Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Tâm ý sơ hiện

Lúc này, tất cả đã đến trước sảnh chính của Tần Sở Môn. Bước vào trong liền thấy Dạ Ngưng Sương một bộ bạch y đang ngồi trên ghế nét mặt lãnh nhược băng sơn, đối diện là hai nam nhân là chưởng môn của Lăng Gia Các và Lôi Hổ Môn, ghế chính giữa đại sảnh nam nhân khẳng định không ai khác là Sở Tần chưởng môn Sở Chính. Hình như không khí bên trong đại sảnh vô cùng căng thẳng, nét mặt ai cũng nghiêm nghị, giống như đang nghị luận một vấn đề nào đó quan trọng mà chưa đưa ra giải pháp vậy!

Sở Trực chỉnh lý quần áo bước vào trong đại sảnh cung kính đối với tất cả mọi người cúi đầu " Tham kiếm các vị chưởng môn, sư phụ, đệ tử đã mang theo Lam Hinh sư tỷ và những người khác đến. "

Lam Hinh cùng vài người khác nhanh chóng tiến lên cung kính cúi đầu " Sở Tần chưởng môn, Lôi Hổ chưởng môn, Lăng Gia các chủ hảo. " chỉ riêng Ly Tịch lại nhìn về hướng Dạ Ngưng Sương chạy tới, trong miệng nũng nịu hô ” Sư phụ. “

Sau đó thì thế nào? Tất nhiên là nàng nhào tới úp mặt vô người của Dạ Ngưng Sương cọ cọ hít mùi thương dịu mát trên cơ thể sư phụ đại nhân thỏa lấp một tháng không được gặp nhau rồi.

Dạ Ngưng Sương một mặt tuy cưng chìu vuốt ve đầu của tiểu đồ đệ nhưng nàng vẫn hiểu nặng nhẹ, miệng khẽ trách “ A Ly không được hồ nháo, mau bái kiến các vị chưởng môn ở đây! “

Ngao! Tuy không bằng lòng buông ra, lại sợ sư phụ sẽ giận cho nên Ly Tịch vẻ mặt ai oán, phụng phịu chấp tay hướng những người khác hô “ Các vị chưởng môn hảo, ta gọi Ly Tịch là sư phụ đồ đệ! “ cũng đâu ai bắt nàng khai ra như thế.

Dạ Ngưng Sương chỉ biết cười nhẹ, thở dài, thay Ly Tịch nói đỡ vài lời “ Tiểu đồ đệ của ta còn trẻ người non dạ, các vị bỏ qua cho nàng lần này. “

“ Hóa ra là tiểu đồ đệ của Dạ cung chủ, không sao, không sao tuổi trẻ thường có chút bốc đồng. “ Sở Chính khi nghe nói là tiểu đồ đệ của Dạ Ngưng Sương có hơi bất ngờ sau đó liền xua tay, có chút hảo cảm nhìn nàng vài lần. Người ta nói yêu ai yêu cả đường đi lối về, cho nên tiểu đồ đệ của ái nhân mình, hắn đương nhiên phải có chút bao che bỏ qua cho. Còn hai vị chưởng môn còn lại cũng không hơi đâu đi so đo với đám tiểu bối, huống hồ nhìn Ly Tịch không chỉ dung mạo tuyệt sắc lại có nét trẻ con đáng yêu nhiều hơn nàng là một cái nhân tài.

Dạ Ngưng Sương thấy mọi người không ai nói gì nữa, liền đứng dậy nói “ Nếu đã không còn gì, ta liền trở về phòng trước, các vị cứ tự nhiên trò chuyện. “ nàng không ưa náo nhiệt cùng những nơi đông người, chẳng qua sự tình lần này rắc rối nên mới cùng bọn họ ngồi lại cùng nhau bàn luận cách giải quyết vấn đề, thuận tiện đợi đám người Lam Hinh đến. Hiện tại cái gì cũng xong, nàng không thích hợp lưu lại, liền đánh bài chuồn trở về phòng.

Sở Chính đã hạ lệnh cho Sở Trực nhanh chóng đi sắp xếp phòng cho cả đám người Lam Hinh, chả biết thiên ý có sắp đặt không mà phòng của Ly Tịch lại kế bên phòng Dạ Ngưng Sương, còn Lam Hinh và những người khác thì cách các nàng một vạch ngăn xa lắc xa lơ.

Trên đường trở về phòng, Lam Hinh liền thuật lại sự tình xảy ra trên đường đi cho Dạ Ngưng Sương nghe “ Cung chủ, lúc chúng con còn cách Triều Bạch thành không còn bao xa, có dừng chân tại một quán nước ven đường, vô tình chạm trán yêu nhân ma giáo cũng đang loanh quanh chỗ đó. Không biết là có ý đồ gì?! “

Dạ Ngưng Sương nghe thế liền dừng chân, quay đầu hỏi “ Các ngươi chạm trán đám yêu nhân ma giáo gần Triều Bạch thành? Thế có cùng chúng giao đấu hay không? “ nàng lo lắng thủ đoạn của yêu nhân ma giáo, nếu giao tranh bất lợi chính là đám người của Lam Hinh.

Thực chất nàng lo tiểu đồ đệ của nàng sẽ bị thương thì đúng hơn, chỉ là thật lâu về sau đó khi nàng cùng Ly Tịch ngao du sơn thủy đã nói rõ tâm tình lúc ấy!

“ Không có thưa cung chủ, bọn chúng chỉ quan sát chúng con. Nên đệ tử liền nhanh chóng bảo mọi người rời khỏi nơi đó. “

“ Ngươi làm tốt lắm Lam Hinh, ma giáo thủ đoạn khó lòng lường trước được, vẫn là không nên cùng chúng dây dưa. “ Dạ Ngưng Sương gật đầu, Lam Hinh tính tình thành thục trầm ổn, xử lý tình hình rất nhạy bén, nàng tự biết cách ứng phó những tình huống đó nên chính mình cũng yên tâm phần nào.

Cả hai người dừng chân trò chuyện lại quên mất ai đó đang ai oán như tức phụ đứng đằng xa. Ly Tịch giận dỗi trong lòng, nghĩ thầm “ Sư phụ đáng ghét, từ lúc tới đây không thèm để ý đến mình, vừa gặp không bao lâu lại cùng Lam Hinh sư tỷ nói chuyện lâu như thế! Rõ ràng người chẳng nhớ đến ta! Ta giận! “

Gần sắp đến phòng ở được sắp xếp, Dạ Ngưng Sương mới hạ lệnh “ Các ngươi đi đường lâu như vậy chắc đã mệt, liền về phòng nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị tinh thần cho đại hội luận kiếm. “ nàng không quan tâm thắng bại, với nàng mà nói thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, chỉ lo lắng mấy đứa trẻ đi đường quá lâu dù cho thể lực có dồi dào đến đâu cũng nhanh cạn kiệt, mới ra lệnh cho chúng về phong nghỉ ngơi. Thêm là nàng phát hiện nãy giờ tiểu đồ đệ im lặng ngoài ý muốn, đôi mắt cứ nhìn đi đâu đó xa xăm, vẻ mặt như thể có người cướp đồ vật của mình, còn không chú ý đến lời nàng nói nãy giờ.

“ Đệ tử xin phép cáo lui. “ Lam Hinh cùng những đệ tử khác xác thực là mệt mỏi, ai kêu các nàng mang theo Ly Tịch, lúc xuống núi cung chủ có dặn riêng các nàng phải chăm chú bảo vệ cho Ly Tịch không thể để nàng bị tổn hại gì. Cách đối xử của cung chủ với Ly Tịch tuy không thể hiện ra mặt nhưng hành động cũng đủ cho người bên ngoài thấy nàng có bao nhiêu lo lắng, yêu thương an nguy đồ đệ mình. Huống hồ, Ly Tịch còn là đệ tử đầu tiên được thu nhận, có thể sẽ kế thừa y bác của cung chủ.

Hiện giờ trên hành lang chỉ còn Dạ Ngưng Sương và Ly Tịch đang đứng đó, mà chẳng ai chịu mở lời với ai trước. Dạ Ngưng Sương lãnh nhược băng sương ít nói đã thành thói quen, nhưng người ồn ào, hiếu động như Ly Tịch lần này lại đặc biệt im lặng là chuyện hiếm có.

Rốt cuộc, đến phút cuối cùng vẫn là Dạ Ngưng Sương tự phá vỡ quy tắc của mình, tiến lại gần nhéo nhẹ cặp má trắng trẻo, mềm mại và đàn hồi như bánh bao của tiểu đồ đệ, giọng ôn nhu hỏi “ A Ly sao không kể vi sư nghe một tháng qua con có chuyện gì vui? “

Ly Tịch bị sư phụ đại nhân nhéo má liền từ cổ tới mặt rồi kéo sang luôn lỗ tai đều ửng đỏ, nàng né tránh sang một bên, nhăn nhó mặt bảo “ Con làm gì có chuyện vui chứ, với lại Lam Hinh sư tỷ đều nói với sư phụ hết rồi, con không có gì nói. “ khoanh tay quay ngoắc sang chỗ khác không thèm nhìn người nào đó.

Dạ Ngưng Sương nhìn Ly Tịch đáng yêu như vậy không khỏi cảm thấy buồn cười, tiểu nha đầu giờ đã biết giận dỗi nàng. Đành phải nhẹ giọng ôn nhu dỗ dành, trên đời này ngoài Ly Tịch thì làm gì có ai sung sướng được Dạ cung chủ chăm sóc như vậy.

“ Lam Hinh là Lam Hinh còn A Ly lại là khác sao giống nhau được. A Ly giảng lại chuyện vui tự nhiên sẽ không giống Lam Hinh đem việc chính nói với vi sư! Hơn nữa, vi sư vẫn thích nghe A Ly nói hơn. “ Chỉ riêng câu này thôi cũng đủ làm trái tim thiếu nữ mới lớn của Ly Tịch rung động. Ai nói Dạ cung chủ không biết nói chuyện phong tình chứ!? Chỉ là nàng chưa kiếm được người để nói thôi.

Sư phụ hảo đáng ghét! Ly Tịch bụm mặt, tim đập thình thịch, đứng đây nữa nàng sẽ liền vỡ tim chết mất.

Ly Tịch che mặt né người co chân bỏ chạy, để lại Dạ Ngưng Sương ý cười đầy mặt, lắc đầu theo sau.

Bởi vì Ly Tịch ban nãy chỉ lo giận dỗi nhớ lại thì không biết phòng mình ở nơi nào, đánh liều chạy vào một gian phòng.

Vừa bước vào gian phòng đó liền thoáng nghe một mùi hương nhàn nhạt bay qua mũi, mùi hương này rất quen thuộc đối với Ly Tịch nhưng nàng nào còn lý trí để suy nghĩ chuyện khác. Chỉ biết chui tọt lên giường, rúc đầu vào chăn. Không biết qua bao lâu liền ngủ quên mất.

Dạ Ngưng Sương vốn dĩ đã trở về phòng nhưng lúc qua ngã rẽ lại chạm mặt Tần Chính, cùng hắn dây dưa nói chuyện một lúc. Dạ Ngưng Sương nhìn vào đôi mắt và cử chỉ của hắn nhiều năm như vậy nàng không phải không biết tâm ý của hắn đối với nàng nhất kiến chung tình. Nhưng nàng đã gạt bỏ tình ti không còn chút vướng bận tình cảm. Nên nàng chẳng thể nào có thể đáp lại tấm chân tình này. Cũng không tiện từ chối thẳng sợ rằng hắn sẽ mất mặt, chỉ đành theo kiểu dây dưa không đứt.

Đến khi quay trở về phòng mình, nàng liền nhận ra có người đã vào đây. Ánh mắt trở nên lạnh lùng, đẩy cửa bước vào trong nhưng tư thế lại sẵn sàng có thể chiến đấu bất cứ lúc nào.

Nhưng nàng thật không ngờ người vào phòng mình lại chính là tiểu đồ đệ. Hơn nữa còn lăn ra ngủ ngon lành trong khi chẳng biết mình đã vào nhầm phòng. Buông lỏng phòng bị, nàng ngao ngán lắc đầu tiến lại sát giường, nhìn vào tư thế ngủ hình chữ đại của Ly Tịch không khỏi phì cười thành tiếng.

Như thế nào lại có tư thế ngủ xấu đến như vậy.

Nàng đem Ly Tịch chỉnh lại tư thế ngủ, dịch chăn đắp lại cho tiểu đồ đệ. Còn mình ngồi bên mép giường nhìn nàng say ngủ, không kìm được hành động điểm nhẹ mũi tiểu đồ đệ cưng chiều ánh mắt nhìn nàng.

Bản thân mình cũng đã mệt mỏi cả ngày, liền nằm xuống kế bên Ly Tịch, xoay người ôm ai đó vào lòng. Nhắm mắt mà khóe môi cong lên như đã ôm cả thiên hạ vào lòng ngực vậy!

Hết chương 11

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top