Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Thiên linh căn

Trích Linh gật gật đầu, hướng về phía dưới hô “ Ta là Trích Linh trưởng lão Ma Phong Điện, các ngươi không phải sợ, lần này ta chính là vì chiêu tuyển một đám có linh căn, thiên tư thông tuệ đệ tử, lấy duyên truyền thừa. Hiện tại, các ngươi một đám tiến lên đây, bắt tay đặt ở cái này trắc linh bàn, nếu có sáng lên, liền báo các ngươi tên cùng tuổi, đứng ở bên trái.”

Ly Tịch nghĩ thầm, nàng nhất định phải trở thành đệ tử của thần tiên tỷ tỷ, liền nhìn chằm chằm bàn tay dùng sức nhìn hai mắt, âm thầm hy vọng nó có thể tranh đua.

Ngoại môn đệ tử nghe lời mà làm theo, có người tay phóng đi lên lập tức phát ra quang mang, có rất nhiều loại một sao, hai sao cao nhất là ba sao. Càng nhiều người, tay phóng đi lên cái gì quang, cái gì sao đều không có xuất hiện.

Người trắc thí đến vài trăm nhưng chỉ thu được trên dưới mười người, số lượng đào thải quá sức kinh người.

Đến lượt Ly Tịch trắc thí, tiểu cô nương có chút run sợ liếc mắt qua lại liền bắt gặp ánh mắt cổ vũ từ phía Lam Hinh sư tỷ.

Phải, nàng phải quyết tâm, phải tin tưởng bản thân mình có thể làm được.

Ly Tịch khẩn trương tiến lên, vươn tay, chậm rãi phóng đi lên.

Một mảnh lóa mắt hồng quang, bên ngoài dù đứng cách xa vài trượng vẫn cảm thấy chói mắt vô cùng. Trên trắc linh bàn hiện lên bốn sao. Là bốn sao đó! Các đời cung chủ truyền xuống chỉ có người sáng lập Lãm Nguyệt Cung và cung chủ hiện giờ Dạ Ngưng Sương là thiên phú hơn người đạt thành bốn sao. Ngoài ra chưa từng nghe trong sử sách Lãm Nguyệt Cung có người thứ ba sở hữu loại thiên tư này.

Tất cả đệ tử không ngừng xì xào bàn tán. Lam Hinh cũng phen kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Trích Linh đạo nhân “ Sư thúc, này…”

Trích Linh đạo nhân cũng ngạc nhiên nói “ Thiên linh căn, lại là thiên linh căn. Bất quá thiên linh căn này cực kỳ thanh thuần, nhớ năm đó Ngưng Sương nha đầu tuy cũng thiên linh căn nhưng chưa từng thuần khiết như tiểu cô nương này. Ta tu hành hơn nghìn năm còn chưa từng gặp qua.”

Lam Hinh vốn cho rằng bất kể trước đây cung chủ có chút ưu ái với Ly Tịch ra sao thì chắc là nhìn trúng thiên phú của nàng. Vốn tưởng chỉ ba sao cao nhất lại không ngờ trời sinh thiên linh căn. Nàng có chút ghen tỵ với tiểu muội muội rồi đó.

Xung quanh xì xào bàn tán, riêng Ly Tịch chỉ đứng đó không biết chuyện gì xảy ra. Không lẽ nàng rớt rồi sao? Không lẽ sẽ bị đuổi đi? Nàng không muốn, nàng muốn được ở cùng thần tiên tỷ tỷ!

Nàng véo góc áo hai mắt ngấn lệ, ủy khuất sắp khóc. Đúng vào lúc này, bên ngoài điện vang lên một giọng nói ” Ta thu nhận con.”

Âm thanh quen thuộc đến lạ thường đối với Ly Tịch, đây là giọng nói mà cả đến nằm mơ nàng cũng muốn được nghe lại. Nỗ lực ba năm qua chính là để ngày hôm nay đường đường chính chính đứng trước mặt người, để được người gọi tên, để được người thu làm đệ tử. Bất luận kiếp sau có ra sao, dù cho vạn kiếp bất phục cũng chưa từng hối hận về ngày hôm nay quyết định.

Nhiều năm sau, Ly Tịch vẫn luôn nhớ rõ khoảnh khắc này, giống như mới ngày hôm qua, khắc sâu vào trong tâm trí, luân hồi chuyển thế, suốt đời cũng không thể quên, chỉ tiếc rằng khi đó nàng đã không còn là một Ly Tịch nhỏ bé mà người từng biết.

Cửa điện vừa cao vừa rộng, làm nổi bật cả một khoảng không rộng lớn sau lưng, có những vầng mây ngũ sắc lướt qua, trời xanh mây bay, người ấy đứng lẳng lặng một mình như vậy ở giữa cửa điện, tựa như trong tranh vẽ, ánh sáng sau lưng soi rọi vào, cả người tựa hồ tản mác ra những vầng sáng dịu dàng.

Trên đại điện lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến kì lạ, các đệ tử tựa như đều ngừng thở, không hẹn mà cùng hạ thấp người cung kính hành lễ với người đang đứng ngoài cửa điện, trên mặt là muôn vàn sắc thái khác nhau, vui mừng xen lẫn kinh ngạc, sùng bái, hâm mộ, đa số còn lại đều là không thể tin nổi vào mắt mình.

Trên điện nổi lên âm thanh bàn tán nho nhỏ, dần dần thành lớn hơn, cuối cùng ồ lên một mảnh.

Lam Hinh mỉm cười nhắc nhở “ Tiểu sư muội, cung chủ đồng ý thu nhận muội làm đồ đệ, còn không mau bái sư?”

Cung chủ! Trên điện trở nên càng thêm náo nhiệt, đám đệ tử ngoại môn biết rõ thân phận của người ấy, đều kích động vạn phần.

Mọi người đều nói, cung chủ không thu nhận đồ đệ.

Chúng đệ tử đều quay sang nhau nhằm xác thực lại, hầu như tất cả mọi người đều hoài nghi tai của mình có vấn đề, hẳn là nghe lầm thôi. Nhưng mà, trước mắt mọi người, ngoại trừ cung chủ ra không còn người nào khác, câu nói kia quả thật đúng là từ miệng người ấy phát ra.

Dạ Ngưng Sương chậm rãi đi vào đại điện, vạt áo thật dài di động trên mặt đất, giống như sóng nước chuyển động, lại như cơn bão tuyết cuồn cuộn.

Nàng đứng ở trước mặt Ly Tịch, dùng giọng nói nhẹ nhàng, vô cùng dễ nghe hỏi “ Ta nhận con làm đồ đệ, con có bằng lòng hay không?”

Tận cùng thất vọng nay biến thành vô cùng kinh hỉ, Ly Tịch hạnh phúc như đang ở trong một giấc mộng, căn bản không biết nên làm như thế nào, thậm chí gần như không còn nói năng được gì nữa, chỉ lo gật đầu liên tục.

“ Ta cả đời này chưa từng thu nhận qua đệ tử, con là người đầu tiên cũng là đại biểu cho Lãm Nguyệt Cung, phải tuân thủ nghiêm ngặt môn quy, lấy an nguy của Lãm Nguyệt Cung làm trọng, lấy chúng sinh làm tâm, không được làm việc sai trái, nếu phạm sai lầm ta sẽ phạt con theo môn quy, không chút nương tình! “

Ly Tịch mím chặt môi, ánh mắt kiên định mười phần, nàng tuyệt đối sẽ không để sư phụ mất mặt.

Dạ Ngưng Sương nhìn vào ánh mắt trong trẻo của Ly Tịch gật đầu “ Vậy con bái sư đi! “

Nhìn thấy ánh mắt chỉ điểm của Lam Hinh bên cạnh, nàng đã hiểu mình phải làm gì, vội vàng quỳ xuống dập đầu lạy ba cái, cất giọng thật trong trẻo “ Đệ tử bái kiến sư phụ.”

Dạ Ngưng Sương không cười, cũng không biểu lộ vẻ hài lòng, chỉ gật đầu “ Đứng lên đi, theo ta về Ly Thiên Phong.”

Ra khỏi Thái Thanh điện, trời đất như càng thêm rộng lớn, mấy ngàn đệ tử vẫn đứng ngay ngắn ở hai bên đường, càng toả ra không khí trang nghiêm. Tất cả mọi người đều đã biết tin cung chủ thu nhận đồ đệ, đều muốn nhìn một chút xem là nha đầu nào vận khí lại cao như thế, bao nhiêu người đều không lọt được vào mắt xanh của người ấy mà người nọ lại có thể.

Cho nên khi Dạ Ngưng Sương vừa mang Ly Tịch trở ra đã gặp không ít cặp mắt soi ngó từ mọi phía, làm người ta cảm giác khó chịu. Nhưng ngó lại dung mạo củay Tịch ai cũng không khỏi hít hà một phen tự đoán trong lòng “ Vừa có sắc lại vừa có tài gặp ta dù có sứt đầu mẻ trán ta cũng phải giành cho được! “ lại cũng không thiếu ánh mắt ghen tỵ, nhiền hơn là căm giận.

Ly Tịch có chút sợ hãi, gắt gao bám sát bên cạnh sư phụ.

Dạ Ngưng Sương đi được vài bước, phát hiện ống tay áo dường như bị cái gì đó kéo lấy, cúi đầu nhìn xuống, thì ra là học trò nhỏ vừa mới thu nhận của mình, trong đôi mắt to tròn đầy vẻ khẩn trương, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay áo nàng.

Thấy sư phụ nhíu mày, Ly Tịch vội vàng lùi tay về, bất an nhìn nàng.

Thật ra Dạ Ngưng Sương vốn là người sao cũng được, nhíu mày cũng không phải vì không vui, chỉ là thói quen mà thôi, nhìn ra nha đầu đang sợ hãi, nàng chủ động vươn một bàn tay ra.

Ly Tịch ngây người, sau một lúc lâu mới hiểu được ý của sư phụ, vừa mừng vừa sợ, đỏ mặt đưa tay len lén lau lên áo quần vài cái, mới nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ấy.

Bàn tay ấm áp vừa đủ, không quá lạnh cũng không quá nóng, cũng giống như con người của nàng, nhẹ nhàng, dịu dàng.

Áo bào trắng quét trên mặt đất, đón nhận ánh nhìn của mọi người, Dạ Ngưng Sương dắt theo tiểu cô nương, chậm rãi đi xuống từng bậc thềm đá, hướng về Ly Thiên Phong…

Đặt chân lên Ly Thiên Phong lần thứ hai, Ly Tịch vẫn cảm giác mới mẻ như lần đầu nàng tới nơi này. Chỉ là lần này khác hẳn lần trước, nàng sẽ được ở lại nơi này, ở cùng sư phụ.

Ly Tịch đang lúc cao hứng bỗng nghe Dạ Ngưng Sương thản nhiên nói “ Đây là Tử Trúc cung, chỗ ở của sư phụ, hằng ngày sư phụ đều làm việc ở trong điện, con tùy tiện chọn đại một gian phòng đi! “ Khi nói chuyện, Dạ Ngưng Sương đã buông tay nàng ra.

Ly Tịch lưu luyến rút tay về, sự vui sướng trong lòng vẫn không hề giảm bớt “ Sư phụ, nơi này chỉ có hai người chúng ta sao? “

“ Phải. “

Nhìn thấy thân ảnh tuyết trắng kia đi lên bậc thềm, Ly Tịch vội vàng chạy theo “ Sư phụ! Sư phụ!”

Dạ Ngưng Sương xoay người nhìn nàng.

Ly Tịch thật cẩn thận nói “ Sư phụ không đói bụng sao, trời tối rồi, chúng ta ăn cơm ở đâu ạ?”

Dạ Ngưng Sương yên lặng ngẫm nghĩ, sống một mình ở Ly Thiên Phong đã mấy nghìn năm, cũng không cho người ngoài đến quấy rầy, nay đột nhiên có thêm đồ đệ, thế này mới nhớ lại người phàm phải ăn cơm, vì thế đành bảo “ Nếu con đói bụng thì đến Càn Khôn điện dùng bữa, sau này bảo họ cứ đến bữa cơm thì cho đệ tử mang lên. Con không cần phải xuống đó. Khi đến Ích Cốc thì không cần ăn ngũ cốc. “ phân phó xong lại không thấy Ly Tịch hỏi thêm gì, nàng liền rời đi.

Ly Tịch thật sự ngoan ngoãn theo lời sư phụ nói đi bộ một quãng đường khá dài từ Ly Thiên Phong đến truyền tống trận xuống Càn Khôn điện dùng bữa rồi căn dặn họ đúng như lời sư phụ dặn dò. Đến khi nàng quay về lại Ly Thiên Phong thì sắc trời đã tối, chân thì rã rời. Nàng chọn một gian phòng kế bên phòng của sư phụ để có thể tiện lui tới.

Hết chương 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top