Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lắc bạc chân cài mỏng manh,
Mà đời xiềng xích vây quanh trăm đường.

---
Bóng tối phủ đầy căn phòng nhỏ hẹp, chỉ còn lại ánh đèn dầu leo lét, lập lòe như hơi thở yếu ớt của người bị giam trong đó. Midoriya Izuku nằm co ro trong góc giường, cơ thể gầy yếu khoác mốt tấm áo có cũng như không, em không còn chút sức lực để phản kháng.

Mỗi tiếng bước chân vang lên từ hành lang bên ngoài đều làm em co rúm lại, trái tim đập dồn dập trong lồng ngực. Em biết rằng Bakugou đang đến. Nơi đây chỉ có tiếng giày mạnh mẽ và uy dũng đó thuộc về hắn.

Thế tử được xem là người kế vị ngai vàng khi Thiên hoàng qua đời hoặc thoái vị. Vì vậy, vai trò chính của thế tử là chuẩn bị để trở thành Thiên hoàng trong tương lai. Đồng nghĩa với việc Bakugou Katsuki phải học tập và lĩnh hội rất nhiều từ các vị trưởng bối khác trong cung, để xứng danh với alpha tôn quý bậc nhất. Dù vậy vị trí của hắn cũng không thể vững chắc, chỉ vì Thiên hoàng không có con nối dõi, nên buộc lòng phải chọn con trai nhà đại tướng quân Bakugou Masaru được Thiên hoàng trọng dụng. Tuy đã nhận Bakugou Katsuki làm nghĩa tử, nhưng thời thế không thể nói trước được điều gì.

Cánh cửa bật mở mạnh, tiếng gỗ cọ rít lên lạnh lùng giữa không gian im lặng. Bakugou Katsuki bước vào, đôi mắt đỏ rực của hắn sáng lên như ngọn lửa dữ, đầy chiếm hữu cháy len sang nơi omega nhỏ cố trốn tráng. Hắn đứng đó, nhìn Izuku với ánh mắt không chút thương xót, như thể người bạn thời thơ ấu đã chết từ lâu, và giờ đây chỉ còn lại một omega yếu đuối nằm dưới thân hắn.

"Ta đã nói rồi, ngươi không có nơi nào để trốn." Bakugou nói, giọng trầm thấp nhưng lạnh lẽo. Hắn tiến lại gần giường, mỗi bước chân của hắn nặng trịch, như đè nén lên cả không khí xung quanh. "Ngươi thuộc về ta, Izuku. Dù ngươi có muốn hay không." Hắn nắm lấy chân nhỏ đeo lắc bạc có chuông tinh xảo, kéo mạnh về phía mình rồi cắn lên một ngụm ngay cổ chân em.

Izuku run rẩy nức nở, ánh mắt xanh lơ giờ đây chỉ là sự tuyệt vọng. Em từng nghĩ rằng Bakugou sẽ chỉ hành hạ em bằng những lời nói, bằng sự khinh miệt, nhưng em đã nhầm. Từ ngày Bakugou chuộc em ra khỏi thanh lâu và mang về biệt phủ, hắn không chỉ muốn hành hạ mà còn muốn chiếm đoạt tất cả những gì còn sót lại của em - cả thể xác lẫn linh hồn.

Hắn lao xuống, hết chân rồi đến nắm chặt cổ tay Izuku, kéo em về phía mình. "Ngươi nghĩ ngươi có thể thoát khỏi ta sao?" Bakugou thì thầm bên tai em, hơi thở nóng rực phả vào gáy. Mùi xông hương kaji nồng nặc trong không gian.

Tay hắn lần mò sờ soạng tuỳ tiện trên thân thể nhỏ bé của em. Hắn ve nắn hai đầu ti non nớt, nắn đến khi chúng chịu hết nổi mà nhô ra sưng cứng dưới tay hắn. Katsuki nắm eo em, ôm lưng giữ eo, để em quỳ trụ trước mặt hắn, để lưỡi hắn thưởng thức đầu vú e thẹn lần đầu bị bú mút.

" Cứng rồi này." Hắn lè lưỡi ngước lên nhìn em, trên lưỡi hắn là đầu vú sũng nước sưng đỏ.

Hắn cắn, đảo lưỡi trêu đùa đầu ti đáng thương, tay hắn cũng không rảnh rang gì, chu du xuống dưới bờ mông nõn nà, lần mò vào cửa huyệt ngủ yên.

" Không Kacchan, van xin cậu đấy... đừng vậy mà,.. hức..." Izuku, thiếu niên vỏn vẹn vừa tròn mười bốn, cảm thấy cực kì sợ hãi, cơ thể omega chưa phát triển trọn vẹn. Lại đang bị thưởng thức trước cả khi bông hoa ấy tự nở.

" Kacchan... tôi còn nhỏ mà, hức..."

Izuku giật thót, điều này chỉ làm hắn thêm mạnh bạo. Bakugou thọc hai ngón tay vào trong, đưa đẩy, mỗi lần những đốt tay cong lại là mỗi lần tiếng van xin dừng lại lớn hơn.

" Thì sao? Nói tiếp đi, hả?"

" Đừng mà... xin cậu..." Izuku giật bắn, bên dưới cửa huyệt tiết ra dâm thuỷ ướt đẫm bàn tay Katsuki. Tiếng nước đâm rút liên tục làm em rã rời, đau lắm, em ôm lấy cổ hắn, đầu hắn kê sát trên vai em.

Lưng Katsuki hơi nghiêng, chống tay về sau. Tay kia vẫn vùi trong nơi cát lún chết người nọ. Hắn cười mỉa, tóm lấy cằm em và dạy bảo:

" Sai rồi! Phải là sướng, đau thì phải nói là sướng, có hiểu chưa?" Vừa dứt câu, đầu nấc của dương vật tiến vào. Izuku mở to mắt kêu rên:

" Đau... Kacchan... hức!"

Hắn dùng sức, ép gậy thịt của mình vào lỗ nhỏ chật hẹp, máu từ miệng huyệt rỉ ra dọc theo từng đường gân guốc của cự vật thô to:

" Nói. lại."

Izuku cắn đến rách môi, cố nặn ra chữ:

" S-Sướng lắm... ức..."

Hắn lật em lại, rồi bắt đầu từng đợt đưa đẩy chậm rãi, mắt hắn dõi theo cách huyệt nhỏ nuốt trọn dương vật của mình, mỗi lẫn hông hắn đẩy tới liền đổi được vài tiến rên a ân ngọt ngào. Bakugou xoa nắn mông nhỏ, vuốt đến hai hõm đối xứng dọc dưới lưng của Izuku.

Nhịp độ dần trở nên dồn dập, Izuku bị húc đến lao về phía trước không tự chủ được, mỗi lần bị xê dịch thì hắn đều nắm hông kéo em về.

Bờ mông đỏ bừng nhầy nhụa dâm dịch, huyệt nhỏ sưng đỏ nuốt trọn dương vật đâm chọt, nắc liên tục không ngơi nghỉ.

Izuku khóc không thành tiếng, lại bị người tàn phá cơ thể em đổi tư thế, hắn nhấn lưng em xuống, nằm úp lên người em, hai tay chống hai bên. Chưa kịp để Izuku ngơ ngác, hông hắn bắt đầu dập mạnh xuống, chậm nhưng mỗi lần đều mạnh mẽ. Hắn ôm lấy cổ và đầu em, dương vật giã miệng huyệt mềm nhũn, lưỡi hắn quấn lấy tai em, rồi bất chợt cắn lên má Izuku một ngụm lớn, rướm máu hằn cả dấu răng.

Trước khi Izuku kịp nói lời nào, Bakugou đã ép môi hắn lên cổ em, đánh dấu em bằng vết cắn sâu đau đớn, răng nanh xé rách tuyến thể.  Bên dưới huyệt bị nhồi đầy cũng co giật theo dương vật của hắn, nó sưng lên và bơm hết đống tinh trùng của alpha vào người em. Hai cơb đau đột ngột làm Izuku ngất đi trong nước nắt, trong khi răng Katsuki chưa rời đi, và hạ thân cũng chưa ngừng thúc vào trong em.

" Haa... Deku... Izuku của ta..."

Vết cắn ấy không chỉ là sự chiếm đoạt, mà còn là lời tuyên bố quyền sở hữu. Izuku là omega, và giờ đây, cơ thể em đã bị gắn kết với một alpha như Bakugou.

Cơn đau từ vết cắn lan tỏa khắp cơ thể Izuku, khiến em rên rỉ kể cả khi đã ngất, đôi mắt đẫm nước mắt. Nhưng Bakugou không dừng lại. Hắn tiếp tục đẩy em xuống, cơ thể hắn tràn đầy dục vọng và ham muốn chiếm đoạt.

Izuku chỉ biết khóc và van xin nài nỉ trong cơn nấc nghẹn đau đớn. Đây không phải là tình yêu, cũng không phải là sự thỏa mãn. Đây là sự trừng phạt, là cách hắn đòi lại quyền kiểm soát mà hắn cảm thấy đã mất từ nhiều năm trước.

Izuku cắn chặt môi, cố gắng không phát ra tiếng khóc, nhưng không thể. Em biết rằng mọi thứ đã thay đổi từ khoảnh khắc này. Em không còn là chính mình nữa. Katsuki đã đánh dấu em, và giờ đây em bị ràng buộc với hắn, dù có muốn hay không. Cơ thể em dần chấp nhận những đợt tàn phá của alpha kiêu ngạo này. Lần đầu của em... cũng thật tàn nhẫn.

Khi mọi thứ kết thúc, Bakugou đứng dậy, nhìn xuống Izuku, cửa huyệt tràn hết tinh dịch ra ngoài vì không chứa hết nổi, thân xác tả tơi toàn vết hằn vết cắn cùng dịch thể. Hắn cười khẩy với ánh mắt lạnh lùng. "Đừng quên, ngươi thuộc về ai. Ngươi không còn chốn dung thân nữa rồi." Nói rồi, hắn khoác áo bước ra khỏi phòng, để lại Izuku nằm lặng trong bóng tối, giường gối bừa bộn, cơ thể cũng bừa bộn run rẩy trong đống dịch thể sau đợt mây mưa vừa rồi, vết cắn trên cổ đau nhức nhắc nhở em về sự chiếm đoạt. Co người trong đống nhơ nhuốc, em thấy nước mắt của mình cũng thật dơ bẩn làm sao.

---

Kim ốc tàng kiều bóng ai,
Ngỡ vàng son ấy chẳng phai ân tình.

---

Bầu trời hôm ấy u ám, mây đen vần vũ báo hiệu một cơn mưa lớn đang đến gần. Cảnh vật xung quanh biệt phủ Bakugou dường như lặng lẽ hơn, không khí nặng nề phủ trùm lên mọi thứ. Trong căn phòng tối tăm của mình, Midoriya Izuku ngồi co ro ở góc giường, một căn phòng khác rực rỡ và trang hoàng lộng lẫy hết cỡ. Nhưng đôi mắt vô hồn em luôn dõi về phía cửa sổ đóng kín. Về lời hứa khi Bakugou nói sẽ cứu cha mẹ em về, an bài cho họ một căn nhà nhỏ ở quê. Và đã hai năm kể từ ngày em bị Bakugou đem về đây như một món đồ chơi. Hai năm nặng nề trôi qua kể từ đêm đó, và sự giam hãm tiếp tục kéo dài như một cơn ác mộng không bao giờ kết thúc. Những ngày dài đằng đẵng trong biệt viện, bị đánh dấu và làm tình liên tục, sự tra tấn thể xác và tinh thần không bao giờ dừng lại. Dù hắn không còn thường xuyên xuất hiện sau khi dần bận rộn với các cuộc chinh phạt ở biên giới, nhưng mỗi lần hắn trở về, cơn ác mộng lại lặp lại.

Trong suốt nhiều tháng Bakugou đi vắng, Izuku bị nhốt trong sự im lặng tuyệt vọng của căn phòng tối. Các hạ nhân chăm sóc em kỹ lưỡng như nuôi một con búp bê sứ, luôn đổi món và đảm bảo mọi thứ luôn trong tình trạng tốt nhất. Đối với việc này, em cũng không biết bản thân đang có tư vị gì.

Tuy nhiên, cuộc sống của Izuku giờ đây đang đứng trước một bước ngoặt khác. Tin tức về lễ đính hôn của Bakugou và alpha nhà tướng quân quyền lực không kém - Todoroki Shoto lan truyền khắp biệt phủ. Bakugou sắp kết hôn với một người có quyền lực ngang tầm với hắn, một cuộc hôn nhân chính trị định đoạt cả tương lai của gia tộc. Đối với Izuku, đây có thể là cơ hội để thoát khỏi địa ngục này mãi mãi.

Em đã nghe những lời của Bakugou trong một lần hắn đang oanh tạc trên người mình: " Ta sắp có thế tử phi. Còn ngươi mãi chẳng là cái thá gì." Dù lời nói ấy mang đầy khinh miệt, nhưng với Izuku, đó là tia hy vọng cuối cùng để em được tự do. Lúc Katsuki vùi đầu vào vai em, hắn đã không thấy được đôi mắt đang loé lên từng tia hy vọng nhỏ đang khát khao tự do.

Những lần hành hạ, tra tấn, và chiếm đoạt của hắn giờ chỉ còn là ám ảnh sâu thẳm trong tâm trí em. Mỗi đêm, em bị vây hãm bởi ký ức về ánh mắt đỏ rực của hắn, dục vọng mà hắn đổ lên người em, và cả sự bối rối mơ hồ mà em không thể hiểu hết.

Nhưng giờ đây, khi Bakugou Katsuki sắp cưới một alpha mạnh mẽ như Todoroki Shoto, Izuku không thể không tự hỏi số phận của mình sẽ ra sao. Liệu hắn sẽ buông tha cho em, để em được tự do hay còn điều gì khác mà em chưa thể nhìn thấu?

Ngày Bakugou trở về, biệt phủ nhộn nhịp chuẩn bị cho lễ đón tiếp. Tiếng bước chân vang lên khắp hành lang, những người hầu hối hả dọn dẹp, chuẩn bị cho một buổi tiệc lớn để mừng công trạng và thông báo  hôn sự. Từ trong nơi gác tía lầu son, Izuku nghe thấy những âm thanh ấy với một cảm giác hoang mang mơ hồ. Mọi thứ đang thay đổi quá nhanh, nhưng em không có quyền hỏi hay hiểu rõ về số phận của mình.

Cánh cửa phòng bất ngờ bật mở, kéo Izuku ra khỏi dòng suy nghĩ. Một người hầu bước vào, cúi đầu trước khi truyền đạt mệnh lệnh ngắn gọn: "Thế tử Bakugou đã về. Ngài ấy muốn gặp cậu."

Izuku nhìn chằm chằm vào người hầu trước mặt, tim đập mạnh trong lồng ngực. Đã hơn bốn tháng kể từ khi em bị bỏ lại một mình trong căn phòng này. Bốn tháng dài đằng đẵng không gặp Bakugou, không phải chịu đựng ánh mắt hay sự chiếm đoạt của hắn.

Khi Izuku bước vào đại sảnh, ánh đèn lụa ấm áp làm khung cảnh trở nên trang nghiêm và lộng lẫy. Bakugou đang đứng giữa phòng, thân hình vạm vỡ trong bộ giáp vàng khắc hình rồng uốn lượn, tượng trưng cho quyền lực và sự tàn bạo. Đôi mắt hắn - vẫn là ánh đỏ rực cháy năm xưa, như hoả diễm rực rỡ kiêu ngạo đỉnh phong, nhưng giờ đây còn thêm phần sắc lạnh và hiểm độc hơn trước, như được tắm qua bao cơn gió tanh mưa máu.  Cảm giác sợ hãi khi đứng trước hắn vẫn chưa bao giờ phai nhạt trong lòng Izuku.

Bakugou chậm rãi bước tới gần em, mắt hắn dò xét quét qua từng cử động nhỏ của Izuku như một con thú săn mồi nắm chắc con mồi trong tay. "Ngươi có biết vì sao ta lại gọi ngươi đến không?" Hắn hỏi, giọng nói trầm thấp nhưng đầy sức ép.

Izuku cúi đầu, không dám trả lời. Sự im lặng của em chỉ làm tăng thêm vẻ thách thức trong mắt Bakugou. Hắn nắm lấy cằm Izuku, ép em ngẩng đầu lên để nhìn thẳng vào hắn. "Ta sắp cưới vợ. Đính ước sẽ diễn ra sau ba tuần nữa. Sẽ chẳng còn chỗ cho một omega vô dụng như ngươi trong nhà này."

Nói rồi hắn cắn mạnh lên môi Izuku, ôm lấy eo nhỏ siết chặt vào lòng.

Cảm giác lạnh lẽo bủa vây lấy Izuku. Em không biết nên cảm thấy nhẹ nhõm hay đau khổ trước lời nói đó. Bakugou, cuối cùng cũng sẽ buông tha em. Em không khỏi mừng thầm với tự do sắp có được trong tầm tay.

Nhìn thấy ánh mắt em, hắn bực dọc cắn mạnh túa máu đôi môi mềm.

"Ngươi nghĩ ngươi có thể thoát khỏi tay ta dễ dàng thế sao?" Bakugou quẹt đi tia chỉ bạc vương trên môi, nhếch môi cười. "Ngươi có lẽ sẽ được thả ra, nhưng chỉ khi ta chán." Tia hung ác hiện lên, một nụ hôn nữa rơi xuống, dồn dập cuồng dã hơn bao giờ hết. Hắn như tử thần đến để rút đi mọi sinh khí của em, khiến em bất lực dưới thân hắn. Vạt áo mỏng bị xé tan, dâng thân ngọc nõn nà lên miệng dã thú.

Hắn buông Izuku ra, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào em, tựa như hắn đang đấu tranh với một điều gì đó sâu thẳm hơn cả cơn giận.

" Xoay người lại." Bakugou ra lệnh.

Sau lưng Izuku, tiếng leng keng của giáp sắt va vào nhau rồi rơi mạnh xuống đất.

Omega nhỏ bé bị đè ra bàn, tiến công tới tấp. Eo hắn khoẻ khoắn, chân chống lên ghế tuỳ tiện mà mạnh bạo đỉnh liên tục vào lỗ nhỏ mê người. Tiếng nước dính nhớp nhầy nhụa mảng lông ở gốc dương vật. Tạo ra khung cảnh dâm tiện càng nhìn càng muốn làm chết kẻ dưới thân.

Khăn trải bàn nhăn nhúm dưới tay em, Izuku cố bò về phía trước để tránh thoát cơn đau, nhưng nhanh chóng bị lôi mạnh trở về nơi vòng ôm siết chặt.

---

Tối hôm đó, trong khi bên ngoài biệt phủ tràn ngập niềm vui mừng cho cuộc hôn nhân giữa hai gia tộc quyền lực, Izuku nằm trong phòng, trái tim nặng trĩu. Bakugou đã nói rõ ràng: em không còn chỗ trong tương lai của hắn. Nhưng tại sao trong từng lời nói, từng cử chỉ của hắn, em vẫn cảm thấy có điều gì đó chưa được giải thích?

Lễ đính hôn giữa Bakugou và Todoroki đang đến gần, khắp nơi tràn ngập sự vui vẻ, tiếng cười nói vang vọng trong không khí. Đèn lồng sáng rực treo cao trên từng lối đi, cả biệt phủ chìm trong không khí của niềm vui mừng quyền lực.

Đây chính là cơ hội của Izuku. Trong khi mọi ánh mắt đang đổ dồn vào buổi lễ, không ai chú ý đến một omega vô danh và thấp kém. Em cẩn thận trùm chiếc áo choàng đen kín người, nhẹ nhàng rời khỏi căn phòng nhỏ và tiến về phía cổng sau của biệt phủ. Bước chân của em nhẹ nhàng, nhưng trái tim thì đập loạn nhịp vì sợ hãi.

Izuku biết rằng nếu bị bắt lại, hậu quả sẽ khủng khiếp. Nhưng em không thể tiếp tục ở lại đây. Không thể tiếp tục là đồ chơi trong tay Bakugou, không thể phá hỏng cuộc sống của hắn và Todoroki. Họ là alpha, sinh ra để thống trị và có được tất cả. Em, chỉ là một omega yếu đuối, con của tội thần, không có chỗ trong thế giới đó.

Khi lẻn ra khỏi cổng sau, gió đêm lạnh lẽo phả vào mặt, mang theo mùi tự do thoáng qua. Trái tim Izuku như nhẹ bẫng, nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Tiếng bước chân rầm rập phía sau báo hiệu rằng em đã bị phát hiện. "Bắt lấy!" Một giọng nói vang lên, đâm xuyên qua màn đêm tĩnh lặng.

Izuku hoảng hốt chạy trốn, nhưng em biết rằng mình không thể đi xa. Bàn tay mạnh mẽ của lính gác đã nhanh chóng tóm lấy, ép em quỳ xuống đất. "Phải người này không."

"..." Người hần tiến đến gật đầu.

Trong khi bị dẫn trở lại biệt phủ, trái tim Izuku tràn ngập tuyệt vọng. Em đã nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi địa ngục này, nhưng hóa ra tự do chỉ là một ảo mộng xa vời.

---

Từ một góc khác trong biệt phủ, Todoroki Shoto - hôn phu của Bakugou, thế tử phi tương lai - đang quan sát mọi thứ với ánh mắt lạnh lùng. Y là một alpha mạnh mẽ, được sinh ra trong gia tộc quyền thế, nhưng cuộc sống của y chưa bao giờ thực sự thuộc về mình. Y bị ép buộc vào cuộc hôn nhân chính trị này, không hề có sự lựa chọn.

Khi nhìn thấy Izuku, một omega yếu đuối bị lôi về biệt phủ, y không thể không cảm thấy có điều gì đó quen thuộc trong đôi mắt ấy. Một nỗi khát khao tự do, một mong muốn thoát khỏi sự giam cầm mà chính Todoroki cũng đang phải chịu đựng.

Shoto cảm nhận được sự bất mãn, sự tuyệt vọng toát ra từ Izuku khi em bị dẫn đi. Một cảm giác gì đó quen thuộc dâng lên trong lòng y, cảm giác muốn trốn chạy khỏi cuộc sống bị kiểm soát bởi người khác. Y cũng hiểu rõ cảm giác ấy. Todoroki Shoto, mặc dù là một alpha quyền lực, con trai của tướng quân Todoroki Enji, nhưng y cũng chỉ là một con rối trong tay người khác. Số phận của y đã được định đoạt từ lâu, bị ép buộc gắn bó với Bakugou vì lợi ích gia tộc.

Trong khoảnh khắc ấy, Shoto nhìn vào Izuku và nhận ra rằng giữa họ có một liên kết vô hình. Dù là alpha hay omega, cả hai đều bị giam cầm bởi số phận, bị ép sống theo ý muốn của kẻ khác. Nhưng Izuku đã cố trốn chạy, điều mà Shoto dù mang trong mình sức mạnh alpha, vẫn chưa từng dám thực hiện.

Sự hứng thú lạ lùng nảy nở trong lòng Shoto. Y nhìn theo bóng dáng của Izuku bị dẫn đi, tự hỏi liệu em có còn cơ hội để thoát khỏi chiếc lồng giam đó, hay sẽ bị nhấn chìm như tất cả những kẻ bị giam cầm khác trong thế giới này. Và liệu y có thể giúp em không, hay chính bản thân y cũng đang chìm đắm trong một bi kịch mà không cách nào thoát ra được?

Đôi mắt băng giá của y không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, nhưng sâu thẳm trong lòng, Shoto biết rằng cuộc hôn nhân này không chỉ đơn thuần là một liên minh chính trị. Y quay đi, không buồn nghĩ ngợi thêm vì đằng nào thì sinh ra nhà quyền quý thì e là tất cả đều như nhau.

---

Izuku bị ném vào căn phòng quen thuộc, trước mặt là mũi giày khắc rồng dưới ngoại bào đen tuyền thêu chỉ bạc.

" Gan nhỉ? Ta không về phòng thì chắc giờ này ngươi đang đi xa hơn thế rồi đúng không?" Giọng hắn âm trầm, như đang kiềm nén một loại tức giận và ý niệm bị phản bội.

Izuku run rẩy nhìn lên, em biết mình sắp bị phạt, và lần này còn hơn cả mấy lần trước.

Cửa phòng đóng sầm, người hầu thoáng nhìn thấy dư ảnh của chiếc chuông bạc réo rắt bị kéo lê về giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top