Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28: Làm sao để người hiểu được lòng ta?

Dạ Ngưng Sương không phải không lo lắng cho Ly Tịch hay tin tưởng vào lời Khưu Tử Nhã nói. Nàng chẳng qua lúc đó chỉ mờ mịt rối loạn bởi ánh mắt của Ly Tịch. Trong đôi mắt ấy, chính là muốn hỏi nàng có tin tưởng mình không? Nàng tin nhưng ngoài miệng vẫn phải phủ nhận, nàng phạt nàng ấy đi diện bích lúc đó lòng nàng cũng quặn đau khi đôi mắt đó chất chứa thất vọng. Đừng thất vọng với vi sư, thứ vi sư có thể làm lúc này để bản thân đọa vào tình kiếp của con chỉ có thể đẩy cho con đi càng xa ta càng tốt. Ta không phải là người đáng để con yêu.

Ta không phải muốn thân cận với ai khác ngoài A Ly nhưng vì muốn để con tự mình trưởng thành không cần dựa dẫm vào ta, ta chỉ có thể cố tình quan tâm Khưu Tử Nhã, ta biết mỗi khi con nhìn Khưu Tử Nhã có bao nhiêu tức giận che giấu trong đáy mắt. Con cùng ta bên nhau mười năm sao ta không hiểu được tính cách của con, con tuy giận nhưng lòng vẫn yếu mềm, không phải dạng sư tỷ bắt nạt sư muội. Ngày Khưu Tử Nhã đến mách với ta, nói mười câu ta chưa tin được lấy một câu, ta đợi con giải thích, chỉ cần con nói không phải, ta tuyệt đối sẽ không truy cứu nữa.

Nhưng sao vậy A Ly? Sao con không phủ nhận, sao con không giải thích? Từ thời điểm ta thu nhận Khưu Tử Nhã, ta cũng biết con đối với ta có bao nhiêu oán. Ai cũng nói trong đôi mắt nàng nở rộ hoa đào khuynh thế. Nhưng sao chỉ trong một chiều hoa đào rơi rụng như mưa.

Hỏi ai có thể cho ta được một lần ngoái đầu nhìn lại. Ngược dòng thời gian nhớ về những năm tháng cũ xa xăm. Đáng thương, ta không dám đối diện với lòng mình, chỉ đành buông lời khiến nàng oán ta thêm.

Từ dạo Ly Tịch diện bích xám hối một năm tròn trôi qua, trở về Ly Thiên Phong nành việc đầu tiên không còn đến tìm Dạ Ngưng Sương nữa, nàng bỏ mặc tất cả thu mình vào một góc nhỏ trong tim. Không còn hỏi “ Sư phụ có nhớ đến con không? “ đôi mắt mỗi khi đối diện với Dạ Ngưng Sương chỉ còn là vô hồn.

Khưu Tử Nhã hằng ngày đều đến bày trò phá phách, gây hứng với nàng. Nhưng Ly Tịch thì sao? Nàng ngoại trừ ngồi thừ người ra, lúc chán thì lại luyện kiếm thì chẳng ngó ngàng đến bất cứ ai. Dạ Ngưng Sương không muốn như vậy! Nàng không biết nàng rốt cuộc đã làm sai điều gì, để mọi chuyện trở nên quá tầm với.

Ly Tịch càng không hứng thú với Khưu Tử Nhã thì Khưu Tử Nhã lại nổi điên lên với nàng! Nhẫn nhịn luôn có giới hạn của nhẫn nhịn, đến một ngày Khưu Tử Nhã cũng biết Ly Tịch không phải dễ ức hiếp.

Đó là một ngày khi Ly Tịch đang đọc thư tịch lẳng lặng bên gốc cây đào, Khưu Tử Nhã lại theo thường lệ chạy đến phá phách lấy nàng. Ly Tịch cũng đem cô ta cho làm không khí, không để cô ta vào trong mắt. Nhưng Khưu Tử Nhã lại ngang nhiên dám bước vào phòng của nàng, còn tùy tiện lấy đồ trong tủ của nàng.

Cô ta lấy chính là thứ mà Ly Tịch xem là quý giá nhất. Một bức họa Dạ Ngưng Sương đang đọc sách. Ly Tịch đem bức họa này cất vào một chiếc hộp, đem nó khóa cẩn thận, mỗi khi buồn chán sẽ đem ra ngó một lần. Ly Tịch trên cõi đời này chán ghét nhất là người khác tự tiện lấy đồ của mình, còn là món đồ quý giá nhất.

Cô ta còn chanh chua phe phẩy bức họa, nói “ Sư tỷ ngươi sao có thể lén lút vẽ sư phụ như vậy, còn giấu trong hộp kín, hay là sợ người ta tìm thấy!? “ vốn bức họa này đã được vẽ lâu rồi, tuy Ly Tịch bảo quản rất tốt nhưng giấy thì vẫn là giấy nếu động mạnh thì sẽ rách.

Ly Tịch đem thư tịch vứt sang một bên, nàng đứng dậy, khuôn mặt thoáng chốc biểu tình đen sầm, chìa tay hướng Khưu Tử Nhã nói “ Khưu sư muội, đem thứ trong tay ngươi trả lại cho ta! “

Khưu Tử Nhã ngược lại không xem lời nói của Ly Tịch ra gì, Ly Tịch càng muốn đòi cô ta càng sẽ không cho nàng vừa ý, vung vẩy mạnh đến mức “ xoẹt “ một tiếng bức họa liền rách làm hai mảnh, nhìn thấy vậy cô ta còn vờ vịt như thể chỉ lỡ tay chứ không cố ý, nhưng trên mặt không có chút gì hối lỗi hành động khiêu khích của mình “ Ây da, sư tỷ ta chỉ lỡ tay thôi ngươi đừng tức giận. Vốn cũng chỉ là đồ vứt đi thôi! “

Chợt, từ xa Dạ Ngưng Sương đi lại hướng các nàng, phía sau còn dẫn theo Lam Hinh sư tỷ, Khưu Tử Nhã đã thấy sư phụ đi lại, cô ta cho rằng Dạ Ngưng Sương không biết sự tồn tại của bức họa muốn nhân cơ hội trăm năm hiếm có này hạ bệ Ly Tịch, tốt nhất là nói rằng nàng ta có tâm tồn bất chính với sư phụ, cho người đuổi nàng ta đi, rồi mình có thể độc chiếm sư phụ.

Cô ta liền cầm bức họa rách hướng về Dạ Ngưng Sương vừa chạy vừa hô “ Sư phụ, ta có thứ này cho người.... “ chữ ‘xem’ còn chưa nói ra hoàn chỉnh, liền bên tai một trận xé gió âm thanh, sau đó cổ họng liền bị người ta bóp lấy. Không những thế chân đang ở mặt đất liền bị nhấc bổng lên!

Khưu Tử Nhã mặt mày tái xanh nhìn Ly Tịch, cô ta càng vùng vẩy Ly Tịch càng bóp chặt. Cô ta chỉ biết hai tay nắm lấy cánh tay của Ly Tịch, miệng đứt quãng hô “ Sư... Phụ.... cứu ta! “

Dạ Ngưng Sương chứng kiến tận mắt mọi việc, nàng nhanh chóng hướng hai người đang tranh chấp chạy đến. Lam Hinh cũng theo sát phía sau thầm nghĩ bụng “ Nhất định Khưu Tử Nhã lại ức hiếp tiểu sư muội, cho nên mới khiến nàng động thủ! “

Ly Tịch có bao nhiêu kích động, bao nhiêu tức giận cơ chứ. Rách, Khưu Tử Nhã làm bao nhiêu chuyện nàng có thể nhịn nhưng xé rách bức họa sư phụ của nàng, nàng không thể không tức giận.

“ Ngươi cho rằng ta nhịn ngươi thì ngươi làm gì ta cũng không dám động thủ! “

Khưu Tử Nhã hoảng, nàng thật sự hoảng sợ, Ly Tịch nàng ta điên rồi, trước mặt sư phụ lại dám động thủ. Tuy trong lòng mong chờ sư phụ khiển trách Ly Tịch, nhưng nhìn vào đôi mắt lạnh phủ kín một tầng sương của Ly Tịch, nàng chính là bị dọa đến kêu không thành lời. Cảm giác lạnh lẽo đến sợn tóc gáy. Như thể Ly Tịch có thể bất chấp tất cả giết chết nàng vậy!

Dạ Ngưng Sương nhíu mày ra lệnh “ A Ly buông sư muội xuống, có chuyện gì từ từ nói. “ nàng chính là không muốn thấy cảnh đồng môn tương tàn. Nhất là A Ly sẽ đeo lên vai trọng tội lạm sát đồng môn! Đó là điều nàng không muốn nhất!

Ly Tịch thật sự nghe lời của Dạ Ngưng Sương nói, dù không muốn tha cho Khưu Tử Nhã nhưng vẫn thả cô ta. Khưu Tử Nhã không được ai làm điểm tựa tự động tại Ly Tịch buông ra liền té nhào xuống đất, cô ta cậy có Dạ Ngưng Sương bên cạnh liền khóc lóc nói “ Sư phụ, người phải làm chủ cho ta, sư tỷ nàng bị điên rồi, nàng muốn giết ta! “

“ Nếu ngươi không đi chọc ghẹo tiểu sư muội thì nàng có thể đi gây sự với ngươi sao? “ Lam Hinh chính là ghét nhất loại nước mắt giả tạo của bạch liên hoa, bèn chất vấn cô ta!

“ Nói đi, có chuyện gì! “ Dạ Ngưng Sương không chút biểu tình lãnh đạm lời nói nhìn về Khưu Tử Nhã, lãnh đến sống lưng cô ta tê rần.

Khưu Tử Nhã lúng túng chẳng lẽ mình tính sai, sao sư phụ không bảo vệ mình chứ? Run rẩy mồ hôi ướt áo “ Ta... Ta lỡ làm rách bức họa của sư tỷ, nhưng rách thì vẽ lại có sao đâu chứ! “

Dạ Ngưng Sương nghe nói bức họa liền ngẩn người, sau đó cũng đoán ra được là bức họa nào. Thảo nào Ly Tịch lại kích động như vậy... Nhưng chỉ vì chuyện này mà ra tay với đồng môn thì không thể bao che cho nàng ấy.

“ A Ly rách cũng đã rách chi bằng vẽ lại một bức khác. Vi sư ngồi cho ngươi vẽ! “ lời nói tuy có chút trách cứ nàng vì chuyện nhỏ làm tổn hại hòa khí đôi bên là không nên, câu sao vẫn pha chút cưng chiều nàng, như thể cũng muốn nói với Khưu Tử Nhã chuyện bức họa nàng đã sớm biết từ lâu.

Ly Tịch nghe Dạ Ngưng Sương nói như vậy phản ứng đầu tiên đó là cười lạnh một tiếng, lắc đầu “ Họa? Liệu có họa lại tình cảm lúc đó sao? “ nói xong liền cúi thấp mặt nhặt lên bức họa đã rách làm hai, bỏ về phòng!

Dạ Ngưng Sương nhìn theo bóng lưng cô độc đó, nhói đau một trận khẽ kêu trong tâm “ A Ly. “

Nhưng việc khiến cho Ly Tịch triệt để tan nát cõi lòng chính là chuyện Tần Dương và Dạ Ngưng Sương. Nàng không hề hay biết một năm trong lúc nàng diện bích xám hối, sư phụ có từng đi gặp Tần Dương không phải một mà đến hai lần. Cảm tình của hai người như là điều cấm kỵ không muốn bị chạm đến của Ly Tịch. Nhưng rồi thì sao, nàng vô tình bắt gặp cảnh sư phụ cùng Tần Dương hẹn gặp nhau, khung cảnh có bao nhiêu hài hòa, nếu người không biết sẽ tưởng bọn họ là một đôi tiên đồng ngọc nữ. Đôi mắt sư phụ nhìn hắn cũng nhu hòa đi vài phần, là người đối với hắn phàm căn chưa đoạn, vẫn lưu luyến tình xưa? Ta... Ta lấy tư cách gì xen vào khi năm xưa ấy rõ ràng là ta tình ngươi nguyện, đoạn tình đó sợ sư phụ vẫn khắc cốt ghi tâm! Sợ rằng một mai sẽ chứng kiến người mặc giá y gả cho hắn. Ta sao có thể chịu đựng được nỗi đau khổ giày xéo tâm can đó. Người có thể đối với ta không tình cảm, nhưng đừng để ta phải chịu đựng người gả cho một nam nhân khác! Ta... Sẽ điên mất thôi!

Hết chương 29

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top