Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

𝟝

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Buổi sáng… tiếng đổ chuông đồng hồ reo lên ing ỏi đầu bàn, Katsuki bực bội ném chăn sang một bên đờ đẫn đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Đang định giặt khăn để rửa mặt cho tỉnh táo, bà Mitsuki gọi vọng từ dưới lên :
- " Xuống ăn sáng nè thằng kia ! "
  Vươn vai đi vào phòng ngủ giờ hắn mới để ý tới một lá thư nhỏ cùng với địa chỉ của ai đó trên bức thư. Mở ra xem thì hóa ra là thư của bố , chắc ông hôm nay đi công tác nên chưa kịp nói cho hắn đây mà. Đọc từng chữ viết có hơi ẩu của ông :
" Gửi con trai
Đây là địa chỉ mà cháu Midoriya ở cũng như số điện thoại của quản lí chung cư mà cháu nó ở nên con nếu rảnh đến thăm nhé. Đừng làm thằng bé sợ đấy ! Thằng bé giờ đang trong tình trạng không tốt mong con an ủi quan tâm ! Ta biết hôm nay là ngày nghỉ đầu tháng của con nên nếu có dịp dẫn bạn đi chơi nhé nghe nói thằng bé chưa ra ngoài phải mấy năm nay rồi… Nhớ ăn uống đầy đủ giữ sức khỏe cả mẹ lẫn con nhá ! Ta đi làm xa tháng sau mới về được
   Thân yêu , Masaru Bakugo. "
  Katsuki gấp tờ giấy lại ngay ngắn đặt lại trên bàn tay ấn loạn số tên quản lí chung cư mà ông giới thiệu gọi điện nhưng ko bắt máy hắn đành lưu số xuống dưới tầng ăn sáng. Bước tới phòng bếp thì mẹ hắn đã quát :
- " Nguội hết trơn rồi mới xuống thằng nhãi này ! " Bà mắng mỏ tay vẫn đag khuấy đều li cà phê nóng hổi.
- " Urghh bà già hôm nay không đi làm hả ? " Katsuki ngồi xuống ghế thưởng thức bữa sáng mẹ hắn làm.
- " Không hôm nay tao cũng nghỉ phép nhưng được hai ngày thôi haizz ! " Bà Mitsuki liếm vị cà phê còn sót lại trên môi.
  Hắn thì vẫn đang dùng bữa sáng mấy ngày trước không được ăn từ tốn như này toàn vội vàng ăn được vài miếng bánh mì hoặc một ly mì nhỏ thậm chí trong lúc làm việc hắn cũng chỉ kịp bỏ ra ăn để lấp đầy cái bụng than đói của hắn thôi.
  Chuông điện thoại hắn reo lên kiểm tra là số của tên quản lí kia vội vàng liên lạc mà không quên nhai miếng cơm cuộn trong mồm.
- " Quản lí chung cư *** xin nghe ạ! "
- " Cho tôi hỏi số phòng chung cư nhà cậu Midoriya Izuku được không ? "
- " Midoriya Izuku ? Người mà anh tìm không có tên ở chung cư này ạ ? "
- " Uhh vậy xíu nữa tôi tới thăm "người nhà" ở đó được không ? "
- " Được thôi mà anh có thể miêu tả ngoại hình thì chúng tôi mới xác nhận được ạ ! "
- " Ừ "
Tút … Tút
- " Mày tìm ai đấy ? " Bà Mitsuki hỏi tay đang bưng chậu quần áo xấy hôm qua lên tầng.
- " Deku… " Katsuki rơi vào trầm tư
- " Lâu ta cũng không thấy tin tức gì về hai mẹ con nhóc đấy haizz không biết Inko còn ổn không… " Mitsuki buồn bã rồi bà quay sang vỗ vai Katsuki
- " Hay mày sắp xếp thời gian đi thăm đi lâu rồi không gặp ta cũng lo cho hai mẹ con Inko lắm ! "
Katsuki không nói gì chỉ lẳng lặng đi lên phòng ngủ.
  " Izuku … " cầm bức ảnh hắn chụp chung với em khi còn bé nâng niu nó trên tay. Tay còn lại thì cầm bông hoa hướng dương nhỏ hắn không biết sao lại cảm thấy nó thu hút và quan trọng tới vậy. Ngồi cũng đủ lâu hắn đứng dậy thay quần áo chuẩn bị đi ra ngoài.
  " Bà già ở nhà nhé tôi đi đây… " Hắn mở cửa bước ra ngoài.
.
.
.
.
  Tại chung cư giá rẻ ***
- " Người mà anh miêu tả đây có phải không ?" Nhân viên chung cư đưa cho anh bức ảnh từ camera sảnh chính đêm qua để xác nhận.
- " Ồ… " Katsuki bất ngờ đây chính là  em tối hôm qua người tông trúng hắn chính là em, bộ quần áo đó hắn không thể quên được. Cả mái tóc bù xù kia nữa tới tâm trạng không mấy vui vẻ của em khiến hắn chú ý.
- " Đúng rồi " Katsuki giao lại bức ảnh đầu luôn suy nghĩ tại sao em lại ra ngoài vào đêm muộn như thế.
- " Vậy thì tên người này là Midoriya Deku chứ không phải Izuku chắc anh nhầm đó hahah ^^ "
Katsuki thẫn thờ rồi hỏi lại :
- " Nó ở đâu? Nó có hay ra ngoài không ? Mà sao lại để tên… "
- " Ở tầng 3 số phòng 23 đó ạ ! Lâu rồi chắc cũng tầm 3 năm từ khi tôi làm việc ở đây mới thấy bạn này ra ngoài ý mà toàn vào ban đêm thôi ra tầm 13p 15p gì đấy lại quay lại hơi mờ ám nhỉ ahahaha ^^ " Cô nhân viên cười nhẹ
- " Ừ… " Katsuki cũng không khỏi kì lạ qua lời kể của cô nhân viên giờ thì hắn phải làm sáng tỏ nó.
  Sau khi Katsuki  rời đi
  Cô nhân viên : " Sao giống anh hùng Dynamight vậy nhỉ ^^ 💦 "
.
.
* bịch* bịch
  Hắn đi thẳng tới căn hộ số 23,trong lòng luôn lo lắng không biết nên chào hỏi em như thế nào khi đụng mặt nhau hay sợ em sẽ không có nhà hoặc không mở cửa vì người lạ  v…v… hắn nghĩ đủ lý do cho tình huống này hay kia có thể xảy ra.
  Giờ hắn đang đứng trước căn hộ nhỏ đứng đờ đẫn ra đó vì không biết đối mặt nhau thế nào sau 10 năm không gặp hay thậm chí là cảm thấy khó chịu khi ký ức xưa cứ thế trôi lại trong não hắn khiến hắn bực bội.
  Nên gõ cửa không ? Không biết ? Katsuki biết chắc nếu cứ đứng ở đây mãi rồi thì có người sẽ nhận ra anh hùng số 1 Dynamight và lại tung tin đồn vớ vẩn như ProHero ngày nghỉ làm gì hay có bạn gái mới đủ kiểu trên đời. Mấy chuyện này hắn cũng đã quen nhưng cũng khó chịu vì đôi khi mấy tên báo lá cải nào đó đăng bài bốc phét về hắn làm hắn bực bội chỉ muốn xé xác rồi ném cho sói ăn thôi.
  Đứng đã đủ 15 phút đối diện với cánh cửa căn hộ cuối cùng cũng đủ can đảm để gõ nó.
* Cốc cốc
2 tiếng gõ không hồi âm
* Cốc cốc
-" Ra ngay đây ạ ! "
*Mở cửa
- " Bạn cần giúp gì kh… " Người đó chết lặng thẫn thờ nhìn tên to xác với cặp mắt đỏ ngầu trước mắt.
- " Kachan… " Đôi mắt xanh long lanh đầy nỗi hoảng loạn.
  Katsuki không những không cảm thấy khó chịu khi đã lâu không nghe lại biệt danh ấy mà còn bất ngờ khi cặp mắt xanh tuyệt đẹp kia đang sưng lên có vẻ vừa mới khóc xong.
  Hai người nhìn nhau một lúc để ổn định lại tình hình .
- " Tao… tao vào được chứ ? " Katsuki lên tiếng trước để xóa tan bầu không khí có vẻ " nặng nề " này
  Izuku giờ mới ổn định lại tinh thần lúng túng đáp :
- " À à- ưm mời cậu vào nhà "
---------------------------------------------------------
𝚝𝚘 𝚋𝚎 𝚌𝚘𝚗𝚝𝚒𝚗𝚞𝚎𝚍

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top