Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 43: Không thể bình yên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sáng sớm hôm sau, Viên Soái vừa đến văn phòng, thư ký liền báo cáo rằng Lưu Đan của Ngân hàng Nhân dân đã đánh rất nhiều cuộc điện thoại cho anh. Anh biết đây là lúc cần phải giải quyết chuyện của cô nàng, nên gọi điện ngược trở lại, vừa mới báo xong tên của mình, đầu dây bên kia đã liên tục chất vấn.



"Anh đã đi đâu vậy? Tại sao không nghe điện thọai của tôi? Anh như vậy là có ý gì, tính qua cầu rút ván à?"



Lúc đầu, Viên Soái luôn yêu cầu được làm việc cùng với Lưu Đan, một phần là vì giọng nói của cô nàng khá giống Giang Quân, đặc biệt là khi làm nũng. Hơn nữa tính tình Lưu Đan thẳng thắn, thích cái gì hay không thích cái gì đều viết trên mặt. Tuy nhiên, tiếp xúc nhiều sẽ phát hiện bản chất của hai người không hề giống nhau. Lưu Đan thẳng thắn là bởi vì cô có chỗ dựa rõ ràng, không sợ trời không sợ đất. Đại bộ phận con cái của cán bộ đều là như thế này, sớm đã được an bài tiền đồ xán lạn: làm nhân viên công vụ ở bộ phận chủ chốt trong bộ máy chính phủ, mỗi ngày đều đúng giờ đi làm đúng giờ tan tầm, có người nịnh bợ, theo đuổi, muốn gì thì chỉ cần mở miệng sẽ có người tranh nhau đưa tới. Miễn là không phạm sai lầm lớn trong kinh doanh, thì cô vẫn có thể tạo ra sự khác biệt ngay cả khi cô không tử tế với những người phía dưới. Cô nàng có thể than thở về những cảnh đời không may mắn xuất hiện trên TV, nhưng tuyệt đối không bao giờ giang tay tương trợ. Bởi vì cô cảm thấy rằng đó là định mệnh, cũng giống như việc cô sinh ra đã ngậm thìa vàng. Cô rất khinh thường những người phụ nữ thành đạt trong xã hội, cảm thấy rằng những người đó vượt trội hơn là vì đi cửa sau, lợi dụng đàn ông, hoặc là không thể gặp được một người nào muốn kết hôn với mình.



Viên Soái cảm thấy cô tựa một gốc dây leo, anh cũng biết rõ ràng Lưu Đan coi anh như một cái cây đại thụ để gắn bó. Tuy gia đình Viên Soái gốc gác là quân đội, nhưng ông nội hay bố cũng đều là nhân vật tầm cỡ. Quyền thế chắc chắn sẽ lớn hơn nhiều một cán bộ cấp bộ thông thường. Hơn nữa thành tựu mà mấy năm nay anh tự mình gặt hái, kể cả là tiền tài hay địa vị thì con cháu của người khác cũng không cách nào so bì được. Chính Giang Quân cũng từng chướng mắt anh, từng đá đểu anh: "Theo Cách mạng Văn hóa, anh đang đầu cơ trục lợi giai cấp vô sản, đào tường giai cấp vô sản. Anh mà được đưa ra ánh sáng nhẹ thì sẽ đi lao động cải tạo, nặng thì bắn chết. Anh nói xem truyền thống vinh quang của gia đình anh lại bị hủy hoại trong tay đứa con độc đinh là anh... Haiz Viên Soái này, đúng là hy vọng nhiều thất vọng nhiều a. Tương lai anh mà có con thì nên đặt tên là Cẩu Thặng Nhi đi, biết đâu còn có thể gửi gắm ông anh nuôi dạy cho tốt."



"Thế thì em cứ coi anh là cỏ đuôi chó cũng được." Anh thấp giọng cười thầm.




*狗剩儿 (Cẩu thặng nhi): Không biết sao lại là tên này nữa. Người xưa thường có thói quen đặt tên hồi bé xấu thật xấu cho dễ nuỗi. Ở đây Giang Quân chửi xéo Viên Soái phản nghịch á nên sau này có con đặt tên xấu tí còn nuôi cho dễ =)))


"Anh đang nói cái gì vậy? Bên cạnh có người à?" Lưu Đan buồn bực, giọng nói to lên.


"Cô Lưu này, nếu có việc gì xin mời cứ nói thẳng. Tôi chuẩn bị phải đi họp." Anh uống ngụm trà, ngón tay đau suốt một đêm, khí huyết đã không thông, còn phải nghe cô phiền.


"Buổi tối cùng nhau ăn cơm đi."


"Không có thời gian."


"Có chuyện gì với anh vậy, không phải chỉ là ăn với bạn bè thôi sao? Không lẽ anh ăn cơm một mình à?"


"Tôi ăn cùng người tôi yêu. Mà cô Lưu này, làm phiền cô hãy ngừng gọi tôi vào buổi tối, ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của chúng tôi".


"Viên Soái, anh cũng đủ tàn nhẫn rồi, trở mặt không biết người, anh coi tôi là cái gì?"


"Tôi thực sự coi cô như một người bạn có thể hỗ trợ nhau trong công việc, khi làm việc có món gì ngon tất nhiên sẽ nghĩ đến cô, giống như trước kia vậy. Mọi thứ vẫn như trước. Nhưng ở khía cạnh khác, cô nên dừng lại. Lưu Đan, tôi thì không sao, nhưng cô thì phải cần mặt mũi." Anh không đủ kiên nhẫn để nói nữa. Nghe trong điện thoại có tiếng sập xuống, đoán là cô đã ném điện thoại đi, liền dứt khoát cúp máy. 


Khi Văn phòng Bắc Kinh nói với Giang Quân rằng các tài liệu phê duyệt mà họ đã nộp cho trụ sở Ngân hàng Nhân dân Trung Quốc vẫn chưa được hủy, cô không quá ngạc nhiên. 


"Không phải còn chưa tới 6 tháng sao?" Cô trong lòng âm thầm tính toán, thời gian còn có 2 tháng, vậy là đủ rồi.


"Trong 6 tháng, nếu không được thụ lý, chúng ta sẽ gặp rắc rối. Chỉ có thể chờ đợi một năm trong vô vọng." Bên kia phòng làm việc, giám đốc nôn nóng vạn phần : "Trước kia bên cô Lưu còn ổn ổn, gần dây không biết vì sao mà luôn hờ hững thoái thác".


Cô nhún nhún vai: "Chi nhánh Bắc Kinh đã được thông qua, cô ấy chẳng hơn gì một đoạn cắt cảnh, đừng lo lắng."


" Vấn đề là Lưu Đan chính là nhân vật chủ chốt. Cô có muốn tôi hẹn gặp cô ta không? Hai người có thể nói chuyện?"


"Không phải chỉ là phó văn phòng thôi sao. Quyết định vẫn là ở cục trưởng chứ nhỉ, cô ta muốn cắn à, dựa vào cái gì mà cắn được?" Giang Quân cười lạnh nói: "Biện pháp tốt nhất để đối phó với chướng ngại, chính là trực tiếp tiêu diệt."


Nếu đối phương là một người khác, Giang Quân tự nhiên sẽ đối phó tốt. Chỉ là tư lợi mà thôi. Nhưng Liu Dan, e là còn có thêm cả tình lợi.


"Người quản lý Trung Quốc của GT rất thân với cô ấy, có tin tức rằng họ đang trong một mối quan hệ, liệu có khi nào do bọn họ phá đám chăng? Dù sao thì trước mắt cũng chỉ có chúng ta cùng GT triển khai tất cả các hoạt động kinh doanh của Nhân dân tệ ở Trung Quốc." Một đồng nghiệp khác phụ trách quá trình này góp ý kiến.


"Juno, chuyện này, cô nên tự mình để ý một chút." Du im lặng cả nửa ngày cuối cùng cũng lên tiếng. Cô dứt khoát đáp ứng, chuyện này dù không bảo cô quản, cô cũng nhất định nhúng tay vào. 

 
"Về chuyện Lưu Đan, chúng ta sẽ cùng đi gặp mặt cô ấy." Du còn chưa nói xong đã bị điện thoại của Giang Quân cắt ngang, hắn nhíu nhíu mi ý bảo cô tiếp điện thoại trước.


"Chủ tịch Nhậm Hành, có gì chỉ giáo a?"


"Giang Quân cô phải giúp anh." Nhậm Quân uể oải nói bên kia đầu điện thoại. "Xảy ra chuyện rồi!"


"Nói đi." Cô trực tiếp đi trở về văn phòng đóng cửa lại "Em còn nhớ Kiều Na không?"


"Làm sao vậy?" Cô trong lòng cả kinh, bất động thanh sắc.


"Năm ngoái cô ta đến gặp anh, cảm giác đã có vấn đề rồi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng là bạn cùng lớp ngày trước nên anh cũng chiếu cố. Nào ngờ cô ta... cô ta ..."


Giang Quân khẽ hừ một tiếng "Anh chiếu cố trên giường thì có. Ảnh chụp, hay là video?"


"Ảnh chụp, hơn nữa, cô ấy mang thai rồi!"


"Vậy anh tìm em làm gì? Mau mau mà đi thú tội với vợ anh đi. Chơi bời đến thế thì có tìm tổng thống cũng không giúp được."


"Anh không dám tìm người khác, nói thật an hem mình giao tình không thâm, nhưng anh tín nhiệm em và Viên Soái. Cô ta trước kia cũng là bạn gái Viên Soái em biết mà, anh vừa cũng gọi cho Viên Soái nhưng cậu ấy không chịu giúp anh." 


Cô cảm thấy buồn cười đến cực điểm "Thế anh nghĩ chúng em giúp được gì anh. Tìm người xử lý cô ta à?"


"Giúp anh năn nỉ Viên Soái nói chuyện với cô ta có được không?"


"Ca ca, đầu óc của ngài không bị ẩm chứ ạ?"


"Mau giúp anh đi mà, anh hết cách rồi, chỉ muốn chết đi cho xong." 


"Được, anh chỉ cần đem cái tâm địa gian giảo của anh giết đi là được, em sẽ nói chuyện với anh ấy." 


"Làm ơn, từ nay về sau anh chừa rồi!"


"Nói với em cũng vô dụng, đi mà nói với vợ con anh ý." Cô treo điện thoại, nhớ tới khuôn mặt trẻ con của chị vợ, trong lòng một cơn lạnh lẽo, gia đình tốt như vậy, tại sao lại nhẫn tâm như thế?


Cô bước đến cạnh cửa, ngoài cửa mơ hồ truyền đến thanh âm Du đang nói chuyện. Cô dựa vào cửa, bỗng nhiên sợ phải ra ngoài đối mặt với hắn. Gò má hắn sưng đỏ, vết thương nơi khóe miệng đều chứng minh chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua. Thái độ của hắn với cô ngày hôm nay vẫn y như trước, nhưng lại có chút gì đó hơi khang khác. Cô cố gắng tỏ vẻ bình thường, giống như cái gì cũng không biết. Nhưng cô biết rằng có điều gì đó đã thay đổi. Cô sẽ không bao giờ giống Juno, và hắn cũng không bao giờ giống Du được nữa. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top