Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 5: Anh đào nở rộ (End)

Tim Alice chợt đau thắt. Dường như có 1 tia sét vừa đánh ngang qua trí óc cô. Một linh cảm xấu ùa vào tâm trí cô. Shun...Shun sao rồi?

-Có chuyện gì vậy em?

-Không có gì đâu anh hai

Alice trả lời Masquerade. Masquerade nhìn em gái, lòng anh thoáng buồn. Alice...đã tiều tụy đến mức này rồi sao? Đêm qua, sau khi Lync thông báo rằng Shun đã đi rồi, Alice đã khóc nấc lên trong vòng tay của anh trai, rồi cô ngất xỉu mà hai hàng nước mắt vẫn chảy dài. Trong lúc Masquerade chăm sóc Alice thì Lync biến đi đâu mất. Masquerade tự hỏi anh ta đi đâu.

Alice ngồi im trong vòng tay siết chặt của Masquerade, mái tóc cam bồng bềnh theo gió. Đôi môi cô nhợt nhạt, không thiết ăn, không thiết nói, cũng không thiết cười. Chỉ mới có 1 đêm mà Alice đã đổi thay đến mức này rồi sao?

Hai anh em ngồi im, để mặc cho thời gian trôi mà không nói được gì. Không gian lắng đọng, buồn tẻ làm sao. Và đột nhiên, tiếng gọi của Lync vang vọng từ ngoài sân phá tan bầu không khí ấy:

-Alice ơi! Mas ơi!

-Tôi là Masquerade. Kêu cho đàng hoàng -Masquerade gầm gừ

-Ừ thì Masquerade...Có chuyện rồi!

-Chuyện gì? -Alice bật dậy. Cô lao đến chỗ Lync, lắc lắc vai anh hối thúc

-Hộx...tiểu thư, vui lòng buông tôi ra (Alice vội bỏ tay ra: Ôi, tôi xin lỗi!) thế được rồi. Có 2 tin: 1 tin vui và 1 tin buồn, cô muốn nghe tin nào?

-Tin nào cũng được. Anh nói mau đi!

-Vậy tin vui nhé? E...hèm! Nghe đây! Lão tri huyện đi bán muối rồi!

-CÁI GÌ? -Alice và Masquerade đồng thanh, Masquerade bật lên khỏi ghế

-Hình như lão đi săn rồi bị cọp vồ chết. Nhưng tin buồn là , Alice vẫn phải kết hôn với Klaus -Lync hạ giọng, buồn bã

-CÁI QUÁI GÌ? -Masquerade gào lên, anh tức tối đấm vào cột nhà, một vết nứt to xuất hiện

Alice suýt nữa là quỵ ngã. Tri huyện chết rồi, mà sao cô vẫn bị ép duyên? Alice trào nước mắt, cô thốt lên:

-Tại sao?

-Vì tôi muốn vậy

Một giọng nói vang lên. Cả 3 người cùng quay lại. Một chàng trai có mái tóc xam xám ăn mặc kiểu vương giả đang đứng ngoài hàng rào. Chàng trai đó là Klaus.

-C...công tử Kl...Klaus? -môi Alice run rẩy, cô mấp máy vài tiếng

-Tôi có thể vào không? -Klaus mỉm cười

-Ở đây không hoan nghênh cậu. Mời cậu dời gót cho -Masquerade gầm gừ

-Thôi nào, đâu cần phải đuổi như thế

-Mời CÔNG-TỬ-DỜI-GÓT cho! -Masquerade nhấn mạnh từng tiếng

-Thôi được! Tạm biệt, tôi đi đây! -Klaus nhún vai. Anh quay đi, bất chợt...

-KHOAN! -Alice đột ngột kêu lên -Khoan! Công tử! Xin dừng lại

-Alice? -Masquerade và Lync cùng kêu lên

-Ồ, có gì không thưa tiểu thư? -Klaus mỉm cười lịch sự

-Anh đến đây...có việc gì quan trọng sao?

-...

-Xin lỗi?

-...Đúng là có việc quan trọng, nhưng chẳng lẽ tiểu thư để tôi đứng ngoài này mà nói với vào sao? Đó là 1 hành động rất bất lịch sự đấy thưa tiểu thư

-Cái gì? Anh nói em tôi bất lịch sự? -Masquerade tức giận, anh co nắm tay lại. Lync vội can ngăn

-Ồ không, không -Klaus lắc đầu -tôi nói là tôi kìa. Thưa thiếu gia, tôi có thể vào không?

-Không dám à. Thôi được, mời vào -Masquerade lầu bầu. Alice vội chạy ra mở cửa. Klaus bước vào, không quên nói:

-Cảm ơn tiểu thư

Rồi anh hôn lên bàn tay mịn màng của Alice. Alice đỏ mặt, cô quay mặt đi chỗ khác. Masquerade và Lync tá hỏa, Masquerade lồng lên như muốn xé xác Klaus ngay. Lync dù tức giận lắm nhưng cũng phải kìm chế để ngăn Masquerade làm càn

Klaus ngồi vắt chân chữ ngũ trước mặt Lync và Masquerade. Alice đang rót trà cho cả 4, dường như hơi trà càng làm tăng thêm sức nóng trong cái bầu không khí nặng nề này. Alice chỉ còn biết an tọa bên cạnh anh hai, nhấp ngụm trà rồi mở lời:

-Công tử có việc gì quan trọng vậy?

-Về hôn ước của chúng ta

-Tôi cứ tưởng...sau khi ngài tri huyện qua đời, hôn ước sẽ...

-...bị hủy? Có phải vậy không?

-Ơ...vâng...

-Tiểu thư nhầm rồi. Căn nhà này vẫn thuộc quyền sở hữu của chúng tôi, vì vậy vẫn còn hôn ước

Klaus ngừng lại. Anh nhìn Alice. Cô đang cúi gằm mặt xuống, có lẽ cô đang khóc. Klaus chống tay lên cằm, anh tiếp tục:

-Có phải...tiểu thư đã có...ý trung nhân?

-Ơ...

-Đúng vậy! -Lync chen vào

-Là anh sao? -Klaus nhíu mày

-Không! Là bạn tôi. Anh ta là Shun. Shun Kazami. -Lync lắc đầu -Chắc anh cũng biết chứ?

-Cái gì? Thiếu chủ Shun của gia tộc Kazami?

Klaus bật dậy. Anh nhìn Alice. Mặt cô lã chã lệ, nhưng cô đang đỏ mặt. Đỏ mặt thực sự. Klaus nói, giọng nói của anh buồn bã:

-Đó là lý do...em từ chối tôi sao? Alice?

-Tôi...tôi...đúng vậy...tôi đã có người thương...

-Em có biết tại sao...tôi nhất quyết muốn lấy em không, tiểu thư Alice?

-Tôi...không biết...

-Vì tôi yêu em...

Alice và Lync giật mình. Masquerade nhổm người ra khỏi ghế. Alice lại khóc, thật không ngờ...

-Nhưng... -Klaus tiếp tục -...nếu em không yêu tôi...thì tôi đâu có lý do gì để ép buộc em, đúng không?

-Tôi...

-Được rồi -Klaus đứng dậy -Tôi chính thức tặng căn nhà này cho em và thiếu gia Masquerade. Hôn ước giữa chúng ta bị hủy. Sao, em hài lòng chứ? -Klaus nháy mắt

-Tôi...tôi...cảm ơn anh...công tử...

Alice nghẹn ngào. Lync thở phào. Masquerade vui sướng. Anh đứng lên, vỗ vào vai Klaus 1 cái thiệt kêu:

-Anh đúng là được đó, Klaus!

-Mới nãy anh còn dè chừng tôi mà, công tử Mas? -Klaus xoa vai, nhăn nhó

-Nãy khác, giờ khác chứ, nhỉ? -Masquerade chống chế -mà tên tôi là Masquearde

-Tôi biết. Nhưng kêu Mas cho nó gọn -Klaus cười hì hì. Rồi anh quay sang Alice -Chúc em sống hạnh phúc với thiếu chủ Shun

-Cảm ơn...công tử...

-Đừng khách sáo

-Khoan đã! -Lync đập bàn -Shun! Trời ơi! Tôi quên béng mất anh ta!

-Shun...Shun làm sao? -Alice tái mặt

-Là vầy nè -Lync gãi đầu -Shun đã nói với tôi, anh ta sẽ đi trong vòng 2 ngày, sang ngày thứ 3 mà anh ta không về thì...có nghĩa...có nghĩa là...

-...Thằng nhóc có thể gặp nguy hiểm? Hoặc chết? -Masquerade nói nốt

-...Ừ...đúng vậy...hôm nay là ngày thứ 3 rồi...

Lync buồn bã gật đầu. Klaus bất chợt chen vào:

-Có phải thiếu chủ Shun đã đến Hắc Long Bạch Cư Trại? Đúng không?

-Đúng! Sao anh biết? -Lync ngạc nhiên

-Cách đây 3 hôm, 1 tên nô bộc nhà tôi tình cờ đi ngang qua vùng Miyagi (nơi Hắc Long Bạch Cư Trại chiếm đóng) thì nghe đồn rằng thiếu chủ Shun đã giết chết lão già trại chủ và hàng trăm tên lính quèn...

-Thế hiện giờ Shun thế nào? -Alice hỏi dồn

-Tôi không biết, nhưng chắc giờ còn đang bị kẹt trong đó. Nghe nói thiếu chủ Shun bị trúng độc và bị thương rất nặng

-Trời ơi! -Alice kêu lên, suýt nữa cô đã ngất xỉu

Masquerade đỡ Alice, anh hỏi Klaus:

-Thế cậu có biết đường đến đó không?

-Làm sao tôi biết được! -Klaus nhún vai

Lync hét lên:

-Nhưng tôi biết! Mau! Mau lên! Trước khi quá trễ! Đi theo tôi! Hắn Long Bạch Cư Trại thẳng tiến!

________________________________________________________________________________

Shun thấy mình đang ở trên 1 chiếc xuồng nhỏ, trôi hờ hững trên bờ sông Mê...

Chỉ 1 mình anh ở đó...bốn phương sương mù dày đặc...

Trống trải quá...cô đơn quá...

Bên kia bờ, là cha mẹ anh, ông nội anh...

Chắc anh sắp đến với họ rồi đây...

Nhưng chiếc thuyền không thể cập bến...vì...

Một thiên thần đã níu giữ anh lại...

Thiên thần nắm lấy tay anh, trấn tĩnh anh bằng đôi mắt dịu dàng...

Và giọng nói thánh thót của thiên thần vang lên:

"Anh chưa chết đâu, hãy quay về đi, về với em, Shun..."

Anh mỉm cười, đáp lại lời thiên thần:

"Ừ, Alice..."

________________________________________________________________________________

Shun bừng tỉnh. Anh chưa chết. Nhưng tuy vậy, anh cũng không thể cử động được...

-Shun! Shun ơi!

Một giọng nói cất lên. Shun gắng gượng ngước nhìn. Là Alice. Anh thều thào:

-A...li...ce...Là...em...p...phải...kh...không?

-Là em! Là em! -Alice nức nở -Đừng nói nữa! Anh mất máu nhiều lắm rồi! Đừng nói nữa!

-Nhưng...sao em...lại...ở đây?

-Lync đưa tụi em đến đây!

-Ừ! -Lync cười hì hì -Có ngõ ngách nào mà tôi không vào được chứ? Tôi là "Super Thief" mà! À quên, giới thiệu với bạn hữu, đây là Klaus, người-đã-từng-là-chồng-sắp-cưới-của-Alice-nhưng-bây-giờ-thì-không-còn-nữa

-Thôi đi, Lync -Klaus lườm Lync 1 cái, rồi anh đến chỗ Shun -Chào thiếu chủ, tôi là Klaus

-H...hân hạnh... -Shun mỉm cười

-Im đi, nhóc. Để yên cho Alice băng bó coi -Masquerade cau mày

-Anh hai! Anh nằm im nhé, Shun -Alice dịu dàng

Một lúc sau, Alice băng bó xong, Shun đã có thể gượng dậy được. Rồi Alice cho Shun uống thuốc giải độc mà Lync đã lấy cắp trong kho của lão già. Shun cảm thấy khỏe mạnh hơn bao giờ hết. Lync chọc:

-Thiệt tình! Cái anh này...lúc nào cũng te tua hết á. Alice, chắc sau này cô sẽ phải mở tiệm thuốc thôi, và tôi chắc chắn là Shun sẽ là khách quen của cô đấy

Alice đỏ mặt. Shun lườm Lync 1 cái, nhưng cũng vui vì có 1 người bạn như Lync. Bất chợt, Shun la lên:

-Trời ơi, đi mau! Tôi ngửi thấy mùi thuốc nổ

-Thu...thuốc nổ? -Alice, Masquerade và Klaus cùng hoảng hốt

-Đúng rồi! Tôi còn ngửi thấy mùi xăng nữa! Chạy mau! Trại này sắp bốc cháy rồi! -Lync cũng la lên

Quả như Shun và Lync nói, tòa thành đang phát hỏa từ kho thuốc nổ. Một tiếng nổ vang lên, như dấu hiệu báo ngày tàn của Hắc Long Bạch Cư Trại. Nhóm Shun mở đường máu thoát thân. Alice và Klaus dìu Shun, Masuqerade và Lync đi bọc hậu yểm trở. Bất chợt,, 1 tốp lính chạy ra, chúng cản đường nhóm Shun lại. Shun lao ra chém hết bọn chúng, anh quát:

-Tránh ra! Klaus, giữ chặt lấy Alice nhé! Đừng để máu tanh tưởi của bọn này bắn vào Alice!

-OK! Thiếu chủ cẩn thận đấy!

-Klaus! Mas! Mang Alice ra đi! -Lync gào lên -Chỗ này để tôi và Shun lo cho

-Được không đó? -Masquerade gào hỏi lại

-Chắc cú mà! Mau đi!

-Được rồi! Giao lại cho các cậu đó! Alice, ta đi thôi! -Masquerade đưa Alice ra ngoài

-Không! Shun! Lync! Không! -Alice gào lên

-Tiểu thư! Mau lên! Lửa sắp lan đến đây rồi!

-Không! Shun! Lync! Họ còn trong đó!

-Tụi này không sao đâu! -Lync la lên từ bên trong

-Em đi mau đi, Alice! Bọn anh không sao đâu! -Shun trấn an Alice -Mang cô ấy đi mau! Masquerade! Klaus!

-Đi thôi, Alice!

-Shun! -Alice quay lại, cô đã khóc -Anh sẽ về với em chứ

Ầm! Một thanh xà ngang rớt xuống, lửa bốc lên ngùn ngụt...

-Ừ! Anh sẽ về với em -Shun mỉm cười. Đến khi bóng của 3 người nhóm Alice chỉ còn là những chấm nhỏ, Shun quay sang Lync:

-Sẵn sàng đấu 1 trận cuối cùng với bọn chúng chưa?

-Lúc nào cũng sẵn sàng! -Lync cười khẩy -Ê! Bọn kia! Nhào vô kiếm ăn coi!

Ngay lập tức, bọn lính hùa vào. Shun và Lync hăng tiết, chém bọn chúng như chém rạ, vừa chém vừa thoát thân. Bọn lính đần độn xông vào nhiều hơn. Lưỡi kiếm của Shun và lync đẫm máu, nhưng 2 người như 2 con ma cà rồng, say máu xông vào chém tới tấp. Chẳng mấy chốc, hàng núi thây người chất đầy dưới chân họ.

Đến khi họ ra cửa thì đã không còn 1 tên lính nào cản đường nữa. Shun và Lync chạy nhanh ra ngoài, ho khù khụ. Bất chợt...

Một thanh ngang chống trần rơi xuống từ trên phía đầu Shun. Shun hốt hoảng, thanh ngang đang rơi bị kẹt vào 1 đống cột khác, và Shun bị kẹt giữa 1 rừng cột lửa. Lync quay lại:

-Shun!

-Đi đi! Lync! Mặc kệ tôi!

-Không! Tôi sẽ đưa anh ra!

-Không được đâu! Lync! Nghe đây! Tôi chết hôm nay âu cũng là số phận, anh hãy thay tôi chăm sóc Alice nhé

-Anh nói gì chứ? Shun, anh mới chính là người Alice yêu, mau lên, tôi sắp lôi anh ra được rồi

Lync đang kéo Shun ra khỏi đống đổ nát. Và Shun cuối cùng cũng ra được. Lync mệt mỏi, quỵ xuống, Shun kéo anh đứng dậy. Và Shun dìu Lync ra đến cổng, nhóm Alice đang ở đó. Maquerade chạy lại:

-Mau lên! Tòa nhà sắp sụp rồi

Shun gắng sức dìu Lync đã kiệt sức ra ngoài, anh ho khù khụ. Thình lình, thanh ngang bị kẹt lúc nãy lại nhằm ngay đỉnh đầu Shun mà rơi xuống. Alice gào lên:

-SHUN! KHÔNG!!!

Lync bừng tỉnh. Anh đẩy Shun ra ngoài thật mạnh. Shun mất đà, ngã ra sau. Masuqerade chạy lại đỡ Shun. Shun chạy vào bên trong, la lên:

-LYNC! TRỜI ƠI!

Nhưng đã quá muộn. Thanh ngang đã rơi xuống. Đồng thời những cây cột khác cũng rơi theo. Lync cố gắng gào lên những lời cuối cùng:

-ALICE, TÔI YÊU CÔ!

Và...Ầm! Những cây cột lửa rơi xuống. Giọng nói của Lync nín bặt. Shun bàng hoàng. Alice quỵ xuống, cô hét lên:

-LYNC ƠI!!!! KHÔNG!!! KHÔNG!!!

________________________________________________________________________________

4 năm sau...

Klaus giờ đã lên làm tri huyện, một vị quan thanh liêm và chính trực. Masquerade thì đã trở thành nhà thám hiểm, thường xuyên vắng nhà...

Alice và Shun đã lấy nhau. Alice, đúng như lời Lync nói, đã mở 1 tiệm thuốc, và rất giàu. Shun thì vẫn làm ninja, gây dựng lại cơ nghiệp Kazami năm xưa...

Lync thì giờ đây đã yên nghỉ trong chính căn nhà của Alice. Shun đã xin tro cốt của Lync về thờ phụng.

Cuộc sống của Alice và Shun cứ trôi 1 cách êm đềm và bình yên. Và họ có 1 đứa con trai vô cùng kháu khỉnh. Chú bé có mái tóc của cha và đôi mắt của mẹ, năm nay chú 2 tuổi, tên chú bé là...

-Lync! Lại đây nào con! -Alice dịu dàng gọi

Bé Lync chạy vào vòng tay mẹ, nũng nịu:

-Ẹ ơi, ừng ào ó ão oa? (Mẹ ơi, chừng nào có bão hoa?)

-Sắp rồi, con trai -Shun mỉm cười

Một lúc sau, bão hoa nổi lên, một màu hồng hạnh phúc bao trùm không gian...

Anh đào nở rộ...

Gia đình Kazami ngồi đó, ngắm nhìn cơn bão hoa...

Hạnh phúc...

________________________________________________________________________________

Gió đã trở về bên hoa...

Sau bao nhiêu năm hoa chờ đợi...

Anh đào nở rộ...

Bão hoa lại rực rỡ...

Cho dù có lúc...hoa đã tàn...

Nhưng chẳng hề chi...

Vì hoa luôn tin...gió sẽ trở về bên hoa...

Giờ đây bão hoa lại rực rỡ...

Cũng như giờ đây, chúng ta lại hạnh phúc bên nhau...

Gió đã trở về bên hoa...

Cũng như anh đã...

Trở về bên em...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #bakugan