Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 54: Nhược điểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đấu với trời vô cùng thỏa mãn, chiến với đất thỏa mãn vô cùng, người với người đấu nhau cũng bội phần hả hê. Nhưng trời sập thì vẫn có đỉnh đầu chống đỡ. Mặt đất nứt ra thì vẫn còn kẹt khe luồn lách chui lên. Chứ làm người cô đơn là điều khó nhất, đặc biệt là khi cùng chung một trận chiến nam nhân nữ nhân.


Phu nhân của Nhậm Quân là Trương Nam. Một bà nội trợ toàn thời gian có bằng thạc sĩ luật của một trường đại học hàng đầu trong nước. Vốn là tính để lại đứa con trai, sau đó ký đơn ly hôn, cầm tiền đền bù đi ngao du một vòng thế giới, để cho cô nhi quả phu ở cùng nhau đầu tắt mặt tối không còn thời gian gái gú bồ bịch. Đàn ông mà, đều là mất đi mới biết được quý trọng, đặc biệt là cái kiểu công tử thiếu gia chiều quá sinh hư như Nhậm Quân.

Như liên tưởng của Trương Nam, cô đi chơi một hồi chán chê, về mở cửa nhà bỗng thấy Nhậm Quân khóc lóc nỉ non, râu ria xồm xoàm xoay xở cùng đứa con trai đang cào cấu gào thét trong nhà. Kết hôn đã mấy năm nay, đây là lần đầu tiên cảm xúc bùng nổ đến vậy.

"Ly hôn là phần thưởng cao nhất cho một cuộc tình." Trương Nam nói. "Chị không ngu ngốc đến vậy đâu. Chị cùng anh ấy nằm gai nếm mật bao năm nay. Cuối cùng, thành quả lẽ nào lại để cho mấy cô nàng kia hái được."


Giang Quân mỉm cười nhìn hai người đàn ông đang trốn trên lầu hút thuốc: "Chị dâu, em thề Nhậm Quân anh ấy nhất định không dám làm vậy."


"Việc này, sau này chị sẽ không đề cập đến nữa, coi như xe đạp bị người trộm đi, cưỡi một vòng lại đem trả về. Đàn ông ấy, không cho họ chút sắc tình, là họ không biết được mình đáng giá bao nhiêu."

Trương Nam đã có chút phê pha, nhưng tư duy vẫn rất rõ ràng: "Cảm ơn em nha, Giang Quân, việc này thật sự phải cảm ơn em. Nếu con nhỏ kia mà mang bầu thật, chị sẽ là người giúp anh ta xét nghiệm ADN. À còn Viên Soái nữa, nếu không nhờ cậu ấy, lần này Nhậm Quân chết chắc rồi."


"Em có làm gì được đâu, nếu chị mà không ra mặt giúp anh ấy thì bọn em cũng chẳng có cách gì."


"Con bé kia cũng đủ điên, ồn ào khắp nơi, một hai phải làm cho cá chết lưới rách. Lại còn đi tìm chị, em nói xem nó tìm chị làm gì? Cái gì cần biết chị đã biết hết rồi, không lẽ muốn gào thét trước mặt chị thì mới yên thân à?" Trương Nam nói.

"Công việc giờ cũng mất rồi. Sau này có nghĩ ra trò mới cũng không có đất diễn đâu. Cần thiết thì đưa cho cô ta một cọc tiền là xong." Giang Quân tùy ý cắm khối trái cây cắn trong miệng.


"Không cho, một cắc cũng không cho, vì làm dịu chuyện này đã tốn không ít công của rồi, lại còn cho nó tiền nữa?"


"Ha hả, chị dâu nè, nghe nói rằng chị có giấy phép hành nghề luật sư luôn ạ?"


"Ân, đứa nhỏ cũng lớn rồi, chị không cần lúc nào cũng trông chừng nữa. Nên chị tới Liên đoàn Phụ nữ làm việc, với tư cách cố vấn pháp lý". Trương Nam chỉ chỉ về phía ban công, hạ thấp thanh âm: "Tên kia mà còn dám một lần nữa, chị làm cho hắn tán gia bại sản, cửa nát nhà tan."


Giang Quân vừa mới cắn một miếng xoài to đùng nhồm nhoàm trong miệng, ra sức khụ khụ. "Cửa nát nhà tan? Chị gái à chị cũng quá độc ác đi."


Trương Nam nhìn trái phải xung quanh mình, mỉm cười nói: "Chị đã đắt quá nhiều tâm tư vào cái nhà này, nếu anh ấy không cần, chị cũng không có biện pháp. Người đã đi rồi, nhà để làm gì đâu."


Giang Quân không biết là bị sặc hay vì cái gì khác, cô cúi đầu, đôi mắt nóng hổi.


Viên Soái và Nhậm Quân chén chú chén anh chán chê trên ban công sau đó mới xuống dưới tầng. Xuống tới nơi liền thấy hai người phụ nữ đang say khướt dựa vào nhau, chị một câu em một câu, cảm xúc của hai người đàn ông đột nhiên trào dâng, trong lòng đột nhiên cảm thấy lạnh giá.


"Nỗi sợ liên minh" – Trong đầu của hai người chồng đều nảy số ra cái câu này, không khỏi rùng mình lạnh sống lưng.


Trước kia bởi vì ít tiếp xúc, không hiểu nhau, trải qua buổi tối hôm nọ Giang Quân mình với Trương Nam tính tình khá giống nhau, là kiểu người lý trí. Trương Nam hôm nay coi như rũ bỏ chồng con rảnh rỗi một hôm, đứa bé đem gửi ở nhà ông bà, vì không có việc gì làm nên gọi điện cho Giang Quân hẹn nhau nói chuyện phiếm đi dạo phố. Hai ngày nữa là đến tiệc rượu tại GT, hai người phụ nữ hẹn nhau, đi khắp Bắc Kinh lựa giày lựa váy.


Chắc là do chạy trời không khỏi nắng, Bắc Kinh lớn đến vậy nhưng vẫn gặp phải cố nhân, hơn nữa lại còn là cố nhân cả hai cùng kết thù.

Trương Nam nhấp một ngụm trà, siết chặt tay cầm cốc.
Kiều Na ở bàn bên, qua lại đánh giá hai người, cuối cùng gắt gao nhìn chằm chằm Giang Quân đang ăn bánh kem đến là ngon miệng.

"Là cô có đúng không?" Cô nàng nói.

Giang Quân giống như người vô tội, buông dao nĩa, lau khô khóe miệng mới ngẩng đầu nói với Trương Nam nói: "Vẫn đi dạo tiếp hả chị?"


Trương Nam gật gật đầu: "Đi chứ." Sau đó vẫy tay ý bảo phục vụ tính tiền.

"Chị muốn thanh toán riêng hay chung ạ?" Người phục vụ hỏi.

Trương Nam đặt trên bàn hai tờ tiền lớn. "Chung đi. Tiền thừa coi như là tip cho nhà hàng."


"Thực xin lỗi, chúng tôi không thu tiền boa ạ." Người phục vụ vội vàng nói.

"Vậy thì hãy làm cho vị tiểu thư này một ly nước hoặc thứ gì đó đi, đừng để cô ấy cứ nhìn sang mâm người khác như thế." Trương Nam cầm lấy đồ đạc sau đó kéo Giang Quân rời đi.


"Đừng đi." Kiều Na giữ chặt áo Giang Quân "Tôi có chuyện muốn nói với cô."


Giang Quân cũng không thèm nhìn tới cô cô, tùy ý rút áo khỏi tay đối phương: "Có gì cần phải nói sao".


Trương Nam tuy rằng không biết gút mắt trước kia của hai người, nhưng xem hai người phong vân gợn sóng, lập tức tiến lên, che chắn trước mặt Giang Quân, cảnh giác nhìn cô cô.


Kiều Na bật cười, trào phúng nói: "Yên tâm, không cần đề phòng tôi đâu. Hãy giữ năng lượng của cô để đối phó với người khác ấy. Nhưng mà Giang Quân này, cô cũng đừng quá đắc ý, cục diện thay đổi liên tục, có ngày cô sẽ phải khóc đó". Nói xong cô nàng móc ra mấy tấm ảnh, quơ quơ trước mặt Gian Quân: "Tôi đã nói trước với cô rồi đó, sau này có chuyện gì cũng đừng trách tôi."


"Có bệnh." Trương Nam khinh thường liếc Kiều Na một cái. Nhưng sau khi nhìn vào nội dung của tấm ảnh, vẻ ngoài của Trương Nam hơi thay đổi, ngập ngừng nhìn Giang Quân. Trong ảnh thấy hai nhân vật chính ngồi dưới cầu thang hôn nhau, Trương Nam không khỏi bật cười: "Chụp đến là đẹp."


"Đúng là, đến phong cách cũng phải hơn người thường." Trương Nam chọc yêu cái đầu của Giang Quân, sau đó tức giận nói với Kiều Na: "Nói thẳng đi."


Kiều Na thấy Giang Quân không phản ứng gì bèn quá khích, bị Trương Nam hỏi mới phản ứng trở lại: "Không nghĩ đến a, Giang Đại tiểu thư băng thanh ngọc khiết của chúng ta lại thích như vậy."


Giang Quân cười lợi hại hơn: "Bó tay a, người theo đuổi tôi quá nhiều, ai cũng muốn được cưới tôi hết á. Hay là cô chỉ tôi xem làm như thế nào để đàn ông không thích mình đi?"


"Cô..." Kiều Na khẽ cắn môi, lại cười nói: "Dễ lắm, đem mấy tấm ảnh này đưa cho Viên Soái là được ngay ấy mà."


"Được thôi. Vậy cô làm cho mau nhé." Giang Quân mặc kệ Trương Nam ngăn cản, tiếp tục nói. "Tôi cũng không có làm cái gì trong sáng ngoài tối, cô cứ vô tư."


Cô nhìn thẳng vào mắt Kiều Na lại nói: "Gần đây tôi rảnh đến hỏng người, cô muốn chơi, thì tôi tiếp. Muốn nhìn tôi khóc à? Được thôi, chỉ cần cô có thể sống đến ngày đó."


Nếu Kiều Na một hai muốn bắt cô làm người xấu, vậy cô sẽ xấu thật cho ả xem.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top