Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

III

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúa tôi ơi. Cơ thể tôi trở nên run bần bật khi chỉ nghĩ đến việc gặp lại ẻm thôi đó chứ chưa nói đến việc cùng đi ăn trưa nè rồi phải ngồi nói chuyện và hành động như thể tôi hoàn toàn ổn khi không có ẻm vậy. Bản năng trong tôi đang thúc giục bảo tôi phải chạy ngay đi, bảo tôi kiếm cớ gì đó, bảo tôi nói dối và nói với ẻm rằng tôi sẽ phải rời Hàn Quốc vào buổi sáng rồi.

Jennie: Nghe hay đấy. Ngày mốt thì sao hửm?

Rosie: Hoàn hảo đáy chứ. Gặp chị sau nhé.

Ngày mốt đến nhanh hơn tôi tưởng rất nhiều. Tôi đã mong đợi thời gian kéo dài và hành hạ tôi trong khi chờ đợi bữa trưa đáng sợ này xảy đến nhưng không phải vậy. Nó trôi qua trong nháy mắt.

Rosie đã nhắn tin cho tôi vào hôm trước đó để nói chi tiết hơn và tất nhiên ẻm đã chọn địa điểm là quán sushi yêu thích của tôi, mặc dù ẻm chưa bao giờ là một fan cuồng nhiệt.

Tôi đang chạy quanh nhà cố gắng tìm chiếc ví để không phải đến muộn, nhưng biết tôi Rosie, ẻm chắc chắn cũng sẽ đến muộn. Cái con bé đó không bao giờ có thể đến bất cứ đâu mà đúng giờ cả, ngay cả khi ẻm bị gọi là làm việc muộn nhất mọi thời đại. Tôi nghĩ ẻm đã dành quá nhiều thời gian cho Lisa. Hoặc có thể là vì chúng tôi có thể thức cả đêm khi ngủ cùng nhau.

Chà chà! Đã đến lúc tôi phải kiềm chế lại rồi.

Cuối cùng tôi cũng tìm thấy chiếc ví của mình dưới đống quần áo bẩn và đi ra khỏi nhà. Toàn bộ quãng đường lái xe đến đó, tôi nói chuyện với chính mình và tự nói rằng mọi thứ sẽ hoàn toàn ổn thôi. Rằng trái tim tôi sẽ không còn rung động khi tôi nhìn thấy con bé nữa, hoặc rằng tôi sẽ không cười vì những trò đùa ngu ngốc thiếu hài hước của nó, hoặc rằng tôi sẽ không muốn con bé quay lại cuộc đời của mình nữa.

Bởi vì điều đó là không thể. Vì erm không muốn có mặt trong cuộc đời tôi. Tôi mất một lúc để đi đến nhà hàng, nhưng cuối cùng khi tôi đến, tôi nói với cô chủ nhà tên đã đặt chỗ và cô ấy nói với tôi rằng nửa còn lại của bữa tiệc của tôi lấy chỗ ngồi rồi. Tôi hoàn toàn bị sốc khi cô ấy dẫn tôi đến bàn. Rosie không bao giờ đúng giờ.

Ẻm nhìn thấy tôi trước khi tôi nhìn thấy ẻm và ẻm đã bắt đầu đứng nhìn khi ánh mắt tôi cuối cùng cũng bắt gặp ẻm đang ở đó. Ẻm nở một nụ cười trên khuôn mặt và ngay khi tôi đến bàn, ẻm đã kéo tôi vào lòng để trao một cái ôm. Đúng thiệt là, đó không phải là một cái ôm thật chặt của Koala như ẻm từng dành cho tôi nhưng dù sao thì đó vẫn là một cái ôm, và não của tôi thể không thể hình thành một suy nghĩ mạch lạc nào luôn.

Điều duy nhất tôi có thể làm là vòng cánh tay lỏng lẻo quanh lưng con bé và ôm lại trước khi ngồi xuống đối diện với con bé.

"Em rất vui vì chị đã đồng ý đến đây, Jennie. Em cứ nghĩ rằng chị sẽ từ chối em không đấy," Ẻm cười nhè nhẹ và chơi với ống hút trong cốc nước của mình.

"Thành thật mà nói thì chị cũng nghĩ rằng chị sẽ như vậy," Tôi thừa nhận, mặc dù tôi biết mình chỉ đang làm mọi thứ trở nên khó xử hơn.

"Dù sao đi nữa thì em cũng rất vui vì chị đang ở đây. Em nhớ chị," Ẻm nói và sau đó giống như nhận ra điều mà mình vừa thừa nhận, bới vậy ẻm nhìn xuống những đường nét trông rất thú vị mà chiếc ống đang tạo ra qua viên nước đá trong ly.

Đó đúng là khó khăn, nhưng tôi không bàn luận về việc đó. Tôi không cần ẻm biết tôi cũng đã nhớ ẻm nhiều như thế nào. Chết tiệt, tôi thậm chí không biết liệu bộ não của mình có thể đưa ra một câu hoàn chỉnh vào thời điểm này hay không. Không phải khi ẻm vừa nói với tôi rằng ẻm nhớ tôi.

"Vậy, chị ở Hàn Quốc trong bao lâu?" Rosie nói sau khi ẻm nhận thấy sự im lặng giữa chúng tôi đã trở nên quá khó chịu.

"Chị ở đây khoảng một tuần nữa, sau đó chị sẽ bắt đầu thực hiện các chương trình pr," Tôi nói với ẻm. "Thế còn em?"

"Em ở đây trong vài tháng nữa. Em đang làm việc cho album thứ hai của mình, vì vậy em làm rất nhiều công việc trong phòng thu," Ẻm nói với tôi. "Em thực sự đang làm việc trong một studio bên kia đường từ chỗ chúng ta cùng thu âm Square Up đấy."

"Cái nào?" Tôi cười thầm. "Thường? Tiếng Nhật?" Tôi đùa với khuông miệng nở một nụ cười.

"Đừng quên những bản phối lại nữa," Ẻm cười và điều đó khiến nụ cười của tôi càng to hơn. Nụ cười của ẻm đẹp như thiên thần á. "Thành thật mà nói thì em vẫn không thể tin rằng chúng ta đã ra mắt một vài EP riêng trước khi chúng ta phát hành một album đấy. Trước khi phát hành album của mình, em đã thấy những câu chuyện cười về việc người hâm mộ tự hỏi liệu 'soon' có nghĩa là sau năm năm nữa hay có bao nhiêu phiên bản của album mà em sẽ phát hành trước khi làm một album khác," Ẻm đảo đôi mắt trong tràn đầy niềm vẻ.

"Ít nhất thì chị biết mình phải mong đợi điều gì lúc này, " Tôi nói trước khi cuộc nói đùa của chúng tôi bị gián đoạn bởi người phục vụ đến và nhận món của chúng tôi.

Tôi gọi món trong thực đơn cái yêu thích của mình trong khi Rosie gọi món các chung chung như mọi khi. Tôi cố giấu đi nụ cười của mình, nghĩ rằng có lẽ con bé không thay đổi nhiều như vậy.

Quay trở lại cuộc trò chuyện một lần nữa trong lúng túng, nhưng cuối cùng chúng tôi bắt đầu nói về những gì đang diễn ra trong cuộc sống của chúng tôi gần đây với album nhỏ của ẻm và tôi trên những đoạn đường đi.

Nhiều khi tâm trí tôi muốn chơi trò cái "điều gì sẽ xảy ra nếu" lắm, tự hỏi Blackpink sẽ ở đâu nếu chúng tôi không chia tay, hay tôi và Rosie sẽ ở đâu nếu chúng tôi không chia tay, tôi không thể để mình chìm đắm vào điều đó nữa. Không phải khi đó là điều sẽ không bao giờ xảy ra mà bởi vì những điều này xảy đã ra và bây giờ tất cả chúng ta phải sống với cái hậu quả đó.

Mặc dù chúng tôi đều nói về cuộc sống của mình, hầu như không đề cập gì đến âm nhạc và kinh doanh, và nếu chúng tôi thấy mình lạc lối, ai đó trong chúng tôi sẽ dẫn nó quay trở lại với chủ đề trong thoải mái.

Nó quá trang trọng đối với ý thích của tôi, nhưng đó chỉ là cách mọi thứ bây giờ thôi. Có rất nhiều điều tôi muốn nói với ẻm. Tôi muốn nói với ẻm về những bài hát tôi đã viết về ẻm và cho ẻm. Tôi muốn nói với ẻm rằng tôi vẫn đang giữ chiếc vòng cổ mặt dây chuyền hoa hồng mà ẻm đã tặng và đôi khi tôi còn đeo nó dưới áo khi biểu diễn. Tôi muốn nói với ẻm rằng tôi đã đến một trong những buổi biểu diễn của ẻm khi ẻm trở lại Seoul và cách ẻm nghe trông rất thanh tao, ngay cả từ vị trí phía sau của tôi.

Nhưng tôi không nói với ẻm những điều này. Bởi vì tôi không thể. Bởi vì trái tim của chúng tôi đã quá tan nát và tình cảm của chúng tôi quá mong manh, dù sau ngần ấy thời gian. Vì vậy, thay vào đó, tôi đã đặt pháo đài quanh trái tim mình và một nụ cười luôn trên môi. Và tôi giả vờ rằng tôi không sao khi nghe về món ăn cuối cùng tại địa điểm này của ẻm thay vì cảm giác của ẻm sau buổi biểu diễn, hoặc về việc ẻm kiệt sức như thế nào sau cả các đợt quảng bá album của mình, hoặc về việc ẻm vẫn nhớ gia đình nhiều như thế nào.

Bởi vì chúng tôi không nói về những điều sâu xa hơn. Bởi vì chúng ta không thể. Vậy thay vào đó, tôi giữ mọi thứ lại cho riêng mình, mỉm cười và gật đầu và nói về tất cả những điều cho là đúng đắn nhất. Và ngay cả khi đó, tôi vẫn thấy mình đang có một khoảng thời gian vui vẻ. Vì Rosie làm cho nó rất dễ dàng.

Chúng tôi kết thúc bữa ăn của mình và tiếp tục ngồi thêm một lúc nữa, nói về tất cả những nơi chúng tôi đã đi qua kể từ lần cuối gặp nhau. Ẻm thì đi công tác còn tôi thì đi du lịch để bỏ chạy khỏi thực tại, nhưng cả hai chúng tôi đều trải qua những điều mới mẻ và khó tin.

Cuối cùng, khi chúng tôi quyết định đã đến lúc phải rời đi, cả hai cùng chia séc, điều này khiến tôi cảm thấy quặn thắt vì nếu chúng tôi vẫn ở bên nhau thì một trong hai đứa sẽ giành phần trả tiền cho cả hai. Bởi vì mặc dù cả hai đều có tiền nhưng đó là cử chỉ rất có ý nghĩa đối với cả hai đứa tôi. Vì vậy, chúng tôi tự trả tiền và đi ra nhà để xe để lấy xe của mình.

Chúng tôi cùng thảo luận về lịch trình của cả hai trong vài tuần tới khi chúng tôi đi bộ lên một vài chiếc cầu thang đến tầng mà Rosie đang đậu xe. Tôi đi bộ với ẻm để đảm bảo rằng ẻm sẽ an toàn, mặc dù bây giờ là giữa ban ngày.

Ẻm dừng lại cạnh một chiếc ô tô màu đỏ, mà tôi cho là của ẻm, bởi vì lần trước tôi có gặp ẻm, ẻm thậm chí còn không có bằng lái nữa.

"Cảm ơn chị một lần nữa vì đã đến đây. Em đã có một khoảng thời gian rất vui đấy. Em biết mọi thứ đã kết thúc không tốt với cả hai ta, nhưng em đã làm điều này với chị khẳng định rằng em vẫn muốn có chị trong xuất hiện trong cuộc đời em, Jennie. Em thực sự xin lỗi về mọi thứ đã xảy ra và - "

"Đừng, Rosé," Tôi giật thoát ra trong gang tấc. Con bé không thể làm điều này được. Không phải bây giờ. "Đừng làm cho việc này thêm phức tạp hơn mức cần thiết nữa. Làm ơn đi."

"Em xin lỗi. Em rất xin lỗi về những gì mà em đã làm với chị và về việc hai ta đã bỏ rơi mọi thứ", Con bé  bước tới một bước, nhưng tôi thấy mình đang lùi lại một bước. "Em luôn muốn làm bạn với chị. Và em nghĩ bây giờ chúng ta đã xa nhau một thời gian, có lẽ chúng ta sẽ không thể hàn gắn lại tình bạn của mình nữa. Em nhớ lúc có bạn hiện hữu trong cuộc đời em."

"Chính em là người đã bỏ đi, Rosie. Không phải chị", Tôi nói khi bắt đầu phòng bị. Đây là lý do tại sao tôi bảo con bé dừng lại. Tôi không làm điều này lúc này được. Tôi không thể làm điều này ở đây giữa một nhà để xe chết tiệt nhú thế.

"Chị là người đã đưa hai ta đến thời điểm đó. Em phải đưa ra quyết định cho cả đôi ta," Con bé ngừng cố gắng bước đến gần tôi hơn và tự bảo vệ mình ngay lập tức.

Chúng tôi bắt đầu.

"Chúng ta đã trải qua một giai đoạn khó khăn, Rosie. Điều đó không có nghĩa là em nên đầu hàng trước nó. Em đã bỏ cuộc vì mọi chuyện trở nên khó khăn hơn," Tôi cố gắng giữ giọng nói của mình hết mức có thể, cố gắng không cho con bé thấy tôi như thế nào. Tôi đã vật lộn với những suy nghĩ này trong nhiều tháng nay.

"Chị đã từ bỏ rất lâu trước khi em làm thế. Đừng đổ lỗi cho em. Chính chị đã làm trái tim em tan nát."

"Chị đã rất tổn thương! Nhưng chị không bỏ cuộc. Đúng, chị biết chị chán nản bản thân mình vì chị đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất, và đó là sai lầm của chị. Nhưng ít nhất chị đã đúng khi biết điều đó sẽ xảy ra. Chính em đã bỏ chạy, giống như em luôn làm," Tôi gần như là đang chế giễu.

"Mẹ kiếp", Con bé nói và quay gót bỏ đi, nhưng tôi nắm lấy cổ tay con bé để ngăn con bé lại trước khi con bé bước rời khỏi tôi một lần nữa.

"Đứng lại đi, chị xin lỗi," Tôi nói với giọng nhẹ nhàng hơn. "Chị thực sự xin lỗi."

"Chị chỉ nói xin lỗi vì điều đó khiến chị cảm thấy tốt hơn về bản thân mình, không phải vì chị thực sự có ý đó," Con bé nói và lật ngược lại tình thế với tôi.

"Chị không có ý đó. Chị nói xin lỗi vì tất cả những gì chị đã làm, Rosie. Vì đã đã giữ khoảng cách với em, vì đã chia rẻ chúng ta. Chính chị đã hủy hoại đôi ta", Cuối cùng tôi cũng thừa nhận. Sau ngần ấy thời gian, cuối cùng tôi cũng có thể thừa nhận điều đó với chính mình.

Con bé hít một hơi thật sâu trước khi đầu hàng. "Đó không chỉ là lỗi của một mình chị. Cả hai ta đều mắc một số sai lầm lớn." Cả hai chúng tôi không biết phải nói gì tiếp theo nên cả hai chỉ nhìn nhau mà không nói gì trong giây lát.

"Bởi vì chị không đủ an toàn. Bởi vì chị sợ chết khiếp rằng chị không đủ tốt cho em - rằng em sẽ tìm một ai đó tốt hơn và rời bỏ chị. Chị ngừng làm những việc của riêng mình như thể nhóm là liều thuốc độc mà em cần để trốn thoát, nhưng em cũng đã bỏ rơi chị như cát bụi khi làm như vậy. Đau lắm, Rosie à. Em đừng đối xử với người con gái mình yêu như vậy nữa."

"Chị biết em phải vật lộn với lo lắng và trầm cảm, Jennie," Con bé cho tôi cái nhìn gần như không thể tin được. "Chị biết điều đó mà. Đó là lý do tại sao em cần thời gian để tránh xa tất cả. Nó không có gì là thù oán cá nhân với chị cả. Em đã rất khó khăn."

"Vậy thì tại sao em lại không nói chuyện đó với chị và cho chị biết đó là lý do? Tại sao em lại để mặc chị trong khi tất cả những gì em phải làm là nói với chị rằng em cần không gian?" Tôi hỏi, cố tìm kiếm một câu trả lời mà tôi không bao giờ có được vào thời điểm tất cả mọi thứ đang xảy ra.

"Em đã rất bối rối, em không biết phải làm gì cả. Vì vậy, đó là lý do tại sao em bắt đầu xa lánh chị. Đổi lại, chị sẽ đi cả ngày và sau đó bò lên giường của em sau buổi biểu diễn và hành động như mọi thứ hoàn toàn ổn vậy. Em không biết phải làm gì khác!"

Trước khi tôi hiểu ra điều đó thì con bé đang thu hẹp khoảng cách và trong giây lát, môi con bé đã ở trên môi tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top