc “ Hồng Môn Yến “ cái tên nghe không có chút nào phong nhã cả. Giống thanh lâu hơn, sau đó nhìn sang Lam Hinh hỏi “ Lam Hinh sư tỷ, đây là tửu lâu lớn nhất nhì Triều Bạch thành? “

“ Đúng vậy đó tiểu sư muội, tửu lâu này tuy mới mở không được lâu nhưng lại có tiếng ở Triều Bạch thành này, nếu ai đến đây không ghé qua tửu lâu dùng cơm thì thực là tiếc nuối, cũng xem như chưa từng đến Triều Bạch thành. Bên trong trang trí đều là loại chỉ ta có người khác không có. “ Lam Hinh gật đầu, biết Ly Tịch chưa từng xuống núi lần nào nên giải thích cho nàng hiểu.

Ly Tịch hơi bỉu môi gật đầu, tao nhã? Nàng chẳng thấy tao nhã xíu nào. Cứ vào nghỉ chân thử xem người ta đồn đãi có đúng không hay chỉ là tam sao thất bản.

Khi bước vào trong, chủ tiệm của tửu lâu vô cùng niềm nở đón tiếp bọn họ, Ly Tịch nhìn ông chủ tiệm từ trên xuống dưới đánh giá một phen, lại nhìn xung quanh một lần, rồi lần lượt đến tiểu nhị của quán, không nói gì chỉ im lặng theo sắp xếp mà tiến tới bàn ăn.

Lúc đó, trong tửu lâu xảy ra một chút tranh cãi, vài kẻ gây sự muốn ăn không trả tiền, vu khống thức ăn không sạch sẽ. Nghe tiếng ồn ào, la hét, một cô gái áo vàng, ăn mặt tố nhã, diện mạo tuy không thể so với Ly Tịch tuyệt thế nhưng cũng được gọi là mỹ nhân xuất chúng từ lầu hai bước xuống, không chút e dè. Nàng từ từ di chuyển gót ngọc, theo sau là một tiểu a đầu thanh tú, dáng vẻ lanh lợi. Khi bước đến lối cầu thang, cô gái ấy mới vẫy cánh quạt giấy màu trắng trong tay, mỉm cười ung dung nói “ Vừa nãy ai trong các ngươi bảo thức ăn tiệm ta không sạch sẽ? “

Ly Tịch vừa nhìn cô gái áo vàng, không khỏi trợn tròn đôi mắt, người này không quá xa lạ với nàng, đó là Tử Âm.

Vừa mới chia tay nhau một tháng trước vậy mà giờ gặp lại nàng ta ở đây. Theo cách nói chuyện hình như nơi này là do Tử Âm mở. Vậy mà chỉ trong một tháng có thể nổi tiếng sao?

Nhìn bố trí xung quanh, Tử Âm nhiều tiền vậy sao? Thế sao nàng ta lại bị giam ở sau rừng Tử Trúc, ai giam nàng thế? Nàng lại phạm phải tội gì? Nhớ mấy năm trước khi cùng nàng ta luyện công, nàng có hỏi nhưng Tử Âm không cho nàng biết, dần nàng cũng quên luôn việc đó.

Một tên vô lại thấy Tử Âm  xinh đẹp, bèn cười to với bọn người đứng sau “ Cô nương hảo dung mạo, nếu nàng cùng đại gia bọn ta uống rượu thì đại gia đây không tính toán, thế nào? “

Bọn hán tử thô bỉ, lưu manh ấy, vừa thấy nữ nhi dung mạo xinh xắn này bỗng nẩy mơ tưởng. Cười ồ lên xong thì mạnh miệng trêu ghẹo.

Tử Âm khẽ mỉm cười, nghi thái vạn thiên, nàng cũng chẳng cần nhiều lời, một tay giơ lên, bèn ném chiếc quạt bay đi, trong lúc chiếc quạt tung bay, như có một làn bụi trắng tung bay, bọn đó ngửi thấy một mùi hương thơm ngát, cảm giác thật sự tiêu hồn tô cốt. Cơ thể cũng không còn điều khiển nổi, dần dần ngã gục xuống.

Hừ, dám đến chỗ ta gây chuyện, thật là gan to cùng mình!

Mọi người ở đây trừ Ly Tịch không khỏi rùng mình nhìn thủ đoạn của cô gái áo vàng, chẳng ai dám ở tửu lâu ăn chực nữa.

Ly Tịch không ngạc nhiên tại vì nàng vốn biết Tử Âm có thể dễ dàng xử lý bọn côn đồ kia. Ai biểu nàng vẫn nhớ rành rành Tử Âm là Hỏa Kỳ Lân. Lần gặp đầu nàng gặp mình đã rống lên làm cả rừng Tử Trúc lây động.

Tiểu a đầu sau lưng Tử Âm chỉ vào bọn người nằm trên đất, cất tiếng hỏi " Tiểu thư, xử trí bọn này thế nào? "

Tử Âm nhìn bọn người bẩn thỉu dưới đất, gương mặt lộ rõ sự khinh miệt " Đánh cho một trận rồi ném ra ngoài! " nói xong bỏ lên lầu. Tiểu a đầu vâng lời của nàng, gọi tiểu nhị cùng nàng mang đám người này ra ngoài xử trí theo lệnh.

Khi tiểu a đầu và tiểu nhị mang đám người này ra bên ngoài, thì cũng có một thiếu niên anh tuấn phi phàm mặc quần áo màu xanh nhạt từ ngoài bước vào, nhìn quanh tửu lâu một lần, phát hiện ra đám người của Lam Hinh đang ngồi liền nhanh chóng bước lại, chào hỏi " Lam Hinh sư tỷ vẫn khỏe chứ? "

" Sở Trực sư huynh, hóa ra là ngươi! " Lam Hinh hơi bất ngờ nhìn thiếu niên, không nghĩ đến người sẽ tiếp đón bọn họ lại là đại sư huynh của Sở Tần Môn.

Sở Trực mỉm cười vừa gật đầu chào hỏi Lam Hinh, vừa nhìn những người còn lại gật đầu chào hỏi, chỉ là khi hắn nhìn đến Ly Tịch dung mạo hơi ngẩng người, bất giác trong miệng lẩm bẩm " Thiên thu vô tuyệt sắc!” vừa nói ra liền biết bản thân thất thố nhanh chóng ôm quyền cúi đầu tạ lỗi với Ly Tịch " Tiểu sư muội tha thứ ta thất lễ! " nhưng Sở Trực thực sự không hề hối hận khi đã nói ra câu nói đó, dung mạo này tuyệt đối xứng đáng với câu nói ấy, quá mức kinh diễm. Có thể so với Dạ cung chủ không thua không kém.

“ Sư huynh không sao cả! “ Ly Tịch cười nhẹ đáp lời.

Lam Hinh nhớ ra mình có chuyện quan trọng cần bẩm báo với cung chủ không thể tiếp tục ngồi đây mãi, liền hỏi Sở Trực “ Sở sư huynh không biết cung chủ của bọn ta đã đến chưa? “

“ A, Dạ cung chủ đang cùng sư phụ ta và các vị chưởng môn khác bàn chuyện, ta phụng lệnh sư phụ đến tiếp đón mọi người. Hiện giờ có thể dẫn mọi người đi! “ Sở Trực tươi cười nho nhã đáp lời hắn, còn né đường để cho bọn họ đứng dậy rời khỏi tửu lâu.

Trước khi bước ra khỏi tửu lâu, Ly Tịch không quên nhìn lại một lần, nàng nghĩ lần sau sẽ đến đây tìm gặp Tử Âm sau, giờ nàng cực kỳ nhớ sư phụ rồi! Muốn gặp người đến mức nào!

“ Sư huynh có thể không biết, đây là tiểu đồ đệ cung chủ thu nhận vài năm trước. “ Lam Hinh quàng tay sang tay Ly Tịch thân mật cười vui vẻ giới thiệu cho Sở Trực biết.


“ Hóa ra là tiểu đồ đệ của Dạ cung chủ! “ Sở Trực lấy làm ngạc nhiên, hắn vài năm về trước nghe sư phụ nói Dạ cung chủ vừa thu nhận một đồ đệ. Phải biết Dạ cung chủ từ lúc chưởng quản Lãm Nguyệt Cung chưa bao giờ nghe nói nàng thu đồ đệ, đùng một cái thu một đồ đệ làm tu chân giới dậy sóng, mà lần dậy sóng to nhất chính là đồ đệ đó của Dạ cung chủ là thiên linh căn. Cho nên vừa nghe Lam Hinh giới thiệu hắn được mở rộng tầm mắt.

Hết chương 10


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top