Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

BAD GIRL (chap 35.2 ~> 38)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 35 : Chuyến Đi Đáng Nhớ (tiếp)

Nhìn cái bánh bao và chai nước suối trong tay, cái Su khẽ nhăm mặt, nhanh chóng cất chúng vào một góc nào đấy . Có trời mới biết, nó cực kì ghét những món khô khan thế này, mà mỗi lần đi chơi, khẩu phần ăn sáng trong tour lại luôn là món này ! 

Và đương nhiên, không chỉ có mỗi mình nó ghét … 

- Su, lấy sandwich ra ăn đi.. 

Cái Sam mếu máo với nó, . Nó cũng không nói gì, lấy tay chỉ qua hướng thằng Kenz. Vì khi đi siêu thị mua đồ về, chúng nó phải chia nhau ra giữ. Và nó nhớ không lầm thì ai nấy đều đùn đẩy việc giữ sandwich cho nhau vì e ngại bản thân không cẩn thận sẽ làm nét chúng . Cuối cùng thì thằng Kenz lại chính là người giữ. 

- Ủa? Tao nhớ là có mua cá hộp nữa mà! – Ty vừa nhai cái sandwich và cây xúc xích, vừa nhồm nhoàm nói. Kenz nghe thấy thế củng nhanh tay mở balô lôi ra hai hộp cá hộp, vốn định khui ra thì Rie đã lên tiếng. 

- Ế! Có đứa nào mang theo cái gì để múc ra không?

Chúng nó như đơ ra trước câu hỏi của Rie, rồi lại lẳng lạng đưa mắt nhìn nhau. Chẳng mấy chốc, không khí trong xe lại trở nên “nhộn nhịp” do tiếng chửi nhau, đổ lỗi của chúng nó… Thật đúng là người tính không bằng trời tính !!! 

Ngồi xe gần hơn 3 giờ đồng hồ, cuối cùng chúng tôi cũng đến được Khu du lịch Long Điền Sơn giữa cái nắng oi ả của gần 10 giờ trưa. Nằm cách thị xã Tây Ninh chừng vài cây số, khu du lịch sinh thái Long Điền Sơn đang trở thành điểm đến hút khách với phong cảnh hữu tình, đậm nét truyền thống và bản sắc của làng quê và văn hóa Việt… Ở đây chúng tôi tha hồ chụp hình giữa những vườn cây lớn, những trảng cỏ rộng, phủ một màu xanh dịu mát. Trung tâm của khu du lịch là một cái hồ rộng lớn, nước màu vàng đỏ đặc trưng của đất bazan. Giữa hồ có quán cà phê để khách có thể ngồi ngắm cảnh, cà phê được bán trong hang động hình đầu rồng được gọi là đảo Long Ẩn. 

Nghe gới thiệu có vẻ qui mô hoành tráng thế đấy nhưng KDL vẫn chưa thu hút được khách du lịch bao nhiêu. Chung quy nơi này còn khá vắng vẻ, hầu như ít có khách du lịch vãng lai. 

Cần hai tấm vé trò chơi đĩa bay và đạp vịt mà anh hướng dẫn viên đứa cho, năm đứa con gái cứ vô tư đi trước mặc cho mấy thằng con trai tò tò theo sau!? Nhìn thấy ai cũng túm tụm leo lên mấy con thiên nga chuẩn bị “đạp” ra giữa hồ, chúng nó lại quyết định chơi “khác người” bằng cách leo lên cái đĩa bay nhỏ nhỏ xinh xinh mà ai trong chúng nó cũng nghĩ là trò con nít ấy. Nhìn lại Yan với Rie cứ nhất quyết không chơi, nó liền lên tiếng trêu chọc: 

- Hai chị không chơi thì giữ kính với điện thoại dùm em… - Vừa nói nó vừa dúi cái kính mát và điện thoại vào tay thằng Yan. 

Sau khi lượn lờ và la hét gần hai phút, ai nấy trong đám con gái đều tái mặt, chẳng dám mạnh miệng bảo đám con trai nhát. Thậm chí cái Ty còn suýt nôn hết những thứ rong bụng mình ra. Nhìn lại mấy chú đang sửa chửa gì đó thì nó mới ngộ ra một điều: chúng nó là những người đầu tiên chơi trò này trong một thời gian khá lâu không ai đụng đến nó. Và đương nhiên, Yan và Rie đã nhận ra điều này từ sớm nên lấy chúng nó làm thử nghiệm !?

- Cô ơi, ăn bánh không cô? - Vừa nói, nó vừa chìa bịch snack ra trước mặt Dung mama đang bơ phờ do say xe. Thay vì đi theo anh HDV lên đỉnh gì ấy thì chúng nó lại chọn biện pháp ở lại lều. Dung mama – chủ nhiệm lớp nó vì bơ phờ và mệt mỏi do hơn ba tiếng ngồi xe nên cũng ở lại lều với đám học sinh. 

Đang tranh thủ tự sướng, nó lại bị giọng nói của Dung mama làm cho giật mình, ngưng nay hành động “tự sướng” của mình mà hướng mắt về phía chỗ đông đúc và ồn ào nhất . 

- Trời ạ! Học trò lớp tôi đây sao? 

Hướng mắt về đám con trai đang lôi ra bộ bài và lót dép ngồi dưới đất, nó mới hiểu lí do tại sao nãy giờ thằng Bi không còn sát bên mình!!!

Sau khi dùng cơm trưa tại nhà hàng xong, chúng nó lại được thoả thích vùng vẫy dưới hồ bơi gần 2 tiếng. Có đôi lúc, nó bắt gặp ánh mắt của mọi người nhìn nó và thằng Bi như một cặp. Nó cũng không hề phản đối hay tỏ ra khó chịu. Điều khiến nó khó chịu ở đây chính là ánh mắt của Tuyết Nhi nhìn hắn. Dù không đi chung một xe, nhưng đụng mặt nhau trong chuyến đi này là điều tất nhiên sẽ xảy ra. Huống chi, ánh mắt của Tuyết Nhi luôn hướng về thằng Bi mà quna sát. 

Khi leo lên xe chuẩn bị lăn bánh về trường, ngồi được khoảng mười lăm phút, nó đã bắt đầu cảm thấy khó chịu . Khi nãy, nó đã nhường cho Dung mama liều thuốc say xe của mình vì nó thấy cô trong có vẻ phờ phạc quá. 

Nhìn xung quanh thấy ai cũng ngủ ngon lành, nó cũng cố gắng ngủ để quên đi cơn say xe. Nhưng do xe chuyển động cứ nghiêng qua nghiêng lại , khiến nó chẳng tài nào chợp mắt đc. Đến lúc gần như có cảm giác bản thân chịu không nổi nữa, thì đầu nó lại bị một bàn tay ấn xuống, dựa vào vai thằng Bi. Đang định vùng dậy thì đầu nó lại tiếp túc bị đầu thằng Bi dựa vào !? Cùng lúc đó, giọng nóicủa thằng Bi cũng vang lên khiến nó giật bắn mình. Nó cứ tưởng là hắn đã ngủ rồi cơ…

- Ngủ đi!

Chap 36 : Hạnh Phúc Mong Manh.

Đang loay hoay xếp hai cái balô gọn vào một chỗ, chuẩn bị dắt con xe ra khỏi bãi thì thằng Bi lại nhìn thấy Tuyết Nhi đang đứng trước mặt mình với khuôn mặt phờ phạc hơn bao giờ hết. Vốn định không quan tâm thì Tuyết Nhi lại ngã nhào vào người hắn khiến thằng Bi vô cùng khó xửa mà đỡ lấy cả người cái Nhi . 

- Là vì My sao? – Tuyết Nhi khóc nấc lên . Thật may là lớp nó là chuyến xe cuối cùng về trường nên bãi gửi xe giờ đâychỉ còn vài chiếc và chẳng ai khác ngoài thằng Bi và Tuyết Nhi.

- Không phải chuyện của em!

Giọng nói của thằng Bi tỏ ra vô cùng khó chịu khi nghĩ tới nó đang đứng trước cổn trường đợi mình . Cũng chính vì đứng đợi quá lâu mà không thấy hắn trở ra, con bé liền cuốc bộ vào bãi gửi xe trong trường!!!

- Xin lỗi! Ôm em lần cuối được không? 

Tuyết Nhi cất tiếng nói yếu ớt, đôi mắt đỏ hoe đến phát tội . Bất lực, thằng Bi đành ôm Tuyết Nhi vào lòng, chỉ mong mau mau ra khỏi chỗ này. 

Nhưng dưới góc độ và khoảng cách khác, một màn này khiến cái Su phải bất động, đôi mắt dán chặt về phía hai người đang ôm nhau kia. 

Nắm chặt tay lại, con bé vữngvàng bước tới cạnh xe thằng Bi và cầm lấy cái balô của mình. Lúc bấy giờ thằng Bi mới trông thấy nó, vốn định giải thích cho nó hiểu Nhưng Tuyết Nhi đã chạy tới bên nó trước. 

- Tôi không ai chở về cả! Tôi nhờ Phong chở về… My, đi với người khác được không?

No không biết phải nói gì, cụng khôngbiết phải làm thế nào cho ổn . Đây là lần đầu tiên, nó gặp loại tình huống này! Chần chừ một lúc, nó lạnh nhạt lên tiếng. 

- Tôi không có ý kiến… 

Nhìn bóng lưng vô cùng bình thản của nó bước đi, thằng Bi cũng chẳng hề tới cản!? 

Bởi giờ đây, trong đầu hăn chỉ lởn vởn vài suy nghĩ… 

“Nó không hề có tí tình cảm với hắn…” 

Chỉ cần nó tỏ ra giận dỗi, buồn hay cả chửi mắng, giận dữ với hắn cũng được. Ít nhất như thế, hắn cũng biết là nó có tình cảm với hắn, cũng biết được nó quan tâm hắn . Nhưng nó lại bình thản xem như không có gì! Đây là lần thứ hai trong đời thằng Bi có cảm giác mọi cố g8áng của mính đều thất bại, và cả hai lần đều là nó!

*** 

Vừa ra tới cổng, điện thoại của nó bỗng reo lên inh ỏi, chẳng them nhìn xem ai gọi, nó hờ hững nhấn nút nghe: 

- Su à? Chị Mai đây, em có USB không? Cho chị mượn, chị đang cần save bản thuyết trình mà cái USB của chị bị lỗi gì ấy, mà ngày mai là chị phải thuyết trình rồi!

- Chị, lên đón em được không? Em đang ở trường… 

Nó thều thào vào trong điện thoại khiến chị Mai có cảm giác như nó đang gặp phải chuyện gì!? Không suy nghĩ nhiều, chị Mai liền phóng xe lên trường nó. 

Vừa thấy chị Mai, mọi uất ức của nó như vỡ tung, nó khóc oà lên như đứa trẻ lạc mẹ, khiến chị Mai cuống quýt. Ngó nhìn xung quanh thì đã chạng vạng tối, xung quanh cũng chẳng còn ai. Chị Mai cũng chẳng hỏi gì nó, chỉ im lặng và chở nó về nhà. Chị biết đây không phải lá lúc, khi nào nó muốn nói, tự khắc nó sẽ nói! 

Cẩn thận đứa con bé về tận nhà, trước khi về chị mai còn dặn nó :”Có gì thì gọi chị!”

Vền đến nhà, nó cứ như cái xác không hồn , đi tắm rồi ăn cơm, sau đó lại chui lên phòng khiến dì vô cùng khó hiểu và lo lắng! 

Thế mới biết, nó vốn chẳng mạnh mẽ như vẻ ngoài vốn có!

Trằn trọc một lúc không ngủ được, nó lại nhớ đến lúc chiều! Tự dưng nó thấy tức thằng Bi ghê gớm. Tức vì thằng Bi chẳng them quan tâm nó, bỏ nó lại và chở cái Nhi về!? Mặc dù đó là lời nói nó nói ra, nhưng thật lòng, nó lại chẳng mong thằng Bi sẽ làm như vậy… 

Con người ta có đôi lúc thật lạ , là lời mình nói ra , yêu cầu người khác. Nhưng sâu trong lòng lại hoàn toàn ngược lại!? 

Đang suy nghĩ vẩn vơ, bỗng nó có cảm giác cái gì mềm mềm cạ vào chân mình. Hất tung cái chăn đang đắp ra, nó liền nhìn thấy “mậ” đang cuộn tròn dưới chân nó một cách lười nhác… 

Nhìn chăm chăm vào con mèo, nó khẽ thầm nhủ vài câu như đang tâm sự với “Mập”: 

- Có là gì của nhau đâu chứ… Tao đâu đủ tư cách để tỏ vẻ giận dỗi hay là không thích! 

Khẽ điều chỉnh lại tâm tư, nó bế con mèo ra khỏi phòng. Nó thật chẳng muốn dì phải lo lắng vì nó! 

- Cài này là tặng dì, cái này là của anh Khánh với chị Mai… Còn cái này là của Mập!!! – Vừa lôi trong balô ra đống đồ, nó vừa hí hửng phân ra từng món quà mà nó đã chuẩn bị. 

Khẽ xoay xoay cái vòng cổ có gắn cái lục lạc trên tay, chật vật một hồi, nó ũng đeo được vào cổ “Mập”. Nhìn cái dáng mập ú chạy vòng vòng nhà, chạy tới đâu kêu “leng keng” tới ấy khiến con bé bỗng bật cười… 

- Còn cái này, con định tặng ai? 

Dì cất tiếng hỏi khi nhìn thấy giỏ quà còn lại. Nói quà chứ cũng không có gì nhiều lắm, chỉ là con bé đi chơi về mua ít quá lưu niệm kèm với dặc sản của Tây Ninh. Mà đặc sản Tây Ninh thì duy chỉ có bánh tráng, kẹo đậu phộng, mạch nha, muối tôm… 

- Dì… gửi cho Nhật Anh giùm con! 

Khẽ ấp úng một hồi, nó cũng nói tròn được một câu khiến dì phì cười. Dì biết rõ người nó muốn gửi không ai khác là mẹ nó và nhật Anh, nhưng nó vẫn cố tình ương bướng không chịu gọi “mẹ”. Nhưng chẳng sao cả, chỉ bấy nhiêu đó thôi, dì cũng nhìn thấy được sự trưởng thành trong cách suy nghĩ của nó… 

Còn tiếp…

P/s: Hơi ngắn nhỉ ? Nhưng thôi kệ, có còn hơn không . Giờ thi ta lặn để chuẩn bị cho bài kiểm tra Anh ngày mai. Tối mát nhé cả nhà. Comt ủng hộ ta nhé .

 Chap 36: Hạnh phúc mong manh (tiếp). 

Mười giờ tối, vừa tan làm xong, nó liền thong thả đi bộ về nhà. Dạo này con Max của nó lại dở chứng. Thế là dì phải chở nó đi học, kiêm luôn đi làm. Thay vì gọi điện thoại cho dì lên rước nó lại nói dối dì rằng có bạn chở về. Nó thật chẳng muốn làm phiền tới dì. Dù sao đi bộ một chút cũng tốt cho sức khoẻ và quãng đường từ nơi làm việc về nhà cũng chưa tới hai cây số. 

- Cô em, đi đâu đó! 

Giọng nói của một thằng con trai vang lên khiến nó chú ý, liền đưa mắt nhìn. Hoá ra không phải một thằng mà là sáu thằng! Khẽ đưa mắt nhìn xung quanh, nhà nhà đều đã đóng cửa im lìm để lại con hẻm vắng tanh cùng nó và sáu thằng du côn kia. 

- Tránh ra! – Vừa liếc nhìn thằng có vẻ là đầu đàn, nó thốt ra hai chữ lạnh tanh. 

- Đẹp thế này mà bị đánh thì uổng lắm. Đi theo tụi anh, đừng có đi giựt bồ người khác nữa. 

Nói xong, thằng đầu đàn liền đưa tay định chạm vào mặt nó lập tức hưởng trọn một cước vào bụng. Quá tức giận, thằng ấy liền gào lên: 

- Chó chết! Đánh nó!!! 

Cứ thế nó đấm thẳng vào mặt từng thằng, dùng chân đá thẳng vào chỗ hiểm một cách nhanh nhẹn. Nhưng nếu cứ duy trì thế này hoài, nó sẽ không đỡ nỗi mất! Tuy có học võ từ nhỏ nhưng sức một đứa con gái với sáu thằng con trai thật sự chênh lệnh nhau rất nhiều khiến nó cũng ăn phải vài quả đấm vào người. 

Cứ mãi đánh nhau, nó cũng chẳng hề hay biết một con dao đang lăm le phía sau lưng mình. 

- Á! 

Nghe tiếng hét, nó liền quay đầu lại nhìn. Con dao đã được hất văng sang một bên, còn thằng con trai thì đau đớn ôm lấy cánh tay của mình. 

Chẳng mấy chốc, đám du côn ấy liền bỏ chạy, để lại nó và một thằng con trai. Người ấy cũng chẳng ai xa lạ mà chính là ông chủ quý hoá của nó vừa ra tay giúp nó thoát khỏi con dao kia. 

-      Leo lên tôi chở em về! 

-      À…không! Không cần đâu! Cám ơn về chuyện ban nãy. 

Nó liền xua tay từ chối lập tức nhận ngay gương mặt hình sự của ông chủ đang lăm le mình. Tự hỏi tên này làm quái gì mà dám ra lệnh cho mình!? 

-      Muốn cám ơn tôi thì leo lên tôi chở về. Tôi không thích phải lặp lại lần thứ hai đâu. 

Gạt bỏ lời nói đầy tính chất “sang chảnh” của ông chủ, nó hậm hực leo lên xe . Dù gì thì hắn ta cũng đã cứu nó . Nếu không có hắn, nó thật không biết mình sẽ ra sao… 

___o0o___

Trong quán bar, tiếng nhạc xập xình gần như át đi tất cả. Chiếc bàn với những li rượu ngổn ngang, những điếu thuốc đã cháy được một nửa và cách đó không xa, thằng Bi đang nhắm hờ đôi mắt lại, chẳng bận tâm đến không gian xung quanh mình. 

-      Làm gì mà ngày nào cái thằng này cũng say khướt như vậy…

Vừa rít xong điếu thuốc, anh Nhật vừa chỉ tay về phía thằng Bi. Rie ngồi cách đó không xa cũng chỉ  biết lắc đầu… 

Anh Nhật chính là an hem kết nghĩa của Rie và Bi,là bảo kê ở một vài quán bar, nổi tiếng về độ chơi và độ liều …. 

-      Cái thằng này ăn ở thế nào mà để gái nó đánh nhau vì mày thế?

Vừa nói anh Nhật vừa vỗ vai thằng Bikhiến thằng Bi nhíu mày mở mắt ra. 

-      Ý anh là sao? 

-      Con bé hôm Noel nó ngồi đây với chú mày đấy… Hôm qua nó gọi điện thoại cho anh bảo hai đứa bị con nào phá rối gì đấy, nhờ anh cảnh cáo giúp. Nhưng  anh chẳng thích xen vào chuyện của đám con gái. Nhưng hình như nó đi nhờ đám thằng Chuột rat ay rồi thì phải… 

Thằng Bi nghe đến đấy, liền chồm người dậy, như không tin vào tai mình vội vàng lên tiếng : 

-      Dẫn em tới chỗ thằng Chuột! Nhanh! 

___o0o___

Sáng hôm sau, nó lết tới trường với đôi mắt thâm quầng của gấu Panda. Vừa vào đến cửa lớp, nó đã nhìn thấy cái Ty cũng ôm nguyện cặp mắt chẳng khac gì nó mấy, bộ dạng thểu não, vừa nhìn thấy nó liền gào to: 

-      Huhu… Tao chết mất mày ơi!

-      Gì vậy… Mới sáng sớm… Có gì từ từ kể tao nghe. 

P/s: Thứ nhất, Bu xin lỗi mọi người vì đã bắt m.n chờ đợi lâu. Dạo này tâm trạng cứ thế nào. Ngâm một lượt ba fic. Mong mọi người đừng giận và vẫn ủng hộ Bu. 

Bu cũng bật mí luôn là sắp tới sẽ có thêm một "cúp-bồ" nữa :)). Không biết mọi người muốn ai với ai thành cúp-bồ đó đây :3? 

Cuối cùng Bu chúc mọi người năm mới vui vẻ và hạnh phúc dù có hơi trễ tí 

Design by Tapioka.Rin

Chap 37: Nụ hôn đầu.

Mặc kệ cái nắng giữa trưa, cái Ty cũng phóng xe tới nhà thằng Yan với mục đích hết sức “cao cả” là đòi lại cuốn vở bài tập Hoá mà thằng yan đã mượn từ tháng trướcvà quên trả đến tận bây giờ!! Nếu như hôm nay cô không đột xuất kiểm tra vở và cái Ty được vinh danh vào sổ đầu bài ngồi thì nó cũng không nhớ đến sự tồn tại của quyển vở ấy. Vừa về đến nhà, nó liền lục tung cả phòng lên kiếm cuốn vở nhưng chẳng thấy đâu! Ngẫm nghĩ một hồi, nó mới nhớ tới thằng yan đã mượn tập Hoá nó từ tháng trước và giữ luôn đến giờ!!! Đương nhiên, một đứa chuyên gia không làm bài tập như cái Ty cũng chẳng nhớ mà đòi. 

Nhấn chuông một hồi, cái Ty cũng nhìn thấy một con bé khoảng sáu, bảy tuổi lon ton chạy ra mở cửa. 

Chị kiếm ai vậy? 

Anh hai của em có ở nhà không? Nói có chị Trang kiếm… 

Cái Ty vừa nói xong, con bé liền chạy lên lầu. Rất nhanh chóng liền trở lại và dẫn nó lên lầu… 

Đây không phải là lần đầu cái Ty đến đây, sau cái hôm sinh nhật thằng yan vào năm ngoái, nó cũng biết sơ về gia đình thằng Yan. Khẽ nhìn xung quanh không thấy ai, Ty thầm nhủ bố mẹ thằng yan đều đi vắng, cơ hội tốt cho nó xử thằng yan chết tiệt ấy. Em gái thằng yan vừa dẫn cái Ty đến cửa phòng liền chạy xuống phòng khách xem tiếp bộ phim hoạt hình đang bị bỏ dở. Ngay khi con bé vừa đi khuất, cái Ty liền mở cửa, định bụng mắng cho thằng yan một trận nhưng lại hét toáng lên: 

Thằng Yan chó… Á!!! Mặc đồ vào! Nhanh! Ngay và luôn cho tôi!!!

Vừa nói, cái Ty vừa vung tay loạn xạ. Mở cửa vào , con bé đã chứng kiến ngay một màn “thoát y” của thằng Yan. Đúng thật là “hấp diêm” con mắt người nhìn!!! 

Thay có cái áo, làm gì ghê vậy? – Thằng Yan vừa mặc cái áo thun vào, vừa bĩu môi. 

Thấy thằng yan vừa mặc đồ xong, cái Ty liền phóng lại chỗ thằng Yan một cách hấp tấp, định bụng sẽ cho thằng khốn trước mặt một bài học thì… 

Á!!!

Sau khi hét lên một tiếng, cái Ty nhắm tịt mắt lại, chuẩn bị đáp đất một cú ngoạn mục thì lại có cảm giác ai đó đỡ lấy mình và chẳng có tí gì đau đớn… 

Một giây…

Hai giây… 

Cái Ty mở bừng mắt ra, đập vào mắt nó là khuôn mặt được phóng đại của thằng Yan. Nhưng cũng chẳng đáng gì nếu như nó không nằm trên người thằng Yan, môi nó và thằng Yan trong lúc vô tình đã chạm vào nhau!!! 

Á!!

Đây là lần thứ ba trong ngày con bé hét toáng lên như gặp phải ma khiến thằng Yan phải bịt hai lỗi tai lại. Chẳng nói gì, con bé liền chạy một mạch về nhà trước con mắt ngạc nhiên của hai anh em nhà thằng Yan . 

**

Vừa kể xong, cái Ty vừa mếu máo, còn nó chỉ biết ôm bụng cười sặc sụa. 

Mày cười cái gì? Huhu… Nụ hôn đầu của tao, cái ôm đầu đời của tao đều bị thằng khốn ấy cướp mất!!!

Thế là hôm ấy trong lớp, mặc cho hai thằng con trai cố bắt chuyện, thì hai đứa con gái vẫn thực hiện cái chủ trương “bơ nhau mà sống”.

Không nén nổi tò mò khi thấy nó và Ty bơ mình, thằng yan liền lấy điện thoại ra nhắn tin cho thằng Bi đang ngồi cách mình chỉ có một bàn!!!

“Làm quái gì mà tự hai đứa nó bơ tao với mày vậy?” 

Và thằng Bi cũng tất nhanh chóng trả lời lại: 

“Su bơ tao có lí do đấy. còn mày thì tao không biết!” 

Hết giờ học, cái Su liền về thẳng nhà, như mọi khi vẫn online một cách đều đặn. Nhìn chằm chằm vào cái list friends đang online vẫn chẳng thấy nick của thằng Bi sáng lên khiến nó cảm thấy hụthẫng nhẹ. Bình thường, thằng Bi là luôn online và chờ nó, chủ động làm hoà với nó trước. nhưng hôm nay… Không lẽ hắn với Tuyết Nhi làm lành rồi sao!? 

Hiện tại, nó cũng không biết chính mình đang nghĩ gì. Dù nói là bơ hắn nhưng vẫn luôn chú ý, quan sát hắn. Nó tự hỏi có khi nào thằng Bi đang cố tình trả thù nó chuyện nó “đá” hắn hồi Noel không nhỉ? 

Đang suy nghĩ vẩn vơ, nó liền giật bắn mình khi nghe thấy tiếng “buzz” quen thuộc. Mắt nó sáng lên khi thấy dòng chữ trước mặt. 

Anh xin lỗi.

Cố bình tĩnh, con bé hờ hững đáp lại . 

Về chuyện gì? 

Hôm đó, anh thực không muốn như vậy… Còn chuyện Tuyết Nhi nhờ người đánh em, anh đã nói chuyện với đám thằng Chuột và Tuyết Nhi rồi! Anh không biết Tuyết Nhi sẽ làm vậy… 

Một tràng tức giận ùa về, nó đã ngờ ngợ về đám du côn tối qua. Nhưng hôm nay khi biết rõ, nó vẫn không nén nổi tức giận trong lòng. Chẳng nói gì, con bé liền offline ngay lập tức, để lại thằng Bi với sự hụt hẫng… 

***

Tại BE coffee, sau khi miễn cưỡng bước vào và tự phục vụ cho mình, Ty lại tiếp tục miễn cưỡng lần nữa ngồi xuống đối diện với thằng Yan. Nếu không phải do hắn cứ đứng giữa đường nài nỉ, ăn vạ rồi hét toáng lên gây sự chú 1y của mọi người thì thề chết con bé cũng không đi với cái tên này! 

Muốn nói gì thì nói đi! 

Nghe xong câu hỏi của cái Ty, thằng yan lắc lắc đầu như không có gì, rồi lại tiếp tục với li cookie của mình . 

Như không kiềm chế được sự tức giận, Ty liền đứng phắt dậy, chồm người tới lấy tay đánh túi bụi vào người thằng Yan. 

Đồ điên! Đồ rỗi hơi… 

Bị đánh khiến thằng Yan la oai oái. Rất nhanh liền chụp lấy tay cái Ty ngăn không cho đánh nữa. hành động ấy khiến cái Ty phải dừng lại, nhìn vào cái tay của mình đang bị thằng Yan nắm lấy. 

Thả ra! Đồ lợi dụng, biến thái! Huhu… Cái gì cũng bị ngươi cướp là sao???

Sau khi tuôn một tràng xối xả, Ty liền bỏ đi, để lại thằng Yan ngơ ngác, khó hiểu cùng ánh mắt dị nghị của mọi người. 

Cứ mải tức giận, Ty lại vô ý chạy xe đụng trúng người khác, nó liền rít rít xin lỗi: 

Xin lỗi, cháu không cố ý… 

À! Không sao đâu em… Em học lớp mấy rồi? 

Ty thầm nhủ số mình còn đen hơn cả mõm chó, lại gặp trúng một con “dê già”. Vừa nói, “con dê già” ấy vừa nắm lấy tay cái Ty. Hơi hoảng, nó liền rút tay lại . 

Nếu không có gì cháu đi trước!!!

Nói xong, con bé liền phóng xe đi, nhưng chẳng nhanh bằng “con dê già” đã phóng tới trước xe nó chặn lại . dáo dác nhìn xung quanh chẳng thấy ai, cái Ty vừa thấy bực, lại vừa thấy hơi sợ hãi. 

P/s: Không biết mọi người đoán ra “cúp-bồ” mới là ai với ai chưa nhỉ? 

Chap 38: Quan hệ mập mờ… 

Có đôi lúc, cái cảm giác mập mờ, không rõ ràng khiến ta khó chịu. Nhưng nếu chỉ mới bắt đầu, thì cảm giác mập mờ ấy như liều thuốc phiện, kích thích. Dường như, mọi chuyện khi bắt đầu, đều rất đẹp đẽ…

- Xin lỗi! Đây là bạn gái cháu. Không biết cô ấy đụng trúng chú có bị gì không ạ? Để cháu đưa chú đi khám xem thử. 

Thằng yan ở đâu lù lù xuất hiện khiến Ty và cả con dê già kia phải ngước nhìn. Hơi ngạc nnhiên một chút, “con dê già” khẽ hắng giọng là rồi khó chịu lên tiếng khiến cái Ty tức đến mức chỉ muốn tong cho ông ta “ngẻo” tại chỗ!

- Không có gì! Lần sau đi đứng cho cẩn thận! Con gái con lứa… 

Khi bóng dáng ông ta đi khuất thằng Yan mới lên tiếng hỏi Ty. 

- Có sao không? 

- Sao trăng gì? Ai là bạn gái mấy người? Biến! 

Cái Ty bực dọc hét lên, chuẩn bị phóng xe đi lại lần nữa bị chặn lại. Con bé khóc không ra nước mắt. Tự hỏi hôm nay là ngày gì sao ai cũng thích chặn xe nó lại??? 

- Này con nhỏ kia! Ông nhịn mi nhiều rồi nha. Sao cứ thích quát nạt người lhác vậy hả? ông vừa mới giúp mi đấy! Giận hờn quái gì. Ông đây mới là người giận mi. Dám hôn ông, rồi ôm ông, cướp mất đời “zai” của ông. Nói chung là mi phải chịu trách nhiệm! 

Cái Ty gần như đơ người trước một tràng của thằng Yan. Nhìn lại dáng vẻ của hắn lúc này chẳng khác gì mấy thím đứng ‘chống nạnh’ cãi nhau. 

Gì chứ? Nó không bắt thằng khốn này chịu trách nhiệm thôi, mắc gì nó phải chịu trách nhiệm. Nghĩ thế, cái Ty cũng gân cổ lên cãi lại, quyết thắng thua với thằng Yan một phen… 

- Đồ biến thái! Biến đi cho đẹp trời!! 

- Ông không cần biết! Nói chung là mi phải chịu trách nhiệm. Tối mai ở nhà đợi ông!!! 

Nói xong, thằng Yan bỏ đi thẳng, chẳng để cho Ty có cơ hội nói gì. 

*** 

Tối hôm sau, như đúng hẹn, thằng Yan liền tới nhà cái Ty, lôi con bé đi bằng được. Ra tới một đoạn đường lớn nằm gần ở quận 8, con bé mới biết là thằng Yan lôi mình đi “bão”. 

Nhìn dáo dác mấy chiếc xe xung quanh thì Ty liền nhìn thấy cái Su đang chễm chệ trên con xe của thằng Bi cách mình không xa và vô tình, cái Su cũng nhìn thấy Ty và thằng Yan. 

- Sao mày lại ở đây? 

- Con này khùng. Ông chở bạn gái ông đi chơi. Còn mi chẳng phải cũng thằng này chở đi đấy sao? 

Chẳng để cho Ty có cơ hội kịp trả lời, thằng Yan liền nhảy vô. Vừa nói, Yan vừa chỉ tay về hướng thằng Bi. 

Câu nói ấy khiến cho cả Ty và Su đều đỏ mặt, lòng chợt hiểu ra bản thân đã bị hai thằng khốn này chơi một vố, không hẹn mà hét toáng lên : 

- Đồ mặt dày… 

- Không sao! Cứ mắng thoải mái. Mặt dày mà có người yêu đi chung là được rồi… 

Thằng Yan vẫn tiếp tục cười khoái trá mặc cho hai đứa con gái mặt đỏ bừng vì giận dữ. 

Đồng hồ vừa điểm chín giờ cũng là lúc những con xe đã có mặt đông đủ và phóng bạt mạng trên đường. mặc cho những chiếc xe khác cứ lần lượt vượt qua mặt mình, thằng Bi vẫn cứ như một con rùa bò từ từ theo sau… 

- Này! Chạy kiểu gì như con rùa vậy? 

- Không sợ sao? 

Câu nói của thằng Bi như đụng đến sự kiêu hãnh của nó. Rất nhanh chóng, con bé liền đáp lại bằng chất giọng đanh đá sẵn có của mình. 

- Ai sợ chứ? Có anh sợ thì có! 

Câu nói vừa dứt, thằng Bi liền rồ ga phóng về trước. Không ngờ là thằng Bi sẽ rồ ga, theo quán tính cái Su liền ngả người về sau, rất nhanh, tay thằng Bi liền nắm lấy tay con bé… 

Đến lúc tàn cuộc, khi những chiếc xe thôi không còn lạng lách trên con đường lớn nữa, nó mới có cơ hội ngồi nói chuyện riêng với cái Ty. Trò chuyện không được bao lâu thì nó liền thấy bóng dáng của một thằng con trai, đang ngồi chễm chệ trên con Sh quen thuộc. Dù trời đã khá tối nhưng nó vẫn có thể nhìn ra, ánh mắt của thằng con trái đó đang nhìn mình chằm chằm. Người đó không ai xa lạ, chính là ông chủ quý hoá của nó – Huy! 

Nhìn thấy ánh mắt ấy, trong lòng con bé bỗng dâng lên một cảm giác vô cùng khó chịu, lại có tí không được tự nhiên.

P/s: Xin lỗi m.n vì nm chap lâu quá mức qui định :(. Bu chỉ mới thi xong có một môn. Còn tận 4 môn nên chỉ có thể tranh thủ type ngắn cho m.n đọc vì sợ m.n sẽ quên mất nội dung chap trước. Rất mong m.n ủng hộ :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top