Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Introduction

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

( Rrrr - - Rrrr - - )

Tiếng đồng hồ báo thức từ điện thoại di động yêu dấu kêu vang vọng khắp phòng, và đó là âm thanh duy nhất khiến tôi mở mắt thức dậy vào buổi sáng dường như mỗi ngày.

Nhưng ngày hôm nay đặc biệt hơn những ngày khác ở chỗ không cần hấp ta hấp tấp đứng dậy từ giường, đánh răng rửa mặt để chạy ra ngoài chen lên lấn xuống với người khác trên tàu điện trên không. Hôm nay là ngày chủ nhật, tôi không cần làm việc, dậy muộn được, nhưng không ngủ tiếp được nữa.

Có một chỗ cần phải đi, và người quan trọng của tôi đang đợi ở đó.

Nhưng mắt thấy điều quan trọng nhất ngay bây giờ có lẽ là việc trả tiền phòng, mà cô chủ nhà trọ đã nhét hóa đơn chỉ rõ tên tôi dưới cánh cửa.

'Botkawee phòng 311'

Cả nhà trọ chỉ có duy nhất một Botkawee, bởi vì tên thật của tôi có nguồn gốc đến từ từ Kawee (Bài thơ), là biệt danh có ý nghĩa giống như vậy.

Cũng không biết lúc sinh mẹ tôi có được nguồn cảm hứng đặt tên từ đâu, đã thế hồi trước đám bạn trời đánh còn thích trêu chọc cái biệt danh lạ đời không giống ai này như chuyện thường ngày. Nhưng khá là hài hước khi tôi chưa từng nghĩ muốn đổi nó dù chỉ một lần, nó ở cùng tôi đến tận 30 năm.

Người con trai 30 tuổi phải có những gì? Bạn sẽ thấy câu hỏi này một cách thường xuyên trên các báo cáo xã hội online. Người khác ra sao thì tôi không biết, nhưng xin phép lấy cuộc sống của bản thân tôi ra làm chuẩn vậy.

Một, tôi vẫn đang còn độc thân.

Và hai, tôi không có cái đéo gì để xây dựng gia đình với một ai đó vào một ngày nào đó gần đây sure.

Hiện tại phải lo cho xong thân mình đã, bắt đầu từ đánh răng rửa mặt, tắm rửa gọn gàng trước khi bước chân ra khỏi phòng để đến 7-Eleven, mua chân giò phô mai với bún thịt heo đỏ để ăn lót dạ đỡ đói. Gần đây có quán cơm gà Hải Nam nổi tiếng, và tôi cũng chưa bao giờ bỏ lỡ việc mua suất đặc biệt gói vào hộp đem về phòng ăn như trước đây. Bây giờ chỉ cần chờ đợi thôi.

Đúng là thức dậy vào lúc 10 giờ sáng, nhưng nơi cần đi đó có quy định về việc thời gian đến... sáu giờ tối. Không biết dậy sớm làm quái giề.

Bốn giờ chiều tôi mở tủ quần áo, lấy bộ suit màu xám vừa thuê hai ngày trước ra mặc, sau đó kiểm tra sự gọn gàng, chỉn chu của gương mặt và kiểu tóc.

"Đẹp trai vãi.." Khen bản thân xong đừng chần chờ, hãy vớ ngay cái ví tiền cũ và con di động nát đi ra khỏi phòng ngay tức thì nhá.

Nói thẳng ra thì tôi không có hiểu biết về quán bán hoa bao nhiêu cả, nên phải dựa dẫm vào Google như mọi lần, và gần nhà trọ có quán bán hoa cách chỗ này một km, rẽ trái vào ngõ, rồi quán sẽ nằm ở góc cuối đường bên phía tay phải.

Google Map nó chỉ như vậy, hai chân liền bắt đầu bước theo lối đi bộ mà không chần chờ. Cho dù không có quy định về buổi lễ một cách rõ ràng bao nhiêu, nhưng dù sao tôi vẫn phải đến kịp buổi lễ quan trọng được ghim trong tim. Tính từ chỗ đang đứng, tôi phải ngồi tàu điện trên không tiếp tầm sáu điểm đến, sau đó phải ngồi xe ôm đến khách sạn tiếp.

Kệ đi. Chuyện đó sau rồi hẵng nói tiếp. Có lẽ bây giờ tôi nên quay lại tập trung vào quán bán hoa trước đi đã.

"Đi thẳng thêm 300m." Đôi mắt nhìn chăm chú vào bản đồ trên điện thoại trong khi miệng lẩm bẩm một cách hưng phấn. Thêm một chút nữa, quán Sweet Garden mà tôi chờ mong sẽ xuất hiện ngay trước mắt.

Trong page review nói rằng quán nào cũng không trang trí bó hoa đẹp bằng quán này, đã thế giá cả còn dễ thương dễ mến phù hợp với những người ví tiền xẹp lép như tôi nhất.

"50m nữa... 10m nữa... đi thẳng..."

Màn hình điện thoại báo rằng tôi đã đến điểm đích rồi. Đâu hả!!!

Chỉ có thể chuyển động người qua lại đồng thời liếc mắt nhìn bầu không khí xung quanh, trước khoảnh khắc phát hiện thấy tấm biển màu trắng kích thước lớn khổng lồ bắt mắt rất nổi bật ở ngay trên đầu. 'Sweet Garden' cuối cùng cũng đến được, nhưng mà...

'Quán đóng cửa một ngày

Chủ quán và nhân viên đi xem Avengers phần 6

Ngừa khách hàng spoil trong mọi trường hợp!!'

Cái quái gì vậy!!

Avenger lại còn hiểu ý chiếu đúng vào khoảng này nữa chứ.

Chết chết, phải tốn thời gian kiếm quán khác nữa à, hay là không đem hoa đi tặng cô ấy nhỉ. Không được! Bây giờ nghĩ chắc bản thân sắp điên đến nơi vì chỉ lo cân nhắc để lựa chọn con đường nào giữa: một, tốn thời đi tìm quán mới; hay hai, đến không kịp buổi lễ quan trọng của cô ấy.

Và rồi ngay khoảnh khắc chuẩn bị đối mặt với khủng hoảng, ánh mắt lại vô tình tập trung vào tấm biển bằng gỗ với hàng chữ mờ được treo ở phía đối diện. Nó là gian hàng cũ nhìn có vẻ rất hoang tàn, nhưng vì đằng trước ghi là quán bán hoa nên tôi mới không chần chờ thử bước vào quán trước.

Kung~ King~

Cửa gỗ mục nát, được đẩy ra đụng phải chiếc chuông được treo ở phía trên cửa. Tôi đoán rằng chỗ này chắc chắn là căn nhà bỏ hoang mà ma dữ nhất Băng Cốc sure. Vì chỉ mới bước chân vào thôi, đầu mũi liền chỉ cảm nhận được mùi ẩm mốc của gỗ và những cuốn sách cũ, dù xung quanh có được lấp đầy bởi toàn những bông hoa và quà lưu niệm đi chăng nữa.

Đúng là mùi thơm vẫn thật sự không thể che được sự cũ kỹ của đồ đạc trong quán.

"Xin chào ạ." Giọng khàn khàn của một người đàn ông có tuổi vang lên. Tôi quay qua nhìn ông ta, người mà đang đứng ở chỗ một chiếc quầy gỗ cũ một lát trước khi quan sát cách ăn mặc của người trước mặt mắt không chớp, tuổi của bác ấy chắc tầm hơn năm mươi rồi, không hiểu mặc áo hình chú bọt biển tinh nghịch đối lập với tuổi như thế làm gì.

"Không biết rằng chàng trai có chuyện gì cần giúp đỡ không?" Chú ấy nói xen vào, gọi tôi từ trong tiềm thức trở lại thực tại một lần nữa.

"À... Cháu muốn mua một bó hoa hồng trắng ạ, bên quán có không ạ?"

"Hoa hồng trắng à? Có, nhưng muốn bó nhỏ hay là bó lớn?"

"Vừa vừa ạ."

"Vừa là mấy bông?" Ghẹo gan không đó bác, không muốn cãi nhau với người già đâu nhá.

"Bình thường bác có những kích cỡ như nào ạ? Bản thân cháu không có kinh nghiệm mấy ạ."

"Mua tặng ai hả? Người yêu... bạn bè hay là họ hàng người lớn?"

"Cháu mua tặng bạn của bạn của bạn nữa ạ. Cô ấy chuẩn bị tổ chức hôn lễ, quan trọng là cô ấy còn chưa từng biết đến sự hiện diện của cháu nữa cơ." Nói rồi liền muốn nằm xuống khóc ròng ngay trên sàn nhà cho vừa với sự buồn bã mà tôi đang đối mặt.

Và đúng, ngày quan trọng mà tôi nói chính là hôn lễ của người con gái mà tôi thích thầm từ hồi còn học đại học. Nhưng bản thân lại kém cỏi không đủ dũng khí để tiến đến làm quen với cô ấy, đến lúc nhận thức được lần nữa thì cô ấy đã thông báo tổ chức hôn lễ với người con trai khác mất rồi.

Vì không quen biết trực tiếp với bản thân cô dâu, tôi liền nhờ ké mối quan hệ của bạn bè xa xa giúp đỡ.

Nghĩ mà xem, đến chúc mừng cô ấy nhưng thiệp mời còn không được nhận nữa. Tôi cũng không có định đi ăn đồ free ở bữa tiệc, chỉ chú tâm vào việc đây có thể là lần cuối cùng mà chúng tôi có thể gặp nhau. Trái tim nó liền mượn cơ hội được ngắm nhìn cô ấy từ xa như một lời từ biệt.

"Cuộc đời con người nó đáng buồn như thế đấy." Không biết rằng lỡ đắm chìm với những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu bao lâu, nhưng khi nghe thấy tiếng của bác chủ quán, tôi liền tỉnh táo lại ngẩng đầu lên chạm mắt với bác ấy.

"Đúng đó bác ạ. Có thành công đạt được ước nguyện thì cũng phải nhận thức thất vọng mà."

"Thế không nghĩ rằng thực ra hiện tại có lẽ không chính xác à?" Tôi nhăn mày, ngơ ngác bởi câu nói vô cùng độc lập độc hành của bác ta.

"Nghĩa là sao ạ?"

"Thật ra người mà cậu thích có lẽ phù hợp với một người nào khác mà không phải là chú rể cũng nên nha."

"Cháu từng nghĩ như vậy nhưng nó lại có vẻ xấu xa quá."

Thằng chú rể của hôn lễ tôi chỉ nhận thức mỗi bề ngoài vì học cùng trường đại học mấy năm trước. Là một người nổi tiếng bởi vì mặt mũi đẹp trai, nhưng những thói quen tốt nhất sẽ được mô tả, vừa đào hoa vừa chỉ biết theo ý mình, mặt dày rằng bản thân nổi tiếng đến nỗi ai cũng muốn tiến đến làm quen. Tôi nói ở đây luôn nhá.

Nó là sự thật! Thế giới này không công bằng gì cả.

Đã thế gần đây tôi còn vừa thấy hắn lén lút đưa đứa con gái khác đi shopping ở trung tâm thương mại. Người như thế này hả, người sẽ trở thành chồng của người mà tôi thích.

"Đây là hoa của cậu." Bó hoa hồng màu trắng được đưa đến trước mặt, có vẻ nó sẽ là thứ có thể vỗ về trái tim của tôi một cách tốt đó.

"Cảm ơn ạ. Bác bó dễ thương lắm ạ."

Tấm giấy màu trắng trơn nhìn hợp với bó hoa được bó tầm khoảng 9 bông. Bác ấy không bỏ thêm những loại hoa xen kẽ vào như những quán khác như thường thấy, nhưng như thế này cũng đẹp như nhau.

"Đổi lời khen thành tiền thì hơn."

"Thồ, bác." Buồn cười bác ta ghê. "Tóm lại bao nhiêu ạ?"

"Ba trăm."

"Sao lại rẻ thế?"

"Vậy lên giá thành bốn trăm."

"Ba trăm là đẹp rồi bác ạ. Giá cả rất thân thiện." Không thể để bác ta đổi ý được, vội vàng móc tiền từ túi tiền ra trả một cách nhanh chóng.

Bàn tay nhăn nheo theo dòng chảy của thời gian nhận ba tờ tiền có trị giá một trăm cùng với nụ cười.

"Cậu là khách hàng đầu tiên trong bao nhiêu năm qua đó nha."

"Hổooo, đến mức đó luôn ạ."

"Quán lớn ở phía đối diện, ai cũng muốn mua ở đó."

"Thế bác làm ăn như nào thế?"

"Ỏ, bởi vì giàu, cái này chỉ là sở thích, thiếu vốn bác cũng không stress đâu." Là đây nhỉ, cuộc sống của người giàu 100%. Quay lại nhìn bản thân, ba mươi tuổi, nhà cũng không có phải thuê trọ để ở, xe từng mua theo hình thức cho vay những năm đầu rồi nhưng lại không trả nổi bị lấy lại nữa, hiện tại làm công việc Subtitler hay mọi người đều biết đó chính là người dịch subtile đấy ạ.

Điểm khởi đầu cũng không có gì phức tạp, vì ngay từ ban đầu tôi là bọn dịch chui bất hợp pháp để tích lũy kinh nghiệm với đáp ứng nhu cầu của fan series nước ngoài nhiều năm. Ai biết được rằng may mắn có người thấy được khả năng nên đã đưa ra đề nghị về việc làm việc một cách đúng đắn và chính thức hơn.

Không phải chỉ là series, mà phim được đem vào chiếu rạp tôi cũng dịch, chỉ là chưa từng được chạm vào phim form lớn một lần nào bởi vì chưa đủ tiếng tăm. Công việc phần lớn tiếp được đều là phim indie nho nhỏ mà khá là hợp với taste của tôi nhiều hơn.

Okie, quên chuyện công việc trước đã, dây thần kinh não sắp chịu hết nổi rồi.

"Đây là quà tặng muốn đưa cho người khách hàng đầu tiên trong bao nhiêu năm."

"Hổ, tặng luôn đấy ạ?" Giật mình chính là sau khi mua hoa và trả tiền xong, tôi còn được nhận quả cầu pha lê âm nhạc làm quà tặng kèm nữa, nhìn thế nào cũng thấy chắc chắn đắt hơn số tiền vừa trả sure.

"Đưa."

"Cháu không nhận được đâu. Đẹp đẽ như thế này. Cháu không muốn kiếm lợi từ chú." Quả cầu pha lê tròn tròn có kích cỡ vừa bàn tay xuất hiện ở trước mặt được cấu thành từ hai phần là phần chất lỏng màu trong suốt có glitter trôi nổi ở phía bên trong, với phần còn lại là một búp bê nữ mặc bộ váy cô dâu màu trắng nhưng lại không có chú rể ở bên cạnh, cho nên nó hơi kỳ lạ.

"Nó nên là của cậu. Cứ nhận đi."

"Nhưng..."

"Không cần nhưng nữa. Đưa chính là đưa."

"Cảm ơn ạ." Nói rồi không quên đưa tay lên wai, trước khi lên tiếng tạm biệt lần cuối cùng. "Vậy cháu đi đây ạ." Chắc là đến thời gian phải đi rồi, phải lâu nữa mới có cơ hội được đến đây nữa.

Nhưng giây phút chuẩn bị mở cửa để đi ra ngoài, giọng của bác ta lại khiến tôi dừng bước một cách tự động.

"Chàng trai, bác hỏi một câu hỏi được không?"

"Dạ."

"Nếu có cơ hội quay ngược được thời gian, muốn trở về thay đổi cái gì nhất?"

"Cháu à..."

"..."

"Cháu muốn trở lại học đại học một lần nữa và gom góp dũng khí đến làm quen với cô ấy."

Nếu làm được, chắc sẽ không buồn lòng như hiện tại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top