Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Du long tùy nguyệt - Quyển 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Chương 122: Lợi thế của Lý Nguyên Hạo

[...]Lại nói đến Triển Chiêu ở bên ngoài an bài cứu trợ người bị thương mệt đến chết khiếp, Bạch Ngọc Đường giữa đường rất không nghĩa khí mà quay về Hãm Không đảo, lúc trở lại thì cũng tự hiểu mình lâm trận bỏ chạy không có nghĩa khí, cầm trên tay hai bình rượu và hai thực hạp.

Triển Chiêu không phản ứng hắn, lại nghe con chuột bạch tới một tiếng, "Miêu, ăn hải sản không?"

Triển Chiêu lập tức đứng lại, rất không tranh khí mà quay đầu hỏi, "Hải sản gì?"

Bạch Ngọc Đường cầm thực hạp lắc lắc, nói, "Hải sản tươi mới của Hãm Không đảo, có ốc biển, tôm và cua lớn, còn có bạch tuộc và hải sâm, đại tẩu tự tay làm, ăn không?"

Triển Chiêu lập tức cười hì hì đi tới, "Ăn a."

Bạch Ngọc Đường cầm theo hai cái hộp, chuẩn bị cùng Triển Chiêu ăn một hộp, hộp khác cho Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường, chỗ Bao Chửng và các ảnh vệ bây giờ đã có Tưởng Bình theo hỗ trợ mang nhiều phần tới.

Hai người tới viện tử, liền thấy Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương đuổi tới đuổi lui.

"A." Triển Chiêu vươn tay ôm lấy Tiểu Tứ Tử đang vui đến mặt đỏ bừng, giơ tay sờ sờ cái cổ, nói, "Đều là mồ hôi nha, sao lại chơi đùa điên như vậy a?"

Tiểu Tứ Tử vui vẻ, "Tiểu Lương Tử đã trở về."

"Tiểu Lương Tử, công phu luyện thế nào rồi?" Bạch Ngọc Đường đem thực hạp và bình rượu đặt lên bàn hỏi nó, nói xong duỗi một tay tới gần nó, "Để ta thử xem."

"Hảo a." Tiêu Lương cũng không luống cuống, giơ tay cùng Bạch Ngọc Đường sách chiêu.

Bạch Ngọc Đường một tay đánh với nó, không cần nội lực, chỉ là sách chiêu, đến đến đi đi hơn ba mươi hiệp, Tiêu Lương thân pháp nhanh, Bạch Ngọc Đường lại nhường nó, cố ý để nó xuất chiêu nhiều một chút, người xem hoa cả mắt. Tiểu Tứ Tử vỗ tay, "Oa! Tiểu Lương Tử thật là lợi hại!"

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng giật mình không thôi, Tiêu Lương hảo ngộ tính, công phu này luyện được, tiến nhanh vượt bậc a.

[...]"Ý là, muốn biết thật giả của Từ Thái Phượng, cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp tiếp cận nàng ta sau đó thử một lần sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triệu Phổ và Công Tôn đều gật đầu.

Triển Chiêu cười tủm tỉm hỏi, "Từ Thái Phượng công phu không tệ nha."

"Đúng vậy." Triệu Phổ gật đầu, "Các ảnh vệ muốn ngang ngửa với nàng ta còn có chút phiền phức, không thể lôi thôi như vậy, cần có khinh công đặc biệt giỏi mới được!"

Triển Chiêu vừa cười ha hả nhìn Bạch Ngọc Đường, "Bạch huynh khinh công giỏi, Như Ảnh Tùy Hình vừa lúc thích hợp cận chiến a, dễ dàng kéo mặt nạ của nàng ta xuống."

Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai, "Yến Tử Phi của ngươi cũng rất thích hợp a."

Triển Chiêu híp mắt lại, liếc nhìn Bạch Ngọc Đường, lại nhìn nhìn Triệu Phổ và Công Tôn, cuối cùng nở nụ cười, "Vương gia khinh công cũng giỏi a."

Công Tôn cười nói, "Đừng tranh nhau đi nữa, không bằng hỏi Bao đại nhân một chút đi."

Triển Chiêu giật giật khóe miệng, tâm nói, hỏi Bao đại nhân không phải là bảo mình đi sao, vẻ mặt phiền muộn, "Các ngươi lại đâm sau lưng ta?"

Công Tôn nhanh nhảu lắc đầu, "Triển đại nhân đây gọi là năng giả đa lao mà."

Triển Chiêu phiền muộn, nhìn Bạch Ngọc Đường, "Bạch huynh, hảo huynh đệ."

Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ vai hắn, nói, "Đúng vậy, hảo huynh đệ, cho nên ta không giành với ngươi."

Triển Chiêu phiền muộn.

Màn đêm buông xuống, Triển Chiêu vẻ mặt không thoải mái mặc một thân y phục dạ hành lại quấn một mảnh khăn che mặt, nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ thêm Công Tôn phía sau.

"Ta đi là được rồi, các ngươi theo làm chi?" Triển Chiêu thắt chặt khăn che mặt.

"Lúc ngươi không ổn thì chúng ta có thể hỗ trợ." Bạch Ngọc Đường cười vỗ vỗ hắn, cùng hắn đi ra ngoài, Triển Chiêu phiền muộn, "Tại sao tối thui tối mò mà ngươi lại mặc một thân bạch xuất môn, như vậy thật giống hắc bạch song sát."

"Giống sao?"

Bạch Ngọc Đường nhìn mình rồi lại nhìn hắn, hai người vừa đấu võ mồm vừa đi tới trước.

Công Tôn đi ở phía sau, Triệu Phổ khoác vai y, nói, "Thư ngốc, tình cảm của hai người bọn họ tiến triển thật nhanh a, đã bắt đầu đấu võ mồm rồi."

"Ân..." Công Tôn gật đầu, nói, "Ta nghĩ hai người bọn họ sau này sẽ vì vấn đề ai cưới ai gả, có thể sẽ đánh nhau ba ngày ba đêm, sau đó một bên đùa giỡn khôn vặt dùng ám chiêu thắng lợi!"

"Nga." Triệu Phổ gật đầu, "Vậy thắng được phỏng chừng là Triển Chiêu, hắn tuyệt đối tinh ranh hơn Bạch Ngọc Đường."

"Cũng không chắc a." Công Tôn lắc đầu nói, "Bạch Ngọc Đường có đôi khi tinh ranh mà ngươi lại nhìn không ra đó, huống chi, hắn còn có bốn huynh đệ và một đại tẩu làm hậu thuẫn nữa, thực lực không thể coi thường a."

"Như thế à, bất quá ta tương đối coi trọng Triển Chiêu một chút." Triệu Phổ nhướng mi một cái, "Mèo bắt chuột, đạo lý nghìn đời không đổi mà."

Công Tôn suy nghĩ một chút, "Ta coi trọng Bạch Ngọc Đường."

*Chương 123: Ai nói hoãn lại? Lập tức thành thân!

[...]"Có ý gì?" Từ Thái Phượng cũng cười đắc ý, "Ngươi hỏi các vị trên đỉnh một chút, không phải sẽ minh bạch hay sao?"

Từ Thái Phượng vừa dứt lời, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liền cau mày, nhưng thân phận bị bại lộ, lúc này nếu không xuống dưới tiên phát chế nhân chế phục Tà Hữu Đạo, chờ hắn phản ứng thì phiền phức... Vì vậy, hai người phân công nhau cấp tốc xuống viện, đánh Tà môn một cái trở tay không kịp.

Bạch Ngọc Đường chế phục toàn bộ võ sĩ của Tà môn ngoài cửa, mà Triển Chiêu thì lại đi vào đấu với Tà Hữu Đạo.

Tà Hữu Đạo này công phu thật là không tồi, Từ Thái Phượng không phải đối thủ của hắn, nhưng Triển Chiêu đánh một lúc, Từ Thái Phượng lại đánh lén, Tà Hữu Đạo liền thật sự không chống chọi được.

[...]Chờ khi Triệu Phổ mang theo Công Tôn chạy tới, Tà Hữu Đạo đã bị Triển Chiêu bắt, mà những bang chúng của Tà môn càng không địch lại Bạch Ngọc Đường, bị một lưới bắt hết.

Từ Thái Phượng cười ha hả ngồi xuống, nói, "Nhân tang đều lấy được."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, Triệu Phổ cũng tới, Công Tôn sau khi hỏi thăm chân tướng, nhịn không được mà nhíu mày, nhìn Từ Thái Phượng, "Những người giang hồ năm xưa hại chết Tào bang chết chưa hết tội, nhưng hậu nhân của bọn họ có tội gì? Tuổi còn trẻ đã bị liên lụy..."

[...]Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, "Ngươi... không đuổi theo a?"

Triển Chiêu hỏi, "Đuổi theo làm chi? Nàng ta cũng không có giết người."

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Tà Hữu Đạo và đám người Tà môn trên mặt đất, "Nói như vậy... Chúng ta bị nàng lợi dụng rồi?"

Triển Chiêu vỗ vỗ vai hắn, "'Chúng ta á, nên mau chóng xử lý xong chuyện rồi trở về Khai Phong đi, Lý Nguyên Hạo này không biết đang dùng chiêu thiêu thân gì đây!"

Triệu Phổ thở dài, vốn tưởng rằng còn có một phen khó khăn, không ngờ lại dễ dàng phá án như vậy, quay đầu lại, chỉ thấy Công Tôn giơ tay nâng cằm, dáng vẻ như có chút suy tư, "Thư ngốc, nghĩ gì vậy?"

Công Tôn ngước mắt nhìn Triệu Phổ, một lúc lâu mới hỏi, "Các ngươi nói... Bàng thái sư có phải đã nhận ra Từ Thái Phượng?"

Mọi người sửng sốt.

"Đây đúng là cáo già a!" Triển Chiêu lắc đầu, "Trở về hỏi lão một chút!"

*Chương 124: Loan phượng túc đồng lâm, bỉ dực song phi

[...]Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã định vào trong viện hỏi Triệu Phổ vài câu xem có gì cần giúp hay không, thì thấy một hình ảnh quỷ dị trong viện tử của bọn Triệu Phổ.

Đại môn, Triệu Phổ và Tiểu Tứ Tử một cao một thấp, bám lấy cửa nhìn vào trong phòng, cũng không biết đang làm gì nữa.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau đi tới, vươn tay vỗ vai Triệu Phổ, Triệu Phổ đối hai người — Suỵt!

Tiểu Tứ Tử quay đầu lại nhìn nhìn.

Triển Chiêu hỏi, "Làm gì đó? Lén la lén lút?"

Triệu Phổ lắc đầu, chỉ chỉ mép cửa bảo Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn.

Hai người tiến tới, chỉ thấy Công Tôn ngồi phía sau cái bàn, hai tay chống má, đang đờ ra nhìn chằm chằm một cái hương lô trên bàn, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Phụ thân đã ngây người như vậy hai canh giờ rồi." Tiểu Tứ Tử nói, "Không cho ta và Cửu Cửu đi vào."

"Thật không?" Triển Chiêu bật cười, "Đang suy nghĩ cái gì vậy? Các ngươi không hỏi sao?"

"Ân..." Triệu Phổ dường như có chút đăm chiêu mà lắc đầu, "Hỏi không được, căn cứ theo hiểu biết của ta về thư ngốc... Dáng vẻ này của y khẳng định là đang lo lắng!"

"Lo lắng?" Triển Chiêu có chút khó hiểu, "Điều này làm sao thấy được?"

"Thư ngốc có một thói quen." Triệu Phổ nói, "Khi nhãn cầu của y nhìn lên trên, là đang suy nghĩ nghiêm túc. Nếu nhãn cầu nhìn xuống dưới, đó chính là y đang lo lắng."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy đôi mắt Công Tôn đang nhìn xuống dưới mà ngây người.

Hai người liếc mắt nhìn nhau — Triệu Phổ quan sát tỉ mỉ thật a, khác biệt như vậy mà cũng có thể phát hiện, có thể thấy rất quan tâm Công Tôn.

"Phụ thân hai ngày nay luôn luôn ngây người." Tiểu Tứ Tử lay vạt áo trước của Triệu Phổ.

Triệu Phổ bế bé lên, đi tới giữa viện ngồi xuống, nói, "Có lẽ là phụ thân ngươi lo lắng."

"Vì sao lo lắng." Tiểu Tứ Tử thắc mắc.

Triệu Phổ nhún nhún vai, "Ta cũng lo lắng mà... Lần đầu tiên ai cũng sẽ lo lắng."

Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, nói, "Có phải Cửu Cửu lo lắng phụ thân sẽ không thân thân? Có thể dùng hương liệu thử xem nga!"

Triệu Phổ và Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường đều mở to hai mắt nhìn bé.

"Tiểu Tứ Tử, ai dạy ngươi?" Triệu Phổ liên tục le lưỡi, tâm nói lời này nếu để Công Tôn nghe được, không thể không ăn đòn a!

"Tiểu Đỗ Tử nói." Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, "Ta vừa nãy còn xin Lô di di một gói hương phấn." Nói rồi từ trong tiểu hà bao lấy ra một gói hương phấn, đưa qua cho Triệu Phổ.

Triệu Phổ vươn tay nhận lấy, hỏi, "Đây là loại hương phấn gì a?"

Tiểu Tứ Tử híp mắt cười, tiến đến bên tai Triệu Phổ thầm thì một hồi. Triệu Phổ khẽ nhíu mày, quan sát gói bột phấn đó vài lần, "Thật hay giả a? Thần kỳ như thế?"

"Cái đó thì không biết." Tiểu Tứ Tử sung sướng cười, xoay mặt hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, "Miêu Miêu và Bạch Bạch có muốn hay không?"

Triển Chiêu còn tiến tới hiếu kỳ hỏi, "Dược gì vậy a?"

Bạch Ngọc Đường thì lại rất hiểu đại tẩu nhà mình, vội vàng kéo Triển Chiêu đi, cái tai đỏ ửng, Triển Chiêu còn hỏi, "Sao vậy? Đó là dược vật gì?"

*Chương 125: Thiệp mời vấy máu

[...]Triệu Phổ giúp Công Tôn chỉnh lý hành nang, hắn không có vật dụng gì, nhưng Công Tôn phải đóng gói đại lượng dược liệu, những thứ này đều là y mua tại phía nam, qua một thời gian họ còn phải đi Mạc Bắc, phỏng chừng đến lúc đó dùng được.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng đã sớm thức dậy, lần này Bạch Ngọc Đường muốn theo Triển Chiêu bọn họ đến Khai Phong, về phần vì sao, mọi người cũng là hiểu lòng không nói, dù sao, quan hệ của Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu không ai lên tiếng, nhưng mà hai người này nói cảm tình tốt thì cũng tốt, tình nghĩa được thì cũng được, nói chung, chính là không quá như những người bình thường với nhau.

Bao Chửng và Bàng Cát hai người niên kỷ lớn, đương nhiên ngủ không lâu, thức dậy thì liền như ngày thường mà cãi nhau, trong viện cũng rất náo nhiệt, người của Hãm Không đảo cũng thức dậy, chuẩn bị phụ mọi người, còn tặng cho vài xe thổ sản.

Một lúc lâu sau, mọi người ăn một bữa điểm tâm, khởi hành, hùng vĩ oai nghiêm quay về Khai Phong.

*Chương 126: Đi xa, dự tiệc cưới

[...]Việc cấp bách, Bao Chửng trước tiên phái người nhanh chóng vào cung, đi bẩm báo hoàng thượng.

Tuy rằng biết có thể là phí công, nhưng Triển Chiêu vẫn mang theo nhóm ảnh vệ đi ra ngoài thành, dọc theo phía Tây đuổi theo một đường, Bạch Ngọc Đường cũng ra ngoài thăm dò. Nhưng lần này Lý Nguyên Hạo hành động sạch sẽ lưu loát, tỏ rõ là cướp đi Bát vương gia, dùng để uy hiếp Triệu Phổ.

[...]"Bao tướng, chúng ta chuẩn bị lập tức lên đường, một mặt là đuổi theo, một mặt khác, Lý Nguyên Hạo cho thời gian cũng quá ít, cần sớm đi chuẩn bị cho kịp." Triệu Phổ hỏi Bao Chửng, "Ý Bao tướng như thế nào?"

Bao Chửng gật đầu, nói, "Cũng chỉ có thể như vậy, việc cấp bách là cứu người." Nói đến đây, xoay mặt nói với Triển Chiêu, "Triển hộ vệ hãy cùng đi theo đi."

"Thật ra ta cũng muốn đi." Triển Chiêu gật đầu, lại có chút do dự, "Nhưng đại nhân à... nếu như ta đi, vậy Khai Phong phủ làm sao bây giờ? Đừng để người khác lấy mất cả đường lui."

"Ta nhờ bốn vị huynh trưởng ở nhà tới đây." Bạch Ngọc Đường nói, "Mặt khác ngươi không phải có rất nhiều bằng hữu sao, hiện nay liên quan đến an nguy của thiên hạ, gọi họ tới đi."

*Chương 127: Lục mạo phong ba, xuất sư bất lợi

[...]Tiểu Tứ Tử chưa từng cưỡi ngựa chạy như thế, vui vẻ kêu liên hồi, Triệu Phổ thấy bé vui bẻ, càng dũng cảm, chạy như bay tại thao trường. Hắc Kiêu vốn là một con ngựa hoang, cởi dây cương thì chạy băng băng, thấy hai con ngựa của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thì hưng phấn mà bào bào chân.

Thạch Đầu thấy Tiểu Tứ Tử chạy, chi chi kêu lên lủi xuống mã xa, tung bốn cái móng vuốt vội vã chạy theo.

"Oa!" Triển Chiêu nhìn thấy giật mình, "Mới mấy ngày không gặp, Thạch Đầu sao lại lớn như vậy rồi?"

Bạch Ngọc Đường có chút buồn cười nhìn hắn, nói, "Ta tương đối lưu ý nó làm sao lại chạy nhanh như thế?"

"Phải nga, đã đuổi kịp Hắc Kiêu rồi!" Triển Chiêu cũng tán thán, "Béo thế kia sao lại có thể chạy nhanh như vậy? Ngươi nói nó nếu như gầy thì chẳng phải có thể bay?"

Bạch Ngọc Đường vẻ mặt dở khóc dở cười lắc đầu nhìn Triển Chiêu.

[...]Thạch Đầu hơi chút đắc ý.

"Ân." Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm, "Từ xa nhìn giống như một tiểu hùng."

"Thật không?" Triển Chiêu hỏi, "Bạch hùng à? Ta thấy giống như một tiểu trư... Chính là một con tiểu trư chạy rất nhanh."

Xa xa, Thạch Đầu liên tục hắt xì hai cái.

[...]"Ba tức phụ cùng nhau thú?" Triệu Phổ cả kinh há to mồm không sao khép lại được, "Thật hay giả?"

"Tự nhiên là thật rồi, ai, hoang đường cực kỳ a." Tiểu nhị lắc đầu rời đi, "Hết cách a, ai kêu người ta sắp là hoàng đế."

Tiểu nhị đi, Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, "Có thể một lần thú ba người sao? Đêm đó vào động phòng thì làm sao đây?"

Bạch Ngọc Đường có chút bất đắc dĩ mà nhìn hắn, "Ngươi suy nghĩ nhiều quá..."

Triển Chiêu nhíu nhíu mày, nói, "Uống rượu giao bôi cũng rất gay go..."

[...]Mọi người nhìn lại, chỉ thấy mấy tên quan binh kia đều bị một bạch y nam tử trẻ tuổi đá lăn trên mặt đất.

Triệu Phổ nhướng mi một cái, hỏi Bạch Ngọc Đường, "Ai vậy?"

Bạch Ngọc Đường ngước mắt, chỉ thấy tất cả mọi người đang nhìn hắn, có chút dở khóc dở cười, "Đâu phải cứ mặc bạch y phục thì ta nhận thức."

Mọi người phục hồi tinh thần lại — Cũng đúng!

[...]Trên lầu tất cả mọi người nhìn Triệu Phổ, như là hỏi — Ai a?

Triệu Phổ vẻ mặt mờ mịt, nói, "Lão tử hận nhất nam nhân mặc bạch y..."

Bạch Ngọc Đường nhướng mi một cái.

Triệu Phổ nói, "Chỉ có ngươi và thư ngốc này mặc thì thuận mắt chút."

Triển Chiêu nhìn kỹ người dưới lầu, nói, "Hắn không giống người Trung Nguyên, giống như ngoại tộc."

*Chương 128: Siêu cấp đại ô long

[...]Triệu Phổ thấy hắn quan sát mình, liền đối mặt với hắn, nhìn một hồi, tâm nói thảo nào nhìn thế nào cũng cảm thấy suất, tiểu tử này con mẹ nó so với Bạch Ngọc Đường trông tương tự tới bốn năm phần a.

"Ngươi là ai?" Triệu Phổ mở ra thêm một tâm nhãn, hỏi hắn một tiếng, tâm nói đừng thực sự là thân thích trong nhà Bạch Ngọc Đường nha, đánh nhầm người là không xong rồi.

[...]Tiểu Tứ Tử nhìn xuống, "Nga... Rất giống Bạch Bạch nha."

"Giống sao?" Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu, "Không giống đâu."

Tất cả mọi người nhíu mày, "Thật sự hơi giống đó."

[...]Trên lầu Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhịn không được mà nhíu mày — Hảo công phu a!

Triển Chiêu nhìn chằm chằm Bạch Kim đường kia một lúc lâu, quay đầu lại hỏi Bạch Ngọc Đường, "Đây là huynh đệ ruột thịt thất lạc thật lâu của ngươi sao? Giống lắm a, hơn nữa hắn gọi Kim Đường ngươi gọi Ngọc Đường, kim ngọc cả sảnh đường a!"

Bạch Ngọc Đường cau lại đôi mày, không thể a... Bản thân mình thật sự là con trai độc nhất. Tuy rằng cũng không có gì chứng minh... Nhưng mà, hẳn là không đến mức có thêm một huynh đệ đâu?

"Hơn nữa ngươi xem hắn công phu cao như vậy." Triển Chiêu hỏi, "Thực sự không có quan hệ?"

Bạch Ngọc Đường lắc đầu.

[...]"Ai, trước tiên đừng đánh nữa." Triệu Phổ cũng rất thưởng thức Bạch Kim Đường, liền hỏi, "Có mấy vấn đề hỏi ngươi, một lát lại đánh."

Bạch Kim Đường cũng muốn biết Sách đang ở đâu, cũng thu hồi đao, nói, "Hỏi."

"Khụ khụ..." Triệu Phổ ho khan một tiếng, nghiêm túc hỏi, "Ngươi có một huynh đệ tên là Bạch Ngọc Đường hay không?"

Bạch Kim Đường sửng sốt, nhíu mày, "Bạch Ngọc Đường nào? Tên tục khí như vậy."

Trên lầu, Bạch Ngọc Đường buông chén trà đỡ trán, Triển Chiêu vỗ vỗ vai hắn, nói, "Chuyện đó, kỳ thực nếu đem đi so sánh, Bạch Kim Đường càng thêm tục khí hơn một chút, Ngọc Đường êm tai."

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn hắn, Triển Chiêu đối hắn cười tủm tỉm, "Thật đó nha."

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, Tiểu Tứ Tử bên cạnh rất nghiêm túc mà vỗ cánh tay hắn, nói, "Bạch Bạch, ngươi tối suất!"

Bạch Ngọc Đường gật đầu với Tiểu Tứ Tử, vươn tay sờ sờ đầu bé.

Bất chợt Tiểu Tứ Tử lại bổ sung thêm một câu, "Thế nhưng Kim Đường và Ngọc Đường như nhau, nghe ra một chút cũng không suất..."

Bạch Ngọc Đường giật giật mí mắt, Triển Chiêu bên cạnh che miệng, Công Tôn vội bế Tiểu Tứ Tử sang một bên.

[...]Vì vậy, hai người dĩ nhiên cùng đi lên lầu, Công Tôn giới thiệu cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường một chút, mọi người ngồi xuống.

Triển Chiêu trong lòng khẽ động, tiến tới hỏi, "Cung Tôn tiên sinh a? Xin hỏi vị Bạch vương gia kia, có một vị bào đệ, từ nhỏ thất tán hay không... Ai nha." Còn chưa dứt lời, bị Bạch Ngọc Đường bên cạnh đạp một cước.

Dưới lầu, Bạch Kim Đường cùng Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, Bạch Kim Đường cười, "Nga, thì ra là một hồi hiểu lầm a."

Triệu Phổ nhướng mi một cái, "Bạch huynh công phu cũng không tệ."

"Ai, Triệu huynh lại càng không thua kém a." Bạch Kim Đường còn rất sảng khoái, hai người cũng coi như không đánh không quen biết, cười ha ha, cùng tiến lên lầu, Triệu Phổ còn hỏi, "Đúng rồi, ngươi có một bào đệ, gọi Bạch Ngọc Đường không a?"

"A?"

Mọi người ngồi xuống ăn, Bạch Kim Đường nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường một lúc lâu, hỏi Cung Tôn bên cạnh, "Ai, hắn có phải huynh đệ của ta không?"

Cung Tôn trừng hắn, "Ngươi là đơn truyền, làm gì có huynh đệ?!"

"Thật không?" Bạch Kim Đường tựa hồ cảm thấy đáng tiếc, "Không bằng trở về hỏi nương có hồng hạnh xuất tường hay cha có phong lưu vận sự không... Ai nha."

*Chương 131: Trương Lương kế và qua tường thê

[...]Triệu Phổ gật đầu, "Chờ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường về, lại thương lượng một chút."

"Thương lượng cái gì?"

Đang nói, thì thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường từ bên ngoài trướng đi tới, hai người xem ra là chạy suốt ngày đêm, Công Tôn đột nhiên ý thức được, ở chỗ này Bạch Ngọc Đường khẳng định có chút phiền muộn. Vùng tây bắc bão cát quá lớn, y phục của Bạch Ngọc Đường dính bẩn, Bạch Ngọc Đường lại đặc biệt yêu sạch sẽ, cho nên có thể mơ hồ cảm giác được hắn có chút cáu kỉnh.

"Thế nào?" Triệu Phổ tuy rằng thấy dáng vẻ của hai người không giống như là có manh mối, nhưng vẫn lo lắng hỏi một tiếng.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, "Không có đầu mối."

"Không có sao..." Công Tôn nhíu mày, "Một chút cũng không có?"

"Đừng nói nữa." Triển Chiêu thở dài, "Ta và Bạch huynh cả ngày đều dùng khinh công, đừng nói hoàng cung Tây Hạ, hầu như toàn bộ Hưng Khánh phủ chúng ta đều lục soát như muốn lật tung, hơn nữa có các ảnh vệ hỗ trợ... Nhưng lại hoàn toàn không có thu hoạch!"

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, "Không biết Lý Nguyên Hạo giấu người ở đâu, chúng ta sợ đả thảo kinh xà, cho nên hiện nay chưa tìm người hỏi."

*Chương 132: Đi xa dự tiệc cưới, Công Tôn rất táo bạo...

[...]Triệu Phổ, Công Tôn còn có Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, các ảnh vệ, mười người cùng nhau tiến vào Hưng Khánh, đi uống hỉ tửu của Lý Nguyên Hạo.

Lần này Triệu Phổ và Công Tôn mang theo Tử Ảnh Giả Ảnh cùng nhau công khai đi vào. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dẫn đầu bốn ảnh vệ khác, âm thầm lẻn vào, tìm đầu mối của Bát vương gia.

*Chương 134: Tìm kiếm đầu mối

[...]Buông Triệu Phổ và Công Tôn chờ đợi tin tức không đề cập tới, lại nói đến Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu.

Các ảnh vệ phân công nhau tìm kiếm đầu mối và theo dõi, mà hai người này thì lưu lại tại Chiêu Phúc cung hoang vắng nhất của hậu viện vương cung.

Triển Chiêu nhìn nhìn, hỏi Bạch Ngọc Đường, "Khu nhà này hầu như toàn bộ đều trũng xuống dưới."

"Phía dưới hẳn là có xà ngang." Bạch Ngọc Đường khẽ cong khóe môi, "Ngươi nói, Lý Nguyên Hạo vì sao không hảo hảo tu sửa lại hoàng cung của hắn?"

Triển Chiêu nghe xong, lạnh lùng cười, "Một là có thể hắn không có tiền."

Bạch Ngọc Đường bật cười, "Hai?"

"Hai sao... Hắn căn bản không thèm để ý tòa hoàng cung này... Muốn tòa tốt hơn." Triển Chiêu nói, tìm kiếm xung quanh, hỏi, "Nơi trũng xuống nhất, nhìn có vẻ không phải là cửa ra, cửa ra phỏng chừng đều nhếch lên trên một tí? Bởi vì có đại lượng cây cột cố định, nếu bị sập là tiêu."

"Có lý." Bạch Ngọc Đường gật đầu, từ trong túi móc móc ra một viên mặc ngọc phi hoàng thạch tròn vo. Đi tới một bên, thả lên mặt đất... phi hoàng thạch quay tròn lăn về hướng Đông.

Bạch Ngọc Đường thu hồi hạt châu, nói với Triển Chiêu, "Đến phía tây xem đi?"

Triển Chiêu cầm qua hạt châu của hắn, hỏi, "Đây là nguyên lý gì?"

"Nói một cách dễ hiểu là đi theo hướng chảy của mạch nước ngầm." Bạch Ngọc Đường nói, "Nhị ca đã dạy ta, đào hầm, đặc biệt là đào huyệt động ngầm, nhất định phải dựa theo hướng chảy của mạch nước ngầm, nếu làm không đúng, rất dễ gặp chuyện."

"Nga... Nói như vậy, cửa ra là ở phương hướng ngược lại."

"Ngươi cũng từng thấy Thạch Đầu đào hang đó." Bạch Ngọc Đường nói, "Trảo ly đều có thiên tính cao, trời sinh đã biết đào hang."

Triển Chiêu gật đầu, nghĩ rất có đạo lý, cùng Bạch Ngọc Đường đi tới phía Tây tìm kiếm.

[...]Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu theo địa thế mà đi, tới ngoại vi Chiêu Phúc cung, phát hiện ở đó có một nơi bị bỏ hoang, tòa nhà không giống tòa nhà, bãi săn không giống bãi săn... Giống như một bãi tha ma, có nhiều mộ bia dựng lung tung.

"Trong hoàng cung sao lại có loại địa phương này?" Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhún nhún vai, lắc đầu, ý bảo đi tới xem.

Hai người đi tới phía trước, nhìn kỹ bi văn trên mộ bia... Chỉ thấy đều là văn tự Tây Hạ, không biết là viết cái gì.

"Có nhận được chữ không?" Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhún vai, "Để Công Tôn đến liếc nhìn đại khái có thể minh bạch."

"Chúng ta chép lại, một hồi đi hỏi." Triển Chiêu lấy ra tiền giấy chép lại, Bạch Ngọc Đường thì lại nhìn nhìn xung quanh, chỉ thấy tại mộ bia ở khu vực sát ngoài rìa, có một tảng đá phiếm đỏ, bên trên khắc một chữ "Cấm" thật to.

"Vì sao lại là chữ Hán." Bạch Ngọc Đường không giải thích được.

Triển Chiêu cũng lắc đầu, "Nơi này là cấm địa sao?"

"Chẳng lẽ là chôn Tây Hạ hoàng thất?" Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm, lắc đầu, "Không thể nào..."

Đang suy nghĩ, chợt nghe có tiếng bước chân, hai người trao đổi ánh mắt vội vàng chợt lóe trốn ở xa xa.

Chỉ chốc lát sau thì thấy có một tiểu nha đầu xách theo một cái giỏ vội vã chạy tới, đến trước một ngôi mộ, quỳ xuống, đặt một cái bánh màn thầu và vài thứ hoa quả ở nơi đó, thấp giọng nói, "Vương phi, vương gia ngày mai lại muốn thú phi nữa, ngài dưới suối vàng có biết, để những yêu tinh hại người này đều chết đi!" Nói xong, liền quỳ lạy, sau đó miệng lẩm bẩm, tựa hồ đang thi chú ngữ nào đó.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ... Xem ra, nơi này là nơi sở táng phi tử bị biếm lãnh cung hoặc không được sủng... Chỉ là những người này phạm lỗi sai gì? Vì sao không dựa theo nghi thức mai táng vương phi, mà là loạn táng tại nơi hoang dã này?

Bạch Ngọc Đường đang suy nghĩ, chỉ thấy bên cạnh, Triển Chiêu thò tay vào lòng móc ra một miếng vải đen, bịt kín mặt mình, cởi áo khoác, biến thành một hắc y nhân bịt mặt.

"Ngươi... muốn làm gì?" Bạch Ngọc Đường có chút không rõ.

Triển Chiêu nhướng mi một cái, "Làm gì? Chúng ta đi hỏi! Đoán mò cũng không ra, nói không chừng có thể có chút đầu mối!"

*Chương 135: Đại nháo hôn yến cứu Bát vương

Triển Chiêu sau khi giả trang thành người bịt mặt, cũng tiện thể đưa cho Bạch Ngọc Đường một mảnh khăn.

Bạch Ngọc Đường tiếp nhận vừa nhìn, chỉ thấy là một mảnh lụa trắng... Có chút dở khóc dở cười nhìn hắn. Triển Chiêu mũi và miệng đều bị che khuất, chỉ lộ ra đôi mắt cười đến loan loan, "Thế nào?! Hắc bạch song sát!"

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, dùng lụa trắng che miệng mũi, cùng Triển Chiêu thi triển khinh công, thoáng cái nhảy đến phía sau cung nữ kia.

Cung nữ nguyên bản đã nơm nớp lo sợ, bỗng nhiên nghe được phía sau có tiếng gió thổi phần phật, nhìn lại, thật nguy hiểm suýt nữa là tắt thở, hít sâu một hơi mới nghĩ đến việc hô lên, "Cứu..."

Triển Chiêu nhanh chóng che miệng nàng ta lại, Bạch Ngọc Đường điểm huyệt đạo của nàng.

Hai người đều là đại hiệp khách danh môn chính phái, lần đầu tiên làm việc này, nhìn bốn phía xung quanh một chút, giống như đi ăn trộm, tâm nói, may mà che mặt.

Chế phục người xong, hai người liếc mặt nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường nhướng mi nhìn Triển Chiêu — Ngươi tới đi!

Triển Chiêu không có cách nào, đành xụ mặt giả vờ hung ác hỏi nha hoàn nọ, "Ngươi đừng kêu loạn, chúng ta là hắc bạch vô thường! Ở đây mang cô hồn dã quỷ quay về dương gian, nếu ngươi kêu loạn, chúng ta sẽ đưa ngươi tới a tì địa ngục!"

"Không nên, đại tiên tha mạng a!" Tiểu nha hoàn vội lắc đầu, Bạch Ngọc Đường giải khai huyệt đạo của nàng, nàng bắt đầu dập đầu, bất đắc dĩ, Bạch Ngọc Đường lại điểm huyệt đạo của nàng.

Nha hoàn nọ ở trong cung đã lâu, tới bây giờ chưa từng thấy qua việc đời, thấy hắc bạch vô thường này cực kỳ lợi hại, dĩ nhiên có pháp thuật cường đại như vậy, điểm một cái, mình đã bị Định Thân pháp định trụ không thể động đậy, quả nhiên là thần tiên.

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, hỏi, "Chúng ta đi ngang qua đây, thấy nơi này oán khí đặc biệt nặng, muốn đến để độ oan hồn, nơi này chôn những ai a?"

Tiểu nha đầu vừa nghe, ô ô ô khóc lên, nói, "Nhị vị đại tiên, chôn ở đây đều là các lịch đại nương nương, cung nữ mất đi..."

"Nương nương vì sao không táng trong hoàng lăng, mà lại phải táng ở nơi này?" Bạch Ngọc Đường thắc mắc.

"Những người này đều là bị biếm, bị biếm lãnh cung hoặc ban chết." Tiểu nha đầu xoa xoa nước mắt, "Bằng không chính là tử nữ người Hán, không được nhập Tây Hạ vương lăng."

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều nhíu mày, đám vương thất Tây Hạ này thực sự đáng khinh bỉ.

"Vì sao ngươi lại đến đây bái tế?" Triển Chiêu có chút khó hiểu.

"Là bởi vì nương nương nhà ta đã mất hơn nửa năm." Tiểu nha đầu nhỏ giọng nói, "Mấy ngày nay đột nhiên hoàn dương hồi hồn, ta cho rằng nàng là bởi vì vương gia muốn tuyển phi, cho nên phẫn hận chạy tới tác quái, liền lén lấy sinh thần bát tự của những tân nương nương kia, muốn để nàng oan có đầu nợ có chủ, tìm những hồ ly tinh kia báo thù."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, tâm nói — Thật sự muốn oan có đầu nợ có chủ, cũng không nên tìm những nương nương kia, mà nên tìm vương gia Lý Nguyên Hạo của các ngươi!

"Ngươi nói nương nương nhà ngươi hoàn dương? Có bằng chứng gì không?"

"Ta nhìn thấy!" Tiểu nha đầu vỗ ngực lấy can đảm nói, "Buổi tối có ma trơi, còn có quỷ ảnh!"

"Nga?" Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lấy làm kinh hãi, hỏi nàng, "Quỷ ảnh nọ đang làm gì?"

"Ta nhìn thấy a... Mộ phần bị đẩy ra, sau đó có người bò ra, còn có ánh lửa ma trơi yếu ớt... Thật dọa người, ngài nói, ở đây nhiều vong hồn phi tử như vậy, không phải là hoàn hồn sao... Từng nghe nói tá thi hoàn hồn, giờ coi như thấy tận mắt rồi."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe lời vô căn cứ đó nhưng không hề cười, trái lại là tinh thần hơi chấn động —Có người từ trong mộ phần đi ra, không thể nào là yêu ma quỷ quái, nói như vậy, chẳng lẽ trong mộ bia có cơ quan, có người bò ra, lúc đi ra vừa lúc bị tiểu nha đầu này nhìn thấy, cho nên hiểu lầm có chuyện ma quái?

Hai người trao đổi ánh mắt một chút, Bạch Ngọc Đường hỏi nha hoàn nọ, "Khối đá bên kia, viết một chữ "Cấm", là có ý gì?"

Nha hoàn nhìn thoáng qua, nói, "Nga... Là để mọi người thấy, không được tiến vào nơi này, một bên là chữ Hán, bên kia là chữ Tây Hạ." Nói, nàng giơ một ngón tay chỉ hướng ngược lại, chỉ thấy quả nhiên nơi đó cũng có một khối đá, bên trên viết một văn tự Tây Hạ, vừa nãy bọn họ không chú ý nhìn, cho nên bỏ qua.

Triển Chiêu gật đầu, khom lưng nói với tiểu nha hoàn, "Chúng ta thả ngươi đi cũng được, nhưng ngươi không được tiết lộ thiên cơ!"

"Thiên cơ?" Tiểu nha hoàn vạn phần khẩn trương, vội lắc đầu, "Ta không dám."

"Chúng ta phải dẫn nữ quỷ hoàn hồn kia đi, nếu ngươi nói ra, nữ quỷ không đi được, thì sẽ quấn quýt lấy ngươi, biết chưa?" Triển Chiêu lại bổ sung một câu.

Tiểu nha hoàn sợ đến sắc mặt đều trắng, vội gật đầu, "Ta đã biết, ta tuyệt đối không dám nói, hai vị đại tiên thả ta đi!"

Triển Chiêu liếc nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường giải khai huyệt đạo của nàng, tiểu nha hoàn thấp thỏm bỏ chạy.

Chờ người đi, hai người lại chia ra trái phải, bắt đầu nhẹ nhàng đẩy những tấm bia đá kia... Đẩy từng tòa từng tòa...

Rốt cuộc, tòa ở trung gian được đẩy ra, chỉ nghe dưới nền đất truyền đến một tiếng "Cụp".

Triển Chiêu ngoắc gọi Bạch Ngọc Đường đi qua, theo hắn vừa buông tay, tấm bia đá nhẹ nhàng bật lên, phía dưới lộ ra một địa đạo đủ cho một người tiến vào.

Trong nháy mắt, trước mắt hai người sáng ngời, Bạch Ngọc Đường nghiêng tai nghe ngóng bên dưới, ngước mắt đối Triển Chiêu gật đầu, "Phía dưới có động tĩnh!"

Triển Chiêu cũng nghe được, "Rất xa, huyệt động phía dưới hẳn là rất lớn."

"Còn có tiếng nước." Bạch Ngọc Đường vươn tay lấy ra mồi lửa, "Phía dưới hẳn là có mạch nước ngầm."

Triển Chiêu muốn đi xuống trước, Bạch Ngọc Đường kéo hắn, "Ta đến."

"Không phải cũng như nhau sao." Triển Chiêu lầm bầm một câu, Bạch Ngọc Đường cười, "Lần trước là ngươi trước, cho nên lần này đến phiên ta."

Triển Chiêu tựa hồ có chút lo lắng, Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, "Con mèo nhà ngươi tổng cộng chui qua bao nhiều cái hầm rồi? Trên Hãm Không đảo ta nơi nơi đều là hầm!"

Triển Chiêu không phản đối nữa, đành nhường Bạch Ngọc Đường đi vào trước, không quên dặn, "Ngươi cẩn thận a!" 

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn hắn, ánh mắt tựa hồ có chút ý vị sâu xa, bất quá hai người cũng không kịp tỉ mỉ truy cứu, trước sau tiến vào địa đạo.

Địa đạo này không tính là rất rộng, nhưng đủ để dung nạp hai người.

Khi Hắc Ảnh chạy tới, hai người đã tiến vào, hắn cũng vội đi theo, để Bạch Ảnh một mình thủ tại cửa động.

Địa đạo rất nhanh đã xuất hiện một huyệt động rộng lớn, phía dưới có nước, một bên có bờ, nếu nói là địa động, còn không bằng nói là một hang động thiên nhiên hình thành.

Triển Chiêu theo Bạch Ngọc Đường xuống dưới, vô thanh vô tức đáp xuống bên bờ, chỉ thấy Hắc Ảnh cũng xuống tới, móc ra mồi lửa chiếu sáng.

Ba người đi vào trong, Hắc Ảnh nghiêng tai nghe ngóng, "Có người nói chuyện."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng nghe được, nhanh chóng phóng nhẹ tiếng bước chân, cùng nhau theo tiếng nói đi tới.

Khi đến nơi có thể nghe thanh âm rõ hơn, ba người đều dập tắt mồi lửa, mò theo bóng đêm đi tới, rất nhanh, thanh âm càng lúc càng rõ ràng, hơn nữa... Từ chỗ sâu trong hang động, có tia sáng chiếu ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nghe được những người đó nói đều là ngôn ngữ Tây Hạ, xì xà xì xào.

Hắc Ảnh nhiều năm cùng người Tây Hạ giao tiếp, nghe hiểu được lời bọn họ nói, chợt nghe được hai người Tây Hạ đang nói chuyện phiếm, đại thể là nói lần này vương gia có thể thắng Triệu Phổ gì đó.

Hắc Ảnh nhíu mày, đám người Tây Hạ này sao lại tự tin như vậy chứ.

Để tránh đả thảo kinh xà, vả lại trước tiên chỉ cần thăm dò, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều rất giỏi khinh công, hai người thi triển khinh công, dán sát vào đỉnh động, giống như thằn lằn chậm rãi đi tới trước.

Tới vị trí cửa động nhìn vào trong, cảnh tượng trong động rõ ràng lên.

Bên trong là một gian phòng vuông vức, bốn phía đều là đuốc, ánh sáng hôn ám, mà chính giữa có một lồng sắt, bên trong có giường chiếu, trên giường có một người đang nằm.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt thấy thì vừa mừng vừa sợ... Người nọ là ai? Không phải ai khác, chính là người bị bắt mất tích nhiều ngày, Bát vương gia.

Chỉ thấy Bát vương gia sắc mặt xám xịt, hai mắt nhắm nghiền mê man.

Bạch Ngọc Đường dùng ánh mắt nói với Triển Chiêu — Không đúng, giống như trúng độc!

Triển Chiêu cũng nhíu mày — Phải để tiên sinh nhìn một cái, bây giờ cứu người hay đợi lát nữa?

Bạch Ngọc Đường lắc đầu — Không nên đả thảo kinh xà đúng không?!

Triển Chiêu ngầm hiểu, hai người thi triển khinh công về tới vị trí ban đầu, túm túm Hắc Ảnh đi ra cửa động.

[...]"Bằng không như vậy đi?" Bạch Ngọc Đường tựa hồ có chủ ý, "Lý Nguyên Hạo lần này mời đến đều là vương tử hoàng tôn của các nước, thân phận tôn quý, tuy rằng Tây Hạ thực lực hùng hậu không sợ đắc tội một hai người, nhưng cũng không dám đắc tội tất cả đúng không?"

"A!" Công Tôn vỗ tay một cái, "Chủ ý này của Ngũ gia rất hay! Ta có cách! Để Lý Nguyên Hạo đắc tội quyền quý các nước, đối với sau này cũng có chỗ tốt."

"Ân..." Triệu Phổ sờ sờ cằm, "Chính xác! Càng loạn càng tốt!"

Vì vậy, Công Tôn lặng lẽ cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vài thứ, để hai người đi gây ác, đảo loạn tửu tịch của Lý Nguyên Hạo.

*Chương 136: Đại nháo tiệc rượu, phát hiện của Tiểu Tứ Tử

[...]Buông phía trước mọi người khách khí không đề cập tới, lại nói đến cụ thể thực hiện kế hoạch chỉnh người là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

Hai người đi tới bên ngoài Ngự Thiện phòng, thấy bên trong mọi người bận rộn không nghỉ tay, trước hết tìm một chỗ bí mật nấp đã.

Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, "Vừa nãy Công Tôn đưa cho ngươi cái gì?"

Triển Chiêu lấy ra cái bọc moi moi, trước tiên lấy ra một gói thuốc, nói, "Cái này gọi Hắc Phong dược, nghe nói ăn sẽ phát tửu phong!"

"Điên cỡ nào?" Bạch Ngọc Đường cầm thuốc quan sát, cảm thấy tò mò.

"Muốn điên cỡ nào thì có điên cỡ đó." Triển Chiêu âm thầm cười.

Lại lấy ra một gói, nói, "Ai, cái này thú vị, gọi Nương Nương phấn."

"A?" Bạch Ngọc Đường càng khó hiểu, "Có ý gì?"

"Thì là ăn vào sẽ rất nương nương khang!" Triển Chiêu nói, lại móc ra một gói, "Nhìn cái này, Chân Ngôn phấn."

"Chân ngôn ..."

"Rượu hậu thổ chân ngôn nha!" Triển Chiêu lém lỉnh trộm cười, lại moi moi móc móc ra vài gói thuốc bột, nói, "Công Tôn vừa đưa một phần danh sách các nhân vật quan trọng của các nước, mỗi người dùng thuốc gì đều viết rõ ràng, chúng ta tùy bệnh hốt thuốc, đến lúc đó xem náo nhiệt!"

Bạch Ngọc Đường gật đầu, cùng Triển Chiêu phân công nhau, hai người mỗi người cầm nửa số thuốc, thì triển khinh công lặng yên không tiếng động lẻn vào trong Ngự Thiện phòng.

Quả nhiên, tập quán ẩm thực của các nhân vật quan trọng của các nước bất đồng, đều đặt bảng tên phân loại, lúc này hạ độc lại càng tiện lợi, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thừa dịp những hạ nhân này không phòng bị, hạ thuốc bột vào thức ăn những vị khách quan trọng này, thần không biết quỷ không hay.

Hai người sau khi xong việc, lại lẻn đến một bên quan sát động tĩnh, cho đến khi Lý Nguyên Hạo lải nhải thừa lời, bảo người dâng thức ăn lên, bọn hạ nhân không hề phòng bị mang thức ăn đã chuẩn bị lên, lúc này mới xem như nói xong.

"Đều tiễn đi!" Triển Chiêu đã định đi tới tiền thính, "Còn chút thời gian, chúng ta đi xem náo nhiệt đi?!"

Bạch Ngọc Đường vẻ mặt bất đắc dĩ liếc hắn.

Triển Chiêu đành ngượng ngùng sờ sờ mũi, "Được rồi, đi làm chuyện quan trọng."

Hai người xoay người đi tới gần nghĩa địa, các ảnh vệ đang ngồi ở nơi đó trông coi, Triển Chiêu hỏi, "Tình hình thế nào?"

"Có người đi vào đưa cơm một lần, sau đó không có động tĩnh nữa!" Hắc Ảnh trả lời.

Triển Chiêu gật đầu ý bảo minh bạch, mọi người mai phục xong, đợi có thời cơ, chuẩn bị cứu Bát vương.

[...]Đêm đó, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại trở về một chuyến, thương lượng một chút chuyện ngày mai ra tay lúc nào, Triệu Phổ đem chìa khóa giao cho hai người bọn họ.

Triển Chiêu tiếp nhận nhìn nhìn, "Có thể nào là chìa khóa lao lung của Bát vương gia..."

Bạch Ngọc Đường dùng mắt ra hiệu cho hắn, Triển Chiêu lúc này mới vội đem những gì định nói tiếp nuốt trở về, nhưng sắc mặt Triệu Phổ đã trắng, nghiến răng nghiến lợi, "Lý Nguyên Hạo, ngươi dám nhốt Bát vương gia trong lao lung..."

*Chương 137: Tiệc cưới đại loạn, giải cứu Bát vương

[...]Ba tiếng pháo vang báo chính ngọ đã đến, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng các ảnh vệ phân công hành động.

Sau khi tiến vào ám đạo, Bạch Ngọc Đường đột nhiên nói, "Tại bên cạnh lao lung của Bát vương gia, có thể sẽ có cơ quan, đi vào trước tiên đừng giết chết hai thị vệ kia."

Triển Chiêu cũng gật đầu, "Ta cũng nghĩ là có, cho nên đã sớm có chuẩn bị!" Nói rồi từ trong lòng lấy ra một thứ.

Mọi người vừa nhìn, chỉ thấy là một chú mèo nhỏ.

Các ảnh vệ đều gật đầu, "Chủ ý này hay!"

Bạch Ngọc Đường thì lại giật giật khóe miệng, "Ngươi cư nhiên giấu mèo trong y phục?"

Triển Chiêu mở to hai mắt, "Không được sao? Ngươi xem nó khả ái như vậy."

Bạch Ngọc Đường lắc đầu không nói lời nào.

Lúc này, chợt nghe bên trong có binh đinh nói, "Ai, có phải có tiếng gì không a?"

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng thi triển khinh công trốn quanh huyệt động, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dùng thằn lằn công, rất nhanh tiến tới bên ngoài lao phòng giam giữ Bát vương gia. Triển Chiêu đem chú mèo nhỏ ném vào bên trong...

"Meo..."

"Ai nha, mèo từ chỗ nào tới a!"

"Uy!" Một thị vệ vội hô lên, "Mau đóng cơ quan, đừng để một hồi hai chúng ta chịu chết!"

"Nga, đúng!" Thị vệ kia vội vã chạy tới một góc huyệt động, vặn xuống hai cơ quan.

Rất nhanh, liền nghe được tiếng "rắc rắc rắc", toàn bộ bên trong vách tường tựa hồ đều nhẹ nhàng di động.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau — Cơ quan không ít a!

Bạch Ngọc Đường nhướng mi một cái — May mà giấu một con mèo!

Đồng thời, chỉ thấy bóng người nhoáng lên, hai ảnh vệ lắc mình đi tới sau lưng hai thị vệ kia, giơ tay điểm huyệt... Hai thị vệ trong nháy mắt không thể động.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu thì lại tới bên lung tử giam giữ Bát vương gia, nhưng Bát vương gia thủy chung nhắm mắt, như vậy... giống như đã chết.

"Uy... Miêu." Bạch Ngọc Đường vươn tay vỗ vỗ Triển Chiêu, Triển Chiêu gật đầu, bế con mèo đã chạy đến bên chân mình lên lại giấu vào trong áo.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn hắn, nói, "Không phải, ngươi xem hắn..."

Triển Chiêu cười gượng, "Hẳn là sẽ không có chuyện gì đâu."

Hắc Ảnh cầm lấy ổ khóa lung tử nhìn, nói, "Lỡ như chết người, vậy toàn bộ hoàng tộc của Lý Nguyên Hạo đừng mong sống, nguyên soái không thể không nổi điên, hoàng thượng cũng nổi điên."

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu đưa chìa khóa cho Hắc Ảnh, nhún vai, "Đừng nhìn ta, Bao đại nhân cũng sẽ nổi điên!"

Hắc Ảnh tra chìa khóa vào trong ổ khóa, nhẹ nhàng xoay một cái, khỏi nói, còn thật sự đồng bộ... Thoáng cái đã mở.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau — Hưng Bình công chúa kia rất tài a.

Hắc Ảnh tiến vào lung tử, Triển Chiêu giơ tay kéo cửa lung tử, Bạch Ngọc Đường cũng đi vào, lấy tay thăm dò hơi thở của Bát vương gia... Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng yếu ớt, nhưng tuyệt đối là sống.

Hắc Ảnh định ôm lấy Bát vương gia, Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng khoát tay một cái, "Chờ đã."

Hắc Ảnh sửng sốt, Bạch Ngọc Đường ngồi xổm xuống, nhìn cái giường Bát vương gia đang nằm... Sờ một lát, đột nhiên mò lấy một cái nút như là cơ quan, nắm lấy, nhẹ nhàng xoay... "Cùm cụp" một tiếng, toàn bộ giường chiếu hơi rung rung, sau đó lại lặng im.

Hắc Ảnh minh bạch — Còn có cơ quan!

Bạch Ngọc Đường lại cẩn thận tìm một lần, xác định đã không còn mới gật đầu với Hắc Ảnh.

Hắc Ảnh vươn tay, cẩn cẩn dực dực đem Bát vương gia bế lên... Cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy phía dưới có ám tiêu, vừa nãy nếu không tắt cơ quan đi, khẽ động, phỏng chừng sẽ xúc động cơ quan khác! Nhìn nhìn lại những lỗ đen chi chít trên đỉnh đầu, có thể thấy được bên trong khẳng định là có thể bắn ra điêu linh tiễn. Hắc Ảnh kinh hãi tuôn ra một thân mồ hôi, phải bội phục suy nghĩ của Bạch Ngọc Đường.

Mọi người cấp tốc ra khỏi huyệt động, lên địa động, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu mang theo Hắc Ảnh lặng lẽ lẻn tới Tây Hạ vương cung.

[...]Công Tôn bảo hắn đừng nóng vội, nói, "Trước tiên khiêng người vào đã!" Nói rồi lại bảo Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bên cạnh, "Còn nhớ Bạch Kim Đường và Cung Tôn Sách không?"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, nhớ ra.

"Đi mời hai người đó tới, muốn cứu Bát vương gia, cần Cung Tôn Sách hỗ trợ!"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu, Triển Chiêu lại trả Tiểu Tứ Tử cho Công Tôn, cùng Bạch Ngọc Đường rời đi, Triệu Phổ bảo tất cả ảnh vệ đều đi theo, vô luận như thế nào, cũng phải tìm cho ra hai người đó.

*Chương 139: Đại chiến đột kích

[...]"Khói độc ở đây cũng đã bị xua tan rồi." Cung Tôn và Bạch Kim Đường cũng đều chạy tới, hỏi Công Tôn, "Bao giờ động thủ?"

"Điều này..." Công Tôn tựa hồ có chút hoang mang, Bạch Ngọc Đường nói, "Các ngươi dựa theo kế hoạch ban đầu hành sự, ta đi tìm Tiểu Tứ Tử." Nói xong, nhảy vào trong cái hang kia, vóc dáng của Thạch Đầu đã rất lớn, cái hang kia cũng đủ để Bạch Ngọc Đường tiến vào.

Triển Chiêu ở bên trên hô, "Bạch huynh, nhất định phải tìm được Tiểu Tứ Tử a!"

"Yên tâm!"

Bạch Ngọc Đường đi, Công Tôn hơi an lòng một chút.

*Chương 140: Tuyệt xử phùng sinh

[...]Chính lúc này, lại nghe được một thanh âm lạnh băng băng truyền đến, "Tấn công hạ bàn của hắn."

Bát vương giả sửng sốt, Tiêu Lương thì lại nhoẻn khóe miệng một cái, thân thể khom xuống, không hề cùng hắn binh khí giao nhau, mà là trực tiếp đánh hạ bàn của hắn.

Tiêu Lương thân hình nhỏ động tác linh hoạt, mà Bát vương giả vóc dáng cao, đối phó tiểu hài tử như Tiêu Lương nguyên bản đã hạ bàn hư không, Tiêu Lương lại đem trọng tâm phóng thấp, hắn lập tức luống cuống tay chân.

Tiểu Tứ Tử nghe giọng nói quen thuộc, ngẩng mặt nhìn sang... Quả nhiên, chỉ thấy một bạch y nhân đáp xuống bên cạnh bé.

"Bạch Bạch!" Tiểu Tứ Tử kêu một tiếng, Bạch Ngọc Đường vươn tay ôm lấy bé nhìn nhìn, phát hiện da thịt chưa hề bị thương tổn một miếng nào, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thấy Tiêu Lương đã chiếm thượng phong, bất quá thủy chung không có cách nào một kích trí mạng, Bạch Ngọc Đường mỉm cười, "Hắn nhanh ngươi chậm, hắn chậm ngươi nhanh, mượn lực đánh lực, một kích trí mạng."

[...]Bát vương giả bị các ảnh vệ trói gô ném xuống đất, Bạch Ngọc Đường sau khi buông Tiểu Tứ Tử xuống, đi đến hỏi hắn, "Bát vương gia ở đâu?"

Bát vương giả hắc hắc cười, "Không phải ở đây sao? Ha ha ha."

Bạch Ngọc Đường lạnh sắc mặt, các ảnh vệ đi đến, "Ngươi thông minh thì nói mau."

[...]Chính lúc này, chợt nghe Thạch Đầu "Chi chi" hai tiếng, chui vào cánh rừng phía sau.

"Ai nha, Thạch Đầu." Tiểu Tứ Tử vội vã, cùng Tiêu Lương đuổi theo, Bạch Ngọc Đường cũng nhanh chóng theo vào.

Chỉ thấy Thạch Đầu chạy ào vào trong rừng, thất quải bát quải, đi tới một sơn cốc xa xa.

"Thạch Đầu!" Tiểu Tứ Tử có chút tức giận, tại sao lại không nghe lời mà chạy loạn hả?

Chỉ thấy Thạch Đầu quỳ rạp trên mặt đất ngửi tới ngửi lui, tựa hồ đang tìm vật gì.

"Chi chi." Thạch Đầu bắt đầu nhảy bật tại chỗ, như là gọi mọi người đến.

"Hình như Thạch Đầu tìm được cái gì rồi." Tiểu Tứ Tử nói, cùng Tiêu Lương đi tới, chỉ thấy Thạch Đầu đã hì hục đào ra một cái hang.

Bạch Ngọc Đường nhìn khắp nơi một chút, phát hiện trên mặt đất có một chút bột phấn màu vàng, còn có thi thể của xà trùng thử nghĩ.

"Là nơi bọn hắn dưỡng độc." Hạ Nhất Hàng tiến lên, chỉ thấy Thạch Đầu đã bào ra một cái hang rất to.

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại liếc nhìn Bát vương giả đã bầm dập mặt mũi kia, chỉ thấy hắn sắc mặt tái nhợt, biểu tình trên mặt cứ như muốn đi chết.

"Ai nha." Tiểu Tứ Tử lại kêu lên, chỉ thấy Thạch Đầu còn muốn nhảy xuống, vội túm đuôi nó, thuận thế cũng bị kéo xuống dưới.

"Cận Nhi!" Tiêu Lương vội đuổi theo.

Bạch Ngọc Đường bảo Hạ Nhất Hàng bọn họ ở trên chờ, còn mình theo xuống dưới.

Hai chân chấm đất đưa mắt nhìn quanh bốn phía, lúc này mới phát hiện dưới địa động là một không gian rộng rãi, tựa hồ là một hang động thiên nhiên.

Bạch Ngọc Đường thấy Thạch Đầu phía trước hướng hắn lắc đuôi, Tiểu Tứ Tử ghé vào trên người Tiêu Lương, đang nằm ở đáy động, hiển nhiên Tiêu Lương chấm đất trước làm cái đệm thịt cho Tiểu Tứ Tử.

"Chi chi." Thạch Đầu tiếp tục kêu to.

Bạch Ngọc Đường vươn tay bế Tiểu Tứ Tử lên, Tiêu Lương xoay người một cái cũng nhảy lên.

"Không sao chứ?"

"Không." Tiêu Lương lắc đầu trả lời Bạch Ngọc Đường, "Thạch Đầu hình như muốn dẫn chúng ta đi đâu đó."

Bạch Ngọc Đường cũng hiểu như vậy, ôm Tiểu Tứ Tử, đi sau với Tiêu Lương, cùng nhau theo Thạch Đầu... Đi đến chỗ sâu trong hang động.

Đi tới trước không bao lâu sau, Bạch Ngọc Đường đột nhiên "Suỵt" một tiếng, ý bảo tất cả đừng lên tiếng, bởi vì hắn nghe được tiếng nói.

Lại lặng lẽ đi tới trước vài bước, tiếng nói càng rõ ràng.

"Bát vương... Ngươi không nên mù quáng không suy nghĩ, ký bức thư xin hàng này, tự nhiên sẽ không làm khó dễ ngươi, ngươi xem... ngươi cũng không muốn chết trong địa động nơi hoang sơn dã lâm này chứ?"

Bạch Ngọc Đường nghe xong hai mắt sáng lên, cùng Tiểu Tứ Tử liếc mắt nhìn nhau, Tiểu Tứ Tử cũng mở to hai mắt — Tiểu Bát Tử!

Ba người lặng yên không tiếng động dựa sát vách hang đi tới phía trước, quả nhiên, thấy được phía trước bên trong một huyệt động, truyền đến tia sáng mơ hồ.

Nơi sát bên vách, có một cái tù lung, bên trong tù lung có một trung niên nam tử đang ngồi, tuy thân hình gầy gò tiều tụy, nhưng dáng vẻ nho nhã tuấn mỹ, rất có phong phạm, vừa nhìn thì biết thân phận hiển quý... Bạch Ngọc Đường vô thức nhìn Tiểu Tứ Tử — Đây là thật phải không?

Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm gật đầu — Là Tiểu Bát Tử.

Mà bên ngoài lung tử, có một nam tử mặc Tây Hạ triều phục.

Bạch Ngọc Đường nhận thức, đây là tể tướng của Tây Hạ, phỏng chừng là tới chiêu hàng.

"Bát vương." Tể tướng nọ có chút đắc ý, "Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt a, hôm nay nhất dịch, chủ của ta nhất định có thể đánh vào Đại Tống thắng tiến Khai Phong, ngươi hẳn là thuận theo thiên ý a."

"Ha hả." Bát vương cũng cười nhạt một tiếng.

"Ngươi cười cái gì?" Tể tướng nọ có chút mất hứng.

Bát vương nhìn nhìn hắn, "Lý Nguyên Hạo muốn thắng Triệu Phổ? Còn khó hơn cả lên trời, có Triệu Phổ tại, giang sơn Đại Tống ta vững như thành đồng, ai cũng đừng hòng bước vào nửa bước, bằng không, cho hắn chết không có chỗ chôn."

"Ngươi... Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt?!"

"Ngươi đừng ở nơi này theo ta múa mép khua môi nữa." Bát vương gia thản nhiên cười một cái, "Sớm đi khuyên Lý Nguyên Hạo đi, đừng u mê không tỉnh ngộ."

"U mê không tỉnh ngộ chính là ngươi... Ai nha."

Tể tướng nọ còn chưa dứt lời, thì cảm giác phía sau có tiếng gió thổi khe khẽ, cái cổ bị xiết... Bị người gắt gao bóp chặt.

"Ách..."

Bát vương gia cũng sửng sốt, chờ thấy được Bạch Ngọc Đường thì rất vui mừng.

"Bạch thiếu hiệp!"

"Vương gia chịu khổ rồi." Bạch Ngọc Đường điểm trúng huyệt đạo của tể tướng nọ, ném qua một bên, rút đao ra một đao chém về phía cửa lao...

Cửa lao bằng mộc chất chỗ nào chống đỡ được a, thoáng cái đã chém gãy.

Bát vương gia được Bạch Ngọc Đường đỡ đi ra.

"Tiểu Bát Tử!"

Mở ra lao lung, thì thấy được Tiểu Tứ Tử trước mặt bổ nhào tới, Bát vương gia bế bé cũng là kinh hỉ đan xen, vươn tay nắm lấy Bạch Ngọc Đường, hỏi, "Chiến sự thế nào rồi?"

"Yên tâm đi." Bạch Ngọc Đường cười, "Trong lòng Triệu Phổ tính toán cả rồi, không thua được!"

"Rất tốt, rất tốt!" Bát vương gia mấy ngày nay lao tâm lao lực quá độ, vừa nghe được quả nhiên Triệu Phổ không khiến mình thất vọng, trong lòng thả lỏng, đứng thẳng không nổi.

Thạch Đầu đã chạy tới, để Tiểu Tứ Tử ngồi trên lưng, Bạch Ngọc Đường đỡ Bát vương gia, Tiêu Lương đi tới khiêng tể tướng nọ lên vai.

Bạch Ngọc Đường giật mình, "Còn có chút khí lực a."

"Chuyện nhỏ." Tiêu Lương cười, "Một gã thư sinh, giống như khỉ ốm."

Bạch Ngọc Đường gật đầu, mọi người vội vã ra khỏi địa đạo, cứu Bát vương gia ra.

*Chương 141: Hữu đãi hậu tục

Bạch Ngọc Đường nhận được thư của Hãm Không đảo gửi tới, nói là trong nhà có vài việc bảo hắn đi về một chuyến.

Vì vậy, Bạch Ngọc Đường từ biệt mọi người, rời đi trước.

Triển Chiêu tiễn hắn một đoạn đường, lúc gần đi, Bạch Ngọc Đường nói với hắn, "Ngươi có chuyện gì cần ta hỗ trợ, phái người đến Hãm Không đảo tìm ta."

Triển Chiêu gật đầu, "Ân."

Hai người lại nhìn nhau một hồi, cũng không biết nên nói cái gì, lưu luyến không rời... Cũng không đến mức, dù sao đều là người giang hồ, cũng không phải tiểu hài tử có gì đó rất luyến tiếc... Ngày sau giang hồ tái kiến.

Nói tiếng bảo trọng, Bạch Ngọc Đường quay đầu ngựa lên đường.

Triển Chiêu nhìn bạch y bạch mã chạy đi mất bóng, mới vỗ vỗ Tảo Đa Đa đang mất mát, "Đi thôi, còn có thể gặp lại mà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top