Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tỉnh lại lần nữa, tâm trí Bakugo đã chất đầy mỏi mệt. Hắn nheo mắt nhìn bầu trời rực sáng ngoài cửa sổ, không sao lý giải được liệu đêm qua có phải bản thân hắn đã có một cơn ác mộng vô cùng hỗn loạn hay không. Trong giấc mộng, hắn đã mời gọi tên quỷ hồn đó, Todoroki dùng phương thức không thể nào chợt xuất hiện trong bóng tối, không đội mũ phớt, ngay ở trong phòng; tên quỷ hồn không trả lời bất kỳ vấn đề nào mà hắn hỏi, bàn tay lạnh như băng đặt lên trán hắn. Máu huyết dâng trào dữ dội chợt phát ra một tiếng thở dài, rồi dưới ánh trăng, hắn chìm sâu vào giấc ngủ...

Hắn từ trên giường ngồi dậy, đảo mắt nhìn quanh phòng, hết thảy mọi thứ đều như lúc ban đầu, hoàn toàn không tìm được dấu vết của Todoroki, thậm chí một chút mùi thối rữa cũng không tồn tại. Trong cơn buồn ngủ mịt mù xen vào nỗi nghi hoặc, hắn xuống giường bước đi, không nhớ chút nào về việc một ngày trước mình còn phát bệnh liệt giường. Cầm bình nước đặt trên bàn, lúc đưa nó đến gần tấm gương, hắn chợt phát hiện ra tờ giấy nhỏ được đè bên dưới. Hắn chưa từng thấy nét chữ này, phong cách gothic rất đẹp, là một dạng mẫu tự riêng rẻ chưa được chuẩn hóa— hoặc có thể nói là, hiện đại. Tờ giấy ghi một dòng địa chỉ, hắn biết nơi này, đó là một căn biệt thư vô cùng đẹp đẽ, chủ nhân của nó là một Nam tước giàu có nhưng gã đã kịp chuyển khỏi đó trước khi ôn dịch tràn tới đây.

Tờ giấy này là một lời nhắc nhở, một câu châm biến, chủ nhân của nó muốn chứng thực cho hắn sự việc tối qua không phải là hư ảo. Bakugo đặt bình nước xuống, nhất thời mất đi tâm tình rửa mặt, hắn không nói gì, chỉ đứng lặng bên bàn, sau một lúc lâu liền xé nát tờ giấy kia ra.

Mọi chuyện đang vượt ngoài tầm kiểm soát của hắn, cuối cùng hắn mới thật sự nhận thức được điều này. Hắn không sao giải thích nổi thứ đang chôn giấu trong cơ thể mình, hay thứ đang lớn dần kia, và cả Todoroki nữa. E rằng quỷ hồn sẽ không thể mang lại cảm giác chân thực đến như vậy, dĩ nhiên hắn hiểu rất rõ điều này; Todoroki không phải quỷ hồn, nhưng nhìn từ góc độ một con người, anh ta có phần quá mức quái dị— quái dị, trừ nó ra Bakugo không tìm được từ miêu tả nào khác. Tối qua hắn mới hiểu tại sao ngày đầu tiên gặp mặt anh lại không chịu bỏ mũ, còn bịt kín mắt phải, bởi mái tóc nửa đỏ nửa trắng kia hiển nhiên quá mức nổi bật, chưa nói đến cặp mắt dị sắc đó— trên thế giới này thực sự tồn tại người như vậy sao? Ngay cả tòa án dị giáo cũng sẽ tuyên bố anh có tội dù không vì bất cứ lý do gì, nếu một người như vậy có tồn tại, anh ta sẽ bị ném vào đống lửa trước khi được gột sạch mọi tội lỗi. Còn Todoroki... hết thảy đều rất mơ hồ. Hoặc là, có lẽ phù thủy nam thật sự có tồn tại?

Dĩ nhiên hắn biết việc Todoroki để lại địa chỉ là có ý gì, nhưng trước đó hắn phải tìm gặp Deku, bởi rõ là thằng ngốc kia đã đẩy con quái vật đó đến bên cạnh hắn. Nghĩ vậy, hắn liền vội vã rửa mặt, mặc áo khoác rồi lao ra khỏi nhà, không rảnh rỗi chú ý đến ánh mắt kinh ngạc của một cô hầu gái đang phóng tới.

Sáng sớm, tầng tầng mây đen che phủ cả bầu trời, sắc trời âm u ảm đạm. Bakugo len qua màn sương mù, phóng tới nhà Deku bằng tốc độ nhanh nhất. Deku ở cách đây không xa, cùng một con phố với hắn. Lúc đi trên đường, hắn mới cảm nhận được bầu không khí xác xơ tiêu điều bao trùm cả thành phố, thậm chí không có mấy cánh cửa sổ được mở ra. Bằng giờ này ngày trước mọi người đã đổ xô họp chợ, mà giờ đây cả con đường chỉ có một mình hắn. Hắn trùm kín áo khoác, tăng tốc bước chân; không gian ngập tràn một mùi hôi thối, mùi nước sông Phương phía xa ngày càng nồng nặc. Phần lớn cư dân thành phố này đều thuộc tầng lớp giàu có, việc mua quan tài hay mai táng đều chi rất mạnh tay, vậy nên đường phố lúc này coi như vẫn còn sạch sẽ; còn vùng ngoại ô nghe nói xác chết đã chồng chất lên nhau, hầu hết trong đó là những người vô gia cư, thậm chí còn chẳng có ai sẵn sàng kéo xác họ đến một xó xỉnh nào đó.

Nhà Deku cách đây không tới một trăm mét, hắn đi qua cửa tiệm của lão thợ kim hoàn. Bỗng dưng cửa tiệm ngừng kinh doanh, nhưng hắn vẫn nhớ Alissa - cô gái tóc vàng mà Deku đã từng đề cập, người đã từng chết đi sống lại một lần. Bakugo có ấn tượng với cô, việc phát bệnh đã khiến cô mất đi mái tóc bóng bẩy hoe vàng, cơ thể gầy gò khiến người ra sinh lòng thương hại. Một khi có cô gái mỏng manh như thế mắc bệnh, có lẽ quan tài đã được đặt sẵn trước khi bác sĩ tới rồi— mà tên quỷ hồn chết tiệt đó lại có thể chữa khỏi cho cô ta sao?

Cuối cùng hắn đến trước cửa nhà Deku, đập dồn dập lên cánh cửa không quá bền chắc. Tiếng bước chân lộn xộn vọng tới từ bên trong, theo sau cánh cửa mở ra là một khuôn mặt tàn nhang với thái độ vừa kinh ngạc vừa bối rối.

"Kacchan?!"

Deku như gặp quỷ hét to một tiếng, đôi mắt trừng to như cặp chuông đồng. Bakugo khó khăn lắm mới giữ được bình tĩnh trước vẻ kinh ngạc của Deku, hùng hổ đẩy cậu vào trong sau đó đóng sầm cửa lại.

"Con quái vật mà mày dẫn đến," hắn bực bội nói, "thằng Todoroki đó, mày biết được những gì nói rõ ràng ra hết cho tao."

Deku nhìn hắn từ trên xuống dưới, dường như cậu luôn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh từ sau kinh ngạc. Mắt thấy Bakugo sắp hết kiên nhẫn, cậu ra hiệu hắn ngồi xuống trước còn mình vào bếp lấy hai tách uống trà. Thanh niên tóc vàng khó chịu ngồi xuống một cái ghế trong phòng, rũ mắt nhìn chằm chằm cậu bạn, từ việc đối phương rót trà vào tách hắn liền nhận ra đây là chuyện không chỉ nói trong một hai câu.

"Tớ gặp lại Todoroki vào tuần trước, lúc trở về từ tòa thị chính, đi ngang qua dinh thự của Nam tước B, cậu cũng biết chỗ đó mà," Deku đặt tách trà trước mặt Bakugo, lại bưng tách của mình ngồi xuống đối diện hắn, "hôm đó cậu ấy mới chuyển tới... Cậu cũng phát bệnh cùng ngày. Tóm lại, mọi người đều biết việc Nam tước B vội vã trốn khỏi thành phố này. Ôn dịch tàn phá thành ra không ai dám dọn tới sống ở đây, vậy nên người nào người nấy đều tò mò vây quanh dinh thự, tớ cũng chỉ dừng lại nhìn một chút..."

Nói tới đây, Deku liền đưa tách trà lên nhấp một ngụm, Bakugo nhìn cậu bằng ánh mắt nôn nóng.

"Tớ vừa nhìn đã nhận ra cậu ấy ngay, à, sao lại không nhận ra cậu ấy được chứ, vết sẹo trên mặt cậu ấy, thật sự quá nổi bật."

"Khoan đã!" Bakugo thô lỗ cắt ngang lời cậu. "Cái gì, mày đã quen nó từ trước?"

"Đã gặp từ trước," Deku trả lời, "nói chắc cậu không tin, nhưng tớ đã quen cậu ấy rất lâu rồi, lúc mười bốn tuổi, ở ngoại ô phía Bắc, sát khu rừng rậm. Lúc đó là mùa hè, Mặt Trời rọi thẳng, cậu ấy ngã xuống đất, có lẽ do cảm nắng, nhưng dù là chuyện gì đi nữa tớ cũng không nghĩ sẽ bỏ mặc cậu ấy—"

"Mày đến khu rừng phía Bắc làm gì?" Bakugo bất chợt hỏi. Thành phố nhỏ này dựa vào ngọn núi phía Bắc, chân núi là một khu rừng rộng lớn mà rậm rạp, mùa đông dày đặc tuyết phủ, những mùa khác thường có sương mù bao quanh, địa thế nguy hiểm hiếm dấu người, lại vì thành phố tiếp giáp với biên giới nên phía Bắc gần như không có ai qua lại. Khách du hành muốn sang nước bên cạnh cũng sẽ vòng qua núi non trùng điệp đi từ phía Đông sang, tới tận bây giờ mọi người dù kính trọng nhưng vẫn sợ hãi* khu rừng đó.

*Nguyên văn: 敬而远之 (kính nhi viễn chi): kính trọng nhưng không gần gũi.

Deku nhướng mày nhìn hắn, ánh mắt lóe lên, muốn nói lại thôi. Rồi cậu nói: "Cậu đoán xem?"

"Hả?! Mày còn có chuyện không thể nói cơ à, thằng ngốc?"

Cậu bạn kia nghe vậy liền thở dài. "...Trước kia lúc bị cậu bắt nạt tớ thường muốn vào rừng dạo quanh." Cuối cùng Deku vẫn trả lời. "Tớ không đi quá xa, vì ở đó không có ai nên tớ sẽ không bị làm phiền."

Bakugo sửng sốt một hồi, lại lạnh lùng nói tiếp: "Mày cho là mày sẽ ngộ ra triết lý dưới một cái gốc cây nào đó hả?"

Những lời này của hắn khiến Deku không vui liếc mắt, tuy thế, bọn họ đã quen với kiểu chung sống như vậy lắm rồi. Nếu là mấy năm trước có lẽ Deku đã nơm nớp lo sợ nín thít, từ đó đến nay số lần sợ sệt ngày càng ít đi, thay vào đó cậu thậm chí còn trả đũa lại, hơn thế nữa, cậu thiếu niên tóc lục kia vẫn luôn nhân nhượng như thể cậu không muốn phải nói lý lẽ với một đứa trẻ con, mặc dù cậu biết rõ việc cậu dễ dàng nhân nhượng như vậy càng khiến Bakugo gào la như sấm.

Lần này Deku cũng như thường luôn dễ dàng bỏ qua cho hắn; cậu lảng tránh đề tài rồi không nhanh không chậm nói tiếp: "...Tớ thấy Todoroki lúc cậu ấy đã bất tỉnh nhân sự. Nói thật tớ đã sợ chết khiếp, vì cậu ấy—" Cậu hơi nghẹn lại, giương mắt nhìn Bakugo. "Tóm lại, bình thường sẽ không có ai ra vào nơi đó, huống chi nhìn tớ và cậu ấy xấp xỉ tuổi nhau. Trùng hợp thời gian đó lại có một nhóm người di cư đến sống trong thành phố, tớ nghĩ cậu ấy là đứa nhóc trong số họ lạc đường ở đây, liền dẫn cậu ấy vào rừng, cách đó mười phút đi bộ có một ngôi nhà gỗ bỏ hoang."

"Này, bình thường mày sẽ phải đến gõ cửa nhà ai đó chứ." Bakugo xen vào, nói trúng tim đen. "Mày dẫn nó vào rừng, vì con quái vật đó có mái tóc nửa trắng nửa đỏ."

Deku kinh ngạc trợn to hai mắt: "Làm sao cậu..."

"Chốc nữa tao giải thích sau." Bakugo không kìm được thúc giục. "Nói, mày nói tiếp đi."

"Tớ sắp xếp cho cậu ấy ở trong căn nhà gỗ, tìm nước cho cậu ấy. Sắc mặt cậu ấy rất khó coi, nếu không phải vẫn thở tớ đã nghĩ cậu ấy chết rồi... Ước chừng nửa giờ sau cậu ấy mới tỉnh lại, tớ có hỏi cậu ấy là con cái nhà ai nhưng cậu ấy không nói, vậy nên tớ đành hỏi tại sao cậu ấy lại bất tỉnh trong rừng, cứ hỏi han nửa ngày như vậy, cậu ấy mới chịu nói với tớ rằng cậu ấy vào thành phố tìm mẹ cậu ấy."

Nghe đến đây, Bakugo cảm thấy có phần kỳ lạ, mặc dù Deku đã cẩn thận cân nhắc lời nói nhưng vẫn khiến hắn cảm thấy lúc đó Todoroki không giống chạy từ thành phố vào rừng, mà giống chạy từ trong rừng vào thành phố hơn.

"Tớ bảo cậu ấy tả lại ngoại hình của mẹ cậu ấy, như vậy bọn tớ mới tìm được bà," Deku chán chường nói tiếp, ánh mắt hơi lóe lên, "nhưng cậu ấy lại kể rằng..."

"Hả?"

"Cậu ấy nói mẹ cậu ấy là một người phụ nữ xinh đẹp tóc trắng, mà lúc đấy nhìn cậu ấy không chênh tuổi với tớ bao nhiêu, nói cách khác, mới có mười bốn mười lăm tuổi gì đó, nếu vậy thì tuổi của mẹ cậu ấy không thể qua ngưỡng ba lăm, rất có thể mới chỉ ba mươi. Một người phụ nữ trẻ có mái tóc bạc trắng như vậy... mọi người ở đây ai cũng rõ."

Khóe mắt Bakugo giật giật. "Bị thiêu sống," hắn thấp giọng cất lời, "là nữ phù thủy bị thiêu sống đó. Trong khoảng thời gian đó ai cũng bàn tán về một người phụ nữ điên loạn chạy ra từ khu rừng, ừm, mày cứ như vậy nói cho nó hả?"

"Làm sao có thể!" Deku lập tức trả lời. "...Tớ chỉ nói tớ không có ấn tượng. Lúc ấy tớ cũng sợ muốn chết, không rõ cậu ấy rốt cuộc là ai, cứ như cậu ấy hoàn toàn không nghĩ tóc trắng là bất thường. Tớ hỏi cậu ấy lần nữa, cậu ấy không đáp. Tớ không biết nên làm thế nào, cũng không dám dẫn cậu ấy rời khỏi khu rừng, lỡ bị người lớn bắt gặp coi như xong. Cho nên cuối cùng tớ định chạy đi tìm cậu... nhưng lúc đó chúng ta vừa cãi nhau. Lúc tớ mang bánh mì trở lại cậu ấy đã không còn ở đó. Nếu tuần trước tớ không đi ngang qua dinh thự của Nam tước B rồi gặp cậu ấy, có lẽ tới tận bây giờ tớ vẫn cho rằng ngày ấy mình chỉ gặp ảo giác thôi."

Bakugo cau mày, trầm ngâm một hồi. "Nó gọi thằng ngốc nhà mày là 'ân nhân'," hắn tổng kết lại, "bởi vì nó biết, nếu lúc ấy mày không giấu nó đi, nhất định nó đã bị đốt ra tro rồi."

Deku nhìn hắn, không nói gì.

"...Chậc, thằng ngu. Một người đầu óc bình thường sẽ không bao giờ cứu một con quái vật như thế, mà sẽ giao nó cho Giáo hội."

"Todoroki không phải quái vật!" Deku tức giận phản bác, giọng tức khắc lên cao. "Quả thật vẻ ngoài của cậu ấy không bình thường... Nhưng phán quyết của Giáo hội... chỉ là ngu muội dốt nát! Sắc mặt tái nhợt hay sợ ánh sáng chỉ là một loại bệnh di truyền thôi, có khoa học chứng minh, tớ đã từng đọc trong sách rồi... Không ai quan tâm đến cả. Chưa từng thấy rồi mới không hiểu những điều vừa xuất hiện, Giáo hội liền thiêu rụi nó, không phải tôn kính, mà là sợ hãi; nhưng thời đại ngu muội phải kết thúc, trí tuệ của con người đã có sự tiến triển chưa từng có trước đây..."

"Đủ rồi!" Bakugo tức giận phẩy tay, cứ như muốn rũ bỏ lời Deku như quạt một con ruồi. "Tao thấy mày bị đống sách vở với truyền đơn làm mụ mị đầu óc rồi. Nghe đây, tao không có hứng thú với mấy cái chuyện ngu muội hay trí tuệ gì gì đó của mày, cũng không rảnh quan tâm đến việc mày có toi đời vì coi giúp người là thú vui hay không. Tao chỉ muốn hỏi mày thằng kia là cái quái gì, nếu mày nói nó không phải quái vật?"

"...Todoroki xuất thân quý tộc, có huyết thống cổ xưa." Deku do dự nói.

Bakugo giễu cợt hừ lạnh. "Tao biết mà."

"Gia cảnh cậu ấy hẳn là rất sung túc, tớ không hỏi thăm những chuyện khác. Học thức uyên bác, bình tĩnh lại tự lập, đó là phẩm chất hiếm có; nhìn thì thấy không được gần gũi, nhưng cậu ấy là một người rất thân thiện, đúng rồi, cậu ấy còn chữa khỏi bệnh cho Alissa, tớ đã kể chuyện này với cậu rồi mà."

"Cả tuần này ngày nào mày cũng gặp nó? Làm sao mày biết nó chữa khỏi bệnh cho con bé kia?"

Deku nhìn hắn như có điều gì đang suy nghĩ, lập tức hiểu ý Bakugo. "Đúng là có gặp mỗi ngày, nhưng đêm cậu ấy đến xem bệnh cho Alissa tớ lại đến thăm cậu." Deku chậm rãi nói. "Tớ biết cậu hoài nghi chuyện gì, nhưng sự thật là Alissa từ nằm liệt không dậy nổi đã có thể xuống giường đi lại, không phải cậu cũng vậy sao?"

"Tao nói rồi," Bakugo cắn răng nghiến lợi trả lời, "nó không phải bác sĩ, giống phù thủy thì đúng hơn."

"Tớ nhớ cậu là người không tin vào mấy chuyện kiểu này nhất." Deku bình tĩnh nói.

Lời vừa dứt, trong một khoảng thời gian lại không có ai mở miệng. Cuối cùng Bakugo vò mái tóc vàng của mình, vừa tức giận vừa chán nản đứng dậy khỏi ghế. Deku sợ hết hồn đi theo hắn; Bakugo sải bước về phía cửa, không quay đầu, Deku theo sau vội vàng hỏi: "Cậu lại định đi đâu?!"

Thanh niên tóc vàng chỉ để lại một câu "Cấm mày lo chuyện bao đồng." sau đó hung hăng đóng sầm cửa lại.

Bakugo đến dinh thự đã từng thuộc về Nam tước B. Hắn không có lý do gì để cảm thấy sợ hãi, trước giờ hắn vẫn luôn không sợ trời không sợ đất; nhất là trong thời đại này, trí tuệ càn quét đại lục, việc khoa học phát triển là một chiến thắng không thể nghi ngờ, bất kể là Giáo hội, chính quyền hay gia trưởng, uy lực của bọn họ đều không là gì với nó. Cho dù không như cậu sinh viên Đại học Deku suốt ngày vùi mình trong thư viện, Bakugo với trí óc thông minh và khứu giác nhạy bén cũng nhận thấy rất rõ một sự thay đổi long trời lở đất đang đến gần. Ở điểm này, Deku đã đúng: thời đại cũ sắp chấm dứt, xiềng xích Thiên chúa giáo ngày càng mong manh, hơn thế nữa, khoa học và trí tuệ sẽ giải thích hết thảy; trên loài người, không còn thứ trí tuệ nào cao hơn nữa—

Hắn len qua lớp sương mù, vì bước chân gấp gáp mà hơi thở trở nên dồn dập. Bây giờ hắn lại nghĩ, hắn đang đối mặt với một thứ rất mơ hồ, thần bí— hắn không vui khi phải sử dụng từ ngữ kia— cũng không cách nào lý giải được tất cả những chuyện kỳ lạ này. Làm sao có thể dùng khoa học giải thích cách Todoroki chẩn đoán bệnh tình cho hắn; giải thích việc anh ta xuất hiện từ hư vô, mà thoạt nghe như chuyện hoàn toàn bịa đặt; làm sao giải thích nhiệt độ cơ thể anh thấp đến bất thường, chạm một lần có thể khiến người ta ngã xuống ngủ đến mê man? Không điều gì trong số chúng Deku có thể lý giải, thậm chí không rõ tên đó đã bị lòng tốt che mắt thế nào, không chừng sớm muộn có ngày tên đó sẽ mất mạng vì nó; trước giờ hắn vẫn luôn tỉnh táo, trong lòng sớm đã dự liệu hết thảy những thứ vượt ngoài khoa học, vượt khỏi tầm hiểu biết, thậm chí vượt khỏi lẽ tự nhiên. Nỗi sợ nguyên khai thức tỉnh, sợ hãi khi nhìn trăng đêm, sương mù dày đặc, rừng rậm, sự suy tàn và cái chết; thần bí đến nỗi khiến lý trí con người vứt bỏ mũ giáp, vì hết thảy mọi thứ đều bị xiềng xích trong một chiếc lồng vô tận.

Rốt cuộc Bakugo cũng đứng trước dinh thự, hắn lấy lại bình tĩnh, đến khi cất bước vào khuôn viên mới nhận ra nơi này thậm chí còn không có người canh gác. Có lẽ vào thời điểm nguy cấp thế này mọi người cũng không cần giữ cửa, nhưng đối với một quý tộc giàu có, chuyện này vẫn có phần kỳ lạ. Hắn đi tới trước cửa, kéo chiếc chuông treo bên ngoài, không đợi bao lâu liền nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ bên trong, theo sau cánh cửa mở ra là một khuôn mặt tái nhợt xuất hiện sau khe hẹp.

Trong cái chớp mắt, hô hấp hắn dường như nghẹn lại, hắn kinh ngạc nhận ra người mở cửa là Alissa, cô con gái của lão thợ kim hoàn. Cô gái kia thấy hắn cũng vô cùng kinh ngạc, mở to đôi mắt xanh sẫm, thận trọng lại dè dặt nhìn hắn chằm chằm.

"...Xin hỏi ngài có chuyện gì vậy?"

Bakugo nhíu mày, hỏi ngược lại: "Mày... cô, sao cô lại ở đây?"

Cô gái kia chớp mắt, mở cửa ra, bây giờ nhìn cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều. "Tôi làm thuê. Nơi này cần một hầu gái, thưa ngài." Cô nhỏ giọng đáp. "Nếu như ngài tới thăm nhà, tôi sẽ lập tức báo với chủ nhân." Vừa dứt lời, cô lại nhìn chằm chằm Bakugo như đang muốn xác nhận lại ý của hắn.

Bakugo im lặng không nói gì, nhấc chân đi vào cửa. Alissa dẫn hắn vào phòng khách, bưng trà lên bảo hắn hãy ngồi đợi, sau đó xách váy phăng phăng đi lên lầu. Bakugo ngồi trên ghế xô pha mềm mại, vẻ mặt âm trầm; hắn không hề bỏ qua vị "chủ nhân" cô gái kia vừa nhắc tới; cách xưng hô như vậy thật sự khiến hắn kinh ngạc đến giật nảy người, da gà tóc gáy dựng ngược, cứ như thời gian vừa lùi lại vài thế kỉ trước.

Tất cả rèm che cửa sổ trong phòng khách đều được kéo kín, trong phòng tối mò như lúc chạng vạng, dù bên ngoài Mặt Trời đã sớm treo cao trên đỉnh đầu. Bakugo trong buổi hoàng hôn bất thường như đứng đống lửa như ngồi đống than, song lòng tự tôn cao ngạo khiến hắn nhất quyết ở lại đây, hắn phải thấy được con quái vật kia, phải làm rõ tất cả mọi chuyện.

Âm thanh quen thuộc của gót giày đập vào nền gạch sứ, thính giác nhạy bén khiến hắn lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cửa vào phòng khách. Quả nhiên sau hai giây, Todoroki xuất hiện tại đó, không mặc áo choàng như ngày hôm qua, thay vào đó là áo gi lê và sơ mi, ánh sáng mờ mịt rơi trên mái tóc đỏ trắng rõ ràng. Bakugo nheo mắt nhìn phục sức baroque* người kia mặc, nghĩ rằng bộ quần áo này hoàn toàn không ăn nhập với phong cách bài trí trang nhã tân thời của căn phòng, cứ như người này vừa bước ra từ bức tranh sơn dầu của thế kỉ trước.

*Là một phong cách nghệ thuật bắt nguồn từ Phục Hưng Ý, bắt đầu vào khoảng năm 1600 tại Rome và Ý, kết thúc vào thế kỉ 18.

Lúc này Todoroki ngồi xuống đối diện hắn, không rảnh cùng hắn xã giao, chỉ trầm giọng nói: "Ngài tới quá sớm rồi."

Bakugo nghe vậy chỉ muốn nhảy bật lên gào thét rằng mày cũng đâu có nói phải tới lúc mấy giờ, nhưng cuối cùng vẫn nén lại, cắn răng nghiến lợi mỉa mai: "Tao lại cứ nghĩ dưới ánh sáng mày sẽ không nhận thức được thời gian."

Todoroki nghe vậy liền nhướng mày. "Xin lỗi ngài, tôi không thích ánh nắng," anh không mặn không nhạt nói, "nhưng nếu thấy tối quá, ngài có thể kéo rèm cửa sổ ra."

Lời đề nghị kia khiến Bakugo nghi hoặc liếc mắt, nhưng vẻ mặt Todoroki vẫn như thường. Thanh niên tóc vàng rõ ràng chán ghét việc qua lại với anh, buồn bực đổi tư thế ngồi, tiếp đó liền vào thẳng chủ đề chính: "Mày rốt cuộc là cái thứ gì? Còn cái bệnh chết tiệt của tao thì sao?"

"Tên tôi thì ngài đã biết, còn vấn đề thứ hai, tôi rất khó trả lời."

"Mày cợt nhả cái mẹ gì thế?!"

Bakugo nổi giận đập bàn, khay trà thủy tinh phát ra một âm thanh lớn, rồi một vết nứt xuất hiện bên trên.

Todoroki như cũ mặt không đổi sắc. "Thật ra không được tính là bệnh, ngài sẽ không bỏ mạng vì nó, chỉ là sẽ gây nguy hiểm cho những người xung quanh, bởi trăng tròn sắp tới rồi. Cho dù hiện tại tôi có nói với ngài chuyện gì đang xảy ra, với tính cách của ngài, ngài sẽ chỉ nổi cơn tam bành chứ tuyệt đối không tin chuyện đó, quá lắm chậm nhất tối mai ngài sẽ có câu trả lời. Tôi nghĩ rằng việc ngài xuất hiện ở đây tức là bằng lòng tiếp nhận trợ giúp của tôi, ở nơi đây vượt qua đêm trăng tròn."

"Đếch đứa nào nói muốn mày giúp đỡ cả," Bakugo nổi giận nói, "mày cho là tao sẽ dễ dàng bị mắc lừa như vậy hả, quái vật?!"

Lời vừa dứt, trong phòng khách liền vang lên tiếng thở dài của Todoroki, Bá tước trẻ tuổi cúi đầu day hai đầu lông mày, "...Ngài là người không có tư cách gọi tôi như vậy nhất, thôi thì cũng được." Anh thấp giọng nói. "Ngài không biết chút gì về tình trạng của mình nên mới kiêu căng như vậy. Chẳng lẽ ngài không để ý đến cơ thể mình thay đổi thế nào sao?"

Bakugo nghe vậy liền sửng sốt một hồi. Todoroki đứng dậy, tiếng bước chân vang vọng trong phòng khách. Bàn tay anh vuốt ve mặt ghế xô pha, Bakugo theo phản xạ dời ánh mắt, giọng nói của Todoroki lại vang lên, đôi mắt dị sắc vẫn nhìn chằm chằm hắn. "Ngài nghe thấy âm thanh này, ngài nghĩ đây là chuyện người bình thường có thể làm được hả?" Anh bình thản hỏi, lắng nghe nhưng không yêu cầu Bakugo trả lời. "Ngài còn có thể ngửi thấy mùi hương người khác không ngửi thấy, vì vậy nên lần đầu tiên gặp mặt, ngài đã hỏi tôi có chui từ quan tài ra không. Còn thị giác— không, bây giờ đừng thử, ngài có từng đứng ở ngoại ô nhìn tháp đồng hồ ở quảng trường trung tâm chưa? Ngài sẽ thấy rõ thời gian lúc đó."

Bakugo nhíu mày thật chặt, ánh mắt di chuyển theo nhịp bước của Todoroki. Hắn im lặng không nói gì nhưng sống lưng đã lạnh toát, bởi vì đại khái những lời người kia nói kia đều là sự thật; cho tới bây giờ, mùi nước sông còn quanh quẩn bên mũi của hắn— mà thậm chí so với ở nhà, căn biệt thự này còn cách con sông xa hơn.

Lúc này Todoroki đã đi vòng sau lưng hắn, hắn cảnh giác quay đầu lại, nghe ngóng điều người kia muốn nói. Nhưng một khắc sau, quỷ hồn tóc nửa đỏ nửa trắng chợt cúi đầu về phía hắn, chóp mũi ngừng lại ở nơi cách cổ hắn vài tấc; hắn kinh ngạc trợn to hai mắt, tức khắc cơ thể trở nên cứng đờ, vì thận trọng nên một chốc không có động tác dư thừa nào. Từ góc độ của hắn có thể thấy rõ đôi mắt khép hờ của đối phương; ngay cả lông mi anh cũng có hai màu sắc; khoảnh khắc đó ánh mắt hắn như bị hút vào; con mắt xanh lam sát gần hắn như bị phóng đại, trong tầm mắt hắn trở nên như vậy, rõ ràng như vậy—

Một luồng khí lạnh quét qua cổ hắn. Tiếp đó Todoroki chậm rãi đứng lên.

"...Ngay cả mùi của mình thay đổi, ngài cũng không chú ý tới sao?"

Bakugo nhìn chằm chằm anh, sau một lúc lâu mới mở miệng:

"Mày không chữa khỏi bệnh cho con bé tóc vàng đó."

Câu trả lời hắn nhận được là một nụ cười, thậm chí không hẳn là một nụ cười, Bá tước trẻ tuổi chỉ hơi nhếch khóe miệng lên, sau đó nói: "Tôi cho cô ấy sinh mệnh vĩnh hằng."

—Chẳng lẽ chuyện này lại có thể? Trong lòng Bakugo điên cuồng gào thét: chuyện này lại có thể sao?! Hắn tức khắc bật dậy khỏi ghế xô pha, phóng tới bên cửa sổ bằng tốc độ nhanh nhất, ngón tay kề lên tấm rèm. Lúc hắn nghiêng đầu nhìn lại, Todoroki vẫn bình thản đứng đó; khoảnh khắc tiếp theo rèm cửa bị kéo phăng ra, ánh nắng vàng rực mà nóng rẫy trút vào.

Đứng ở chỗ sáng, Todoroki chỉ hơi nheo mắt lại— Bakugo thấy điều đó rất rõ ràng— rồi anh hé miệng:

"Tôi từng nói, ngài có thể kéo rèm cửa ra, chỉ là nếu lần sau làm vậy, tốt nhất hãy bảo trước tôi một tiếng. Cô nhóc Alissa kia nếu thấy ánh sáng Mặt Trời, sẽ vô cùng thống khổ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top