Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Khúc nhạc của kẻ sát nhân Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa xuân, một năm trước Bệnh viện (Phòng riêng)

Leo: ♪~♪~♪

Wahaha! Sao nào? Tui chơi nhạc cụ cũng giỏi lắm đấy! Tui quen dùng mấy thiết bị điện tử hơn, nhưng mà nhạc cụ cũng có cái thú riêng~♪

Aa, tạo ra những thanh âm thế này làm tui cực kỳ tràn trề sức sống luôn!

Eichi: Cũng mừng vì cậu thấy thích... Tsukinaga-kun nhỉ? Gãy cái lưng này cũng đáng. Vậy là tôi đã đúng khi nhờ gia nhân mang cây đàn piano lên đây.

Leo: Wahaha! Nhưng tui mới là người thật sự bị gãy xương nè! Aa, chỉ được chơi có một tay thế này chán ghê! Hồi phục nhanh hơn xíu nữa được không~?

Mà có vẻ như tui hồi phục nhanh tới nỗi bác sĩ còn ngạc nhiên.

Vậy mà họ vẫn nói cũng phải vài tuần nữa thì tui mới hoàn toàn bình phục... Và tui sẽ phải chịu cảnh này cho đến lúc đó.

Aa, phiền quá đi! Biết là tui đáng bị thế, nhưng mà khó chịu quá! Chơi piano phải chơi bằng cả cơ thể, thiếu đi một tay nên âm nghe cũng thiếu!

Eichi: Cây đàn đó là đồ của bệnh nhân khác đấy... Sử dụng cẩn thận vào, đừng xả cơn giận của mình lên phím đàn như thế.

Fufu, phòng riêng này cách âm nên chúng ta cũng không lo đến việc tiếng ồn làm phiền đến các bệnh nhân khác.

Phòng riêng này được trang bị các thiết bị y tế hiện đại để phòng khi bệnh tình của tôi trở nặng.

Cũng mừng là nó có ích. Một món quà tuyệt vời dành tặng cậu nhỉ, bạn mới.

Leo: Ô, chúng ta là bạn hồi nào? Mà cũng không sao, cùng hoà thuận với nhau nhé ♪

Eichi: Ừm. Với lại... Tôi thế chỗ cánh tay còn lại của cậu được không?

Chủ nhân của cây đàn này có dạy tôi một chút.

Cùng đàn một bản duet đi. Đương nhiên là nếu cậu không thấy phiền ♪

Leo: Nào có! Cùng đệm và tận hưởng những nốt nhạc được thêu dệt lên nào!

Eichi: Ừm. Mà cậu đang đàn bài gì vậy Tsukinaga-kun? Tôi từng nghe nó rồi, nhưng lại không nhớ được tiêu đề.

Leo: Là "Khúc nhạc của kẻ sát nhân".

Eichi: À, từ phim "Tuý thiên sứ" nhỉ? Tôi cũng thích Kurosawa Akira. Các sáng tác của ông đều rất hay. [1]

Leo: Wahaha! Phải rồi, cậu là Tenshouin, đọc tắt lại là Tenshi! Tui gọi cậu là Tenshi nhé?

Eichi: Hửm? Tuỳ cậu thôi, cơ mà lần đầu tiên tôi được đặt biệt danh đấy...

Là nam sinh trung học mà lại được gọi bằng cái danh xinh đẹp như "Tenshi" thì có hơi xấu hổ. [2]

Chắc tôi cũng sẽ đặt lại cho cậu một cái biệt danh lạ lùng không kém...?

Leo: Hửm~? Nhưng Shu có nói là trong Kinh thánh, Chúa và thiên thần thảm sát nhiều hơn cả ác quỷ đó!

Thiên thần đâu có tốt đẹp như người ta vẫn nghĩ?

Eichi: Shu? Ý cậu là Shu Itsuki... của Valkyrie? Ngạc nhiên thật, cậu quen biết với nhiều người nổi trội nhỉ?

Leo: Đúng rồi, cậu ta đó! Cậu ta là người duy nhất có thể bàn luận về nghệ thuật với tui! Mặc dù bọn tui thường sẽ cãi nhau~ Nhưng mà bọn tui hay nói chuyện lắm!

Đôi khi tui còn nhờ cậu ta thiết kế trang phục cho mấy buổi Live nữa!

Tui có biết một cậu khác may trang phục giá rẻ, nên tui nhờ cậu ta may cho mọi người!

Thông minh không~? Fufu, tui rất là giỏi ứng phó đó! ♪

Eichi: ..................

Leo: ... Tenshi? Nè, sao thế? Sao lại rũ xuống vậy, cậu thấy không khoẻ à?

Đ-đợi ở đây! Để tui đi gọi bác sĩ!

Eichi: ... Không sao. Tôi chỉ chóng mặt vì phấn khích quá thôi.

Đừng gọi bác sĩ, không là tôi sẽ phải ở lại bệnh viện thêm một thời gian dài nữa. Cậu có vẻ cũng ghét bệnh viện nên hiểu cảm giác này mà đúng không.

Tôi không muốn dành thêm một giây một khắc cuộc đời trong cái "nhà tù vô trùng" này nữa.

Leo: ..................

Eichi: Fufu, từ lúc sinh ra sức khoẻ của tôi đã yếu rồi, hầu như tôi luôn ở bệnh viện. Nên tôi khao khát thế giới bên ngoài biết nhường nào.

Tôi muốn chấm dứt cái cuộc đời chỉ biết mong mỏi cái bầu trời xanh ngoài cánh cửa sổ. Tôi đang cố gắng hết sức vì mục đích ấy, thậm chí sẵn sàng nói những lời dối trá không tưởng nhất, như là tôi ổn, tôi khoẻ.

Vì nếu tôi không nói thế, tôi sẽ không bao giờ được hít bầu không khí ngoài kia.

Tôi sẽ bị ép về lại bệnh viện, không thể tiến được một bước về phía trước, không thể tận hưởng những thứ ai cũng có thể làm.

Tôi chán cảnh ấy lắm rồi... Tsukinaga-kun.

Leo: Ra là vậy. Ừm, tui hiểu mà. Cậu là nam nhi, đương nhiên sẽ muốn mình thật mạnh mẽ rồi.

Eichi: Phải... Tôi muốn mình thật mạnh mẽ.

Leo: Được rồi. Vậy tui sẽ hùa theo mấy "lời dối trá không tưởng" của cậu.

Tui hiểu cảm giác của cậu, nên sẽ không gọi bác sĩ, mà sẽ tự cho rằng cậu đang cực kỳ khoẻ mạnh.

Tui không trêu cậu vì bị bệnh hay yếu đuối đâu. Hứa đó.

Nhưng mà trông cậu mệt mỏi quá, ít nhất để tui chăm cậu cái nào. Tui sẽ đi lấy nước, qua giường đó nằm đi.

Ngoài soạn nhạc ra thì cái gì tui cũng dở, nhưng cái này thì tui biết làm. Khi em tui bệnh thì tui là người chăm em ấy cho đến khi khoẻ lại đó.

Cứ trông cậy vào tui. Đừng có xấu hổ, tui không coi thường cậu đâu.

Tui nghĩ chúng ta có thể là đồng đội đó. Những người có cùng một cảm nhận nên bắt tay với nhau.

Fufu, nghỉ cho khoẻ đi để còn đàn một bản duet với tui ♪

Eichi: "Khúc nhạc của kẻ sát nhân"? Ừm, nghe vui đấy...♪

----

Chú thích:

[1] Kurosawa Akira (1910 – 1998) là một nhà làm phim người Nhật, một trong những nhà làm phim quan trọng và có ảnh hưởng nhất trong lịch sử điện ảnh.

Tuý thiên sứ là một bộ phim của Kurosawa Akira năm 1948, nói về mối quan hệ đặc biệt giữa Matsunaga, một tay yakuza trẻ tuổi được chẩn đoán mắc bệnh lao phổi và Sanada, một bác sĩ nghiện rượu, người cố gắng điều trị cho anh. (Nội dung chi tiết trong comment)

Khúc nhạc của kẻ sát nhân (Link nhạc trong comment)

[2] Tenshi (天使) nghĩa là "thiên thần" trong tiếng Nhật.

Khúc nhạc của kẻ sát nhân Chương 8 – Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top