Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31: Tám mươi mốt roi toái cốt đoạn hồn tiên

Tại sảnh lớn bên ngoài Lục Hợp Điện, xung quanh vây kín đệ tử của các môn phái, bên trong vòng vây chính là Sở Chính, Thạch Thiên Lãng và chưởng môn của Lôi Hổ môn cùng với Dạ Ngưng Sương, phía sau bọn họ có thêm Sở Trực, Quang Tiêu, Lam Hinh và Khưu Tử Nhã.

Dạ Ngưng Sương trên gương mặt không chút biểu cảm nàng nhìn về phía người đang bị trói quỳ trên đất Ly Tịch.

Nàng không tin tưởng Ly Tịch là gian tế của Ma đạo, bởi lẽ A Ly theo nàng từ khi còn bé, nàng chính là nhìn nàng ấy lớn lên, tự tay nuôi dưỡng, bản tính ra sao nàng là người hiểu rõ nhất. Nhưng Linh Kính Đài là bảo vật trấn sơn của Lăng Thiên Các, nó chưa bao giờ đoán sai điều gì. Hơn nữa, nếu nàng không làm rõ điều này sẽ ăn nói như thế nào với chư vị chưởng môn và trên dưới Lãm Nguyệt Cung.

Nàng tin nàng ấy nhưng nàng cũng tin chứng cứ!

“ Ly Tịch ngươi có biết tội của mình! “

Ly Tịch ngẩng đầu, đôi mắt ngấn lệ, thì thào hỏi ngược lại Dạ Ngưng Sương “ Ta phạm tội gì? “

“ Còn tội gì ngoài.... Cấu kết Ma đạo chứ! “ Khưu Tử Nhã chen miệng, nàng chắc nịch khẳng định khiến Ly Tịch cười lạnh một tràng

“ Ngươi.... Chỉ dựa vào Linh Kính Đài mà phán xét ta chắc chắn như thế. Còn chưa điều tra gì thêm, hay nói ngươi đã bày trò! “

Khưu Tử Nhã gương mặt lúc xanh lúc trắng, tay giấu trong tay áo run lên, lúng ta lúng túng biện giải “ Ngươi đừng ăn nói hàm hồ, chứng cứ rõ ra đó ai tin ngươi được chứ! “

Ly Tịch ngẩn người, ai tin ta sao? Bất tri bất giác nhìn về phía Dạ Ngưng Sương muốn từ nàng nhìn ra biểu cảm.

“ Ta tin tưởng tiểu sư muội! “ Lam Hinh từ trong đám người bước ra, nàng quỳ bên cạnh Ly Tịch chấp tay hướng chư vị chưởng môn và cung chủ nói “ Đệ tử tình nguyện lấy tính mạng ra đảm bảo tiểu sư muội không phải gian tế của Ma đạo! “

Sở Trực và Quang Tiêu hai người nhìn nhau, gật đầu, mạnh dạng quỳ xuống đất cùng nhau cầu xin “ Đệ tử cũng lấy tính mạng đảm bảo Ly sư muội, xin Dạ cung chủ suy xét lại! “

Lần lượt theo sau đó là tất cả đệ tử của Lãm Nguyệt Cung cho đến trưởng lão đều quỳ thay nàng cầu xin “ Xin cung chủ suy xét lại, chúng đệ tử tình nguyện dùng mạng đảm bảo! “

Sở Chính thấy số đông người đều vì Ly Tịch cầu tình, mà hắn đối với Ly Tịch có hảo cảm, cũng không cho là Ly Tịch làm gian tế “ Dạ cung chủ.... “ lời ra đến cửa miệng đã bị Dạ Ngưng Sương chặn ngang.

Nàng cả người hàn khí tỏa ra lạnh lẽo khiến Khưu Tử Nhã còn phải rùng mình nép sang một phía, nàng lạnh lùng nói “ Được, được lắm! Hay cho một Ly Tịch có thể khiến nhiều người vì ngươi mà bằng lòng lấy tính mạng ra đảm bảo. “

“ Sư phụ.... Người tin ta không? “ Ly Tịch run rẩy, nước mắt không ngừng lăn dài. Nàng phải lấy bao nhiêu can đảm để hỏi câu này.

Dạ Ngưng Sương lựa chọn không trả lời nàng, mà lại nói câu khác “ Ngươi làm ta quá thất vọng! “

Ta làm người thất vọng sao? Người tự hỏi người có tin ta không? Ly Tịch cúi đầu âm thầm nuốt lệ đắng vào lòng! Người còn định dày vò ta trong đau khổ đến bao giờ. Người không biết lời nói của người có bao nhiêu ảnh hưởng đến ta sao?

“ Ly Tịch làm gian tế của Ma đạo, chứng cứ rành rành, Lãm Nguyệt Cung không bao che cho nàng, kẻ làm sư phụ dạy dỗ không nghiêm, hôm nay Dạ Ngưng Sương ở mọi người cúi đầu nhận lỗi. Còn phía Ly Tịch, vì nàng phạm trọng tội của Lãm Nguyệt Cung, phạt nàng.... Tám mươi mốt roi Toái Cốt Đoạn Hồn Tiên! “

Nhanh chóng lời nói này được đưa ra ai náy đều nháo nhào, Sở Chính làm một cái nam nhân còn phải rùng mình một phen, bằng hắn tu vi quá nhất cũng chịu đến mười roi đã muốn toi nửa mạng. Tám mươi mốt roi cỡ nào muốn giết luôn Ly Tịch!

Ly Tịch cười một tiếng lắc đầu, người thật vô tình sư phụ! Người muốn mạng ta chỉ cần nói một tiếng thôi, cần gì phải cho ta thấy sự lạnh lùng của người chứ!?

“ Cung chủ! “ Lam Hinh dập đầu, sao cung chủ lại có thể đối với tiểu sư muội như vậy, người chẳng phải trước đây đau lòng nhất Ly Tịch sao? Tám mươi mốt roi Toái cốt đoạn hồn tiên là hình phạt nặng nhất trong Lãm Nguyệt Cung chưa từng có đệ tử nào chịu được đến roi tám mươi mốt, ngoan cố nhất cũng đến roi thứ năm đã chết rồi!

“ Đem Lam Hinh mang xuống! “ Dạ Ngưng Sương phất tay áo, đệ tử phía dưới không muốn càng thêm chọc giận cung chủ chỉ đành vầng lời đem Lam Hinh kéo xuống.

Giờ phút này chỉ còn Dạ Ngưng Sương và Ly Tịch đối diện lẫn nhau, bốn mắt va chạm, Ly Tịch chẳng thấy gì ngoài sự lạnh lẽo phủ kín đôi mắt ôn nhu ngày nào, chẳng lẽ đây là kết cục đã định sẵn của hai người sao?

“ Ngươi cậy vào ta sủng ngươi, nên ngươi làm càn rồi! “ Dạ Ngưng Sương mở lòng bàn tay lấy ra Toái Cốt Đoạn Hồn Tiên, nhắm hai mắt thở ra một tiếng, bắt đầu quất mạnh xuống thân thể Ly Tịch từng roi, từng roi một.

Nàng đau đến thịt xương đều có thể cảm nhận được từng đoạn roi quất xuống. Lục phủ ngũ tạng ở roi thứ năm đều vỡ vụng, nàng búng ra ngụm máu, nằm dài xuống nền đất. Vẫn kiên trì, cắn răng không rên một tiếng.

Cho đến roi hai mươi, mặc cho bao nhiêu đệ tử dập đầu cầu xin đừng đánh nữa. Nhưng nàng vẫn bỏ ngoài tai, những lời nói đó. Sau này, nàng hối hận cũng điều không kịp. Một bước sai đường, ngàn thu ôm hận. Hối hận quay đầu, trăm tuổi đã qua!

Ly Tịch nàng ráng gượng ép bản thân phải tỉnh táo không được phép buông bỏ như vậy, nàng có chuyện muốn hỏi cho thật rõ.

Hôm nay mặc kệ là bao nhiêu sóng gió sẽ ập đến bản thân trên người nàng cũng muốn biết sự thật.

Ly Tịch hơi thở yếu ớt, nàng vô lực hỏi “ Sư phụ... Ta... Ta trong lòng người là địa vị như thế nào? “

Dạ Ngưng Sương ngừng tay, lại không biết suy nghĩ chuyện gì đó, một lúc sâu mới đáp “ Ngươi gọi ta một tiếng sư phụ, ta chính là ngươi sư phụ, chỉ có như vậy! “

Chỉ có như vậy, Ly Tịch cười khổ trong lòng. Ta chỉ là danh nghĩa đệ tử của người không hơn không kém sao? Ta cứ nghĩ hóa ra ta còn phải quan trọng hơn hai chữ ‘đệ tử’.

Tại thời điểm Dạ Ngưng Sương chuẩn bị tiếp tục hành hình, thì trên bầu trời xuất hiện bóng dáng tử y thiếu nữ và bạch y nam tử thu hút ánh mắt nhiều người, ai chưa biết thì còn tò mò, số ít người ở Hoang Sơn lần đó vừa nhìn là đã biết hai người kia là ai.

Bạch Nhạc và Tử Âm biết hôm nay là ngày cuối cùng của Ly Tịch, bọn họ đến nhưng là muốn nghịch thiên cứu nàng.

Tử Âm nhìn Ly Tịch nằm trên đất bê bết máu, không khỏi phẫn nộ, cô quát lớn “ Dạ Ngưng Sương nếu ngươi còn tiếp tục hành hình, đừng trách ta hôm nay đại khai sát giới! “

Dạ Ngưng Sương trong lòng run lên, nàng cũng chính là không muốn đánh Ly Tịch, nhưng nàng không thể không làm như vậy!

Khưu Tử Nhã thấy hai người Bạch Nhạc lo chuyện bao đồng liền không biết trời cao đất dày là gì, chanh chua ngoan độc nói “ Các ngươi nghĩ mình là ai chứ, dám xen vào chuyện của chúng ta. Hay các ngươi là Ma đạo đến giải cứu cô ta! “ lời vừa dứt, một tiếng ‘chát’ thanh lảnh vang lên, Tử Âm dù chẳng thèm đến gần ả ta vẫn có thể vô hình lực lượng mà ra tay. Khưu Tử Nhã bị cô đánh một tát, miệng lệch sang một phía, máu trào ra.

“ Xuẩn ngốc phàm nhân, ta nói cho các ngươi biết, hôm nay Ly Tịch chết, các ngươi liền tuẫn táng cùng nàng! “ Tử Âm nổi giận lời nói không đùa được.

Nhưng không hiểu lực lượng hay ai cho Dạ Ngưng Sương lá gan, nàng bỏ ngoài tai tất cả tiếp tục đánh tiếp sáu mươi mốt roi còn lại.

Ly Tịch hiện tại chính là chỉ còn lại chút hơi tàn, nàng nghe được xung quanh ồn ào cũng biết Tử Âm đến rồi. Nhưng nàng không muốn vì nàng mà có thêm đổ máu.

“ S... Sư phụ... Nếu... ta và Tần Dương... đ.. đều gặp nguy hiểm... cùng lúc. N... người sẽ chọn.... cứu ai! “ hơi thở thoi thóp cùng lời nói đứt quãng của nàng, cũng cho thấy nàng không còn bao nhiêu thời gian.

Dạ Ngưng Sương nhắm mắt, nàng phun ra từng câu từng chữ một, như vạn tiễn xuyên qua tâm của Ly Tịch khiến nó triệt để vỡ rồi “ Ta... Chọn hắn! “

“ Chọn... h.. hắn... “ Ly Tịch cười điên dại, rơi lệ đầy mặt, khóc tới mức ruột gan đứt thành từng khúc, môi không kìm được mà phát run.

“ Ta vì... Ngươi làm tất cả mọi thứ, có thể chết vì người, đến thanh danh cũng không cần. Vậy mà.... hắn... Khụ.. Khụ... H.. hắn đã làm gì cho người chưa! “

Tại một roi cuối cùng rơi xuống, Ly Tịch linh căn đã bị Toái Cốt Đoạn Hồn tiên đánh cho tan nát. Ai náy đều vì nàng mà đau lòng, nhiều người không kìm lòng đặng mà rơi lệ. Linh căn nát cũng đồng nghĩa từ nay trở về sau Ly Tịch không còn tư cách tu chân nữa, một thời phong quang vô hạn thiên tài lại rơi vào kết cục này, ai không tiếc cho được.

Ly Tịch vốn thân thể giờ như một con bút bê vải lại lấy đâu ra sức lực tại bị Dạ Ngưng Sương đánh đến tan nát như vậy vẫn có thể bò từ trên mặt đất, cả mặt đầy máu đứng dậy. Dù khi nàng đứng đã chao đảo như sắp té đến nơi.

Dạ Ngưng Sương chính là nghe nàng nói “ Tại... tại sao... l... lại chọn hắn không chọn ta! “

Hết chương 31

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top