Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 46: Cốt nhục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Càng về cuối càng dài lê thê, dịch muốn hộc máu...



"Khi đó, cô ấy đang bị viện kiểm sát điều tra..."


Trong đêm tối, từng lời anh nói đề giống như lưỡi dao sắc bén, từng nhát từng nhát một lăng trì cô. Một thứ gì đó vỡ vụn ra, đau đến mức cô muốn khóc.


"Đừng nói nữa!" Cô quát, nước mắt lăn rơi xuống ngực anh. Viên Soái lòng như lửa đốt, tay cứ giơ lên rồi hạ xuống.


Anh không có sai a, khi đó hai người đã trưởng thành, lại đang yêu nhau, nam nữ hoan ái là chuyện thường tình. Hơn nữa Kiều Na vốn dĩ không phải là đèn cạn dầu... Không, cũng không tính đó là đứa trẻ được, chỉ là cái phôi thai mà thôi. Giang Quân nghĩ như vậy, dùng đủ loại lý do trấn an chính mình. Cô lẳng lặng dựa vào trong lòng ngực anh. Trái tim của anh đập thình thịch bên tai cô, nhiệt độ cơ thể của anh xuyên qua da thịt cô, ngấm sâu vào máu. Cô sụt sịt cái mũi, nghẹn ngào nói: "Chuyện đã nhiều năm trôi qua, nhắc lại làm gì."


"Thực xin lỗi." Anh nhẹ giọng nói.


"Đừng xin lỗi như vậy." Giang Quân kéo tay của anh ôm lấy chính mình, khóc không thành tiếng. "Tại sao anh lại nói với em chuyện này, vào giữa đêm?


Cô cho rằng cô sẽ không để ý, chuyện đó sẽ qua mau thôi, tựa như sương sớm, khi mặt trời dâng lên hết thảy đều tan thành mây khói. Vậy mà khi anh nói giữa anh và Kiều Na từng có một đứa bé, cô thật cứ nghĩ mãi cứ khổ sổ mãi.


Lúc ấy cô và Viên Soái quá cố chấp, không ai sẵn sàng lùi lại một bước. Bọn họ từng có người yêu, cũng vì bảo vệ tình cảm của mình mà xa cách nhiều năm, không còn tín nhiệm, không còn thân mật nữa... Cô chắc chắn rằng mình không hề sai trong chuyện của Kiều Na. Cô nàng này tình cảm đều chỉ là lợi dụng. Ả đã lợi dụng tình cảm của bọn họ, biến bọn họ thành kẻ ngốc. Doãn Triết đã đành, Viên Soái cũng vậy, vì Kiều Na mà cam tâm tình nguyện bị lợi dụng. Cô chịu không nổi chuyện này, chịu không nổi cái lập trường không rõ ràng của Doãn Triết, chịu không nổi sự lạnh nhạt của Viên Soái với cô. Cô biết rằng đụng đến Kiều Na tức là làm tổn thương Viên Soái, nhưng cô vẫn làm. Ngay cả lúc này nhớ lại cũng vô cùng sợ hãi. Tại sao cô lại ích kỷ, tàn nhẫn đến thế? Không ai có thể nghĩ rằng họ sẽ trở thành nửa kia của đối phương. Cô yêu anh, và có lẽ đã yêu từ rất lâu rồi. Cô hối hận, thực sự hối hận vô cùng. Chính cô là người gây ra nỗi đau mà anh phải chịu đựng. Chính là cô tự làm tự chịu.


Cô nói gọi thầm tên anh hết lần này đến lần khác, nói câu xin lỗi từng câu lại từng câu.


Viên Soái, tại sao anh lại kể với cô chuyện này. Từ lúc biết chuyện của Nhậm Quân, trong lòng cứ luôn thấp thỏm bất an, không ai nói anh nghe anh nên làm gì lúc này. Đoạn lịch sử đó giống như cây thánh giá gai góc, đâm thẳng vào tim anh.


Vào lúc Kiều Na thông báo tin cô nàng mang thai, phản ứng đầu tiên của Viên Soái là châm biếm. Đã lâu hai người họ không làm gì, hơn nữa anh cũng sớm đề phòng chiêu bài của cô, nên luôn dùng bảo hộ.


Anh nói với cô ả, anh không tin cô có bầu, kể cả có, cũng không phải con anh.


Kiều Na cũng không phải loại tử tế gì, cô gọn gàng dứt khoát nói: "Là của anh, đã 11 tuần rưỡi rồi, lần đó em đã chọc thủng bao của anh đó."


Đây chính là lật thuyền trong mương.


"Em muốn thế nào?" Hắn bình tĩnh hỏi, hắn sẽ không kết hôn với cô. Nếu cô ả muốn dùng đứa con để đe dọa hắn, vậy thì bàn tính này cũng lộn số rồi.


Kiều Na tất nhiên muốn kết hôn với Viên Soái. Vẫn dùng cách thức bình thường, hai mắt đẫm lệ, thống khổ động lòng người, đáng tiếc hắn không phải tiểu tử ngốc Doãn Triết, không có thói quen thương hoa tiếc ngọc.


"Thôi em đừng khóc nữa. Tưởng mấy cái đó giúp ích được gì sao? Chi bằng suy nghĩ thực tế chút đi." Viên Soái nói.


"Tại sao anh lại nhẫn tâm đến như vậy? Đây là cốt nhục của anh mà?"


"Nếu em muốn sinh, liền sinh đi. Em muốn làm mẹ đơn thân thì cứ việc nói, anh sẽ thanh toán phí nuôi dưỡng đến năm 18 tuổi, trả luôn một lần. Sau đó chúng ta mỗi người một ngả, đừng có để anh gặp lại em lần nữa."


"Em muốn cưới anh, những thứ khác đều không cần." Kiều Na kiên trì.


Viên Soái lại cười nhạo: "Em cũng coi như là thông minh đi, vậy mà lại không hiểu gì cả. Chưa nói đến những sự tình mà bố em tạo ra, chỉ cần nhìn vào lịch sử huy hoàng của em, anh cũng sẽ không bao giờ cưới em đâu."


"Anh có ý tứ gì a?" Cô hỏi.


"Cùng lúc hẹn hò anh, em đã qua lại với bao nhiêu người? Em nghĩ là anh cũng giống như Doãn Triết a, coi em là thánh nữ thuần khiết hay gì? Người con gái lên giường với đàn ông rồi sau đó đòi tiền đòi vật."


"Đồ khốn!" Cô giương tay đánh anh, anh đỡ được, lạnh lùng nói: "Đánh tôi, cô còn không xứng."


"Ai xứng a, Giang Quân sao. Người ta còn đang ấp trong lồng ngực Doãn Triết, anh có muốn được đánh, người ta cũng không thèm."


Anh nheo lại đôi mắt.


"Anh thật là giỏi giang. Anh có biết bọn họ bên nhau bao lâu rồi không? Phải, tôi không phải là thiếu nữ ngây ngơ thuần khiết. Vậy cô ta thì phải sao? Cả ngày ở nhà họ Doãn hỗn loạn, không chừng cũng đã sản sinh ra được mấy đưa con rồi... A..." Kiều Na bụm mặt, không thể tin tưởng nhìn anh đẩy cô xuống lề đường.


"Không dễ dàng như vậy đâu." Cô đỏ con mắt. "Anh phải chịu trách nhiệm!"


"Trách nhiệm? Được, cô ra giá đi."


Kiều Na trừng mắt nhìn anh, nửa ngày mới nói: "Hãy để các công tố viên rút lại đơn tố cáo tôi."


"Không phải cô nói cô không liên quan gì đến tội của bố cô hay sao? Nhưng tại sao tôi nghe nói rằng hầu hết các quỹ được đầu tư và vận hành bởi bàn tay của cô? Chắc cũng phải bị kết án hơn 10 năm tù đó."


"Đừng nhảm nhí nữa, tôi biết anh có biện pháp...Chỉ cần chắn chắn tôi không có việc gì, tôi sẽ phá cái thai này."


"Cô nghĩ kỹ rồi?" anh hỏi.


"Nghĩ kỹ rồi, sau đó hãy giúp tôi làm Thẻ Xanh đi."


(T/N: Thẻ xanh định cư. PR là một loại giấy phép cư trú vô thời hạn của một người tại một đất nước mà họ không phải là công dân được sinh ra ở đó.)


"Cô cho rằng tôi là Tổng thống Mỹ à? Nói cho là cho được ư?"


"Đến lúc đó, tôi sẽ đi cùng Doãn Triết." Cô lộ ra một nụ cười lạnh lẽo khiến hắn run người.Vài ngày sau, anh không thể ngủ ngon nổi. Anh thức dậy vào giữa đêm không có lý do. Anh toát mồ hôi lạnh và không thể trở về với giấc ngủ. Đã một thời gian dài Viên Soái không liên lạc với Giang Quân. Ngay cả điện thoại của cô cũng không dám tiếp. Biết rằng sự im lặng của anh sẽ khiến cô đau đớn hơn, nhưng anh vẫn cắn răng chịu đựng. Vào lúc này, anh có thể nói gì và có thể làm gì đây?


Cô không còn là cô gái nhỏ đuổi theo anh trai Viên Viên nữa. Cô lớn lên trong tình yêu với người khác, không còn cần anh, không còn phụ thuộc vào anh nữa. Thậm chí vì tình yêu của mình mà cô làm tổn thương anh bằng mọi giá. Anh bất lực nhìn cô xa thật xa khỏi tay mình, để lại cho anh chỉ còn hình bóng. Thời điểm nửa tỉnh nửa mơ, anh nghĩ rằng nếu lúc trước anh trực tiếp thổ lộ với cô, anh yêu cô, vậy kết cục liệu có khác đi không?


Thời điểm gặp lại Giang Quân, cô bàng hoàng hận không thể đưa cho anh xem ảnh chụp của hai người kia, nói năng lộn xộn kể chuyện trong quá khứ của Kiều Na. Cô cúi đầu không ngừng nói: "Rất xin lỗi". Rất xin lỗi? Rất xin lỗi vì cái gì? Nói trắng ra thì không phải là do cô và Doãn Triết hạnh phúc mà đưa Kiều Na vào lao ngục.


Lúc đó, anh muốn nói với cô tất cả. Sau bao nhiêu năm nhẫn nhịn và cố chấp, những gì nhận được chỉ là một câu xin lỗi thôi sao? Thôi bỏ đi, anh nói với chính mình, quá mệt mỏi, hoàn toàn giải thoát đi, nói cho cô lời nói thật, nói cho cô người anh yêu là chính cô. Những chuyện vừa rồi đều là do anh, cái gì Kiều Na, cái gì tình thương, kệ con mẹ nó anh trai Viên Viên đi. Không yêu thì hãy cứ hận anh cũng được, tận lực rời xa, không liên hệ, không gặp mặt, đời này kiếp này vĩnh viễn không liên quan tới nhau.


Có thể cắt đứt được sao? Không thể, Viên Soái không thể. hỉ ôm cô, trái tim anh dịu lại, nước mắt rơi trên ngực anh và cô mỉm cười đầy bi thương: "Ai đó đã giúp anh trừng phạt em rồi." cô nói.


Chính là khoảnh khắc đó, anh hạ quyết tâm.


Anh tận mắt nhìn thấy chiếc lo pha lê đựng huyết nhục của anh, được mang ra từ phòng giải phẫu. Người cha tàn nhẫn, người mẹ lạnh lùng không có tình yêu, chỉ có tính kế, không có ấm áp, chỉ còn giao dịch. Như vậy thì nếu sinh ra cũng sẽ chú định một cuộc đời đau khổ.


Anh gọi một cuộc điện thoại bên ngoài phòng điều hành, thông báo cho các công tố viên rằng cuộc điều tra về Kiều Na có thể tiếp tục được rồi. Sau đó bước đi.


Kết thúc, hết thảy đều kết thúc .


Ở bệnh viện nhưng trong một phòng bệnh khác, Giang Quân đang nằm đó, cô ngã đến vỡ đầu chảy máu. Cô đã từ bỏ tất cả tình yêu mà bản thân có được, chỉ để đổi lấy một lời nói dối rẻ tiền.


Anh ngồi bên cạnh cô, đưa tay cô vuốt ve mặt anh.


"Giang Quân" anh khẽ hét lên, vô cùng cay đắng. Nước mắt vỡ tan giữa những ngón tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top