Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Shot 7.1

            Shot 7.1:


 Taeyeon chưa bao giờ nghĩ có một ngày việc quyết định lại trở nên khó khăn với cô đến như thế. Đứng trước cánh cửa gỗ quen thuộc của căn phòng học bỏ trống mà đắn đo suy nghĩ không thôi. Cái kế hoạch hoàn hảo mà cô gái tóc đen vạch ra cách đây hơn hai tháng đang trên đà phát triển và xác suất thành công là rất cao, nhưng cách đây một tuần, sau buổi đi chơi và ăn uống thả ga của họ, Taeyeon có chút ngỡ ngàng khi cô nghĩ cô vừa nhận ra được một việc mà bản thân chưa bao giờ ngờ đến. Trường hợp trong lúc tiến hành kế hoạch, một trong hai người có tình cảm riêng tư với nhau là một trường hợp mà Taeyeon không tính đến, đơn giản vì cô ỷ y vào cái khoảng cách ba năm tuổi tác giữa họ. Lại không ngờ được rằng mọi việc lại diễn ra theo một chiều hướng hoàn toàn khác. Bây giờ trong đầu cô giảng viên trẻ tuổi chỉ có duy nhất một câu hỏi đã không ngừng diễn đi diễn lại như một đoạn ghi âm được chỉnh chế độ tự động lặp lại. Liệu cô có nên tiếp tục cái kế hoạch này không? Taeyeon trở nên vô cùng rối rắm.

            Bên trong lớp học cũ bỏ trống, tiếng đàn vẫn du dương kéo dài như không có hồi dứt. Âm trầm, bổng liếng thoắt thay đổi khiến cho lòng người dao động với những xúc cảm có trong bài nhạc, hoặc có thể là đồng cảm với tâm tư của người ngồi bên cây đàn piano ở trong phòng. Giữa bài nhạc giao hưởng mang âm thái trữ tình nhẹ nhàng và miên man, Taeyeon vẫn không tài nào tìm cho bản thân mình một lối ra. Kể từ lúc cô biết tình cảm của Baekhyun dành cho cô không còn đơn thuần là tình cảm thầy-trò, càng không phải đơn giản là tình bạn như cô đã tự huyễn hoặc mình những ngày trước đó. Khi cách xử sự của cậu đối với cô bắt đầu chuyển sang hướng tốt hơn, quan tâm, trải lòng và không còn tỏ ra ương ngạnh, chống đối cô như trước kia nữa. Răng cắn nhẹ một bên của bờ môi dưới, Taeyeon cố tìm ra những cảm xúc có sâu trong lòng cô lúc này. Hoang mang khi nhận ra được tình cảm của cậu học trò dành cho mình; lo lắng khi không thể nào biết trước được mọi chuyện rồi sẽ diễn ra theo chiều hướng tốt hơn hay tệ thêm đi; đắn đo trước những quyết định cá nhân, liệu mọi chuyện có còn đi đến cái mục tiêu mà cô đã đặt ra hay không và một cảm giác mà Taeyeon không thích chút nào. Cô gái tóc đen bối rối lắm, trong lòng cô cũng bắt đầu có những xúc cảm kì lạ khi ở bên cậu con trai kia. Cô nhớ lại bản thân mình cảm thấy vui sướng như thế nào khi nhận được ở Baekhyun sự đồng ý mỗi khi cô đề nghị cậu làm một điều gì đó. Sự mong chờ lúc cô ngồi một mình trong căn phòng trống, đợi Baekhyun đến để luyện tập. Lúc nào cũng vậy, mỗi lần gặp được chàng trai kia là y như rằng, răng miệng bán đứng cô chủ của chúng, đồng loạt cong lên nở một nụ cười tươi tắn, niềm nở. Cuối cùng, trước những cái nhìn chằm chặp, đắm đuối đến từ chàng trai họ Byun kia, Taeyeon như đánh mất đi hơi thở của cô, hai má nóng lên rất nhiều và trong lồng ngực thì không ngừng đánh trống. Lúc ban đầu, cô không hiểu lắm về những phản ứng vô thức ấy của cơ thể, nhưng rõ ràng là bây giờ cô gái không thể nào lơ nó đi được. Mối quan hệ này càng ngày càng trở nên nguy hiểm, mặc dù rất muốn chạy trốn, nhưng Taeyeon nhận ra cô không thể từ bỏ được, nhất là khi Baekhyun đã bắt đầu lấy lại niềm tin của cậu ấy với những thứ xung quanh. Lúc này, cô không thể bỏ mặc Baekhyun trước những gì mà cô và cậu đã cố gắng.

            Nghĩ đến đó, không trù trừ thêm bắt cứ giây phút nào nữa, chờ cho những nốt nhạc cuối cùng bên trong căn phòng dần dần chìm vào hồi kết, Taeyeon nhẹ nhàng xoay nắm tay cửa, mở nhè nhẹ và bước vào bên trong.

            Baekhyun có chút giật mình hoảng hốt khi phía bên cạnh có tiếng kêu cọt kẹt của cánh cửa gỗ. Chẳng là vì cậu vừa thoát ra khỏi trạng thái suy nghĩ rất tập trung, tất nhiên là không phải vì bài nhạc vừa rồi, thứ chỉ chiếm chưa đến mười phần trăm trong não bộ của cậu. Chín mươi phần trăm còn lại chính là nghĩ đến nhân vật vừa bước vào bên trong căn phòng.

            - Chào buổi tối!

            Baekhyun nhìn Taeyeon mỉm cười và chào hỏi cậu như thường lệ, nhưng không hiểu sao, cậu cảm thấy nụ cười kia không còn tươi như trước mà vương chút gì đó gượng gạo. Tuy nhiên, Baekhyun không để tâm đến chi tiết đó khi mới đến là người mà câu mong mỏi được có những cuộc gặp gỡ riêng như thế này thay vì ngồi ngắm nhìn cô say mê giảng bài trên cái bục giảng cách xa mười mét kia.

            - Xin lỗi, đã làm phiền cậu tập luyện! – Taeyeon đóng hờ cánh cửa gỗ ở phía sau rồi khép nép di chuyển đền gần cậu con trai vẫn đang ngồi trơ mắt nhìn cô từ khi mới bước vào cho đến giờ.

            Hai con ngươi khẽ động đậy, Baekhyun không biết họ trở nên khách sáo với nhau như vậy từ khi nào. Vẫn không vội lên tiếng mà thận trọng quan sát cô gái tóc đen đang đứng cách cậu khoảng năm bước chân. Dường như Taeyeon vừa từ bên ngoài trở về trường, dựa vào bộ đồ đi đường có vẻ thời trang và năng động chứ không thoải mái và đơn giản như những lần trước cô tìm đến cậu bên trong khuôn viên của học viện.

            Taeyeon đứng phía trước, vẫn yên lặng để cho Baekhyun ngắm nhìn mình. Hôm nay cô mặc một cái áo khoát denim nhạt màu tay dài bên ngoài T-shirt có màu trắng, cổ tim. Bên dưới là chiếc quần jeans đen, rách ở hai đầu gối và kết thúc ở dưới là đôi giày adidas màu trắng được thiết kế đơn giản nhưng nhìn rất thể thao. Ở bên hông của cô gái có mang một chiếc túi xách bằng vải bố, màu xanh dương sẫm có in một vài slogan gì đó bằng tiếng anh. Baekhyun như sáng mắt hơn khi cậu nhận ra hôm nay cô gái trẻ không xõa tóc ra hai bên vai như ngày thường nữa mà thay vì thế, Taeyeon tết rối mái tóc của mình lại và đặt lệch sang một bên vai, trông rất duyên dáng.

            Đã trải qua bảy phút kể từ lúc cánh cửa gỗ phía sau được khép lại, Taeyeon vẫn chưa nghe thấy một câu nói nào được phát ra từ phía Baekhyun, mà ánh mắt thâm trầm của cậu khi nhìn cô khiến tóc gáy như muốn dựng đứng lên. Hít vào một hơi đầy căng thẳng, Taeyeon dò hỏi:

            - Có vấn đề gì sao?

            Sau câu hỏi, Baekhyun dứt mắt ra khỏi cô mà trở về với những phím đàn màu ngà của cậu con trai. Taeyeon thật sự không biết phải làm như thế nào trong tình huống này, không lẽ lại độc thoại như từ mới vào đến giờ?!

            Taeyeon suy nghĩ rất nhiều nhưng không biết rằng, vì đã một tuần qua cô không tìm đến cậu, điều đó đã khiến Baekhyun trở nên bức bối và buồn bực đến mức độ nào. Cậu nghĩ khi gặp lại cô ở nhưng nơi riêng tư như thế này thay vì những chỗ công cộng như lớp học, nhà ăn, cậu sẽ rất vui mừng hoan hỉ. Nhưng vừa rồi, những biểu hiện xa cách tuy được Taeyeon che dấu rất kín đáo, vẫn được cậu con trai tinh ý cảm nhận được.   

            - Không có gì! Cô đến đây làm gì?

            Taeyeon nghĩ cô sẽ thở phào nhẹ nhõm ngay khi Baekhyun chịu mở miệng chứng tỏ sự có mặt của cô trong căn phòng này không phải là vô hình, nhưng ngay cả một hơi thở ra Taeyeon cũng không thực hiện được vì giọng nói đầy sát khí phát ra từ phía trước. Câu hỏi mang tông trầm của Baekhyun làm cho không khí bên trong căn phòng lạnh đi hết mấy phần, nhưng vẫn là không lạnh bằng thái độ của cậu con trai lúc này.

            Mặc dù đã từng trải qua một giai đoạn bị đối xử dửng dưng và ghẻ lạnh bởi cậu con trai tóc nâu, nhưng Taeyeon không hiểu sao khi một lần nữa bị tra hỏi bởi chất giọng khó chịu kia, trong lòng cô như có một cái gì đó mắc ngang, kẹt lại bên trong cuống họng. Thở hắt ra một hơi, Taeyeon cố gắng lấy lại quyết tâm của mình, tiếp tục đóng vai một người mặt dày như từ lúc ban đầu đã tính toán.

            - Tôi đến đây để tiếp thị! – Taeyeon bắn ra một câu nói tinh nghịch rồi không chần chừ, tiến lại phía cậu con trai, điềm nhiên an vị bên cạnh Baekhyun. Tuy nhiên, cô vẫn khéo léo giữ một khoảng cách mà cô cho là an toàn với cậu ấy trong lúc trên môi vẫn còn gắn một nụ cười cầu tài.

            Hơi ấm và hương thơm dễ chịu của cô gái tóc đen nhanh chóng tác động đến Baekhyun, cậu cũng không còn tỏ ra quá khắt nghiệt với cô như trước đó nữa. Nhẹ cau đôi mày đen của mình lại, Baekhyun lên tiếng hỏi, giọng vẫn chưa trở lại như bình thường nhưng sắc thái đã trở nên dễ nghe hơn đôi chút:

            - Ý cô là gì?

            Taeyeon giải đáp thắc mắc của chàng trai ngồi bên cạnh mình trên chiếc ghế gỗ bằng cách ung dung mở chiếc túi vải bố mà cô đặt ở chính giữa hai người họ. Từ tốn rút ra một chiếc đĩa CD được đặt trong một vỏ bao bằng nhựa đục có màu đen nôm rất huyền bí, Taeyeon chìa nó ra trước mặt cậu con trai:

            - Tôi đến là để tiếp thị sản phẩm này!

            Đôi mày rậm của Baekhyun không những không dãn ra mà còn có chiều hướng cau lại hơn khi nhìn vào chiếc đĩa CD ở phía trước mặt. Rồi khoảng năm giây sau đó, cậu con trai mới nhận ra được món vật này là từ đâu mà ra, tuy vậy, Baekhyun vẫn không đưa tay nhận lấy.

            - Không muốn nghe thử à? – Taeyeon dùng chất giọng ngọt ngào để hỏi như người lớn đang cố dụ dỗ đứa con nít bằng một thanh kẹo chocolate.

            Ngồi bên cạnh, Baekhyun vẫn tỏ ra cậu là một người kiệm lời, không hề hé môi đáp trả sự cố gắng của cô gái bên cạnh. Trong lòng Baekhyun lúc này mâu thuẫn lắm, nửa muốn hòa hợp với Taeyeon, họ có thể trở nên vui vẻ như những lần đi chơi trước đó. Nhưng cậu con trai lại sợ rằng sự nhiệt tình có ở cậu sẽ khiến cô gái kia nghi ngờ và nhận ra được tình cảm ở trong cậu dành cho cô ấy lớn đến mức nào rồi.

            - Vậy tôi mang đi đó!

            - Ai nói không muốn nghe?!

            Đôi môi hồng của cô gái tóc đen kéo căng kết cỡ khi cuối cùng Baekhyun cũng chịu nhượng bộ trước cô, liền đưa tay vào cái túi xách đa năng như chứa cả thế giới của mình trong đó, Taeyeon lấy ra một cái máy nghe nhạc CD cầm tay.

            Mặc dù biết mình đã bị mắc bẫy được giăng bởi cô gái lém lỉnh kia, Baekhyun vẫn không oán trách nữa lời, mà tỏ ra hợp tác hơn, giơ tay nhận lấy một đầu chiếc tai nghe mà Taeyeon đưa cho cậu. Mỗi người ghim vào tai của mình một chiếc tai nghe nhỏ có màu đen, Baekhyun thì cho vào tai phải, ngồi bên phải của cậu, Taeyeon tất nhiên đặt cái tai nghe nhỏ kia vào bên tai trái của cô. Tai nghe dài nối với chiếc máy nghe nhạc CD mà Taeyeon cầm trên tay, đoạn cô bật nắp thiết bị điện tử kia, cho cái CD vừa rồi vào bên trong và ấn nhẹ nút "Play".

            Baekhyun thầm cảm nhận được mối liên hệ của họ thông qua chiếc tai nghe kia, trong lòng của cậu lại xuất hiện một cảm giác ngọt ngào quen thuộc mỗi khi được ở bên cạnh cô gái này. Sự vui vẻ và hoạt bát của cô như một loại virút nguy hiểm khi tốc độ và mức độ lây lan của nó là không thể khống chế được. Dù tâm trạng trở nên buồn bực đến thế nào đi nữa, chỉ cần nhìn thấy nụ cười đầy răng rạng ngời lên đến mắt của cô gái này, mọi ưu phiền lặp tức tan đi. Taeyeon lúc này như một liều thuốc quý và vô cùng hiệu nghiệm đối với cậu, chỉ cần có cô gái này bên cạnh, Baekhyun tưởng tượng mình có thể làm được tất cả những gì mà trước đây cậu không nghĩ là bản thân cậu có thể thực hiện được. Giống như bài hát đang chạy đều đều trong chiếc tai nghe nho nhỏ này, là một chuỗi âm thanh vô cùng tuyệt vời, như một dòng suối mát chảy qua. Baekhyun không thể nhận ra được, đây là tiếng đàn da diết của cậu? Âm thanh trong trẻo mà chứa muôn vàng cảm xúc kia là giọng hát của cậu? Hai thứ ấy kết hợp lại với nhau, tại sao lại hoàn hảo đến như vậy?

            Hai tháng vừa rồi với bài hát này, có thể nói đây là lần đầu tiên Baekhyun có dịp cảm nhận sâu sắc âm thái của nó. Mặc dù sau nhiều lần chơi đi chơi lại, Baekhyun vẫn không thể nhận ra được, thì ra bài hát này là tuyệt vời đến như thế. Bản thân cậu, có thể làm được điều tuyệt diệu này sao?

            - Hãy lắng nghe nhé! Đây là chính năng lực của cậu, là tiếng đàn và tiếng hát của cậu!

            Ở bên cạnh, giọng nói của Taeyeon rất nhỏ và mơ hồ lắm, nghe xa xăm như được cảm thụ từ trong giấc mơ vậy, nhưng Baekhyun biết nó là thật. Đôi tay cậu bắt đầu ra nhiều mô hôi hơn khi trong tư tưởng, Baekhyun lúc này muốn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đặt cạnh tay cậu trên chiếc ghế, khoảng cách chưa đến một gan tay. Cái khao khát mãnh liệt đó cộng hưởng với giai điệu tình yêu tha thiết có trong bản nhạc mà hai người đang cùng nhau lắng nghe như một ngọn lửa đốt cháy cậu con trai. Cái cảm giác bức bối như muốn giải phóng bản thân lại tìm đến cậu sau khi đã xuất hiện cách đó một tuần, lúc Baekhyun lặng người ngồi nhìn ngắm vẻ ngây thơ của một Taeyeon ngủ gật.

            Cậu con trai với hai bàn tay nắm lại như đấu quyền, trên má mồ hôi không biết từ lúc nào đã rịn ra, một vài giọt chảy từ từ xuống cần cổ, Baekhyun bây giờ cảm thấy khó chịu vô cùng khi lí trí và bản năng của cậu đang có một trận chiến bất phân thắng bại. Taeyeon tất nhiên không nắm được tâm tư của Baekhyun lúc này đã sớm không còn đặt vào bài hát truyền cảm kia, vô tư ngân nga theo điệu nhạc gây nghiện đang phát trong tai của cô.

            Đôi mắt đen, dài của cậu con trai không tự chủ được, đưa qua bên phải, ngây ra nhìn cô gái tóc đen đang say mê với chính bài hát của cậu. Baekhyun phải công nhận một điều rằng, ngồi ở vị trí này mà ngắm nhìn Taeyeon là một vị trí vô cùng lí tưởng. Vì ở góc nghiêng này, những đường nét thanh tú kia càng khiến cho trong lòng cậu con trai xao xuyến không ngừng. Vầng trán cao bướng bỉnh, đôi mắt đen với đôi mi tuy không dày nhưng dài và cong. Baekhyun mỉm cười khi nhìn vào chiếc mày nhạt được điểm trang cẩn thận của cô gái ngồi bên cạnh. Sóng mũi nhìn nghiêng trông rất thon và thẳng tắp, đôi môi màu đỏ hồng của Taeyeon đang lẩm bẩm theo những ca từ trong bài hát của cậu. Nhìn khẩu hình môi thì có vẻ như cô ấy đã hát đến đoạn điệp khúc cuối cùng của bản nhạc. Đúng lúc ấy, cô gái tóc đen – người đã không nhận ra rằng mọi hành động của cô đang bị theo dõi bởi cặp mắt thầm trầm bên cạnh, đánh mặt sang bên trái, chuyển động môi theo bài hát cũng chấm dứt ngay tại đó.

            - Cậu...ổn chứ?

            Một cách rất nhanh chóng, Baekhyun chớp chớp đôi mắt của cậu, hướng nó trở về với cái CD đang xoay đều trong cái máy nghe nhạc được đặt gần đó.

            Đôi mắt to và đen láy của cô gái nhuốm đầy vẻ lo lắng khi cô trông thấy dáng vẻ của Baekhyun lúc này. Nhìn xuống bộ đồ mà cậu con trai đang mặc, Taeyeon không nghĩ Baekhyun lại cảm thấy nóng trong một bộ quần áo phong phanh như vậy. Chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi ca rô tay ngắn và chiếc quần jeans soóc ngắn đến đầu gối, trong tiết trời lành lạnh của buổi tối, đổ mồ hôi hột tất nhiên là một việc không hề bình thường. Một cách vô thức, Taeyeon đưa tay của cô đặt lên cái trán được phủ một lớp tóc mái màu nâu của Baekhyun.

            Đôi mắt mở lớn, Baekhyun không nghĩ Taeyeon lại có thể thực hiện hành động đó đối với cậu. Tuy vô cùng sửng sốt với hành động bộc phát của cô gái tóc đen, Baekhyun vẫn không khước từ sự đụng chạm dễ chịu kia. Da tay mềm mịn, thơm tho và mát lạnh của Taeyeon đang xem chừng nhiệt độ trên trán của cậu, để rồi bỏ lại đó một sự thất vọng thoáng qua khi cô gái rời tay khỏi người cậu.

            - Nhiệt độ vẫn bình thường mà! Cậu thấy không ổn ở đâu sao? Hay là bị đau bụng? – Taeyeon hỏi mà không nhận ra được bản thân đang rất vồ vập.

            Khi thấy Taeyeon liên tiếp trao cho cậu những câu hỏi quan tâm thật lòng như vậy, Baekhyun không giấu sự vui sướng trong lòng. Tuy nhiên bên ngoài cậu vẫn tỏ ra thản nhiên như không, lưỡi quẹt môi khi nói:

            - Không có gì! Tôi ổn!

            - Có thật không? – Taeyeon trao cho Baekhyun một ánh mắt hồ nghi khi hỏi lại. Thời điểm giao mùa như lúc này là khoảng thời gian rất tốt cho các loại mầm bệnh có dịp phát triển và lây lan. Taeyeon thật sự không muốn cậu học trò của mình bị ảnh hưởng bởi những con virus độc hại ấy chút nào.

            Biết Taeyeon đang cảm thấy không yên tâm, Baekhyun khẳng định một cách chắc chắn với cô gái ngồi bên cạnh:

            - Thật! Tôi vẫn ổn!

            Cậu thấy Taeyeon gật nhẹ đầu tỏ ý tin tưởng rồi lại ngó xuống, lục tìm gì đó trong cái "túi thần kì của Doraemon" kia. Đúng hai giây sau, cô rút từ trong đó ra một cái khăn mùi xoa nhỏ, có hình vuông và in chi chít những cái đầu lâu của nhân vật hoạt hình Jack.

            - Này! Thấm mồ hôi đỡ nhé!

            Baekhyun do dư vai ba giây, cũng nhận lấy chiếc khăn nhỏ đáng yêu kia. Mắt nhìn nó có chút ngần ngại:

            - Sạch chứ? – Hỏi để trêu đùa cô gái kia vậy thôi, Baekhyun biết chiếc khăn này được Taeyeon bảo quản khá kĩ lưỡng vì nó vẫn còn mang hương thơm dễ chịu của nước xả vải.

            - Không dùng thì đưa đây! – Taeyeon giơ tay giật lại món đồ của mình, nhưng Baekhyun vẫn là nhanh hơn, đổi nó sang tay khác mà giấu phía bên kia của cậu, nơi cô gái này không thể với đến được.

            - Tôi có nói không dùng à? – Bật cười khanh khách trước sự bất lực của Taeyeon khi giành lại chiếc khăn nhỏ từ tay cậu, Baekhyun không nhận ra được khoảng cách của họ bây giờ là thực sự rất gần cho đến khi cô gái kia đột nhiên trầm lại, mắt nhìn cậu như chứa muôn vàng xúc cảm.

            Baekhyun không biết rằng những nụ cười của cậu là vô cùng khan hiếm, mà một khi xuất hiện, như lấy mất hồn của bất cứ ai nhìn vào. Taeyeon vừa bắt gặp cảnh tượng Baekhyun nhăn răng cười một cách hồn nhiên và đầy thích thú thì bản thân cảm thấy như vừa tìm được một cái gì đó quý giá lắm. Có thể nói, gương mặt dễ thương này, tiếng cười giòn giã này phải được trao cho một ai đó mang một tính cách yêu đời, hòa đồng và vui vẻ. Vậy mà cô gái này lại được chứng kiến cảnh một người con trai lúc nào cũng tỏ vẽ hờ hững, thờ ơ với mọi thứ xung quanh, thỉnh thoảng lại cáu gắt mỗi khi có ai đó làm phật lòng cậu. Con người khó tính như vậy đấy, lại vừa đùa giỡn một cách thật vô tư và thoải mái với cô như thế. Taeyeon không thể phủ nhận rằng cô rất thích khía cạnh này của Baekhyun, nụ cười của cậu đẹp và rạng ngời đến mức có thể thắp sáng cả thế giới.

            Còn về phía Baekhyun, người vẫn chưa tìm được lí do vì sao bản thân lại bị nhìn đăm đăm bởi cô gái đang ngồi bên cạnh, những cái cười đùa giỡn, lạc quan vừa rồi của cậu cũng đã sớm không còn nữa.

            - Bây giờ thì đến lượt tôi hỏi xem cô có ổn không đấy, Ms.Kim?

            Ngữ điệu mỉa mai, chọc khóe như thường lệ của Baekhyun rất nhanh lôi Taeyeon thoát khỏi những suy nghĩ trong đầu, cùng lúc gỡ luôn đôi mắt chằm chằm của cô ra khỏi gương mặt của cậu.

            - Tôi xin lỗi! – Taeyeon chỉ biết dán mắt vào hai bàn tay nhớm nhớm mồ hôi của cô mà cảm nhận vùng da ở hai bên má đang nóng ran ran lên. Cô thề với lòng, từ giờ cho đến khi kết thúc cái kế hoạch mà cô đã vạch ra trước đó, sẽ thận trọng hơn khi tiếp xúc với cậu con trai này. Nhất là khi từ sâu thẩm bên trong con người của cô, cũng đã bắt đầu hình thành những sự thay đổi, những điều mà Taeyeon không thể lường trước cũng như điều khiển được.

            Sau trò đùa đã ngã ngũ của họ là một khoảng không gian yên ắng đến ngột ngạt, một việc mà cả hai đều nhất trí rằng không hiểu lí do tại sao cứ mãi xuất hiện giữa hai người. Có lẽ sau rất nhiều những gì đã trải qua, vẫn là không đủ để khiến cho cả hai có thể trải lòng của họ ra một cách hoàn toàn. Vẫn còn rất nhiều e ngại, lo sợ và đắn đo, suy tính.

            Để giải cứu cho cái không khí thảm hại có ở bên trong căn phòng trống này, Taeyeon quyết định liều mình, thực hiện một bước vô cùng quan trọng trong kế hoạch của cô. Một lần nữa, cô gái cho hai tay vào chiếc giỏ xách của mình, rút ra một tờ giấy từ trong sấp tài liệu dày cộm.

            - Tôi có cái này... – Taeyeon có vẻ ngập ngừng khi chìa một tờ giấy về phía cậu con trai tóc nâu - ...cậu xem nhé!

            Baekhyun nhìn Taeyeon một lúc rồi mới hướng mắt về vật mà cô gái kia vừa mới đẩy qua phía cậu. Dưới ánh đèn tỏa sáng dìu dịu của bóng đèn compact nhỏ được Baekhyun lắp ở phía trên vị trí mà họ đang ngồi, thì đó là một tấm poster khổ A4 được in màu rất đặc sắc và vô cùng nghệ thuật. Đôi mắt linh hoạt của Baekhyun di chuyển thoăn thoắt theoc các con chữ và hình ảnh được thiết kế rất bắt mắt. Không khó để nhận ra đây là một sản phẩm được văn phòng Sự kiện và truyền thông của học viện trau chuốt. Vì lẽ đó, sự kiện được giới thiệu trong tấm poster này tất nhiên là một mối quan tâm thuộc bậc nhất của Học viện âm nhạc Seoul.

            - Đại nhạc hội lần thứ chín?

            Baekhyun vô thức lập lại cái tít được in bằng một khổ chữ khá to trên tờ giấy, đôi mày đen của cậu nhíu lại, quay sang cô gái ngồi bên cạnh để chờ đợi những lời giải đáp.

             Trao cho Baekhyun một nụ cười ngượng ngập trước khi bắt đầu những lập luận của mình:

            - Đại hội âm nhạc của học viện chúng ta là bốn năm mới có một lần, không có mấy sinh viên có được cơ hội tham gia sự kiện lớn này! Nó mang một ý nghĩa rất lớn đó!

            Nhận được ánh mắt chờ đợi từ phía Baekhyun, Taeyeon nuốt nhẹ trước khi tiếp tục:

            - Học viên nào được đánh giá cao trong cuộc thi này, lập tức sẽ được các công ty âm nhạc để ý đến! Những nhạc sĩ, ca sĩ nổi tiếng dạo gần đây, có vài người cũng từ Đại hội này mà ra!

            - Điều đó thì có liên quan gì đến tôi? – Khi Taeyeon kết thúc ý kiến của cô ấy, Baekhyun mới lên tiếng hỏi, mắt dần chuyển về nhìn tấm poster sinh động kia. Vì vậy, cậu học viên không có dịp trông thấy được vẻ mặt khó xử của cô giảng viên trẻ tuổi.

            - Tất nhiên là có liên quan! – Taeyeon nói một cách dõng dạc – Vì cậu sẽ tham gia Đại hội âm nhạc lần này!

            Ánh mắt Baekhyun dùng để nhìn Taeyeon như thể cô gái này vừa kể cho cậu nghe một câu chuyện cười rất ư hài hước. Tình huống này khá giống với hai tháng về trước, khi Taeyeon tuyên bố cậu sẽ phải giúp cô ấy trong việc sáng tác nhạc. Để rồi sau hàng loạt những hành động ma mãnh của cô gái thông minh kia, cậu đã phải đầu hàng mà chấp nhận. Tuy nhiên, lần này, nghiễm nhiên câu trả lời sẽ là:

            - Không!

            Không hề bất ngờ đối với Taeyeon khi cô nhận được câu trả lời thẳng thắn từ cậu con trai ngồi bên cạnh. Baekhyun lúc này lại mang trên khuôn mặt của cậu một nét ương ngạnh, khó chiều như mọi khi. Giọng nói chắc nịch, cậu học viên đẩy tấm poster kia về phía Taeyeon:

            - Cô nên từ bỏ cái ý định thuyết phục tôi làm những thứ điên rồ này đi!

            - Tại sao cậu lại không muốn tham gia, chứng tỏ năng lực của mình? – Thay vì tiếp tục công tác gạ gẫm của mình, Taeyeon nghiêm túc hỏi cậu con trai tóc nâu.

            Khẽ thở dài và chép miệng như ngán ngẩm với cái nội dung này, Baekhyun phản biện lại cô gái bằng một câu hỏi khác:

            - Vì sao tôi phải tham gia?

            Như được cậu con trai gãi đúng chỗ ngứa, Taeyeon không cần lấy hơi đã nói:

            - Cậu nhất định phải tham gia! Không phải vì giải thưởng hay vì phô diễn tài năng gì cả! Mà chính là được sự đề cao của ban giám khảo, những người sẽ cho cậu biết thực lực của cậu là như thế nào?! Hơn thế, được làm việc trong ngành âm nhạc không phải là đam mê của cậu hay sao?

            Baekhyun lặng người trước những lí lẽ quá chặt chẽ của cô gái tóc đen, người mà giờ đây, còn hiểu cậu rõ hơn cả bản thân của cậu. Còn nhớ lúc nhỏ, mỗi khi ông ngoại bật những chương trình âm nhạc trên tivi, cậu nhóc Baekhyun cứ ngồi ỳ ra đó, dán mặt vào cái màn hình lớn với đôi mắt say mê tột độ. Lớn hơn một chút, lúc Baekhyun biết đàn những bài hát đơn giản đầu tiên bằng chiếc đàn piano lớn được đặt ở sảnh, trong lòng cậu vui sướng như thể một nhà leo núi chinh phục được đỉnh Everest. Từ nhỏ, Baekhyun luôn có một hoài bảo, một điều mà cậu chỉ dám nghĩ đến mà không có can đảm để thực hiện. Tạo ra những bản nhạc hay bằng tiếng đàn và giọng hát của mình, để cho hàng ngàn người ngoài kia biết được khả năng của cậu, trầm trồ và ngưỡng mộ vì chính tài năng của cậu. Nhiều khi ước mơ đối với Baekhyun chỉ là mơ ước, vậy mà hôm nay, ngay tại lúc này, Taeyeon đã tiếp thêm dầu cho cái ngọn lửa tưởng chừng lụi tàn từ rất lâu của cậu.

            Thấy cậu con trai ngồi cạnh mình có chút lung lây bởi sự tác động vừa rồi, Taeyeon thừa thắng xông lên:

            - Hãy cho mọi người nhìn thấy cậu chính là Byun Baekhyun chứ không phải là Con trai của tập đoàn dầu khí Byun! Không phải trước đây, cậu từng nói, mọi người xung quanh tiếp cận với cậu chỉ vì gia thế sao? Hãy chứng minh cho họ thấy, cậu xứng đáng hơn thế với thực lực của mình!

            Sau những lí luận dồn dập của cô gái tóc đen, Baekhyun thực sự bị lay động khi cậu nhớ đến những cái chỉ trỏ của lũ bạn mỗi khi cậu xuất hiện, những câu ca tụng đầy giả tạo khi họ tìm đến cậu cho một mục đích nào đó có lợi cho bản thân họ. Baekhyun khao khát được chứng tỏ cho họ thấy, cậu có năng lực thật sự chứ không phải mang cái mác con trai của chủ tịch tập đoàn to lớn kia. Tuy nhiên, sau những suy nghĩ vừa rồi, trong đầu cậu con trai vẫn còn một ám ảnh lớn lắm, không tài nào xua tan đi nổi sợ hãi vây lấy cậu từ rất lâu đó.

            Trước khi Taeyeon xuất hiện trong cuộc đời của cậu, ngoài ông ngoại đã ở bên cạnh cậu từ bé cho đến lớn, chưa có một ai thật sự tôn trọng tiếng đàn và giọng hát của Baekhyun. Khó ai mà biết được cậu đã vui mừng như thế nào khi biết đàn bài hát đầu tiên bằng đàn piano, Baekhyun háo hức khoe với bố, mẹ của mình. Nhưng những gì mà cậu nhận được chỉ là vài câu khen ngợi qua loa, để rồi sau đó họ lại trở về với guồng quay công việc của họ, không đoái hoài đến khả năng đàn và hát của con trai mình. Kể từ lúc ấy, Baekhyun đã không còn trông chờ vào việc bố, mẹ của cậu sẽ chịu ngồi xuống, nghiêm túc thưởng thức những bản nhạc mà cậu có thể chơi.

            Cũng vào khoảng thời gian đó, lúc Baekhyun học lớp ba. Trong tiết học Âm nhạc, cậu đã mạnh dạn xung phong lên bảng trong một chủ đề về nhạc cụ, quyết định đàn piano và hát cho cả lớp nghe. Phản ứng của cả lớp và cô giáo khi ấy, Baekhyun nghĩ cậu chẳng thể nào quên được. Trong suốt thời gian Baekhyun thể hiện tài năng thiên phú của cậu bên cây đàn piano đặt phía trên bục giảng, những học sinh ngồi bên dưới đùa giỡn với nhau rất nhiều, dường như chẳng có mấy người thật sự lắng nghe phần trình diễn của cậu. Ngay cả giáo viên đứng lớp, cũng đang say sưa bên chiếc điện thoại của cô ấy. Vậy mà, khi tiếng đàn vừa chấm dứt, mọi người trở nên hoan hỉ vui mừng không ngớt lời ca tụng cậu như thể cậu là một thần đồng.

            Hàng chục gương mặt giả tạo lướt qua trong đầu Baekhuyn làm dạ dày cậu nhờn nhợn lên như muốn nôn mửa, Baekhyun thực sự chán ghét những lời tung hô sáo rỗng của những người xung quanh cậu, những người chỉ biết đến cậu bởi vì cậu là người sẽ thừa kế tập đoàn dầu khí bật nhất Đại Hàn Dân Quốc trong một tương lai không xa.

            - Sẽ không có ai thực sự muốn nghe tôi đàn và hát! Bởi vì đối với họ, đã định sẵn trong đầu "Cậu ta là con cháu nhà Byun, muốn sống tốt thì nên thuận theo dù cho cậu ta có đàn mèo hát chó gì đi nữa"!

            Không khí trầm xuống khá nhiều sau câu nói như vô lực và những biểu hiện như vô vọng của Baekhyun. Taeyeon cảm thấy cổ họng đắng nghét như nuốt phải mật sống, cô không ngờ lại có lúc được chứng kiến khía cạnh dễ tổn thương này của cậu học trò. Baekhyun là một người không có vẻ ngoài mạnh mẽ, rắn rỏi như những người đàn ông cao lớn khác, nhưng Taeyeon cảm nhận được rất nhiều ở cậu một sự an toàn tuyệt đối. Cảm giác như dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, thậm chí là động đất sập nhà đi nữa, chỉ cần đứng bên cạnh cậu con trai này, cô cảm thấy bản thân không còn chút cô độc và sợ hãi. Nhưng lúc này, nhìn thấy sự bi quan của cậu ấy với cuộc sống, Taeyeon biết cậu cũng là một con người bình thường, cũng có lúc yếu đuối và dễ dàng gục ngã như thế này.

            - Tại sao không, nếu như cậu không cho mình một cơ hội được thử? – Taeyeon nhè nhẹ lên tiếng, nửa như trấn an, nửa như khuyến khích cậu con trai này.

            Lúc Baekhyun ngẩn mặt lên nhìn cô gái bên cạnh, Taeyeon vẫn còn dành cho cậu một ánh mắt sáng rực niềm tin và nụ cười hiền hòa đến động lòng người. Tại sao cô gái này lại tin tưởng vào cậu còn hơn cả chính bản thân của cậu? Baekhyun chưa bao giờ giải đáp được câu hỏi đó.

            Taeyeon đến với cậu, giống như là một nhà thám hiểm đang truy tìm và cố gắng khai quật một kì quan bí ẩn bị vùi thật sâu dưới lòng đất. Cô tiếp thêm sức mạnh và niềm tin cho cậu. Giúp cậu tìm ra những điểm mạnh mà cậu không nghĩ bản thân mình lại có thể sở hữu được.

            - Tại sao...cô lại tốt với tôi như vậy?

            Sau câu hỏi đột ngột của Baekhyun, Taeyeon thật sự rất bối rối. Lẩn tránh ánh mắt đen thâm trầm của cậu con trai, cô cần phải diễn cho thật tròn vai. Nhưng lời Taeyeon nói ra đây, mười phần trên mười là thật tâm không hề có chút dối trá, lừa lọc:

            - Lần đầu tiên mà tôi nghe cậu hát, tôi nghĩ một chất giọng đẹp như thế này, tiếng đàn hay, điêu luyện như thế này, tại sao chỉ có thể được thưởng thức ở nơi đây, trong căn phòng trống này, mà không phải ở những nơi hoành tráng hơn, xứng đáng hơn?! Tin tôi đi, cậu sẽ thành công trong việc thực hiện ước mơ của cậu, Byun Baek! – Taeyeon cười, nghịch ngợm lè lưỡi – Nếu không ai lắng nghe, vẫn còn có tôi! Kim Taeyeon sẽ là fangirl đầu tiên và là trưởng fanclub của Byun Thịt Ba Rọi nhé!

            Nhìn cô gái tóc đen nhúng nhảy, múa máy để mô phỏng động tác của những cô nàng fan cuồng đang cổ vũ thần tượng của mình, Baekhyun không nhịn được, bật cười. Tuy chỉ là một cái cười mũi không hề hé răng, nhưng Taeyeon biết Baekhyun đã cảm thấy sảng khoái hơn với sự giễu trò của mình. Cô gái trẻ chìa ngón tay út nhỏ xinh của mình về phía cậu con trai ngồi cạnh:

            - Hứa với tôi, rằng cậu sẽ cố gắng!

            Mất vài giây đắn đo, cuối cùng Baekhyun cũng quyết định cho bản thân cậu một cơ hội, một cơ hội chiến thắng chính mình. Lấy ngón út của mình, Baekhyun móc nhẹ vào ngón tay trắng trẻo của Taeyeon, hứa với cô cũng như tự nhủ với lòng mình:

            - Cố gắng hết sức!

            Nụ cười của Taeyeon chưa bao giờ tươi hơn lúc này, cô mừng rỡ đến mức thiếu điều muốn nhào lại ôm cậu học trò của mình. Tuy nhiên, cô gái trẻ còn đủ ý thức để nhận ra tình trạng mối quan hệ của họ đang ở mức báo động đỏ, không nên manh động kẻo những chuyện tốt này sẽ rẽ đi theo một chiều hướng không thể khống chế được. Vì vậy, Taeyeon chỉ đơn giản đấm tay nhẹ vào bờ vai khá rộng của cậu con trai tóc nâu:

            - Tuyệt vời!

            Cử chỉ thân mật nhưng có mức độ của Taeyeon không làm cho Baekhyun suy nghĩ nhiều như cô. Cậu học trò chỉ để tâm đến một điều:

            - Cô sẽ giúp tôi tập luyện đến ngày thi, đúng không?

            Taeyeon có hơi đơ ra trước câu hỏi mang hơi hướm một lời đề nghị chân thành từ phía Baekhyun. Trước đó ba giây, cô vẫn còn đang suy tính đến việc sẽ giữ một khoảng cách an toàn với cậu ấy. Nhưng lời từ chối thực sự là rất khó để nói ra, nhất là sau những cố gắng và sự tin tưởng của Baekhyun dành cho cô vừa rồi. Cong môi cho một nụ cười, Taeyeon gật đầu chắc như đinh đóng cột:

            - Tất nhiên!

            Sau lời xác nhận từ phía Taeyeon, Baekhyun mở miệng cười đáp lại cô gái tóc đen, một hành động mà Taeyeon nghĩ là cô chỉ có thể bắt gặp được ở trong mơ mà thôi.

.....

            Đây là lần đầu tiên cô gái họ Kim bước chân đến những nơi bận rộn như thế này. Khác hoàn toàn so với một khu chợ, hay trung tâm thương mại, công ty là nơi tuy có nhiều người ra vào tấp nập nhưng theo một trình tự nhất định và luôn luôn bị ràng buộc bởi nhiều quy định, nội quy riêng. Vì lẽ đó, cô gái tóc đen cảm thấy vô cùng cẳng thẳng và hồi hợp khi cô ý thức bản thân đứng trơ trội một cách tội nghiệp giữa cái đại sảnh đông đúc người ra vào nhưng tuyệt nhiên chẳng ai buồn bận tâm đến sự tồn tại của cô. Taeyeon chỉ biết đưa mắt nhìn xung quanh, cầu cứu bất cứ ai đó bắt gặp gương mặt lơ ngơ của mình. Mắt cô sáng lên khi cuối cùng cũng trông thấy được cái dãy bàn tiếp tân nằm khuất phía sau đài phun nước vĩ đại của cái đại sảnh to lớn như Quảng trường thời đại.

            Taeyeon đẩy nhanh cường độ của đôi giày oxford màu nâu mà cô mang dưới chân, nhắm thẳng hướng đã định sẵn trong đầu mà bước. Đoạn cô gái tóc đen đứng trước quầy tiếp tân sang trọng và đồ sộ như chính cái công ty dầu khí này, cô thấy một cô nhân viên trẻ bới tóc và đồng phục gọn gàng. Cô tiếp tân đón khách bằng một nụ cười nghề nghiệp, ân cần hỏi:

            - Xin chào! Cô cần giúp gì?

            Trong lòng Taeyeon thầm ngưỡng mộ sự điều hành chặt chẽ đến toàn diện của ban Chủ tịch tập đoàn. Một nhân viên tiếp tân nhỏ bé của một công ty dầu khí to lớn như vậy lại có thái độ đón khách niềm nở, chuyên nghiệp như thế này, Taeyeon đoán hiệu quả của các bộ phận khác trong công ty có vẻ còn xuất sắc hơn thế nữa.

            Với bản tính xưa nay chưa bao giờ thích dài dòng, đôi co, Taeyeon đi thẳng vào vấn đề của cô:

            - Chào cô! Tôi muốn gặp Chủ tịch Byun Kwanghee!

            - Cô có hẹn trước chứ, thưa cô?

            Câu hỏi theo hình thức của cô gái đứng phía trước khiến cho Taeyeon thoáng chút bối rối, nở một nụ cười gượng gạo, Taeyeon đáp:

            - Xin lỗi, tôi không có hẹn trước!

            Taeyeon nhìn phản ứng của cô tiếp tân phía trước, cô ấy vừa thở dài vì lại gặp phải những trường hợp xảy ra với tần suất thường xuyên như thế này trong công việc. Tuy nhiên, cô tiếp tân vẫn giữ nguyên nụ cười chiếu lệ trên môi, lịch sự phổ biến nguyên tắc của công ty:

            - Nếu không hẹn trước thì khó có thể gặp được Chủ tịch lúc này, cô có thể đặt cuộc hẹn rồi chúng tôi sẽ chủ động liên lạc sau khi được sự đồng ý cũng như sự sắp xếp của văn phòng thư kí!

            - Tôi có thể biết cụ thể là khi nào nếu hẹn ngay bây giờ không ạ? – Taeyeon hỏi lại mà phía sau gáy như muốn toát mồ hôi lạnh vì nét mặt của cô nhân viên phía trước thoáng có vẻ phiền phức. Rõ ràng là như thế khi cô ấy chép nhẹ miệng trước khi lặp lại như một cái máy:

            - Chúng tôi sẽ liên lạc với cô sau, thưa cô! Bây giờ hãy cho biết danh tính và công ty hiện tại đi ạ?

            Sau khi kết thúc một mớ thủ tục rườm rà ở quầy tiếp tân, Taeyeon có vẻ không tin tưởng lắm ở những cô tiếp tân làm việc theo hình thức này. Cô nghĩ cuộc hẹn này khó lòng được dịp trở thành sự thật nếu cô không chủ động hơn thay vì thụ động nằm ở nhà chờ đợi sự hồi âm từ phía văn phòng thư kí. Cũng không chắc chắn rằng, cuộc hẹn mà cô vừa nhắn lại ở quầy tiếp tân, có được chuyển qua văn phòng thư kí khi người hẹn tự xưng là giảng viên của một trường đại học nào đó chẳng hề liên quan tới công việc của tập đoàn hùng mạnh này. Càng nghĩ Taeyeon lại càng cảm thấy lo lắng và bất an, vì thế, cô gái quyết định sẽ ngồi yên "đóng quân" tại sảnh, chờ đợi sự xuất hiện của vị chủ tịch, người mà cô nhất định cần phải gặp mặt trong ngày hôm nay.

           

            Sau hàng loạt những thú vui tiêu khiển có bên trong chiếc điện thoại của mình, Taeyeon tiếc hùi hụi, đành phải bỏ người bạn đã gắn bó cùng với cô hơn năm giờ đồng hồ dài đằng đẳng vào túi xách.  Dung lượng pin là có hạn, vì vậy, lúc này cô gái trẻ chỉ biết ngồi vật ra chiếc sofa êm ái được bố trí ở một vị trí khá thuận lợi cho việc quan sát những người ra vào của công ty. Đưa hai bộ móng tay được gọt giũa cẩn thận và sơn, dán tỉ mỉ của mình lên, Taeyeon cố gắng tìm cho bản thân một thú vui khác ngoài nhưng trò chơi điện tử bên trong chiếc điện thoại đã cạn kiệt năng lượng. Đúng lúc cô gái tóc đen giơ năm ngón tay của cô ra xa, về phía có nhiều ánh sáng hơn để xem xét một cách tổng quát thì cũng chính là lúc cô bắt gặp được người mà cô đã mong chờ từ sáng sớm đến bây giờ.

            Cô gái trẻ bật người khỏi chiếc sofa sang trọng một cách luống cuống, nhưng vẫn kịp thời chỉnh đốn lại trang phục của mình. Kéo hai vạt áo khá dài của chiếc áo khoác blazer màu trắng lại chon gay ngắn, đồng thời sửa sang lại tóc tai của mình. Hít một hơi căng tràn buồng phổi như để tiếp thêm dung khí, Taeyeon nhất chân, tiến hai bước một về phía người đàn ông vừa đi ngang qua cô cùng với vài ba người trợ lí.

            - Chủ tịch Byun!

            Tiếng gọi với theo của một ai đó phía sau thu hút sự chú ý của người đàn ông đứng tuổi, ông ta dừng lại động tác trao đổi thông tin với nhóm thư kí của mình. Từ tốn xoay người, đôi mày rậm của người đàn ông có hơi nhíu lại trước một hình ảnh hoàn toàn lạ lẫm ở phía sau.

            Một người trợ lí khác đứng trong tốp người đi theo chủ tịch Byun, làm vẻ mặt không hài lòng, dằn giọng cảnh báo:

            - Nếu có việc, hãy liên lạc với quầy tiếp tân! Chủ tịch không tiếp khách bừa bãi như thế này!

            Trước sự nghiêm trọng của gã trợ lí khó tính, Taeyeon có chút e ngại trong lòng. Cô gái trẻ đưa đôi mắt vô tội về phía người đàn ông lớn tuổi nhất có trong tốp người đứng xung quanh. Trong những người mặt vest đen được cắt may một cách khéo léo này, rõ ràng Byun Hwanghee vẫn nổi trội hơn tất cả bởi khí chất có ở ông. Không cao lớn, vạm vỡ nhưng sỡ hữu một tỉ lệ cơ thể đạt tiêu chuẩn đàn ông Châu Á. Nước da ông ngăm đen nhưng rất khỏe, gương mặt có hình chữ điền, mái tóc đen hớt cao, mày rậm và mắt rất sáng. Nhìn vào, dù là một người xa lạ cũng có thể dễ dàng nhận ra được ai là vị lãnh đạo trong tốp người mặc comple được là ủi thẳng thóm này.  Đám đông đó nhất loại đặt sự chú ý vào cô gái tóc đen, như bao vây lấy Taeyeon, khiến việc hô hấp cũng trở nên vô cùng khó khăn.

            - Tôi là Kim Taeyeon, là giảng viên của Học viện âm nhạc Seoul! – Dõng dạc giới thiệu về bản thân mình, Taeyeon không quên nhấn mạnh rõ ràng nơi làm việc của cô. Trong lòng bớt đi chút căng thẳng khi Taeyeon thấy đôi mày của vị chủ tịch giãn ra, nhưng gương mặt vẫn tuyệt nhiên không chứa một chút ý cười. Khi người đàn ông cất giọng, Taeyeon khẽ rùng mình trước ngữ âm mạnh mẽ thể hiện quyền năng tối cao của ông:

            - Mời cô ấy vào văn phòng riêng của tôi, Thư kí Lee!

           

            Taeyeon cúi đầu tạ lễ sau khi vị chủ tịch thực hiện việc rót trà vào chiếc tách đặt trước mặt cô gái. Lúc này, không gian giữa họ không còn là đại sảnh ồn ào, nhốn nháo bên dưới công ty nữa, mà vô cùng tĩnh lặng bên trong căn phòng làm việc của Chủ tịch Byun. Nơi đây được trang trí theo một lối phong cách hiện đại pha lẫn với cổ điển. Chẳng hạn như chiếc bàn thủy tinh mà Taeyeon đang đặt tách trà xanh bốc khói ngây ngút của cô lên phía trên. Là một chiếc bàn có hình ovan, được làm từ thủy tinh hiếm có màu đen ngọc bích, óng ánh kim tuyến trông rất sang trọng. Nhưng bao quanh lấy chiếc bàn thủy tinh cao cấp kia lại là một bộ trường kỷ cổ theo thiết kế của những năm sáu mươi ở phương Tây. Bộ ghế này được làm bằng gỗ quý rất tinh tế và tỉ mỉ, màu sắc cũng hài hòa với màu sơn của căn phòng và nhất là chiếc bàn đi đôi với nó.

            - Vậy, thằng nhóc Baekhyun đó đã gây chuyện gì ở trường à?

            Taeyeon dứt mắt ra khỏi bức phù điêu khá cổ xưa được gắn trên vách tường gần đó, gấp gáp phủ nhận:

            - Dạ, không ạ! Cậu ấy không gây chuyện ở trường đâu, Chủ tịch! – Lấy một hơi thở dài vào bụng, cô bắt đầu đi vào phần mở đầu – Hôm nay tôi đến tìm Chủ tịch vì một chuyện liên quan đến cậu Byun, nhưng tất nhiên không phải là chuyện xấu!

            Người đàn ông thành đạt phía trước với đôi môi mỏng có hơi cong lên trước những biểu hiện thật thà có ở cô gái phía trước. Lúc vừa nhìn thấy cô gái này, ông liền nghĩ đến hình tượng một cô gái có tính cách đơn thuần, vui vẻ và lạc quan. Lại đi đến tận đây, ngồi chờ hàng giờ để được gặp mặt ông với cái lí do liên quan đến cậu con trai quý tử. Trước nay, người của học viện chưa bao giờ dám bẻn mảng đến đây để tìm ông, vì họ biết thế lực của Byun Hwanghee rất rộng. Một chuyện cỏn con như Byun Baekhyun bỏ học, Byun Baekhyun đánh nhau, Byun Baekhyun tỏ thái độ vô lễ với giáo viên,...đều được hội đồng nhà trường xem xét như một hình thức rồi mọi chuyện đi vào quên lãng. Vì vậy, chủ tịch Byun rất bất ngờ khi một người tự xưng là giảng viên của con trai ông, đến xin gặp ông để bàn về một số vấn đề của Baekhyun.

            - Không phải chuyện xấu? Thế là chuyện tốt?

            Rốt cuộc bây giờ thì Taeyeon cũng biết được, cái tính hay bắt bẻ, hoạnh họe lập luận của người khác mà Baekhyun vẫn hay làm là được di truyền từ ai. Cố giữ cho mình một trạng thái bình tĩnh hết sức có thể, Taeyeon mạo mụi hỏi một câu:

            - Chủ tịch khi đồng ý cho Baekhyun vào học ở học viện, là vì lí do gì ạ?

             Đôi mắt đen sành đời của người đàn ông như se lại trước câu hỏi tưởng như không liên quan của cô gái đối diện. Ông tựa nửa người vào chiếc trường kỷ, nhàn nhạt lên tiếng sau khi hớp một ngụm trà nhỏ:

            - Baek có khiếu về âm nhạc!

            Chỉ một câu ngắn gọn đến mức đạt đúng cấu trúc: chủ từ, động từ và túc từ mà vị chủ tịch dùng để đáp lời cô giảng viên trẻ tuổi. Sau câu nói không thể ngắn hơn được nữa của Byun Hwanghee, cô gái trẻ có vẻ suy ngẫm. Chờ năm giây sau đó, cô  ngước lên nhìn ông:

            - Chủ tịch Byun, ông có bao giờ nghe cậu ấy đàn và hát chưa ạ?

            Phản ứng đầu tiên với câu hỏi đó, Chủ tịch có hơi nhếch môi vì buồn cười, nhưng khi ngẫm lại, hai chân mày đen, rậm như cau lại. Quả thật, từ hơn mười năm nay, ngoài công ty và sự nghiệp của mình ra, hiếm khi ông đặt sự quan tâm của mình đến cậu con trai. Vì ông cho rằng, tiền mà ông làm ra, đủ cho cậu ấy một cuộc sống sung túc, đủ đầy. Byun Baekhyun chỉ cần làm một việc, đó chính là làm con trai của nhà tài phiệt Byun Hwanghee mà thôi. Tiền bạc và thế lực của ông có thể giúp cho Baekhyun sống tốt, chính vì lẽ đó, Chủ tịch Byun không để mắt đến con trai của mình nhiều, để cho cậu làm những gì cậu thích. Chỉ cần ở tương lai, cậu ngoan ngoãn kế thừa cái cơ nghiệp kết xù này, đem lại tiền tài và vinh dự cho ông, tất cả chuyện khác, ông đều không quan tâm.

            - Tôi chỉ mong được thấy nó chịu ngồi yên, xử lí mớ tài liệu kinh doanh trên vi tính thôi! Dù nó có đàn có hát, cuối cùng cũng phải quay về cái công ty này!

            - Ngài sẽ không còn nghĩ như thế nữa, nếu như Chủ tịch thưởng thức tài nghệ của cậu ấy! – Taeyeon rất buồn vì tư tưởng bảo thủ của vị chủ tịch. Baekhyun là một người luôn cô lập bản thân của cậu bởi những người xung quanh, việc đó không phải là không có cơ sở. Từ nhỏ, được người bố độc đoán như thế này vạch sẵn đường đi nước bước. Giống như một con cá vàng được nuôi trong chậu cá cảnh to, tưởng chừng như có thể tư do bơi nhảy, nhưng thật ra vẫn bị bao quanh bởi những lớp thủy tinh lạnh ngắt. Cố định cuộc đời của nó là phải gắn liền với sự giam hãm đó, "tự do" cũng chỉ là một từ mĩ miều thay thế cho hai chữ "áp đặt".

            Người đàn ông cảm thấy tư tưởng của ông và cô gái từ đầu vốn đã không cùng một hướng, đôi co vẫn là không đi đến đâu. Vận dụng sự khôn ngoan trong mấy chục năm trên thương trường, chủ tịch Byun tỏ ra nhượng bộ:

            - Ý của cô, hãy trình bày!

            Taeyeon lúc này cũng không còn ngần ngại, chỉ cần nghĩ đến Baekhyun, cô như được tiếp thêm động lực:

            - Sắp đến, Baekhyun có một buổi biểu diễn rất quan trọng, ngài và phu nhân hãy đến để cỗ vũ cho cậu ấy nhé?!

            Mặc dù thật sự rất muốn bật ngửa ra cười với câu chuyện vô cùng hóm hỉnh của cô gái tóc đen, nhưng vị chủ tịch vẫn đeo trên gương mặt một nét vô cảm. Trong lòng ông tất nhiên không tin vào việc cậu con trai của mình sẽ tham gia vào những việc mà ông cho là "ruồi bu" như thế.

            Tăng thêm sự tin tưởng cho người đàn ông ngồi phía trước, Taeyeon rút từ chiếc túi xách của mình ra hai tấm vé mời, đặt nhẹ lên bàn và đẩy nó về hướng vị chủ tịch:

            - Baekhyun đã rất cố gắng! Cậu ấy thực sự hy vọng được mọi người công nhận năng lực của mình!

            Hai con mắt tinh tường của người đàn ông đứng tuổi ánh lên những tia chế giễu và xem thường khi nhìn vào hai tấm giấy được thiết kế lòe loẹt bên dưới. Đối với ông, đàn hát chỉ là những thứ ảo mộng, không thực tế và không thể mang lại cho con người tiền tài và danh vọng như công việc của ông. Cho phép Baekhyun vào học ở học viện kia, Byun Hwanghee từng rất đắn đo, nhưng rồi ông cũng cho phép bởi vì ông hiểu rằng, dù có học bất kì ngành nghề gì đi nữa, Byun Baekhyun vẫn phải quay về, gánh lấy cái sản nghiệp này.

            - Cô mang về đi! Công việc của tôi không nhàn rỗi đến mức độ này! – Chưa gì Chủ tịch Byun đã ra hàm ý muốn tiễn khách – Cô có thể nhắn lại với Baek nếu muốn, nói nó bớt làm những chuyện dở hơi đi nhé! Nếu ăn chơi đủ rồi, thì quay lại đây phục vụ cho tôi! Đừng làm những chuyện mất mặt như vậy ở giữa đám đông!

            Tuy giọng điệu vẫn đều đều, không mang bất kì sự thô lổ nào, nhưng không hiểu sao, Taeyeon lại cảm thấy rất đau nơi lồng ngực. Hơn thế nữa, cô cảm thấy rất uất ức cho Baekhyun, khi cậu có một người bố chỉ biết đến tiền tài và danh vọng.

            - Chủ tịch Byun, ngài luôn nghĩ Baekhyun sẽ không làm nên chuyện với con đường mà cậu ấy đang theo đuổi! Tôi có thể nói là ngài lầm to rồi!

            Cặp mắt sáng quắc và vô cùng sắc bén của người đàn ông mở lớn, không thể ngờ rằng cô gái này mạnh miệng như vậy mà phản kích ông.

            Bỏ qua ánh mắt không hài lòng của vị chủ tịch, Taeyeon tiếp tục công kích:

            - Baekhyun sẽ thành công, nhất định sẽ thành công bởi chính năng lực và sự đam mê âm nhạc của cậu ấy! Ngài chưa bao giờ đặt sự tin tưởng vào cậu ấy, vậy thì thử đặt sự thách thức! Xem Baekhyun có tự lực mà thành công hay không?

            Gật gù trước những lời lẽ hùng hồn từ cô gái nhỏ con nhưng có một tấm gan thực sự rất lớn kia, Byun Hwanghee cong nửa môi cho một nụ cười lạnh:

            - Được! Tôi sẽ chóng mắt lên mà xem, Byun Baek làm được gì ngoài cái danh con trai của Byun Hwanghee này!

            Âm điệu tự tin như vậy là bởi vì ông tin rằng, Baekhyun cuối cùng rồi cũng ngoan ngoãn chui vào vòng tay thế lực của ông, nơi an toàn nhất đối với cậu.

            Quan sát kĩ người ngồi phía đối diện, cách ông một cái bàn kính. Đôi mắt đen, hấp háy đầy nghị lực của Taeyeon như một cái công tắc, bật lên trong đầu vị chủ tịch rất nhiều câu hỏi. Tuy nhiên, ông không vội vàng đặt câu hỏi, chỉ định sẵn trong đầu một ý định nhờ người theo dõi cô gái này. Ngoại hình nhỏ nhắn như vậy, nhưng xem ra cô gái này không phải thuộc dạng tầm thường.


End shot.


Thanks for reading : )

Bình loạn cho mình nếu các bạn có thể ehehe~


Au's note: Phần cuối là 7.2 - kết thúc có lẽ sẽ không làm các bạn thực sự hài lòng lắm vì không viên mãn như mong đợi :) Tuy nhiên, mình sẽ tặng cho các reader yêu quí hai phần Ngoại truyện :)) hãy chờ đợi ở mình kkk~

Qua ngày rôi nhưng vẫn muốn chúc lại, Happy Birthday Byun Bacon \m/

           

           

           

             

           

           

           

           

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top