Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai chàng trai trẻ tách rời vòng tay nhau, thở hổn hển, mồ hôi đẫm trên cơ thể. Phần dưới của họ, nơi từng ép chặt vào nhau, giờ đã rời ra, nằm rũ xuống giường. Người nhỏ hơn dựa đầu vào lồng ngực rắn chắc của đối phương, nhẹ nhàng hôn lên ngực một cách khiêu khích, chìm đắm trong dư vị của cuộc ân ái vừa qua.

"Em đã sắp xếp xong mọi thông tin về cuộc đấu giá khu phức hợp trên đảo tư nhân. Đảm bảo mọi thứ sẽ được gửi đến anh chậm nhất là vào ngày mai. Một số chi tiết vẫn còn bí mật, nhưng em sẽ báo ngay khi có chúng," người nhỏ con nói, tay vuốt ve bộ ngực đang dựa vào.

Câu chuyện xoay quanh dự án xây dựng khu phức hợp sòng bạc siêu sang trọng trên một hòn đảo tư nhân, nằm trong vùng lãnh hải của một quốc gia láng giềng. Một trong những chủ sở hữu là nhân vật quyền lực của quốc gia đó, một ông trùm đất đai có dòng dõi quý tộc. Chính phủ của quốc gia này cũng đã hợp tác để thành lập dự án trong khu vực xám. Dự án trị giá hàng chục tỷ đô la, và nhiều công ty đang cạnh tranh để giành lấy hợp đồng.

"Tốt, anh đã nói chuyện với một công ty liên doanh. Họ đồng ý chia cho chúng ta 10% giá trị của dự án. Giờ chúng ta nên nói về chuyện của hai đứa mình."

"Anh sẽ không làm em thất vọng. Em có thể tin tưởng vào anh. Anh hứa sẽ không làm em thất vọng," người đàn ông cao lớn nói chắc nịch.

"Dĩ nhiên em tin anh rồi," người nhỏ hơn đáp. "Ha! Anh nóng lòng muốn thấy Elis thất bại. Anh muốn biết liệu hắn có còn kiêu ngạo như bây giờ khi mất hết tất cả hay không. Khi ngày đó đến, anh sẽ nghiền nát hắn dưới chân, như cách hắn đã từng làm với anh."

"Nhưng hiện tại, trợ lý của Elis vẫn còn ở đây. Anh ấy có vẻ ít nói, nhưng rất thông minh và trung thành tuyệt đối. Điều đó khiến kế hoạch của chúng ta thêm khó khăn; mọi thứ đều trở thành thách thức," người nhỏ con thở dài.

"Vài ngày nữa hắn sẽ rời đi, và mọi thứ sẽ dễ dàng hơn. Nhưng bây giờ, đừng quá vội. Một kẻ xảo quyệt như hắn sẽ không để chúng ta dễ dàng đạt được mục tiêu. Chúng ta phải cẩn trọng, không được để hắn phát hiện ra kế hoạch."

"Em sẽ cẩn thận. Em sẽ không để mất cảnh giác. Nhưng... còn anh và người đó thì sao? Anh không muốn dính líu nhiều chứ, đúng không?"

Giọng điệu của người hỏi có chút bực bội, không thích việc người kia liên quan đến người khác, dù là vì công việc. Anh yêu và chiếm hữu. Anh đã hy sinh tất cả vì người đàn ông này, làm mọi thứ mà không cần suy nghĩ đúng sai, miễn là người kia hạnh phúc.

"Anh chỉ có em thôi. Làm sao anh có thể nghiêm túc với bất kỳ ai khác? Em biết rồi mà, anh chỉ gần gũi họ vì công việc, không phải vì tình yêu như anh đã dành cho em. Anh phát điên vì em. Chỉ hai ngày không gặp thôi mà anh đã gần như phát điên rồi," người cao lớn thì thầm, hôn nhẹ lên má người kia và ôm chặt hơn.

"Đừng nịnh nọt em. Em không muốn bị lừa dối hết lần này đến lần khác. Anh đã nói như thế nhiều lần rồi, nhưng anh vẫn luôn liên lạc với người này người kia. Đừng để em phát hiện ra anh lừa dối nữa. Lần này, em sẽ không dễ dãi đâu."

Giọng nói kiên quyết, mang theo lời cảnh cáo không nên xem nhẹ.

"Được rồi, được rồi, cưng à. Đừng giận. Anh chỉ yêu em thôi, và không ai có thể so sánh với em. Đừng lo lắng về những điều vô nghĩa như vậy. Anh có em ngay đây mà, thấy không? Đừng nhíu mày nữa, trông em kỳ lạ lắm khi giận đó."

"Anh vẫn trêu em! Em không giận, nhưng cũng chẳng vui. Anh chỉ thất vọng vì người đó không dễ tiếp cận, nên anh chưa đạt được điều mình muốn."

Người đàn ông cao lớn cười mỉa mai, cúi xuống hôn thật mạnh để chứng minh lời nói của mình. Người nhỏ con, đang bĩu môi, không khỏi tan chảy trước những lời ngọt ngào đó.

"Cứ cho là vậy đi."

"Đúng thế, em yêu. Khi mọi chuyện lắng xuống, anh muốn em chuyển đến sống với anh. Anh sẽ không phải nhớ em nhiều nữa."

"Đừng lừa em. Anh chỉ đang trì hoãn thôi, đúng không? Em cũng có cảm xúc mà, anh biết không?" Người nhỏ con ngước nhìn lên, giọng pha chút buộc tội nhưng vẫn vui vẻ.

"Khi công việc xong, chúng ta sẽ bên nhau. Anh yêu em."

ELIS

(Từ giờ mình sẽ để Elis gọi Patt là em nhé)

Khi tôi nhìn thấy Patt dẫn một người đàn ông nhỏ nhắn vào phòng và giới thiệu anh ta là trợ lý mới sẽ tiếp quản công việc, tôi thật sự không thốt nên lời. Tôi không thể diễn tả hết được nỗi tức giận của mình. Gần đây Patt và tôi liên tục cãi vã, thậm chí xô xát và thời gian dành cho những giây phút vui đùa, thoải mái như trước dường như đã biến mất hoàn toàn.

Tất cả những gì tôi có thể làm là im lặng, để mặc Patt tự do làm theo ý mình. Mặc dù tôi muốn nổi giận với em ấy nhưng tôi không muốn điều đó xảy ra trước mặt người lạ vì không muốn làm Patt cảm thấy bối rối hay xấu hổ.

Tôi đã giao toàn quyền cho Patt trong công việc và tôi tin tưởng khi em nói rằng người mới này đủ tiêu chuẩn cho vị trí trợ lý. Mấy ngày qua, tôi đã để ý thấy Patt cố gắng chuyển giao trách nhiệm cho người mới, đưa anh ta đến gần hơn với công việc của tôi. Nếu chỉ là công việc, tôi có thể bỏ qua. Nhưng điều làm tôi không vui là việc Patt dường như đang tìm cách để người mới thay thế em ấy – một vị trí mà tôi cho rằng không ai có thể thay thế.

Bởi vì với tôi, Patt không còn chỉ là một trợ lý nữa.

"Đây, sếp, tôi đã tổng hợp toàn bộ chi phí từ phòng kế toán: chi phí vật liệu, nhân công, và tất cả các chi phí hoạt động. Anh xem qua trước nhé."

Patt đưa cho tôi tập hồ sơ quan trọng, đúng kiểu của một trợ lý chuyên nghiệp chuẩn bị cho cuộc đấu thầu. Tôi chỉ cần xem các con số, quyết định mức lợi nhuận mong muốn và Patt sẽ lo hết phần còn lại.

"Cảm ơn. Em thấy sao... dự án này có thú vị không?" tôi hỏi như thường lệ. Trong mỗi cuộc đấu thầu, tôi đều đánh giá qua cảm nhận của người bên cạnh mình. Patt có con mắt rất nhạy bén trong công việc. Đôi khi với tư cách là giám đốc điều hành, tôi chỉ chú tâm vào con số và lợi nhuận có thể thu được, quên đi những khía cạnh khác. Em ấy luôn là người nhắc nhở tôi cân nhắc nhiều mặt.

"Đó là một dự án tốt. Tiền thì nhiều và chúng ta sẽ không khó khăn trong việc đảm bảo dòng tiền vì chủ đầu tư là một ông trùm dầu mỏ, được chính quyền địa phương và cả chính phủ hỗ trợ," Patt trả lời điềm tĩnh, nhưng trong mắt có điều gì đó khác lạ.

"Ý em là sao?" tôi hỏi tiếp.

"Đây là một lĩnh vực kinh doanh xám..."

"Ừm," tôi gật gù, chờ Patt nói thêm.

"Số tiền chúng ta nhận không hoàn toàn sạch sẽ. Ngay cả khi nguồn vốn đầu tư có sạch, một khi dự án đi vào hoạt động, nó sẽ hút tiền bẩn, khiến nó trở nên đen tối hơn. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ cá nhân của tôi, sếp không cần phải nghe theo."

"Tôi muốn nghe. Em cứ tiếp tục đi."

"Không còn gì để nói nữa. Sếp muốn tôi nói gì nữa?"

Patt lười nhác chỉnh lại cặp kính, khiến tôi cảm thấy em ấy thật dễ thương một cách khó chịu. Tôi chỉ muốn hôn em, nhưng sợ rằng điều đó lại làm Patt tức giận. Gần đây, mọi thứ giữa chúng tôi không ăn ý lắm và mỗi cuộc trò chuyện thường kết thúc bằng một cuộc tranh cãi. Tôi thở dài.

"Tôi muốn biết liệu chúng ta có nên nhận công việc này hay không. Ý kiến của em thế nào?"

"Tôi không thể quyết định thay sếp được. Tôi chỉ đưa ra ý kiến cá nhân thôi."

"Nhưng tôi muốn nghe ý kiến của em."

"Nếu tôi có quyền quyết định, tôi sẽ không nhận nó. Dù tôi không phải người quá đạo đức nhưng tôi cảm giác rằng chúng ta đang tiếp tay cho những kẻ tham nhũng điều đó không khiến tôi thoải mái. Dù vậy, chẳng ai ép buộc họ mọi người đều tự nguyện. Những gì tôi nói hoàn toàn là cảm xúc cá nhân tôi."

"Nếu em đã nói không nên nhận thì tôi sẽ không nhận."

"Không, xin anh đừng làm thế. Điều đó không tốt. Tôi chỉ nói theo cảm xúc của mình thôi. Quyết định cuối cùng phải dựa trên lợi ích của công ty, chứ không phải cảm xúc của một nhân viên như tôi."

"Tôi hiểu những gì em nói. Và em không chỉ là một nhân viên," tôi buột miệng, và thấy khuôn mặt bình thản của em ấy bỗng chốc ửng đỏ ngượng ngùng. Đôi khi, việc thốt ra những suy nghĩ thật của mình mà không cần suy tính trước lại cảm thấy thật thoải mái.

"Tôi đã nói xong rồi."

"Em định đi đâu? Ở lại đây một chút, nói chuyện với tôi đã." Tôi nắm lấy tay Patt, mỉm cười khi thấy em ấy có chút ngại ngùng.

"Nói chuyện công việc đi" Patt nói nghiêm túc.

"Nếu em muốn nói chuyện công việc, thì chúng ta sẽ nói về công việc. Được chứ?"

"Được thôi." Patt nhìn tôi, chờ đợi tôi tiếp tục.

"Thiti có giúp được em không?"

"Thiti làm việc rất tốt. Cậu ấy học hỏi và tiến bộ rất nhanh" Patt gật đầu. "Cậu ấy khá thông minh, học nhanh và có vài mánh khóe trong tay. Thiti sẽ rất có ích cho anh."

"Có vẻ như em thích anh ta nhỉ?" Tôi nhận thấy Patt dường như rất hài lòng với công việc của người mới đến, giao cho anh ta nhiều nhiệm vụ, gần như muốn chuyển giao công việc của mình.

"Thiti làm việc rất tốt."

"Nhưng anh ta không thể so được với em đâu" tôi buột miệng nói thật, chỉnh lại cổ áo sơ mi của Patt, nhận thấy nó hơi bị lệch.

"Chỉ vài ngày thôi mà Thiti đã cho thấy năng lực ấn tượng như vậy; thực sự rất đáng nể. Tôi nhớ lại lúc mới bắt đầu, tôi hoàn toàn bối rối. Những câu hỏi của anh đã dồn tôi vào chân tường, những điều mà trước đây tôi chưa từng nghĩ tới. Tôi đã vô số lần nghĩ tới việc bỏ cuộc, nhưng Thiti có vẻ học nhanh hơn tôi nhiều."

"Nhưng trước khi em biết điều đó, ba năm đã trôi qua."

"Đúng vậy, đã gần ba năm rồi" giọng nói của Patt nghe có vẻ chán nản và biểu cảm của em ấy trở nên dịu đi, điều mà tôi không thích chút nào.

"Tôi sẽ không để em rời đi đâu. Tôi thực sự không muốn ", tôi nói lại, nhấn mạnh ý định thực sự của mình.

Nếu Patt đã bướng bỉnh thì tôi còn bướng bỉnh hơn nữa.

Patt không nói gì, chỉ tránh ánh mắt của tôi và lặng lẽ rút tay lại.

"Có em bên cạnh khiến anh thấy an tâm, dù là vì công việc hay bất cứ điều gì khác. Thành thật mà nói, em có thể ở lại không? Nếu không có em, anh sẽ chẳng còn ai nữa..."

"Đừng đi," tôi một lần nữa nài nỉ, kiên trì chờ đợi câu trả lời.

Nhưng sự im lặng là một câu trả lời đáng sợ. Từ biểu cảm và ánh mắt của em ấy, tôi biết rằng Patt thường bướng bỉnh của tôi sẽ không đầu hàng lần này. Nhưng không sao cả... Tôi không phải là người dễ dàng từ bỏ.

Ngoại trừ việc tôi đã làm.

Hôm nay là thứ Hai ngày Patt phải đưa tôi đi làm, một thói quen mà chúng tôi đã duy trì trong hơn ba năm. Nhưng ngay cả lúc tám giờ, vẫn không thấy bóng dáng người tôi đang đợi. Tôi nhìn vào lịch trên điện thoại và nhận ra đó là tuần đầu tiên của một tháng mới...

Đây chính là cảm giác bị bỏ rơi. Ngay cả sau hơn một thập kỷ lãng quên và chạy trốn, cảm giác đó vẫn quay trở lại ám ảnh tôi.

Lòng tôi chùng xuống khi không còn lời chào buổi sáng thường lệ từ người mà tôi đã gặp mỗi ngày trong suốt ba năm.

Không có bánh sandwich ăn sáng đơn giản vào thứ Hai.

Không có mùi cà phê mới pha từ cửa hàng yêu thích của tôi.

Cuối cùng, tôi không tìm thấy nụ cười đầy kiên nhẫn nào khi tôi phàn nàn về tình trạng giao thông khi đi làm qua khu thương mại đông đúc.

Tôi lặng lẽ nhìn chiếc đồng hồ điện tử trên tường, nín thở, hy vọng rằng tình trạng giao thông đông đúc đã khiến người kia chậm trễ.

Sau khi chờ thêm năm phút nữa, tôi quyết định gọi điện.

'Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.'

Điện thoại đã tắt...

Người đó không hề tắt điện thoại, nhưng sau đó tôi hiểu rằng họ đã cố tình biến mất và không trả lời điện thoại của tôi.

Trong tích tắc, tôi lấy chìa khóa chiếc xe yêu thích của mình và nhanh chóng rời khỏi phòng. Bên trong chiếc xe quen thuộc, nơi từng phát ra tiếng nhạc nhẹ nhàng, giờ chỉ còn sự im lặng, thỉnh thoảng bị phá vỡ bởi tiếng ồn từ bên ngoài.

Không chút do dự, tôi lái xe lên đường cao tốc, hướng đến đích mà tôi đã định sẵn từ đầu: Chung cư....

Với một chút nỗ lực, tôi đến được căn hộ của Patt. Tôi bấm chuông cửa nhiều lần, nhưng không có hồi đáp. Mọi người đi ngang qua hành lang, nhưng người tôi đang đợi vẫn im lặng bên trong.

Tôi lấy điện thoại ra và thử gọi lại.

'Số điện thoại bạn vừa gọi hiện không liên lạc được. Vui lòng thử lại sau.'

Tôi ở đó thêm mười phút nữa, bấm chuông cửa liên tục, nhưng Patt không ra mở cửa. Tôi nhìn cánh cửa đó với nhiều cảm xúc lẫn lộn: tức giận, thất vọng, lo lắng và khao khát.

Chỉ một ngày thôi mà tôi đã như thế này...

Còn những ngày sắp tới thì sao?

Bởi vì Patt chưa bao giờ vắng mặt trong bất kỳ phần nào của cuộc sống tôi, dù là ngày làm việc hay ngày nghỉ, tôi luôn có thể nghe thấy giọng nói của em ấy. Nếu em ấy biến mất, tôi có thể thích nghi không? Tôi có thể tự nhủ mình phải quen với điều đó không?

Lúc này, trước mặt tôi là trợ lý mới. Tôi không biết nhiều về người này, chỉ biết họ đến đây để tiếp quản công việc của Patt và hôm nay là ngày đầu tiên họ đi làm.

"Ngài Elis, đây là các văn bản hợp đồng cho dự án Phuket. Xin hãy ký vào từng trang" khuôn mặt lo lắng trước mặt tôi khiến tôi nhớ đến Patt khi em ấy mới bắt đầu. Nhưng Patt dễ gần hơn vì em ấy thể hiện cảm xúc trên khuôn mặt và trong mắt, không giống như Thiti, người có nụ cười trông giống như một chiếc mặt nạ hơn là một biểu cảm chân thành.

Tôi không mong đợi anh ta có thể làm việc ở trình độ của Patt vì tôi biết không ai ở đây có thể làm được như vậy.

"Tôi sẽ sớm đi thôi."

"Nhưng vào lúc ba giờ chiều nay, ngài Wichai, thủ tướng của Regis Condo ở Ekkamai sẽ đến báo cáo về tiến độ của dự án. Vào lúc bốn giờ, thủ tướng của MS Tower muốn thảo luận về công việc bổ sung ngoài hợp đồng. Và vào lúc năm giờ..."

"Anh nên nói với tôi điều này từ sáng chứ, đừng đợi tôi hỏi."

Tôi đột nhiên cảm thấy khó chịu khi biết buổi chiều của mình quá bận rộn.

Tôi bận rộn, chắc chắn rồi, nhưng không đến mức lấp đầy lịch trình của tôi. Patt luôn đảm bảo tôi có thời gian nghỉ ngơi và sắp xếp công việc trước khi ngày làm việc kết thúc. Thông thường, tôi sẽ không nhận bất kỳ cuộc hẹn nào sau ba giờ chiều.

"Tôi xin lỗi."

"Loại chuyện này không cần tôi phải dạy chứ. Hãy chuyên nghiệp lên đi. Lương của anh không phải của một sinh viên mới ra trường. Tôi hy vọng nó xứng đáng," tôi mắng anh ta, không quan tâm anh ta có thể xử lý được hay không.

"Tôi sẽ làm tốt hơn."

"Nếu công việc này dễ dàng, tôi đã thuê một sinh viên mới tốt nghiệp với mức lương mười lăm ngàn đô la một tháng. Nếu anh không thể làm tốt hơn với bằng thạc sĩ, anh nên xem xét lại vị trí của mình."

Thiti im lặng, khuôn mặt hơi tái đi, nhưng vẫn cố nhìn tôi.

"Tôi xin lỗi, sếp. Tôi sẽ cải thiện."

"Đừng gọi tôi là sếp. Hãy gọi tôi là Elis" tôi nói một cách gay gắt, giọng điệu của tôi cứng rắn hơn, phản ánh cảm xúc bất ổn của tôi.

Chỉ có Patt mới được gọi tôi là sếp và tôi chỉ cho phép anh ấy làm như vậy.

"Vâng, thưa ngài Elis."

"Anh có một tháng để chứng minh giá trị của mình. Nếu anh có thể làm được, anh sẽ ở lại. Nếu không, anh sẽ đi. Tôi không có thời gian để lãng phí cho những người chậm chạp. Có rất nhiều người có hồ sơ tốt, nhưng ít hơn một nửa thực sự có thể làm được việc. Tôi không quan tâm anh là một nửa nào. Ngay bây giờ... anh còn lại hai mươi chín ngày."

"Một tháng?"

"Đúng."

"Vâng, thưa ngài." Người trợ lý mới gật đầu, nhưng tôi không chú ý.

"Tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành công việc và sắp xếp các cuộc hẹn. Tôi chỉ ở đây đến bốn giờ."

Ngay khi Thiti rời khỏi phòng, tôi cầm điện thoại và thử gọi lại. Lần này, cuộc gọi đã được thực hiện.

Nhưng dù có hỏi bao nhiêu lần đi nữa... Patt vẫn không trả lời.

Tôi đã hi vọng một cách ngu ngốc rằng Patt có thể thay đổi ý định và không bỏ rơi tôi...

Hầu hết mọi người biết tôi là chủ sở hữu của một công ty xây dựng và bất động sản lớn. Nhiều người ngưỡng mộ tôi và coi tôi là thần tượng, một doanh nhân trẻ năng động. Nhưng tôi không phải vậy.

Tôi chỉ là... một người đàn ông đã thất bại hết lần này đến lần khác trong các mối quan hệ của mình.

Tôi đã phạm sai lầm khi nhận ra điều đó quá muộn.

Tôi không thể ngăn trái tim mình ngừng yêu em ấy, và một lần nữa, tôi không thể giữ được em ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top