Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

em có đợi tin nhắn tôi không?

mối quan hệ giữa em và tôi chẳng biết nên gọi thế nào. không phải yêu cũng chẳng phải thích, tôi chẳng biết phải gọi tên nó thế nào hay nói với em ra sao. có lúc tôi nghĩ mình yêu em thật nhiều nhưng lại có lúc em như thể chưa từng tồn tại trong cuộc sống của tôi. mọi thứ như một mớ hỗn độn xếp chồng lên  nhau, rối rắm và khiến người khác đau đầu 

tôi chẳng nhớ mình quen nhau thế nào hay gặp nhau ra sao. chỉ nhớ nụ cười em lúc đó tỏa sáng hơn cả những vì sao và mặt trăng trong đêm hôm ấy. em đã ngồi cạnh tôi, tâm sự với tôi suốt cả đêm tuyết rơi chỉ vì tôi giận dỗi chuyện gia đình mà bỏ nhà đi. cái mái đầu nhỏ màu vàng cùng đôi mắt xanh biếc, dáng vẻ em tuy nhỏ bé nhưng sao nhìn tự do đến lạ. cái sự ung dung tự tại mà tôi hằng ao ước. cái đêm đông đó tuyết rơi lạnh buốt nhưng tôi lại thấy ấm áp trong lòng. cái nụ cười của em khi tôi nói lời tạm biệt vì phải về nhà, lúc đó em tỏa sáng đến lạ

rồi lại một lần tôi và em gặp nhau ở thư viện sách, tôi cũng chẳng nghĩ sẽ gặp lại em đâu. dù rằng tôi cũng muốn gặp lại em lắm. mà thôi cũng gặp lại rồi này, hay nhỉ! tôi nhớ cái lần đó chúng ta đã ngồi cùng nhau ở một góc thư viện, chúng ta lại chuyện trò với nhau rất lâu. tôi thích cái cách nói chuyện của em, như thể em được sinh ra là để bù đắp vào cái phần thiếu sót của tôi vậy. cái cách em vui vẻ nói cười cùng những câu chuyện phiếm mặc cho nắng vàng ngoài kia buông nhẹ qua thềm cửa, đâu đó nụ cười em lại thật tươi sáng. cả buổi chiều hôm ấy trôi qua tôi chẳng nhớ mình đã đọc qua cuốn sách nào, chỉ nhớ rằng khi đó tôi đã ngắm em rất lâu 

rồi tôi lại nhớ cái lần đầu tiên chúng ta đi chơi chung? à ừ, tôi cũng chẳng có tư cách để nói rằng mình đang hẹn hò với em. vì mình đã là gì của nhau đâu? 

em bỏ qua mọi khuyết điểm của tôi mà trò chuyện cùng tôi, cái sự nhiệt huyết ở người thiếu niên mười bảy năm ấy. cái ánh mắt luyến tiếc của em khi tôi nói bản thân đã trót lỡ phải lòng ai đó không phải em. ánh mắt không biết nói dối, và sự long lanh trong đáy mắt như níu tôi ở lại. em buồn, tôi biết chứ. nhưng đó chỉ là thứ tình cảm thoáng qua, tôi không thể xác định được rõ rằng liệu mình có yêu em không, tôi chẳng rõ 

rồi đến một chiều thu buồn, em nói gia đình em sẽ phải chuyển đi nơi khác. tôi nghe có phần hụt hẫng đấy, cũng chẳng biết nói sao cho đúng dù rằng cô nàng tôi đang hẹn hò chẳng đá tôi lần nào. em làm tôi như chết đi một nửa, gió buốt hôm ấy bỗng lạnh đến lạ và bóng lưng tôi cũng chợt cô đơn hẳn 

em vẫn giữ liên lạc với tôi sau khi rời đi. sau đó là một mớ hỗn độn mà tôi không biết bằng cách nào mà ta vẫn "bên nhau" 

tôi có cô người yêu mà tôi đã nói với em rằng tôi thích cô ấy, và rồi em chẳng nói gì, chỉ nói rằng em rất vui vì tôi đã có người yêu. và rồi em vẫn kể tôi nghe những câu chuyện nhạt nhẽo ở nơi em đang sống, tôi vẫn chăm chú lắng nghe như vậy. cho đến khi em nói với tôi rằng em cũng đã phải lòng ai đó, tôi như chết đi thêm lần nữa, một nửa trái tim tôi như chết đi, tôi thấy hồn mình cũng bay đi mất. nhưng tôi làm gì được đây? không có tư cách để níu kéo hay ghen tuông gì với em, cũng chỉ khẽ buông tiếng thở dài chấp nhận rằng rồi cũng sẽ đến lúc em yêu ai khác ngoài tôi

thế rồi tôi và em lại như trước kia, trước lúc chúng ta quen biết nhau. hai người hai ngã cho hai cuộc tình khác biệt, em liệu có hạnh phúc với người em yêu hay có chăng cũng trống rỗng với tôi khi đó. chịu! tôi chả biết đâu. em thì có thể hạnh phúc đấy nhưng tôi thì không. nói sao nhỉ? có thể mọi thứ đã méo mó ngay từ khi tôi vạ miệng rồi nói với em là tôi đã phải lòng ai đó, ừ tôi ngu thật. đáng ra khi đó tôi không nên nói thẳng mặt với em về điều đấy, tôi nên giấu nó trong lòng rồi dù cho sau đó tôi và cô gái kia có thành đôi thì cũng không nên để em biết. và giờ thì thế nào? cả tôi và em đều có những cuộc tình riêng. ừ thì người tôi yêu đang ngay bên cạnh tôi này, ngày ngày tay nắm môi hôn đấy, nhưng sao tôi thấy có cái lạnh đâu đó len lỏi vào cuộc tình của tôi. có sai không khi hôn cô ấy tôi lại nghĩ đến em? sai chứ, tất nhiên

cũng sau đó vài tháng, tôi và cô nàng kia đã chia tay. tôi cũng đã nói chuyện này cho em biết, em đã an ủi tôi, ừ thì tôi cũng có chút an ủi trong lòng đấy nhưng tôi thấy có hơi bất ổn khi thời gian em dành cho tôi lại nhiều hơn thời gian em dành cho cô bạn gái của em. tôi nghĩ tôi nên lánh em đi một thời gian, đến khi nào tôi thấy mọi thứ ổn hơn thì chúng ta sẽ lại trò chuyện với nhau, tôi đoán vậy. ừm thì tôi cũng đã biến mất khỏi em một thời gian. em đã tìm đủ mọi cách để liên lạc với tôi, gọi điện, nhắn tin,..., tất cả những gì em có thể làm để gặp được tôi. nhưng rồi em vô vọng, vì đã hai tháng trôi qua tôi không hề dùng đến mạng xã hội và nếu tôi không dùng mạng xã hội thì liệu bằng cách nào em sẽ gặp được tôi? thú thật thì tôi cũng chẳng nhớ bằng cách nào mà hai tháng dài đằng đẵng đó tôi đã sống mà không cần đến mạng xã hội. không được liên lạc với em thì cũng buồn đấy nhưng tôi chẳng muốn biến mình thành kẻ thứ ba trong câu chuyện của em đâu

đến giữa năm thì tôi nghe loáng thoáng đâu đó rằng em đã chia tay với cô gái kia sau hơn nửa năm hẹn hò, ồ tôi cũng tiếc đấy nhưng đâu đó tôi lại thấy mừng rỡ vì từ giờ tôi lại có thể đối diện lại với em, trò chuyện như nủa năm trước ấy. đoán là tôi cũng đã biến mất khá lâu, chẳng biết rằng tôi đã ở đâu trong hộp tin nhắn của em, chỉ nhớ khi tôi chào em sau một quãng thời gian rất dài thì chưa đến một phút em đã lập tức trả lời tôi. cả đêm hôm đó tôi và em cùng nhau ôn lại những câu chuyện trước kia. em thì đã có cuộc sống mới, em đã đi làm thêm ở một quán cafe gần nhà và rất đam mê với quầy pha chế lúc nào cũng thơm nồng mùi cafe sữa. ừ tôi thấy em cũng hợp với công việc pha chế lắm, cái dáng vẻ nhỏ bé loay hoay ở quần nước, lấy cái này rồi lại thêm bớt cái kia. mái đầu vàng của em vẫn đấy, vẫn đôi mắt xanh màu đại dương, vẫn khuôn mặt thanh tú cùng đôi môi hay cười kia, ừ tất cả vẫn còn đó. chỉ là bây giờ tôi chẳng còn gặp được em nữa

và rồi tôi với em lại bước vào một mối quan hệ nào đó mà thôi cũng chẳng biết nên đặt tên thế nào. nó phức tạp hơn tôi nghĩ. em chẳng phải người yêu tôi nhưng tôi lại ghen khi nghe em kể về một chàng thanh niên nào đó hôm nay đã trò chuyện với em ở trạm chờ xe bus. và tôi cũng chẳng phải bạn trai em nhưng em lại được phép giận dỗi khi có giọng nói của người thiếu nữ nào đó lọt vào cuộc gọi giữa tôi và em. rồi em sẽ chẳng đọc tin nhắn của tôi, gọi điện cũng sẽ không nghe máy, những lúc như thế linh tính mách bảo tôi rằng em đang giấu đi những giọt nước mắt ở phía bên kia màn hình. tiếng thút thít ấy tôi chẳng có nghe trực tiếp đâu nhưng gió mang những đau lòng ấy nói cho tôi nghe. những lúc như thế tôi chỉ biết thở dài bất lực, tôi không thể đến chỗ em và em cũng chẳng thể ôm lấy tôi. mặc cho nước mắt em thấm đẫm chiếc gối mềm, tôi cũng chỉ có thể đau lòng từ xa. thật đáng tiếc

rồi sau một ngày dài em chẳng liên lạc gì với tôi thì em lại nhắn tin với tôi như thế ngày hôm trước chẳng có gì xảy ra. tôi biết em buồn, mắt em sưng lên hết cả rồi kìa. tôi cũng chỉ có thể gom góp những hơi thở dài của bản thân đem cất vào lọ, để khi nó chất đầy bốn lọ tôi lại đổi lấy một điếu thuốc. lúc em còn ở đây thì tôi cũng chẳng biết đến thuốc lá đâu, nhưng từ khi em đi xa thì sự dịu dàng bên cạnh tôi cũng chẳng khiến tôi tiết chế là bao. bao thuốc có khi cả tháng chỉ vơi đi vài điếu. thế đấy! tôi yêu em đến thế cũng chỉ có vài điếu thuốc làm bạn với tôi, tệ thật

đêm nay trời lại mưa và tôi lại không ngủ được, ban nãy em và tôi lại cãi nhau. chẳng buồn thở dài nữa, màn đêm đen cũng kêu tôi nên làm điếu thuốc đi, dù cho nếu em biết thì em sẽ lại quở mắng tôi. em chẳng càm ràm gì đâu, chỉ là em vẫn hay nói thuốc lá không tốt cho sức khỏe, chỉ thế thôi. tôi ra ban công lúc mười một giờ bốn mươi chín phút đêm, gió thu khẽ lay qua mái tóc đen của tôi, lấy trong bao ra một điếu thuốc rồi châm lửa, rít một hơi rồi suy tư nhả khói vào không trung. điếu thuốc vẫn cháy đỏ và vị đắng vẫn đọng trên môi tôi đấy, nhưng mồi lửa trong tim tôi lại là em, bầu trời đêm đầy sao nhưng tôi cứ thấy nó có vẻ lẻ loi thế nào ấy? chẳng biết nữa. biết em lúc này có lại đang khóc đến kiệt sức rồi lại vùi mặt vào gối rồi lại gào lên đầy đau đớn không? tôi chẳng biết nữa, tôi chỉ lo lắng thôi

ừ có khi tôi tệ thật! 

trời nắng qua bao ngày trôi tôi vẫn chẳng nhận được tin nhắn từ em. biết em có đợi tin nhắn tôi không trong khi em thì quý giá với tôi biết bao nhiêu

Em có đợi tin nhắn tôi không?

Bao ngày nắng cháy bao ngày mưa giông

Bao ngày gió cuốn mây trôi cầu vồng

Bao ngày qua rồi, em còn đợi tôi không?

         (em có đợi tin nhắn tôi không? - hi sâm)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top