Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

SCI - Mê án tập 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Chương 1: Dạ tiệc

[...]Một chiếc xe thể thao màu bạc trông cực khoa trương đang đậu bên lề đường, Bạch Ngọc Đường thò đầu ra hét: "Miêu Nhi!"

"Thật ngại, tôi đang vội, lần sau sẽ nói chuyện tiếp." Triển Chiêu vội vàng trốn Bàng Dục đang nhây mình, chạy vọt ra xe.

"Có biết mấy giờ rồi không? Anh hai đã muốn nổi bão rồi đó!" Bạch Ngọc Đường đợi anh mở cửa xe, ném một bộ vest màu chàm.

"Tôi quên mất thời gian, cậu thế nào mà giờ cũng tới?" Triển Chiêu đóng cửa xe, cởi áo khoác, mặc bộ vest vào.

"Thấy đồ của cậu còn nằm trong cục, biết ngay là cậu đã quên." Bạch Ngọc Đường đưa tay kéo lại cổ áo, "Phải biết cách mặc áo chứ."

Triển Chiêu liếc mắt nhìn anh, một bộ vest thuần trắng, cà-vạt màu bạc, toàn bộ toát lên vẻ công tử nhà giàu xuất sắc, trắng đến độ không còn gì có thể trắng hơn... Con chuột này, tính cách và tướng mạo khác hẳn nhau!

[...]Bị nhìn như vậy nên cảm thấy không thoải mái, Bạch Ngọc Đường quay sang hỏi cặp song sinh: "Anh hai đâu, tôi cùng Miêu Nhi qua chào một tiếng rồi về."

Triển Chiêu biết Bạch Ngọc Đường ghét nhất là loại xã giao với giao tiếp kiểu này, cũng liền gật đầu theo, tối nay anh còn muốn đọc hết cuốn sách, bận rộn quá nha!

"Dám à?!" Bên người vang lên một câu hung dữ, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu theo bản năng rụt cổ lại, quay đầu, thấy Bạch Cẩm Đường không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh.

Bạch Cẩm Đường đêm nay mặc một bộ vest màu đen đẹp đẽ. Thật hoàn mỹ nha! Thật quý phái nha! Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng thở dài trong lòng: "Thấy chưa? Đây mới là kim cương thật hiệu "Vương Lão Ngũ" a! Kim cương của kim cương đó!" 

Lúc này bên người "Vương Lão Ngũ" đang kề sát một mỹ nhân có thân hình nóng bỏng, tay cầm ly rượu, tò mò nhìn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu.

"Hai đứa đứng đây cho tới lúc tiệc tàn cho anh!" Bạch Cẩm Đường trừng mắt.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu không dám cãi lời, ngoan ngoãn gật đầu.

"Ai là em trai của anh?" Mỹ nhân bên cạnh đột nhiên đặt câu hỏi.

"Cả hai đứa." Bạch Cẩm Đường tung một câu không mấy hòa nhã, xoay người đi chào hỏi những vị khách khác, mắt thỉnh thoảng mất tự chủ liếc về một góc của phòng khách.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nháy mắt mấy cái, ý nói: "Anh hai làm sao vậy? Tâm tình không tốt a?"

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, nhìn cặp song sinh bên cạnh chờ câu trả lời.

Đinh Triệu Huệ và Đinh Triệu Lan hướng qua phía mà Bạch Cẩm Đường vừa nhìn, trề trề môi, ý bảo hai người tự nhìn đi.

Nhìn qua góc đấy, thấy Công Tôn tay cầm ly rượu, ưu nhã ngồi trên sô-pha, đang trò chuyện cùng một cô gái mặc trang phục đoan trang, khuôn mặt lúc nào cũng sầm sầm, giờ đang nở nụ cười dịu dàng.

"Sao Công Tôn cũng tới?" Bạch Ngọc Đường giật mình hỏi Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhíu mày lắc đầu: "Rõ ràng tôi thấy anh ấy xé nát thiệp mời trong WC nha."

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu: "Đúng nha, còn nói cái gì mà có chết cũng không tham dự cái loại tiệc tùng của nhà giàu mới nổi..."

Đại Đinh và Tiểu Đinh cùng hít một hơi, nhìn Bạch Cẩm Đường phía trước âm sầm quay người lại: "Anh ấy nói vậy thật à?"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tự giác ngậm miệng lại.

"Ai da, Miêu Nhi, có muốn uống gì không?"

"Được đấy... Tôi cũng hơi khát rồi."

Hai người cố gắng lái đề tài sang chỗ khác.

Bạch Cẩm Đường đen mặt, xoay người đi chào đoàn người trong đại sảnh.

Đinh Triệu Lan nhỏ giọng nói: "Công Tôn bị Bao Cục trưởng bán."

"Là sao?" Triển Bạch hai người không hiểu.

"Bởi vì lão đại tặng cho Cục cảnh sát của hai người nguyên bộ thiết bị kiểm nghiệm pháp y tốt và tiên tiến nhất, lại còn cả bộ điều hòa nhiệt độ thông minh nữa, điều kiện chính là Bao Cục trưởng phái Công Tôn đêm nay đến dự tiệc."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhau, thầm nghĩ: "Đê tiện nha! Đê tiện nha!"

"Nhưng mà!" Đinh Triệu Huệ nói một cách thần bí, "Công Tôn lại trò chuyện với cô gái kia rất ăn ý."

"Hơn nữa!" Triệu Lan bổ sung, "Hai người họ hình như biết nhau đã lâu, nhưng nhiều năm không gặp mặt."

Hai người liếc nhau, lắc đầu, kết luận: "Đi trộm gà còn mất nắm gạo."

[...]"Núp sát vào tường!" Bạch Ngọc Đường hét to, xoay người rút súng.

Bên ngoài sân thượng, trong màn đêm tối đen, xuất hiện một chấm đỏ sắc nét, lập lòe trên đỉnh tòa cao ốc đối diện, nhìn ước chừng, có lẽ khoảng cách hơn 50 mét...

Giơ súng nhắm vào điểm đỏ, sau đó nâng họng súng lên 45 độ.

Súng nổ "đoàng"... tiếng viên đạn xuyên thủng thủy tinh truyền đến, sau mấy giây, một cây súng bắn tỉa rớt xuống từ nóc tòa cao ốc đối diện, cây súng rớt xuống đất rồi nảy lên, vỡ tan tành......

*Chương 2: Vụ án bắn tỉa

[...]Bạch Ngọc Đường xoay người chạy vào thang máy và nói với mấy vị khách đang hoảng sợ: "Gọi cảnh sát! Trước khi cảnh sát tới, đừng ai rời khỏi chỗ này, hiện tại ở trong đây sẽ an toàn hơn!"

Ngay lúc cửa thang máy khép lại, Triển Chiêu cũng chạy vọt vào.

"Miêu Nhi, cậu theo làm gì?" Bạch Ngọc Đường một tay cầm súng, một tay kéo chiếc cà vạt vướng víu khỏi cổ, nhét đại vào túi quần.

"Tôi cũng muốn đi!" Triển Chiêu cũng rút súng ra. Từ lúc Bạch Ngọc Đường cho anh khẩu Remington này, anh vẫn thường mang theo người.

Bạch Ngọc Đường buồn cười, nháy mắt nhìn Triển Chiêu: "Miêu Nhi, thế thì phải cẩn thận nha, đừng bắn trúng tôi cũng đừng bắn trúng mình a!"

Giận!!

"Đồ chuột bạch! Tôi phải cho cậu một phát!" Triển Chiêu bực tức, nâng súng ngắm.

Bạch Ngọc Đường vội vã nắm tay anh, "Ngoan nào, Miêu Nhi. Tôi mà bị thương thì sau này cậu sẽ thế nào đây?"

"Cậu chết đi!" Triển Chiêu nhấc chân muốn đá, Bạch Ngọc Đường lắc mình tránh thoát, lúc này, thang máy "đinh" một tiếng mở cửa.

Hai người lập tức rút lại dáng tươi cười, nhanh chóng chạy về phía tòa cao ốc đối diện.

[...]Lúc này, toàn thân Bạch Ngọc Đường đột nhiên cảm thấy căng thẳng, anh cảnh giác nhìn chằm chằm vào cửa dẫn lên sân thượng.

Triển Chiêu rất quen thuộc với những động tác hay làm theo thói quen của Bạch Ngọc Đường. Mỗi khi anh phát hiện có nguy hiểm, sẽ giống hệt như bây giờ, toàn thân đều căng lên, giống như con báo chờ đúng thời cơ sẽ nhảy xổ ra cắn con mồi.

Triển Chiêu bất giác cũng căng thẳng theo, Bạch Ngọc Đường khoát tay với anh, ý bảo đợi một chút, đừng sốt ruột, rồi kéo anh chạy ra nấp đằng sau một cái ống lồi lên ở một góc sân thượng.

Trong màn đêm, cặp mắt nhìn chăm chú cửa sân thượng của Bạch Ngọc Đường tựa như lóe lên ánh sáng, có cảnh giác, có hưng phấn... Đột nhiên nhớ lại ngày đó trong nhà giam, Tần Gia Kỳ đã gọi Bạch Ngọc Đường là thầy trừ tà.

Chính xác! Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh, sẽ chẳng có gì đáng sợ nữa. Triển Chiêu giờ mới hiểu được tại sao mình lại lớn gan như vậy, bởi vì người kia chưa bao giờ cho mình nếm thử cái gọi là sợ hãi.

Trong lúc miên man suy nghĩ, có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên nơi cửa, ai lúc này còn lên sân thượng? Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều chăm chú nhìn cánh cửa.

*Chương 3: Sinh viên

[...]Bạch Ngọc Đường nhìn đồng hồ: "Miêu Nhi, mười hai giờ rồi, giờ đến cũng không tiện, đi ăn gì đã rồi tiếp tục."

Triển Chiêu nghe Bạch Ngọc Đường nhắc mới nhớ, cảm giác bao tử đang kêu ục ục.

"Ăn gì bây giờ?" Vừa rồi lòng vòng ba vòng, Triển Chiêu đã muốn chóng mặt, Bạch Ngọc Đường đành kéo anh đi về hướng cổng trường.

"Đi đâu thế?"

"Lúc mới vào, tôi có thấy bên cạnh trường có một quán ăn rất giống quán Nhật Bản."

"Quán ăn Nhật Bản?" Triển Chiêu vừa nghe liền hăng hái,"SUSHI! SUSHI! Tôi muốn ăn cá cuộn."

"Được, được, có cá cuộn."

"Cá sardine cuộn!"

"Ừ ừ, có cá sardine cuộn."

"Cả cá hồi nữa!"

"Ừ, cá hồi."

"Cá điêu sống!"

"Sao toàn là cá, cậu là mèo thật à?"

"Wasabi!"

"Không được ăn mù-tạc!"

"Tại sao?"

"Người có dạ dày kém không được ăn!"

"Hứ!"

Hai người đi vào quán ăn Nhật gần trường.

*Chương 4: Ban nhạc

[...]Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nhìn chằm chằm cô gái một hồi: "Em hút thuốc phiện?"

Không chỉ có cô gái, cả Triển Chiêu cũng kinh ngạc, nhưng mà, Triển Chiêu tin tưởng tuyệt đối tài phán đoán của Bạch Ngọc Đường trong những vấn đề này, nhìn kỹ lại, quả nhiên phát hiện ra cô gái có chút khác thường — trông như có bệnh.

"Anh... Anh đừng có nói bậy!" Cô gái sợ hãi, vươn tay nhặt những lon bia nằm trên mặt đất, chỉ là, cánh tay run rẩy một cách bất thường.

[...]Tề Nhạc ngẩng đầu, "Anh hai tôi chết như thế nào?"

Triển Chiêu bị hỏi một câu sửng sốt, chỉ có thể há miệng, không biết phải nói gì.

"Bị tôi bắn chết." Bạch Ngọc Đường bình tĩnh trả lời.

Tề Nhạc giật mình nhìn anh.

"A... Anh trai em lúc đó đang dùng súng ngắm..." Triển Chiêu có chút nóng lòng, muốn giải thích.

Thế nhưng Tề Nhạc cắt lời anh: "Lúc đó là buổi tối?"

"Ừ." Triển Chiêu đành gật đầu.

"Nói thế, người anh bắn chết, chính là thằng khốn nạn trong cơ thể anh hai phải không?" Tề Nhạc hỏi.

Bạch Ngọc Đường im lặng.

"Anh hai đã chết rất lâu rồi." Tề Nhạc cúi đầu, không nói thêm gì nữa.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ra khỏi khu phòng trọ, trở lại xe.

Suốt quãng đường, Bạch Ngọc Đường không nói câu nào, Triển Chiêu đi theo sau anh.

Sau khi lên xe, điều chỉnh lại gương chiếu hậu một chút, Bạch Ngọc Đường khởi động xe, "Tiếp tục đi tòa nhà sinh hoạt chung tìm thành viên ban nhạc thôi."

Không nghe thấy Triển Chiêu trả lời.

Quay đầu, Triển Chiêu đang lẳng lặng ngồi, chăm chú nhìn anh.

Bạch Ngọc Đường cười khổ: "Làm sao vậy?"

Vẫn im lặng như cũ, trầm mặc một lúc, Triển Chiêu chăm chú hỏi: "Tiểu Bạch, cậu đã giết bao nhiêu người?"

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, quay đầu đi, nhìn thẳng phía trước, "Tề Lỗi là người thứ 49."

Triển Chiêu vẫn chăm chú như cũ: "Cậu nhớ tất cả?"

Bạch Ngọc Đường không nói chỉ mờ mịt nhìn phía trước, gật đầu.

"Vậy cậu đã cứu bao nhiêu người?" Triển Chiêu tiếp tục hỏi.

Bạch Ngọc Đường quay sang nhìn Triển Chiêu, ánh mắt gặp nhau, Triển Chiêu vươn tay chỉnh lại tóc cho Bạch Ngọc Đường: "Cậu cũng không nhớ được phải không?"

Bạch Ngọc Đường nắm tay Triển Chiêu, nhẹ nhàng nói: "Miêu Nhi..."

Ánh mắt Triển Chiêu vẫn không dời, chậm rãi nói: "Ngọc Đường, cậu là người lương thiện."

Buông tay Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cúi đầu lại gần, cười: "Cậu không sợ phần độc ác của tôi?"

Triển Chiêu thản nhiên đối diện anh, "Nếu phải giết người để cứu người, tôi cũng sẽ giết."

"Miêu Nhi, cậu đang an ủi tôi?" Sự mờ mịt trong mắt Bạch Ngọc Đường biến mất, trở lại thành Bạch Ngọc Đường như trước kia.

Triển Chiêu thở phào nhẹ nhõm, cười với anh.

Nhẹ nhàng lấy tay vuốt cằm Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cúi đầu, hôn một cách ôn nhu...

Lần này, Triển Chiêu không mắng anh, không đánh anh, chỉ ngoan ngoãn ngồi, nhắm mắt lại, mặc cho Bạch Ngọc Đường khéo léo hôn sâu thêm, triền miên vô tận...

Tuy rằng người kia không có cơ thể linh hoạt, tuy rằng mình vẫn luôn bảo hộ người kia, nhưng, Bạch Ngọc Đường biết rõ, con mèo này đang cố gắng sử dụng cách vừa ngốc vừa dịu dàng để bảo vệ mình.

Tất cả mọi người, nói thật thì trong lòng ai cũng có ma quỷ, rồi đến một ngày, nó sẽ lớn lên, lớn đến nỗi ta sẽ không thể chống đỡ được nữa, thế nhưng, quan trọng nhất, là bên cạnh ta vẫn có một thiên sứ nguyện ý cứu vớt ta... Dịu dàng như thế, thử hỏi làm sao ta không yêu thương?

Nụ hôn thật dài kết thúc, Bạch Ngọc Đường tuy vẫn còn muốn tiếp tục, nhưng vẫn buông Triển Chiêu, khó có dịp con mèo ngoan như vậy, lần này không bị đấm đã là kỳ tích, rốt cuộc không thể nóng vội được.

Triển Chiêu quay đầu ra phía cửa sổ, không cần nhìn anh cũng biết, con chuột nào đó chắc chắn đang đắc ý tới mức đuôi vểnh lên trời, ai... mặt tự nhiên nóng quá nha.

Bạch Ngọc Đường khởi động xe, nhìn khuôn mặt Triển Chiêu qua gương chiếu hậu, con mèo này, hai tai đỏ hết lên rồi.

Không gian kín bên trong xe tràn ngập một thứ ám muội, xấu hổ nhàn nhạt. Suốt một đường hai người không nói gì, ngực cũng không yên, đầy sóng to gió lớn.

[...]"...... Cậu chủ Bạch?"

Không đợi Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu lên tiếng, người đàn ông trung niên đã nói trước, nhiệt tình tiến lên sát Bạch Ngọc Đường chào hỏi.

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, dù đã từng này tuổi, nhưng đây là lần đầu tiên có người gọi anh là "cậu chủ".

Triển Chiêu đứng phía sau, mặt cũng đang ngạc nhiên.

"Đã quên không giới thiệu." Người đàn ông lấy danh thiếp ra, "Tôi là Trương Hoa, nhân viên ở công ty thu âm thuộc Bạch thị. Bữa tiệc tối hôm qua có gặp qua cậu chủ."

"A." Bạch Ngọc Đường hiểu ra, hóa ra là nhân viên của anh hai, "Tôi và Bạch thị không liên quan gì, ông không cần gọi tôi là cậu chủ đâu, tôi đến đây để điều tra."

Bạch Ngọc Đường không nóng không lạnh trả lời.

Nhìn khuôn mặt Trương Hoa hết trắng lại hồng do xấu hổ, Triển Chiêu nhịn cười đến quặn cả bụng. Bạch Ngọc Đường thường như vậy, lúc nói chuyện không thích vòng vo, đầu nghĩ gì thì miệng nói thế, thường thường rất đơn giản thẳng thắn, những cũng lắm lúc làm người ta không đỡ được.

*Chương 5: Trại huấn luyện

[...]"Bạch Trì! Anh họ con tới rồi này, mau ra chào đi." Bạch Phong hướng phòng bếp, gọi to.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe tên, đều sửng sốt.

Sau đó, từ phòng bếp, một người trẻ tuổi có vẻ căng thẳng theo sau Bạch mama đi lên, bỏ đi đồng phục cảnh sát, thay vào thường phục, có vẻ càng thêm trẻ, nhìn một cách khách quan, có lẽ trông như sinh viên... Chính là cậu cảnh sát nhỏ gặp tối hôm qua trên sân thượng.

Bạch Trì xấu hổ, cười cười với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, "Bạch... Bạch đội... trưởng."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhau, vừa kinh ngạc vừa buồn cười.

"Ha ha~~" Bạch Duẫn Văn cười to, "Cái gì mà Bạch đội trưởng a? Đây là ở nhà! Gọi anh đi! Cả hai đều là anh của con đó."

Bạch Trì cúi đầu, mặt đỏ lên, môi khô lại, một lúc lâu sau mới gọi được tiếng "anh".

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nháy mắt, ý tứ rằng: "Hàng hiếm nha, họ Bạch nhà cậu cũng có loại này sao?"

Bạch Ngọc Đường nháy mắt mấy cái, "Cậu nhìn mặt cậu nhóc này xem có giống Bạch gia không, chắc chắn là hàng nhặt về."

Triển Chiêu trừng mắt, "Chuột bạch! Cậu chẳng nhân từ gì cả!"

*Chương 6: Xác suất

Tài nấu ăn của Bạch mama và Triển mama tuyệt đối đạt đẳng cấp thế giới! Do thời gian gần đây bận rộn mà phải gặm thức ăn nhanh sống qua ngày, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều ăn đến mức đuôi muốn vểnh lên trời, ngon quá đi~~

Bạch Ngọc Đường vừa ăn vừa gắp đồ ăn cho Triển Chiêu, Triển Chiêu cũng vừa ăn vừa gắp những món mình không thích quăng qua bát của Bạch Ngọc Đường.

"Không ăn nấm!"

"Đồ mèo kén chọn!"

"Củ cải cũng không ăn!"

"Có vitamin!"

"Vậy cậu ăn đi!"

"Tôi ghét nhất củ cải!"

"Cậu không ăn còn tôi thì không được chắc?"

Hai người cứ như vậy, vừa ăn vừa cãi vã, các vị đại nhân hai nhà Triển Bạch đã quá quen với cảnh này, nên tự nhiên vừa ăn vừa nói chuyện với nhau.

Bạch Trì ngơ ngác nhìn hai thần tượng của giới cảnh sát tinh anh, ngay cả lúc ăn cũng phải cãi nhau vì đồ ăn, cậu kinh ngạc đến độ cả bát cơm đang ăn dở cũng quên.

Ăn uống xong xuôi, mọi người ngồi nói chuyện phiếm.

Năm phút sau, Bạch Ngọc Đường không ngồi yên được, liền lẻn vào một phòng trống, lát sau đi ra, trên tay cầm quả bóng rổ; "Mèo! Đi thôi!"

Triển Chiêu ăn cũng no, cảm thấy muốn trương bụng, bèn hỏi Bạch Trì đang thận trọng ngồi ở sôpha: "Có muốn đi cùng không?"

Bạch Trì thoáng giật mình, nhưng lập tức liền vui mừng, theo Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường đi trước, vừa đi vừa đập bóng. Triển Chiêu đi sau, vừa đi vừa duỗi lưng. Bạch Trì đi sau cùng, vừa đi vừa dè dặt theo sát.

Đến một sân bóng rổ công cộng nhỏ, buổi tối không có ai nhưng đèn chiếu vẫn còn bật, chiếu sáng toàn bộ khu vực sân.

Bạch Ngọc Đường đi vào khu sân có quây hàng rào, bắt đầu ném banh vào rổ.

Triển Chiêu đi tới ngồi ở bục thang khán đài bằng bê tông, nhìn Bạch Ngọc Đường ném bóng vào rổ, tự nhiên nhớ lại khoảng thời gian còn học đại học.

[...]"Mèo, cậu làm trò gì vậy?" Bạch Ngọc Đường tò mò tiến lên, nhìn đám ký hiệu trên mặt đất.

"Bài test chuẩn Edward!" Triển Chiêu kích động nói, "Cậu có biết cậu em họ của cậu có chỉ số IQ hơn 170 không!!"

"170 là sao?" Bạch Ngọc Đường không hiểu.

"Người bình thường là 80, thông minh là 100, Marie Curie 150, Albert Einstein 160!" Triển Chiêu nói: "Nếu cậu nhóc theo khoa học vật lý, có khi còn tiến xa hơn cả Hawking đó!"

Bạch Ngọc Đường chớp mắt mấy cái, sau đó cười cười vỗ vai Bạch Trì: "Hảo tiểu tử! Rất có tiền đồ, chú em chắc chắn không phải hàng nhặt được!"

Vừa mới nói xong, đã bị Triển Chiêu đá một đá: "Cậu nói cái gì thế hả?!"

"Đồ mèo chết!" Bạch Ngọc Đường đập bóng ra trung tâm sân, "Nghỉ đủ rồi thì ra đấu đi! Lần này ông đánh một miếng giáp cũng không còn!"

Triển Chiêu cởi áo khoác ném lên khán đài, gọi Bạch Trì cùng đi thì thấy cậu nhóc đang đứng ngơ ngác tại chỗ, mặt đỏ bừng, "Em... em thật sự làm Bạch gia... mất mặt thật à?"

Triển Chiêu cười: "Làm một người cảnh sát giỏi, không nhất định phải dùng súng!" Nói xong lại chỉ lên đầu, "Em có một thứ vũ khí trời cho rất tốt đó!" Nói xong, liền xắn tay áo sơmi lên, chạy đến bên cạnh Bạch Ngọc Đường cướp bóng, "Chuột Bạch! Ngày kiêu ngạo của cậu hết rồi!"

"Mèo! Cậu phạm quy!"

"Ai nói?"

"Cậu ôm bóng chạy, còn không phạm quy à?"

"Này! Cậu đang đá bóng à?"

"Sút!"

"Đồ mèo chết, cậu có biết luật chơi không vậy?"

"Tôi là luật!"

Ba người nháo tới tận chín giờ, thực ra chỉ có hai ông anh Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nháo là chính, còn ông em Bạch Trì chỉ chạy theo nhặt bóng...

[...]Bạch Ngọc Đường nhíu mày: "Trùng hợp như vậy sao, Tề Nhạc bị ngắm trúng?"

Triển Chiêu cũng lắc đầu: "Rất kỳ quái, chúng ta ngày hôm nay vừa đi tìm Tề Nhạc, buổi tối đã xảy ra chuyện?"

"Không... Không giống như trùng hợp." Bạch Trì từ lúc nào đã đi vào, nhỏ giọng nói.

"Thế là sao?" Triển Chiêu nhìn cậu.

Bạch Trì nhìn Triển Chiêu, do dự một chút, nhút nhát nói: "Lấy một tháng làm ví dụ, xác suất đi tìm người của các anh ngày hôm nay là 1/30; ở một trường đại học, ít nhất cũng có mười ngàn sinh viên, xác suất các anh tìm được cô ta là 1/10000; xác suất cô ấy ra ngoài đêm nay là 1/30; mà đồng thời lại có trường hợp mua bán thuốc, mười vụ mà nói, chỉ có 1/10; xác suất tên hung thủ ra ngoài gây án ngày hôm nay là 1/30. Nói cách khác, xác suất để hai sự kiện kia trùng hợp là một phần một tỉ, vô cực kéo đến gần không, vì thế, khả năng hai vụ đấy không liên quan là không..."

Bạch Trì càng nói, thanh âm càng nhỏ dần, bởi vì cậu phát hiện, tất cả mọi người ở đây đều đang dùng ánh mắt kinh dị nhìn cậu.

"Tên nhóc này là ai?" Bạch Cẩm Đường đột nhiên hỏi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cười, nói: "Là anh em nhà mình đấy, con trai của chú Ba Bạch Phong, gọi Bạch Trì."

"A~~" Bạch Cẩm Đường hứng thú vuốt cằm, nói: "Chú xác định nó không phải hàng nhặt chứ?"

Triển Chiêu bất đắc dĩ liếc hai người, quả không hổ là anh em!

*Chương 7: Địa ngục

[...]Ngay trong chớp mắt ấy, "ầm" một tiếng nổ, cửa sổ kính trên lầu hai quán bar vỡ vụn, từ bên trong bay ra một cái bóng trắng, một phát đã nhảy xuống người kẻ đang đứng đờ ra trên sân khấu.

Bạch Ngọc Đường lăn qua một bên và đứng dậy, tên kia cũng đang lồm cồm bò lên, tay thọc vào trong túi...

Không đợi hắn rút tay ra khỏi túi, Bạch Ngọc Đường đã bay lên, một đạp đá văng hắn xuống sân khấu, sau đó anh cũng nhảy xuống, tay túm chặt lấy áo tên kia, xốc hắn từ trên mặt đất dậy, hung tợn tống hắn vào tường, tiếng cơ thể đập vào tường vang lên, làm cả đội chống bạo động sợ hãi lui về sau vài bước.

Vẻ mặt Bạch Ngọc Đường đầy tức giận, hung dữ đè tên kia, nghiến răng mắng: "Mày có biết bên trong đã chết bao nhiêu người không, đồ khốn nạn!"

"Ngọc Đường!" Triển Chiêu đã xuống khỏi nóc xe cứu hỏa, đứng cách đó hơn mười bước, gọi nhẹ một tiếng.

Bạch Ngọc Đường đang nổi giận, tựa hồ nháy mắt đã bình tĩnh lại, anh buông lỏng tay, lui về phía sau một bước, tên kia giống như bùn nhão, từ từ trượt trên tường xuống. Các thành viên trong đội chống bạo động bừng tỉnh như mới thoát khỏi cơn mê, tiến lên bắt lấy tên hung thủ, áp vào xe cảnh sát.

Sau khi Bạch Ngọc Đường nhảy từ quán bar ra, Triệu Hổ gọi các nhân viên cứu hộ tới, cấp cứu cho những người bị thương đang hấp hối trên sân khấu.

Bạch Ngọc Đường đứng tại chỗ hít một hơi thật sâu, xoay người đi về hướng Triển Chiêu, hai tay đang buông xuống của hai người trong nháy mắt đụng nhẹ nhau một cái.

Lập tức, Triển Chiêu cũng xoay người, đi theo Bạch Ngọc Đường đang cúi đầu đi về phía trước.

[...]Đưa Bạch Trì về nhà xong, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu mới quay về chỗ của mình.

Từ lúc bắt đầu vụ án trước, Bạch Ngọc Đường vẫn ở chỗ của Triển Chiêu.

Triển Chiêu vì có người làm cơm và dọn dẹp nhà cửa, vì thế mới chưa đuổi anh ra khỏi nhà.

Tắm rửa sạch sẽ mùi xăng và máu tươi dính trên người, Bạch Ngọc Đường lau đầu, nhẹ nhàng khoan khoái bước ra khỏi phòng tắm.

Trên sôpha, Triển Chiêu như thường lệ vừa ôm sách vừa ngủ, Bạch Ngọc Đường vừa bực mình vừa buồn cười, con mèo này, lần nào cũng vậy.

Bước thật nhẹ nhàng tới bên cạnh, dưới ánh đèn dịu nhẹ, người nằm trên sôpha đang ngủ say và yên lành, miệng hơi mở, hàng lông mày thả lỏng, trông rất trẻ con. Cúi sát đầu, cảm giác được sự yên lành trong giấc ngủ của người đó.

Bạch Ngọc Đường cứ lẳng lặng nhìn khuôn mặt ngủ của Triển Chiêu, thời gian trôi thật lâu, nhưng trong nháy mắt tựa như lại bị sự yên lặng này làm cho rung động, Bạch Ngọc Đường đưa tay khẽ vuốt những cọng tóc trước trán Triển Chiêu, chỉ cần người trước mắt này mỗi đêm đều có thể ngủ an lành, bắt anh làm gì anh cũng sẽ làm.

Cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán.

Hàng lông mi dài của Triển Chiêu hơi rung động vài cái.

Bạch Ngọc Đường mỉm cười, nhẹ nhàng nói vào tai anh: "Miêu Nhi, cậu như vậy là tốt rồi, cái gì cũng đừng làm, đừng thay đổi, để tôi làm là được rồi."

Sau đó, ôm lấy Triển Chiêu mặt đang hồng hồng, đi vào phòng ngủ.

Hai người nằm cùng nhau ban đêm, cho dù không mộng nhưng cũng sẽ không tịnh mịch.

*Chương 9: Lợi dụng

[...]Bạch Ngọc Đường mỉm cười, đưa tay xoa đầu Triển Chiêu: "Không sao đâu Miêu Nhi, chúng ta cứ từ từ, cậu mệt mỏi rồi, hôm nay vậy là đủ."

Sau đó, Bạch Ngọc Đường vẻ mặt thoải mái đứng lên, nói với Triển Chiêu: "Chúng ta về đi, tôi muốn đi bộ."

"Còn xe của cậu?" Triển Chiêu hỏi.

"Mai trở lại lấy là được." Bạch Ngọc Đường mặc áo khoác vào, "Có muốn đi không?"

"Có." Triển Chiêu gật đầu, hai người sóng vai đi ra ngoài.

Triển Chiêu cúi đầu, vừa đi vừa nghĩ, không chú ý tới ánh mắt Bạch Ngọc Đường đang dán chặt vào anh, trong mắt lóe lên tia sáng, tựa như đã hạ quyết tâm cái gì đó.

[...]Màn đêm buông xuống, trên đường quanh hồ, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chậm rãi thả bộ dưới hàng cây ngô đồng treo đầy đèn màu.

Bên trái là hồ nước yên tĩnh, ánh đèn tỏa sáng từ những chiếc thuyền trên hồ.

Bên phải là đường cái với dòng xe nối đuôi nhau, đèn đuôi xe đan xen nhau tạo thành một lưới ánh sáng đẹp mắt.

Triển Chiêu đi phía trước, Bạch Ngọc Đường hơi rớt lại phía sau, lẳng lặng theo sát.

Ngạc nhiên với sự yên lặng của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu vừa đi vừa liếc nhìn người bên cạnh, chỉ là, người nọ cứ cúi đầu, hình như đang suy nghĩ gì đó.

"Miêu Nhi."

Đang bất mãn thì Bạch Ngọc Đường mở miệng gọi.

Triển Chiêu quay người lại, nhìn Bạch Ngọc Đường ở phía sau.

Giữa ánh sáng và bóng tối, người đứng trước mặt, dường như thoát khỏi sự ồn ào xô bồ của quang cảnh xung quanh... Rõ ràng đến mức kì dị.

Bạch Ngọc Đường đi lên, đứng ngay trước mặt Triển Chiêu.

"Miêu Nhi......" Hít một hơi, nghiêm túc nói, "Chúng ta... thay đổi một chút, có được không?"

Triển Chiêu hơi giật mình, có chút không được tự nhiên: "Thay... thay đổi cái gì?"

"A....." Bạch Ngọc Đường giả bộ cười bình tĩnh, "Quan hệ...... hiện giờ của chúng ta......"

Mặt Triển Chiêu hơi ửng đỏ: "Cái gì?"

"Vẫn rất......" Bạch Ngọc Đường cố gắng trấn tĩnh, "Rất... rất không rõ ràng."

Triển Chiêu giương mắt nhìn anh, không nói lời nào.

"Cái kia......" Bạch Ngọc Đường nhức đầu, "Tôi muốn... xác định rõ một chút."

"...... Ừ......" Một lúc lâu sau, Triển Chiêu nhẹ nhàng ừ một tiếng.

"Cậu...... Cậu đồng ý?" Bạch Ngọc Đường có phần vui sướng.

"...... Ừ......"

Bạch Ngọc Đường buồn cười, nâng cằm Triển Chiêu lên: "Miêu Nhi, 'ừ' cái gì a?"

Triển Chiêu ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, im lặng chờ đợi.

"Tôi......" Bạch Ngọc Đường có phần mất tự nhiên, "Tôi thích cậu."

Triển Chiêu im lặng một hồi lâu, mãi đến lúc Bạch Ngọc Đường cảm thấy tóc mình muốn bạc thì Triển Chiêu nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ."

Nhìn phản ứng của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường kinh ngạc: "Ừ??"

"...... Ừ."

"Ừ?"

"Ừ!"

Nụ cười trên khuôn mặt Bạch Ngọc Đường dần tươi hơn, cả con mắt cũng đầy ý cười. Đưa tay kéo Triển Chiêu đến trước mặt mình, cúi đầu...

"Miêu Nhi......" Nhẹ nhàng hôn, "Tôi thích cậu."

Triển Chiêu ngẩng đầu, ngây ngô đáp lại làm Bạch Ngọc Đường vừa giật mình vừa vui sướng, "Tôi muốn cậu...... Ngay bây giờ......"

Chợt nghe Triển Chiêu nhỏ giọng nói: "Đồ chuột chết, được một tấc lại muốn tiến một thước!!"

*Chương 10: Mê tình

[...]Bạch Ngọc Đường đang bận rộn trong bếp, đoán chừng con mèo kia có lẽ đã bị "hun" tỉnh, ngay lập tức chạy ra đẩy cửa phòng ngủ — quả nhiên.

Thấy Triển Chiêu ngồi ôm chăn trên giường, bộ dạng ngơ ngác, Bạch Ngọc Đường cười kéo rèm cửa sổ.

Ánh mặt trời có chút chói mắt, Triển Chiêu chớp mắt mấy cái, thích ứng với ánh sáng, tỉnh táo lại một chút.

Bạch Ngọc Đường đi tới bên giường, ngồi xuống, nghiêng người hôn Triển Chiêu một cái trên miệng: "Miêu Nhi, chào buổi sáng."

Triển Chiêu hình như có chút phản ứng, kinh ngạc mấy giây, sau đó đỏ mặt, một tay đẩy con chuột, một tay kéo áo lau miệng.

"Mèo chết! Không được lau!" Bạch Ngọc Đường nắm cổ tay Triển Chiêu, "Hôn tôi một cái."

Triển Chiêu cả kinh trợn mắt nhìn.

"Làm sao? Tối qua chúng ta đã nói rồi còn gì!" Bạch Ngọc Đường hùng hồn, "Cậu không chịu nhận à? Bội tình bạc nghĩa!"

Màu đỏ ửng bắt đầu từ mặt Triển Chiêu lan tới tận cổ và hai tai ~~ Chuột chết, không biết xấu hổ! Ai thèm nhà cậu?!

"Đến." Bạch ngọc Đường tủm tỉm cười nghiêng mình qua.

Triển Chiêu liếc anh, đột nhiên chỉ ngón tay ra cửa: "A!!"

Bạch Ngọc Đường theo bản năng quay đầu lại, ở cửa có cái gì đâu, đang bất mãn, tự nhiên cảm thấy trên má nóng nóng, đến lúc phản ứng thì Triển Chiêu đã nhảy xuống giường, chạy như bay vào toilet.

Con chuột bạch ngồi trong phòng ngủ, vui đến nỗi muốn hoa chân múa tay, đuôi chuột vểnh thẳng lên trời, lại còn lắc qua lắc lại nữa~~

Triển Chiêu chạy ào vào toilet, vặn nước chuẩn bị rửa mặt đánh răng......... Cơ mà, miệng con chuột bạch thế nào lại có vị chanh nhỉ??

Giương mắt nhìn, thấy bên cạch cốc đựng bàn chải của mình là cốc đựng bàn chải của Bạch Ngọc Đường...... Kem đánh răng của hắn ~~ là vị chanh?? Quả nhiên!

Triển Chiêu đột nhiên nhận ra mình đang nghĩ lung tung cái gì, trước mắt sao toàn bong bóng hồng hồng, liền vội vàng vốc nước lạnh rửa mặt: "Triển Chiêu!! Mày phải tỉnh lại a!!"

Ngẩng đầu, tay nhưng lại xui rủi thế nào, cầm lấy tuýp kem đánh răng kia —- vị chanh à, có muốn thử một chút không.

"Miêu Nhi."

Tiếng gọi bất thình lình làm giật bắn người, Triển Chiêu quay lại, thấy Bạch Ngọc Đường không biết từ lúc nào đã đứng ngoài cửa, "Ách, tôi muốn hỏi......"

Triển Chiêu lập tức quăng tuýp kem về bồn rửa mặt: "Hỏi cái gì? Chỉ là nhìn một chút mà thôi, đây không cần! Ai thèm dùng kem đánh răng của cậu! Tôi ghét nhất là vị chanh!!"

Bạch Ngọc Đường kinh ngạc nhìn Triển Chiêu, lập tức, môi nở nụ cười giảo hoạt, nói: "Miêu Nhi, tôi muốn hỏi cậu, cậu muốn ăn trứng chiên một mặt hay hai mặt."

Mười giây đồng hồ im lặng, Triển Chiêu giơ tay ném tuýp kem về phía Bạch Ngọc Đường mặt đang cười đắc ý! 

"Đồ chuột chết! Cút ra ngoài đi!"

"Ầm" một tiếng, cửa toilet đóng.

Triển Chiêu ở bên trong, mặt nóng như muốn bốc hơi nước, Bạch Ngọc Đường ở bên ngoài, cầm tuýp kem cười đến muốn lệch hàm...... Ha ha, vị chanh à

Bữa sáng hải sản ngon lành đã xua sạch sẽ tâm trạng xấu sáng sớm của Triển Chiêu! Mèo mà, chỉ cần có cá ăn, tự nhiên lại vui vẻ.

"Meo~~" Di động của Bạch Ngọc Đường vang lên, cầm xem màn hình.

"Anh hai??" Bạch Ngọc Đường khiếp sợ.

Triển Chiêu kỳ quái liếc anh: "Có cái gì mà hoảng sợ? Không phải chính cậu đưa di động cho anh ấy sao?"

"Ách... Không phải cái đấy." Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nói, "Tôi cho rằng anh ấy chỉ biết gọi điện thoại, không ngờ còn có thể gửi tin nhắn."

"Cậu làm như anh hai bị ngốc không bằng ý??" Triển Chiêu húp cháo.

"Thực ra thì......" Bạch Ngọc Đường mở tin nhắn, "Anh ấy bị ngu máy móc."

Nhìn tin nhắn, Bạch Ngọc Đường im lặng.

"Sao vậy?" Triển Chiêu tò mò hỏi.

"A

" Vẻ mặt Bạch Ngọc Đường phức tạp, "Cái này, có nghĩa gì?" Nói, đưa điện thoại cho Triển Chiêu.

Nhận điện thoại, nhìn tin nhắn của Bạch Cẩm Đường: "G. S. QINGJIASANTIAN! ......>__,☆ @@@@@"

Triển Chiêu cau mày nhìn một lúc, lắc đầu...... không rõ.

Bạch Ngọc Đường nhức đầu: "G. S. này có nghĩa gì? Tên viết tắt của tổ chức nào??"

Triển Chiêu vuốt cằm, "Ưm ~~ a!"

"Cái gì?" Bạch Ngọc Đường xem chừng Triển Chiêu đã biết, vội vã nhìn anh.

"G. S. Ohm, người Đức phát hiện ra định luật Ôm!!" Triển Chiêu gật gù. 

"Hở??" Bạch Ngọc Đường vẻ mặt bái phục nhìn anh, "Cậu nghĩ anh hai sẽ biết "định luật Ôm" là cái gì sao?"

"........." Triển Chiêu ủ rũ, "Không........."

"Còn QINGJIASANTIAN là cái gì? Một từ đơn nào à?" Bạch Ngọc Đường hỏi tiếp.

"Không giống a, chắc chắn đây không phải từ trong tiếng Anh...... Cũng không phải tiếng Pháp...... tiếng Tây Ban Nha cũng không phải......" Triển Chiêu cố gắng nghĩ nghĩ, Bạch Ngọc Đường yêu thương xoa xoa đầu anh, "Miêu Nhi, đừng nghĩ nữa, anh hai chỉ nói tiếng Trung thôi."

"Không phải anh ấy luôn ở nước ngoài sao?" Triển Chiêu không hiểu.

"Đúng vậy, anh ấy ở nước ngoài cũng chỉ nói tiếng Trung." Bạch Ngọc Đường gật đầu.

"Vậy người khác nghe không hiểu thì làm sao?"

"Ảnh mặc kệ người ta nghe có hiểu hay không."

"Cứ hỏi thẳng một chút đi." Bạch Ngọc Đường nhấn một dấu "?" rồi gửi tin.

Một lúc lâu sau, Bạch Cẩm Đường trả lời.

Nhấn mở tin nhắn, có hình gửi kèm.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu dí mắt vào màn hình điện thoại nhìn thật kỹ, trong hình chụp: Bạch Cẩm Đường giơ điện thoại di động, cười tươi như hoa, chăn kéo đến ngực, tóc rối...... A, không phải, mấy cái này không phải điểm quan trọng!! Điểm quan trọng là người nằm trong lòng anh — Công Tôn vai và tay để ngoài chăn, chi chít những dấu lốm đốm............

"Khụ khụ............" Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều bị sặc cháo.

Sặc một lúc lâu sau, lý trí mới bay trở về, thấy phía dưới hình chụp còn có hàng chữ: "D. JIAYOU!!"

Đáng tiếc, hiện tại hai người đã không có tâm tư nghiên cứu ý nghĩa của những chữ đó nữa, trên mặt Bạch Ngọc Đường cũng xuất hiện một chút màu đỏ, ôm lấy Triển Chiêu đang vừa nóng vừa đỏ như cái máy hơi nước: "Miêu Nhi, không bằng chúng ta......"

"A" Triển Chiêu cầm lấy cái gối phía sau, chọi thẳng, "Câm miệng!"

"Tại sao, chúng ta không thể bại trước bọn họ!!" Bạch Ngọc Đường đuổi theo Triển Chiêu đang chạy trốn.

"Tôi không nghe!!! Không được nói nữa!!!" Triển Chiêu bịt tai chạy ào vào phòng ngủ, đóng chặt cửa lại, sống chết giữ cửa.

"Miêu Nhi, mở cửa nào, chúng ta cùng vào phòng ngủ làm đi." Bạch Ngọc Đường gõ cửa.

"Câm miệng! Không được nói từ kia nữa!!" Triển Chiêu chặn cửa, hung tợn mắng, "Anh em nhà cậu chẳng phải người tốt!!"

"Chữ nào cơ? Là chữ 'làm' sao?" Bạch Ngọc Đường tiếp tục gõ cửa, "Miêu Nhi, chúng ta làm đi!!"

"Cút! Cút ra ngoài!!" Triển Chiêu hét, "Cậu không được tới gần tôi!!!"

"Miêu Nhi...... Tôi sẽ cố gắng, so với anh hai còn hơn............"

"Câm miệng!.......... Không được nói cái đó nữa!!!"

"Miêu Nhi......"

"Hừ!"

*Chương 11: Đứa con của ác quỷ

[...]Theo Jon đi vào sâu trong vườn hoa, bốn phía hẻo lánh không người.

"Ở đây hình như không có đồ uống?" Bạch Ngọc Đường nhìn xung quanh.

Jon từng bước tới gần, đứng đối diện với Bạch Ngọc Đường.

"Cậu ngày đó cứu tôi, tôi vẫn chưa cám ơn cậu."

Bạch Ngọc Đường thấy hắn có chút kỳ lạ, "Cũng không phải là tôi cứu anh."

"A......" Jon cười, đưa tay khẽ chạm vào cằm Bạch Ngọc Đường, mặt cúi gần lại, "Cậu thật đáng yêu"

Đợi đến lúc Bạch Ngọc Đường phản ứng, Jon đã cúi gần, hình như là muốn hôn anh, anh cả kinh đến mức lông muốn dựng đứng, đang muốn nhấc chân đá hắn, thì bên cạnh đã thấy một người vọt tới, lao vào hung dữ đạp Jon bay ra ngoài.

"Ai da" Jon bị đá té trên mặt đất, rên rỉ xoa xoa hông mình.

Triển Chiêu đứng ở đó, thở hồng hộc, hung tợn trừng hắn, kéo Bạch Ngọc Đường xoay người đi.

"Cậu làm gì mà không đấm hắn??" Triển Chiêu vừa đi vừa tức giận, quơ quơ nắm tay, "Đấm cho hắn răng cỏ rớt đầy đất, từ nay về sau khỏi làm người nữa!!"

"Miêu Nhi." Bạch Ngọc Đường ở phía sau kinh ngạc gọi Triển Chiêu, "Cậu ghen à?"

"Cái gì?!" Mặt Triển Chiêu nóng rần, "Cậu không phải là vô địch Sanda à?? Có người ăn đậu phụ mà cũng không biết đường đấm lại."

Nhìn Triển Chiêu đang chua, Bạch Ngọc Đường cười tươi như hoa: "Nhỡ tôi chưa kịp đấm thì sao? Cậu nhào tới giống như con sói dữ vậy."

"Hừ!" Triển Chiêu trừng mắt nhìn con chuột đang cười tươi rói.

Hất tay xoay người ra khỏi vườn hoa, miệng mắng: "Đồ chuột chết! Đồ mắt đào hoa, đồ lăng nhăng, đồ trêu hoa ghẹo nguyệt!!"

Con chuột đằng sau sướng như trên mây, vẫy đuôi chạy theo.

*Chương 12: Vận mệnh

[...]Bạch Cẩm Đường ở ngoài cửa, lẳng lặng chăm chú nhìn tất cả, Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi, "Anh, Công Tôn làm sao vậy?"

Thấy Bạch Cẩm Đường im lặng, Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, hít một hơi, nhỏ giọng hỏi: "Anh tối hôm qua, đừng nói là đã ép..."

Bạch Cẩm Đường ngẩng đầu liếc nhìn anh, thở dài nói: "Bây giờ chú đưa anh ấy về nhà đi. Thời gian tới anh sẽ không đến đấy nữa, để anh ấy nằm nghỉ ở nhà." Nói xong bước ra ngoài.

Triển Chiêu từ phòng làm việc đi ra, tới cạnh Bạch Ngọc Đường, "Anh hai đi rồi à?"

Gật đầu: "Công Tôn thế nào?"

"Anh ấy đang sốt, tôi định đưa anh ấy đi bệnh viện nhưng anh không chịu."

Bạch Ngọc Đường buồn cười, con mèo này thật ngốc, như vậy làm sao mà vào bệnh viện được, "Xuống phòng y tế lấy thuốc kháng sinh và thuốc hạ sốt lên đây đi."

"Ừ", Triển Chiêu gật đầu đi ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường đi lòng vòng tại chỗ, sau đó chậm rãi vào phòng của Triển Chiêu, dựa vào bàn làm việc, nhìn Công Tôn đang nằm ở sô pha.

Công Tôn nhắm mắt, Bạch Ngọc Đường biết anh không phải đang ngủ, là đang không muốn đối mặt.

"Ưm..." Gãi đầu, hình như đang sắp xếp lại lời muốn nói, "Cái kia, tôi làm phiền anh một chút được không?"

Công Tôn chậm rãi mở mắt, để Bạch Ngọc Đường thấy bộ dạng lúng túng hiếm có của mình.

Thở dài, Bạch Ngọc Đường nói, "Tôi không có khả năng nói chuyện rõ ràng như con mèo kia, nhưng mà......" Vừa nói vừa xắn tay áo lên cho Công Tôn nhìn, "Ở đây."

Công Tôn nhìn cánh tay của Bạch Ngọc Đường, có vài chỗ trên đấy màu da nhạt hơn bình thường, nhìn như vết tay cào, anh khó hiểu nhìn Bạch Ngọc Đường.

"Anh hai lúc còn nhỏ đã từng xảy ra chuyện, anh có biết không?"

Công Tôn gật đầu.

Bạch Ngọc Đường vui mừng, Công Tôn hoàn toàn nghe anh nói: "Sau đấy, anh ấy mất hai năm để chữa trị, sau khi trở về, cái gì cũng không nhớ, giống như biến thành một người khác vậy."

"Anh ấy sau khi về, luôn luôn theo tôi và Miêu Nhi, tôi nhớ rõ có một lần, tôi nói với anh ấy, tôi và Miêu Nhi muốn trốn khỏi nhà, anh ấy liền đem hai đứa nhốt vào phòng, anh sợ chúng tôi rời đi thật."

"Vết thương này, là năm bảy tuổi, tôi cãi nhau cùng anh ấy, nói rằng tôi không cần anh hai, anh ấy liền nắm chặt tay tôi, sống chết không buông...... Sau đó, bố cố hết sức gỡ tay anh ấy khỏi tay tôi, những vết thương này, là vết trầy để lại khi gỡ tay anh ấy ra."

"Bởi vì ở cùng anh ấy, bọn tôi có khả năng sẽ bị nguy hiểm, nên người nhà quyết định đưa anh ấy ra nước ngoài...... Mãi đến sau này lớn lên mới gặp lại." Bạch Ngọc Đường tựa hồ có chút áy náy, "Tôi và Miêu Nhi kỳ thật đều rất thích anh ấy, chỉ là khi còn bé, gặp anh ấy lại có chút sợ hãi."

"Anh ấy không có quan hệ tốt lắm với người trong nhà." Bạch Ngọc Đường cười nói, "Nghe bảo anh ấy ở ngoài là lão đại với trùm bang phái gì đó, cũng có khi là mafia. Tôi cũng không rõ ràng lắm, nói chung là những công việc không dính đến tình cảm, mà chỉ làm cho người ta sợ là anh ấy có thể làm."

"Lúc tôi còn đi học, anh ấy có đến thăm bọn tôi. May mắn, Miêu Nhi là người chu đáo, hình như cậu ấy vẫn viết thư cho anh hai, kể những chuyện gần đây của cả hai. Dùng thuật ngữ chuyên nghiệp của cậu ta mà nói thì anh hai bị 'rối loạn đầu óc'." Bạch Ngọc Đường cười khổ, "Chỉ cần thích, sẽ dùng cách biểu đạt trực tiếp nhất mà làm, có lẽ do anh ấy đã mất quá nhiều, nên mới sợ mất đi như vậy, càng thích, lại càng sợ... Anh ấy sẽ dùng cách cực đoan để giữ người mình thích ở bên cạnh."

Xa xa thấy Triển Chiêu cầm thuốc ra khỏi thang máy, Bạch Ngọc Đường đứng lên, ra cửa phòng, quay đầu lại nói với Công Tôn: "Tôi lúc đầu còn tưởng anh hai sẽ không bao giờ thích ai nữa... Công Tôn, anh là người thứ nhất dám phóng dao vào anh ấy, đừng buông tay."

Triển Chiêu đi vào phòng làm việc, thấy Bạch Ngọc Đường đi tới, tay áo xắn đến khuỷu tay, thấy những vết thương quen thuộc, Triển Chiêu cười hiểu rõ.

Lấy cốc nước ấm, đi vào đưa thuốc cho Công Tôn uống, đắp chăn cho anh ấy, sau đó lại đi ra ngoài, vừa ra hành lang đã bị người túm.

"Cậu làm gì?" Triển Chiêu trừng Bạch Ngọc Đường đang ôm mình.

Bạch Ngọc Đường chỉ cười, không nói gì hết, cúi đầu hôn, vừa hôn vừa hỏi: "Miêu Nhi, nếu cậu đi, tôi sẽ thế nào đây?"

Triển Chiêu hơi ngạc nhiên, xoa xoa đầu anh: "Đồ chuột ngốc!"

*Chương 13: Đầu mối

"Miêu Nhi...... Miêu Nhi......"

Hình như có người đang gọi mình, Triển Chiêu khẽ nhíu mày, xoay người chôn đầu trong chăn, không thèm để ý.

"Miêu Nhi"

Giọng nói vẫn tiếp tục nhẹ nhàng gọi, "Miêu Nhi, dậy dậy."

"Ư ~~" Triển Chiêu lấy chăn quấn cả người lại, "Đồ chuột chết ~~" Mơ màng lầm bầm một câu.

"Nếu không dậy là tôi sẽ hôn cậu đó."

Sau cổ truyền đến cảm giác nóng ẩm dần dần di chuyển lên tai...

"A ~~" Toàn bộ xúc giác trên người Triển Chiêu bừng tỉnh, bưng lấy tai, mặt đỏ quạch bật người dậy trên sô pha, căm giận nhìn trừng trừng con chuột trước mặt đang cười tươi roi rói, chỉ thiếu điều muốn nhảy ra đấm hắn.

Bạch Ngọc Đường ghé người hôn một cái trên môi anh: "Buổi sáng tốt lành."

Triển Chiêu cả kinh, đưa tay đẩy mặt Bạch Ngọc Đường ra, nghiến răng nghiến lợi: "Đồ chuột khùng, chỗ này là phòng làm việc!!"

Bạch Ngọc Đường cười nhún vai: "Có sao đâu, cửa đóng rồi."

Triển Chiêu bóp bóp cái cổ đang đau nhức: "Sao tôi lại ở đây?"

"Cậu tối qua ngủ gật, mà Công Tôn ở phòng của cậu rồi, nên tôi đưa cậu qua phòng tôi."

"Vậy còn cậu? Tôi ngủ sô pha rồi cậu ngủ ở đâu?" Nhận lấy cốc cà phê Bạch Ngọc Đường đưa cho ~~ vẫn còn buồn ngủ quá.

"Ngày hôm qua tôi cũng ngủ ở đây, hai người nằm cái sô pha này thật đúng là quá chật." Bạch Ngọc Đường nói qua loa.

"Phụt~" Triển Chiêu phun hết cà phê ở trong mồm.

"Đồ mèo chết! Đi giặt thảm cho tôi mau!!!"

"Đồ chuột thối! Chẳng trách cả người tôi đều đau! Chắc chắn tối hôm qua ngủ không tốt!!"

"Tôi nhường sô pha cho cậu mà còn soi mói với đòi hỏi à??"

"Cậu xuống đất mà nằm đi!"

"Nằm đó sẽ cảm lạnh!"

"Giống như cậu sẽ không bị cảm đâu!"

"Giống gì?"

"Có bao giờ nghe người ta nói vi khuẩn sẽ bị cảm lạnh chưa?"

"Lại xuống một bậc?!"

"Hứ ~~ Sáng nay tôi muốn ăn bánh quế! Cậu mua!!"

"Mèo chết! Coi như kiếp trước nợ cậu!"

"Nhớ thêm tương ớt!"

Mười lăm phút sau, Triển Chiêu ngồi trong phòng mình, sung sướng uống sữa bò, nhai bánh quế.

[...]"A ~~" Triển Chiêu cười liếc Bạch Ngọc Đường, nói: "Không sao cả, hai người cứ bảo Bạch đội trưởng mời hắn tới, có khi hắn còn lập tức chạy sát theo ấy chứ."

Trương Long cùng Vương Triều đi với một bụng đầy câu hỏi, Bạch Ngọc Đường trừng Triển Chiêu, "Miêu Nhi! Mùi dấm chua nồng quá nha ~"

"Vậy à?" Triển Chiêu xoay người đi ra cửa, quay đầu lại nói, "Tôi đi ngủ một chút, để xem sẽ thẩm vấn con sắc lang lông vàng kia như thế nào cho hảo!!"

Bạch Ngọc Đường lắc đầu cười khổ, con mèo này, vẫn còn đang ghi hận............

[...]Bạch Ngọc Đường đứng bên cạnh cười: "Đừng bao giờ tìm con mèo này đánh bài hay làm những thứ tương tự! Kết quả nhất định là thua cuộc!"

Triển Chiêu lườm anh một cái, nói với Bạch Trì: "Kỳ thật rất đơn giản, mỗi người đều có một ít thói quen vô thức, anh vừa quan sát một chút, lúc em ra kéo, mắt bất giác sẽ nhìn xuống dưới, ra bao, mắt sẽ chớp hạ, còn ra búa, mắt sẽ nhìn sang trái."

"Ha ha, thật sự trông có vẻ giống a ~~" Bạch Trì ngây ngốc gặm bánh bao.

"Giống? Giống cái gì?" Triển Chiêu buồn cười hỏi.

"Giống một người ngày hôm qua em gặp, có thể nhìn thấu lòng người khác." Bạch Trì vẻ mặt mê mẩn nói.

"Có thật không?" Bạch Ngọc Đường có chút không tin, "Loại quái vật này không chỉ có một con à?"

Triển Chiêu hung tợn đạp anh một đạp, Bạch Ngọc Đường thiếu chút nữa sặc sandwich, cố sức vuốt ngực.

*Chương 14: Con của Thần

Triển Chiêu chạy thẳng về phòng làm việc của mình ở S.C.I., bắt đầu lục tung cả phòng lên.

Bạch Ngọc Đường và Bạch Trì chạy theo, thấy Triển Chiêu bộ dạng nóng như lửa đốt, chỉ đành giương mắt nhìn mà không hiểu gì hết.

"Miêu Nhi, cậu tìm gì vậy?"

"Tiểu Bạch, cậu còn nhớ đống báo tiếng Anh cũ tôi mua lúc trước không?" Triển Chiêu vừa tìm vừa hỏi.

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút: "Cậu tìm cái đống nặng một cân ấy à?"

"Ừ... Tôi nhớ nó ở đâu đây thôi." Triển Chiêu càng tìm càng sốt ruột, "Không lẽ bị tôi quăng đi rồi?"

"Không! Trong tủ tài liệu của cậu ngăn áp chót ấy." Bạch Ngọc Đường nói một cách chắc chắn.

"......?...... Thật à?" Triển Chiêu có chút nghi hoặc.

"Chắc chắn!" Bạch Ngọc Đường gật đầu, đi qua ngăn lại Triển Chiêu đang chuẩn bị mở tủ, "Để tôi, việc này cực kỳ nguy hiểm." Nói xong, anh nghiêng người tránh qua một bên, kéo mạnh cửa tủ, chợt — "Ào" một tiếng, báo chí cũ tuôn ra như "thủy triều" lên......

"Sao lại thế này?" Triển Chiêu trợn mắt nhìn núi báo sừng sững.

Bạch Ngọc Đường nhún vai, "Lúc đó cậu cố sống cố chết nén nó vào, tôi biết có ngày nó sẽ bung thôi!!"

[...]Bạch Ngọc Đường ngồi đờ người ở sô pha, tiếng nước ào ào trong phòng tắm truyền đến, nghĩ đến từng giọt nước to nhỏ chảy trên người Triển Chiêu...... Theo làn da trắng nõn từ từ xuống phía dưới......

Cố sức lắc đầu, không được nghĩ không được nghĩ...... Máu mũi muốn chảy rồi.

Dididididid

Ý nghĩ bậy bạ bị tiếng chuông điện thoại đột ngột cắt đứt, làm anh giật mình nhảy dựng, lấy di động ra — Mã Hán?!

Bạch Ngọc Đường vùng dậy, vội vã ấn nút trả lời: "Alô, Mã Hán?!"

"Sếp! Tới rồi!!"

"Cái gì?" Bạch Ngọc Đường nghĩ thanh âm của Mã Hán có chút run rẩy...... Mà cũng có thể là do phấn chấn.

"Trại... Trại huấn luyện sát thủ gửi thư tới, mau gọi tiến sĩ Triển trả lời thư......" Mã Hán có chút kích động.

"A...... A, được!" Bạch Ngọc Đường cầm điện thoại vọt vào phòng tắm, một tay kéo bay cửa phòng.

"Miêu Nhi! Miêu, điện thoại! Điện........."

Chỉ thấy giữa làn hơi nước dày đặc, Triển Chiêu cả người đứng dưới vòi sen, nước chảy dọc theo cơ thể xuống dưới, tóc vén ra sau tai, lộ ra cái trán thanh tú.

Bạch Ngọc Đường trong óc kêu gào, chỉ cảm thấy con mèo con, da thật trắng, thật tinh tế, eo thật thon, chân thật dài, các ngón tay thật xinh đẹp...... Còn cả lông mi dài vẫn còn dính nước, đôi mắt thật to, long lanh...... Mông nhỏ

Trời ơi

Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy mũi ngứa, đầu muốn phát sốt.

Mã Hán ở đầu dây bên kia đợi hoài không thấy hồi âm, đang sốt ruột, bỗng nghe một tiếng thét rung trời: "A a ~~ Đồ chuột chết! Cút ra ngoài!!"

Hai phút sau,

Triển Chiêu cả người ướt sũng khoác áo choàng tắm, đứng thở phì phì trước máy tính, ấn phím loa trên điện thoại, "Mã Hán, gửi bức thư đó cho tôi."

[...]"Được..." Mã Hán nói chuyện với Triển Chiêu thêm vài câu, Bạch Ngọc Đường đứng ở phía sau, căn bản một câu cũng nghe không vào. Đầu óc anh hiện giờ đang đầy ngộn cảnh tượng mới thấy lúc nãy, lớp áo choàng tắm mỏng mà Triển Chiêu mặc không thể nào ngăn cản được sức tưởng tượng của Bạch Ngọc Đường, huống chi áo lại không che kín cổ, đôi chân thon dài, bàn chân xinh đẹp. Bởi vì vội vã, ngay cả dép anh cũng không đi vào, chân trắng nõn, móng chân được cắt gọn gàng...... Đáng yêu...... Gợi cảm......

Tay bất giác vươn ra.

Cúp điện thoại, Triển Chiêu có chút hưng phấn, xem ra hành động của Mã Hán đã đạt được hơn phân nửa thành công, ít nhất cũng xác định được câu lạc bộ bắn súng kia và trại huấn luyện có quan hệ trực tiếp với nhau.

Eo có cảm giác bị ôm chặt, phản ứng lại thì Bạch Ngọc Đường đã từ phía sau ôm lấy, bên tai truyền đến hơi thở ấm áp......

"Đừng nháo, nói một chút vụ án...... A!" Triển Chiêu kinh hô một tiếng ngắn ngủi, cắn môi dưới quay đầu trừng Bạch Ngọc Đường, "Cậu...... Ư ~~"

Bạch Ngọc Đường một tay vói vào trong áo choàng tắm của Triển Chiêu, nhẹ nhàng vuốt ve điểm lồi xinh đẹp ngay ngực, làm Triển Chiêu một trận run rẩy......

Cúi đầu hôn đôi môi đang muốn kháng nghị, tay kia, dọc theo eo dần dần trượt vào, tìm lấy khe hở giữa hai vạt áo choàng, mò mẫm đi vào, vỗ về nhẹ nhàng đôi chân trơn thon dài, dần dần tiến về phía trước, hướng vào bên trong

"Ư......" Triển Chiêu bị hôn đến mức mê man, cảm giác tay Bạch Ngọc Đường chạm nhẹ vào vùng mẫn cảm.......

"Chờ...... chờ...... Ngọc Đường......"

Triển Chiêu cố gắng giữ mình tỉnh táo, đưa tay khước từ hành động trêu cợt không an phận của Bạch Ngọc Đường, người nọ đột nhiên lại cắn tai anh.

"Ư ~~" Triển Chiêu tự nhiên cảm thấy rối bời, cảm giác Bạch Ngọc Đường kề sát ở phía sau, hình như có gì đấy đứng dậy, một thứ cực nóng tựa ở bên hông mình, dần dần cứng lại, chậm chạp ma sát......

"A......" Triển Chiêu đỏ mặt xoay người, hung dữ đẩy Bạch Ngọc Đường ra, thừa lúc anh lui về phía sau, cúi đầu phóng như bay vào phòng ngủ, đóng cửa phòng lại cái ầm.

Bạch Ngọc Đường nhìn cánh cửa đóng chặt, thở dài một hơi, có chút vô lực ngồi dưới đất, sau đấy giang hai tay hai chân nằm thẳng trên mặt đất.

Toàn thân nóng khủng khiếp, rốt cuộc cũng hiểu được cái gì gọi là dục hỏa đốt người. Có chút mất tinh thần sờ trán, cảm giác trắng mịn vẫn còn ở trên tay...... Miêu Nhi ơi là Miêu Nhi, cậu muốn giết tôi sao...... Cậu muốn tôi phải làm gì mới được đây ~~ Cậu là đồ mèo ngu ngốc.

Đêm xuống,

Trong phòng ngủ, có con mèo nhỏ trùm chăn lui trên giường làm đà điểu.

Trong phòng tắm, có con chuột bạch vừa dội nước lạnh vừa học sói tru............

*Chương 15: Đột phá

[...]Bạch Ngọc Đường tự bội phục mình một chút, được lắm Bạch Ngọc Đường, mày có thể nhẫn như vậy, dứt khoát đừng xài họ Bạch nữa, xài họ Liễu đi ~~ 

Triển Chiêu cảm thấy mình thật may mắn, thật tốt là sức kiềm chế của con chuột này khá được, nếu tối hôm qua hắn cố giữ, có khi mình chạy cũng không thoát ~~ Tiểu Bạch, tôi trước kia trách oan cậu rồi, tôi vẫn nghĩ cậu là phường lưu manh, không nghĩ cậu là một quân tử......

"Miêu Nhi ~~ Bao giờ thì để tôi làm?" Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi.

"Bộp ~~" Triển Chiêu chọi một cái gối qua, "Không được nói từ đấy nữa!!"

Bạch Ngọc Đường cầm gối hờn dỗi nói, "Có sao đâu? Đằng nào thì sớm muộn gì cũng làm cả."

Không thèm để ý

Bạch Ngọc Đường bỏ gối ra ngồi xuống, nhìn Triển Chiêu: "Miêu Nhi, cậu rốt cuộc có thật tình không?"

Triển Chiêu cũng ngồi dậy, trừng giận dữ: "Đồ chuột chết nói cái gì?" Sau đó, nhỏ giọng nói thầm, "Nếu không thật tình, ai sẽ để cậu hôn?!"

Bạch Ngọc Đường muốn cuồng lên lao vào ôm: "Miêu Nhi, cậu có biết lúc tôi nhìn cậu, sẽ có kích động không? Cậu nhìn tôi mà không có một chút kích động sao?"

Triển Chiêu đỏ mặt trừng người: "Cậu có cần nói toạc ra vậy không?!"

Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm Triển Chiêu hồi lâu, đột nhiên tự cởi nút áo ngủ của mình.

"Cậu làm gì?" Triển Chiêu cả kinh, ôm gối đầu lui về góc giường.

"Có thật là cậu chưa từng nhìn?" Bạch Ngọc Đường hỏi một cách nghiêm túc, "Để tôi cởi hết cho cậu nhìn, cậu xem thử có chút kích động nào không...... A ~~"

Nói còn chưa hết đã bị Triển Chiêu một cước đá xuống giường, "Đồ chuột chết! Đồ cuồng phô trương!" Triển Chiêu cầm gối lên ném, "Đầu của cậu dùng chứa đậu hũ thôi à?? Suốt ngày chỉ nghĩ mấy thứ đó sao ~~"

Bạch Ngọc Đường áo xống cởi toang nằm trên sàn nhà gãi đầu, "Miêu Nhi ~~ Phải chờ tới lúc nào a??"

Triển Chiêu căm giận ôm chăn ngồi trên giường, nhưng con mắt cứ liếc qua liếc lại...... Con chuột này, cơ bụng cũng tám khối a

[...]Hai người xoay mặt nhìn nhau, cùng sửng sốt, lúc này mới phát hiện ra, bởi vì ban nãy chen nhau nhìn thư, thành ra dựa vào nhau hơi gần nha ~~ gần như vai kề vai.

Triển Chiêu nhìn Bạch ngọc Đường, trong mắt có tia áy náy...... "Tôi... vẫn chưa chuẩn bị tốt......"
Bạch Ngọc Đường im lặng nhìn anh, lắc đầu mỉm cười, "Miêu Nhi, không sao cả, tôi có thể chờ." Đưa tay nhéo nhéo tai Triển Chiêu, nhìn nó chuyển sang màu hồng, "Cậu không cần ép buộc mình, từ từ là được rồi, tôi sẽ không làm ẩu đâu, yên tâm."

Triển Chiêu nghe được, mũi cay cay, lòng cũng mềm xuống, ghé người qua, hôn một cái nhẹ ngay môi Bạch Ngọc Đường, sau đó đỏ mặt chạy đi rửa mặt đánh răng.

Bạch Ngọc Đường đần độn đi vào bếp, nấu bữa sáng, nhìn khuôn mặt phản chiếu từ gạch sứ bóng loáng như gương, thở dài ~~ Bạch Ngọc Đường ơi Bạch Ngọc Đường, đáng đời mày cứ tự tìm khổ, ai kêu mày làm đi làm thánh làm gì!! Vừa chiên trứng vừa lầm bầm, "Từ nay về sau, chỉ có đậu hũ mà không có đồ ăn"

[...]Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng lách cách của kim loại, nghe như tiếng xích sắt......

Bạch Ngọc Đường cả kinh, vọt tới cửa, thế nhưng cửa thế nào cũng không mở ra, bất giác hiểu ngay, chắc chắn là bị người nào cố định ở bên ngoài.

"Ngọc Đường...... có chuyện......" Triển Chiêu đến gần, lại bị Bạch Ngọc Đường giật trở lại.

Xuyên qua khe cửa, một lượng lớn chất lỏng chảy vào, mùi xăng gay mũi...... Sắc mặt hai người liền trắng bệch, Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhận ra, bài trí trong nhà Cổ Trịnh Nham không thích hợp...... tại sao bình gas lại đặt ngay cửa?

"Miêu Nhi, đi!" Vọt tới bên cửa sổ, mới phát hiện ra cửa sổ gắn song sắt bảo vệ, lúc này, lửa từ khe cửa tràn vào.

Bạch Ngọc Đường móc súng ra, chĩa ngay bốn con vít cố định bốn góc song sắt mà nổ súng, nhún người nhảy lên bệ cửa sổ, một cước đá bay song sắt, "Miêu Nhi! Lên đây!"

Bạch Ngọc Đường kéo tay Triển Chiêu, đứng ở bệ cửa sổ.

Lầu hai của những khu nhà kiểu mới này tương đương với lầu ba, bởi vì tầng trệt là gara, vì thế chỗ đứng của hai người cao cũng phải mười mét.

Bạch Ngọc Đường đưa tay vịn lấy song sắt bảo vệ của tầng một, sau đó chìa tay, "Miêu Nhi, đến!"

Triển Chiêu có chút do dự, Bạch Ngọc Đường lấy chân bám lấy song sắt, giang cả hai tay, "Đến nào Miêu nhi!"

Bước lên, Triển Chiêu cũng nhảy xuống song sắt bảo vệ của tầng một, Bạch Ngọc Đường một tay ôm anh vào lòng, "Nhảy!"

"A?" Triển Chiêu cả kinh.

"Nhảy!"

Còn chưa kịp phản ứng thì Bạch Ngọc Đường đã thả người nhảy xuống, tầng một cách mặt đất cũng khoảng 5-6m, Bạch Ngọc Đường trước khi tiếp đất thì đẩy Triển Chiêu về phía trước, còn mình thì lăn một vòng...... Sau đó bật dậy, nhanh chóng nép vào một góc tường kín.

"Bùm" một tiếng, khói lửa theo cửa sổ phòng 206 nổ tung thoát ra ngoài, còn có cả một lượng lớn giấy cùng sách, những người dân sống gần đấy đều bị kinh sợ, chạy ra ngoài xem.

"Có bị thương không?" Chuyện đầu tiên Bạch Ngọc Đường làm chính là kiểm tra Triển Chiêu ở trong lòng, Triển Chiêu lắc đầu, sắc mặt có chút trắng.

Bạch Ngọc Đường đột nhiên cười lên, "Cậu còn nhớ ngày xưa chúng ta lúc còn bé thường trèo cây không?"

Triển Chiêu trợn mắt.

"Cậu luôn luôn trèo lên rồi lại không dám xuống, toàn là tôi mang cậu xuống không." Bạch Ngọc Đường tiếp tục nói, "Bây giờ cũng vậy, Miêu Nhi, cậu nói xem, nếu không có tôi cậu phải làm gì đây?"

Triển Chiêu hung tợn lườm con chuột kia một cái, con chuột bạch này, gần đây thường dỗ ngọt mình.

Hai người hơi chật vật đi tới cạnh ô tô, cuối cùng cũng bảo vệ được mạng...... Tên phóng hỏa kia là thật lòng muốn hai người chết cháy.

*Chương 16: Kế

[...]Trầm mặc một hồi, Bạch Ngọc Đường đột nhiên nói, "Miêu Nhi, chúng ta có thể hay không đang chui vào ngõ cụt?"

"Có ý gì?" Triển Chiêu không hiểu.

"Ừ, nếu bỏ đi phân tích tâm lý các loại, lý do giết người đều đơn giản giống nhau." Bạch Ngọc Đường tùy tiện liệt kê, "Báo thù, giết vì yêu...... giết người diệt khẩu......"

Nói đến đây, cả hai người cùng sửng sốt — giết người diệt khẩu?!

Triển Chiêu kéo kéo áo Bạch Ngọc Đường: "Tiểu Bạch!! Cậu là thiên tài!"

Bạch Ngọc Đường cười, ghé mặt qua: "Lại! Hôn một cái."

"Ừ!" Triển Chiêu đang hưng phấn quá độ, đến lúc hiểu ra thì đã "chụt", Bạch Ngọc Đường đã hôn một cái trên má.........

......Im lặng.........

"Đồ chuột chết! Cậu đi chết đi!" Con mèo đỏ mặt bắt đầu đánh.

"Cẩn thận Miêu Nhi! Tôi đang lái xe!!" Con chuột nào đó cười đắc ý như sắp chui vào lọ mỡ.

"Mặc kệ!"

Đường về cục cảnh sát, xe cứ đánh hình chữ "s"

*Chương 17: Báo ứng

[...]Bạch Ngọc Đường có phần lo lắng, nhìn chằm chằm vào cửa hàng tiện lợi, một lát sau, Triển Chiêu vẻ mặt mệt mỏi đi ra, trở lại trong xe.

"Cậu thế nào?" Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu lại, để anh gối đầu lên vai mình.

"Ưm, Phương Tĩnh chắc là......"

"Tôi hỏi chính là cậu cơ!" Bạch Ngọc Đường có phần hung ác cắt lời.

Triển Chiêu hơi sửng sốt, thoải mái cọ cọ đầu vai Bạch Ngọc Đường, "Tôi không sao, chuẩn bị thật tốt cho cuộc loạn trưa nay, chúng ta còn phải diễn một vở kịch, lần này thật sự sẽ câu được cá lớn."

"Được rồi, cậu nghỉ ngơi trước một lát đi, kế tiếp để tôi lo cho." Bạch Ngọc Đường đưa tay vuốt tóc Triển Chiêu.

Triển Chiêu cười, "Cậu biết tôi đang suy nghĩ gì à?"

"A." Bạch Ngọc Đường đắc ý, "Cậu nghĩ cái gì, cho tới bây giờ đều không qua được mắt tôi, cậu là chuyên gia nghiên cứu người, còn tôi là chuyên gia nghiên cứu cậu," Nói xong, cả hai chìm trong một nụ hôn nhẹ nhàng, Tiểu Bạch Trì ngồi ở ghế sau, nhắm chặt mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lông mi run run.

[...]Triển Chiêu chậm rãi đi ra khỏi cửa nhà giam, quay đầu lại nhìn kỹ nhà giam khổng lồ, nó trông như địa ngục, từng tầng từng tầng giam giữ vô số ác linh không thể tha thứ. Nhưng cũng như địa ngục trong bản Thần Khúc, ý nghĩa tồn tại của nó, không phải vì trừng phạt ác ma, mà để cho những vong linh bị hại được yên bình, nhưng quan trọng hơn, chính là cứu vớt những linh hồn đang quanh quẩn bên bờ địa ngục.

Cầu thang đi xuống dài, Bạch Ngọc Đường tựa trên chiếc xe thể thao hoa lệ, ngẩng đầu mỉm cười với anh, có một ít người tin rằng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời; lại có một ít người lại tin rằng nhất niệm thành ma, nhất niệm thành Phật. Nhưng quan trọng là, ta có thể nhìn thấy rõ bên cạnh ta, ai là người thật sự yêu ta và ai là người đáng giá tình yêu của ta.

Triển Chiêu nhanh chóng xuống cầu thang, đi tới cạnh Bạch Ngọc Đường.

"Muốn đi xem biểu diễn ca nhạc không?" Bạch Ngọc Đường lấy ra hai cái vé.

"Là của Tề Nhạc?" Triển Chiêu vui mừng nhìn tờ vé.

"Mới vừa đưa." Bạch Ngọc Đường chỉ xa xa, "Ném vé rồi chạy mất, còn nói muốn cai nghiện, muốn cậu trị liệu luôn."

"Có thật cậu nói giúp các cô ấy không?" Triển Chiêu lên xe, hỏi Bạch Ngọc Đường, "Để các cô ấy tham gia thi đợt hai."

Bạch Ngọc Đường nhún vai, "Ai biết được?" Khởi động xe, "Ngày đó Bàng Dục hỏi cậu, tại sao chưa bao giờ tham gia hội nghị quốc tế, với các loại giải thưởng bình chọn, cậu nói hắn sẽ vĩnh viễn không hiểu được."

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, "Nói tóm lại, tôi cho rằng bác sĩ tâm lý học xét đến cùng cũng chỉ là bác sĩ, mà trọng chức của bác sĩ là gì?"

"A ~~" Bạch Ngọc Đường gật đầu, "Hiểu rồi, người như hắn có cả đời cũng không hiểu được ~~ mèo không hổ là mèo."

"Lại nữa, cậu lại nói không có logic?"

"Ai nói không logic? Vậy cậu nói xem, mèo không phải là mèo thì là cái gì?"

"Đồ chuột chết!"

"Cậu sao tự nhiên lại đánh người?"

"Bởi vì có con chuột!"

"......Được!!" Ôm lấy hôn một cái!

"Cậu làm gì?" Lau lau!

"Gì chứ? Tôi chỉ hôn một con mèo thôi!"

"Đánh chết cậu!"

"Mèo! Tôi đang lái xe ~~"

"Kệ cậu!!"

Xe tiếp tục đánh hình chữ S.
















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top