Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 1 : END.

1.

Ngày cuối năm, tôi quyết định không đi đâu chơi mà ở nhà làm tiệc đoàn viên.

Trên tivi có quá nhiều chương trình, nhưng cũng không có cái nào làm tôi vừa ý được.

Remote trong tay tôi cũng sắp bốc khói luôn rồi, tôi còn sợ rằng mình sẽ bỏ lỡ chương trình tuyệt vời nào đó nữa cơ!

Tôi mải mê xem tivi đến nửa đêm.

Ngay sau khi đếm ngược kết thúc, cuộc gọi video của người bạn thân nhất của tôi cũng đến, kèm theo với lời chúc "Chúc mừng năm mới".

Tôi trả lời điện thoại và cười nói: "Chúc mừng năm mới Bảo Nhi! Chúc cậu năm mới vạn sự như ý!"

Tiếng cười của cô phát ra từ điện thoại.

Cô kích động nói: "Đây là lời chúc tớ thích nhất đó! Cậu đúng là Dư Tinh Tinh yêu dấu của tớ rùii!"

Tôi mỉm cười đầy ẩn ý, ​​giấu đi những thành tích và danh vọng của mình.

Người bạn thân nhất của tôi giờ đã ở nước ngoài bên kia đại dương.

Gia đình cô ấy thường đi nước ngoài mỗi đêm giao thừa, và năm nay cũng không ngoại lệ.

Thật khó để cô ấy và tôi có thể ở bên nhau ngay lúc này.

Hai chúng tôi đã xem video và bắt đầu hướng tới tương lai trong khi vẽ ra những vọng tưởng của chính mình.

Ví dụ như.

Cách chỉ cần ngủ cũng có thể kiếm được hai triệu vào năm tới.

Tại sao chúng ta phải ra khỏi chăn bông ấm áp vào năm tới?

Tôi còn nói rất lớn trong điện thoại, còn thề: "Năm sau tớ nhất định sẽ lấy chú hai của cậu!"

Người bạn thân nhất của tôi "im lặng" và nói với vẻ khinh thường, "Tám trăm năm rồi cậu vẫn cứ nói mãi một câu này. Để xem cậu làm được tới đâu ha?"

Tôi khẽ mỉm cười và hãnh diện nói:

“Khi bọn tớ nhận được giấy chứng nhận kết hôn rồi thì nói tiếp hee!”.

Bạn thân: "..."

Cô ấy ném cho tôi một cái nhìn trống rỗng và không buồn nói chuyện với tôi nữa.

Tâm trạng của tôi đang rất tốt, tôi nghĩ là bây giờ mình nên nghĩ xem mình và Lục Triệt nên mua mộ ở đâu? Chôn chỗ nào?

Chú hai của người bạn thân nhất của tôi, Lục Triệt, anh ấy là sinh viên năm cuối trường đại học của tôi, tôi đã yêu anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Lần đầu tiên tôi gặp anh ấy, anh ấy đến để tặng một thứ gì đó cho bạn thân của tôi.

Sau khi Lục Triệt rời đi, tôi lập tức túm lấy cổ áo cô ấy và hỏi:

"Từ đâu mà cậu biết một người đẹp trai như vậy? Cậu không nói cho tớ biết sao! Chúng ta không còn là bạn tốt nữa hả!"

Cô ấy hình như choáng váng vì tôi cứ lắc lư vai cô, hình như cổ sắp xíu ngang rồi, tôi liền đỡ cổ dậy.

"Chờ đã! Ai nói với cậu đó là bạn trai của tớ? Đó là chú hai của tớ đó!"

Tôi nắm lấy tay bạn thân, sững người tại chỗ, khóe miệng nở một nụ cười cứng ngắc, tôi nói: "Chú, Chú hai? Trông cũng không lớn như vậy đâu."

Bạn thân nhất của tôi trừng mắt nhìn tôi, không nói nên lời: "Ai nói với cậu là chú hai nhất định phải già, chú ấy chỉ lớn hơn chúng ta một tuổi thôi."

Đó cũng là lúc tôi phát hiện ra rằng Lục Triệt là sinh viên cuối cấp ở trường chúng tôi, và thậm chí còn là một người có sức ảnh hưởng siêu cao.

Ngày hôm đó, tôi đã cùng người bạn thân của mình cứ nói mãi về Lục Triệt.

Năm năm đã trôi qua kể từ đó.

Năm nào tôi cũng nói rằng tôi muốn theo đuổi anh ấy, nhưng năm nào tôi cũng quá nhát gan để làm điều đó.

Nhưng điều đó không ngăn cản tôi tiếp tục nói xin chào anh.

Tôi đang nói chuyện vui vẻ thì một giọng nói lớn đột nhiên vang lên từ phía cô bạn của tôi.

"Hả? Cậu sao vậy?" Tôi nhìn màn hình, bên cô ấy vẫn tối đen như mực.

Tôi lắc lắc điện thoại hai lần, gọi cho cô ấy mấy lần cũng không có ai bắt máy, tôi không khỏi lẩm bẩm: "Đang kẹt rồi? Mạng tệ thật."

Khi tôi nói xong, liền muốn tắt video.

Ngay khi tôi chuẩn bị bấm gác máy, phía video đột nhiên sáng trở lại.

Nam chính mà tôi đang nói đến, người chú lớn tuổi của bạn thân tôi, hiện đang đối mặt với máy quay, anh nhìn tôi với nụ cười trên môi.

"Muốn đuổi anh sao?"

"..."

"Được, anh ngày mai trở về, liền cho em cơ hội này."

Nói xong, anh ấy cúp máy, để lại tôi đối mặt với chiếc điện thoại di động xỉn màu, rất lâu mới đánh dấu một chữ:

"Ah?"

2.

Tôi ngủ say sưa cả đêm.

Sáng ngủ dậy đầu óc mơ màng, định mở một vở thần khúc cho tinh thần phấn chấn, lại thấy tin nhắn của nhỏ bạn thân:

"Dư Tinh Tinh, buổi chiều bốn giờ đến đón tớ!"

TÔI:"……"

Gì chứ?

Sau khi lục lọi, tôi nhanh chóng tìm ra số điện thoại di động của cô ấy và bấm số, ừm, nó không ở khu vực dịch vụ, chắc là đang ở trên máy bay.

Tôi nghĩ đến khuôn mặt đẹp trai của Lục Triệt, bây giờ tôi muốn khóc cũng khóc không ra nước mắt.

Chú hai à, nghe em giải thích!

Tôi không liên lạc được trên điện thoại, nên tôi nấn ná cả một ngày, cuối cùng cũng quyết định đến sân bay.

Không lâu sau, vào bốn giờ, điện thoại của bạn thân của tôi cũng đến, cô ấy hét lên, "Dư Tinh Tinh, cậu đang ở đâu!"

Tôi đang ở trong góc.

Ép giọng, tôi như ăn trộm nhỏ giọng hỏi cô: "Chú hai đã về chưa?”

"Không có về."

Cô ấy trả lời nhanh và trôi chảy đến nỗi tôi không nghi ngờ gì cả, ngay lập tức tôi hét lên đầy phấn khích: "Đợi đó, chị sẽ đến ôm em ngay!"

Sau năm năm, tôi vẫn muốn thích anh ấy.

Chỉ cần không có nam thần nào khác xuất hiện, cả thới giới của Dư Tinh Tinh này vẫn sẽ chỉ có một mình Lục Triệt!

Có khá nhiều người ở sân bay.

Nhìn thấy bóng dáng trẻ trung xinh đẹp của cô bạn thân, tôi chạy đến nhanh chóng ôm cô ấy, suýt chút nữa thì treo trên người cô ấy luôn rồi: "Mừng về nhà!"

"Thấy chưa? Chúng ta giống tình yêu đích thực của nhau ghê."

Nhưng bạn thân của tôi quay đầu lại, sau lưng cười nói gì đó, tôi vô thức nhìn qua, sau đó cả người tê dại.

Tại sao Lục Triệt lại ở đây!

Tay và chân đang treo trên người bạn thân của tôi đột nhiên cứng đơ,tôi không biết nên để nó ở đâu nữa.

Sau đó, bố mẹ của cô ấy cũng cười nói: "Hai đứa đi chơi với Tinh Tinh nhé, chúng ta về nhà trước đây."

TÔI:"……"

Nếu tử thần xã hội có thể giết chết con người thì chắc tôi đã bị xóa sổ rồi.

Người lớn bước nhanh đi, còn tôi cũng nhanh chóng trèo xuống khỏi người cô bạn thân, ngoan ngoãn đứng bên cạnh không dám nói lời nào.

"Đưa chìa khóa xe, anh đưa đi ăn tối."

Tôi lo lắng đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhưng Lục Triệt đột nhiên đưa tay ra,
những ngón tay xòe ra trông mảnh khảnh và sạch sẽ, với những đường chỉ tay rõ ràng.

Chà, đó là bàn tay đang mọc trên trái tim tôi.

Với một cơn co giật trong não, tôi đặt tay mình vào lòng bàn tay đang mở của anh ấy.

Bạn thân: "!"

TÔI:"……"

Khi tôi nhận ra mình đã làm điều ngu ngốc gì, tôi lập tức đỏ mặt xấu hổ, muốn rút tay lại nhưng lại bị anh giữ chặt lấy.

Lục Triệt trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia ấm áp cùng nụ cười dịu siêu siêu siêu đẹp trai: "Anh hiểu mà, để cho cháu anh lái xe đi."

Tôi thực sự không có ý đó…

Nhìn cảnh nhỏ bạn thân mắng chó chửi gà, tôi đã muốn khóc không ra nước mắt rồi.

Hãy nói đi, cậu có thể nghe lời giải thích của tớ không?

3.

Nhưng cuối cùng, Lục Triệt vẫn là người lái xe.

Tôi và đứa bạn thân ngồi ghế sau thủ thỉ:

“Chó đã hứa là quý, đừng quên nhau nhé, nếu không là cậu chết với tớ!”

Cô ấy rõ ràng là người đã nói chú hai của cô ấy không có ở đây!

"Đều là lỗi của chú ấy, chú ép tớ nói như vậy mà."

Bạn thân tôi là một cử nhân hay sao á, cô ấy trực tiếp đổ tất cả lỗi cho Lục Triệt.

Cuối cùng, cô ấy lại nháy mắt với tôi: "Đây là cơ hội cho cậu đó, hèn hạ theo chú ấy năm năm, nếu bây giờ không triệt để hạ gục chú ấy, tớ liền không nhận cậu nữa."

"Vậy, nếu tớ vẫn chưa sẵn sàng thì sao?"

Tôi rụt rè, còn có chút hoảng hốt, không dám ngẩng đầu lên.

Tôi nghe thấy cô bạn thân khẽ khịt mũi:

"Năm năm chưa chuẩn bị xong sao? Bọn nhỏ sắp vào lớp một luôn rồi rồi."

Chậc chậc, đây mới thực sự là bạn thân của tôi, đâm ra đâm chém ra chém nhưng bao giờ cũng chạm thẳng vào tim tôi.

"Lần này, tận dụng cơ hội."

Cô bạn thân nén giọng, mang hàm ý hận sắt thép: "Cố lên làm dì hai của tớ, tết ​​đến còn phải lì xì cho tớ, hiểu chưa?"

Tốt.

Thử hỏi dì hai có đánh được gấu con không?

Tôi gật đầu lia lịa, chợt nhìn thấy Lục Triệt trong kính chiếu hậu đang nhìn tôi đầy ẩn ý.

Tôi không biết anh ấy đã nghe lén và nhìn tôi như thế này bao lâu rồi.

Mặt tôi đang bốc cháy.

Mẹ ơi, khuôn mặt này của con gái mẹ không thể về nhà nữa!

Từ sân bay về trung tâm thành phố, suốt dọc đường nhịp tim của tôi vẫn luôn không được bình thường, tôi rất lo lắng và bối rối nên không khỏi khẽ run.

Đây là một nam thần đó.

Anh ấy lát nữa sẽ nói chuyện với tôi đó, tôi nên làm gì nếu tôi lại lên cơn động kinh?

Nếu tôi nói hay làm sai gì đó, anh ấy sẽ không ghét tôi, phải không?

Ahhh!

Tôi về nhà với mẹ đây, tôi sẽ không ăn tối với nam thần nữa!

Nên đi hong ta?!

Đúng lúc tôi đang suy nghĩ lung tung thì xe đột ngột dừng lại, tôi giật mình mở cửa ra ngay.

Hóa ra ông trời nghe được lòng tôi và bằng lòng cho tôi về nhà!

"Dư Tinh Tinh, dừng lại."

Lục Triệt thanh âm chậm rãi, trong trẻo ngọt ngào như suối nguồn: "Con, đi xuống đi."

Chiếc cằm cong duyên dáng của anh ấy hướng về phía bạn thân tôi, tôi sửng sốt, bạn thân tôi cũng giật mình: “Chú hai, chú có nói lí không vậy!”

"Im lặng."

Lục Triệt sạch sẽ nói, bạn thân tôi tức bốc hoả luôn rồi.

Tôi cố nén cười, hai vai giật giật.

"Hừ, tin hay không con dụ cô ấy về nhà, xong nói rằng chú ở bên ngoài uống gió tây bắc?"

Bạn thân vòng tay qua vai tôi để phản đối, và sau đó Lục Triệt cũng quay đầu lại đầy ẩn ý: "Đừng bắt chú phải nói một điều hai lần."

Tôi đã bí mật chọc vào eo cô ấy kêu cô ấy đưa tôi đi với.

Nhưng cô gái này thực sự là một kẻ hèn nhát.

"Tinh Tinh, đừng bị hấp dẫn bởi sắc tình, bé yêu của chị phải biết tự bảo vệ mình đó nghe chưa."

Bạn thân tôi nhìn tôi thông cảm, trước khi chú hai của cô ấy ném cô ấy xuống xe, cô ấy đã chuồn nhanh đi.

Tôi thương hại nhìn bóng lưng cô qua cửa kính ô tô.

Tại sao cậu không đưa tớ đi với!

4.

Bạn thân vừa rời đi, trong xe yên tĩnh như đêm tuyết.

Tôi rụt cổ lại không dám nói, hồi hộp đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi, muốn giấu mình đi.

"Em muốn xuống xe."

Lục Triệt quay đầu cười với tôi, đầu óc tôi như đông cứng lại: “Em bằng lòng để anh về nhà sao?”

Chúa ơi, tôi đang nói cái gì vậy!

Sau khi ý thức được, tôi hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, Lục Triệt cười lắc đầu: “Anh đáng sợ như vậy sao?”

Không!

Anh ấy không đáng sợ chút nào, ảnh còn là gu của tui nữa chớ.

Vấn đề là đây là lần đầu tiên tôi đối mặt với một nam thần, vì vậy tôi rất lo lắng.

"Không, cám ơn... Không không không, anh căn bản không đáng sợ, em rất thích anh, không không không không, em không có ghét anh!"

"Quên đi, coi như anh không nói gì."

Tôi che mặt, thật mất mặt muốn chết.

Có thể coi như nhận ra một chân lý, không được ở một mình với nam thần mình thích, nếu không chính mình cũng không biết mình đang nói cái gì!

Tôi như con đà điểu, chỉ muốn chôn mình xuống đất, lại nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Lục Triệt trong chiếc xe yên tĩnh: “Anh biết em rất thích anh, cho nên, anh có vinh hạnh mời em ăn tối không?”

Ah?

Tôi đỏ mặt ngẩng đầu lên, vừa vặn đụng phải đôi mắt đang cười của anh: “Chúng ta ăn tối nhé?”

Tất nhiên là được.

Tôi ngây ngốc gật đầu, khóe miệng không khỏi cong lên.

Thật tốt khi anh ấy không ghét miệng lưỡi vụng về của tôi.

Nhà hàng là do Lục Triệt chọn, không gian yên tĩnh tao nhã, không khí ăn uống rất tốt.

"Ăn gì?"

Lục Triệt đẩy thực đơn qua, ra hiệu cho tôi gọi món, nhưng tôi tuân thủ nguyên tắc ít nói ít mắc lỗi, mỉm cười lắc đầu: "Ăn gì cũng được.”

Tôi đã quên khóa miệng khi ra ngoài hôm nay, vì vậy tôi sẽ cố gắng ít nói nếu có thể.

Còn ăn với nam thần thì phải miệng phải ngọt.

Anh lắc đầu với một nụ cười và cầm lấy thực đơn.

Khi các món ăn được dọn ra, tôi nhận ra rằng tất cả những món Lục Triệt gọi đều là những món tôi yêu thích.

Người này có cố ý điều tra tôi không?

Tôi cẩn thận liếc nhìn người đàn ông đang ngồi ngay ngắn ở phía đối diện, trên mày và mắt anh ấy đều có nụ cười nhàn nhạt, tôi không nhìn ra được dụng ý của anh.

"Anh……"

"Em……"

Tôi và anh ấy thực sự đồng thời nói
chuyện, tôi vội vàng nuốt xuống lời nói:

"Anh nói trước đi."

Anh nâng cốc nước trái cây về phía tôi, nở nụ cười ấm áp: “Những gì em nói tối qua… còn tính không?”

Cmn.

Có phải anh ấy đang khuyến khích tôi theo đuổi anh ấy không?

Tôi đỏ mặt cụp mắt xuống, không dám nhìn anh: “Em chỉ nói nhảm thôi.”

"Nhưng anh nghĩ nó thực sự dễ thương."

Trong bát của tôi đột nhiên xuất hiện một cái đùi gà thật lớn, Lục Triệt cười nói: "Mùi vị nướng muối em yêu thích, mau ăn đi."

Mùi hương quả thực đã khoan vào mũi tôi, nhưng tôi làm sao dám ăn uống bất chấp hình tượng của mình.

Ngẩng đầu nhìn Lục Triệt, tôi thấy cử chỉ của anh toát lên vẻ tao nhã, tôi run lên bần bật vì quá hồi hộp.

Trong khi âm thầm và thầm khinh miệt chính mình, tôi không thể không bị cám dỗ bởi mấy món quá ngon như thế này.

Đợi đã, làm sao anh ấy biết tôi thích đồ nướng muối?

"Không thích?"

Đại khái là bởi vì tôi không có động đũa, Lục Triệt tò mò nhìn qua, tôi vội vàng gật đầu: "Em thích."

Tôi không phải lo lắng về hình ảnh của một người phụ nữ trước mặt anh ấy.

"Chỉ cần em thích là được."

Anh ấy mỉm cười và bắt đầu ăn một cách duyên dáng, còn tôi bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.

Rồi không hiểu sao tôi lại nghĩ đến những ngày ăn thịt với lũ bạn.

Woohoo, tại sao cô ấy không đưa tôi đi chứ!

"Dư Tinh Tinh?"

Ngay khi tôi đang nói chuyện với Lục Triệt, đột nhiên có người gọi tôi, tôi ngẩng đầu lên và thấy các đồng nghiệp của mình trong công ty.

Một số người dường như đến đây để ăn tối, họ tò mò nhìn tôi, rồi nhìn Lục Triệt không chớp mắt.

"Wow, anh đẹp trai này là bạn trai của bạn à?"

5.

"Không không!"

Tôi vội lắc đầu phủ định, cố gắng thoát khỏi mối quan hệ kì cục này.

Lục Triệt chắc chắn không muốn tôi làm phiền anh ấy đâu.

Không ngờ bọn họ lại vui vẻ cười nói:

"Nếu không phải, vậy cô giới thiệu cho chúng tôi đi?"

TÔI:"!"

Đó chỉ là một phép lịch sự thôi mà, nghiêm túc mẹ gì chứ!

"Anh đẹp trai, chúng ta thêm WeChat nhé?"

Một số phụ nữ vây quanh Lục Triệt với những nụ cười quyến rũ, như thể họ đã vào Động Pansi vậy á.

Tôi bực bội siết chặt lòng bàn tay.

Đám yêu tinh nữ này, tôi chỉ là khiêm tốn với bọn họ, cuối cùng bọn họ lại muốn chia thịt Đường Tăng trước mặt tôi sao?

Đang định nói vài câu để đuổi bọn họ đi, lại nghe thấy Lục Triệt nhàn nhạt nói: "Tôi có bạn gái rồi."

Các cô gái nhất thời không thể cười nổi, và tôi cũng sững sờ tại chỗ.

Anh ấy thực sự có bạn gái hả…

Các đồng nghiệp của tôi giải tán nhanh chóng, trái tim tôi lạnh đến mức tôi thậm chí không cảm thấy muốn ăn nữa.

Hóa ra trong suốt 5 năm tôi thầm thích anh, anh cũng đã âm thầm có bạn gái, và chính tôi là người bỏ lỡ cơ hội tỏ tình với anh.

Bạn gái của anh ấy phải dịu dàng, hào phóng và xinh đẹp, phải không?

Tôi cúi đầu xuống, những chiếc đùi gà to cũng  không còn ngon nữa, tôi thậm chí còn từ chối khi Lục Triệt rủ tôi đi xem phim.

Trước đây tôi không biết, nhưng tôi vẫn có thể nói chuyện vô nghĩa với bạn thân của mình với số má cực bự.

Bây giờ tôi biết anh ấy đã có người trong lòng, tôi cũng hiểu lễ nghĩa, lễ nghĩa và xấu hổ, tôi làm sao có gan quấy rầy anh nữa?

Có lẽ anh ấy rủ tôi đi chơi vào lúc này vì anh ấy muốn nói với tôi rằng đừng mơ tưởng nữa cũng nên!

Tôi không dám nói một lời nào trên đường về.

Về đến nhà, tôi lập tức gọi video cho bạn thân, oán giận cô ấy: "Cậu, cậu thật xấu tính. Cậu sao lại không nói cho tớ biết chú hai của cậu có bạn gái, cậu làm tớ xấu hổ quá đi!"

"Chú ấy có bạn gái sao?"

Bạn thân của tôi hỏi lại, và sau đó tôi nghe thấy giọng nói của mẹ cô ấy: "Gia đình vẫn đang thúc giục nó yêu ai đây này!"

"Nghe này, nó vẫn đang là một cẩu độc thân đó trời."

Cô bạn thân nháy mắt với tôi: "Tớ phải đảm bảo với cậu rằng cậu chính là dì hai của tớ. Tiền lì xì Tết có được siêu nhân gấp đôi hay không hoàn toàn phụ thuộc vào cậu!"

TÔI:"……"

Tôi là máy rút tiền hình người của cô ấy sao?

Nhưng nếu Lục Triệt không có bạn gái, trong bữa cơm nói như vậy chẳng lẽ là lấy cớ đuổi mấy người kia sao?

Tôi đang suy nghĩ lung tung, thì điện thoại của Lục Triệt đã gọi đến: "Tinh Tinh, anh muốn nhờ em một việc, gia đình anh đang ép cưới anh, anh có thể nhờ em đóng vai bạn gái của anh không?"

"Anh đã muốn nói với em khi ăn rồi, nhưng lúc đó hình như tâm trạng của em không tốt lắm."

Tốt……

Tôi hiểu lý do sao anh ấy là cẩu độc thân rồi.

"Đương nhiên, nếu như như vậy là đang làm khó em, anh sẽ tìm người khác vậy."

Tôi suy nghĩ vài giây, Lục Triệt chỉ cho rằng tôi không đồng ý, khi tôi nghe nói anh ấy sẽ tìm người khác làm bạn gái của mình, tôi liền khẩn trương.

Phiền con khỉ mốc xì!

Tôi phải đi.

Tôi vội vàng cười, hung hăng gật đầu:

"Đương nhiên không có vấn đề, cần em chuẩn bị cái gì không?"

"Không, đến lúc đó anh đón em."

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười trong trẻo: "Vậy đi, tới đó anh đón em."

"Ừ ừ."

Đón bạn gái đi chúc Tết, đương nhiên là OK rồi!

6.

Không lâu sau, tôi nhận được điện thoại từ Lục Triệt.

"Bố mẹ anh rất muốn gặp em, cho nên đặc biệt bảo anh mời em về nhà chơi."

Anh cười: “Một tiếng nữa anh xuống nhà em, em có rảnh không?”

"Vâng, vâng, em rảnh mà!"

Một giờ là đủ.

Tôi gội đầu nhanh nhất có thể trong đời, sau đó vội vàng trang điểm nhẹ, thay một bộ quần áo đẹp đẽ thì Lục Triệt vừa mới xuống lầu.

"Em. . . Em hôm nay rất đẹp."

Anh cười như gió xuân, trao cho tôi một bó hoa hồng đỏ thắm thật lớn: “Người còn đẹp hơn hoa”.

Tôi nhận lấy bông hồng với khuôn mặt ửng hồng.

Tôi sẽ đỏ mặt khi anh ấy khen tôi đó.

"Chúng đi mua quà cho chú thím nhé?” Lần đầu tiên tới cửa, cho dù là giả vờ, cũng phải thật chu đáo.

Lục Triệt ân cần mở cửa xe cho tôi, liếc nhìn băng ghế sau: "Anh chuẩn bị xong rồi."

Băng ghế sau chất đầy đủ loại hộp quà, xem ra tôi cũng không cần phải bận tâm.

Trên đường đi, Lục Triệt và tôi trò chuyện trong suốt chuyến đi, để không tiết lộ sự thật khi bố mẹ anh ấy hỏi về cái gì đó, khi tôi đến thì bạn thân của tôi cũng đang ở đây.

"Ôi!"

Bạn thân tôi hưng phấn nhảy lên, làm tôi loạng choạng lùi lại hai bước, suýt chút nữa ngã xuống đất.

Lục Triệt phía sau đã đỡ lấy tôi

"Đây là dì hai của con."

Lục Triệt nói mà mặt không đỏ, thở rất thông! Anh ra hiệu cho bạn thân tôi gọi cho ai đó, người này nháy mắt với tôi và nói với một nụ cười ngọt ngào, "Dì hai!"

TÔI:"……"

Gì vậy chứ?

“Ngoan lắm.”

Dù sao mọi người cũng đã ở trong phòng khách, tôi nhéo nhéo cái eo mềm mại của bạn thân, cười nói: “Sau này dì đây sẽ rất yêu yêu cậu đấy.”

"Bố, mẹ, đây là Dư Tinh Tinh bạn gái của con."

Trong phòng khách có rất nhiều người lớn tuổi đang ngồi, Lục Triệt giới thiệu từng người một, bạn thân của tôi cũng khoác tay tôi cười nói: “Đây là bạn thân của con, tính cách rất tốt, ngoại hình cũng được. Nhìn cái mông này, tuyệt đối là hảo sinh!"

Tôi chỉ muốn hỏi là bóp cổ bạn thân là có vi phạm pháp luật không?

Cô ấy nói xong một câu, mặt tôi như bị thiêu thành đít khỉ, xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.

Các bô lão vui mừng.

"Ngồi đi, ngồi đi con gái."

Mẹ Lục tuy đã có tuổi nhưng bà vẫn giữ được khí chấn vốn có.

Dì nhiệt tình kéo tôi ngồi cạnh trò chuyện, dì bảy dì tám bên cạnh cũng hỏi han, tôi trả lời cũng rất lưu loát.

Mọi người gật đầu hài lòng.

Có người khen ngợi: " A Triệt nhà ta lần này nhặt được bảo vật rồi, đúng là tiểu tử nhà ngươi có phúc khí!"

"Năm nay kết hôn, năm sau có thể ôm hai cháu rồi!"

"Đây là niềm vui chồng lên niềm vui!"

Mọi người bàn tán rôm rả khiến mẹ Lục cười tươi, tôi ngồi bên cạnh mím môi cười dễ thương.

Loại đúng sai này không phải là thứ mà một nhân vật nhỏ bé mới bước vào sông hồ như tôi có thể nắm bắt được.

Chỉ lắng nghe.

“Để con nói, Tinh Tinh và chú hai rất xứng đôi.”

Bạn thân tôi cười đi tới, mẹ Lục hài lòng gật đầu: “Cô bé rất ngoan, lẽ ra hai năm trước nên đưa về rồi.”

Ừm? Ý gì vậy?

Tôi không hiểu, nghi hoặc nhìn Lục Triệt.

Anh chớp mắt ra hiệu cho tôi chỉ nghe thôi, tôi gật đầu ra vẻ hiểu ý, chắc là mẹ Lục quá muốn có con dâu thôi.

Nhưng nếu Lục Triệt thực sự muốn đưa bạn gái của anh ấy về nước sớm hơn hai năm, thì tôi là gì?

7.

Nhưng mẹ Lục rõ ràng có ý gì đó.

"Không tin."

"Dì nói cho con biết, A Triệt thích con cũng lâu rồi, hiện tại còn cũng đã đồng ý gặp bố mẹ, vì sao không ngay lập tức làm hôn sự?"

Mẹ Lục nhìn tôi với nụ cười đầy hy vọng:

"Nếu con có yêu cầu gì về của hồi môn, cứ hỏi đi."

Tốt.

Tại sao tôi càng ngày càng khó hiểu?

"Mẹ, Tình Tinh đây là lần đầu tiên tới nhà chúng ta, mẹ đi chuẩn bị cơm đi."

Lục Triệt kịp thời thay đổi chủ đề.

Mẹ Lục lườm anh một cái, mặc dù không muốn bị phân tâm nhưng vẫn đứng dậy cười nói: “Tinh Tinh, dì nói thật, con nên cân nhắc kỹ đề nghị của dì, mọi chuyện chúng ta vẫn sẽ thương lượng sau.”

"Được, dì."

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, dù thế nào cũng phải đồng ý trước đã.

Còn mẹ Lục thì nhìn hiền lành, bố Lục tuy ít nói nhưng luôn nở nụ cười trên môi và chăm sóc tôi về mọi mặt.

Nếu có một người mẹ chồng như vậy, chỉ cần nghĩ đến thôi là tôi đã thấy hạnh phúc rồi.

Buổi tối, mẹ Lục nấu một bàn lớn nhiều món ăn, trong đó đều là những món tôi yêu thích.

Nó khiến tôi cảm thấy xấu hổ.

Họ có ghét tôi không nếu họ biết tôi chỉ là một cô bạn gái giả vờ thôi?

Một bữa ăn khiến tôi cảm thấy rất khó chịu, tôi luôn cảm thấy xấu hổ trước sự nhiệt tình và tốt bụng của hai người lớn, sau bữa ăn, tôi định ra về nhưng mẹ Lục đã thuyết phục tôi ở lại qua đêm.

"Dì à, phiền dì quá."

Tôi đang tính kiếm cớ để trốn tránh thì cô bạn thân bất ngờ xen vào: “Vậy thì ở lại một đêm, con đồng ý”.

TÔI:"……"

Tôi chỉ muốn hỏi, đây có phải là một con hổ không?

Mẹ Lục cười kéo tôi lên lầu: “Tối nay hai đứa con sẽ ở đây, dì thích náo nhiệt lắm!”

Tôi thực sự xấu hổ khi làm phiền dì ấy.

Bạn thân dù sao cũng là người họ Lục, cô cười toe toét: “Tinh Tình, tối nay bé iu định
thế nào?”

Tôi vội vàng lắc đầu.

Ăn uống, ngủ nghỉ với cô ấy thì không sao, mình cũng không phải là không có da không có mặt, nếu ở Lục gia cũng làm như vậy, mình có mất đi tấm áo hiền lương hay không?

Mẹ Lục sắp xếp cho tôi ở cạnh Lục Triệt.

Trước khi đi, cô bạn thân còn nháy mắt với tôi đầy ẩn ý: “Tinh Tình, tối nay tớ ủng hộ cậu đi hạ chú hai nha!”

TÔI:"……"

Nhìn Lục Triệt phía sau cười mà như không cười, tôi lập tức đỏ mặt.

Khi người này đang nói chuyện, câuh có thể chú ý đến hoàn cảnh xung quanh không vậy?!

Quả nhiên, khi tôi quay đầu lại liền giật mình: “ Chú hai, chú hai! "

"Ý tưởng không tồi."

Lục Triệt khích lệ một câu, anh bước ra khỏi đây.

Bạn thân tôi đã bỏ chạy, khi tôi nghe những lời nói đầy suy đoán của Lục Triệt, tâm trí tôi lại bắt đầu xịt keo phun xi măng luôn rồi nè.

Anh ấy có nghĩ giống những gì tôi nghĩ không?

"Nghỉ ngơi thật tốt."

Nhưng Lục Triệt không nói thêm gì, chỉ nói vài câu rồi rời đi.

Tôi bị bỏ lăn lộn trên giường, không đoán ra được tâm tư của nam thần.

Thay vào đó, trong công ty hỗn loạn kêu bíp bíp,  một số quản lý tuyên bố rằng công ty đã đổi chủ, cũng sắp bắt đầu một chương mới và một phương thức làm việc mới.

Một nhóm người a dua nịnh hót theo tin tức đang mời chào ở đó, tôi thật muốn đi nghỉ quá đi.

Nhưng cấp trên lại trực tiếp nhắn tin, yêu cầu tôi nhanh chóng xử lý tài liệu trong hòm thư, mục đích là để đưa cho lãnh đạo mới xem.

Vâng, tôi là một badass.

Khi tôi đi chúc Tết, máy tính của tôi luôn sẵn sàng có được không?

8.

Ông chủ dường như muốn đòi mạng luôn rồi, tôi đành phải căng da đầu đi tìm Lục Triệt để mượn máy tính.

Anh như thế lại hào phóng đưa luôn máy tính cho tôi.

Để thể hiện sự chân thành của mình, tôi ngồi trong phòng làm việc và xử lý công việc kinh doanh, nhưng ngay khi bật máy tính lên, tôi đã phải đối mặt với một bức ảnh phóng to của một người phụ nữ xinh đẹp.

Trên màn hình, mỹ nữ mắt ngọc mày ngài, nụ cười ngọt ngào, căng tràn collagen và tràn đầy hơi thở thanh xuân.

Đầu tôi tê rần.

Nếu tôi không mù, đây không phải là tôi của hai, ba năm về trước hả?

Hơn nữa, mấy tấm này tôi nhớ tôi có chụp hồi nào đâu ta?

Tôi nghi hoặc nhìn về phía Lục Triệt, không nghĩ rằng lổ tai của anh ấy lại đang đỏ chói, ho khac hai tiếng :"Vậy thì sao, còn phải diễn tiếp mà."

Tôi như thế lại tin anh.

Trong ảnh là góc nghiêng của tôi, không biết là anh ấy đã chụp từ lúc nào nữa.

Bắt quá tôi nén kích động trong lòng lại :"Òo, em hiểu rồi."

Anh ấy thẹn khi nhận là chính mình chụp tôi hay sao á.

Không sao cả, chỉ cần nam thần cũng yêu tôi, vậy anh ấy đi một bước, còn lại tôi có thể tới chín mươi chín bước!

Lúc đầu anh ấy không nhìn tôi nữa, còn giả vờ cúi đầu nghịch điện thoại di động.

Khi tôi nhìn vào đôi tai đỏ như máu của anh ấy, tôi không khỏi thầm cười, nam thần thực sự đã lén lút giấu ảnh riêng tư của tôi, còn bị tôi bắt được!

Tôi hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, mail vẫn nằm yên trong hòm thư, trong lúc xử lý nhanh công việc, tôi lén liếc nhìn nam thần.

Chà, nhìn nghiêng cũng đẹp.

Lông mi của anh ấy giống như cái quạt, độ cong của hàm anh ấy vừa phải.

Quả nhiên, không hổ là người đàn ông mà tôi để mắt tới, ngay cả tư thế vuốt ve tông nào đó cũng đẹp trai đến mức làm mắt tôi đỏ hoe.

"Mẹ tới đưa hoa quả!"

Mẹ Lục gõ cửa, tươi cười đi vào, tôi lui về phía màn hình máy tính theo thói quen, sau đó nhanh chóng hai tay cầm lấy đĩa trái cây, tôi chưa kịp nói lời cảm ơn, mẹ Lục đã kinh ngạc nói "Này": Cái hình trong máy tính để bàn vẫn chưa đổi sao?"

Lục Triệt, người đang đánh một số ghi chú, ngay lập tức nhìn lên.

Hơn nữa tôi có trực giác rằng chuyện này có thể liên quan đến một bí mật nho nhỏ nào đó, vì vậy tôi lập tức vô tình cố ý chặn anh ấy lại, sau đó cười với mẹ Lục: “Chuyện này dì biết sao?”

"Dì đương nhiên biết, nó là. . ."

"Mẹ!"

Lục Triệt vội vàng ngắt lời dì, nhưng mẹ Lục vẫn cười cười nhìn tôi: "Tinh Tinh là bạn gái của con, con còn thẹn thùng cái gì?"

Lục Triệt đỏ mặt.

Tôi và mẹ Lục cười nói:

"A Triệt rất thích con, bức ảnh này chụp ba năm rồi."

Dòng thời gian khá giống với tôi mong đợi.

Mẹ Lục kể cho tôi nghe về quá khứ của Lục Triệt, tôi cười nửa miệng nhìn anh, sau hai giây, anh ấy đỏ mặt và quay đi: “Mẹ, Tinh Tinh còn phải làm việc, đừng kéo cô ấy nói chuyện nữa. ”

"Ừ, ừ, bà già này không làm phiền hai người nữa."

Mẹ Lục rời đi với nụ cười trên môi.

Ngay khi cánh cửa đóng lại, Lục Triệt định đứng dậy trốn đi nhưng tôi đã nhanh tay lẹ mắt hơn anh nên liền giữ được ánh lại.

Đây là một cơ hội tốt, làm sao tôi có thể để anh ấy đi?

Trên mặt mang theo nụ cười, tôi bị anh dắt mũi, mở miệng trực tiếp đánh Hoàng Long: "Chú hai, anh không định giải thích với em sao?"

Ẩn những bức ảnh riêng tư của tôi không phải là một thói quen tốt sao?

Tôi phát hiện ra rằng Lục Triệt rất thích đỏ mặt.

Khuôn mặt tuấn tú trong trẻo nhuốm một màu đỏ thẫm, lảng tránh ánh mắt của tôi: "Hôm em nói muốn gả cho anh, anh đồng ý đó."

Anh ấy rõ ràng không có trái tim!

"Lục Triệt!"

"Anh ở đây."

Anh cúi đầu tiến lại gần tôi, quay lại nhìn tôi cười nửa miệng: “Ai nói đêm giao thừa muốn hạ gục anh?”

"Chỉ cần anh ấy mở miệng, tớ sẽ uống cạn nửa ly, anh ấy đẩy một cái là tôi rót ngay, siêu nghe lời đó nha."

Tốt.

Bây giờ đến lượt tôi đỏ mặt, tôi muốn quay đi nhưng anh ấy giữ cằm tôi một cách độc đoán, buộc tôi phải nhìn anh ấy.

Trong đôi con ngươi đen láy hiện lên sự dịu dàng và trìu mến, anh nhìn tôi chằm chằm:

“Tinh Tinh, anh rất dễ dàng tiếp nhận, em có muốn thử không?”

Đùa à, tôi có thể bỏ qua cơ hội này không?
Tôi đỏ mặt, vội vàng gật đầu: "Không cho anh đổi ý!"

“Em cũng không dễ theo đuổi như vậy!” Tôi cắn môi, hoàn toàn không thể khống chế được nhịp tim của mình.

"Anh sẽ kiên trì."

Thấy anh ngoan ngoãn lại nghiêm túc gật đầu, trái tim tôi gần như tan chảy, đây chính là nam thần mà tôi hằng mong đợi!

9.

"Xong rồi?"

Bạn thân của tôi sáng hôm sau vừa nhìn thấy tôi, trong miệng cô ấy chỉ có hai từ này.

Tôi không khỏi nhếch miệng cười: "Rõ ràng như vậy sao?"

"Chậc chậc, nói không ngoa chút nào, cách xa tám trăm mét tớ cũng có thể ngửi thấy mùi vị chua chát của tình yêu tỏa ra từ cậu đó."

Bạn thân vẻ mặt khinh thường: "Còn nụ cười tràn đầy vui sướng kia, thoạt nhìn là biết có chuyện tốt."

"Tớ ghen tị lắm đó."

Tôi rên rỉ thút thít đáp trả, mặc dù không khỏi nhếch khóe miệng, nhưng làm sao có thể khoa trương như lời cô ấy nói được?

“Chú hai của tớ nói chú ấy hiện đang trong thời gian thực tập.”

"Cậu phải đến ở chung với chú ấy một thời gian, nhìn xem cậu và chú hai có thích hợp hay không rồi từ đó chuyển qua chính thức luôn."

Đây là sự đồng thuận đạt được giữa Lục Triệt và tôi đêm qua.

Bạn thân vưà nói xong, phía sau liền có tiếng bước chân trầm ổn vang lên, ngay sau đó là thanh âm của Lục Triệt vang lên : "Con nhóc kia, nói nữa là năm sau tiền mừng tuổi liền giảm một nửa thì đừng than thân trách phận nhé."

Miệng bạn thân tôi  bĩu ra có thể treo cả chậu dầu luôn cũng được, tôi cười trêu cô ấy: “Mau gọi thím hai đi!

"Mấy người, mấy người liên thủ bắt nạt tui!"

Cô bạn thân bật khóc rồi,

Cô ôm cánh tay “Tinh Tinh, tớ hối hận lắm rồi, cậu về nhà ở với tớ đi!”.

Tôi đồng tình xoa xoa đầu cô ấy, vừa định nói rằng thím hai cũng sẽ rất yêu cô ấy, nhưng Lục Triệt lại nhanh hơn, anh nắm cổ tay cô ấy, gạt cô sang một bên: “Nếu con còn dám lôi kéo Tinh Tinh về nhà nữa, chú liền gọi cho bố mẹ con, bảo họ sắp xếp cho con một đối tượng xem mắt."

"Được, chú đủ tàn nhẫn rồi!"

Bạn thân nháy mắt với tôi một cái liền chạy đi gậm banh bao nhỏ của cô ấy.

Tôi cười đến khóe miệng nhếch lên, thấy Lục Triệt ngồi ở bên cạnh, bưng bánh bao cho tôi, nụ cười trên mặt tôi muốn tắt cũng không tắt được.

Nam thần siêu quan tâm, siêu yêu yêu yêu!

...

Lục Triệt đưa tôi đến công ty, bạn thân của tôi muốn đi lấy xe, nhưng Lục Triệt lại bực bội ném chìa khóa xe đi: "Tự đi đi!"

"Sao! Chú hai!"

Bạn thân sốt ruột: "Hai người nhìn thấy sắc là quên mất bạn bè rồi! Đừng hòng nói chuyện võ đức với tui!"

Đáp lại cô ấy chỉ là khói xe cùng tiếng động cơ.

Tôi nhìn cô bạn thân cô đơn đang dần đi xa trong gương chiếu hậu còn rất đau lòng:

"Chúng ta làm thế này có tốt không?"

"Vậy anh sẽ lập tức gọi điện cho bố mẹ con bé, an bài một người đàn ông cho con bé nhé."

"Uh, coi như nãy giờ em chưa nói gì đi."

Tôi tức thời im lặng, nếu bạn thân của tôi biết tôi tuyển một người đàn ông cho cô ấy, cô ấy sẽ tức giận không thôi với tôi luôn á.

Lục Triệt vừa lòng câu môi, trong lúc chờ đèn đỏ, anh không nhịn được mà thò qua chỗ tôi :" Có một bóng đèn đi theo phiền toái lắm nha?"

Tôi đỏ mặt ho nhẹ, cảm giác như mình đang nằm mơ vậy.

Công ty cách đó cũng không xa.

Đỗ xe xong, Lục Triệt dũi tay nắm lấy tay tôi, cười đầy ẩn ý với tôi: “Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi.”

Ý anh là gì?

Anh ấy không giải thích, tôi nhìn chiếc xe của anh ấy hòa vào dòng xe cộ, vì vậy tôi lấy gương trang điểm ra để nhanh chóng trang điểm lại.

Đôi mắt người trong gương tràn đầy xuân sắc, đôi môi đỏ mọng, xinh xỉu.

Tôi thổi gió lạnh ngoài đường một lúc mới tiến vào công ty. Hẹn gặp lại vào đầu năm mới. Hầu hết các đồng nghiệp của tôi vẫn nhiệt tình. Tôi mỉm cười chào họ. Không lâu sau khi tôi ngồi xuống, giám đốc bộ phận đến để thúc giục mở họp.

"Chủ tịch mới của công ty đến rồi, mọi người đi chào mừng!"

Chà, tôi phải đứng dậy.

Chỉ là tôi không ngờ rằng đó là trên đài là Lục Triệt, anh ấy mặc một bộ vest thời trang cao cấp màu khói và đeo cà vạt tôi đưa cho anh ấy.

Người này thực sự đến đây để trở thành Boss của tôi mà không nói với tôi tiếng nào luôn?

10.

Trên đài Lục Triệt giới thiệu ngắn gọn, nhưng dưới này tôi đã bị anh làm cho ngốc luôn rồi.

Eo tôi bị đồng nghiệp đẩy đẩy đau muốn chết.

Các đồng nghiệp nữ mà tôi tình cờ gặp trong nhà hàng ngày hôm đó nháy mắt với tôi đầy phấn khích: “Đây là bạn của cô hả?”

"Hóa ra là chủ tịch của chúng tôi, Tinh Tinh, cô sau này bạn phải chiếu cố chúng tôi đó!"

"Anh ấy chia tay với bạn gái rồi à?"

"Tinh Tinh, giới thiệu anh ấy cho chúng tôi đii."

"Đúng đúng đúng, loại này đúng là kim cương vương luôn rồi, đã gặp liền không thể bỏ qua!"

Mấy người phụ nữ cứ rìu rít, làm tôi đau đầu quá trời, nếu không phải e ngại Lục Triệt vừa mới nhậm chức, tôi cũng sẽ quét hết sạch mặt mũi của anh ấy luôn rồi, hôm nay tôi thăng trầm đến mức muốn đánh người quá đi.

Nhưng mấy người này vẫn chưa chịu để tôi yên.

Sau cuộc họp, Lục Triệt rời đi, xung quanh là các giám đốc điều hành cấp cao, tôi cũng rất khó để tiếp cận anh ấy.

Còn có những người phụ nữ đó dính lấy tôi như miếng da chó, cứ kêu tôi mãi,  cố gắng tiếp cận Lục Triệt thông qua tôi.

Bọn họ không biết là vô tình hay cố ý lại làm lu mờ sự thật rằng Lục Triệt đã có bạn gái.

Tôi nghe vậy tức giận vô cùng, không nhịn được cãi lại một cách mỉa mai: "Ai nói tôi không thích anh ấy? Tôi nói với mấy người là tôi không thích rồi sao?"

Một nhóm phụ nữ sau đó im lặng một chút.

Nhưng rất nhanh liền phát động phản kích:

"Cô ngày đó không phải nói không có quan hệ gì với anh ấy sao?"

"Đúng vậy, lúc đó tôi không biết biết anh ấy là chủ tịch, bây giờ biết rồi, muốn làm phu nhân chủ tịch, không được sao?"

"Dư Tinh Tinh, cô thực sự không biết xấu hổ."

Họ tỏ vẻ khinh thường, như thể tôi là người thứ ba.

Tôi tức giận bật cười, chỉ đơn giản đưa thẻ của mình ra: "Bọn cô có biết bạn gái mà anh ấy nhắc đến là ai không? Để tôi nói cho bọn cô biết, người đó chính là tôi."

"Nếu có ai trong các cô không tin tôi, tự mình đi hỏi anh ấy đi."

Ngay sau khi tôi nói những câu lời tàn nhẫn kia, thế giới của tôi rốt cục cũng yên tĩnh trở lại.

Nhưng rất nhanh tin tức tôi và Lục Triệt là người yêu của nhau đã lan truyền khắp trên dưới công ty, ngay cả các trưởng phòng cũng tươi cười chạy tới, nhiệt liệt khen ngợi tôi và Lục Triệt có tướng phu thê.

Ủa, tôi và Lục Triệt yêu nhau nhưng sao bọn họ còn quan tâm hơn toii và anh ấy nữa vậy?

Vào buổi sáng, Lục Triệt gọi điện thoại tới: "Tinh Tinh, nếu tin tức bị lan truyền rồi, tại sao chúng ta không thông báo chính thức đi?"

"Không cần."

Lục Triệt vừa mới nhậm chức, vì vậy không cần phải xử lý tất cả những tin tức xà lơ này đâu.

Tôi từ chối lời đề nghị của anh ấy.

Lục Triệt cũng không ép tôi nữa, ngược lại còn hẹn tôi: "Vậy buổi trưa gặp lại ở căn tin nhé?"

Ok.

11.

Ngay khi chuông báo giờ nghỉ trưa vang lên, tôi liền chuẩn bị để xuống căng tin tìm chỗ ngồi.

Trong công ty có rất nhiều người, bình thường cũng đông đúc, hơn nữa đơn vị của Lục Triệt và bọn tôi khác nhau, dĩ nhiên không thể mời anh ấy đi theo.

Đâu có dè là mấy người phụ nữ kia cũng đi theo tôi luôn.

Vì tôi đang vội kiếm chỗ ngồi, nên cũng không để bọn họ trong bụng, bọn họ còn đi theo sau lưng chế nhạo tôi: "Dư Tinh Tinh, tin đồn trong công ty dữ dội như vậy, chủ tịch sao còn không có phản hồi, thế nào? Cô còn dám nói cô là bạn gái của anh ấy không?  Chúng ta cùng nhau làm hai năm, không lẽ tôi không biết cô cùng người nào đó có quan hệ bất chính sao?"

"Ha ha, mắng thật hay!"

Mấy người phụ nữ kẻ xướng người hoạ, trên mặt toàn lộ ra vẻ khinh thường, bọn họ đều liếc xéo tôi, tôi cũng không thèm nói chuyện với họ.

Nói quá nhiều với họ chỉ làm giảm chỉ số IQ của tôi thôi.

Chỉ là bọn họ cũng phiền thật sự, cứ thế một đường đi theo tôi tới nhà ăn, sau đó liền  nhìn thấy Lục Triệt ở cửa nhà ăn chờ người.

Kết quả là, khi họ nhìn thấy Lục Triệt, khuôn mặt thay đổi nhìn khá thú vị.

"Lục tổng, anh cũng tới căng tin ăn cơm sao? Chúng tôi ngồi ở đây được không?"

"Lục tổng, anh thật sự rất thân thiện với nhân viên, một tổng giám đốc như anh thật sự rất đáng yêu."

Những đồng nghiệp này nổi tiếng trong công ty vì có thể lấp liếm các nhà lãnh đạo.

Tốc độ thay đổi khuôn mặt cực kỳ nhanh, tôi cũng quen với việc này rồi.

"Nơi này có người."

Lục Triệt sắc mặt âm trầm, hình như nãy giờ anh cái gì cũng không nghe: "Tinh Tinh, lại đây."

Anh vẫy tay với tôi: "Anh đợi em lâu lắm rồi, đây đều là những món em thích nhất đó."

Tôi bước đến trước, không thể không nói rằng Lục Triệt là một người đàn ông thực sự rất hiếm.

Anh ấy mấy năm nay rõ ràng là rất hiểu tôi, anh ấy còn biết tôi thích ăn gì.

Tôi thấy khuôn mặt của các đồng nghiệp đen thui như đít nồi luôn rồi.

"Lục tổng, anh và Tinh Tinh có quan hệ gì thế?”

Một nữ đồng nghiệp bạo dạn hỏi.

"Cô ấy là bạn gái tôi."

Anh đưa tay ra, nhanh chóng nắm lấy tay tôi:

“Anh thu mua công ty này chính là để chăm sóc em, sao có thể để em bị ức hiếp được?”

Ừm? Vì tôi mà đến hả?

Đầu quả tim tôi dâng lên rất nhiều cảm động, tôi nắm thật chặt đôi bàn tay kia của anh.

Mà những nữ nhân kia sắc mặt nhất thời trở nên bối rối, kinh hãi lắc đầu kịch liệt: "Tình Tinh, vừa rồi chúng tôi chỉ là cùng ngươi đùa giỡn cô mà thôi."

"Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi đều muốn chúc mừng cô, chúc mừng cô đã tìm được một người bạn trai tốt như vậy."

Bọn họ khéo léo gượng cười, cố chuộc lại lời vừa nói.

Nhưng những người như thế này từ trong xương cốt đã hư ra tới người, tôi làm sao có thể để họ tiếp tục ở lại để làm tâm điểm cho bạn trai tôi được?

"Cảm ơn, bất quá không cần đâu."

Tôi lạnh lùng nhìn khuôn mặt tái nhợt của bọn họ: "Hai mặt trước mặt tôi, làm sao, các người cho rằng tôi ngu sao?"

"Vừa rồi các ngươi nói chuyện không phải rất tốt sao, tiếp tục nói đi?"

"Sao đây, nhìn thấy tổng tài mới biết mình đã đụng vào tấm sắt, không dám hé răng nữa?"

"Đáng tiếc, đã quá muộn!"

Nếu tôi không có mối quan hệ nào với Lục Triệt, có lẽ tôi đã bị bọn họ ức đến tức chết luôn rồi.

May mắn thay, tôi thực sự là bạn gái của Lục Triệt, anh ấy sẵn sàng ôm tôi vào lòng, sủng tôi như mạng, thay tôi ra mặt.

"Vừa rồi mấy cái mấy người nói, tôi đều nghe được rồi, công ty không nuôi mấy người rảnh rỗi, đặc biệt là những kẻ thích buôn chuyện, lên phòng nhân sự lãnh lương rồi đi đi. "

Lục Triệt cau mày: "Tôi đã hiểu rõ tình hình của công ty, tôi cũng đã hiểu rõ từng nhân viên, các người thực sự không phù hợp để ở lại công ty"

Mấy người phụ nữ đã bị sa thải ngay tại chỗ.

Lục Triệt không phải chỉ là vì ra mặt cho tôi, những đồng nghiệp nữ này cũng đang lợi dụng công ty, hok chỉ dựa vào lời nói để nịnh hót lãnh đạo, nhưng họ vẫn được trả lương cao.

Tin tức về việc tân chủ tịch nổi giận vì người đẹp nhanh chóng lan truyền khắp công ty thông qua nhà ăn, nhưng tôi chỉ giả vờ như không biết, cùng Lục Triệt ngồi vào chiếc ghế dành riêng cho chủ tịch để thưởng thức bữa trưa.

"Sau này không cần chiếm chỗ ngồi, chúng ta ăn cơm ở chỗ này."

Các món ăn trên bàn đều là những món tôi yêu thích, ngon hơn rất nhiều so với những bữa ăn được cung cấp trong nhà ăn.

Thấy tôi nhìn mình, anh cười giải thích: “Anh đặc biệt mời đầu bếp làm bữa trưa, giữ cho em béo lên”.

Ách.

Anh ấy không biết rằng các cô gái cần thân hình thướt tha yểu điệu mới là đẹp sao?

Trắng trẻo mập mạp quá thì làm heo luôn rồi...

Nhưng mà ai mượn tôi tốt bụng như thế, liền nghe theo anh an bài, anh kêu gì tôi ăn đó.

Không ai dám đến chỗ ngồi độc quyền quấy rầy tôi, tôi và Lục Triệt thỉnh thoảng cười nói nhỏ giọng trò chuyện, bầu không khí rất hòa nhã .

Nhưng anh ấy đột nhiên nói: "Tình Tinh, khi nào em sắp xếp cho anh gặp bố mẹ em? Lễ vật anh đã sắp xếp hết rồi."

Nhanh như vậy sao?

Tôi kinh ngạc, nhưng anh ấy lại bất đắc dĩ gật đầu trên trán tôi:  "Chiếm tiện nghi của anh xong rồi không muốn cho anh một danh phận luôn sao?”

Ủa, chẳng phải anh ấy nói là thử thôi hả, sao bây giờ kì vậy ta?

Tôi cười khẩy: "Lập tức sắp xếp ngay đây."

Nam thần đã đòi gặp phụ huynh rồi, làm sao mà không thông minh bỏ qua cơ hội cho được?

Nhưng nếu anh ấy chạy đi, tôi cũng không có nơi nào để khóc.

Không chờ tôi gọi điện thoại, mẹ tôi đã gọi cho tôi trước rồii: "Con mau nói cho mẹ biết, khi nào con tìm đối tượng dẫn về cho ta!"

12.

Giọng mẹ tôi đầy tức giận, tôi luống cuống tay chân vận âm lượng nhỏ lại.

Bà ấy đúng là mẹ tôi rồi, mẹ không giữ thể diện cho tôi chút nào.

"Con hoảng cái gì?"

Đôi mắt của mẹ tôi như xuyên thấu, bà ngay lập tức nhận ra tâm trạng của tôi hơi kì cục.

Bà nheo mắt nghi hoặc nhìn tôi: “Nói cho mẹ biết, vừa qua một tuổi xonh, con vẫn là một cẩu độc thân không ai muốn sao?”

TÔI:"……"

Tôi chỉ muốn hỏi, chúng ta có thể ngừng châm chích... Không, tôi có bạn trai rồi?

Nghĩ đến trong lòng, tôi liền có được tự tin.

"Mẹ, có người muốn con mà!"

Tôi kiêu ngạo hếch cằm lên khiến Lục Triệt bên cạnh bật cười, nhưng mẹ tôi lại lộ vẻ nghi ngờ như thám tử: “Mẹ nhớ năm ngoái con cũng nói với mẹ như vậy, nhưng khi con về đây, hình như chỉ có lũ chó trong làng mới theo con thôi."

TÔI:"……"

"Tinh Tinh, nếu không ai muốn nhặt con, vậy thì mẹ sẽ tìm người nhặt con. Mẹ tìm cho con một buổi xem mắt nhé."

Mẹ tôi là mẹ ruột của tôi đó, bà cũng giống như đao phủ làm tim tôi đau xỉu.

Tôi đang vò đầu bứt tóc, đang do dự không biết nên nói với mẹ như thế nào về Lục Triệt, không ngờ Lục Triệt đột nhiên thò đầu qua, cười nhìn về phía máy quay: “Dì, dì thấy con thích hợp để làm không? Quá thích hợp làm đối tượng xem mắt cho Tinh Tinh đúng không?"

Mẹ con tôi sững sờ.

Nhưng chỉ trong vòng hai giây, mẹ tôi đã mỉm cười và gật đầu: "Ừ, Ừ, tất nhiên rồi, mẹ nghĩ rất phù hợp đó!"

Hừm, tôi cũng cảm thấy Lục Triệt siêu thích hợp với tôi.

"Đã như vậy, Tinh Tinh, mau đem bạn đời của con mang về cho chúng ta xem một chút, sau đó chuẩn bị hôn sự đi."

Mẹ tôi vội vàng, còn tôi thì sững sờ: “Có cần phải sốt sắng như vậy không?”

"Con còn không biết mình bao nhiêu tuổi rồi à!"

Ánh mắt khinh bỉ của mẹ tôi không bao giờ vắng đi, khiến tôi bối rối nhìn Lục Triệt : “Em già lắm rồi hả?”

Lục Triệt mỉm cười và xoa tóc tôi.

"Trong lòng mỗi người mẹ đang thúc giục kết hôn, ai cũng đều già."

Tôi coi đó là điều hiển nhiên.

Dẫn Lục Triệt về nhà cũng được, nhưng không cần vội kết hôn!

13.

Tuy nhiên, người không bằng trời tính.

Ai biết Lục Triệt cầm sổ hộ khẩu đi vào nhà tôi, hơn nữa tửu lượng của anh ấy còn có chút xíu nữa chứ?

Cứ rót ba cốc, còn nhất quyết đòi tôi lấy giấy đăng ký kết hôn.

Bố mẹ tôi đưa sổ hộ khẩu cho tôi với tốc độ ánh sáng, rồi đuổi tôi ra khỏi nhà với vẻ như tôi rất lợi hại.

Tôi hoàn toàn suy sụp.

Một hai sao không nói chuyện võ đức đi?

Vốn tưởng rằng cục dân chính sẽ không để người say rượu kết hôn, không nghĩ tới Lục Triệt vừa vào cửa cục dân chính liền tỉnh táo lại.

TÔI:"……"

M.ẹ nó!

Tới cũng tới rồi, đường nào cũng phải lãnh chứng thôi, vì vậy tôi dự định ít nhất ba năm nữa sẽ kết hôn, nhưng chỉ sau ba tháng tôi đã có giấy chứng nhận.

Lục Triệt cười như một thằng ngốc khi cầm sổ đỏ, trong khi tôi đầy phiền muộn: "Anh đang lừa hôn!"

Rõ ràng ngàn chén không say, lại cố ý cùng tôi rót ba chén!

"Đàn ông không say, đàn bà làm sao có cơ hội?"

Lục Triệt cười ôm lấy tôi: "Em đã sớm muốn hầu hạ anh, ann cũng nói chỉ cần là em, rót nửa ly anh liền say rồi."

"Cuối cùng thì em cũng hiểu rồi."

Tôi nghĩ rằng anh ấy chỉ nói đùa.

Ai biết rằng anh ấy thực sự đang đùa với tôi thật?

"Vợ à, hôn đi... đừng bĩu môi, đêm nay tùy em xử trí, được không?"

Nụ hôn của anh như mưa phùn rơi xuống môi tôi, ngọt ngào như mật hoa mùa xuân, tôi cũng không giận anh chút nào, liền dỗ dành anh, cười với anh: “Vậy đêm nay em phạt anh.” Ngủ trên sô pha. ."

Anh vẻ mặt chua xót: "Ngày mai, ngày mai mới ngủ sofa được không?"

"Tại sao?"

"Bởi vì hôm nay lãnh giấy chứng nhận, là đêm động phòng hoa chúc, một đêm xuân đáng giá ngàn vàng. "

Anh ấy nói chuyện thô lỗ, nhưng tôi lại đỏ mặt

Cuối cùng tôi đã kết hôn với anh ấy.

Hèn nhát theo đuổi nam thần năm năm, suy tính năm năm, cuối cùng giờ phút này cũng nhảy vào bát của tôi, rắc hoa, ăn mừng!

Tôi chưa bao giờ hỏi anh ấy một câu: "Lục Triệt, anh thích em từ khi nào?"

Từ những bức ảnh trong máy tính của anh ấy, tôi biết được anh ấy đã thích tôi từ lâu rồi.

"Ừm, chuyện này đại khái muốn nói thì cần rất nhiều thời gian. Chuyện bắt đầu từ khi em còn là tiểu bối của anh, anh cũng không nghĩ tới em cùng cháu gái của anh lại là bạn thân, trùng hợp như vậy."

Lục Triệt nói rằng anh ấy thích tôi ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy tôi khi anh ấy còn học đại học.

Vào thời điểm đó, anh ấy cõng máy ảnh trên lưng đi dạo quanh trường rất lâu.

Anh thường thấy tôi đi đến quán ăn tự phục vụ.

Anh ấy chụp rất nhiều ảnh đẹp về tôi, tất cả đều được lưu trong máy ảnh của anh ấy.

Nhưng anh lại ngại tiếp xúc quá sâu với tôi, sợ quá đột ngột, cũng sợ tôi không thích.

Cho đến giao thừa, tôi call video với người bạn thân nhất của mình.

Lúc đó anh ấy cảm thấy cơ hội đã tới!

14.

Sau khi nhận được tất cả các giấy chứng nhận, bố mẹ của cả hai bên trở nên lo lắng.

Họ hối hả chuẩn bị cho đám cưới, trong khi Lục Triệt và tôi đang tận hưởng thế giới của chúng tôi một cách ngọt ngào.

Và tại thời điểm này, tôi cuối cùng đã phát hiện ra chồng mình, tiền bối cũ của tôi, tốt như thế nào.

Chỉ cần tôi không thể làm gì, thì không có gì anh ấy không thể giải quyết.

Chuyện nhỏ như lặt vặt trong nhà, lớn như các loại giao tiếp giữa người với người trong công việc, chuyện hóc búa, chỉ cần do anh xử lý, đều sẽ giải quyết rõ ràng.

Kể từ đó, đầu gối và đôi mắt ngưỡng mộ của tôi đã được dành riêng cho anh ấy.

Lục Triệt hiển nhiên cũng là cao hứng lạc đường, chỉ cần tôi ngọt ngào gọi chồng, anh  đều có thể giải quyết.

Dưới sự lãnh đạo không biết mệt mỏi của anh ấy, tôi sẽ sớm có thể đi công tác một mình rồi.

Mọi việc trong nhà cũng có thể được xử lý một cách có trật tự.

Điều mà anh ấy thường cảm động thở dài là hiện tại tôi không cần anh nữa.

"Làm sao có thể?"

Tôi mỉm cười hôn lên đôi môi mềm mại của anh: “Em có quyền lực đến đâu cũng không thể làm được nếu không có chồng em chống lưng.”

"Thật hả?"

Mắt anh sáng lên, tôi mỉm cười và gật đầu khẳng định.

"Đương nhiên, vợ chồng là một thể, có ngươi hỗ trợ, em càng có thể bay cao."

Không có anh ấy, tôi vẫn sẽ không làm được gì cả.

Có lẽ tôi sẽ lấy hết can đảm để tỏ tình với anh ấy, hoặc có lẽ tôi sẽ tiếp tục hèn nhát như thế, và tôi sẽ chỉ còn lại những hối tiếc trong lòng cho đến khi chết.

Nhưng bước đi của anh ấy đã cho tôi dũng khí và sức mạnh tột đỉnh.

Nó cũng làm nên cuộc hôn nhân đẹp đẽ này.

Tôi tin rằng chỉ cần có tình yêu dành cho nhau thì tương lai sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.

Tôi và anh ấy cũng sẽ hạnh phúc mãi mãi về sau.

-HOÀN-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: