Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2. Maps

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title: Maps.

Author: Phong Tuế Nguyệt.

Category: Action.

Paring: Bakugou Katsuki - Todoroki Shouto.

Rating: T

Warning:

1. Tác giả không sở hữu MHA.
2. Hình tượng nhân vật sẽ được thay đổi để phù hợp với cốt truyện chứ không bám sát nguyên tác.
3. Mọi địa điểm trong truyện (ngoại trừ những nơi đã được đề cập đến trong nguyên tác) đều là hư cấu.
4. Mọi nhân vật được đặt trước dấu (*) đều là hư cấu. Nếu như nó có lỡ trùng với tên nhân vật nào thì mình thật sự xin lỗi.

Bối cảnh:

Bảy năm sau ngày tốt nghiệp. Lúc này, ông Endeavor đã xin nghỉ hưu, biểu tượng hòa bình giờ đã có một khuôn mặt mới.

Summary:

Dù là chân trời hay góc bể, tôi cũng sẽ nhất định tìm được cậu. Chúa sẽ dẫn lối cho tôi. Ngài sẽ giúp tôi hệt như cách năm đó Ngài dẫn lối cho cậu vào trái tim của tôi vậy.

Bởi vì Ngài biết, tôi yêu cậu...

___

"Cho đến nay đã là ngày thứ tư kể từ khi Ground Zero được phân đến huyện Souchi tỉnh Namsan. Tuy nhiên, phía trụ sở vẫn chưa thật sự đưa ra được một câu trả lời xác đáng cho sự mất tích đầy bí ẩn của vị anh hùng này. Tôi đoán chắc rằng các bạn, ngay cả tôi và đặc biệt là các em nhỏ đều rất hoang mang khi biểu tượng hòa bình thế hệ thứ hai đột nhiên biến mất, nhưng hiện tại chúng ta chẳng thể làm gì khác ngoài chờ đợi thông tin từ phía cảnh s--"

Choang!

Âm thanh giòn tan vọng từ tầng trệt đến tận tít phòng của Midoriya ở tầng ba. Cậu trai tóc xanh dường như chẳng để lộ vẻ hoang mang hay hốt hoảng nào mà ngược lại còn rất bình tĩnh, ngồi dậy vươn vai, dãn cơ đủ kiểu rồi mới từ tốn gọi cậu bạn cùng phòng là Tenya Ilda dậy, chính thức bắt đầu một chuỗi ngày mệt mỏi thường nhật của một siêu anh hùng.

- Xem ra đánh thức kiểu Todoroki còn hiệu quả gấp mười lần cái đồng hồ báo thức, nhỉ?

Midoriya không nhịn được cười trước lời nhận xét có phần bông đùa của Kirishima. Phòng của cậu và Tenya ngay đối diện phòng của anh chàng hóa cứng này nên họ thường đợi nhau ở cầu thang rồi mới cùng nhau đến trụ sở, mà nói một cách chính xác hơn là Kirishima sợ phải đi một mình qua tầng hai nên mới kéo hai người bạn này đi cùng. Thực ra cùng phòng với Kirishima còn có Kaminari nữa, nhưng vì tính chất công việc nên anh chàng tóc vàng này không thường xuyên về nhà. Lại nói đến vì sao một kẻ dù trời sập cũng vẫn có thể lạc quan như Kirishima lại sợ hãi tầng hai đến vậy thì chỉ có một lý do duy nhất: Đó là lãnh địa của hai tên bạo chúa Bakugou Katsuki và Todoroki Shouto.

Nhưng cũng như bản tin thời sự vừa rồi đã đưa, cho đến hôm nay đã là ngày thứ tư tầng hai vắng bóng vị chủ nhân của mình, cộng thêm những ngày này, Todoroki luôn vùi mình vào công việc, đi không ai biết, về không ai hay, thậm chí có những hôm còn không về phòng khiến cho tầng hai vốn đã đáng sợ nay càng âm u hơn.

- Phù, an toàn, không sứt mẻ mảnh nào.

Kirishima nhảy phóc xuống đất, mặc dù cầu thang còn tận năm bậc mới đến nơi. Anh chàng lấy tay rà soát khắp cơ thể để kiểm tra rồi cuối cùng mới quay lại nhóm Midoriya giơ ngón cái. Midoriya mỉm cười nhẹ rồi lắc lắc đầu, tiến tới và xoay người Kirishima một góc 90 độ về bên phải và nói:

- Đừng có vội mừng, trước mặt vẫn còn một ải nữa.

Kirishima lập tức cứng người theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Như mọi ngày, Todoroki vẫn ngồi đó trên chiếc ghế sopha quen thuộc, trước mặt là chiếc TV phiên bản mới nhất nhưng tiếc là đã vỡ tan tành, mảnh sành vỡ lẫn với mảnh thủy tinh nằm rải rác dưới sàn nhà lênh láng cà phê.

Todoroki vuốt mặt lấy lại phong thái bình tĩnh thường ngày rồi ngả người ra sau, hai tay gác lên thành ghế sopha, mắt nhắm nghiền và nói vọng vào bếp.

- Tớ rất xin lỗi, Uraraka, Momo. Nhưng hai cậu có thể nào pha lại cho tớ cốc cà phê khác được không?

Ngay lập tức, không ai bảo ai, nhóm Midoriya đồng loạt hướng mắt vào bếp và trông thấy Uraraka đang đứng nép sau cánh cửa tủ lạnh còn Momo thì đang tạo ra một cái cốc sứ mới từ cánh tay. Midoriya thở dài thườn thượt rồi bước tới ngồi cạnh Todoroki.

- Nghe này, bọn tớ biết rằng những ngày này cậu rất mệt mỏi, nhưng thực sự cậu có nhất thiết phải đập vỡ hết mọi phương tiện đại chúng trong nhà không? Tiền bảo hiểm của trụ sở không phải vỏ quýt đâu, huống hồ đây đã là cái TV thứ tư rồi.

Từ sau cái đêm Bakugou mất tích, sáng nào người ta cũng thấy Todoroki ngồi đợi ở băng ghế sopha và xem tin tức. Sự việc sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như Todoroki không nổi xung lên và đập nát cái TV mỗi khi anh phát thanh viên thông báo rằng vẫn chưa có tin tức gì về Bakugou. Thực lòng thì Midoriya còn muốn đề cập thêm một cái lò vi sóng, một bộ Lego mà Kirishima xem như sinh mạng, một cái bàn ăn, một cái đài radio và ti tỉ những thứ khác nhưng may là trong cậu vẫn còn một chút lý trí để không buột miệng đổ thêm dầu vào lửa. Lại nhìn sang bên cạnh, Todoroki từ đầu đến cuối không hề phản ứng trước những lời của Midoriya và có vẻ như cậu trai tóc xanh cũng tự biết cho dù mình có nói nữa thì cậu ta cũng sẽ chẳng nghe lọt tai một câu nào. Bất lực, Midoriya đành phải khua khua tay ra hiệu cho những người khác, mỗi người góp một câu với hy vọng có thể làm cho cậu trai tóc hai màu nguôi ngoai phần nào. Thế nhưng, ai nấy cũng chỉ ái ngại nhìn Midoriya rồi lắc lắc đầu. Chịu thôi, thà rằng cắt lương, tăng giờ làm chứ họ không bao giờ muốn dây vào ông giời con này. Midoriya mím môi trợn mắt đầy tức giận, toan vơ lấy cái gối đằng sau để ném vào bọn Kirishima thì Todoroki bất chợt ngồi dậy, hai tay đỡ lấy trán và khuỷu tay thì chống vào đầu gối, thái độ vừa mệt mỏi nhưng lại có chút gì đó bất lực.

- Thật sự vẫn chưa có tin gì về cậu ta sao?

Câu hỏi này không biết Todoroki đã lặp lại đến bao nhiêu lần trong tuần rồi nhưng câu trả lời thì chỉ có một. Cả bầu không gian thoáng chốc lặng ngắt như tờ, ai nấy đều chỉ cúi gằm mặt xuống đất không đáp. Hành động này giống như một ngọn lửa đã châm ngòi cho bao căng thẳng, áp lực dồn nén bấy lâu của Todoroki. Cậu tức giận đập bàn, gạt hết những lọ hoa, giấy tờ, sổ sách trên bàn xuống, xong vẫn còn ngứa chân đạp đổ cả bàn. Cuối cùng, Todoroki mới mệt mỏi ngã vật xuống sopha.

Tất cả những người còn lại bao gồm Midoriya, Kirishima, Iida, Uraraka và Momo đều cứng người. Họ không sợ, mà họ mệt. Bakugou mất tích là chuyện không ai muốn, bản thân họ cũng sốt sắng không kém gì Todoroki nhưng cậu ta thì lại triền miên cáu gắt, triền miên đập phá đồ đạc như thể muốn trút giận lên họ vậy. Cậu ta làm vậy có ích gì cơ chứ? Cậu ta làm vậy thì có thể khiến Bakugou bình an trở về sao? Người ta nói: Cái gì cũng phải có giới hạn của nó. Và ngay lúc này đây, Momo, người con gái được mệnh danh là bộ não của cả nhóm, dường như cũng đã đánh mất đi sự kiên nhẫn của mình.

- Cậu lôi thôi đủ chưa? Phá phách đủ chưa? Căng thẳng, mệt mỏi, ừ thì không ai trong chúng ta là không như vậy cả. Nhưng bây giờ xin cậu có thể bình tĩnh lại một chút được không?

Todoroki vẫn lặng thinh như một xác chết. Bốn ngày. Đã bốn ngày trôi qua rồi. Trong bốn ngày Bakugou mất tích, chưa đêm nào cậu được ngủ ngon giấc. Cậu không dám chợp mắt, bởi mỗi khi cậu nhắm mắt lại, trước mặt lại hiện lên hình ảnh của Bakugou. Cậu ta chẳng nói một câu nào mà chỉ đứng đó, giương đôi mắt vô hồn mà nhìn cậu. Ánh mắt ấy, thật sự cho dù có chết đi Todoroki cũng không thể quên. Nó xa lạ và trống rỗng đến rợn người giống như một kẻ bị tẩy não vậy. Càng nghĩ sâu xa, Todoroki càng lo lắng. Nếu là vậy, nếu như Bakugou thật sự quên mất cậu thì điều đó thậm chí còn đáng sợ hơn cả cái chết.

Rốt cuộc thì cậu đang ở chỗ quái nào vậy, Bakugou?

---

Sáng ngày hôm sau, vẫn tại toà nhà ấy. Tuy nhiên, thay vì tiếng nứt vỡ của một thứ gì đó lại là tiếng cãi vã của ba siêu anh hùng.

- Chết tiệt, Midoriya, sao cậu không gọi tụi này dậy?

Hiện tại mặt trời đã lên tới đỉnh đầu rồi nhưng tụi Kirishima, Midoriya và Ilda vẫn đang chen chúc trong phòng tắm làm vệ sinh cá nhân. Người vừa rồi lên tiếng là Kirishima. Cậu chàng vừa đánh răng vừa lườm nguýt Midoriya ở phía bên trái, ngược lại, Midoriya chỉ cười cười cầu hòa.

- Biết sao được, hôm nay báo thức kiểu Todoroki dường như không hoạt động.

Nhắc mới nhớ, thường ngày cứ đúng bảy giờ, Todoroki sẽ đập vỡ một thứ gì đó, không TV thì cũng là cốc chén, vậy mà hôm nay đã mười giờ hơn rồi mà vẫn chưa có động tĩnh gì cả. Hay là những lời của Momo hôm qua đã có tác động đến cậu ta? Có thể lắm, nhưng cũng chưa chắc. Bởi ngoài Bakugou ra, Midoriya chưa từng thấy ai có thể cản được cơn giận của Todoroki.

Đang hớp một ngụm nước để súc miệng, bỗng nhiên tiếng nện chân thình thịch cộng với tiếng hét thất thanh của Uraraka khiến cho Midoriya giật mình suýt thì nuốt luôn cả bọt kem đánh răng xuống họng.

- Các cậu, nguy to rồi!

Dường như lúc này, Uraraka chẳng còn quan tâm gì đến lễ nghi lịch sự, ví như việc con gái không được vào phòng con trai chẳng hạn.

Vậy chắc hẳn phải có chuyện gì đó hệ trọng lắm. Nhóm Midoriya nhìn nhau rồi lại nhìn cô bạn đang vịn vào tay nắm cửa mà thở dốc kia, cơ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn.

- Có chuyện gì vậy, Occhaco?

- To-Todoroki... cậu ta... mất... mất tích rồi!

- Cái quái gì--

Chẳng kịp chờ Uraraka nói hết, ba chàng trai đã vội vã phi xuống phòng họp ở tầng một. Ở đó, Momo và Kaminari, người vừa hoàn thành xong chuyến công tác và mới chỉ đáp xuống máy bay vài tiếng trước, đã đợi sẵn. Bầu không khí đặc quánh lại như cháo, ai nấy cũng đều vác cái mặt nặng như đeo chì mà yên lặng ngồi thành một vòng tròn. Nhóm của Midoriya cũng nhanh chóng gia nhập.

- Vậy là ngay từ tối qua, cậu ấy đã không về nhà?

- Ừ, tớ đã kiểm tra CCTV rồi. Từ ba giờ chiều hôm qua, khi mà cậu ta nói là ra ngoài mua đồ cho đến giờ, Todoroki chưa từng quay lại đây.

Vừa nói, Momo vừa gõ gì đó trên chiếc laptop rồi chiếu lên màn hình hologram cho mọi người cùng xem. Quả thật, vào lúc 03:08 pm, Todoroki đã rời khỏi trụ sở nhưng cho đến hiện tại vẫn chưa biết là đi đâu. Chỉ biết trước khi đi, cậu ta đã cầm theo một chiếc vali. Kirishima bỗng đứng phắt dậy để nhìn cho rõ.

- Momo, cậu mau phóng to chỗ tay phải của cậu ta xem? Tui thấy hình như đó là... vé tàu xe hay gì đó?

Trong khi những người còn lại đang căng mắt dõi lên màn hình thì đột nhiên Momo cũng đứng phắt dậy theo.

- Hỏng rồi! Đó thật sự là vé máy bay!

Midoriya cũng lờ mờ nhận ra.
- Momo, chẳng có lẽ...

- Tớ cũng không chắc nữa, -- Momo đưa tay lau mồ hôi trên trán. -- Nhưng cũng rất có khả năng Todoroki đã đến Namsan tìm Bakugou.

---

Huyện Souchi chỉ là một huyện rất nhỏ thuộc tỉnh Namsan thôi nhưng đây lại là nơi có tỉ lệ tội phạm thấp nhất cả nước. Hầu hết những người dân ở đây đều là những anh hùng đã về hưu, hoặc dính chấn thương đến nỗi phải bỏ dở sự nghiệp, muốn tìm một nơi vừa có biển, vừa có núi, không khí thoáng đãng, thanh bình mà an hưởng nốt quãng đời còn lại. Mãi cho đến gần đây, sự xuất hiện của một nhóm tội phạm cực kỳ nguy hiểm đã khiến cho chính quyền không thể làm ngơ được nữa. Tuy nhiên, từng tốp từng tốp anh hùng chuyên nghiệp được điều động về đây đều bị mất tích không chút dấu vết, giống như đã bốc hơi khỏi cõi đời này vậy. Bakugou Katsuki, vị anh hùng được đánh giá là mạnh nhất ở thời điểm hiện tại, không phải được điều đến mà là tự nguyện xung phong, cũng mất tích không dấu vết.

Khỏi phải nói dư luận cùng hàng triệu người dân đã chấn động cỡ nào. Từ sau cái ngày All Might mở họp báo xin nghỉ hưu, người ta chưa từng thấy một lần nào khi mà cả nhà nhà, người người đều hoang mang đến thế. Trong ba ngày tiếp theo kể từ khi Bakugou Katsuki được báo là đã mất tích, chính quyền ra tối hậu lệnh "Án binh bất động", chờ đến khi thu đủ thông tin về nhóm tội phạm ấy rồi mới bàn kế hoạch tác chiến, giải cứu con tin (mặc dù chưa rõ sống chết).

Nhưng, thay vì chờ đợi, Todoroki quyết định tự mình đi tìm Bakugou còn nhanh hơn.

Nhưng cậu ta đang ở đâu dưới vòm trời bao la này?

Todoroki đưa mắt một lượt qua dòng người ảm đạm trước mắt, nắm tay càng siết chặt hơn. Cậu dần trở nên khẩn trương, bước chân cũng vội vã hơn trước. Hiện tại trong đầu cậu chỉ tồn tại một suy nghĩ duy nhất là tìm ra Bakugou. Cậu ta không thể xảy ra chuyện! Cậu ta tuyệt đối không được bỏ mạng ở đây! Cậu ta còn một lời hứa với cậu cơ mà? Cậu ta hứa sẽ trở về.

Vậy thì bây giờ cậu ta đang ở đâu?

Chẳng đâu cả, Todoroki chạy cả nửa vòng Souchi, chẳng nơi nào có bóng hình cậu cần tìm cả. Mệt mỏi, cậu dừng lại ở một con hẻm tối rồi chống hai tay xuống đầu gối thở dốc. Lúc bấy giờ đã hơn sáu giờ chiều, cộng với địa hình chủ yếu là đồi núi nên bóng đêm tràn xuống nhanh hơn. Tuy nhiên ở đây lại được bố trí rất nhiều đèn đường. Vì vậy nên cái bóng dài siêu vẹo đang từ từ tiến tới từ phía sau Todoroki hiện lên thật rõ rệt.

- Ai đó?--

Todoroki chưa kịp hoàn thành câu nói liền bị bóng đen đằng sau dùng gậy đập mạnh vào gáy. Đau đớn cộng với sự mệt mỏi của nhiều ngày dồn lại khiến mắt Todoroki nhòe đi rồi nhanh chóng bị khỏa lấp bởi một màu đen.

---

Khi Todoroki tỉnh dậy thì đã là chuyện của ngày hôm sau.

Todoroki không tự tỉnh lại. Cậu bị đánh thức bởi tiếng ồn xung quanh.

Có những tiếng lạch cạch gì đó giống như có người đang đánh máy tính, lại có những tiếng phì phò chói tai như nồi hơi xả khí. Cố gắng mở to mí mắt nặng trịch, cậu nhận thấy rằng mình đang bị trói chặt hai tay phía sau một cái ống nước hỏng, hai chân cũng bị xích lại nối liền với một quả tạ gần hai cân. Phía trước cậu là một khung cửa kính, tuy mờ tịt bởi lớp bụi nhưng vẫn miễn cưỡng quan sát được cảnh vật bên ngoài, qua đó Todoroki có thể biết được chính xác mình đang ở đâu.

Núi Langqueng, hẳn rồi.

Đội của cậu đã từng xin giấy phép điều tra về một hang ổ tội phạm được cho là đang ẩn nấp ở ngọn núi này nhưng tiếc là đã bị từ chối. Nghĩ lại lúc ấy mới thấy mình ngu quá. Nếu như cậu cứng rắn hơn một chút, diệt trừ nó ngay khi còn trong trứng nước thì ít nhất Bakugou cũng sẽ không có chuyện.

Phải rồi, Bakugou!

Todoroki kích động giật mạnh hòng dựt tay ra khỏi sợi dây trói, vô tình đập vào cái ống nước gây nên một loạt tiếng động. Bọn tội phạm có thể sẽ nghe thấy, nhưng cậu chẳng quan tâm. Mắt cậu láo liên khắp căn phòng lộn xộn và chật hẹp, đầy những máy móc và vi tính. Và rồi bỗng nhiên, Todoroki không còn quậy phá nữa. Hai mắt cậu trân trân dán vào cái cột trụ làm bằng thủy tinh ở góc tường, bên trong chứa đầy chất lỏng màu xanh lá.

Sự việc sẽ chẳng có gì đáng nói nếu bên trong không phải là Bakugou.

Phải, đó là Bakugou. Da cậu ta tái nhợt lại, mũi và miệng được gắn một ống thở oxy bằng kim loại, khắp người cắm toàn dây dợ và giác mút. Nếu lần theo những sợi dây đó, ta sẽ đến được chỗ một cái máy tính đời cũ đang không ngừng nhảy số.

Bọn họ... bọn họ đang làm thí nghiệm trên người Bakugou sao?

Todoroki dường như chẳng còn tin vào mắt mình nữa. Nếu như suy luận của cậu là đúng, vậy chắc hẳn đây phải là một thí nghiệm cực kỳ điên rồ! Điên rồ đến mức bọn chúng phải dùng đến siêu anh hùng mạnh nhất, bất chấp pháp luật và ngay cả mạng sống. Nhưng là thí nghiệm gì mới được? Trong một tích tắc thoáng qua, Todoroki bỗng nghĩ đến bọn Nomu.

Chẳng có lẽ...?

- Đẹp mắt không?

Một giọng nữ vang lên đã làm cắt đứt dòng suy nghĩ của Todoroki. Cậu tạm thời dứt mắt ra khỏi ống nghiệm khổng lồ kia và nhìn ngó xung quanh. A, ả kia rồi, bệ vệ và kiêu ngạo bước tới. Ả bước tới gần chỗ Bakugou và đưa bàn tay gầy guộc vuốt dọc một đường thẳng tắp từ trên xuống tạo nên tiếng rít khó nghe. Mái tóc ả đỏ rực như lửa địa ngục còn bộ đồ đang mặc trên người thì hết sức hở hang. Todoroki thật sự chỉ muốn quay mặt đi và nôn hết đống dịch vàng dịch xanh trong ruột ra nhưng cậu không thể. Cậu phải nhìn thẳng vào mặt ả để ả biết rằng dù có ra sao đi nữa thì cậu cũng sẽ không khuất phục. Đó có thể coi như là một sự phản kháng yếu ớt khi mà giờ đây, cả tay và cả chân cậu đều bị trói chặt.

- Ra tù rồi mà vẫn còn kiêu ngạo quá nhỉ, Peek-a-boo?

Người con gái tóc đỏ cười khẩy một cái, biểu hiện chẳng có vẻ gì là bị xúc phạm bởi lời châm chọc của đối phương. Ả là RedB*, là một trong số những nữ tội phạm khét tiếng nhất. Ả có một thói quen rất đặc biệt, đó là luôn hù dọa mục tiêu của mình trước khi tấn công. Và câu nói kinh điển đó là "Peek-a-boo". Tuy nhiên đó đã là chuyện của vài năm về trước. Chính Todoroki là người đã tống ả vào tù. Ả rất hận cậu ta, đúng, nhưng tại sao ả lại chỉ trói và ức chế năng lực thay vì giết cậu thì chỉ có một lý do duy nhất.

Ả muốn đích thân người cậu ta yêu giết chết cậu ta.

- Còn quý ngài Todoroki đây thì vẫn lụy tình như thế nhỉ?

Ả tiến tới vỗ vỗ vào mặt Todoroki và bị cậu gạt phắt ra. Todoroki khó chịu ra mặt. Cậu ghét nhất ai động vào khuôn mặt mình.

- Vào thẳng vấn đề đi.

Và ả hừ mũi. Ả cười đắc thắng như thể đã nắm thóp được cậu còn cái đầu của ả thì vẹo sang một bên.

- Aww, biết bắt đầu từ đâu đây? Tao có nhiều cái hay muốn kể cho mày lắm, mày muốn nghe cái nào trước?

- Mày bắt Bakugou là có mục đích gì?

Todoroki gầm lên. Cậu thật sự rất bực với lối nói chuyện vòng vo này của RedB. Còn ả, ở phía ngược lại thì lại cười rất lớn.

- Vậy ra gót chân Asin của mày là nó đó hả? Tao biết tao không bắt nhầm người mà hahaha.

Ả vừa dứt lời, một tên áo đen đã tiến tới chỗ chiếc máy tính tồi tàn và đập cả bàn tay to lớn hắn xuống bàn phím. Todoroki chẳng rõ hắn đã bấm những phím nào, nhưng có một điều cậu thấy rất rõ, đó là Bakugou đang co giật không ngừng. Todoroki thất kinh. Dường như có một nguồn điện nào đó chạy từ chiếc máy tính, qua những đường dây lằng nhằng rồi truyền thẳng vào thứ dịch lỏng màu xanh lá, kích thích xung thần kinh của Bakugou. Từng thớ cơ của cậu ta căng lên, những đường gân xanh nổi chằng chịt trên trán còn hai tay, hai chân thì quờ quạng trong đau đớn.

- BỌN KHỐN CHÚNG MÀY DỪNG LẠI NGAY!!!

Todoroki kích động vùng mạnh ra khỏi sợi dây trói như muốn lao đến xé xác hết đám người áo đen và cả chủ nhân của chúng nữa nhưng kết quả lại bị giật ngược lại và đập mạnh vào thanh sắt phía sau. Đau chứ, nhưng làm sao đau bằng nỗi đau trong tim khi tận mắt chứng kiến người mình yêu quằn quại trong đau đớn mà bản thân lại bất lực không thể làm được gì. Bọn người áo đen cũng giật thót và đồng loạt lùi lại một bước trước đòn tấn công hụt của Todoroki. Ai nấy do dự nhìn nhau rồi lại nhìn RedB, con người duy nhất đang cười ở đây.

- Sao? Chỉ mỗi thế thôi đã xót rồi à? Vậy sao cái lúc mày xuống tay với SS.King* thì lạnh lùng thế?

SS.King, hay còn được giới tội phạm đặt cho một biệt hiệu không mấy thân thiện là "Thằng khốn hai mặt". Tôi khuyên các bạn nên hiểu nó bằng nghĩa đen bởi lẽ ngoài khuôn mặt thật của mình, hắn còn một khuôn mặt khác phía sau gáy, thứ luôn bị che dấu dưới cái mũ áo choàng dài đến đầu gối. Chính khuôn mặt thứ hai ấy đã reo rắc vào tâm hồn hắn những ý niệm bất chính, xấu xa. Trong một lần bị bao vây, do kiên quyết không hợp tác với phía cảnh sát, hắn đã tự sát. Todoroki nghĩ rằng đó cũng là một sự giải thoát cho hắn sau những đêm trằn trọc vì những tiếng thì thầm quái gở bên tai. Vậy là sau hai mươi bảy năm không ngủ, cuối cùng thì hắn cũng có được những giây phút bình yên. Còn việc RedB trút giận lên cậu vì đã gián tiếp đẩy SS.King vào con đường chết thì cậu chỉ có thể lý giải bằng một lý do duy nhất: Họ là tình nhân. Bởi suy cho cùng, chỉ có những kẻ điên vì tình mới có những hành động điên loạn và khác thường như vậy.

- Tao không giết nó. Nó tự sát!

Todoroki bất lực thở dài. Trên mặt báo, khi thẩm tra, khi lên tòa và thậm chí là khi thăm tù nữa, cậu phải nhắc lại cho ả bao nhiêu lần nữa rằng cậu không có giết hắn ta? Nhưng không, ả cố chấp không chịu chấp nhận sự thật ấy và đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cậu. Thậm chí, chỉ để trả thù, ả còn bất chấp nguy cơ đối mặt với án tử hình lần nữa để bắt cóc Bakugou và dụ cậu đến.

- Mày im đi! Nếu không phải mày và đội của mày dồn anh ấy đến bước đường cùng thì anh ấy sẽ không chết! Là do mày hết! Bọn khốn chúng mày đều đáng chết, chứ không phải anh ấy!

Mặc dù không có gió nhưng mái tóc của ả vẫn tung bay hơn bao giờ hết, mỗi lọn đều như đang run rẩy và hướng về những phía khác nhau, ánh mắt ả rực cháy như những ngọn lửa và hơn hết là khuôn mặt ả. Từng mạch máu tím nổi lên ngày càng rõ rệt và nếu ai đó không nhìn kỹ, họ sẽ còn tưởng rằng khuôn mặt ả đang nứt ra từng mảng vậy. Rõ ràng, ả đang giận dữ. Nhưng thay vì sợ hãi thì Todoroki lại cảm thấy nực cười nhiều hơn. Trước hết là cười ả quá ấu trĩ và cố chấp, sau lại tự cười mình khi đã phí công khuyên nhủ ả trong vô ích.

Và, như để đổ thêm lửa vào cơn kích động của ả, hệ thống báo động bất chợt hoạt động. Cả căn phòng bị bao trùm bởi sắc đỏ, sự hoảng loạn và những tiếng còi nối tiếp nhau. Những kẻ áo đen cũng dần trở nên sốt sắng. Chúng chia nhau ra mỗi người một việc: người thì kiểm tra những ống nghiệm, kẻ thì điên cuồng đập đập những bàn phím máy tính. Ngay sau đó, cánh cửa gỗ được ai đó phá tung ra từ bên ngoài. Todoroki thu mình lại trước cơn mưa dằm gỗ, tuy nhiên vẫn không tránh khỏi việc bị một vài mảnh cứa vào người.

- Những lũ chuột nhắt không biết chọn thời cơ cứ nườm nượp kéo đến, thật khiến người ta phát điên!

RedB nheo mắt nhìn chàng trai tóc đỏ với những thớ cơ căng cứng dường như đã hóa đá đứng bịt kín lối vào. Ả không có vẻ gì như ngạc nhiên hay nao núng, chỉ có bầu không khí âm u giận giữ là càng ngày càng tỏa ra đến bức người. Khuôn mặt ả vặn vẹo thành một nụ cười khó coi, những đồ vật xung quanh ả bắt đầu phát sáng và bay lơ lửng trên không, chỉ chực chờ lệnh của chủ nhân là sẽ lao tới mục tiêu.

- Ồ, năng lực "Dịch chuyển đồ vật", lâu rồi mới thấy--

Rầm!

- Kirishima!

Todoroki giật mình khi ả RedB bất ngờ tấn công bạn mình mà không báo trước. May thay, trước khi đống đồ đạc đó kịp chạm tới cái mũi của Kirishima, anh chàng đã bị một cái móc neo ghim vào tay và kéo ra khỏi chỗ đó.

- Hú hồn, cảm ơn Momo!

- Cậu còn cười được?

Todoroki nhận ra rằng không chỉ có Kirishima mà hầu như tất cả mọi người trong đội của cậu đều có mặt ở đây. Trong cậu bỗng dâng lên cảm giác tội lỗi khi ý thức được rằng việc tự ý tách ra hành động độc lập của mình đã dẫn cả đội vào chốn nguy hiểm. Nhưng không có thời gian cho sự hối hận. Chiếc móc neo nọ lại vung lên, lượn tròn một vòng đẹp mắt trước khi hướng thẳng vào RedB. Tuy nhiên, chỉ vừa lao đến, chiếc móc neo đã bị hất trả lại bởi một cái phất tay của ả. Momo tức giận trừng mắt nhìn RedB. Còn ả, về phía ngược lại lại đang cười rất đắc chí.

- Bọn nhãi ranh các ngươi suy nghĩ quá đơn giản rồi.

Ả vừa dứt lời, Todoroki liền thấy như cả căn phòng bỗng rung lên bần bật. Mặt đất chỗ nhóm Kirishima đang đứng đột nhiên nứt toạc ra và đâm xiên lên chính là những ống dẫn nước ngầm. May thay, không có ai bị thương cả.

Todoroki nghiến chặt răng, hai mắt trừng lên nhìn ả đàn bà đang cười ngạo nghễ phía trước mình. Tay phải cậu nắm chặt lấy cái còng, định dùng băng phá nó nhưng chợt khựng lại, những tia sát khí trong mắt cũng lụi tắt dần. Không có gì xảy ra cả. Cậu nhắm mắt, tĩnh tâm thử lại lần nữa, rồi lần nữa, nhưng đều thất bại. Nói cách khác, cậu đã bị xóa năng lực.

- Chết tiệt.

Lòng thầm kêu không ổn, cậu đảo mắt nhìn xung quanh xem có thứ gì dùng được không. Vài lon bia rỗng, một cuộn dây thừng, vài tờ báo cũng tàn thuốc lá, toàn những thứ bỏ đi.

Ở phía bên kia, Kirishima, Midoriya và Iida đang cầm chân RedB, Momo cùng Uraraka và Kaminari đang yểm trợ, số còn lại thì xử lý đám lâu la bên ngoài. Hình như cũng khá chật vật.

Không thể dựa vào ai cả, phải tự mình thoát ra thôi.

Todoroki cau mày đánh giá tình hình. Cậu đang bị còng ngược hai tay ra sau với một ống dẫn nước bằng thép, tuy đã cũ và hoen gỉ nhưng vẫn khá chắc chắn, khả năng giật ra là không cao. Nhưng dù vậy thì cậu vẫn muốn thử. Cậu nương theo bức tường đằng sau để đứng lên, sau đó lấy đà giật mạnh. Tiếng kim loại va chạm vang lên, dai dẳng như khi ta gõ nhẹ vào chiếc âm thoa, khiến cho người ta vô cùng khó chịu. Todoroki cảm tưởng cổ tay mình sắp bị vặt đứt rồi. Cậu cắn chặt răng, ngoái lại để rồi tự thấy bất ngờ trước kết quả ngoài mong đợi: cái ống dẫn nước đã bị bẻ ngoặt một khúc nhỏ.

Một tia hy vọng lẫn vui sướng lóe qua con ngươi dị sắc và cậu nghĩ chắc chỉ thêm hai ba lần nữa như thế này thôi thì mình sẽ bẻ được nó. Tinh thần nhanh chóng được đẩy lên cao nhất, cậu sẽ thử lại lần nữa. Tuy nhiên, cậu chỉ vừa mới gồng cơ tay, nhất là vùng cổ tay thôi là thì một trận đau buốt đã ùa đến. Todoroki cau mày nghiến răng, cảm nhận thứ chất lỏng ấm nóng đang túa ra. Lý trí trong cậu đang gào thét muốn thoát ra những cơ thể lại không còn nghe theo sự chỉ đạo của cậu nữa. Cậu khẽ vặn cổ tay, đẩy vị trí chiếc còng lên cao hơn một tý, nơi da thịt vẫn còn lành lặn và quyết tâm dồn sức thử thêm lần nữa. Cậu đặt cược toàn bộ vào nỗ lực cuối cùng này, nếu thành công thì tốt, còn nếu không...

Không có hai chữ "nếu không"!

Tiếng kim loại va đập theo chuỗi, lần lượt từng khớp bị tháo rời rơi lả tả xuống mặt đất. Bụi và hơi ẩm mốc bốc lên mịt mù như muốn thử thách khả năng chịu đựng của con người. Todoroki ho sù sụ, theo bản năng một tay bịt mũi một tay phẩy phẩy trước mặt. Phải đến khi bầu không khí đã thoáng đãng đôi chút cậu mới để ý tới hai mảnh kim loại đứt rời lủng lẳng ở hai bên cổ tay mình. Quả nhiên đã thoát ra được!

Kín đáo trút một hơi thở phào nhẹ nhõm, cậu dường như thấy chiến thắng đang ở rất gần rồi. Hoặc ít nhất thì cậu cũng không còn thấy mình là gánh nặng cho mọi người. Cậu thử xoay xoay cổ tay, lập tức buốt đến run người khi chiếc còng lạnh lẽo ma sát với máu thịt nhầy nhụa.

Nhưng còn hơn là ngồi trơ một chỗ mà không làm gì. Cậu nghĩ, tự nhận thấy đây vẫn là một kết quả xứng đáng trong khi lết đôi chân tê rần về phía bình chứa. Thứ chất lỏng đặc sệt theo tay cậu mà nhiễu từng giọt xuống đất, vậy nhưng lạ thật đấy, cậu lại cười?

Khóe môi phải kéo cao hơn một chút, các cơ mặt dãn ra một chút, ánh mắt thâm tình hơn một chút. Đó là biểu cảm chỉ riêng khi đối diện với Bakugou mới có.

- Nói là sẽ trở về, rốt cuộc lại phải để tôi tới đón.

Cậu nhìn người trước mặt mà trong lòng không giấu nổi mỉa mai. Cái tên cứng đầu này luôn tự cho mình là đúng, lúc nào cũng ngang ngược chen ngang quyết định thay cuộc đời và số phận kẻ khác bất kể sự phản đối của họ. Hắn có đầy đủ mọi thói xấu mà cậu ghét ở một con người: trẻ con, hiếu thắng, bốc đồng, nóng tính, bảo thủ và không nói lý lẽ, không thiếu thứ gì. Thế nhưng tại sao cậu lại không thể ghét nổi hắn? Hắn trẻ con: mọi nhiệm vụ khó là phải để phần hắn, cấm ai được tranh giành; hắn hiếu thắng: đây vừa là điểm tốt lại vừa là khuyết điểm của hắn; hắn bảo thủ: bảo thủ nhất là lúc to tiếng với cậu, trực giác của hắn cực tốt, nếu hắn đã không muốn cho cậu đi thì sẽ bất chấp mọi thủ đoạn (đôi lúc hơi cực đoan) để ép cậu ở nhà. Lần này cũng chẳng ngoại lệ. Todoroki cúi xuống xoa xoa cổ tay, chiếc còng theo cử động phát ra tiếng kêu lạch cạch. Tình huống hiện tại xem ra cũng chẳng khác với sáng hôm đó là mấy, khi cậu tỉnh dậy, hết nhìn sang chiếc giường trống trơn bên cạnh rồi lại nhìn chiếc còng phản chiếu ánh kim loại sáng loáng nối tay mình với đầu giường.

Hắn đã dùng cách thức cực đoan như vậy để ngăn cậu theo chân hắn tiến vào chốn nguy hiểm. Để hiện tại, một người bị giam trong bể kính không rõ sống chết, một người bất lực đứng bên ngoài, năng lực không rõ bị ức chế hay đã bị xóa sạch, còn sống mà ngỡ như đã chết.

- Todoroki!

Không rõ là ai đã hét lớn như vậy, từ đâu phóng đến kéo Todoroki sang một bên. Theo đó, nơi cậu vừa đứng cũng đồng thời bị một thứ gì đó giáng xuống, sàn nhà nứt toác, mà bể kính đang chứa Bakugou kia cũng bị những mảnh vỡ va vào, trên mặt kính, những đường nứt đang chầm chậm lan ra.

Nếu còn một chút ý thức, Todoroki có thể đã nghe thấy tiếng ả RedB gào lên một tiếng "Không, chưa phải lúc!", và sau đó là một loạt đèn báo động được kích hoạt nhuộm đỏ cả không gian. Những tiếng còi dồn dập và liên tục có phải như đang cảnh báo những vị anh hùng rằng nguy hiểm vẫn còn ở phía trước?

Bất kể nó muốn ám chỉ điều gì và không ám chỉ điều gì, nó đã đúng.

Nguy hiểm thật sự chính là Bakugou.

Cậu ta đã tỉnh.

Phải, ai chứ hai con ngươi màu đỏ máu kia thì không thể lầm được. Không biết làm thế nào và bằng cách nào, nhưng Bakugou đã thật sự tỉnh lại. Cậu ta gườm gườm đôi mắt và liếc qua một loạt những con người ở đây. Ánh mắt đó... nó không thuộc về một Bakugou mà họ quen biết. Đồng ý là Bakugou rất lạnh lùng và cộc cằn nhưng chưa bao giờ cậu ta nhìn mọi người bằng ánh mắt sắc lẻm và đầy sát khí thế kia cả.

Và, khi ánh mắt của Bakugou lướt qua Todoroki, cậu ta liền trợn trừng mắt. Nước trong ống nghiệm bắt đầu sôi lên và đẩy ngược lại qua những đường ống. Không ai bảo ai, nhóm Midoriya đồng loạt lùi xuống một bước và đứng im bất động, Todoroki là đứng im hơn cả.

Choang!

Và rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến. Ống nghiệm phát nổ do áp lực của chất lỏng bên trong nó. Nhóm nữ thì núp sau Kirishima để tránh bị mảnh kính ghim vào người, Iida thì dùng tốc độ hơn người của mình đẩy Midoriya vào một góc tường. Chỉ có một người là không nhúc nhích.

- TODOROKI!!!

Hiên ngang, quật cường nhưng cũng thật ngu ngốc, Todoroki đứng đó, hứng trọn cơn mưa kính, cả quần áo lẫn da thịt đều bị cắt thành những đường ngọt lịm. Bởi vì sao mà cậu ta không tránh đi?

Lý do rất đơn giản.

Bakugou.

Mắt cậu trân trân nhìn vào người con trai tóc vàng tro đang từ từ tiến đến. Dường như trong mắt của Bakugou lúc bấy giờ chỉ có mình Todoroki thôi. Nhưng đó lại không phải là một ánh nhìn trìu mến. Nó lạnh lùng và trống rỗng, hệt như trái tim của cậu ta bây giờ vậy.

- Mày là điểm yếu của tao.

Bakugou dựa sát vào người Todoroki, cúi đầu xuống thì thầm vào tai người kia. Todoroki cứng người, hai mắt mở lớn trân trân.

- Mà nếu muốn là kẻ mạnh nhất, thì phải loại bỏ mọi điểm yếu.

Và đó là những lời cuối cùng trước khi Bakugou thực sự cầm một mảnh kính đâm một nhát vào mạn sườn Todoroki.

- KACCHAN / BAKUGOU / KATSUKI!!!!!

Nhóm người Midoriya không còn tin vào mắt mình nữa. Bầu không khí nhất loạt đặc quánh lại khiến cho con người ta hít thở không thông, tay chân cũng giống như bị điểm huyệt chỉ có thể đứng im một chỗ. Mà Todoroki thì đứng yên hơn cả. Cằm cậu tựa hờ vào vai của Bakugou, khục khặc phun ra một ngụm máu. Thần trí hiện tại tuy không được rõ ràng nhưng lại thanh tỉnh hơn lúc nào hết. Cậu cố gắng đưa bàn tay đang cật lực run rẩy của mình lên vỗ nhẹ vào lưng người trước mặt, dồn hết khí huyết trong người cố gắng nói một câu cuối cùng. Lời nói yếu ớt như thể gió thổi cũng bay, mặc dù không biết có đến được tai người kia không nhưng trông cậu có vẻ đã mãn nguyênn lắm rồi.

Nguyên văn, cậu nói: Ổn rồi, Bakugou, tôi tới rồi. Chúng ta... cùng nhau về nhà thôi.

Cùng nhau về nhà thôi.

Căn phòng như chỉ còn lại hai người bọn họ.

Bakugou mặt không đổi sắc, con ngươi cũng không mảy may lay động. Sau khi cậu ta bước một bước lùi lại, Todoroki lập tức mất đi chỗ dựa, vô lực khuỵu xuống sàn, máu từ ổ bụng vẫn không ngừng chảy ra.

- Ka–Kacchan, đó là... đó là Todoroki mà?

Midoriya chết trân chỉ vào Todoroki đang nằm trên sàn. Hiện tại tình thế quá rối rắm khiến cậu nhất thời không tìm đâu ra lý do để lý giải hành động này của Bakugou. Nỗi đau âm ỉ từ khắp cơ thể là thứ duy nhất cho cậu biết cậu đang còn sống, và cái cảnh tượng trước mặt cũng chẳng phải là mơ

Không một chút phản ứng, Bakugou dường như đặt nhận thức của mình ở một thế giới khác.

- Bakugou, rốt cuộc mấy ngày vừa qua ả RedB đã làm gì cậu?

Momo giơ tay cản lại một Midoriya đang nửa suy sụp, nửa kích động, sợ rằng cậu ta sẽ làm ra chuyện gì đó trong khi mắt không phút nào rời khỏi Bakugou, thận trọng lên tiếng hỏi. Với những thiết bị, máy móc phức tạp cùng một kế hoạch trả thù được dàn dựng công phu như thế, cô không tin rằng ả chỉ bắt nhốt Bakugou cho vui. Và sự thật đã chứng minh rằng phán đoán của Momo là đúng.

- Ồ?

Vẫn ánh nhìn lạnh lùng mà trống rỗng ấy nhưng lần này, Bakugou lại hạ thấp giọng tựa một tiếng thì thầm.

- Con ả RedB đó.

Vội vàng kéo Midoriya cùng những người còn lại lùi lại vài bước, Momo tạo một khoảng cách an toàn khi nhận thấy sự thay đổi nhỏ trong thái độ của Bakugou. Quả thật vậy, trong nháy mắt, không ai rõ cậu ta đã biến đi đâu, mà nếu không phải từ tiếng hét của ả RedB thì có lẽ bọn họ cũng không xác định được vị trí của cậu ta nhanh như vậy.

Ngay khi bọn họ dời mắt qua, ả đã chết dưới chân Bakugou.

Tất thảy thất kinh. Bọn họ đã lờ mờ nhận ra sự thay đổi của Bakugou ngay từ cái giây phút cậu ta làm nổ ống nghiệm, từ cái ánh mắt gườm gườm như muốn bóp chết Todoroki cho đến nhát đâm vừa rồi đều thật đáng ngờ nhưng như thế này thì thật quá sức tưởng tượng.

Tựa sấm chớp đánh uỳnh một cái. Tuy không ai bảo ai nhưng tất cả đều tường tận, đây không phải Bakugou mà bọn họ biết.

Cả Momo, Midoriya lẫn tất cả những người còn lại đều căng thẳng vẽ ra trong đầu một chiến lược thật nhanh trong trường hợp bọn họ bắt buộc phải đối đầu với Bakugou. Bọn họ nhận thấy đối kháng thể chất và năng lực với Bakugou hiện tại là điều không thể. Nếu muốn thắng, họ cần phải có phép màu, hoặc một chiến thuật thông minh.

Thế nhưng trong tình huống không ngờ nhất, bọn họ lại nghe cậu ta nói.

- Ra ngoài hết đi.

Bakugou xoay lại đối diện với bọn họ, từ ánh mắt cho tới vẻ mặt đã hoàn toàn trở thành một Bakugou mà bọn họ biết. Nhưng trong tình huống hiện tại, không nên nhất chính là khinh địch, mà đối với thân phận của bọn họ mà nói, chạy trốn, càng là không nên.

Có người nào đó cũng đã từng nói với bọn họ, làm anh hùng, chạy trốn chính là hèn nhát. Vậy mà vẫn là người đó, giờ phút này lại đuổi bọn họ đi.

Bakugou chỉ tay vào Todoroki đang nằm dưới đất và lặp lại một lần nữa.

- Tao nói, cùng với nó biến ra ngoài hết đi.

Lần này hạ giọng chính là để cho mọi người biết cậu ta không hề đùa. Mặc dù bán tín bán nghi nhưng nhóm anh hùng trẻ vẫn lựa chọn nghe theo lời cậu ta một lần. Nếu bây giờ hai bên đối đầu, thắng bại thế nào khó có thể nói trước được, chưa kể nếu Bakugou muốn giết bọn họ, cậu ta sẽ không bỏ qua cơ hội tốt nhất mà đứng ở đây phí lời.

Người đi cuối cùng là Kirishima, cậu ta từ nãy giờ đã có chút nóng nảy muốn xông lên, xong vì nghĩ cho toàn thể đại cục nên chỉ có thể im lặng đứng một bên. Khi những người cuối cùng đã ra ngoài an toàn, lúc này cậu mới cất bước.

Đằng sau có tiếng lạch cạch của kim loại.

- Khoan đã.

Khi Kirishima cảnh giác quay lại thì vừa đúng lúc bắt được một thứ gì đó bị quăng đến chỗ mình. Cậu thấy Bakugou đứng trước một cái bàn chất đầy những thứ hổ lốn, quan sát một lúc rồi lại thấy thêm một ống thuốc ném cho cậu.

- Trong hai cái này, một cái là thuốc ức chế năng lực, một cái là thuốc xóa năng lực. Đem về mà nghiên cứu.

Kirishima nhìn hai ống thuốc trên tay, cả hai đều là chất độc, Bakugou thế nhưng lại không đưa thuốc giải, như vậy cậu đoán chừng ở đây có thể không có thuốc giải. Nếu không, Bakugou đã suy nghĩ được đến đây, không thể nào không giao ra.

Kirishima cúi đầu suy nghĩ một lát nhưng không nán lại lâu, sau khi nói một câu "Cảm ơn" thì dứt khoát quay đi tới chỗ đám người kia.

Căn phòng cuối cùng chỉ còn lại một người và một xác chết.

Bakugou cùng với một chút tỉnh táo ít ỏi còn sót lại nhanh chóng quan sát một lượt xung quanh và nhận thấy ở đây có rất nhiều máy móc và những thiết bị dễ phát nổ.

Trong đầu tua nhanh một thước phim mà chủ nhân của nó cực kỳ không muốn xem, tua từ khoảng khắc tối hôm đó khởi hành, ai đó đã cúi xuống hôn nhẹ lên cổ tay bị khóa chung với thành giường, nhớ khi giao đấu với tội phạm đã vô tình để ra một tia sơ hở để rồi mọi thứ dẫn đến tình cảnh này. Còn có, những lúc mơ mơ tỉnh tỉnh nhìn xuyên qua bể kính, như hư như ảo thấy một khuôn mặt cực kỳ quen thuộc nhưng lại không thể nhớ ra là ai. Nực cười, ngay đến bản thân hắn hiện tại cũng còn không rõ mình là ai nữa là.

Bakugou không vội lấy ra một loại máy móc mà trông có vẻ khá giống khẩu súng, bằng một tay nhấc thứ nặng trịch đó lên và hướng về phía bảng mạch.

- Còn trăn trối gì nữa không?

Bakugou tự hỏi bản thân mình.

- Ồ, chắc là...

Bakugou hướng mắt nhìn ra ô cửa sổ duy nhất trong phòng, thấy được một đám người đằng xa dường như đã cách một khoảng tương đối an toàn, sau đó tự trả lời.

- Xin lỗi, thất hứa rồi.

Chíu.

Khác xa với tiếng đạn nổ bình thường, ngay khi Bakugou vừa bóp cò, nó là một tiếng rít, thứ bắn ra cũng không phải đạn đồng mà là một tia sáng xanh dị thường. Nhắm thẳng tới bảng mạch.

Trước khi thật sự đánh mất bản thân mình vẫn may mắn níu lại một tia lý trí cuối cùng, đủ để không làm ra loại chuyện mà bản thân sau này sẽ hối hận.

Vậy là đã quá đủ.

---

Ngay sau khi rời khỏi căn phòng nọ, Momo đã lập tức gọi cứu viện, vậy nên đón họ dưới chân núi là một đội cứu thương chuyên nghiệp với đầy đủ vật dụng.

- Cứu Todoroki trước đã.

Midoriya là người đã dẫn theo Todoroki. Cậu ta chảy máu quá nhiều, suốt quãng đường đi chưa khi nào là ngừng chảy khiến cho cả đoàn đội khẩn trương theo. Đội ngũ bác sĩ cũng rất nhanh đưa cậu ta vào trong xe sơ cứu, trước mắt coi như tạm giữ được nửa cái mạng, nửa cái còn lại xem như phải dựa vào ý chí của cậu ta vậy.

Kirishima sau đó cũng kể lại sự việc khi Bakugou hiếm hoi mở miệng nói chuyện cho những người còn lại. Hai ống thuốc giao cho bên cảnh sát để họ đem về nghiên cứu, không biết chừng có liên quan tới việc Todoroki bị, không rõ là ức chế hay xóa bỏ vĩnh viễn năng lực.

- Cậu ta... thật sự làm vậy sao?

Uraraka thẫn thờ sau khi nghe toàn bộ sự việc, trong khi đó Midoriya ở bên này đã nôn nóng không chịu nổi rồi.

- Không được, tớ phải quay lại cứu cậu ấy!

- Midoriya, khoan đã–

Mà có lẽ chẳng cần thêm một câu khuyên ngăn nào nữa hết. Một tiếng nổ lớn vang lên và kéo theo đó là cơ man những tiếng nổ khác. Trước sự chứng kiến của nhiều người, căn cứ ẩn sâu trong núi cứ thế chừng chút từng chút đổ sập, bên trong khói bụi mù mịt thỉnh thoảng lại có ánh sáng của một vụ nổ nào đấy. Không rõ ngoài bọn họ ra thì còn có ai thoát ra chưa, nhưng trước mắt có thể thấy dù hiện tại có làm gì đi chăng nữa thì cũng đã muộn.

- Kacchan! Không được, tớ phải đến xem thế nào!

- Tôi đi cùng cậu!

Kirishima câu trước câu sau đã cùng với Midoriya đi mất, những người còn lại ăn ý không ngăn họ lại nữa bởi chính bản thân họ đây cũng đang vô cùng rối bời.

- Bakugou, Bakugou...

Trên xe cứu thương, những vết thương trên người Todoroki được băng bó cẩn thận, riêng vết đâm nơi mạn sườn may mắn không ảnh hưởng vào cơ quan nội tạng, sau khi được cầm máu coi như cũng không thành vấn đề. Hiện trường hiện tại vô cùng hỗn loạn, ai nấy hoặc là bận tối mắt tối mũi, hoặc là lo lắng hoang mang tới xanh mặt, không có ai để tâm đến những lời thì thào yếu ớt kia.

Trong cơn mê, mọi thứ vụt tắt nhường chỗ cho màn đêm vĩnh hằng, cái gì cũng không còn rõ ràng. Hỉ, nộ, ái, ố rồi cũng chỉ như đốm lửa nho nhỏ le lói, thổi phù một phát, vụt tắt.

___

"Rốt cuộc phải đợi tới bao lâu nữa đây? Đã ba tháng rồi!"

"Kirishima, cậu ngồi xuống hộ cái đi! Đây là nghiên cứu liên quan tới mạng người, đâu thể qua loa ngày một ngày hai là xong."

"Biết thế, nhưng mà...

Cứ nhìn cậu ấy như vậy, tớ không chịu nổi."

Todoroki đứng trước cửa sổ phòng bệnh nhìn ra ngoài, ngoại trừ cảnh vật trước mắt, cái gì cũng không để tâm.

Đã ba tháng rồi kể từ ngày đó.

Khi bọn Kirishima đến nơi, lùng sục khắp ngõ ngách của căn phòng cuối cùng cũng tìm được người. Cậu ta bị chấn thương vùng đầu rất nặng, dường như đó là những nỗ lực cuối cùng để quyết không để cho những suy nghĩ độc ác được phép lấn át tia lý trí cuối cùng. Cùng với công trình nghiên cứu thuốc giải cho hai loại thuốc ức chế năng lực và thuốc xóa năng lực thì việc cật lực cứu chữa cho người đó cũng phải tiến hành trong bí mật. Cậu ta bị cấy cơ số chip điều khiển vào cơ thể khiến cho nhận thức mông lung, chỉ còn lại một cỗ máy giết người được lập trình sẵn. Nhưng đó chưa phải là phần tệ nhất.

Trường hợp xấu nhất có thể kể đến hiện tại đã vượt quá khả năng mà đầu ngón tay có thể đếm, mà Todoroki từ sau khi tỉnh lại biết được mọi chuyện cũng không quá kích động như mọi người vẫn tưởng. Cậu ta cứ như vậy trái lại càng khiến cho người ta lo hơn.

- Không sao đâu, nếu cậu ta mất trí nhớ thì cậu cứ đánh đến khi cậu ta nhớ ra, trên phim cũng hay có cái kiểu mất đi rồi nhớ lại như vậy mà. Mà cùng lắm cũng có thể... làm quen lại từ đầu...

Kirishima muốn cứu vớt bầu không khí lên nhưng lại nhận ra càng nói càng phản tác dụng. Sau đó lần lượt mỗi người cũng góp một câu, một ngày na lượt, thế nhưng người kia vẫn một mực không có phản ứng.

Năm tháng sau.

Việc nghiên cứu thuốc giải đần dần có chuyển biến tích cực và đang được thí điểm trên động vật. Thời gian này vị anh hùng no.2 được khuyến cáo hạn chế tối đa hoạt động, mọi tung tích đều được bưng bít, nhưng nhiêu đó so với số thông tin về người kia thậm chí còn khá hơn. Dần dần, ngay đến cả bọn họ cũng không được thông báo về tình hình của người kia nữa. Những người còn lại đã quen dần với tình cảnh hiện tại, không đau buồn quá lâu bởi bọn họ có niềm tin mãnh liệt rằng một ngày nào đó người kia nhất định sẽ quay trở về.

Một năm sau.

Cuối cùng thì viện Hàn lâm cũng cho ra kết quả cuối cùng. Thật may là thứ thuốc bị tiêm vào người vị anh hùng no.2 chỉ là thuốc ức chế, nay đã được bài trừ hết rồi. Vậy là cuối cùng, người dân có thể thở phào an tâm khi lại có thể thấy biểu tượng của chính nghĩa đường hoàng xuất hiện trở lại.

Còn cậu, biểu tượng chính nghĩa duy nhất trong lòng tôi, đến bao giờ cậu mới trở lại bên tôi đây?

---th(e)nd

Đôi chút về Maps.

Tác phẩm lần đầu chắp bút vào một ngày đẹp trời tháng 10 năm 2017, được đăng tải sau một tháng có lẻ vào ngày 10 tháng 12 năm 2017, sau đó trải qua cuộc trường kỳ chỉnh lý và tái đăng tải vào ngày 20 tháng 4 năm 2020 - sinh nhật của Bakugou.

Mình không dám nhận đây sẽ là một trong những tác phẩm hay nhất của mình, nhưng có một điều chắc chắn là nó mang rất nhiều kỷ niệm với mình. Đây là tác phẩm thứ hai mình đăng tải, sau đứa con đầu tiên là One Last Time. Nó đánh dấu sự trưởng thành hơn trong cách mình lên ý tường và chắp bút viết, có một cái gì đó tăm tối hơn, day dứt hơn, ám ảnh hơn OLT. Ở bản gốc năm 2017 với hơn 7k chữ, những bạn đọc theo mình từ những ngày đầu tiên liệu có còn nhớ không, về cái trận combat đầy máu lửa mà cũng cực kỳ đau lòng của hai đứa nó ấy. Bản thân mình sau khi đọc lại, không hiểu sao cực kỳ không nỡ. Todoroki đã phải chịu dằn vặt từ đầu truyện cho đến khi gặp lại Bakugou lần nữa, những tưởng mọi chuyện cuối cùng cũng có thể kết thúc êm đẹp thì lại bị chính tay người mình yêu nhất triệt để đập tan hàng rào phòng ngự cuối cùng, không ngoa khi nói rằng, ở những giây phút cuối cùng, Todoroki đã phát điên. Mình cảm thấy từ Red zone qua Grey zone mình đã vô tình đẩy Todoroki vào những tình huống đau lòng quá nhiều lần, vì vậy ở lần chỉnh lý này mình đã áp chế năng lực thằng bé, một cách mình cảm thấy là vô cùng hợp lý để kéo nó ra khỏi cuộc chiến mà nó không có tham vọng chiến thắng. Tuy vậy, kết truyện không thật sự rõ là HE như đợt trước mà có khuynh hướng sang OE nhiều hơn, cá nhân mình cảm thấy như vậy là thích hợp. Một cái kết "vừa đủ", không quá ngược mà cũng không vội vã đi đến hạnh phúc, cũng giống như cuộc hành trình đi tìm lại Bakugou của Todoroki vậy. Cậu ấy kiên nhẫn, chỉ cần biết có kết quả thì cậu ấy sẽ cực kỳ kiên nhẫn. Sự im lặng chờ đợi của Todoroki ở cuối truyện chính là đáp án rõ ràng nhất cho tình yêu cậu dành cho Bakugou: bền bỉ, thầm lặng, mãnh liệt.

Lại thêm một tác phẩm nữa hoàn thành chỉnh lý cho bè lá không bao giờ on top bảng xếp hạng couple, cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình trên chặng đường này. Bè lá chúng ta đi được đến đây là nhờ công sức của tất cả mọi người, không dám so thành tích với bất cứ chiến hạm nào cả, chúng ta chỉ cần làm tốt bản thân ngày hôm qua, mỗi ngày đều như vậy, là được.

Yêu mọi người rất nhiều ❤

first edited: 121017
last edited: 042020.
credit: 230I21 (Phong Tuế Nguyệt)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top