Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

"Về cơ bản, hiện nay khoa học mới tìm ra hai phương pháp chữa trị hanahaki. Một phương pháp dựa trên cơ sở của Đông y và một phương pháp dựa trên cơ sở của Tây y: hoặc là được người mình thầm yêu đáp lại tình cảm, hoặc là phẫu thuật cắt bỏ cây hoa trong lồng ngực. Điều này hẳn cháu đã biết."

"Vâng."

"Cháu đã thử cách đầu tiên chưa?"

"Cháu chưa hiểu ý của bác sĩ. Thử có nghĩa là...?"

"Đó là bày tỏ với người cháu thầm yêu."

"Cháu chưa... Cháu không. Ý cháu là, cháu quan sát là đủ biết cậu ấy không có tình cảm kiểu đó với mình. Nói ra chỉ khiến mối quan hệ trở nên miễn cưỡng. Tệ nhất là ngay cả bạn bè cũng không còn làm được... Sao bác sĩ lại khuyên cháu làm thế?"

"Không hẳn là một lời khuyên. Chỉ là tôi từng gặp vài trường hợp mà người bệnh sau khi hoàn thành phẫu thuật lại phát hiện người mình thầm yêu vốn cũng yêu mình. Song bệnh nhân lúc ấy đã không còn nhớ gì về tình cảm đơn phương từng có - như cháu biết, phẫu thuật cắt bỏ cây hoa đồng thời lấy đi ký ức về người gây nên căn bệnh. Tôi nghĩ cháu không muốn rơi vào tình huống trớ trêu như thế."

"Đúng là trớ trêu... Nhưng cháu nghĩ với hoàn cảnh của cháu thì không cần đâu."

"Nếu cháu đã nói vậy, chúng tôi tôn trọng quyết định của cháu. Buổi phẫu thuật sẽ được tiến hành vào sáng thứ Hai tuần sau."

"Vâng. Cháu đã biết... Cảm ơn bác sĩ."


*


Kazutora đột nhiên bật khóc.

Không biết vì sao. Không một dấu hiệu nào. Khi đưa tay chạm lên, đã thấy khuôn mặt ướt đầm nước mắt.

Trong phòng của rạp chiếu phim, Kazutora ngồi ở hàng cuối cùng. Một mình một dãy, có cảm tưởng tách biệt hoàn toàn với nhóm người ở phía bên trên. Cậu không mua bỏng nước, không nhớ từ khi nào đã không còn hứng thú với những đồ như vậy. Với phim ảnh dường như cũng thế. Kazutora thường ra rạp vào cuối tuần, song không bao giờ định trước sẽ xem gì, đến nơi mới qua loa chọn lựa. Cậu cũng ít khi để tâm đến sự giải trí mà mình bỏ tiền ra mua, thường chỉ tập trung được non nửa thời gian, sau đấy sẽ ngồi ngẩn ngơ cho đến khi đèn sáng và khán giả lục tục ra về.

Lúc xem phim, Kazutora thường xuyên không kiểm soát được bản thân. Giây trước đang cười giây sau bật khóc là một chuyện đã trở nên hết sức bình thường. Trước kia cậu không như thế, tình trạng này chỉ mới xuất hiện vào khoảng giữa năm nay.

Giống như lúc này, mới vui vì một tình huống hài hước trong phim chưa được bao lâu, đã thấy hình ảnh trước mắt mờ mờ ảo ảo. Sẽ không thành vấn đề nếu đó là một tác phẩm bi kịch, nhưng hơn một tiếng đồng hồ trong phòng chỉ toàn tiếng bật cười, bỗng dưng lọt thỏm một người khóc nấc, vậy hẳn lý do không nằm ở nơi này.

Kazutora biết có một lý do, cậu cũng biết không có cách nào truy ra gốc rễ.

Đã quen, Kazutora bình tĩnh lôi từ túi áo khoác một chiếc khăn tay và lau đi những giọt lệ còn nóng. Chất lỏng trong suốt thấm vào vải mềm, có cảm giác ngón tay mình ươn ướt.

Mở điện thoại đã chỉnh độ sáng về mức thấp nhất, còn hai mươi phút nữa là bộ phim khép lại. Đã không thể xem tiếp, Kazutora đứng dậy và lặng lẽ rời khỏi rạp.

Ngoài trời phủ kín mây đen, cơn gió lạnh lẽo thổi qua làm mọi thứ như co hết lại. Đã có hạt mưa rơi xuống. Khó mà nói là một ngày đẹp trời, nhưng phù hợp với tâm trạng lúc này của Kazutora. Song dù tâm trạng đang rất tệ thì cậu cũng không có ý định dầm mưa. Lần cuối cùng cậu để nước mắt mình hòa với nước mắt của trời cao là vào hai tháng trước, và không ngạc nhiên khi kết quả là phải làm bạn với cái giường gần một tuần trời. Bởi vậy bây giờ, buồn thì buồn, trước tiên phải tìm chỗ trú mưa cái đã.

Nhác thấy một cửa hàng cách chừng chục mét, Kazutora vội rảo bước về phía ấy.

Cánh cửa đóng kín. Mưa rơi lộp bộp xuống mái hiên. Kazutora chìa tay ra hứng lấy cái lạnh hắt vào người, không ngăn được cơn rùng mình bé nhỏ tìm đến.

Nhìn thời gian trên điện thoại, đã mười lăm phút trôi qua mà cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu nào là sẽ dứt, Kazutora bắt đầu cân nhắc đến việc gọi xe. Cậu định làm vậy mấy lần, cũng đã ngần ngừ chừng ấy lần. Cậu không lý giải được hành động của bản thân. Đôi chân như bị ghìm chặt tại chỗ và bàn tay cầm điện thoại cũng trở nên cứng đờ. Trông ra làn mưa bàng bạc, trong lòng như có sóng gợn lăn tăn.

Từ đằng xa, cậu thoáng thấy một bóng người chạy dưới làn mưa. Mấy giây sau phát hiện đích đến của người đó cũng là cửa hàng này.

Đó là một chàng trai. Một chàng trai đẹp trai. Kazutora không phải người dễ bị thu hút bởi ngoại hình, nhưng người bỗng dưng xuất hiện này mang một sức mạnh bí ẩn nào đó khiến cậu không kìm được những cái liếc mắt.

Chàng trai ấy cao ngang Kazutora. Tóc đen dài túm sau gáy. Cậu không tiện nhìn thẳng vào mắt anh ta, nhưng đoán nó tiệp với màu của mái tóc.

"Trên mặt tôi có dính gì sao?"

Kazutora không kịp thu lại cái nhìn khi anh ta quay sang. Bị phát hiện hành động nhìn trộm làm cậu xấu hổ, vội nói:

"Xin lỗi... Tại, trông cậu hơi quen. Tôi tự hỏi có phải mình đã gặp cậu ở đâu rồi hay không."

Đó không hoàn toàn là một lời nói dối.

"Thế à? Tôi cũng cảm thấy cậu rất quen. Chắc là trước đây chúng ta từng chạm mặt đấy."

Kazutora đã lo anh ta sẽ tỏ ra khó chịu, không ngờ câu trả lời lại cho cậu đường lui. Đôi môi cậu nhếch lên một chút rồi thốt ra một tiếng ồ nhỏ. Người đứng cạnh không nói thêm gì. Thoáng chốc bên tai lại chỉ còn nghe tiếng mưa rơi.

"Đài báo cơn mưa này sẽ kéo dài đến hết đêm nay."

Kazutora ngoảnh sang, thấy anh ta đang ngẩng đầu và đôi mắt dường như ngẩn ngơ.

"Ừm." Cậu gật đầu ra vẻ mình cũng biết, dù sự thật là đã lâu rồi cậu không còn để tâm đến chuyện dự báo tiết trời.

"Hình như trước lúc tôi đến thì cậu đã đứng đây được một lúc. Cậu không mang ô à?"

Chàng trai nói tiếp trước khi Kazutora kịp cất tiếng:

"Tôi có ô đây, cậu có muốn mượn không?"

"Không cần đâu. Tôi mà lấy thì cậu dùng gì?"

"Không sao. Tôi mang theo hai chiếc."

Bấy giờ Kazutora mới để ý chiếc túi vải mà anh ta đang xách. Cậu tưởng trong đó chứa đồ, tất nhiên, ô cũng được xếp vào hàng đồ đạc, nhưng thật lạ khi anh ta mang theo ô trong khi bản thân đã cầm một chiếc.

"Một thói quen nhỏ của tôi. Dù sao, tôi nghĩ là cậu cần nó."

Kazutora có thể tiếp tục từ chối vì cậu còn có lựa chọn thứ hai là gọi xe, và sự nhiệt tình từ một người lạ làm cậu không thể không đề phòng.

"... Thế thì cảm ơn cậu."

Kazutora nói và tự tìm cho mình một sự giải thích. Chắc là vì trông anh ta không giống người có lòng dạ bất chính. Cậu thừa nhận là mình đang trông mặt mà bắt hình dong.

Kazutora nhận ô, song chưa vội đi ngay, cậu hỏi người đứng cạnh:

"Tôi trả đồ cho cậu thế nào?"

Vừa nhìn kiểu dáng là cậu nhận ra ngay chiếc ô này được bày bán đầy trong cửa hàng. Không phải loại đắt tiền, không thành vấn đề nếu cho không, nhưng vẫn cần hỏi một câu cho phải phép.

"Không cần đâu... Nhưng nếu có duyên gặp lại, lúc ấy trả cho tôi cũng được."

Kazutora mỉm cười khi nghe câu thứ hai của anh ta. Dù chỉ mới tiếp xúc được vài phút, cậu nghĩ chàng trai này là người có tính cách thú vị. Cậu nói cảm ơn lần nữa, sau đó bung ô và trước khi tiến vào màn mưa, hơi ngoái đầu.

"Hẹn gặp lại."

Không biết chàng trai có nghe được không. Không cũng không sao. Câu ấy phần nhiều là Kazutora buột miệng.

Cậu vừa đi vừa ngắm cảnh. Tốc độ hơi chậm. Mưa trút xuống ào ào. Những giọt nặng nề đập vào tán ô nghe lộp bộp. Gấu quần bò chẳng mấy chốc đã ướt sũng. Kazutora không xắn lên, cứ vậy bước đi suốt cả đoạn đường.

Căn hộ mà cậu thuê nằm ở tầng bốn. Là căn hộ một phòng ngủ. Đẩy cửa và bước vào, như mọi khi, chào đón cậu chỉ có không gian quạnh vắng. Trước kia từng có vài lúc Kazutora nghĩ đến việc nuôi thú cưng. Chó, mèo hoặc chuột đuôi cụt. Nhưng cuối cùng đều thôi. Cậu thấy việc nuôi dưỡng một sinh mệnh khác là quá khó khăn đối với mình, cho dù đấy chỉ là con vật.

Kazutora dựng ô ở huyền quan, cởi chiếc áo khoác ẩm ướt và ném lên sô pha. Phải đi tắm mới được. Có âm thanh thúc giục trong đầu. Trước lúc ra khỏi nhà Kazutora đã tắm rửa sạch sẽ, bây giờ lại muốn thả mình trong bồn nước nóng thêm một lần. Không phải vì người bẩn, mà là một cảm giác bức bối từ đâu ập đến buộc cậu phải rũ xuống toàn bộ lớp ngụy trang và gột rửa.

Hơi nóng bốc lên bám vào mặt gương treo trên tường. Kazutora nhìn thấy hình ảnh phản chiếu mờ mờ của bản thân trong gương. Xen vào màu tóc đen tự nhiên là những lọn nhuộm vàng rủ xuống trước trán. Cậu nhớ, đó là kết quả của một lần tụ tập uống rượu với đồng nghiệp cùng công ty chừng hai tháng trước. Không say tí bỉ, chỉ vừa đủ để làm dậy cái hứng tác động đến vẻ ngoài của bản thân. Hoặc là làm thương tổn bản thân.

Kazutora ngâm mình trong nước nóng, nhiệt độ cao hơn bình thường, trong mơ hồ tưởng toàn thân bị bỏng. Cậu hít một hơi sâu và ngụp xuống, lúc cảm thấy không nín được nữa mới ngoi lên, làn da ửng đỏ hết cả. Nước chảy dọc gò má, chảy vào đôi môi khép hờ. Không phải nước trong bồn tắm. Vị mặn chát này thì chỉ có nước mắt thôi. Kazutora ngồi im, mặc chất lỏng xuất hiện không báo trước tuôn ra không ngừng. Giống như lúc ở rạp chiếu phim, tâm trạng tụt dốc chẳng thể kiểm soát.

Kazutora nhớ đến người ấy của cậu.

Một bóng dáng mơ hồ. Chẳng biết là nam hay nữ, thấp hay cao, béo gầy hoặc cân đối. Đều không vẽ ra được. Không chỉ hình thể, tính cách thế nào cũng không rõ. Hết thảy ký ức đều đã trôi vào chốn lãng quên.

Kazutora biết, đây là tác dụng phụ của việc phẫu thuật. Phẫu thuật hanahaki. Căn bệnh đột ngột xuất hiện vào ba năm trước. Căn bệnh kỳ lạ tồn tại chỉ nhờ vào tình yêu đơn phương. Mới xuất hiện ba năm nhưng đã được xếp vào hàng căn bệnh của thế kỷ. Không phải vì không có cách điều trị, mà vì tính chất phức tạp của nó. Cho đến nay người ta mới tìm ra hai phương thức chữa trị, mà cả hai đều thường xuyên bị lôi ra để tranh luận - hoặc, tranh cãi.

Những chuyện ấy Kazutora không mấy để tâm.

Kazutora nhớ, cậu yêu một người. Đã từng yêu tha thiết một người. Còn người ấy là ai hay như thế nào, thì đã chết theo cây hoa được lấy khỏi lồng ngực vào buổi phẫu thuật cách đây hơn ba tháng. Những tưởng như thế là khỏi bệnh, đúng là bệnh đã khỏi khi cậu không còn nôn ra những cánh hoa. Thay vào đó, tình trạng sức khỏe tinh thần ngày càng giảm sút. Kazutora ngờ rằng nếu cứ thế này, cậu sẽ sớm chui vào quan tài hoặc là được đưa vào lò hỏa táng.

Dù vậy chưa một lần nào Kazutora nghĩ đến việc đi khám bệnh.

Đến khi nước đã nguội lạnh một lúc lâu, Kazutora mới bước ra khỏi bồn tắm. Cậu mặc quần áo ngủ, không cài hết cúc, cứ thế rúc vào trong chăn. Hơi ấm của máy sưởi lan tới chậm rãi ru vào giấc ngủ.

...

Kazutora tỉnh dậy theo giờ sinh học. Bên ngoài mặt trời chưa lên. Cậu dựa vào đầu giường, xoa xoa thái dương. Chắc là hôm qua dính mưa, cộng thêm ngâm nước lạnh, giờ thấy cả người không ổn. Nhưng cậu không nghĩ đến việc xin nghỉ ốm. Dù sao đây không phải là lần đầu.

Kazutora chống trụ sự mệt mỏi để đến công ty. Có đồng nghiệp quan tâm hỏi han, Kazutora chỉ mỉm cười và đáp qua loa, thể hiện bản thân vẫn ổn. Nhưng lần này nghiêm trọng hơn mọi khi. Đến buổi chiều đầu cậu đau đến mức tưởng có dây thần kinh nào sắp đứt, ngay cả việc hít thở cũng cảm thấy khó khăn. Kazutora không biết cậu làm thế nào mà trụ được đến giờ tan làm. Lại mất thêm một quãng chen chúc trong tàu điện ngầm. Cả người nóng hầm hập, Kazutora chỉ sợ cậu đột ngột ngã lăn ra bất tỉnh và làm phiền những hành khách khác.

May là cuối cùng về được an toàn. Cảm xúc lúc đẩy cánh cửa căn hộ giống như được ân xá. Kazutora chẳng thèm cởi đồ đã nằm vật ra sô pha. Cậu gác tay che đi ánh sáng của đèn điện chiếu vào mắt. Trong bóng tối, nghe rõ từng hơi thở nặng nhọc của bản thân.

Có lẽ Kazutora đã thiếp đi một lúc.

Lúc mở mắt lần nữa, có ảo giác màu trời bên ngoài rất đậm, chừng là đã về khuya. Nhưng mới gần chín giờ. Kazutora rời mắt khỏi màn hình điện thoại, trở dậy và bước vào bếp. Nước trong bình giữ nhiệt nguội lạnh, chẳng biết đã để bao lâu. Kazutora không mấy quan tâm, cậu cầm cốc rồi đi tìm thuốc trong tủ y tế treo trên tường. Còn một vỉ thuốc hạ sốt. Kazutora nuốt xuống hai viên, vị đắng thoang thoảng đọng trên đầu lưỡi.

Kính coong.

Mất một vài giây để cậu xác định được đó là tiếng chuông nhà mình. Vừa nghĩ giờ này còn có ai đến tìm, vừa chậm chạp bước ra. Tuy rằng bộ não đang đình trệ nhưng khi nhìn thấy người đứng trước cửa căn hộ, Kazutora ngay lập tức nhận ra đó là ai. Mái tóc đen dài được buộc lại sau gáy cùng với màu mắt cũng mang một sắc trầm giông giống thế. Là chàng trai tốt bụng mà cậu đã gặp vào buổi mưa hôm qua.

"Không biết cậu còn nhớ chiếc ô của tôi không." Chàng trai ấy cất tiếng, giơ chiếc túi bóng mà Kazutora đoán là đựng hoa quả. "Tôi là Baji Keisuke, mới chuyển đến đây hôm qua. Rất vui được gặp cậu. Bây giờ chúng ta là hàng xóm rồi."

Kazutora nuốt nước bọt hòng làm mượt cổ họng.

"Tôi là Hanemiya Kazutora... Tôi nhớ. Cảm ơn vì chiếc ô của cậu."

Nói rồi muốn nhận lấy món quà. Nhưng cơn chóng mặt tìm đến đột ngột làm cho lúc đưa tay ra, thay vì nắm lấy quai túi thì Kazutora đụng phải mu bàn tay của người đang xách nó. Làn da của chàng trai lành lạnh, đúng hơn là do nhiệt độ cơ thể của cậu đang cao hơn mức bình thường.

Chỉ một giây tiếp xúc và Kazutora thu tay về cùng với chiếc túi hơi nặng. Cậu định mở lời xin lỗi rồi kết thúc cuộc hội thoại - cậu không chắc mình có thể giả bộ khỏe mạnh thêm. Nhưng hình như người trước mặt đã nhận ra. Cậu nghe anh ta cất tiếng:

"Sắc mặt cậu xanh xao quá. Cậu không khỏe à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top