Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap 4 tui lười nên ko nghĩ đề đôu nghe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quay lại với biên tập viên nào

Ngồi ôm mặt từ khi vào lớp đến giờ nhưng sakura vẫn nắm bắt được hết nội dung của tiết đầu...

Mà tại sao sakura lại ôm mặt ư ?

Vốn là hủ , ko thể ko nhắc đến việc hay mường tượng ra những khung cảnh hết sức là 3 chấm...

thôi ! Ko nên nói đâu

Mà hiện tại thì có lẽ shikamaru là người duy nhất biết bí mật đó...

Ngồi cạnh sakura cả khoảng thời gian hồi còn ở trong học viện cơ mà !

Chuyện sẽ chả có gì nếu lâu lâu chán quá sakura lại lấy giấy , lấy bút ra vẽ mấy thứ .....ờm...rất là....sinh động đi

Và nhờ vậy mà hình tượng của sakura trong mắt của shikamaru đã thay đổi , lúc đầu cậu ta còn nghĩ em là 1 con người đơn giản và hoà đồng có tính cách hướng ngoại thôi...

Mà giờ thì 1 trong số đó đã thay đổi 1 cách rõ ràng rồi...còn đâu con người đơn giản trong mắt ai kia nữa

" con gái thật phiền phức "_ câu nói X n lần nhận xét của shikamaru về con gái...

Quay lại câu truyện chính nào !

Thật ra thì tiết đầu chủ yếu chỉ nói về việc phân tổ thôi...
à! Trừ bài giáo án cuộc đời của thầy iruka ra nhá !

Xong tiết đó thì cũng chính là giờ giải lao , mà nói tuyẹt ra thì là giờ ăn trưa ...

Đến giờ giải lao thì em lại được "mấy " người bạn mời đi ăn trưa chung , nhưng hôm nay em cảm thấy tâm trạng ko tốt nên liền từ chối khéo để đi ăn 1 mình
Điều chỉnh lại tâm trạng

___________
__________
____________

Ngồi ăn và ngẫm nghĩ về quá khứ kiếp trước và kiếp này của mình ,sakura liền chốt hạ 1 chữ chuẩn ko cần chỉnh về hai cái kiếp chó ghẻ của bản thân :

" xuiiiiiiiiiiiiii! "

Kiếp trước sinh ra ở vùng đất đỏ có cha có mẹ có em trai đàng hoàng ...

khi lên 5 tuổi ,ở cái tuổi mà chả biết sự đời là gì thì bỗng 1 chuỗi sự kiện khủng khiếp sảy ra ...

Từ vụ con rắn đến việc bị mất tích , rồi ba mẹ bảo có khả năng mang lại xui xẻo bất tận cho người khác ...v.v và mây mây

Đỉnh điểm là việc đất đỏ nơi mà anh hùng có thật ngoài đời Võ Thị Sáu được sinh ra bị giặc xâm phạm khiến cho nhân dân khổ cực ...

Ba em đi làm chiến sĩ nhưng...
ko may ...ba đã qua đời trên chiến trường ...để lại cho cả gia đình 3 mẹ con 1 mảng đau thương...

Gia đình 3 mẹ con em buồn lắm chứ ! , đau khổ lắm chứ ! Ai mà chịu nổi 1 cú sốc nặng như vậy chứ ! Nhưng...chúng em vẫn cố sống...sống luôn cả phần của cha ...để cha ko vướng bận gì mà an tâm lên đường bình an...

Từ sau sự việc đó gia đình em càng trở nên khó khăn hơn...nó được miêu tả bằng câu thơ...

Xưa kia cầm sổ cận nghèo ...nay ta cầm sổ hộ nghèo rồi đây

Em biết chứ ! Biết mẹ đã phải còng lưng ra nuôi hai chị em em ăn học như thế nào , từ miếng cơm đến manh áo , quan tâm chúng em từng ly từng tí

Chiến tranh nghe qua thì chỉ là 2 chữ khiến cho chúng ta nghĩ đến lịch sử...nhưng chúng ta phải trải qua nó thì ta mới biết nó khủng khiếp đến mức nào...

Bây giờ , hoà bình rồi ...nhưng... mấy ai biết được giá trị của nó ...

những người chiến sĩ , anh hùng của đất nước ta đã phải đánh đổi cả thanh xuân , tuổi trẻ , sức lực  để đất nước được như ngày hôm nay !

Bây giờ đã có yên bình thì cố gắng mà giữ ...phải nhớ rằng những người đi trước đã phải hi sinh những gì , đấu tranh ra sao , khổ cực thế nào để có được bình yên độc lập như ngày hôm nay..

Em ghét chiến tranh...và tất nhiên chả ai muốn chiến tranh sảy ra cả ...

Những người phải hi sinh đã đủ nhiều lắm rồi...em ko muốn ai phải hi sinh đâu...

Với suy nghĩ đó...em từ từ lớn lên ...

Sau đó thì sao ?

Làm gì còn sau đó nữa !

Tốt nghiệp cấp 3 xong em liền xin mẹ đi gia nhập quân đội tiếp nhận trọng trách cao cả của mỗi chiến sĩ nước nhà ...

Trích đoạn :

"Chị ơi ! Sao chị lại đi làm bộ đội chứ ?! Em ko muốn xa chị đâu !!"
Nhẹ nhàng ôm lấy cậu em trai bé bỏng với hàng nước mắt đầm đìa trên gương mặt đang cố níu kéo tôi lại

Tôi cố khuyên can
" đừng buồn nhé lâm ! Chị đi trinh chiến xong rồi sẽ về với em thôi "

" thật chứ ?"
Thằng bé có lẽ vẫn còn nghi hoặc trong lòng nên hỏi lại tôi

" thật !!"
Và tất nhiên rồi ! Tôi Xoa đầu nó vài cái cùng với biểu cảm vô cùng chân thành mà chắc chắn trả lời 

" v-vậy chị hứa với em đi ! Ko được nuốt lời đâu đấy !  "

" được ! Chị hứa với em ! "

" cuối cùng thì con vẫn quyết định đi chiến đấu nhỉ ? Haiz ...đúng chứng nào tật nấy mà.."
Đang trò chuyện với cu lâm thì  giọng nói nhẹ nhàng của mẹ vang lên ...

" con đi rồi thì nhớ giữ gìn sức khoẻ nghe chưa ? Phải coi trọng sức khoẻ của bản thân đấy , ko được để bản thân chịu thiệt quá ,....v.v "

Mẹ lúc nào cũng vậy , luôn quan tâm và dành cho chị em chúng tôi 1 tình yêu vô bờ bến...

Tôi liền quay sang nói với mẹ
" mẹ cũng vậy nhé ! "

Đứng dậy và mang lên cái túi đầy đủ đồ đạc hành lý mà tôi đã chuẩn bị từ hôm qua ... Tôi nhẹ nhà bước ra cửa ko 1 lời tạm biệt
...

Nhưng ....trước sự ngỡ ngàng của cu lâm và mẹ , tôi lao vào ôm hai người thật chặt ! Đúng ! Là thật chặt đó !

Nước mắt tôi rơi lã chã xuống người mẹ và cu lâm...

" mẹ, cu lâm khi con lên chiến trường thì sẽ gửi thư về thường xuyên ...mẹ em cũng vậy nhé !...con yêu mẹ lắm! Yêu cu lâm lắm ! Mẹ em nhớ ch-chăm sóc bản thân thật tốt ...

Con sẽ ko khiến mẹ em lo lắng đâu , nên mẹ cu lâm phải sống tố- tốt đấy nhé ! "

" hừ! Con này ! Mẹ mày hơn mày mấy c-chục tuổi đấy nhé! Ko cần mày dạy đâu !"

" em trai của chị cũng mạnh lắm đấy ! Sẽ ko khóc ko đ-đâu ! Nên chị đừng l-lo !"

Tuy vậy nhưng cả 3 mẹ con vẫn
Ôm nhau thật chặt và nước mắt vẫn cứ rơi..

" tạm biệt mẹ con đi ! , chào cu lâm nhé! " con / chị đi đây  !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top