Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Về muộn (H-)

Trên đường quốc lộ , một chiếc xe lamborghini đời mới nhất dùng tốc độ kinh khủng lao nhanh trên đường để lại một mảng khói bụi đằng sau.
Chiếc xe dừng lại tại một tòa biệt thự cao cấp . Một bóng người cao lớn nhanh chóng bước xuống. Nam nhân cau mày liếc nhìn đồng hồ , dung mạo anh tuấn góc cạnh không che giấu nổi sự khẩn trương trên mặt anh.

Lưu Hoằng vội vã sải bước vào nhà , không quản đám người hầu cùng quản gia đang lo lắng sợ hãi ở đằng sau, đi thẳng vào phòng.

Trên chiếc giường kingsize màu trắng , thiếu niên xinh đẹp rung động lòng người lười biếng co lại thành một đoàn, để lộ vòng eo mềm mại và đôi chân trắng nõn nuột nà . Cặp mắt to tròn đen láy sáng lên như hai hạt trân châu đảo đến trên người đang đứng trước cửa phòng, hừ lạnh một tiếng đem chăn bưng kín cả người.

Lưu Hoằng bất đắc dĩ nhìn cục bông trắng trên giường, bước tới ôm cả người lẫn chăn vào lòng, nhanh chóng kéo cái đầu nhỏ lộ ra bên ngoài, hôn vài phát vào gương mặt hồng hồng vì khó thở, dịu dàng nói: "Bảo bối đừng giận nữa mà . Xuống nhà ăn cơm được không ? Không ăn sẽ hại sức khỏe a."

Thanh âm trầm thấp ôn nhu làm cả người Bạch Miểu vốn đang ương ngạnh liền mềm nhũn , ủy khuất tựa vào lòng Lưu Hoằng, cắn vào cổ y, rầu rĩ nói "Anh về muộn..."

Đau lòng nhìn bé con tội nghiệp cọ cọ trong lòng . Lưu Hoằng luống cuống dỗ dành "Cục cưng anh biết sai rồi. Hôm nay công ty nhiều việc quá nên về muộn a. Về sau sẽ không vậy nữa. Ngoan nào , mai anh dẫn em đi chơi được không ? Ân ?"

Bạch Miểu nhìn nam nhân thành khẩn dỗ dành mình . Tâm tư khẽ động. Được rồi, nể tình anh lần đầu phạm lỗi nên lần này bỏ qua. Bất quá vẫn nhăn mặt nhìn anh nói "Không được có lần sau"

Biết mình được vợ yêu tha thứ Lưu Hoằng vui vẻ ra mặt, trời mới biết vừa nãy khi quản gia gọi điện thoại tới báo Bạch Miểu đợi mãi không thấy anh về liền nhốt mình trong phòng không chịu ăn cơm làm anh mới để ý tới thời gian chưa gì đã hơn tám giờ, lập tức bỏ lại đống tài liệu chồng chất như núi trên bàn, chạy về nhà dỗ mèo con.

"Đói . Bế em đi ăn" Bạch Miểu lười biếng ra lệnh

Lưu Hoằng thật tự nhiên nhận mệnh bế y xuống nhà . Đặt y ngồi trên đùi mình, tay cầm điều khiển mở tivi lên lại cầm bát cơm từng miếng từng miếng uy ăn. Thấy Bạch Miểu ánh mắt chăm chú xem phim điện ảnh buổi tối nhưng vẫn ngoan ngoãn mở miệng ăn hết cả hai bát cơm . Lưu Hoằng cảm thấy thật thỏa mãn, liền mổ chóc một cái lên mặt y, xoa nắn hai má hồng hồng phấn nộn hỏi "No chưa ? Muốn ăn nữa không ?"

Bạch Miểu ngây ngô lắc đầu, ánh mắt vẫn thủy chung không rời tivi "Không muốn. No rồi."

Lưu Hoằng nghe xong câu trả lời của y, liền cúi đầu ghé vào tai Bạch Miểu, giọng khàn khàn lên tiếng "Anh thì vẫn còn đói a"

Cảm giác bên tai nong nóng có chút ngứa, mặt Bạch Miểu đỏ bừng . Câu nói ám chỉ điều gì cậu đương nhiên biết . Xấu hổ đảo mắt quanh phòng để khiến bản thân xem nhẹ bộ dạng cầu hoan của Lưu Hoằng, lạnh nhạt nga một tiếng.

Lưu Hoằng vừa tức vừa buồn cười nhìn Bạch Miểu mắt ngơ tai điếc giả làm đà điểu . Khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa, xoay người nhấc bổng y lên. Mặc cho Bạch Miểu giãy dụa trong lòng vẫn tiêu sái trở về phòng, ném y lên giường liền đè xuống, chế trụ hai tay y trên đầu.

"Lưu Hoằng !!! Buông em ra." Bạch Miểu giận dữ trừng mắt nhìn người đang ngồi trên thân mình . Cảm nhận thứ gì đó cương cứng nóng như thanh sắt chọt phía dưới làm cậu không dám loạn động, hừ hừ cái tên hỗn đản không biết tiết chế này lần sau đừng hòng cậu tha thứ cho y nữa.

"Vương bát đản! Anh còn không buông em sẽ giậ------Ngô~ " Không đợi Bạch Miểu nói xong . Lưu Khuyển nháy mắt liền hôn xuống . Đầu lưỡi xâm nhập càn quét khoang miệng y vang lên những tiếng nước ái muội. Nụ hôn triền miên kéo dài tới khi cả hai không chịu nổi nữa, Lưu Hoằng mới luyến tiếc tách ra, kéo theo sợi chỉ bạc xinh đẹp.

Bạch Miểu như được giải thoát, thở dốc hít lấy dưỡng khí. Ánh mắt đen láy phủ một tầng sương mờ mở to mờ mịt nhìn anh. Quần áo lộn xộn. Cơ thể vì động tình mà nhiễm sắc hồng, khó chịu vặn vẹo eo liền bị một lực đạo không nặng không nhẹ giữ lấy.

Lưu Hoằng ánh mắt thâm trầm nhìn bộ dạng câu nhân vô cùng 'ngon miệng' (?) của vợ yêu chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc . Bất giác liếm môi, yết hầu gian nan nuốt nước miếng như một con dã lang đang chuẩn bị thịt sạch con mồi dưới thân. Y cúi đầu hôn xuống cằm bé con xinh đẹp, cổ rồi tới xương quai xanh tinh xảo. Mỗi lần đều để lại những vết hồng ngân trên làn da trắng nõn phá lệ chói mắt. Nhìn đến hai quả anh đào mê người đã sớm đứng thẳng, Lưu Hoằng liếm nhẹ, thành công làm Bạch Miểu khẽ rên một tiếng vụn vặt. Ngay sau đó liền ngậm quả anh đào vào trong miệng hút mạnh , dùng răng nhẹ nhàng nhai nghiến. Một tay xoa nắn quả còn lại

"A!...Ư---Ưm~~ Đau..." Khoái cảm ập tới bất ngờ làm Bạch Miểu có chút hốt hoảng. Một dòng điện từ eo luân chuyển khắp cơ thể làm người y tê rần.

Liếm mút tới phát nghiện. Mãi sau Lưu Hoằng mới lưu luyến nhả quả anh đào đã phiếm nước ra, đứng dậy xuống giường.

Độ ấm trên người mất đi làm Bạch Miểu run rẩy vì lạnh lẽo nhiều hơn là sự trống rỗng và ủy khuất. Nhanh chóng níu lấy bàn tay Lưu Khuyển, đôi mắt ngập nước chực khóc, đáng thương hề hề hỏi "Anh muố---muốn đi đâu ...hức ...hức ...huhu..."

Lúc này Lưu Hoằng hận không thể tát mình thật mạnh, sao y có thể vì quá nôn nóng lại quên mất Bạch Miểu lúc ân ái không chỉ cơ thể mà cảm xúc còn rất nhạy cảm. Chỉ cần là hành động nhỏ khiến Bạch Miểu bất an một chút thôi là có thể làm tổn thương tâm hồn mong manh (?) của cậu.

Nhìn tiểu tình nhân như chú mèo trắng rầu rĩ cụp tai xuống, móng vuốt nhỏ bám chặt lấy tay mình, bộ dạng run rẩy sợ hãi bị chủ nhân bỏ rơi làm lòng y mềm nhũn, vội ôm lấy mèo nhỏ "Cục cưng của anh. Ngoan a~ đừng khóc nữa anh thương mà. Anh chỉ đi lấy đồ (( dầu bôi trơn )) thôi không có bỏ em lại a. Nín đi..." Lưu Hoằng nhẹ giọng an ủi, thơm thơm hai bên má giúp cậu liếm những giọt nước mắt.

Bạch Miểu dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn anh, hỏi " Thật không...?"

"Đương nhiên rồi" Anh sao nỡ bỏ em cơ chứ !!! Lưu Hoằng khẳng định trả lời

"...ừ" Bạch Miểu tin lời y khẽ ừ một tiếng nhưng vẫn không buông y ra

Lưu Hoằng vừa cảm thấy ấm áp lại có chút bất đắc dĩ, thật dính người a. Bàn tay thon dài hữu lực mò xuống dưới mở ra hai cách mông mềm mại, một ngón tay trực tiếp đi vào trong tiểu huyệt, chậm rãi khuếch trương.

"A!" Cảm giác kì lạ mà quen thuộc làm Bạch Miểu đau đớn kêu lên.

Thấy thân thể trong lòng thoáng chốc cứng đờ, Lưu Hoằng ghé vào tai y nói " Ngoan... thả lỏng ra... lát sẽ không đau nữa"

Bạch Miểu ngây ngốc làm theo lời y, cố gắng thả lỏng.

Vì không có đạo cụ hỗ trợ nên chuẩn bị có chút lâu khiến cả hai người đều trở nên nôn nóng. Đến khi cả 3 ngón tay đều có thể, Lưu Hoằng bỏ tay ra, cầm phân thân nóng rực đã sớm cứng rắn đặt bên ngoài cửa huyệt, dùng đỉnh khẽ cọ, nhìn miệng huyệt phấn hồng vụng về mút lấy như chưa đủ thỏa mãn mà muốn nhiều hơn.

Lưu Hoằng nhếch khóe miệng, lật bé con nằm sấp xuống, kéo eo cùng hai cách mông lên cao làm chúng bại lộ hết trước mặt anh, khàn giọng hỏi "Bảo bối ~ Muốn anh đem nó tiến vào cơ em không ? Ân~ ?"

Bạch Miểu thở dốc, cảm giác ngứa ngáy và trống rỗng ở phía sau làm y không chịu nổi, nuốt nước miếng nhìn phân thân sưng đỏ của Lưu Hoằng, khẽ trả lời " Có a ... Cho em nhanh"

"Vậy mau gọi ông xã đi! Anh liền cho em"

Bạch Miểu khó chịu vặn vẹo như muốn nói anh mau lên, đừng có một bước lại tiến thêm một bước

Hiển nhiên Lưu Hoằng vẫn không buông tha "Mau gọi a"

Bạch Miểu bị y khi dễ lập tức cảm thấy tủi thân vô cùng, nước mắt rơi, giọng nói nức nở nghẹn ngào gọi "Ông xã--- AAA!!!"

Lưu Hoằng nhịn nãy giờ cũng đạt được như ý muốn, lập tức xông thẳng đến thúc vào thật mạnh, chôn toàn bộ phân thân vào cơ thể cậu

Bạch Miểu cảm thấy cơ thể như bị đâm xuyên qua. Khoái cảm cùng đau đớn lập tức ập tới làm cậu hét lên

Lưu Hoằng nâng hai chân cậu vòng qua eo, mạnh mẽ ở trên thân cậu rút ra rút vào.

"A~♡...ha...ha...ưm~~~ Chậm...chậm một chút--- A! Ưm~Đừng a..."

Người trên thân dường như không nghe thấy lời cầu xin của cậu vẫn tiếp tục đưa đẩy mạnh liệt, tốc độ càng lúc càng nhanh ngay cả chiếc giường cũng không chịu nổi mà rung chuyển theo.

"Ư~...Aaaa!...ha...hưm!!!...Sâu---Sâu quá!...Aaaaaaa~♡♡♡..."

Trong phòng chỉ còn những tiếng thở dốc, rên rỉ cùng tiếng nước 'bạch bạch bạch' đầy ái muội làm người khác đỏ mặt

Qua hơn tiếng, cuối cùng nam nhân đang đưa đẩy thả chậm động tác, một đạo bạch trọc nóng hổi bắn toàn bộ vào cơ thể Bạch Miểu. Chất lỏng ấm áp tràn ngập bên trong làm cậu run rẩy lập tức bắn ra lần hai. Cả người mệt mỏi, vô lực chôn đầu trong gối.

Lưu Hoằng rút phân thân ra, chất lỏng màu trắng lập tức chảy ra ngoài tiểu huyệt phấn hồng xuống đùi trong trắng nõn. Hình ảnh dâm mỹ tới cực điểm làm phân thân vừa phát tiết xong lại cương lên lần nữa. Ánh mắt thâm trầm nhìn nhìn thiếu niên.

Đêm còn dài...

--------tiểu bánh bao phân cách tuyến lăn qua-----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top