Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Five: The Secret

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Sáng hôm sau cô lờ đờ ngồi dậy, mùi thơm ngào ngạt phát ra từ phòng bếp. Cô dụi mắt, nửa tỉnh nửa mê cô khẽ gọi tên anh
- Keisuke ơi.. _Saitou
- Em dậy rồi à? Mau đánh răng đi, tôi có để một cái bàn chải mới trong đấy, bóp sẵn kem đánh răng cho em rồi. Nhớ lau mặt đó, xong ra đây ăn sáng. _Baji
- Dạ. _Saitou
  Saitou lờ đờ đi vào phòng tắm, cô vscn xong rồi ra ngoài. Cô ngồi vào bàn ăn, lúc này anh hỏi cô
- Em ăn trứng lòng đào hay trứng chín hả. _Baji
- Trứng chín ạ. _Saitou
- Vẫn chưa tỉnh ngủ à? _Baji
- Một chút ạ. _Saitou
  Anh phì cười, rồi tiếp tục làm bữa sáng cho cô. Một lúc sau anh đem ra hai cái sandwich, cô nhận cái sandwich của anh rồi nói
- Itadakimasu. _ Saitou
__________________
Cristine: Tại tôi không nhớ được rõ nghĩa nên để nguyên vậy đó.
__________________
  Saitou cầm miếng bánh cắn một miếng to rồi chậm chậm nhai. Hai má phồng lên vì đầy ắp đồ ăn, cô nuốt một ít đồ ăn rồi hỏi anh
- Mấy ờ ồi Keisuke.(Mấy giờ rồi) _ Saitou
- 7h30 rồi, sắp đến giờ làm việc của bệnh viện rồi. Ăn xong rồi chúng ta quay lại bệnh viện nha. _Baji
- Vâng. _Saitou
  Hai người cùng ăn sáng rồi đi thay đồ. Bộ quần áo hôm qua của cô đã được anh giặt rồi sấy khô. 15p sau, họ rời khỏi nhà. Đến bệnh viện, anh đưa cô về phòng bệnh rồi mới rời đi, đột nhiên cô giữ tay anh lại
- Cảm ơn anh về ngày hôm qua Keisuke, em rất vui khi được đi chơi cùng anh. Lần sau có dịp, em sẽ rủ anh đi. _Saitou
- Ừm, tôi sẽ chờ. _Baji
- Hì.. _Saitou
  Họ cười rồi chia tay nhau, cô trở về phòng thay đồ. Chợt nhận ra là bản thân chưa có uống thuốc nên cô đã mở túi ra tìm lọ thuốc
- K..không thấy. _Saitou
  Cô lục thật kĩ trong túi của mình, vẫn không thấy. Cơ thể ngày một khó chịu, những cơn ho dồn dập tới, Saitou lục trong ngăn tủ của mình lấy ra một lọ thuốc mới để uống. Sau khi uống, cô bình tĩnh lại nằm xuống nghĩ
- Chắc là lúc đi ăn đã để ở nhà hàng rồi, lần sau phải cẩn thận hơn. _Saitou
___Tại phòng Baji____
  Anh cởi áo khoác ra thì nghe thấy tiếng lạo xạo trong túi áo. Anh thò tay vào lấy ra, thì ra là lọ thuốc của Akira. Hôm qua cô để ở nhà anh, hồi sáng anh thay đồ thì nhìn thấy nên bỏ túi áo định đưa trả. Về phòng rồi mới nhớ ra, anh đặt lọ thuốc lên bàn rồi nghĩ
- Chiều đem trả cho em ấy sau vậy. _Baji
  Một lát sau thì y tá đến kiểm tra sức khỏe của anh, sau một hồi thì cũng xong, cô ta quay lưng định rời đi thì nhìn thấy lọ thuốc. Cô y tá cầm lên quay qua hỏi Baji-san
- Anh bị ung thư à Baji-san? _ Y tá
- Tôi không, sao cô lại hỏi vậy? _Baji
- /giơ lọ thuốc lên/ Vậy sao thuốc trị ung thư lại trong phòng anh. _Y tá
- Cái gì!!?! Ung thư?! _Baji
- Đúng vậy, chính xác là ung thư tủy sống. Nhìn vào thành phần thì có lẽ đã là giai đoạn cuối rồi. _Y tá
- Giai đoạn cuối.... _Baji
- Nếu anh lấy thuốc của ai thì mau trả cho họ, nếu không có thuốc thì họ sẽ bị dày vò đến chết đó. _Y tá
- Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô đã nhắc nhở. _Baji
- Không có gì, tôi xin phép. _Y tá
  Anh như chết đứng khi nghe y tá nói, Akira thực sự bị cái bệnh đó ư? Vậy những tình cảm anh dành cho cô thì sao, anh biết làm gì với nó cơ chứ. Những suy nghĩ về một tương lai gồm anh và cô thì sao đây?
  Nhưng điều quan trọng rằng
- Em ấy sẽ chết... _Baji
  Nghĩ đến cảnh mà phải nhìn thấy cô ra đi, tim anh đau quặn lại. Nước mắt bắt đầu rơi, gì đây, khóc vì người con gái chưa quen được bao lâu ư? Anh đã đánh không biết bao nhiêu người thừa sống thiếu chết mà còn không thương xót, giờ đây chỉ vì một người ra đi mà lại khóc.
- Gì đây, mày đang khóc à thằng ngốc này, chết tiệt... _Baji
  Anh nhìn thẫn thờ ra cửa sổ, mặc cho nước mắt rơi, anh chợt nhận ra " Yêu là đau". Nếu biết đã đau, anh đã chẳng lao vào làm gì, giờ muốn dứt ra cũng chẳng có can đảm.
  Baji cứ ngồi nhìn ra cửa sổ, đầu óc trống rỗng, anh cứ ngồi như vậy suốt mấy tiếng liền. Đến 14h, đám Mikey đến thăm anh, Mikey thấy anh ngồi thẫn thờ thì gọi hỏi
- Baji sao vậy. _Mikey
- Bọn mày đến à. _Baji
  Anh quay qua nhìn họ, đôi mắt đỏ hoe lên vì khóc, giọng nói cũng khàn đặc lại. Chifuyu lo lắng hỏi anh
- Anh sao vậy Baji-san? Cái con đó làm gì anh à? _Chifuyu
- Sao vậy Baji, nhìn mày kinh khủng quá. _Mitsuya
- Akira...bị ung thư bọn mày ạ. _Baji
- Ung thư á! _Kazutora
- Ờ..ung thư tủy sống, đến giai đoạn cuối rồi. _Baji
- Sao này biết được. _Kazutora
- Tao cầm lọ thuốc của Akira, nãy y tá nhìn thấy và bảo tao là đây là thuốc điều trị ung thư tủy sống giai đoạn cuối. _Baji
- Lỡ như nhẫm lẫn thì sao. _Draken
- Ha..tao cũng nghĩ như vậy, nhưng mà..  tao đã tận mắt nhìn thấy em ấy uống thứ thuốc đó. _Baji
- Cũng có thể là bỏ thuốc này vào lọ thuốc khác, mẹ tao hay vậy lắm, mày nên hỏi thử xem. _Takemichi
  Anh ngẫm lại, quả thật là cũng hay thấy mấy cái kiểu này. Trong lòng anh dấy lên một tia hy vọng nhỏ nhoi
- Tao sẽ đến phòng em ấy hỏi. _Baji
- Em đi với anh. _Chifuyu
- Bọn tao đi luôn. _Mikey
  Thế là cả đám kéo đến phòng cô, đến trước cửa phòng cô, anh định gõ cửa thì nghe thấy tiếng nói chuyện. Anh bảo cả đám im lặng để nghe
- Kết quả của em sao rồi chị. _Saitou
- Bệnh tình của em trở nặng rồi, lâu nhất chỉ còn 5tháng thôi. Em hãy dùng hóa trị đi, có thể sẽ kéo dài được đến lúc tìm được tủy thích hợp. _Nữ bác sĩ
- Cảm ơn chị đã quan tâm, nhưng em không muốn những ngày tháng cuối đời lại bị dày vò bởi thuốc. Cứ để nó tự nhiên thôi chị. _Saitou
- Thật hết cách với em. Dù sao hãy nhớ giữ gìn sức khỏe nha. _Nữ bác sĩ
- Vâng. _Saitou
  Nữ bác sĩ rời khỏi phòng, đóng cửa ra về thì thấy mấy anh đứng ở trước cửa. Cô đành lên tiếng hỏi
- Mấy cậu là bạn của Saitou? _Nữ bác sĩ
- Vâng, cho tôi hỏi bệnh tình của cô ấy sao rồi bác sĩ. _Mitsuya
- 5tháng chính là khoảng thời gian dài nhất để cô ấy có thể sống,mong mọi người có thể khuyên cô ấy sử dụng hóa trị cho tới khi tìm được tủy thích hợp. Bác sĩ chúng tôi không nói được gì cả, nhờ mọi người vậy. _Nữ bác sĩ
- Cảm ơn cô. _Mitsuya
- Không có gì. _Nữ bác sĩ
- Đừng có đùa chứ.../nói nhỏ/ _Baji
- Vào thăm cô ấy đi Baji. _Kazutora
- Tao lấy đâu ra can đảm mà vào nhìn mặt em ấy chứ. _Baji
  Đột nhiên trong phòng phát ra tiếng ho dữ dội, anh lo sợ mở cửa xông vào trong. Saitou đang ôm cổ ho, máu bị ho ra thấm đẫm chiếc chăn trắng. Cô thấy anh và mọi người đến thì bất ngờ
- Mọi..người..khụ...khụ. _Saitou
  Cô ho ngày càng mạnh, máu càng nhiều, khóe mắt rỉ nước vì cổ họng đau rát. Mitsuya vội đến xoa lưng cho cô, Takemichi chạy đi rót nước. Baji thì chết đứng nhìn cô, người con gái anh yêu đang dày vò bởi bệnh tật. Anh muốn nói nhưng mà chẳng thể nói được cứ đứng như vậy nhìn
- Baji-san, Baji-san, BAJI KEISUKE!! _Chifuyu
  Anh hoàn hồn lại, cơn ho của cô đã dừng lại, Takemichi đưa cốc nước cho cô, cô cầm cốc nước uống một ngậm rồi nói
-Cảm ơn anh Takemichi. _Saitou
  Giọng cô khàn đi vì ho, tiếng cũng nhỏ dần
- Không có gì. _Takemichi
  Baji ngồi xuống cạnh cô, giọng anh run run nói
- Sao em không nói với tôi. _Baji
- Keisuke à, em..
- Đáng ra anh không nên đưa em đi chơi, anh không nên để..._Baji
- Dừng lại Baji. _Mikey
  Mikey đặt tay lên vai anh, yêu cầu anh dừng lại nghe cô nói
- Nếu mọi người biết em là bệnh nhân ung thư thì mọi người có muốn nói chuyện với em không? _Saitou
  Cả phòng đều im lặng khi nghe câu nói đó, cô nhìn họ một hồi rồi chán nản nói
- Đúng vậy đó, chúng ta không ai đủ lương thiện để làm điều đó. Nếu biết em là bệnh nhân ung thư, lý trí của mỗi người cư nhiên sẽ hối thúc họ không nên dính dáng tới em. Và nếu không họ sẽ nói rằng " Thật đáng thương" hay "Thôi chịu khó giữ gìn sức khỏe", chỉ là cảm xúc thương hại và em không hề thích nó. Điều đó làm em cảm thấy rằng đáng lẽ ra em không nên được sinh ra. Chính vì vậy,đôi khi giữ im lặng lại là điều tốt...ít nhất với em là như vậy. _Saitou
  Mọi người đều không biết nói gì, chỉ biết cúi mặt xuống sàn. Saitou cảm thấy có lỗi nên mau chóng đổi sang chủ đề khác, tươi cười hỏi thăm
- Thôi kệ đi, mà mọi người đến thăm Baji mà, sao qua phòng em làm gì. Nãy để mọi người nghe mấy lời không hay rồi, cho em xin lỗi. _Saitou
- Từ nay bọn anh sẽ thăm cả em nữa, dù sao bạn của Baji cũng là bạn của bọn anh. _Mikey
- Đúng vậy. _Draken
- Cảm ơn mọi người nha./cười/ _Saitou
- Mà..ba mẹ em đâu Saitou. _Takemichi
- À..thì, ba mẹ em đã bỏ em lại bệnh viện khi họ biết em bị ung thư từ nhỏ. Bác viện trưởng đã cho em ở lại bệnh viện còn chi thuốc cho em đến khi em 18t. Nên coi như em là trẻ mồ côi đi, dù sao họ cũng không muốn tìm em. _Saitou
- Bọn họ có phải bố mẹ không vậy. Bỏ con của mình ở bệnh viện chỉ vì biết nó bị ung thư, thật là. _Baji
- Thôi được rồi Baji, xin lỗi vì bắt em nhớ lại mấy chuyện không vui. _Mitsuya
- Không sao đâu anh. _Saitou
  Và cả đám ngồi trò chuyện suốt mấu tiếng, chủ yếu là mấy chuyện đáng xấu hổ của Baji. Đến chiều thì cả bọn giải tán, cô tiễn họ ra cửa phòng bệnh rồi chào tạm biệt. Hôm nay thực sự thật nhẹ nhõm đối với cô, cảm giác dễ chịu vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top