Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Bạo Lực Chồng Chất (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

❀ Tác giả: SerinusCanaria

ଓ Editor: Merri T.

💥🐺🐰🍀

Bakugou vừa mới đi làm trở lại nhưng văn phòng cũng chưa giao nhiệm vụ gì cho hắn. Mà đúng lúc dạo gần đây thế giới có vẻ cũng rất thanh bình, cho nên hắn mới có chút thời gian rảnh để giải quyết "việc nhà".

Ban đầu hắn muốn hẹn gặp Deku ở izakaya mà hắn thường đến vào buổi tối. Nhưng kỳ lạ thay, hôm nay điện thoại của tên kia không liên lạc được. Hắn mơ hồ cảm giác có gì đó không ổn, nhưng không biết nên nghi ngờ theo hướng nào.

Hắn vừa nghĩ tới đây thì điện thoại trong văn phòng đúng lúc vang lên.

"Chào anh Ground Zero. Anh có khách tới thăm, xin hỏi anh có thời gian gặp không ạ?"

"Ai?"

"Là anh hùng Shouto ạ."

Bakugou không biết ngay tại giờ phút quan trọng này cái tên Mặt Âm Dương kia tới đây làm cái gì. Nghênh ngang tới báo cho hắn biết rằng mình sắp kết hôn với Deku à? Hay là đến nói với hắn chuyện Deku đang mang thai?

Thật là khó chịu.

Bất kể là trường hợp nào, Bakugou đều không muốn điều đó xảy ra. Ít nhất, cho dù những chuyện đó thực sự xảy ra, trong tiềm thức của hắn vẫn hy vọng rằng Midoriya Izuku sẽ tự nói cho hắn biết.

Bằng cách này, hắn cũng có thể cắt đứt hết tất cả, loại bỏ hoàn toàn cái tên bám chặt như lời nguyền kia ra khỏi cuộc đời của hắn.

Hồi xưa Bakugou Katsuki không có một ngày nào là lại không muốn bỏ đi cái "thằng dưới đáy" đó. Nhưng một khi hắn nhận ra lần này tên đó thực sự muốn rời xa hắn, thì tận sâu trong lòng hắn lại muốn nhốt Deku ở bên mình.

Khi có một tiếng gõ cửa vang lên, Bakugou điều chỉnh lại tâm trạng của mình.

"Vào đi."

Lúc Todoroki Shouto bước vào anh ngay lập tức ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng. Anh cau mày nhưng không nói gì, cũng không biết Bakugou bắt đầu nghiện thuốc lá từ khi nào.

"Thích ngồi đâu thì ngồi." Bakugou cũng đứng dậy khỏi bàn làm việc.

Cả hai đều không mặc trang phục chiến đấu. Chỉ có điều so với bộ âu phục tối màu của Todoroki, Bakugou ăn mặc tùy hứng hơn. Chiếc áo sơ mi đen rộng thùng thình trên người hắn ấy thế mà cũng mang lại một vẻ gì đó cực kỳ nam tính.

Todoroki Shouto gật đầu rồi ngồi xuống ghế sô pha. Hai người là bạn cùng lớp, đã quen nhau suốt ba năm trung học. Giờ đây nói chuyện cũng không cần phải quanh co lòng vòng làm gì, anh đi thẳng vào vấn đề luôn: "Chắc hẳn anh cũng biết lần này tôi đến đây là vì chuyện của Midoriya."

Bakugou ngồi đối diện anh. Hắn khom người, đặt khuỷu tay lên đầu gối. Trên tay đang nghịch một chiếc tẩu pha lê mini, ngoài mặt giả vờ như không quan tâm, "Thì sao?"

"Cũng bởi vì anh mà bây giờ Midoriya đang bị truyền thông dư luận quấy nhiễu không buông. Tôi hi vọng anh có thể đứng ra giải thích rõ ràng giúp cậu ấy." Todoroki Shouto nhìn hắn nói.

"Giải thích?" Bakugou cười nhạo: "Giải thích rõ ràng cái gì cơ?"

"Giải thích rằng mối quan hệ giữa hai người là thuần khiết."

Nghe vậy Bakugou càng cảm thấy buồn cười hơn nữa: "Bọn tôi vốn chẳng thuần khiết gì hết. Anh muốn tôi đứng trước ống kính lừa gạt người dân cả nước à?"

Todoroki Shouto nghe xong câu này thì cau mày: "Tất cả đã là chuyện quá khứ..."

"Chuyện quá khứ thì cũng đã xảy ra và vẫn tồn tại!" Bakugou kích động ngắt lời anh, mạch máu trên thái dương phồng lên và đập thình thịch. Khi hắn ngước mắt lên, cặp mắt đỏ tươi đã tối hơn rất nhiều. Hắn như một con sói đói đang canh giữ thức ăn, "Bản thân Midoriya Izuku cũng không phải là "người thuần khiết" gì cả. Cậu ta là một Omega đã bị ông đây làm nhục. Thế mà... ngay cả con trai của Endeavor oai nghiêm cũng bắt đầu nhặt đồ ăn thừa của người khác từ khi nào vậy?"

Khi nói những lời này, Bakugou bắt chéo chân, đặt tay lên lưng ghế sô pha, trong mắt hắn tràn đầy sự khinh miệt.

"Anh không thể xúc phạm Midoriya như thế được!" Todoroki rõ ràng bị hắn chọc giận. Anh đứng bật dậy và túm lấy cổ áo Bakugou. Chiếc bàn cà phê giữa hai người phát ra một tiếng động lớn do chuyển động mạnh mẽ này.

Tách trà mà thư ký mới pha vừa mang đến vẫn còn đang nghi ngút khói, lúc này đây đã bị va chạm giữa hai người làm đổ nửa cốc ra ngoài.

"Ha? Tao chỉ đang nói sự thật mà thôi." Bakugou nghiến răng nghiến lợi, siết chặt bàn tay đang nắm cổ áo mình. Hắn đột nhiên cười một cách xấu xa: "A... Mày đang tức giận à? Sao lại tức điên đến thế? Mày thích nó đúng không?"

Todoroki nhìn hắn, ánh mắt thường ngày ôn hòa như ngọc đã không còn bình tĩnh như trước nữa. Anh tức giận đến mức tay run rẩy và gần như không thể kiềm chế được kosei của mình. Anh kéo cổ áo Bakugou, tạo ra một lớp băng mỏng.

"Tình cảm mà tôi dành cho cậu ấy không giống như dành cho người yêu." Todoroki buông tay ra, kìm hãm cơn giận của mình. Sau đó anh chỉnh lại cà vạt, vẻ mặt cũng bình tĩnh lại, cứ như thể người vừa rồi không phải là anh vậy, "Tôi chỉ nhắc nhở anh với tư cách là 'bạn của Midoriya'. Nếu anh không nghe thì tự gánh lấy hậu quả."

"Bạn á???"

Bakugou nhìn bóng dáng của người đang cầm tay nắm cửa chuẩn bị rời đi, "Bạn bè mà đồ khốn nạn nhà mày đến nhà Deku cả đêm không ra ngoài trong khi nó đang động dục hả?! Mày đang đùa tao phải không... Đừng nghĩ ông đây không biết mày đã làm cái gì..."

"Bình thường thì giả vờ đứng đắn, nhưng thật ra cũng chỉ là một kẻ mặt người dạ thú mà thôi." Bakugou vẫn chưa hết giận chửi thêm. Thực ra hắn cũng không chắc chắn lắm, đây chỉ là để moi thông tin mà thôi.

Cố tình nói vậy để moi thông tin từ cái tên Nửa Nạc Nửa Mỡ kia.

Không ngờ Todoroki nghe vậy còn quay đầu lại, nở một nụ cười xã giao với hắn: "Anh không thấy mình quá quan tâm đến Midoriya sao?"

Bakugou đứng đó sững sờ.

"Midoriya là gì của anh? Anh dựa vào cái gì mà quản ai đến nhà cậu ấy, ai ở sau lưng anh..." Todoroki liếm môi như thể đang cố tình: "Ngủ với cậu ấy."

Bốn từ cuối cùng đã khiến Bakugou nổi cơn thịnh nộ.

Nói xong, Todoroki rời đi ngay vì anh biết kết quả sẽ như thế này.

Ngay sau đó, anh dựa vào cửa phòng làm việc của Bakugou và nghe thấy những tiếng gầm giận dữ cùng tiếng kính vỡ từ bên trong.

Anh ngây người nhìn vào tay mình. Khi Bakugou trơ tráo xúc phạm Midoriya, anh thực sự cảm thấy tức giận. Những điều này có thể giải thích là "vì bạn bè".

Thế còn lúc Bakugou chất vấn anh có thích Midoriya không thì sao?

Mặc dù Todoroki không muốn thừa nhận nhưng anh đúng thật là đã do dự.

—Midoriya, tớ chỉ có thể giúp cậu đến mức này thôi.

Todoroki Shouto chỉnh lại cà vạt rồi rời đi.




Khi Midoriya chuẩn bị tan làm, cậu mới nhận ra điện thoại của mình đã hết pin và tự động tắt nguồn rồi. Chắc là do tối hôm qua cậu đi ngủ sớm quá nên quên sạc điện thoại. Có vẻ như cơ thể cậu cứ như vậy kể khi bước vào thời kỳ thai nghén. Cậu thường xuyên ngủ sớm, dậy muộn và cảm thấy cực kỳ buồn ngủ.

Ngay cả trong cuộc họp hôm nay, cậu cũng đã ngáp bốn, năm lần liên tiếp, điều này chưa từng xảy ra trước đây. Các tiền bối ở văn phòng cũng rất lo lắng và hỏi cậu có cần xin phép nghỉ hai ngày hay không. Nhưng cậu đã từ chối và bảo rằng chỉ là do gần đây cậu uống thuốc trị cảm nên mới dễ cảm thấy buồn ngủ.

Có điều sẽ không có ai nghi ngờ sâu xa, ít nhất họ sẽ không bao giờ nghĩ theo hướng "Deku đang mang thai" cả.

Giấu chuyện đang mang thai ở nơi làm việc không phải là điều dễ dàng gì. Mỗi ngày trước bữa trưa, cậu đều phải dựa vào mép bồn cầu mà nôn một lúc, nhưng không thể ói ra được thứ gì cả. Miệng thì chua chát, mũi lại đau mà mắt cũng xót. Thực sự cực kỳ khó chịu.

Cậu vừa cắm được sạc điện thoại vào thì đồ vật nhỏ bé ấy không ngừng rung lên trong tay cậu. Khi mở máy lên, cậu mới phát hiện tất cả đều là thông báo Line từ Kacchan. Chỉ riêng chấm đỏ nhỏ hiện số cuộc gọi nhỡ đã tăng lên đến hơn ba mươi. Midoriya sợ đến mức suýt tuột tay và ném chiếc điện thoại đi.

Cậu bấm vào thanh thông báo và cảm thấy sợ hãi khi thấy những dấu chấm dọc trong hộp thoại. Đây là lần đầu tiên cậu thấy Kacchan tìm mình một cách mất kiểm soát như vậy. Chẳng lẽ có chuyện gì gấp ư?

Bakugou cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nhìn thấy tin nhắn cuối cùng cũng được đánh dấu là "Đã đọc". Ít nhất không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra với Deku. Sau đó, hắn thấy một bong bóng trò chuyện hiện lên trên màn hình.

"Có chuyện gì vậy Kacchan?"

Cậu còn gửi thêm biểu tượng cảm xúc All Might với dấu chấm hỏi trên khuôn mặt.

Midoriya cầm điện thoại nhìn dòng chữ "Đang soạn tin" kéo dài mấy phút trên hộp thoại nhưng mãi vẫn không thấy tin nhắn gửi đến. Cậu còn tưởng rằng mạng bên mình có vấn đề gì nữa chứ.

Chậm chạp cả buổi như thế này hoàn toàn không giống với phong cách của Kacchan tí nào. Cuối cùng hắn cũng chỉ gửi một chữ "Không".

Không.

Không có gì ư?

Không có chuyện gì hay là không muốn tìm cậu? Lẽ nào chỉ vì hắn đang chán quá chẳng có việc gì làm nên mới nhắn tin nhiều như vậy?

Phần sau là do Midoriya nói bừa vậy thôi chứ đương nhiên cậu tin rằng Bakugou sẽ chẳng bao giờ có cái kiểu không nghiêm túc như vậy.

"Đúng lúc tối nay tớ rảnh. Nếu Kacchan có chuyện gì quan trọng thì tối nay chúng ta hãy nói cho xong luôn." Midoriya mang vẻ nghiêm túc, trả lời bằng giọng điệu lịch sự.

Bakugou nhận thấy cậu đang thể hiện giọng điệu rõ ràng muốn cố hết sức để tránh xa mọi mối quan hệ với hắn trong những lời ấy, "Vẫn đến chỗ cũ?"

Midoriya suy nghĩ một lúc rồi lại xóa từ "Được" đi.

Bác sĩ dặn cậu nên hạn chế đi lại vào ban đêm. Vì Omega trưởng thành khi mang thai sẽ tỏa ra một mùi hương đặc biệt. Đó không phải là hương chất dẫn dụ thông thường mà hơi giống mùi sữa. Mùi này rất nguy hiểm đối với Omega đi một mình và sẽ biến thành thu hút Alpha có những hành động quá khích.

Hơn nữa vì đang mang thai nên cậu cũng không tiện đến những nơi nồng nặc khói thuốc và mùi rượu như izakaya. Điều này sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của em bé.

Sau khi suy nghĩ một hồi, Midoriya cuối cùng cũng gõ câu trả lời.

"Tối nay Kacchan đến nhà tớ đi, giờ tớ không tiện ra ngoài..."

"Omega thật là lắm chuyện."

"Cũng không còn cách nào khác..."

"Tối nay bọn Kirishima rủ tao uống rượu. Tao sẽ tới đó sau."

"Cậu uống ít thôi nha."

Không hiểu sao khi Bakugou đọc đến câu cuối, hắn lại có cảm giác như thể cơn giận của cả ngày nay đã bị dập tắt, trong lòng còn có thể cảm nhận được hương vị ngọt ngào.

Hắn nhắn lại: "Được."




Sau khi ăn tối xong, Midoriya dọn dẹp qua nhà cửa một chút. Lúc làm xong hết mọi việc và ngồi trên ghế sô pha, cậu cứ có cảm giác thiếu thiếu cái gì đó. Sau đó cậu mới nhớ ra Kacchan có nói hắn sẽ đi uống rượu trước khi đến đây, nên cậu vội chạy vào bếp nấu ít canh giải rượu.

Mấy năm qua cậu thường sống một mình thế nên cũng đã dần học được cách nấu ăn. Mặc dù cũng chỉ có thể rán trứng nhưng ít nhất sẽ không có kiểu "hộp bento chẳng ra ngô ra khoai" mà cậu đã làm cho Bakugou hồi cấp ba nữa.

Midoriya đã chuẩn bị xong mọi thứ nhưng cậu lại bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Cậu đã không gặp lại Kacchan kể từ buổi phát sóng trực tiếp lần trước. Nghe nói trước đó hắn đã bị văn phòng cấm túc và gần đây mới quay lại với các hoạt động anh hùng của mình. Nên có lẽ hiện giờ tâm trạng của hắn cũng không được tốt cho lắm. Nếu như hồi ở cấp ba, Kacchan nhất định sẽ nói với cậu những chuyện này. Nhưng bây giờ,...

Tất cả đều là cậu nghe được từ miệng người khác.

Những thay đổi nho nhỏ như vậy có thể là khởi đầu cho khoảng cách giữa hai người.

Midoriya nghĩ rằng cho tới bây giờ cậu vẫn không thấy có vấn đề gì khi từ chối để Bakugou chịu trách nhiệm sau những gì đã xảy ra ngày hôm đó. Có thể lấy lý do "bị xâm phạm" để ở bên Kacchan một cách suôn sẻ. Nhưng đó không phải là vì tình yêu mà là vì trách nhiệm.

Cậu không muốn Bakugou phải sống một cuộc sống nặng nề như vậy.

Cũng không muốn bị ràng buộc bởi giấy đăng ký kết hôn.

Bọn họ đều là những người mang tinh thần tự do, không ai muốn bị nhốt trong lồng.

Hơn nữa, quan niệm về hôn nhân của Midoriya tương đối cởi mở, nên cậu cũng không cần Kacchan phải chịu trách nhiệm với mình. Chỉ là hơi khó giải thích chuyện "chưa kết hôn mà đã mang thai" với mẹ mà thôi. Thế nên tạm thời cậu vẫn chưa muốn nói cho mẹ Inko biết, vì như vậy cũng sẽ chỉ khiến thêm một người lo lắng cho mình.

Nghĩ lung tung một hồi, cậu suýt thì ngủ quên trên ghế sô pha. Nhưng rồi những tiếng gõ cửa dồn dập đã khiến cậu tỉnh táo trở lại.

Có phải là Kacchan không nhỉ...?

Cậu dụi mắt rồi chạy ra mở cửa.

Khoảnh khắc cửa vừa mở ra, một người đàn ông đã ép chặt vào cơ thể cậu. Cổ hắn tựa vào vai Midoriya, hai tay không thành thật bám vào eo cậu, chậm rãi vuốt ve lưng cậu. Hắn vừa mở miệng nói thì mùi rượu xộc ra ngoài.

"Deku à."

Người đàn ông đó nói:

"Tôi nhớ em."

【Còn tiếp】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top