Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm đầu tiên qua Mĩ, tôi đăng kí học ở trường mỗi ngày đủ bốn tiết lận. Ngày nào cũng như ngày nào, tôi mở mắt lúc tám giờ sáng và đặt chân trở về phòng thì đã là sáu giờ tối. Đây quả là một cách tốt để quên đi mối tình đơn phương kia – luôn giữ bản thân bận rộn. Tuy nhiên, việc lấy hết các tín chỉ cần thiết ngay trong năm đầu tiên cũng phần nào khiến tôi trở nên "kì quái" trong mắt các bạn đồng khóa.

Lên năm thứ hai, tôi đã quyết định kiếm việc làm thêm ở một quán sushi, nhằm cố gắng xóa đi hình ảnh "mọt sách" của bản thân trong mắt mọi người. Các sinh viên trong trường thường tìm công việc làm thêm liên quan đến ngành mình học để về sau dễ xin việc hơn, nhưng tôi lại nghĩ theo một cách khác. Thật tốt nếu có thể học hỏi kinh nghiệm từ những công việc bán thời gian liên quan đến lao động chân tay. Hơn nữa, tôi cũng rất nhớ Nhật Bản. Chỉ cần một chút gợi nhớ đến nơi tôi đã sống suốt mười mấy năm thôi cũng khiến trong tim tôi nhen nói sự ấm áp rồi.

Vài tháng sau khi năm thứ hai bắt đầu, tôi và một chị đồng khoá đã cùng nhau dọn ra ở một căn nhà gần trường do giờ giới nghiêm ở kí túc xá quá khắt khe. Thật tốt vì tìm được một người bạn để ở cùng, chứ tôi ghét sống một mình lắm. Tôi sợ ma, nên nếu ở một mình, chỉ cần một tiếng động nhẹ vang lên thôi cũng làm tôi sở gai ốc. Giống như ngay lúc này đây, tôi về nhà suýt soát mười hai giờ đêm, căn nhà chúng tôi thuê nằm cạnh một công viên nhỏ, mỗi lần về giờ này tôi đều nhắm mắt nhắm mũi lao đầu chạy một mạch vì sợ. Hôm nay cũng tương tự. Xung quanh heo hút không có một ai, chỉ nghe tiếng gió, tôi gồng mình chạy hết tốc lực đến bậc thềm, mở to mắt ngơ ngác, phát hiện ra một vật thể lạ trước cửa nhà mình.

"Một chiếc... BMW..." - Tôi nhủ thầm và dừng lại trước chiếc xe lạ. "Ai lại để xe ở đây thế này. Khách nhà mình sao?"

Sự tò mò trỗi dậy, tôi ngó chiếc xe một lúc nữa để chắc chắn rằng mình biết chủ nhân của nó. Nhưng không, chẳng có ai trong đó cả. Nó vẫn còn tốt, không có dấu hiệu gì của hỏng hóc, chết máy hay hết xăng. Xe như thế này thì đi đầy ngoài đường, nó có thể là của bất kì ai, có lẽ tôi đen đủi khi bị một tên say rượu nào đấy vứt tạm bợ xe trước cửa nhà ấy mà.

Tôi thở dài một lần nữa rồi quyết định lên nhà. Chiếc xe choán chỗ đến mức tôi phải đi vòng hết chiếc xe mới bước được lên thềm. Và khi chân tôi chạm đến bậc thềm thứ ba, tim tôi nhảy vọt ra ngoài.

Một gã nào đấy đang đứng trước cửa nhà tôi. Gã màu trắng.

Tôi mất vài giây để định hình hắn là người khi hắn lao tới nắm lấy cổ tay tôi. Tôi có thể thề là mình đã hét to đến mức tất cả dãy nhà xung quanh đều nghe thấy. Thật sự là hết hồn mà.

"Này cô có sao không?"

Tôi sợ hãi, rụt tay lại khỏi gã áo trắng. Sau khi đã định hình được hắn không phải ma, giờ tôi chuyển sang sợ hãi vì biết hắn là một 'người con trai lạ'. Tôi thề là chưa từng gặp tên này bao giờ, hà cớ gì hắn đứng trước cửa nhà tôi doạ ma con nhà người ta đêm khuya khoắt như thế.

"Không sao... tôi không sao"

Tôi vừa trả lời vừa thở gấp, và tôi ngước nhìn lên. Không phải hắn là ma. Mà là do hắn quá cao và đang mặc một chiếc áo khoác gió màu trắng rộng thùng thình, cái khẩu trang hắn đang đeo cũng màu trắng luôn, ai mà không sợ cho được. Giây phút ấy, tôi thầm chửi rủa tên đối diện, lấy lại tinh thần và nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Anh đang làm cái gì thế hả?"

Cùng lúc ấy, cửa nhà mở ra, giọng nói và gương mặt quen thuộc làm ngắt quãng cuộc trò chuyện giữa tôi và kẻ lạ mặt.

"Trời ơi cái gì đang xảy ra vậy?

Đèn trong nhà rọi sáng làm tôi phải nheo mắt lại, cùng với đó là gương mặt lo lắng của Klaus.

"Alice, em về rồi đó hả?"

Tiếng chân chạy dồn dập của Mylene vang lên ngay sau đó. Cô ấy nhoài mình về phía cửa để nhìn thấy tôi.

"Xin lỗi em Alice, Klaus đến bất ngờ nên chị không báo cho em được."

"Thật sự xin lỗi em Alice à. Cũng muộn rồi, nhưng nếu em không phiền thì bây giờ đi ăn đêm với bọn anh nha. Chắc bạn anh làm em giật mình nhỉ, đây là Masquerade."

Ánh sáng trong phòng hắt lên lọn tóc vàng của người đứng đối diện tôi. Một cách nghiêm túc, anh ta gỡ bỏ lớp khẩu trang, cúi đầu chào tôi thật lịch thiệp.

"Xin lỗi vì đã làm phiền. Tôi là Masquerade."

* * *

"Điều đáng ngán nhất trong tình yêu là khi mình yêu ai, mình không biết họ có biết điều đó hay không. Điều đáng chán thứ nhì là khi mình biết họ biết điều đó rồi thì mình lại không biết họ có yêu lại mình hay không."

Tay tôi mân mê mép vở đã quăn, phì cười khi đọc dòng chữ nắn nót mình đã viết vào ba năm trước. Mới ba năm trôi qua mà suy nghĩ của mình đã thay đổi nhiều thế này sao.

Tôi còn nhớ mãi cuộc gọi điện thoại với Runo, nghe từ phía cô bạn thân rằng người mình thầm thích bao lâu cũng biết đến sự tồn tại của tình cảm lãng mạn mình dành cho cậu ấy. Giây phút đó tôi thở phào cảm ơn vì khoảng cách địa lí trời cho này. Nếu đối diện với Shun có lẽ tôi sẽ xấu hổ chết mất. Vài ngày sau đó tôi bắt đầu cảm thấy tò mò không biết cậu ấy nghĩ sao về điều ấy. Nhiều lúc tôi còn đã nghĩ đến việc nhắn tin bắt chuyện, nhưng quả nhiên khoảng cách và thời gian thật kì diệu, càng ngày tôi càng quên đi sự ám ảnh về mối tình đơn phương thời cấp ba.

"Alice! Em không định đi hả?"

Đóng quyển vở lại, tôi ngước lên nhìn anh bạn trai tóc vàng. Tóc anh luôn chổng ngược lên một cách kì dị như thế, nhưng anh luôn từ chối đổi sang kiểu gì đó khác thật ngầu và hợp thời trang. Anh nói mình chưa bao giờ quan tâm nhiều đến vẻ bề ngoài, kể cả về sau cũng vậy. Tính đến bây giờ bọn tôi cũng đã yêu nhau hơn hai năm rồi. Và thật kì lạ làm sao, cảm giác ở bên cạnh Masquerade khác hẳn với cảm giác ở bên Shun. Nó xóa tan tất cả khái niệm về tình yêu của tôi từ trước đến giờ.

Hóa ra tình cảm của mình với Shun suốt hàng ấy năm... không phải là yêu.

"Ừm, đi thôi! Em xin lỗi vì đã lề mề!"

Vừa nói tôi vừa đưa tay về phía anh. Những ngón tay chúng tôi lần lượt đan vào nhau, một cảm giác thật ấm áp.

"Em hào hứng về lại lắm hả? Trông em kìa, cứ tủm tỉm mãi." Anh xoa đầu và mở cửa cho tôi, không quên kiểm tra lại chốt cửa sau khi cất khóa vào túi đeo trên người. "Xấu hổ thật đấy, anh chẳng nói được tí tiếng Nhật nào cả, mà các bạn em lại nói được tiếng Anh hết."

"Em rất vui vì lần này quay lại Nhật có anh đi cùng. Với cả, em vừa nghĩ đến việc mình đã trưởng thành nhiều thế nào từ khi yêu anh."

Masquerade phì cười khi anh mở cửa xe cho tôi. Mở máy lạnh và thắt dây an toàn cẩn thận, sau khi cả hai yên vị trên ghế trước, anh mới tiếp tục cuộc trò chuyện.

"Em đang nịnh anh đấy à? Chẳng mấy khi thấy em như thế này." Hai bên lông mày anh nhíu lại với nhau, gương mặt đầy nghi hoặc. "Cơ mà... trưởng thành như thế nào vậy?"

"Có lẽ là quan điểm về tình yêu... Khái niệm của từng người thì khác nhau thôi, nhưng với em thì Runo và Dan là tình yêu, Mylene và Klaus là tình yêu, Billy và Jolie là tình yêu, vì rõ ràng đó là những cuộc tình được chấp nhận từ hai phía. Theo thời gian, em quan niệm rằng: tình yêu là một cái gì đó được vun đắp và xây dựng bởi hai con người cơ. Chứ tình đơn phương thì tuyệt đối không phải nhé, cái đó chỉ dừng lại ở thích thôi!"

Tôi nói một hơi dài, quay ra đã thấy sắc mặt Masquarade chuyển từ khó hiểu sang trầm ngâm. Anh nhìn tôi thật lâu, có vẻ như chờ đợi thêm một lời giải thích, hay một lời thêm thắt cho định nghĩa vừa rồi; nhưng ánh mắt tôi không hề dao động, mà rất cương quyết bảo vệ lập luận của mình.

"Xin lỗi, nhưng anh không đồng tình với em về cái này được." Masquerade lắc đầu nguầy nguậy, mái tóc của anh cũng theo quán tính mà đung đưa theo. Tôi quyết định im lặng lắng nghe người yêu giải thích quan điểm của bản thân thay vì ngang bướng tranh cãi như mọi lần. "Đơn phương cũng giống như em dành hết tình cảm và sự quan tâm của mình cho một người, không phải sao? Đó là những tình cảm vô cùng đáng quý, vì em không hề đòi hỏi người đó phải đáp trả lại bằng bất cứ điều gì."

Tôi bắt đầu gật gù, cũng thấy ý kiến của anh thật sự có lí.

"Với cả việc yêu đơn phương là do bản thân mình lựa chọn mà. Em không nói ra làm sao họ biết được chứ."

Masquerade bị cuốn vào việc tranh luận với tôi một cách nhanh chóng, luôn luôn như vậy, và như thường lệ, tôi chẳng bao giờ cãi lại được anh. Trong trường hợp lần này, tôi hoàn toàn có khả năng phản bác, nhưng chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi chỉ ngồi yên, thỉnh thoảng lấy tay nghịch ngợm một lọn tóc, gật gù đồng tình với những chi tiết nhỏ mà anh người yêu đưa ra. Phần giải thích của anh dài dòng tới mức tôi sợ cả hai sẽ tới sân bay trễ, dù sao cũng là do bản thân tự khơi mào vấn đề, nên giờ tôi quyết định kết thúc cuộc tranh luận bằng một câu nói hết sức sến súa.

"Chắc tùy cảm nhận mỗi người thôi. Nhưng anh cũng biết đấy, em cũng có từng thích thầm một người. Cơ mà yêu thì chỉ có một mình anh."

Mọi người hay dùng cụm từ 'yêu đơn phương', nhưng cá nhân tôi đã tránh sử dụng nó từ rất lâu rồi, kể từ khi công khai mối quan hệ với Masquerade. Tôi chỉ đơn thuần gọi là 'đơn phương' hay là 'thích thầm'. Về cơ bản, chữ 'yêu' vẫn luôn vượt quá giới hạn khi áp dụng với mối tình của tôi dành cho Shun suốt mấy năm ròng đó. Cuộc nói chuyện trong phòng học nhạc giữa tôi và Shun hai năm trước bỗng chớp nhoáng hiện lên trong tâm trí. Không như những ngày tháng xưa, giờ đây tôi tin mình hoàn toàn có thể mỉm cười vui vẻ khi gặp lại cậu ấy.

"Anh không biết em bị làm sao, nhưng tự dưng sến súa như vậy thì... anh thích lắm."

Một nụ cười vẽ trên môi anh người yêu, không hề tắt suốt dọc đường tới sân bay. Chúng tôi chuyển sang chủ đề khác, và những cuộc trò chuyện nhỏ cứ thế kéo dài. Quan niệm về tình cảm đơn phương của Masquarade ban đầu cũng khiến tôi hoang mang về lí luận của mình đôi chút, nhưng sự hoang mang đó cũng chẳng kéo dài được bao lâu. Rất nhanh chóng, tâm trí tôi đã quay lại với cuộc sống bình yên của mình.

Vì thực ra, không phải thích lúc nào cũng có thể nói, nói ra rồi có thay đổi được gì không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top