Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

the beginning

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời nói đầu: chiếc fic này là tôi viết theo cái concept nhật kí ấy. Nên là tôi sợ mọi người sẽ khó ngấm được cái mood này á =))))

Thôi thì mọi người cứ enjoy đi nhaaaa

Ngày 25 tháng 2 năm 2003
Ngô Hà Nguyên ra đời.

Ngày 10 tháng 9 năm 2003
Hà Nguyên đã ngồi được rồi.

Ngày 25 tháng 11 năm 2003
Nguyên đã biết bò.

Ngày 30 tháng 12 năm 2003
Hà Nguyên tập đi những bước đầu tiên.

Ngày 3 tháng 2 năm 2004
Ngô Hà Nguyên bập bẹ nói.

Ngày 17 tháng 9 năm 2004
Mẹ dắt Nguyên đi học ngày đầu tiên.

Ngày 22 tháng 8 năm 2009
Nguyên vào lớp 1.

Ngày 25 tháng 2 năm 2011
Mẹ tôi đã nói với tôi về cuốn nhật kí này nhân ngày sinh nhật. Mẹ muốn tôi lưu giữ lại những kỉ niệm, những sự kiện đã xảy ra trong cuộc đời.

Ngày 10 tháng 7 năm 2013
Có lẽ tôi đã để quên nhật kí vào một góc xó nào đấy. Nhưng đó không phải vấn đề chính, hôm nay có hai mẹ con chuyển đến cạnh nhà tôi sống. Gia đình tôi cũng sang đó để chào hỏi, con bé ấy kém tôi một tuổi nhưng nó hoạt bát hơn tôi nhiều. Tôi nghĩ rằng sớm muộn gì tôi và nó sẽ có nhiều cái để viết vào cuốn nhật kí này. Nên tôi đã quyết định đây sẽ là nơi cất giấu những kí ức giữa tôi và nó.

Ngày 12 tháng 7 năm 2013
Hôm nay con bé mới chuyển đến đã chạy lại và bắt chuyện với tôi. Con bé gọi tên tôi nhưng tôi lại chẳng nhớ nổi tên nó. Buồn cười thật nhỉ? Rồi nó cũng nói lại rằng tên của nó, phải nhớ cho kĩ, Bùi Trinh Sơn. Tên nghe giống con trai nhỉ? Haha

"Pffff! Mình hồi đó nghĩ như thế à?" nàng đã không biết bao nhiêu lần phụt cười mà cảm thán khi đọc đến đây. Cái ấn tượng đầu tiên sao mà đanh đá thế chứ, nàng nhớ lại cái cảnh đầu tiên gặp em. Nàng ngại ngùng nép vào sau lưng bố, bộ dạng lúc đó chẳng khác gì một bé cún nấp sau chân chủ mỗi khi người lạ đến. Còn em, em thân thiện, hoạt bát, năng nổ, hòa đồng,... Vân vân và mây mây những tính từ gì đẹp đẽ nàng đều dành cho em hết. Em lễ phép chào hỏi gia đình nàng và tự giới thiệu bản thân. Cái tên em khi ấy bị nàng chế nhạo mà giờ lại khắc cốt ghi tâm chẳng thể nào quên. Ngẫm lại thì nàng thấy cái tên đó cũng đẹp, nhưng nàng lại chẳng biết diễn tả vẻ đẹp ấy như nào. Chỉ biết là một cái tên đẹp, rất đẹp và cực kì đẹp.

Người ta hay nói yêu nhau yêu cả đường đi, ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng thật chẳng sai. Nàng yêu em nên nàng yêu luôn mọi thứ về em, nói nàng simp em cũng chẳng hề sai, vì sự thật là thế mà.

Buổi gặp đầu tiên là vào đầu thu, là lúc mà mùa hạ vẫn còn lưu luyến trên những mảnh đồi xa xăm và sắc thu vẫn chưa kịp lấp đầy mọi thứ. Cái cảm giác sự oi bức của mùa hạ vẫn còn đọng lại hòa lẫn với sự nhẹ nhàng, sâu lắng của mùa thu, cái buổi chiều mang chất u buồn của mùa thu nhưng ánh sáng hòa tấu cho bản nhạc buồn đó lại là những tia nắng vẫn còn hương vị của mùa hạ, tất thảy đều khó có thể diễn tả được. Chỉ biết rằng buổi chiều hôm ấy Ngô Hà Nguyên đã có thêm một người bạn, người bạn mà nàng cho là tri kỉ.

Ngày 29 tháng 8 năm 2013
Là ngày tựu trường, nên tôi và Trinh Sơn đến trường, tưởng như con bé sinh ra và lớn lên ở đây vậy đó, con bé làm quen với mọi người từ người lớn đến trẻ nhỏ, không chừa một ai đến nỗi nó dám bỏ tôi một mình mà biến mất. Mặc dù mẹ tôi đã dặn rằng phải trông con bé nhỡ nó lạ người, không dám nói chuyện với ai. Nhưng nhìn xem, con bé đó bỏ tôi, uổng công tôi vác cái thân ngọc ngà này chạy theo nó, làm tôi mệt chết đi được. Tôi mà không giận nó thì tôi không còn là người!!

Ngày 30 tháng 8 năm 2013
Chưa có cập nhật gì thêm bởi vì tôi chưa hết giận con nhỏ đó đâu.

Ngày 31 tháng 8 năm 2013
Hôm nay Trinh Sơn đã xin lỗi tôi và dắt tôi đi ăn kem.

Ngày 28 tháng 12 năm 2013
Ngày này 9 năm trước, một cô công chúa tên Bùi Trinh Sơn ra đời.

Ngày 25 tháng 2 năm 2014
Lần đầu tiên tôi đón sinh nhật cùng Trinh Sơn.

Ngày 5 tháng 9 năm 2015
Tôi chuyển cấp, và tất nhiên là khai giảng ở ngôi trường khác, một ngôi trường không có Bùi Trinh Sơn.

Ngày không xác định
Một năm không có Bùi Trinh Sơn, cảm giác thật trống rỗng. Tôi đã quen với việc nó cứ kè kè bên cạnh tôi như cái bóng cứ bám vào chân tôi không dứt. Mặc dù về nhà vẫn có thể gặp được nó nhưng thời gian ở nhà làm sao bằng thời gian bị nhốt ở trong trường cơ chứ. Tôi có bạn, nhưng không như với Trinh Sơn, tôi thân thiện nhưng kín đáo, quá lắm cũng là bạn chơi thân. Tôi đã thử nghĩ tới việc sau này, khi đã có nhiều mối quan hệ hơn thì liệu Bùi Trinh Sơn nó có còn nhớ tới tôi nữa hay không.

Ngày 28 tháng 12 năm 2015
Một ngày sinh nhật của Trinh Sơn mà không có bánh kem hay gì cả, chỉ có tôi và nó, cả hai nằm trong phòng lần đầu tâm sự với nhau. Hôm qua, tôi có nói với mẹ rằng sẽ ngủ ở nhà Trinh Sơn, và hai đứa không ngủ, thực ra là tôi không ngủ được mà kéo theo nó. Đêm đó hai đứa đã nói rất nhiều. Nó nói rằng không thích tôi kêu mày xưng tao, và nó thích xưng bằng chị em hơn, tôi cũng ừ à cho có lệ rồi nói sẽ dần đổi.

Bởi tự nhiên mà đổi cách xưng hô vốn đâu có phải ngày một ngày hai mà làm được, chỉ biết là từ từ thay đổi. Đó cũng là cái tự nhiên vốn có, bởi chẳng có ai là kịp sẵn sàng cho những thứ mới mẻ hay những thứ đột ngột, bất ngờ. Cách duy nhất để đối mặt với chúng là tập làm quen. Chẳng hạn như... Mất đi thứ gì đó quan trọng với mình chẳng hạn, sẽ chẳng có ai mà cứ ngồi khóc thương hay nằm ăn vạ đòi cái thứ đó trở lại cả. Chúng ta chỉ khóc lúc đầu, và dần dà tập tành làm quen với việc không có thứ đó. Dẫu biết rằng điều đó thật chẳng dễ dàng gì.

Người ta nói thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương, thực chất không hẳn là như thế. Thời gian sẽ làm lành lại miệng vết thương và biến nó thành vết sẹo, mà vết sẹo thì sẽ mãi mãi ở đấy. Và vết sẹo đó sẽ trở thành một phần của chúng ta, dù cho có chối bỏ chúng nhường nào, chúng vẫn cứ ở đó, trơ trọi với mọi thứ.

Chúng ta sẽ phải trải qua năm sắc thái của nỗi buồn, lần lượt sẽ là chối bỏ, tức giận, thương lượng, trầm cảm và cuối cùng là chấp nhận. Thử nghĩ mà xem, có phải mỗi khi buồn, việc đầu tiên của ta là khóc và chối bỏ đi cái sự thật tàn khốc đó, tiếp theo là luôn miệng chất vấn bản thân hoặc ai đó bằng những câu hỏi tại sao lại làm thế? Vì mục đích gì? Rồi tự mình trách móc bằng những câu nói " giá như... ", rồi chúng ta lại mặc cảm, không muốn tiếp xúc với bất kì ai, cứ luôn miệng " hãy để tôi một mình đi " nhưng lại muốn ai đó để chia sẻ. Rồi cuối cùng lại chấp nhận sự tồn tại của nó như một phần của cuộc sống.

Nàng của hiện tại cũng như thế, chỉ là nỗi buồn của nàng như một vòng lặp chối bỏ, tức giận, thương lượng, trầm cảm, chối bỏ, trầm cảm, ... Một vòng lặp tiêu cực, nàng chẳng thể thoát khỏi mớ hỗn độn đó, chỉ khác một chút là nàng không khóc nữa. Có lẽ là do nàng không muốn khóc hay là do tuyến nước mắt đã dừng hoạt động. Chỉ là khi ai đó nhắc đến em ấy là nàng lại nổi đóa lên chẳng vì lí do gì. Ngô Hà Nguyên của hiện tại vẫn còn lạc lối trong những miền kí ức của Bùi Trinh Sơn và Ngô Hà Nguyên của quá khứ, mà vẫn không màng đến em ấy ở hiện tại. Hoặc có lẽ là chẳng có Bùi Trinh Sơn ở hiện tại

.

Tôi hỏi Bùi Trinh Sơn rằng nó... À không, em ấy thích mùa nào trong năm. Em trả lời tôi em thích mùa thu, cũng vì nhắc đến mùa thu là em lại liên tưởng đến chúng mình. Em nói rằng mối liên kết của hai đứa tôi là mùa thu, và sẽ mãi mãi là mùa thu. Đêm đó có rất nhiều chuyện, chỉ là tôi không nhớ nổi để viết vào đây...

Ngày 5 tháng 9 năm 2016
Là ngày Bùi Trinh Sơn chuyển cấp, em ấy vào trường tôi học. Vui thật nhỉ? Có em ấy tôi sẽ không lo thứ gì nữa...

Ngày 6 tháng 9 năm 2016
Bùi Trinh Sơn mới vào trường nhưng được rất nhiều người để ý, cả nam lẫn nữ không chừa một ai. Phải chăng là do gương mặt và khí chất của em đặc biệt thu hút. Tôi lại vừa thấy tự hào vừa thấy khó chịu...

Ngày 23 tháng 10 năm 2016
Tôi được một bạn nam trong lớp tỏ tình. Bạn ấy nói là đã thích tôi được một năm. Tôi biết bạn ấy thích tôi nhưng tôi đã cố làm ngơ rồi. Tôi từ chối. Nhưng đám đông cứ hô hào và hú hét, liên tục nói rằng đồng ý đi, tại sao lại từ chối và vân vân những điều khác. Lúc tôi đang cực kì lúng túng thì Trinh Sơn đến giải vây và kéo tôi đi. Tạ ơn trời đất đã mang Trinh Sơn đến với tôi!

Ngày 25 tháng 12 năm 2016
Bùi Trinh Sơn được tỏ tình. Tôi không rõ sự tình ra sao, chỉ đứng từ xa xem kịch và bất giác cười khẩy khi nghe thấy giọng em ấy từ chối cậu trai kia.

Nhưng cái đáng nói là em ấy đã rủ tôi đi chơi giáng sinh. Lần đầu đi chơi noel mà chỉ có tôi và em, cảm giác bồi hồi thật đấy. Em dắt tôi đi ăn, đi chơi, đi đến mọi ngóc ngách của góc phố náo nhiệt này. Hai ta tạt vào một cửa hàng bán khăn quàng cổ, tôi cứ đứng nhìn ngắm đủ loại đủ kiểu đến nỗi hoa hết cả mắt. Chợt giật mình khi nhận ra trên cổ quàng một chiếc khăn màu nâu đậm, không phải là đơn giản thì cũng là không quá cầu kì. Em hỏi tôi có thích không, tôi cũng trả lời rằng tôi thích nó. Và cho dù em có tặng cái gì tôi cũng đều thích...

Ngày không xác định
3 năm trung học, hay nói đúng hơn là 2 năm trung học bên em, là những tháng ngày tuyệt vời nhất. Khi còn ở tiểu học, chúng ta vẫn còn là trẻ con, chúng ta vẫn chẳng biết tí gì về nhau cả, hay đúng hơn là chúng ta chẳng quan tâm đến nhau, bên nhau cũng được, không cũng chẳng sao. Nhưng khi đến tuổi này, là độ tuổi đủ để chị biết được mức độ quan trọng của em, nó không thể dùng những tính từ thông thường người ta vẫn sử dụng để miêu tả, nó chỉ được thể hiện bằng hành động. Và em sẽ chẳng bao giờ biết được chị cần em đến nhường nào khi chị chẳng bày tỏ nó ra ngoài, duy chỉ có một mình chị biết.

Và đến độ tuổi này, cái độ tuổi mà chập chững bày đặt tìm hiểu về tình yêu dù chẳng hiểu rõ về nó. Nhưng tình yêu của chị, chị biết chị đã yêu em, nó đủ lớn để chị biết về nó, và nó sẽ lớn hơn nữa, chị sẽ cố gắng giấu nó đi, một mình nuôi nó lớn. Chị biết là chị ích kỉ, chị giấu nó đi vì chị sợ em sẽ kinh tởm con người chị, chị sợ em biết đến sự tồn tại của nó và chị sẽ chẳng bao giờ tiếp xúc được với em, chị sợ em biết nó thì chị sẽ chẳng bao giờ mặt đối mặt với em một cách bình thường được nữa. Xin em hãy tha thứ cho chị.

Xin em...

Cầu xin em...

.

Ngày 5 tháng 9 năm 2018
Tôi chuyển cấp lần nữa, và vẫn là năm đầu không có em bên cạnh.

Ngày 11 tháng 10 năm 2018
Thật tình tôi không muốn viết điều này, nhưng nó có liên quan đến em ấy.

Rằng là tôi bị bắt nạt. Ngôi trường mới lạ người, lạ nơi, hơn nữa tôi mới chỉ năm đầu nên cũng không lạ với chuyện ma cũ bắt nạt ma mới. Nó đã kéo dài ngay khi tôi mới vào trường, tôi cũng đã báo với thầy cô nhưng họ lại làm ngơ, cũng bởi vì lũ bắt nạn tôi là con nhà nòi. Một đám chỉ biết dựa vào đồng tiền bố mẹ kiếm ra mà đi sai khiến, dẫm đạp người khác. Tôi cố gắng vùng vẫy nhưng chúng càng lấn tới.

Chết thật... Tôi lạc đề rồi.

Hôm qua, vẫn như thường lệ, bọn chúng bắt nạt tôi. Nhưng bắt nạt này là quấy rối tình dục... Bọn chúng kéo tôi lại một ăn nhà hoang bên đường, dù cho có vùng vẫy, khóc lóc, cầu xin nhưng chúng chẳng hề thương tiếc, dù cho tôi có nằm lăn ra thì bọn chúng vẫn lôi đi, kéo xộc tôi vào mặc cho cánh tay tôi đã đầy máu và đất cát. Cảm giác lúc đó thật tệ, giống như việc bị bỏ vào nơi hoang vắng và cố gọi to để nhen nhóm niềm tin có tiếng gọi trở lại. Chúng xé áo tôi, xé cho đến khi những mảnh vải rách đó còn chẳng thể che nổi bất kì đâu trên cơ thể, bất lực mà chẳng thể làm gì được. Tôi không còn nghĩ đến cảnh chúng sẽ buông tha cho tôi, sẽ chẳng có viễn cảnh bọn chúng thương tình...

Khi tôi cố cầu xin chúng bằng những giọt nước mắt cuối cùng, khi đầu óc đã ong ong, mi mắt cũng nặng trĩu, cái giọng nói quen thuộc đó lại ánh lên bên tai tôi. Kì lạ nhỉ? Cứ như một phép màu vậy, em đã đến, và em đã thấy bộ dạng đó của tôi. Không hiểu sao lúc đó tôi lại thấy xấu hổ, tôi xấu hổ khi để em thấy bộ dạng này, em sẽ nghĩ gì về tôi nhỉ? Nhưng chẳng còn sức để nhìn rõ em nữa, trước mắt dần dần chẳng còn tia sáng nào lọt vào, tất thảy chỉ là những tiếng đánh đấm, và cuối cùng là tiếng gọi của em.

Sáng hôm nay, cơn đau nhói ở cánh tay đã đánh thức tôi dậy, là em đang nằm đè lên tay tôi. Có vẻ như bị động, em choàng tỉnh, thấy tôi cứ nhìn chằm chằm. Tôi còn tưởng em sẽ hỏi những câu như kiểu chị đỡ hơn chưa hay là chị còn đau ở đâu nữa không. Nhưng nguyên văn câu nói của em lại là:

"Chị vẫn chưa bị gì cả đâu."

Tôi ngơ người... Mất một lúc để hiểu những gì em nói. Không có cơn đau nhói ở chỗ đó, vậy là... Tôi được cứu rồi? Nhưng thay vì cảm ơn như thông thường người ta vẫn nói, tôi lại khóc. Lúc đó tôi khóc như một đứa trẻ, chắc em phải sốc lắm mới cuống quýt dỗ một đứa trẻ lớn hơn em một tuổi. Nín khóc một lúc lâu tôi mới dám hỏi:

"Em... Có ghê tởm chị không?"

Rõ ràng là một câu hỏi ngớ ngẩn. Ngớ ngẩn đến mức em còn không trả lời, chỉ nói vỏn vẹn chữ

"Điên".

Tôi bật cười. Một nụ cười hạnh phúc

.

Sau đó tôi lại hỏi em hàng tá những câu hỏi như em có sao không, sao em đến đó và sao em lại đánh nổi chúng,... Tôi biết em từng học Taekwondo nhưng em mới chỉ đai đỏ thôi mà nhỉ? Tôi hỏi từng ấy câu, em trả lời từng ấy câu. Nhưng câu trả lời của em lại là "Em không biết" hay "Em cũng chẳng biết tại sao",.... Tôi không buồn hỏi nữa, vì dù có hỏi cũng chẳng thể biết được đáp án.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top