Chương 4: H++
Căn biệt thự sa hoa bị bóng tối bao trùm
lấy làm toát lên sự lạnh lẽo vốn có của nó.
Trong ngôi nhà sang trọng ấy, có hai hình
bóng đang âu yếm lấy nhau một cách
nóng bỏng. Gun dịu dàng bế em lên, đặt
em xuống chiếc giường được phủ bởi bộ
ga trắng toát và mềm mại. Cánh tay dang
rộng, nhẹ nhàng đưa Goo vào trong lòng
và cả trong tim. Em vùi mặt vào cơ thể
rắn chắc của người kia. Mở đầu là nụ hôn
ngọt ngào trên trán, sau đó là má, tới cổ
và kết thúc bằng một dấu hickey bắt mắt
ở xương quai xanh của em. Giờ đây, thời
gian như bị ngưng đọng, thế giới bị bỏ lại
phía sau, chỉ có em ở trong mắt. Nắm lấy
đôi tay đã bị sưng tím vì gã. Bất giác gã
cảm thấy có chút đau lòng. Em rất hay bị
thương, nhưng khác bao lần. Không phải
như mấy lần gã và em đọ sức, lần này em
không hề vui. Trái tim đau đớn quặn thắt
lên từng nhịp khiến hô hấp trở nên khó
khăn hơn. Phải làm sao cho em nhận ra
tình cảm của tôi đây?
Gun xoa nhẹ má của em, làn da mềm mại
tiếp xúc với sự chai sạn trên đôi bàn
tay của đối phương, bất giác run lên. Giờ
đây, phía sau lớp vải quần jean kia là một
cự vật đang đau đớn muốn được giải tỏa.
Gã áp môi mình lên môi em. Đôi môi hồng
hào mềm mại hé mở cho lưỡi của cả hai
được chạm vào nhau . Trong căn phòng
tràn ngập bóng tối, không có gì ngoài
tiếng thở và âm thanh hai trái tim đang
đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ánh đèn đường chiếu vào trong căn
phòng những tia sáng yếu ớt và mảnh
mai. Chiếu lên người em, làm nổi bật mái
tóc vàng mượt và con ngươi sắc bén cùng
với hàng mi đen tuyền dính những giọt lệ
của khoái cảm. Chiêm ngưỡng sự tuyệt
trần trước mặt, gã không nhịn được
muốn xâm chiếm lấy Goo. Vùi sâu mặt
vào trong hõm cổ trắng nõn đang tỏa ra
thứ mùi hương chết người kia mà hít lấy
hít để.
Nhìn người dịu dàng đang âu yếm mình,
em có chút tổn thương. Từng cái chạm,
từng ánh mắt và những cái nắm tay có lẽ
gã đã làm cùng người khác rất nhiều rồi.
Gun khác Goo, gã là tay chơi có tiếng ở
những quán bar đắt đỏ. Gã sẵn sàng lên
giường với bất kì ai chỉ cần tóc họ màu
vàng. Nếu vậy thì Goo cũng chẳng phải
ngoại lệ gì. Sự bực tức cứ thế trào lên
xâm chiếm lấy hết các bộ phận trong cơ
thể. Nếu đêm nay không dừng lại, có lẽ
sáng mai giữa họ sẽ thiết lập mối quan hệ
là bạn tình. Với ai cũng được, nhưng chắc
chắn là không phải với Gun. Còn gì đau
đớn hơn rằng người mình yêu ở bên cạnh
mình với tư cách là bạn tình chứ không
phải bạn đời, chỉ đơn giản coi mình là
mối quan hệ để giải tỏa dục vọng chứ
không hề có chút tình cảm nào từ trái
tim. Goo đẩy ra, sự ngỡ ngàng thể hiện rõ
trong con ngươi đen láy của gã ta
"Dừng lại đi... Chúng ta tạm thời đừng
gặp nhau nữa."
Giọng nói của em lọt vào tai gã và chạy
lên não. Sự tuyệt vọng xâm chiếm trái
tim. Vẻ mặt ngày càng khó coi dần xuất
hiện trên khuôn mặt nam tính của Gun.
Em lại đẩy gã ra xa, trong khi gã đang cố
hết sức để giữ em lại. Lại một lần nữa,
người kéo gã ra khỏi sự tăm tối của cuộc
đời lại là người đẩy gã vào hố đen tuyệt
vọng không lối thoát, cứ rơi xuống, tầm
mắt tối dần và chẳng thể nhìn thấy người
gã yêu nữa
"Chết tiệt, cậu làm sao vậy, bị điên à?"
Goo im lặng không cho gã bất kì câu trả
lời nào. Lẳng lặng đứng dậy bước tới từng
bước rời xa Gun. Gã bật dậy, chạy đến níu
giữ đôi bàn tay và trái tim em ở lại với gã.
Lần này thôi, xin em đừng đẩy tôi ra. Gun
đau đớn, phổi như bị ai bóp nghẹt chẳng
thể thở, trái tim đang dần nứt vỡ ra. Em
nhìn tay mình bị nắm chặt, trước mặt là
người đàn ông đang bày ra một vẻ mặt
đau đớn. Lông mày em nhăn lại, nước
mặt trực chờ để tuôn ra, em muốn khóc.
Nhưng em lại không để một giọt nước
mắt nào lăn ra khỏi nơi khóe mi. Đồng tử
co giãn, đau đớn. Cả người nóng ran,
tiếng trái tim tan vỡ như những mảnh
thủy tinh yếu ớt cứ thế mà vang lên trong
cuộc tình này
"Xin em ở lại với tôi."
Goo đau lắm. Nhưng em vẫn lựa chọn gỡ
cánh tay to lớn, chai sạn của Gun ra. Bước
ra khỏi cuộc đời của gã, để lại sau lưng cả
một cuộc tình dở dang. Tình ta như một
đóa hoa dũng cảm mọc giữa trời đông.
Một đóa hoa mọc chẳng đủ cánh, cứ thế bị
cái thời tiết lạnh lẽo và gió đông vồ vập
cho đến khi lụi tàn.
Nhìn bóng hình em dần khuất đi. Cả ngôi
nhà nhuốm một màu đau thương và sự
tăm tối như trái tim đang không ngừng rỉ
máu của Gun. Gã lặng thinh, nhìn chiếc
giường trắng diễm lệ, chỉ mới nãy thôi cả
hai còn đang âu yếm và trao nhau những
ánh nhìn dịu dàng. Ấy vậy mà, giờ đây chỉ
còn lại những cánh hoa xác xơ như
những kỉ niệm vụn vặt của mối tình đẹp
mà dở dang này.
Tôi phải làm sao đây, Goo à? Tình yêu vốn
khó hiểu và đau đớn thế này sao? Gã
chưa từng yêu, chưa từng đặt ai vào
trong tim và yên tâm giao phó nửa đời
người còn lại của mình ngoài Goo. Chỉ có
em, chỉ mình em.
Gã đã chết. Chết không phải chỉ là tắc thở,
mọi hành động của các cơ quan nội tạng
dừng hoạt động. Cái chết của gã khác, đau
đớn hơn cái chết kia rất nhiều. Nói đúng
hơn là trái tim của Gun đã chết, vì gã đã
trao nó đi nhưng người kia lại chẳng
nhận lấy. Giờ đây bên ngực trái rỗng
tuếch, chẳng có gì cả. Tâm trí bị bao phủ
bởi một màu đen. Không ngừng cấu xé,
dằn vặt tâm can.
Đau
Nước mắt
Và Tuyệt vọng
Tôi nhớ em.
Về lại căn nhà của mình. Vốn là của mình
nhưng lại xa lạ đến đáng sợ. Sự im lặng
mà Goo chưa từng nghĩ mình sẽ trải qua
nay nó lại đến cùng với sự âm ĩ nơi trái
tim mục nát. Đôi mắt sưng húp như đã
khóc không ngừng nghĩ suốt những canh
giờ dài. Giờ đây chỉ có một mình, một
bóng hình, một trái tim. Nhìn bàn chân có
những vết xước đỏ rực và sưng tấy lên
em lại chẳng cảm thấy đau. Goo còn
không biết mình có còn đang thở không
nữa. Thứ duy nhất mà em có thể cảm
nhận được là cảm giác mông lung như rơi
xuống một vực thẳng không đáy. Thả
người trên chiếc Sofa. Mặc cho sự lạnh
lẽo vì vừa chạy giữa trời đông về, mặc
cho bao tử đang không co thắt lại và mặc
cho một trái tim đang dần mất đi sức
sống.
Ánh nắng chói lóa chiếu xuyên qua những
chiếc cửa kính ở phòng khách. Nhấc cơ
thể mệt nhoài để ngồi dậy. Bao tử không
ngừng kêu gào vì chưa có một cái gì lót
đầy. Bình thường sau khi thức dậy khỏi
giấc mộng. Thì sẽ luôn có một bàn tay dịu
dàng và ấm áp ân cần bày biện những thứ
đồ ăn ngon miệng trên bàn
Trống trãi quá
Nỗi nhớ gã lại ập đến dằn vặt tấm trí và
trái tim em. Bước từng bước mệt nhoài
về phía phòng vệ sinh. Dù sao cũng không
thể để cơ thể dơ dáy được. Dạo bước
trong buổi sáng lạnh thấu da thịt, kiếm
một cái gì đó xoa dịu cơ đói
"Thịt nướng hay cơm trộn đây nhỉ?"
"Goo"
Giọng nói trầm ấm vang lên phía sau Goo.
Chẳng lẽ là? Goo chậm rãi quay lại
"Samuel!"
Trên tay Samuel là một bịch đồ trắng có
hương thơm ngào ngạt. Là đồ ăn, như vớ
được vàng, Goo lao đến Samuel
"Trời ơi, tôi đói sắp chết rồi, cứu tôi với!"
Cả hai kéo nhau đến nhà Goo, bày biện
những món ăn hấp dẫn trước mặt
Canh Rong biển
Kim chi
Đậu hũ xào thịt
v.v
Goo ăn ngấu nghiến, Samuel đúng là
người bạn tuyệt vời nhất của anh. Gun.
Tên Gun xuất hiện trong tâm trí của em.
Thế còn gã? không tuyệt vời à? Nhìn em
ăn sạch mọi thứ, có thể ăn luôn cả cái
bàn. Anh cảm thán thật may khi đủ đồ ăn
cho 2 người.
[Jake: Thằng kia đi đâu mà lâu vậy trời, đói sắp chết rồi.]
"Alo?"
"Làm gì mà lâu vậy?"
"Tao về liền"
Nhanh chóng dọn chén đũa. Anh phải về
nhanh thôi nếu không Jake sẽ chết đói
mất. Nhìn lên Goo, tính nói lời tạm biệt
với em thì đập vào mắt anh là gương mặt
xanh xao, mồ hôi chảy nhễ nhại. Em ôm
bụng, tay còn lại bịt miệng lại mà chạy vội
vào phòng wc.
Nôn ói
Goo ói sạch đồ ăn vừa mới bỏ bụng lúc
này, ói ra cả mực xanh mực tím
"Chết tiệt"
*Tí tách*
Dòng máu đỏ rơi từng giọt từ mũi và
thấm vào chiếc áo cotton của Goo. Em chả
biết mình bị làm sao nữa. Từ sáng là cả
thân đã đau nhức như bị gãy xương, cả
người nóng ran, đầu óc cứ không ngừng
kêu la đau nhức nhối, bụng cứ quặn đau
không ngừng nghỉ. Có lẽ em sắp chết rồi
chăng?
"Cậu ấy bị stress quá độ"
Nằm trên giường, bên phải là ống truyền
nước và lời chuẩn đoán của bác sĩ. Nhức
đầu thiệt, giờ này mà còn bệnh tật.
Samuel nhìn em với vẻ mặt lo lắng, người
đang đứng là Jake Kim
"Cậu đến làm gì vậy?"
"Tôi lo cho cậ- cho Goo..."
Cả hai không ngừng chí chóe nhau. Người
đã bệnh mà còn chứng kiến cảnh chim
chuột của cặp đôi này. Nhìn hai người,
Goo bất giác nhớ lại Gun. Nếu không có
việc tối qua, có lẽ bây giờ gã đang ở bên
cạnh em.
Nhớ quá.
Phải làm sao đây tôi nhớ cậu quá.
"Anh ổn chứ Goo?"
Nhìn người tóc vàng đang nghệt mặt ra.
Anh không khỏi lo lắng
"Không ổn, nhìn hai cậu tôi muốn ói máu
ra lun ó"
Samuel phì cười, thật may là Goo không
sao. Chả biết làm việc kiểu gì mà lại để
stress ra nông nổi vậy
"Về đi, tôi ổn mà~"
"Anh chắc chưa?"
Goo gật đầu lia lịa giơ ngón tay cái lên để
tỏ ra uy tín. Em đang rất ổn.
"Về đi, về đi~"
"Vâng vâng, chào anh ạ."
Nói dối đó. Ổn kiểu gì cơ chứ? Cơn đau
thể xác và tinh thần chưa bao giờ ngừng
tra tấn Goo.
*King kong*
Chuông cửa vang lên phá hỏng không gian
tĩnh lặng. Phía bên cánh cửa kia một bóng
dáng đẹp đẽ, quen thuộc hiện ra trước
mắt
"Crystal Choi?"
"Chào anh, anh ổn không?"
Nhìn bộ dang xộc xệch như thiếu ăn thiếu
ngủ của Goo. Cô ấy không thể không lo
lắng
"Sao cô lại tới đây?"
"Tôi gọi cho anh quá trời mà anh không nghe nên tôi đến xem sao."
"Haha, cô lo lắng cho tôi hả~"
Crystal nhăn cặp lông mày lại. Tỏ vẻ bất
mãn. Dù sao thì nhìn Goo vẫn còn sức cợt
nhã vậy là cô yên tâm rồi.
"Bên ngoài lạnh lắm, quý cô vào nhà đi"
"Cảm ơn a- Aa!!"
Crystal vô tình vấp chân mà ngã nhào về
phía Goo. Cảm giác đau đớn vì va đập vào
sàn nhà cứng truyền đến. Sao mà xui vậy
nhỉ? Goo nghĩ.
"Trời ơi, cái áo Gucci của tôi!!"
Chiếc áo sơ mi trắng đắt tiền của Goo đã
bị in một vết son đỏ của Crystal Choi khi
té xuống mà vô tình in vào áo. Dính đâu
không dính, dính ngay ngực.
"Anh không sao chứ..?"
"Huhu, cô nhìn cái áo tôi rồi đoán xem tôi
ổn không!?"
Trong giây phút cô không biết phải xử lý
sao thì phía sau bất chợt xuất hiện một
người đàn ông to lớn. Nhìn cả hai đang
ấm áp ngồi vào trong lòng nhau. Trên
ngực lại còn có dấu son đỏ của Crystal,
Gun chính thức điên lên.
"Tôi đến không đúng lúc nhỉ?"
"Gun??"
"Gun..."
.End chương 4.
_____________________________________________
Muahhahaha làm gì có h, tôi lừa đấy
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top