Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

gặp lại nhau khi mùa hoa nở nhé

chiều tàn tháng tám với gam màu cam đào khi mặt trời dần buông, cậu khẽ mang mâm trà ra bên hiên nhà. từ bên ngoài đã có thể nghe thấy vài nốt nhạc dịu dàng từ cây guitar cũ của anh

chifuyu đến bên cạnh, khẽ khàng đặt một chỗ bên cạnh anh

những nốt nhạc vẫn êm ái vậy, từng nốt ngân vang

cứ dây bấm rồi lại gãy một nhịp, chẳng có một ca từ nào thốt ra, nhưng sự dịu dàng trong khúc nhạc thay lời anh yêu cậu

baji ngừng lại điệu nhạc, gác cây đàn cũ sang một bên. tay khẽ nắm lấy bàn tay của người nhỏ hơn

xoa lên những nếp nhăn trên đó, đã bao nhiêu lâu trôi qua rồi nhỉ? anh cũng không rõ nữa. có vẻ là đã rất lâu rồi

đôi mắt không còn tinh tường, nhưng vẫn đủ để lưu giữ hình bóng em. tâm trí có phần lu mơ, nhưng đủ để cất hết bao nhiêu kỉ niệm. con tim đã thôi mãnh liệt, nhưng còn đủ nồng nàn để yêu em

cậu khẽ tựa đầu lên vai anh, những sợi tóc bạc nay cũng đã sờn, manh áo cũng cũ đi theo năm tháng. và tuổi trẻ cũng nhanh trôi đi như một cơn gió

"bao giờ mình lại gặp lại nhau anh nhỉ?"

một câu hỏi bâng quơ với chất giọng khàn đi khi đã về già. nhưng cậu vẫn thích gọi anh như thế

"khi mùa hoa nở mình sẽ gặp lại nhau"

anh khẽ vỗ nhẹ lên tay cậu, ngoài trời lay nhẹ cơn gió làm những cánh hoa anh đào rụng rơi

à, hóa ra tuổi thanh xuân lại trôi qua nhanh đến vậy

từ bạn học thành người yêu, tiến đến hôn nhân, trở thành bạn đời và rồi cùng nhau già đi. cuối cùng là an nghỉ bên nhau

thuở mơn mởn có chút ngại ngùng, lớn thêm chút lại hay hờn dỗi, tuổi trưởng thành thì lại cãi nhau, dần khi đã quen thì học cách tha thứ. và lúc buông xuôi thì đành cắn răng chấp nhận

chifuyu cười, những nếp nhăn xô lại với nhau, nụ cười chẳng còn như thời niên thiếu. nhưng anh yêu nụ cười đó, nụ cười của người anh yêu

cả hai cứ thế dần thả mình trong buổi chiều tàn, góc nhà vắng vẻ chẳng có mấy ai qua lại. ảm đạm đơn sơ

người già là vậy mà, chẳng thích ồn ào, chỉ thích đơn giản thế này thôi

"hình như em lại buồn ngủ nữa rồi..."

giọng cậu nhạt dần, anh khẽ rung động. nhưng không phải như lần đầu

"để anh đàn cho em nghe"

cậu cười nhẹ, bàn tay run rẫy chạm lên mái tóc dài đã bạc màu được buộc gọn của anh. đã bao nhiêu năm qua đi, chưa bao giờ cậu quên được bóng hình của chàng thanh niên năm ấy

tuổi trẻ với những bồng bột phiêu lưu, sự dũng cảm hy sinh đã làm cậu xao xuyến. một bông hoa đẹp như được trao cho kẻ có tội, nhưng chẳng sao cả vì ai cũng xứng đáng được trao cho một bông hoa

gặp lại nhau khi mùa hoa nở nhé

bây giờ còn đó lời hứa khi xưa vẫn đây

gặp lại nhau khi mùa hoa nở nhé

bây giờ hoa tuôn từng dòng nước mắt

từng nốt nhạc cùng tông giọng trầm ấm cất lên, chẳng mấy lọt tai nhưng nó dịu dàng đối với người nghe. cậu dương đôi mắt lên nhìn thật kĩ khuôn mặt của anh, như thể lần cuối

nụ cười mãn nguyện đọng trên môi, bàn tay khẽ hạ xuống và rồi buông dần trong hư vô. đôi mắt xinh đẹp rũ xuống và một giấc ngủ êm đềm chợt kéo đến

những nốt nhạc vẫn cứ ngân vang nhưng len lỏi vài phần đau lòng, hơi thở yếu dần và rồi tắt ngấm

anh không vội khóc, cũng chưa vội kích động. hát nốt những lời cuối cùng, ừ thì rồi cũng sẽ đến lúc nghỉ ngơi. chặng đường đi cũng đã đủ dài, mình dừng lại thôi

mình gặp nhau khi mùa hoa nở nhé

xin đừng, đừng nói chia ly...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top