Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: Đại hội tiên kiếm

Liên quan tới “Đại hội tiên kiếm”, Ly Tịch từ Lam Hinh nơi đó nghe nói qua một chút, nghe nói là cách mỗi một trăm năm mới có thể cử hành một lần.

Đại hội tiên kiếm quyết ra người có thiên phú cao nhất ban cho phần thưởng vô cùng hấp dẫn, món phần thưởng này được cả bốn vị chưởng môn của bốn phái quyết định, có thể là tiên khí pháp bảo hoặc là tiên thảo, pháp cụ phòng thân nhiều vô số kể. Cho nên đây là một trận phong vân tụ hội, vô luận là thế hệ tuổi trẻ thiên chi kiêu tử, hay là thế hệ trước, toàn bộ đều muốn hội tụ đến Triều Bạch thành lần này.

Đại hội tiên kiếm có một quy tắc bất thành danh đó là chỉ được đả thương người không được phép giết người. Muốn loại đối thủ có hai cách thức:

Một là đem đối thủ đánh rơi xuống lôi đài xem như đã thắng.

Hai là khiến đối thủ chủ động nhận thua xem như thắng.

Ngoài ra nếu phát hiện có gian lận hoặc có tình làm tổn thương tính mạng đối thủ xem như không đủ tư cách tham dự tiếp.

Ngoại trừ chủ chỉ là các vị chưởng môn ra thì quan chủ khảo sẽ là một vị được mời từ môn phái khác không thuộc tứ đại môn phái để đảm bảo đủ độ công bằng.

Bởi vì số lượng đệ tử tham gia rất nhiều cho nên ngay từ vòng loại đã có những màn giao tranh bắt mắt người nhìn, những người được xem là hạt giống năm nay tự nhiên không cần phải nói đến đều qua được hoàn toàn. Nhiều đệ tử của vài môn phái nhỏ cùng một ít người có địa vị trong hoàng thất đều được mời đến chung vui. Bọn họ nhiều lúc còn cá cược linh thạch với nhau nhưng chỉ khi đến vòng cuối cùng số lượng đặt cược mới tăng đáng kể.

Đại hội tiên kiếm được chia làm tám vòng, ngoài vòng loại và những vòng khác ra thì vòng tứ bảng đến trận chung kết mới thu hút được người xem. Năm nay, tất cả mọi người đều đặt kỳ vọng vào hai người đó là Sở Trực của Tần Sở Môn và Quang Tiêu của Lăng Thiên Các, ngoài ra cũng có Lam Hinh của Lãm Nguyệt Cung cùng Nhiếp Thanh Phong của Lôi Hổ Môn nhưng người ta cũng không quá mức kỳ vọng vào họ.

Ngược lại đọ vào nhan sắc thì Ly Tịch được không ít nam đệ tử của các phái để mắt tới, còn lọt vào mắt xanh của vài vị vương gia. Chỉ vì điều này mà Dạ Ngưng Sương từ sáng đến giờ khuôn mặt đã lạnh như tiền, hàn khí bức ép người bên cạnh phải tránh xa.

Lúc này, bên dưới lôi đài đang hưng phấn hò hét cổ vũ thì phía trên đài quan sát nơi ngồi chủ trì đại cuộc của các vị chưởng môn thì Ly Tịch đang than ngắn thở dài vì không được tham dự ngay từ vòng loại mà phải đợi vào vòng mười sáu người. Cũng bởi vì số người tham dự lẻ ra một người nằm ngoài dự tính cho nên các vị chưởng môn sau khi bàn bạc đã quyết định làm thêm một phiếu đỏ. Chỉ cần đệ tử nào bốc trúng lá phiếu đỏ sẽ được miễn từ vòng loại và bắt đầu từ vòng mười sáu người.

Thật không biết có nên nói số của Ly Tịch may mắn đến hay không? Nhưng là trong hơn hai trăm người nàng lại là người bốc trúng lá phiếu đỏ đó. Thế nên, giờ nàng chỉ biết ngáp ngắn ngáp dài ngồi trên ghế mà quan sát mọi người cọ xát với nhau.

Mà lại không biết trời xui đất khiến hay thật có người dở trò mà quan chủ khảo lần này được mời lại là cô gái áo vàng lần trước ở Hồng Môn Yến hay nói thân thiết hơn thì là Tử Âm ( ̄ω ̄)

Ly Tịch ngồi kế bên Dạ Ngưng Sương chẳng biết làm gì ngoài nghịch góc áo của sư phụ đại nhân. Nàng hết nghịch góc áo lại chuyển sang nghịch ngón tay, mà Dạ Ngưng Sương dường như làm ngơ nàng, mặc kệ nàng muốn làm gì thì làm. Lâu lâu lại dò hỏi bao giờ được xuống chung vui với mọi người.

Mà dường như Dạ Ngưng Sương đang không được vui vẻ cho lắm, không biết là ai đang chọc giận nàng khiến nàng trưng ra bộ mặt khó ở nhất, khiến ba đại nam nhân ngồi kế bên cũng chủ động nhích ghế xê ra một chút mà vẫn cảm thấy nàng sắp đóng băng mọi thứ xung quanh rồi.

Đỉnh điểm của sự khó ở trong Dạ Ngưng Sương lên cao khi bên phía đài quan sát đối diện, nơi ngồi của hoàng thất một vị ăn mặc cao quý vương gia đi xuống, tiến lại phía đài quan sát bên này.

Để làm gì? Đương nhiên là để có một cuộc hẹn xem hội nguyên tiêu sắp tới ở nhân gian với Ly Tịch rồi.

Người nọ mặc tựa quan ngọc, phong thái cao ngạo đi đến trước mặt Ly Tịch nhìn nàng đang nghịch ngón tay bản thân, không khỏi mỉm cười khiến vài vị cô nương đắm đuối nhìn hai người ghen tỵ mà kế bên thì có người đang giống như... ghen tuông.

“ Cô nương không biết xưng hô thế nào? Tại hại gọi Tiêu Thái Thần. “

“ A, vị công tử này ta cùng ngươi không quen biết. Khó lòng mà nói cho ngươi biết! “ Ly Tịch ôn nhu cười , một nụ cười của nàng cũng đủ giết sạch nam nhân trong thiên hạ rồi, cần chi phải như nữ nhân khác yểu điệu.

“ Cô nương không cần từ chối, tại hạ chỉ muốn biết cô nương phương danh, tuyệt đối không có ý đồ nào khác. “ Tiêu Thái Thần bị nụ cười của nàng cướp đi hồn phách nhưng lại không muốn dùng quyền thế cưỡng ép nàng, hắn cũng biết phân biệt nặng nhẹ dù gì nàng cũng là đệ tử một phái, triều đình trước giờ luôn muốn cùng tu chân giới giao hảo, nguyên nhân bên trong hắn trong lòng tự thông. Cho nên đối với Ly Tịch dung mạo là đắm say, cũng là ái mộ.

Ly Tịch đắn đo không biết có nên nói ra danh tính hay không nhưng nhìn hắn chân thành như vậy cũng không nỡ làm hắn mất thể diện trước bao người bèn nói “ Ta tên Ly Tịch. “

Tiêu Thái Thần lẩm bẩm trong miệng, ghi nhớ trong lòng. Hiếm có nữ nhân nào khiến hắn muốn thân cận như vậy. Mỹ nhân hắn nhìn không thiếu nhưng dạng phong hoa tuyệt sắc như Ly Tịch hắn chưa bao gặp qua, nàng trong sáng, dịu dàng như ánh trăng vậy.

Hắn từ trong người lấy ra một tấm kim bài đặt lên tay nàng, cười nói “ Cô nương sau này có dịp ghé nhân gian thì hãy đến kinh thành. Tại hạ ở Cảnh vương phủ chờ cô nương ghé thăm. “ nói xong liền chấp tay làm lễ rồi cáo từ trở về phía đối diện.

Dạ Ngưng Sương từ nãy đến giờ ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào hành động của Tiêu Thái Thần với Ly Tịch, nàng muốn đem con mắt hắn đào xuống. Nàng cảm thấy nụ cười của Ly Tịch phá lệ chói mắt , nàng chỉ muốn đem cái người này giấu đi để đừng gây họa nhân gian.

Nhất là lúc Tiêu Thái Thần đem kim bài đặt vào tay Ly Tịch lúc đó Dạ Ngưng Sương thực sự muốn huy kiếm chém hắn ra là trăm khúc nhỏ.

Dạ Ngưng Sương ngoài mặt vô biểu tình nhưng lòng nàng sớm bị Ly Tịch làm cho dậy sóng từng đợt, nó sắp thành sóng lớn rồi.

Còn dưới lôi đài chỉ trong vòng hai canh giờ đã bước vào vòng mười sáu người. Ly Tịch cũng đem luôn chuyện kim bài gì đó của Tiêu Thái Thần ném sang một phía. Giờ nàng toàn tâm toàn ý đặt hết vào trận đấu sắp diễn ra.

Mà ước muốn của nàng sớm liền thành sự thật, rốt cuộc cũng đến lượt nàng ra trận. Tử Âm đứng giữa lôi đài hô to tên hai người ứng chiến tiếp theo.

“ Mời Tống Ngạo của Lôi Hổ Môn và.... “ đọc đến tên của Ly Tịch thì Tử Âm không khỏi cười xảo quyệt một phen

“ Ly Tịch của Lãm Nguyệt Cung đến lôi đài. “

Vừa nghe kêu tên, Ly Tịch nhanh chóng từ phía đài quan sát bay xuống, bạch y phiêu phiêu, thu hút bao nhiêu ánh mắt nam nhân nóng rực đặt lên người nàng.

Tống Ngạo của Lôi Hổ Môn cũng nhanh chóng lên đài, hai người đứng hai bên đối diện lẫn nhau, Tử Âm đứng giữa nhìn hai người sau đó phất tay ra hiệu trận đấu bắt đầu.

Hai người ôm song chưởng chào nhau. Ly Tịch cũng biết đối thủ của nàng không phải dạng tầm thường mà là một Nguyên Anh thượng cảnh giới, cao hơn nàng rất nhiều. Sợ là phen này nếu đánh bằng tay chân sẽ không có cơ hội, chỉ đành dùng trí não cân hắn.

Mọi người đều hào hứng đến lôi đài để xem thử mỹ nữ Kim Đan sơ cảnh làm sao thắng Nguyên Anh cảnh giới được . Huống chi tâm pháp của Lôi Hổ Môn là tu luyện ngoại thân trở nên cứng như sắt thép, kim cương. Cho nên khó càng thêm khó.

“ Ly Tịch ra mắt sư huynh! “

“ Ly sư muội, sư huynh cũng ra mắt muội! Nghe danh sư muội đã lâu nay được diện kiến đúng là như lời mọi người vẫn nói, mỹ nhân tuyệt sắc. “

“ Sư huynh quá lời, chúng ta bắt đầu thôi! “

“ Kìa sư muội ngươi dù gì cũng mới là Kim Đan sơ cảnh, ta không thể ra tay với ngươi được. “

“ Vậy sư huynh muốn thế nào? “

“ Không bằng ta nhường sư muội ba chiêu. Ta sẽ đứng ở đây cho muội đánh ba chiêu tuyệt đối không né sau ba chiêu chúng ta bắt đầu! “

“ Hử? Sư huynh muốn như vậy thiệt sao?! “

“ Không sai mọi người ở đây có thể làm chứng! “

Tống Ngạo cực kỳ hiệp nghĩa khi cho Ly Tịch đánh hắn ba chiêu. Dưới lôi đài đều xôn xao, trên khán đài các vị chưởng môn cũng nghe rõ yêu cầu này. Sư phụ đại nhân cực kỳ khó chịu ngay cả đấu lôi đài A Ly cũng có thể trêu hoa ghẹo bướm.


“ Được! Nếu huynh đã nói sư muội cũng không thể không nghe theo! “ Ly Tịch cong khóe môi khiến nhật nguyệt phải thất sắc, phong vân đạm, Tống Ngạo cũng bị nàng một phen hớp hồn.

“ Sư muội tới đi! “

Rầm!!!!!!

Phịch!!!!! φ(゜▽゜*)♪

Cái gì cũng chưa nhìn rõ đã thấy Tống Ngạo nằm dưới gốc cây, đầu óc quay cuồng, có vài con chim lượn lờ qua lại trên đầu bất tỉnh nhân sự!

Tư thế kiểu này thật uổng cho chữ “ Ngạo “ của hắn.


Hết chương 12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top