Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

NIGHTMARE Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa thu | Bếp sân vườn

Izumi: Không ổn, không ổn chút nào~! Làm lại từ đầu—không, bắt đầu lại từ trong trứng nước luôn đi!

Subaru: Á, Anh Rong biển đừng nói thế! Đấy là câu của em mà!

Izumi: Nói cái gì thế? Đầu Cam cậu cũng làm nghiêm túc đi!

Trông cậu có vẻ không biết nấu ăn vậy mà cầm dao cũng chắc tay thế.

Subaru: A, biệt danh kìa! Vui ghê! Nhưng mà Đầu Cam làm em nhớ đến Đầu Quất quá♪

Arashi: Mitsuhide Akechi? Nghe cũng hợp với Trickstar ha. Subaru-cha...kun cũng tập trung nghe giảng à. [*]

Subaru: Không hề! Nhưng tớ có trí nhớ tốt lắm! Khiếu nấu ăn nữa, vì tớ phải tự nấu vào những ngày mẹ đi làm về trễ.

Mao: Ahaha. Subaru đúng là cái gì cũng làm được nhỉ.

Subaru: Nào có, nhất là khi so với Sally♪

Izumi: Này, ngừng buôn chuyện! Nghiêm túc đi nào!

Và đừng có nói nếu không cần thiết, nước bọt sẽ bay tứ tung đó! Không nghe lời là tôi may cái miệng lại luôn đấy, nghe không!?

Subaru: Vậy thì không ổn chút nào! Sao lại khó chịu vậy Anh Rong biển? Cười đi cười đi~♪

Izumi: Hả? Sao mà cười được chứ? Tự dưng kêu cười là sao? Phiền quá đi~!

Đáng lẽ tôi phải làm một mình với Yuu-kun thôi, còn tự tưởng tượng là, "chúng ta như vợ chồng mới cưới nhỉ, ufufu♪", vậy mà các cậu lại đến đây làm phiền.

Mỗi việc hít vào cái không khí trong đây cũng khiến tôi căng thẳng muốn hỏng cả da!

Cái bài báo kia đã bào hết sức chịu đựng của tôi rồi!

Hokuto: Nào nào... Đừng nóng nảy thế, Sena-senpai. Nhìn đáng sợ lắm đấy, đặc biệt khi xung quanh chúng ta toàn những thứ có thể thành hung khí.

Makoto: Chẳng hạn như là dao bếp. Nhưng nhờ Kanzaki-kun chung lớp mà tớ cũng quen với việc nhìn người khác vung vẩy đồ bén rồi.

Hầy... Làm đồ ngọt khó thật đấy~♪

Mao: Cậu trông bình thản quá nhỉ, Makoto?

Makoto: Hả? À... Thế sao?

Chắc do tớ ở trong Trickstar lâu quá nên cũng không thấy lo lắng vì mấy rắc rối nhỏ nhặt nữa?

Izumi: Aa thật tình, ồn quá đi! Nếu các cậu không im miệng mà làm thì sẽ thật sự biết tay tôi đó!?

Mao: Cũng lạ là chúng em chưa biết tay anh đấy.

...Quan trọng hơn là, Sena-senpai, em mới để ý... Ritsu đâu rồi? Cậu ấy trốn à?

Cậu ấy trông vẫn ổn trong giờ học hôm nay mà.

Izumi: Hả? À... Cậu ta trông nhợt nhạt quá nên tôi ném vào phòng y tế rồi.

Kuma-kun gần đây xuống sắc quá... Cậu biết lý do không... Isara? Cậu là bạn từ nhỏ của cậu ta nhỉ?

Mao: Hể? À thì, gần đây cậu ấy vẫn sinh hoạt bình thường mà không cần em càm ràm...

Em còn nghĩ cậu ấy giỏi thế.

Izumi: Hmm? Nhắc mới nhớ, dạo này tôi cũng không cần phải thuyết giảng Kuma-kun nhiều... Sao bỗng dưng cậu ta cố gắng thế không biết?

Cố gắng thế cũng tốt, nhưng nếu gắng quá rồi ngã gục thì cũng vô dụng thôi.

Arashi: Phải, lo thật đấy... Mao-chan, nhờ cậu kiểm tra anh ấy sau buổi này được không?

Vì lý do gì đó mà Ritsu-chan thường tỏ vẻ mình vẫn ổn trước mặt chúng tôi—

Nhìn nam tính với đáng yêu lắm, nhưng thế thì sẽ khó nhận biết khi nào anh ấy không ổn lắm.

Có Mao-chan ở bên cạnh thì anh ấy sẽ thoải mái hơn.

Nên cứ ra vẻ bình thường và đến thăm anh ấy nhé?

Tôi biết chúng tôi dần trở nên quan trọng trong mắt anh ấy, nhưng... người quen và người nhà vẫn có khoảng cách nhất định.

Anh ấy đã yêu thương gọi cậu là người nhà. Nên giờ anh ấy sẽ cần cậu hỗ trợ đấy.

Mao: Đ-Được... Chút nữa tôi sẽ tạt qua phòng y tế.

Trước tiên phải tập trung làm đồ ngọt cho xong đã.

Đây là thế mạnh của Ritsu, nên nếu có cậu ấy ở đây thì tốt hơn phải biết.

Hokuto: Hmm. Nhắc mới để ý, Suou-kun của Knights và leader của các anh cũng không có ở đây.

Mà, tôi nghe nói Knights là nhóm theo chủ nghĩa cá nhân, nên cũng không trông chờ tất cả đều sẽ dễ dàng tập trung ở một chỗ.

Arashi: Mm~ Thật ra thì gần đây chúng tôi cũng bắt đầu quen làm việc cùng nhau hơn rồi. Ousama thì hay trốn mất, nhưng bốn người chúng tôi thì vẫn làm chung.

Subaru: ...Ousama?

Arashi: Là Leader của chúng tôi. Ban đầu anh ấy được gọi là "Leo-sama", về sau thì bị đọc trại đi hoặc bị sửa thành như thế...

Có thể nói đấy là biệt danh cũ của anh ấy. Đến giờ fan lâu năm vẫn gọi anh ấy là Ousama hoặc Leo-sama đó.

Izumi: Nhắc đến fan lâu năm thì gần đây cậu có cảm thấy như nhiều fan vốn từng giữ khoảng cách với chúng ta đã quay lại không?

Ở những sự kiện gần đây, như live chẳng hạn, tôi có thấy một vài gương mặt quen thuộc từ thời Chess.

Chúng ta còn chưa thông báo chính thức là tên ngốc nhà chúng ta đã quay lại nữa...

Fan đúng là nắm bắt thông tin nhanh một cách đáng nể.

Arashi: Một tín hiệu tốt nhỉ? Họ đã luôn ủng hộ chúng ta suốt thời gian qua...

Họ thậm chí còn không rời đi sau khi danh tiếng của chúng ta lao thẳng xuống vực vào năm ngoái, mà vẫn yêu đến bây giờ.

Izumi: Mm... Tuy bây giờ cậu ta vô dụng trong việc biểu diễn, tên cứng đầu ấy vẫn giỏi thu hút fan...

Cậu ta còn soạn cả đống nhạc mới – vũ khí của chúng ta.

...Tôi thật sự mừng vì cậu ta đã vì chúng ta mà trở lại.

Arashi: Izumi-chan...

Izumi: Hừm. Chúng ta vẫn còn bấp bênh lắm, nên chưa thể thông báo chính thức trở lại được.

Để fan hy vọng vào điều chưa chắc chắn thì ác lắm.

Arashi: Đúng nhỉ... Chúng ta cũng nên dặn Tsukasa-chan.

Cậu nhóc thích cầm đèn chạy trước ô tô lắm. Có vẻ như em ấy đã loan tin Ousama đã trở lại đấy.

Izumi: Ngu si hưởng thái bình... Giờ cậu ta đang đi kéo tên ngốc kia đến làm đúng không?

Tên đó có ở đây hay không cũng vậy thôi.

Arashi: Nói mấy lời đó sẽ khiến người ta ghét anh đó.

Với lại, không phải đó là trách nhiệm của anh sao Izumi-chan? Đâu phải là việc của Tsukasa-chan?

Izumi-chan nói gì thì Ousama chắc chắn sẽ nghe theo.

Izumi: ...Cũng vì cậu ta luôn nghe lời tôi nói nên tôi mới phải nghĩ cho thật kỹ trước khi mở miệng ra đấy.

----

Chú thích:

[*] Mitsuhide Akechi là thuộc hạ của daimyo nổi tiếng Oda Nobunaga, nhưng Oda không tử tế lắm và gọi Akechi là "đầu quất" rất nhiều lần.

NIGHTMARE Chương 2 - Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top