Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Khúc nhạc của kẻ sát nhân Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa xuân, một năm trước | Trước cổng bệnh viện

Tsumugi: Ừm, cậu là ai vậy? Cậu mặc đồng phục giống tôi, nên hẳn là học chung trường rồi... Nhưng tôi không nhớ tôi có gặp cậu bao giờ.

Leo: Wahaha! Đương nhiên cậu không biết rồi, tui là loại thiên tài không cần trường lớp đó!

Izumi: Đừng có tỏ vẻ tự hào thế. Cậu lôi tôi gia nhập đám bạn của cậu mặc dù tôi phản đối kịch liệt, rồi không thèm bén mảng tới nữa. Bị cái gì vậy hả?

Nè, nếu ghét đi học đến thế thì sao không nghỉ luôn đi?

Leo: Gì... Cha mẹ tui cất công trả tiền học phí nên tui không thể nghỉ được.

Tui chỉ biết mỗi âm nhạc thôi~ Còn kiến thức trường lớp thì tui bó tay hoàn toàn, nên tui không thể đi học trường phổ thông được.

Izumi: Thế thể hiện một chút quyết tâm mà đến lớp đi. Tham gia lớp, hoạt động idol... Và làm cho đàng hoàng vào, cậu cố gắng thì sẽ được thôi.

Leo: Hmm~ Sena nói nghe thì dễ chứ làm thì không dễ xíu nào!

Tsumugi: Fufu, tuy không chắc chắn lắm, nhưng trông hai cậu có vẻ thân thiết nhỉ. Không ngờ Sena-kun cũng có bạn, mừng ghê~

Cậu lúc nào cũng ngồi một than một mình trong lớp, nên tôi cứ lo mãi thôi.

Izumi: Không phải chuyện của cậu. Với lại, bọn tôi không phải bạn bè gì hết.

Leo: Kỳ cục quá! Chúng ta là bạn mà! Tui yêu Sena cực~☆

Izumi: Ê, đừng có đu đu lấy tôi, phiền quá đi! Gãy tay thế mà sao vẫn còn sung sức quá vậy?!

Bệnh viện (Phòng tập thể)

Eichi: (... Ở bên ngoài ồn thế nhỉ.)

(Hm~ Tò mò ghê, để ra cửa sổ xem thử nào.)

(Fufu, người ta gọi cái này là đi theo tiếng gọi của thực thể không thấy được nhỉ... dù mình không thật sự hứng thù với chuyện tâm linh lắm.)

(Hửm? Ngoài kia có mấy cậu đang ồn ào trước cổng bệnh viện... Tsumugi và... Sena-kun cùng lớp nhỉ?)

(Hm? Còn một người nữa, ai thế? Cái cậu nhỏ con ấy...?)

(Mình từng thấy cậu ta rồi. Hmm... A, nhớ rồi.)

(Từ ảnh chụp khi Keito đi sâu vào giải đấu bắn cung.)

(Cậu ấy đang có phong độ cực kỳ cao, vậy mà lại để giải quán quân lọt vào tay một cậu tài năng bằng tuổi, thì phải.)

(Keito... Cậu ấy bực tức đến mức đá ngã tượng Phật trong cơn nóng giận, và bị anh trai đánh một cái thật mạnh lên đầu... Gia đình họ bạo lực thật.)

(Fufu. Phải rồi, khi đấy tụi mình đang ở tiểu học nhỉ. Hoài niệm thật, Keito hồi ấy dễ thương quá chừng.)

(Cậu ấy là người bạn thuở nhỏ đáng tin cậy, gần gũi hơn cả người nhà. Vậy mà giờ mình không biết cậu ấy đang nghĩ gì trong đầu nữa.)

(Aa, mình lại bắt đầu hoài niệm rồi... Không được, mình đã đủ già cả đâu mà cứ nhìn về quá khứ mãi.)

Leo: Đần! Sena đần độn! Ngu ngốc ngu ngốc! Chết đi~!

Eichi: (... Hả!?)

Leo: Bỏ rơi con người bé nhỏ như tui đây một mình trong bệnh viện. Thứ yêu tinh! Quái vật! Cứ tưởng người đẹp thì luôn tốt bụng chứ, bộ người như thế chỉ tồn tại trong truyện tranh thiếu nữ thôi à!?

A, cái tên Sena đó! Còn dám che tai lại chạy đi mất!

Tui có thể thấy cậu từ cửa sổ này đó! Đừng đi mà~ Đừng có bỏ tui lại đây! Ngu ngốc, đần độn! Cậu là đồ tệ bạc!

Eichi: Ừmm...?

Leo: Hm? A, xin lỗi! Còn có nhiều bệnh nhân khác nữa, không được làm ổn! Mình là bé ngoan nên sẽ làm được thôi!

Eichi: Ừm...?

Leo: Ê nè! Cậu đó, có thứ gì cỡ một nắm tay không?

Eichi: Hm? Tôi không biết cậu định làm gì, nhưng mà tôi có một giỏ trái cây Tsumugi để lại đây. Cậu muốn lấy không?

Leo: A, cho xin với! Bụng tui kêu nãy giờ rồi!

Eichi: ... Cứ tự nhiên. Cho cậu cả giỏ đấy, tôi không được ăn những món bác sĩ và chuyên gia dinh dưỡng không cho phép.

Mặc dù được tặng những trái cây tươi ngon này, thì tôi cũng sẽ để cho chúng thối hết thôi.

Nên tôi sẽ rất cảm kích nếu cậu ăn chúng thay tôi.

Leo: Hiểu rồi! Tui đang làm việc tốt nhỉ! Vậy tui sẽ ăn hết một nửa, số còn lại dùng để ném Sena!

Sena~! Ăn đi nè~! Lãnh trái táo này vô đầu rồi chết đi~!

Eichi: Này này, đừng dùng thức ăn làm đồ chơi thế. Cậu không thấy cực khổ thay cho những nông dân trồng chúng à?

Leo: Có chứ! Waa, tui vừa làm chuyện không nên rồi! Rất xin lỗi các bác nông dân!

Nhưng mà, bị Sena bỏ rơi thế này buồn quá đi, tui phải làm gì với cảm xúc này bây giờ?

Tay gãy rồi, cũng không có nhạc cụ để chơi~ Không còn cách nào khác, hát thôi!

Dỏng tai lên mà nghe tui hát đây! "Bài ca tui mong nấm mốc mọc khắp cơ thể Sena và cậu ấy sẽ chết trong thống khổ và đau đớn"! Nhạc và lời được viết bởi Tsukinaga Leo...!

♪~♪~♪

Eichi: (Tsukinaga Leo... Ừm, ra đấy là tên cậu ta.)

(Mình không hiểu cậu ta lắm.Cậu ta là người thế nào? Quả là con người kỳ lạ mà!)

Khúc nhạc của kẻ sát nhân Chương 3Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top