Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Khúc nhạc của kẻ sát nhân Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa xuân, một năm trước | Phòng tập

Izumi: Tới rồi~ Đồ cũng đã thay và sẵn sàng hết rồi nhỉ ♪

... Quả nhiên là không có ai tới hết.

Arashi: Fufu, trong "Backgammon" hay gì đó này không có ai có động lực hết nhỉ.

Izumi: Đừng có nói như thể mình là người ngoài. Cậu cũng là một phần đấy, Naru... kun.

Arashi: Thôi mà, đã bảo anh phải gọi tôi là Naru-chan.

Izumi: Người cậu cơ bắp rắn chắc thế này thì không hợp với "-chan" lắm~ Cậu chơi thể thao à?

Arashi: Aa... Lâu lâu tôi luyện tập trong câu lạc bộ điền kinh ấy mà, vì cũng có kinh nghiệm từ cấp 2 rồi.

Izumi-chan có tham gia câu lạc bộ nào không?

Izumi: Tôi không có dư thời gian. Trường không bắt buộc tham gia hoạt động câu lạc bộ, nên cũng đâu có sao?

Ritsu: Hừ... Ồn quá đi... Đừng có nhốn nháo bên tai tôi nữa...

Arashi: Ấy, cậu dậy rồi à, Ritsu-chan phải không... Không vào phòng y tế vậy có ổn không?

Cậu bảo chỉ cần vào được bên trong nhà là ổn, nên bọn tôi mới kéo cậu theo.

Izumi: Ừ, cũng nhờ có Naru-kun vác cậu ta. Nói thật thì sức tay của tôi không xách nổi cậu ta đâu.

Arashi: Izumi-chan đúng là mỏng manh quá~ Ghen tị ghê, tôi dễ lên cơ lắm.

Ritsu: Đừng nói chuyện nữa mà... Tôi đang ngủ trong góc này nên giữ im lặng xíu được không?

Đừng lo, tôi không định ở lại lâu đâu... Tôi sẽ gọi Ma~kun tới đón về.

Ưmm, ở đây có ai có điện thoại hay cái gì để liên lạc được không?

Izumi: "Hay cái gì"...? Đây, cho cậu mượn này. Đừng có trây đầy dấu vân tay ra đấy.

Ritsu: Cảm ơn.

Ưmm, phải làm sao đây...? Mình nhớ số điện thoại của Ma~kun, nhưng mà không biết cách dùng điện thoại thông minh.

Izumi: A thiệt tình. Để tôi liên lạc cho, đọc số điện thoại đi.

Ritsu: Tốt bụng thế... Cậu đúng là người tốt mà.

Cảm ơn vì đã giúp đỡ. Chắc chắn tôi sẽ trả lại ân huệ này.

Izumi: Có gì đâu mà... Cậu đang cản trở việc tập luyện đó, nên cứ nằm trong góc ấy đi.

Naru-ku~n, bắt đầu làm giãn cơ thôi.

Arashi: Vâng vâng. Cũng lâu lắm rồi chúng ta mới cùng làm nóng thế này.

Fufu. Cũng may là anh đến học ở Yumenosaki đó, Izumi-chan. Tôi thật sự rất lấy làm vui luôn đó.

Izumi: Ừ ừ, luyên thuyên thế đủ rồi, tập trung nào! Không giãn cơ đàng hoàng thì sẽ bị chấn thương đấy!

Tôi bật nhạc đây, bài mới nhất của tên ngốc ấy...♪

Vẫn chưa có lời nhạc nên chúng ta chưa tập hát được, nhưng trước tiên cứ tập nhớ nhịp điệu đã.

Hôm nay chúng ta phải tập làm quen với vũ đạo.

Tôi muốn cậu tham gia vào buổi live tiếp theo nếu có thể. Nên toàn tâm toàn trí tập luyện đi. Mệnh lệnh đấy.

Arashi: Ể~ Không được không được, sao anh lại bơ hết những tiền bối khác trong Backgammon mà bắt tôi lên sân khấu chứ!

Tốn sức lắm ♪

Izumi: Hả? Mấy tên khác có đến đâu, mà có đến thì cũng không thèm tập luyện đàng hoàng...

Leo-kun bị gãy tay, không được cử động nhiều, nên chỉ còn có tôi và cậu thôi.

Với lại, cậu trở thành idol để có thể hát và trình diễn trên sân khấu, để nhìn nụ cười của khán giả thật gần mà đúng không? Đấy là lý do của tôi, còn của cậu là?

Arashi: Để theo đuổi Kunugi-sensei thôi... Nhưng mà cái tinh tuý của một "phụ nữ tốt" là một người nỗ lực để được yêu thương.

Nên tôi cũng sẽ cố gắng nha ♪

♪~♪~♪

Izumi: Ừm, bé ngoan bé ngoan...♪

Ritsu: ♪~♪~♪

Izumi: Hử? Khoan, sao cậu lại nhảy? Ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi chứ, cậu đang thấy không khoẻ mà?

Ritsu: Nhưng mà~... Khúc nhạc này khiến tôi đứng ngồi không yên được ♪

Aa, cảm giác như được hồi sinh vậy. Tôi thích bài này, tên nó là gì vậy?

Izumi: Không biết. Nó chưa có tên, chỉ mới được viết gần đây thôi...

Leo-kun nói cậu ta đã chuyển soạn nhạc nền của một bộ phim kinh điển nào đó.

Cậu ta nói bối cảnh gốc của bài nhạc rất u ám, nên cậu ta muốn biến nó thành một bản nhạc vui vẻ, sáng sủa.

Ritsu: Hmm... A, mùi của Ma~kun.

Mao: Riiicchaaan! Sao vậy? Đừng có gọi tôi nói "Cứu với, chết mất" rồi cúp máy thế!

Ít nhất cũng phải nói vị trí của mình chứ! Làm tôi lo phát sốt lên đây nè!

Ritsu: Fufu, đâu có sao, chỉ cần là Ma~kun thì tận cùng trời cuối đất cũng sẽ tìm thấy tôi thôi.

Mối quan hệ keo sơn của chúng ta sau này sẽ được các nhà sử học tương lai gọi là "tình yêu" đó...♪

Mao: Không hiểu cậu đang nói gì hết! Cậu biết tôi mất công cậu thế nào không? Tôi thậm chí còn phải hỏi mấy học sinh khác xem có thấy cậu ở đâu không đó!

Vậy mà trông cậu vẫn ổn. Biết ngay là cậu chỉ kiếm chuyện thôi mà!

Izumi: Này... Cậu ồn quá, bọn tôi đang tập luyện đấy.

Mao: Hả? A, xin lỗi!

Izumi: Không sao... Cậu ta đúng là nhìn không ổn thật... Cậu nhớ dẫn cậu ta về đến tận nhà đấy. Hai cậu là thanh mai trúc mã nhỉ?

Thanh mai trúc mã còn thân đến tận cấp ba như thế thì đáng quý lắm. Cậu phải biết trân trọng.

Mao: A, phải! Vâng, ưmm... senpai nói phải!

T-tôi sẽ dẫn cậu ấy về nhà! Cám ơn anh đã chăm sóc cậu ấy~!

Nào, đi thôi Ritsu! Đừng có lúc nào cũng làm phiền người khác như thế!

Ritsu: A, chờ xíu... Cậu gì đó ơi~ Trả cậu cái điện thoại này.

Izumi: Oái, đừng có ném nó. Thôi, không sao, bảo trọng nhé~ ... Kuma-kun?

Ritsu: Ừm~

... Ma~kun cõng tôi đi ♪ Tôi muốn cảm nhận hơi ấm của cậu!

Mao: Ặc! Đừng có ôm chầm lấy thế, bộ cậu là youkai hay gì?!

Khúc nhạc của kẻ sát nhân Chương 6 – Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top