Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

23. Thân phận bị bại lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Seohyun ngồi sẵn ở quán cà phê chờ Lee Chul Jae. Khi Lee Chul Jae tới, ông ta không vòng vo mà trực tiếp đưa cô xem một bản hợp đồng.

- Đây là gì thế? Seohyun cầm lên, đập thẳng vào mắt là bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, nhưng như vậy là sao chứ? Bọn họ cần cô làm gì với bản hợp đồng này.

- Seohyun, chỉ cần cô cầm bản hợp đồng này, đi gặp chủ tịch Kwon là được.

Lee Chul Jae đi rồi nhưng Seohyun vẫn ngẩn người ngồi nghĩ mãi. Ông ta nói Kang tiểu thư muốn bay nhảy, không muốn tiếp quản công ty KW cho nên muốn cô đến nói với chủ tịch Kwon, số cổ phần Chủ tịch Kwon muốn chuyển nhượng cho Kang Na Hyun sẽ chuyển sang cho Kang Dong Tak. Chỉ cần xong nhiệm vụ lần này, Chủ tịch Kwon về nước là cô có thể tự do, chấm dứt hợp đồng hôn nhân với Byun Baekhyun. Seohyun càng nghĩ, càng có chút mơ hồ không hiểu.

Về đến nhà, Seohyun để tập tài liệu lên bàn, vào bếp nấu một tô mì. thời tiết mưa gió hôm nay khiến bát mì trước mặt càng trở nên hấp dẫn. Lúc bê ra bàn ăn, Seohyun suýt đánh rơi bát mì trên tay, Byun Baekhyun hôm nay vì sao lại đột nhiên trở về sớm như vậy?

Nhớ đến tài liệu còn để trên bàn, Seohyun lập tức đặt bát mì xuống bàn ăn, vội vã đi ra phòng khách nhưng trên bàn, tài liệu của cô đã biến mất.

- Cô đang tìm cái này phải không? Byun Baekhyun cầm file tài liệu giơ lên

Seohyun hốt hoảng định lao tới cướp lại nhưng Byun Baekhyun nào cho cô cơ hội đó. Anh cậy vào chiều cao của mình giơ lên cao khiến cô không cách nào với được.

- Byun tổng, mong anh trả lại tài liệu cho tôi. Seohyun hy vọng, lúc cô còn tử tế thì Byun Baekhyun cũng đừng làm khó cô.

Có điều Byun Baekhyun cũng không để lời nói của cô vào tai, cúi xuống trầm giọng nói

- Tại sao cô lại vội vã như vậy, muốn che giấu điều gì sao?

- Tôi không có! Nói xong, Seohyun dậm chân nhảy lên, cô nắm được file tài liệu nhưng cơ thể lại mất trọng tâm, ngả người ngã ra phía sau. Lúc tưởng như cả cơ thể sẽ bị tiếp đất một cách đau đớn thì một bàn tay thon thả, vững chắc vòng qua eo đỡ lấy cô.

Seohyun ngạc nhiên nhiên nhìn Byun Baekhyun, sau đó thì lại bối rối. Tư thế này hình như hơi mờ ám thì phải. Thấy Byun Baekhyun dần nghiêng đầu về mình, Seohyun giật mình vội đẩy Byun Baekhyun ra. Tay Byun Baekhyun cũng rất nhanh, chỉ mất chưa đầy 5s đã lấy lại được bản tài liệu từ trong tay cô.

Byun Baekhyun khẽ nhếch môi cười nhẹ, cô ta đang nghĩ cái gì vậy chứ? Nghĩ rằng anh muốn hôn cô sao?

Seo Ju Hyun thì xấu hổ, 2 má bất giác đỏ bừng.

- Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần? Cô muốn chuyển nhượng cổ phần? Byun Baekhyun từ tốn hỏi, đôi mắt dán chặt vào bản hợp đồng trên tay.

Seohyun không muốn đôi co nhiều với Byun Baekhyun, đưa tay ra muốn lấy lại file tài liệu thêm lần nữa nhưng kết quả vẫn không thành công. Cô trừng mắt nhìn anh, giọng có vài phần khó chịu

- Byun Baekhyun, tôi chưa từng tò mò anh đi đâu, làm gì? Vậy nên tôi hy vọng anh cũng không tò mò chuyện riêng tư của tôi.

Byun Baekhyun nghe vậy thì nở nụ cười đáng ghét

- Tôi chưa từng cấm cô hỏi. Nếu cô muốn biết tôi đi đâu, làm gì, thì cô nên chủ động hỏi tôi mới phải. Nói đi cũng phải nói lại, người làm vợ như cô có phải đã quá vô tâm với chồng mình rồi không?

- Anh...! Seohyun bị những lời nói vừa rồi của Byun Baekhyun làm cho á khẩu. Cô quả thật nói không lại Byun Baekhyun. Đúng là anh ta chưa từng cấm cô hỏi, là cô dựa theo hợp đồng, không ai quản chuyện ai nên tự động không muốn dính dáng gì tới anh. Giờ anh lại dựa vào điều đó trách ngược cô, con người Byun Baekhyun - anh ta lật lọng còn nhanh hơn cả thay đổi thời tiết.

Nhìn gương mặt tức giận của Seohyun, Byun Baekhyun không nhanh không chậm nói tiếp

- Tôi nói đúng nên không phản bác được gì đúng không?

Seohyun chỉ cảm thấy thật nực cười, bây giờ cô còn có nghĩa vụ phải giải thích với anh nữa sao? Cô nhớ lần trước đã nói rất rõ ràng với anh rồi.

- Anh nói thế nào thì là thế đấy. Tôi không muốn tranh cãi với anh nữa. Trả lại tôi bản hợp đồng! Seohyun dứt khoát xòe bàn tay trước mặt Byun Baekhyun, cứ đôi co qua lại với anh làm cô cảm thấy rất mệt mỏi.

- Trả lại cô cũng được thôi nhưng tôi cũng phải nhắc nhở cô một điều, làm gì cũng nên cân nhắc tới hậu quả.

Nói rồi Byun Baekhyun đưa lại file tài liệu cho Seohyun rồi bước vào phòng ăn. Nhìn tô mỳ trên bàn của cô, anh khá ngạc nhiên. Một tiểu thư như Kang Na Hyun cũng ăn mỳ sao, còn biết vào bếp nữa.

Seohyun cũng phần nào hiểu được cái nhìn của Byun Baekhyun, cô lúng túng nhưng không có ý định giải thích. Byun Baekhyun bước thêm vài bước đi đến tủ lạnh rót một cốc nước lọc, sau đó thì lạnh lùng ra khỏi bếp. Seohyun nhìn theo anh, khẽ thở dài.

————————

Hôm nay, Seohyun trở về Kang gia nhưng không báo trước. Cô muốn cho ông ngoại một bất ngờ nhưng bản thân lại vô tình nghe được một chuyện động trời.

- Cô ta sao rồi?

- Vẫn hôn mê bất tỉnh ạ. Nhưng đề phòng trường hợp xấu xảy đến, tôi đã đưa hợp đồng chuyển nhượng cổ phần cho Seo Ju Hyun. Giờ chỉ cần để cô ta thuyết phục Chủ tịch Kwon là được.

- Cần xúc tiến nhanh lên, nếu kế hoạch thất bại, mọi công sức chúng ta bỏ ra từ trước đến giờ đều sẽ thành công cốc.

- Vâng thưa giám đốc!

Một người là Kang Dong Tak, một người là Lee Chul Jae, hai người bọn họ nói như vậy là ý gì chứ? Cô ta mà bọn họ đang nhắc đến là ai? Tại sao lại vẫn đang hôn mê bất tỉnh? Và bọn họ rốt cuộc đang âm mưu kế hoạch gì?

Seohyun sau khi nghe xong cũng nhanh chóng rời đi tránh bị phát hiện. Quản gia Nam thấy cô ở phòng khánh thì vui mừng nói

- Tiểu thư trở về rồi!

Seohyun mỉm cười gật đầu đáp lại. Ở Kang gia, có lẽ chỉ có mình quản gia Nam là đối xử thật lòng với cô. Chào đón cô có lẽ cũng chỉ có mình bà.

Trước giờ Seohyun luôn không mấy tò mò về Kang Na Hyun. Ký vào hợp đồng, cô đơn giản chỉ nghĩ đóng thế Kang Na Hyun một thời gian, sau khi Kang Na Hyun trở về, cô ngay lập tức sẽ rời đi. Nhưng lúc này, nhất là sau khi nghe được cuộc đối thoại trên, Seohyun lại càng muốn biết rõ hơn về vị tiểu thư này.

- Trước kia cháu ít khi trở về nhà lắm sao? Seohyun dò hỏi, tất nhiên cô lấy cái cớ tai nạn mất trí nhớ tạm thời để hỏi lại các sự việc diễn ra trong quá khứ. Cô muốn tìm hiểu về Kang Na Hyun, có như vậy, cô mới biết được Lee Chul Jae và Kang Dong Tak đang lên kế hoạch cho điều gì.

Quản gia Nam lấy cho cô một ly trà, sau đó chầm chậm nói

- Tính tiểu thư thích bay nhảy, hầu như một năm chỉ ở nhà có vài ngày.

Như vậy quả thực rất ít, Seohyun nghĩ thì có chút không đúng, cô hỏi thêm

- Cháu cảm giác trước khi mất trí, cháu không hòa thuận với mọi người lắm thì phải.

Thái độ người làm mỗi lần thấy cô hay bầu không khí trong Kang gia mỗi lần cô xuất hiện đều đem đến cho Seohyun cảm giác đó. Cô không chắc nó đúng nhưng chính Choi Min Ho cũng hết lần này đến lần khác cảm thán về sự thay đổi của cô.

Nghe vậy, quản gia Nam có đôi chút ngạc nhiên xong bà vẫn bình tĩnh trả lời

- Tiểu thư sau khi mất trí nhớ quả thật đã thay đổi rất nhiều. Điển hình là việc tiểu thư đã chịu nói chuyện với ông chủ.

- Ông chủ? Mặc dù Seohyun đã ngờ ngợ nhưng cô vẫn hỏi lại. 

- Chính là Giám đốc Kang đó. Mặc dù ông ấy không phải ba ruột của tiểu thư nhưng ông ấy thật sự rất quan tâm cô đó. Hai người có thể vui vẻ hòa thuận với nhau, tôi cảm thấy rất vui!

Không phải ba ruột???

Seohyun hơi chấn động, cô cố gắng điều chỉnh tâm trạng để không làm lộ ra bất kỳ điều gì. Lúc này, Kang Dong Tak và Lee Chul Jae cũng từ phòng đi ra, nhìn thấy Seohyun ở phòng khách thì có chút ngạc nhiên.

- Tiểu thư, cô trở về khi nào vậy?

- Tôi về tìm chủ tịch. Seohyun cúi đầu chào hỏi rồi lịch sự trả lời, đúng là ban đầu mục đích cô đến tìm chủ tịch Kwon là để sớm hoàn thành nhiệm vụ, chấm dứt việc đóng thế này nhưng không ngờ bản thân lại phát hiện ra 1 vài chuyện khiến cô cảm giác mọi thứ không đơn giản như cô nghĩ.

Hiểu ý, Lee Chul Jae và Kang Dong Tak không hỏi thêm gì mà bảo cô đợi, chủ tịch vừa có việc ra ngoài rồi. Sau đó, bọn họ cũng nhanh chóng định rời đi.

- À, quản gia Nam, tối nay tôi không ăn cơm nhà. Bác báo lại với chủ tịch giúp tôi một tiếng! Kang Dong Tak quay người lại nói, đôi mắt khẽ đảo qua người Seohyun.

- Dae! Quản gia Nam gật đầu.

Sau khi hai người Kang Dong Tak và Lee Chul Jae đã rời đi, quản gia Nam mới quay người nói với Seohyun

- Tiểu thư cô đừng buồn, cô về phòng nghỉ ngơi một chút, tới giờ ăn tôi sẽ cho người thông báo tới cô.

Seohyun gật đầu rồi về phòng Kang Na Hyun. Đây là lần đầu tiên Seohyun quan sát từng ngóc ngách trong căn phòng này. Trước kia cô từng ở đây nhưng mọi thứ xung quanh, cô đều không dám động. Hôm nay, cô tỉ mẩn xem từng thứ, vô tình lại thấy một cuốn nhật ký nhỏ trong góc cùng kệ sách, bị mấy cuốn sách phía ngoài che khuất, phải tính ý lắm mới phát hiện ra. 

Có điều, cuốn sổ nhật ký này có mật khẩu.

Ban đầu Seohyun định cất lại chỗ cũ nhưng sau đó bản thân cô lại bị sự tò mò thôi thúc. Cô biết mình làm vậy là sai nhưng cô lại có một linh cảm, cuốn sổ này sẽ giúp cô giải đáp rất nhiều điều. Vấn đề quan trọng ở đây là cô không hề biết mật khẩu.

Ngay lập tức Seohyun lấy điện thoại lên mạng tìm hiểu, sau một hồi lăn lội các bài báo, cô cũng note ra được các con số là ngày tháng năm sinh của Kang Na Hyun, Byun Baekhyun, chủ tịch Kwon, Kang Dong Tak.... Cô mày mò nhập thử nhưng không dãy số nào đúng. Seohyun có chút hơi nản chí, cô ngây người ngắm nhìn cuốn sổ, trong lòng khẽ thở dài.

Vô tình, một tấm ảnh trong sổ nhật ký rơi ra, Seohyun cúi người cầm lên, trong phút chốc cô thoáng sững người. Một người phụ nữ xinh đẹp đang ôm một đứa trẻ trong tay mà đứa trẻ đó lại giống cô vô cùng. Seohyun không dám nghĩ tới, đến ngay cả hồi nhỏ, cô và Kang Na Hyun cũng giống nhau đến vậy.

Còn đang chưa hết ngạc nhiên, bên ngoài Seohyun nghe thấy tiếng của chủ tịch Kwon vọng lại. Cô đoán chủ tịch Kwon đã về nên vội vàng cất bức ảnh và cuốn sổ nhật ký vào túi xách, sau đó chủ động đi ra.

- Ông ngoại đã về?

Chủ tịch Kwon rõ ràng cũng hơi bất ngờ khi thấy cháu gái. Hôm nay, không giống những lần trước, ông không dang tay ôm lấy cô như mọi lần mà đứng tại chỗ nhìn vào cô rất lâu.

Đến chính Seohyun khi bị nhìn như vậy cũng cảm thấy bất an, ánh nhìn kia giống như ông ngoại đã phát hiện ra điều gì rồi. Cô chầm chậm bước lại, hỏi thêm lần nữa

- Ông ngoại, hôm nay ông thấy không khỏe sao?

- Ta không sao. Hyunie, con vào trong phòng nói chuyện với ông ngoại một lát.

Thấy thái độ nghiêm túc của Chủ tịch Kwon như vậy, Seohyun chỉ biết gật đầu làm theo. Trước khi rời đi, Chủ tịch Kwon còn quay lại hỏi người làm bên cạnh

- Kang Dong Tak có ở nhà không?

- Nay giám đốc báo bận không ăn tối ở nhà, khi nãy vừa cùng trợ lý Lee ra ngoài rồi ạ.

Chủ tịch Kwon gật đầu hiểu ý, sau đó cùng Seohyun về phòng làm việc.

Quản gia Nam không biết hai người họ đã nói gì, nói rất lâu, ngay cả bữa tối cũng chưa kịp dùng mà Kang Na Hyun đã rời đi. Quản gia Nam còn chẳng kịp nói lời nào mà cô đã đi mất.

----------------

Trời về đêm, đứng từ xa ngắm nhìn cô nhi viện Samdong, nước mắt Seohyun khẽ rơi xuống. Cô muốn trở về ngôi nhà thân thương ấy, muốn sống cuộc sống của trước đây, tuy vất vả nhưng không có gì vướng bận. Cô không muốn đóng giả Kang Na Hyun nữa, cũng không muốn trở thành 1 ai khác, chỉ là Seohyun mà thôi.

Sau cuộc trò chuyện khi nãy với chủ tịch Kwon, Seohyun đã đến thẳng cô nhi viện, cô muốn đi dạo quanh nơi này một lát để ổn định tâm trạng đang rối ren lúc này. Đột nhiên phía sau lại vang đến tiếng gọi

- Kang Na Hyun?

Seohyun giật mình quay lại, từ trong bóng tối, dưới ánh đèn, Byun Taehyung chầm chậm đi tới, Seohyun ngạc nhiên, cô không nghĩ sẽ gặp Byun Taehyung ở đây.

Byun Taehyung tiến lại, gương mặt cậu rạng rỡ, bừng sáng trong cảnh đêm, giơ tay chào cô

- Trùng hợp thật đấy!

- Sao cậu lại ở đây? Seohyun thắc mắc hỏi, nhanh chóng giấu đi những muộn phiền trong lòng.

Byun Taehyung tỏ vẻ bí mật, song cuối cùng vẫn mỉm cười tiết lộ

- Thực ra, tôi đã gia nhập Công ty giải trí A&B rồi, đang trong quá trình quay một MV ca nhạc sắp ra mắt. Taehyung không biết vì sao bản thân lại dễ dàng chia sẻ mọi chuyện với Seohyun như vậy nhưng ở cô, anh có cảm giác rất quen thuộc.

- Chúc mừng cậu nhé! Seohyun thật lòng mừng cho Byun Taehyung, chỉ cần nhìn vào ánh mắt cậu khi nãy thì cô biết, nghệ thuật đã là một phần không thể thiếu trong cuộc đời của Byun Taehyung.

- Thế sao chị lại tới đây? Lần này đến lượt Byun Taehyung hỏi

Seohyun hơi lúng túng, giống như những lần trước, cô không thể nói sự thật, chỉ có thể tìm đại một lý do

- À, sắp tới Công ty có một dự án ở gần đây nên tôi tiện đường qua xem. 

Cũng may Byun Taehyung không nghi ngờ gì, còn chủ động nói thêm

- Trùng hợp tôi cũng vừa lúc xong việc, để tôi đưa chị về!

Seohyun định từ chối nhưng Byun Taehyung sau khi dặn dò cô đứng chờ đã vội quay người đi lấy xe. Không còn cách nào khác, Seohyun đành đứng đợi như lời Taehyung dặn.

Trên xe, khi cả hai chìm vào im lặng thì bụng Seohyun lại reo lên vì đói. Seohyun ngại ngùng thoáng đỏ mặt, tình cảnh lúc này thật sự khiến cô quá xấu hổ rồi.

Byun Taehyung thấy vậy thì cũng cố giả vờ như không nghe không thấy, cậu kêu lên một tiếng

- A, chợt nhớ ra tôi còn chưa ăn tối, chị có muốn đi ăn chút gì đó không?

Tuy không nói ra nhưng trong lòng Seohyun thầm cảm ơn vì Byun Taehyung đã chữa ngượng giúp cô. Bề ngoài, Byun Taehyung có vẻ ngạo nghễ, bất cần nhưng xem ra, càng lúc Seohyun càng có cái nhìn khác về người con trai này.

----------------

Đêm nay, có lẽ Byun Baekhyun không về nhà. Seohyun nằm trong phòng của mình chờ rất lâu cũng không nghe thấy tiếng mở cửa. Lúc trước luôn là cô chờ anh, khi nào thấy anh về cô mới dần chìm vào giấc ngủ. 

Hôm nay, Seohyun vật qua vật lại rất nhiều lần mà vẫn chưa ngủ được. Cô trằn trọc nhớ lại lời Chủ tịch Kwon nói, khóe mắt một dòng nước ấm bất giác chảy ra.

"- Ông ngoại, ông có chuyện gì muốn nói với con sao?

Sau câu hỏi đó, Chủ tịch Kwon đột nhiên nhìn cô rất lâu, chầm rãi lấy một bức ảnh của Seohyun chụp cùng sơ Mi Seok ở cô nhi viện Samdong ra rồi nói

- Con không phải Kang Na Hyun, đúng chứ?

Seohyun sững sờ đứng yên bất động tại chỗ, sự thật này đến cuối cùng cũng bị bại lộ rồi.

Chủ tịch Kwon không hề nóng vội tra khảo, ngược lại còn rất bình tĩnh chờ câu trả lời từ cô.

Seohyun xiết chặt lòng bàn tay, đối diện với gương mặt của ông ngoại, người đã coi cô như cháu gái ruột khiến cô không cách nào mở lời. Sau cùng, Seohyun chỉ có thể cúi đầu nói 

- Chủ tịch Kwom, cháu xin lỗi!

Chủ tịch Kwon có chút thất vọng

- Nếu ta không hỏi thì cháu định giấu ta đến bao giờ? 

Seohyun không muốn ngụy biện bất kỳ điều gì, cô sai và cô chấp nhận hậu quả mà mình gây ra. Có điều Chủ tịch Kwon không nổi giận tày đình như cô nghĩ, cũng không làm lớn chuyện, ông chỉ lặng lẽ nhìn cô, sau đó thì lên tiếng

- Là ai đứng sau chuyện này? Ta biết chắc chắn có kẻ đứng sau giật dây?

Chủ tịch Kwon cơ bản đã điều tra mọi chuyện, hỏi cô câu này có lẽ chỉ để xác nhận lại mà thôi. Seohyun thận trọng kể lại toàn bộ sự việc, đồng thời cô cũng đưa bản hợp đồng mà Lee Chul Jae đưa cho cô hôm trước cho Chủ tịch Kwon. Seohyun lựa chọn nói ra sự thật bởi vì chính cô cũng nghi ngờ động cơ của bọn họ.

Chủ tịch Kwon xem xong hợp đồng thì thở dài

- Bọn họ thực sự đã làm tới nước này rồi!

Seohyun hít một hơi hạ quyết tâm nhìn Chủ tịch Kwon rồi nói

- Chủ tịch, cháu biết giờ nói xin lỗi cũng không thể giải quyết vấn đề gì. Cháu thật sự không muốn lừa người. Ngay bây giờ cháu sẽ rời khỏi Kang gia, trả lại vị trí cho Kang tiểu thư. Còn tiền cháu đã nhận từ việc đóng thế, chủ tịch có thể nào cho cháu chút thời gian không? 

Thấy Chủ tịch Kwon ngẩng đầu lên nhìn mình, sợ bị ông hiểu lầm, Seohyun vội giải thích thêm

- Cháu nhất định sẽ trả lại khoản tiền đã nhận, chỉ là cháu cần thêm thời gian. 

Chủ tịch Kwon điều tra về Seohyun đương nhiên cũng đã điều tra hoàn cảnh của cô. Ông cũng không tìm cách làm khó cô mà đưa ra yêu cầu khác

- Không cần đâu, chỉ cần cháu giúp ta một chuyện!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top